BA MƯƠI BA
Bà Edwina nhìn Paula rồi nhìn qua Emily, rồi nói:
- Vì tôi là người lớn nhất trong gia đình, nên việc tôi lo đám tang của Robin là chuyện rất thích hợp. Tuy nhiên, chắc chắn tôi phải nhờ cháu giúp đỡ, Emily à, vì tôi không còn nhanh nhẹn nữa.
- Cháu sẵn sàng giúp đỡ dì, - Emily đáp, cúi người lấy bình trà bằng bạc, rót cho mình tách trà khác. Bà nghĩ rằng bà Edwina vẫn còn nhanh nhẹn hơn những người lớn tuổi khác như bà rất nhiều. - Cháu chỉ lo về chuyện Jonathan Ainsley thôi. Chúng ta phải đối xử với hắn ra sao?
- Tôi đã có tài liệu chúng ta cần để đối phó với hắn rồi, Emily. Tôi có số điện thoại của hắn khắp nơi, có cả tên các luật sư của hắn. - Edwina đáp, vừa đưa tay mở xắc lấy ra chiếc phong bì đưa cho Emily đang ngồi bên cạnh bà. - Robin đã đưa cho tôi cái này nhiều tuần rồi. Tôi có cảm giác cậu em trai của tôi biết mình sắp chết.
- Thưa dì Edwina, - Paula nói, - dì cho biết tin này vui quá. Cháu cũng nghĩ ông ấy đã biết trước mình sắp chết. - Paula nhìn bà Edwina ngồi bên kia bàn xa lông. Bà ngồi dựa người trên ghế nệm dài lót nhiều gối và đắp lên người tấm chăn mỏng. - Thực vậy, chỉ mới cách đây mấy tuần, ngay trước khi cháu mổ não, cháu có đến thăm cậu ấy. Cháu và cậu ấy đã bàn nhiều vấn đề có liên quan đến di chúc của ông.
- Phải rồi, cậu ấy có nói cho tôi biết về chuyện ấy. - Edwina đáp, nhìn Paula với ánh mắt thông hiểu. - Bây giờ Emily này, ta quay lại chuyện Jonathan, tôi nghĩ chúng ta cứ tiến hành vạch kế hoạch lễ tang mà khỏi cần hỏi ý kiến của hắn. Hắn không có ở đây, không bao giờ ở đây để chăm sóc Robin. Không những thế mà gần đây hai bố con bất hòa với nhau. Vậy chúng ta làm lễ tang ở đâu? Tại nhà thờ trong làng Pennistone hay tại nhà thờ Fairley?
- Lạy Chúa, cháu không nghĩ đến nhà thờ Fairley! - Emily lên tiếng, liếc mắt nhìn nhanh sang Paula.
- Bà ngoại chọn ở đấy, - Paula đáp để trả lời cho ánh mắt dò hỏi của Emily. - Và các anh em, bố mẹ của bà cũng như nhiều người trong họ Fairley đều chôn ở đấy.
- Ồ, chuyện nhiều người trong dòng họ Fairley không thành vấn đề. Robin không phải người trong họ Fairley.
Chỉ có mình tôi. - Edwina đáp, như thể họ không biết chuyện này. Paula và Emily đã biết bà thường nói như thế và chuyện bà cứ nhắc đến dòng dõi của mình đã khiến cho bà Emma nổi điên.
Paula nhăn mặt, thấy mình choáng váng khi nghĩ đến chuyện này. Đầu óc bà bây giờ khó dung nạp những chuyện rắc rối.
Emily lên tiếng: - Nếu xét ra làm lễ tang ở đây thuận tiện, thì ta nên chôn cậu Robin trong nghĩa trang gần nhà thờ Pennistone. Phải chăng chúng ta đều muốn đi qua những cánh đồng hoang vào tháng hai?
- Rất nhất trí đề nghị của cháu, Emily! - Bà Edwina đáp rồi uống một hớp trà, ngồi dựa người ra ghế, sửa chiếc váy dài len màu tím thẫm cho ngay thẳng. - Cháu muốn ta làm tang lễ vào ngày nào? Tôi thích tổ chức lễ chôn cất vào buổi sáng, để sau đó chúng ta có thể tụ họp lại với nhau, ăn bữa trưa, đạm bạc thôi, chỉ gồm con cháu trong gia đình. - Bà nhướng mày nhìn Emily.
- Nếu chúng ta tổ chức lễ tang lúc mười giờ, thì chỉ trong một giờ là xong, - Emily đáp, bà hất mái tóc vàng ra khỏi mặt, - chúng ta có thể ăn trưa vào lúc mười hai giờ ba mươi hay gần gần lúc ấy. Dì đồng ý không?
- Đồng ý, như thế được đấy, - Edwina đáp rồi để ngón tay lên miệng và đưa mắt nhìn Paula.
Emily nhìn theo hướng mắt của Edwina và gật đầu. Paula đang lơ mơ ngủ. - Vậy chúng ta nên báo cho Jonathan Ainsley biết về chương trình tang lễ và mời hắn về dự đám tang của bố hắn, rồi báo cho mọi người trong gia đình biết các chi tiết của lễ tang.
- Cháu thấy có thể làm thế được không, Emily? - Edwina hỏi, rồi nói thêm: - Cháu nói cho cả gia đình biết được không?
- Dĩ nhiên được và cả Jonathan nữa. Cháu cũng...
- Không, không, không, - Edwina cắt ngang. - Tôi muốn đích thân gọi báo cho hắn biết.
- Rất tốt. Cháu hiểu. Thôi bây giờ ta xem nên làm lễ an táng khi nào? Thứ hai, thứ ba hay thứ tư?
- Hôm nay là thứ sáu, an táng vào thứ hai thì quá sớm, không thể thu xếp được công việc cho kịp giờ. Tôi nghĩ là hôm nay ta nên nói chuyện với cha sở ở Pennistone, để hỏi cha thuận tiện hôm nào. Thứ ba hay thứ tư? Có lẽ chúng ta nên an táng vào ngày thứ tư, vì tôi chắc Anthony và Sally sẽ từ Clonloughlin đến dự lễ và những người khác trong gia đình ở xa có thể đến đây kịp.
- Đúng, thưa dì... - Emily bỏ lửng câu nói, nhìn bà chị của mẹ mình đồng thời là bạn thân.
- Cái gì thế? Edwina hỏi, bà thấy vẻ kỳ lạ trên mặt người cháu gái. - Cháu muốn nói gì với dì đấy?
Emily gật đầu đáp: - Có chuyện này rất kỳ quặc, Paula và cháu đã đồng ý với nhau như thế. Sáng nay, ngay sau khi dì gọi cháu, cháu có cuộc gọi khác nữa của Gideon. Evan đã sinh cặp sinh đôi vào quãng mười một giờ... Mẹ tròn con vuông, hai chú bé có tóc màu đỏ nhạt, bố chúng nói như thế. Nhưng dì có thấy đã xảy ra chuyện trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ không?
Bà Edwina ngồi dựa người ra gối, lắc đầu, vẻ mặt trầm ngâm. - Phải, chưa bao giờ tôi thấy có sự trùng hợp ngẫu nhiên như thế này. Ngay khi Robin chết thì chắt của cậu ấy chào đời. Cháu nói đúng, chuyện thật kỳ lạ, có lẽ có điềm gì báo trước... có điềm gì rất tuyệt vời. Có lẽ chúng sẽ thừa hưởng tài năng, ân huệ của cậu ấy... và không học tật xấu của cậu. Nhưng mọi người chúng ta có ai hoàn hảo được đâu!
- Dạ phải, - Emily đáp.
- Cháu nói Evan khỏe mạnh phải không? - Edwina cau mày hỏi.
- Cô ấy rất khỏe. Chúng ta nên liên lạc với bố cô ấy, phòng khi ông ta muốn đến dự đám tang của cậu Robin.
- Có lẽ anh ta không đến đâu. Cá nhân tôi, tôi rất ghét đám ma. Từ lâu, tôi tự nhủ lòng rằng tôi chỉ đi dự đám cưới và lễ rửa tội thôi. Nhưng đám ma của Robin thì khác, vì cậu ấy là em tôi và là người tôi rất thích.
Dạo này không bao giờ tôi đi dự đám ma của bạn bè.
Quá nhiều đám ma không đi cho nổi vả lại đám ma hoàn toàn trái với sở thích của tôi. Emily à, tôi thích sống mãi, không chết.
Emily không nín được cười, bà bật cười.
Tessa Fairley ngồi ở phía sau xe hơi, nhìn ra cửa sổ, mặt u sầu, cặp mắt màu bạc xinh đẹp buồn bã, vô hồn. Trên đường đến Pennistone Royal, mặc dù mùa xuân đã bắt đầu chớm nở khắp miền quê, nhưng nàng vẫn không thấy có gì thay đổi hết. Tâm trí của nàng bay bổng tận đâu đâu. Nàng đang nghĩ đến Jean Claude, chàng vẫn bặt vô âm tín. Ngoài chuyện này, nàng lại còn buồn về chuyện mẹ nàng bị xuất huyết não và những chuyện đáng lo triền miên khác.
Nàng không có cách gì để biết tin của Jean Claude, nên nàng chỉ còn biết cầu nguỵên cho chàng bình an. Và theo tình trạng sức khỏe của mẹ nàng, nàng cảm thấy cần phải che chở, bảo vệ bà, giúp bà chóng bình phục.
Bất kể những người khác trong gia đình nghĩ sao thì nghĩ, Tessa thấy mẹ nàng đã bị chấn thương mấy tuần nay. Nàng trở về Pennistone Royal với ý nghĩ cho mình bình thường, nhưng hóa ra nàng không được như thế vì quá buồn phiền. Paula nhận thấy rằng những việc nhỏ nhặt mà bà làm rất nhanh từ trước đến nay, thì bây giờ bà làm rất chậm. Bà còn nói với Tessa rằng bà không thể làm việc lâu được, rất dễ mệt.
Lại còn một vấn đề rắc rối khác cho Paula nữa. Đó là đầu bà không có băng. Những người quen biết bà, thấy bà, họ không biết bà bị thương tích trong não. - Họ nghĩ là mẹ bình thường như cũ, - bà phàn nàn với Tessa như thế mới cách đây một tuần. - Nhưng mẹ không được thế. Nếu mẹ băng chân, băng tay và mang dây đeo vào cổ thì họ mới nói mẹ bệnh. Nghĩ thật buồn cười.
Dĩ nhiên những người trong gia đình - như là Shane, Linnet, Lorne, Emsie và Desmond cùng nhân viên làm việc ở Pennistone Royal hiểu rõ tình hình, nhưng Tessa khi đi từ London về vẫn quyết định sẽ nhắc nhở cho mọi người nhớ vào cuối tuần này, để cho họ nghĩ là mẹ nàng bệnh.
Adele cựa quậy.
Tessa nhìn con gái nằm trên ghế ngồi, rồi nhìn Elvira, chị ta đang vuốt tóc bé để dỗ bé. Elvira nói nhỏ:
- Tôi nghĩ nó mơ thấy điều xấu. Nhưng chúng ta sắp đến nơi rồi và nó sẽ có...
Elvira dừng nửa chừng vì điện thoại di động của Tessa reo. Tessa lấy điện thoại trong xách, mở ra nghe. - Alô?
- Tessa phải không?
- Vâng, tôi đây.
- Tôi là Philippe. Tôi có tin kỳ diệu.
Tessa bóp mạnh điện thoại, nín thở. - Vâng, nói đi! Anh ta im hơi một lát mới lên tiếng lại. - Dì có nghe tôi nói không?
- Không. Tôi không nghe gì hết.
- Bố tôi hiện đang ở tại Kabul với quân đội Mỹ. Họ tìm ra ông bị thương nằm trong bệnh viện dã chiến nào đấy. Ông ấy sắp về rồi đấy, Tessa à!
- Ôi lạy Chúa! Philippe, tin thật quá tuyệt vời, - Tessa la lên, sợ anh ta tắt máy. Nước mắt chảy xuống mặt, nàng khó khăn lắm mới nói được nên lời. - Khi nào anh ấy mới đến Paris?
- Tôi không biết. Khi nào có tin tôi sẽ báo cho dì biết. Anh cúp máy, không kịp để cho nàng nói là nàng về nghỉ cuối tuần ở Pennistone Royal và anh gọi điện thoại bàn cho nàng cũng được.
Nhìn Elvira, nàng reo lên sung sướng: - Ông Deléon bình an.
- Tin tuyệt vời quá, thưa bà Fairley.
- Tại sao mẹ khóc, mẹ? - Adele hỏi, bé ngồi dậy, sờ vào mặt ướt đẫm nước mắt của Tessa.
- Vì mẹ sung sướng, con yêu à, rất, rất sung sướng. Adele nhìn mẹ đăm đăm, vẻ bàng hoàng.
Một lát sau, tài xế dừng xe trước Pennistone Royal. Khi Tessa mở cửa xe, nàng thấy bà dì Edwina và Emily đứng trên thềm nhà. Nàng nhảy ra khỏi xe chạy về phía họ, vừa vẫy tay vừa la lên: - Anh ấy bình an. Jean Claude bình an! Anh sắp về nhà.
Emily chạy ra đón nàng. Họ ôm lấy nhau, Tessa lại khóc. Emily cũng khóc. Một lát sau, họ lấy lại bình tĩnh, đi đến phía Edwina. Bà tươi cười nhìn hai người.
- Tessa, Tessa yêu dấu, thật là tin kỳ diệu. Tôi nghĩ chúng ta phải uống mừng mới được. Tôi định về nhà, nhưng bây giờ phải vào trong mở rượu ăn mừng mới được, hay ít ra phải uống một ly Sherry mới được.
- Ý kiến quá hay, bà dì Edwina. - Tessa đáp. - Cháu hy vọng chúng ta uống mừng ở phòng khách trên gác với mẹ cháu.
Edele chạy đến bà Edwina, nụ cười nở trên môi, bé nói: - Mẹ cháu nói bà là “bà sơ” của cháu.
Edwina nhìn cô bé tóc vàng rất dễ thương. Bà nghĩ quả đúng đây là đứa bé mang dòng máu Fairley. Bà đáp: - Không lớn như vậy đâu, cháu à. Bà đâu già đến thế.
- Vậy bà lớn bao nhiêu bậc?
- Chỉ một bậc thôi, Adele...Bà là bà dì cố Edwina, cháu chỉ cần gọi bà như thế là đủ.
Adele cười, để cho chị vú dẫn vào trong, Elvira đưa Adele vào phòng bé để rửa ráy và Tessa giúp Edwina leo lên gác, Emily đi theo sát bên hai người.
Khi họ đi vào phòng khách trên gác, Paula nhìn ra cửa và hỏi: - Quí vị đi đâu thế? - Rồi bỗng thấy Tessa, mặt bà sáng lên: - Kìa con yêu.
- Mẹ. Có tin vui! Jean Claude bình an. - Tessa lại khóc và khi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, Paula cũng khóc.
Emily nói: - Trong khi hai mẹ con lau nước mắt, tôi xuống bếp kiếm chai sâm banh. Chúng ta phải ăn mừng Jean Claude bình an.
Trong lúc Emily ra ngoài, Tessa kể cho mẹ nghe về cuộc điện thoại của Philippe và nói tiếp: - Hết cuối tuần con sẽ về London, rồi bay đi Paris vào thứ hai. Anh ấy sắp về đây.
Paula im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: - Hiện ở đây chúng ta đang có tin buồn, rất buồn. Ông cậu Robin của con đã qua đời hôm nay.
- Ôi mẹ, buồn quá. Chuyện xảy ra như thế nào?
- Ông chết một cách rất bình yên.
Edwina nói: - Chúng ta sẽ tổ chức đám tang cho ông vào thứ tư.
Tessa sa sầm nét mặt. - Ôi lạy Chúa...
Nàng không nói tiếp được nữa. Edwina lên tiếng:
- Nhưng không có lý do gì để cháu phải có mặt ở đám tang. Cháu nên đi Paris để chăm sóc vị hôn phu của cháu. Ông cậu Robin không trách gì cháu đâu, nếu cháu vắng mặt vào hôm chôn cất ông ấy. Ông là người lãng mạn nhất đời. Cứ nhìn cảnh ông cưu mang Glynnis thì rõ. Suốt năm mươi năm!
Tessa nhìn Paula, nàng cắn môi.
Paula gật đầu. - Bà dì Edwina nói đúng đấy, con à! Mấy phút sau, Emily trở lại với chai sâm banh ngâm trong xô nước đá, Margaret theo sau với khay đựng ly. Margaret nói:
- Tessa, tin tuyệt quá. Tôi mừng vì ông ấy bình an vô sự.
- Cám ơn, Margaret.
Emily rót rượu Pol Roger ra ly, đưa cho mọi người.
- Chúc mừng Jean Claude! Và mừng hai thành viên Harte mới ra đời.
Tessa há hốc mồm nhìn bà Emily.
- Evan sinh rồi à?
- Rồi, Emily cười đáp. - Hai thằng tóc đỏ, bố chúng cho biết như thế.
- Vậy là đích thực dòng giống Harte rồi. - Tessa nói. Nàng lại nhìn Edwina và hạ thấp giọng hỏi bà. - Bà dì Edwina, bà nói cháu khỏi cần đến dự đám tang ư?
- Khỏi. Ta cấm cháu đến!
Bốn người đàn bà đều cười và Paula nghĩ: Thật là một ngày kỳ lạ. Cám ơn Chúa, họ đã trải qua những chuyện vui có buồn có, nhưng nếu đem lên cân thì vui vẫn nặng hơn buồn. Hai chuyện vui đến một lúc cùng với một chuyện buồn.