BA MƯƠI BỐN
Jack Figg đứng với Linnet và Julian gần cổng có mái che vào nghĩa trang của nhà thờ Pennistone Royal, đợi người trong gia đình đến.
Khắp nơi đều có lực lượng an ninh, quanh nhà thờ đều có bảo vệ canh gác nhiều ngày rồi. Jack và nhân viên của ông đã dùng chó đánh hơi tìm bom và dùng máy dò kim loại trong nhà thờ. Ông không muốn tái diễn cảnh bom nổ đã xảy ra vào hôm đám cưới của Evan và Gideon. Tường trong nhà thờ đã được sửa chữa lại như cũ.
Jack hết sức cẩn thận như thế là vì ông nghĩ rằng khó mà tiên đoán điều gì có thể xảy ra, nhất là khi có tên khốn nạn như Jonathan Ainsley trong hoàn cảnh này. Tự thâm tâm, Jack nghĩ thế nào Jonathan cũng đến dự tang lễ của bố y, cho nên chắc sẽ không có gì xảy ra cho nhà thờ hay là cho những người ở trong nhà thờ.
Như đọc được suy nghĩ của Jack, Linnet quay qua hỏi ông:
- Tôi cá là Ainsley sẽ đến dự tang lễ, cho nên chắc không có gì xảy ra cho chúng ta đâu. Chỉ khi nào y ở đâu xa mới có chuyện không hay xảy đến cho gia đình Harte.
Jack cười khúc khích, đáp: - Cô đọc được ý nghĩ của tôi đấy người đẹp à.
Julian nói: - Phải, cô ấy dạo này có tài đoán được ý nghĩ của người khác. Tôi nghĩ cô ấy là tay phù thủy.
Linnet thay đổi đề tài, nàng nói: - Tôi mừng là bố tôi đã khuyên mẹ tôi đừng đến, phải không, Jack?
- Phải, tôi cũng mừng. Bà ấy chưa khỏe để đi dự đám tang đâu. - Jack ngước mắt nhìn lên trời, bầu trời có màu xanh nhạt, trong veo, đầy ánh mặt trời ban mai. - Hôm nay là một ngày tháng ba trong sáng, nhưng gió thổi từ các đồi hoang xuống lạnh ngắt. Ngoài nghĩa địa thế nào cũng lạnh như cắt. Vì thế mà tôi mừng Evan cũng không có ở đây. Đám ma thường làm cho mọi người kiệt sức, tốt hơn hết là cô ấy nên giữ mình.
Linnet gật đầu. - Tessa cũng không đến đây. Ông biết rồi chứ?
Jack đáp: - Bố cô đã báo cho tôi biết rồi. Tôi biết bà dì Edwina đã ra lệnh cho cô ấy đừng đến, bảo cô khăn gói đi Paris để đợi Jean Claude.
- Phải, đúng thế, bà dì đã cấm chị ấy. Bà Edwina làm thế là đúng, bà nhìn thấy rõ mọi chuyện. Sáng nay mẹ tôi đã nói rằng cuộc đời dành cho người sống. Chị Tessa đã để Adele và Elvira ở lại tại Pennistone Royal, chúng ta đều đồng ý chị ấy làm thế là phải. Đến Paris, chị ấy sẽ bận túi bụi.
- Tôi nghe cô ấy có thai, - Jack nói, mắt nheo nheo nhìn Linnet. - Tôi nghĩ, như thế tức là thế nào cô cũng làm chủ cửa hàng rồi.
- Ông cá đi! - Julian thốt lên.
- Chỉ làm chủ cho đến khi mẹ tôi đi làm lại được, - Linnet liền nói xen vào. - Bà ấy không nghỉ hưu. Vả lại, ai biết được lòng dạ Tessa. Chị ấy có thể quyết định đi đi về về từ Paris sang London và ngược lại sau khi đã sinh con xong. Chị ấy luôn luôn tin mình là người nối dõi tông đường.
- Jack à, dù sao thì trong thời gian hiện tại, Linnet sẽ một mình làm việc ở cửa hàng bách hóa. Hay nói trắng ra, cô ấy độc tấu, - Julian nói. - Evan thì đang nghỉ hộ sản, Tessa đang bận nhiều chuyện ở Paris và lo cho hài nhi, India bận bịu với Dusty và những chuyện khó khăn của anh ấy cũng như lo cho cửa hàng ở phía Bắc. Nhưng tôi không lo gì cho vợ tôi hết. Nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
- Tôi tán thành ý kiến của anh, - Jack đáp, rồi quay qua hỏi Linnet: - Khi nào thì mẹ cô sẽ đủ sức khỏe để đi làm lại ở Cửa hàng bách hóa Harte? Một tháng nữa hay sao?
- Ồ không, Jack! Bác sĩ nói ít nhất phải sáu tháng nữa bà mới khỏe được. Họ nói bà có thể trở lại cuộc sống bình thường nếu bà muốn, nhưng không được làm việc, mà phải đợi sáu tháng nữa hay có thể lâu hơn. Hôm qua bố tôi có kế hoạch sẽ đưa bà đi nghỉ hè ở Villa Faviola. Ông nói khí hậu ở miền Nam nước Pháp sẽ phục hồi sức khỏe cho bà.
- Tôi luôn luôn tin ý kiến của bố cô là đúng, - Jack đáp rồi lấy ra tờ giấy, nhìn vào đấy. - Tối qua Emily đã đưa cho tôi danh sách những người sẽ đến dự tang lễ. Tôi đọc cho cô nghe để cô có gì cần thay đổi không nhé?
- Được rồi và tôi nghĩ thế nào cũng có một vài thay đổi. Sáng nay tôi nghe có tiếng điện thoại gọi đến.
Jack liếc mắt nhìn nàng thật nhanh. - Chúng ta hãy bắt đầu từ gia đình Hughes. Owen, Marietta và Elayne. Tôi đoán chắc họ sẽ đến hết.
- Chỉ có Marietta thôi. Bà ấy đến Pennistone Royal vào tối hôm qua rất trễ và sáng nay lúc ăn sáng ba ấy nói với tôi rằng Owen và Elayne ở Mỹ không đến được.
Jack nhíu mày thắc mắc. Ông ta nói: - Thế à! Thật đáng ngạc nhiên. Cách đây hai hôm, bà ấy nói với tôi rằng Owen bằng lòng đến và mang theo Elayne kia mà.
- Thế là ông ta đổi ý. Trước đây bà không quan tâm cho lắm việc chồng đến hay không, nhưng bây giờ Owen không đến dự đám tang của bố ông, thì chắc bà ấy sẽ rất bối rối. Chắc ông biết Evan không đi được rồi. Sinh xong hai đứa con, chị ấy quá mệt. Ngoài ra còn có vài chuyện nho nhỏ nữa. Dù sao chị ấy vẫn còn ở bệnh viện Queen Charlotte và bác sĩ của chị sẽ không cho phép chị rời bệnh viện cho đến cuối tuần này.
- Nhưng cô ấy có khỏe không? - Jack lo lắng hỏi.
- Khỏe, chị ấy sẽ hoàn toàn khỏe trong hai ngày nữa. Chị ấy chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe thôi.
- Được rồi, - Jack đáp, gạch bỏ mấy tên. - Như vậy là gia đình Hughes chỉ có Marietta. Bây giờ đến số người ở Clonloughlin. Emily đánh dấu hỏi lớn sau những tên này. Cô có biết vì sao không? Họ có đến không?
- Không. Bà Edwina bảo họ đừng đến. Bà muốn đám tang chỉ đơn giản thôi. Bà nói, kéo Anthony và Sally cùng gia đình từ Ailen sang thì quá ngốc. Nhất là vì bà định tổ chức đại lễ tưởng niệm cho ông Robin ở London trong vài tháng nữa.
Jack gạch tên của cặp vợ chồng ở Dunvale và hai con trai của họ, rồi nói: - Như vậy chỉ còn India đại diện cho bố mẹ và các em trai của cô ấy, phải không?
- Phải, - Linnet đáp. - Nhưng Dusty sẽ đi với chị ấy.
- Tôi hiểu rồi. Các bà em gái khác của ông Robin có đến không, Linnet? Bà ngoại Daisy của cô và bà em song sinh của ông Robin, bà Elizabeth?
- Dĩ nhiên đến chứ. Bà ngoại tôi đang ở với chúng tôi, còn chồng bà Elizabeth, ông Marc Deboyne nữa. Tôi chắc Emily có đưa tên ông ấy vào danh sách, vì ông ấy là bố dượng của bà ấy.
- Có, bà có ghi. Nhưng không có tên của Amanda và Francesca.
- Amanda đang ở Trung Quốc, chắc ông biết bà ấy đang mua nguyên liệu cho các xí nghiệp Harte. Emily nghĩ bây giờ mà gọi bà ta về thì quá kỳ cục. Còn người em sinh đôi của bà ta, Francesca và gia đình bà ấy tiếp tục nghỉ ngơi thoải mái cho hết đợt nghỉ lễ.
Jack gật đầu đồng ý, rồi nói tiếp: - Còn người trong gia đình Harte thì tôi thấy có tên Emily, Winston, Toby, Gideon và Nathalie. Tôi biết tất cả đang đi đến đây. Rồi còn có cô và Julian, bố cô, ông nội Bryan và Emsie. Mẹ cô thì không đến, nhưng em trai cô thì sao? Desmond không có tên trong danh sách.
- Bố tôi nói không nên xin phép trường nội trú cho nó về chỉ để dự đám tang trong một giờ và mẹ tôi đồng ý như thế. Bà nói về dự đám tang là ngốc. Nhưng Lorne sẽ đến.
- Bố tôi cũng có đến, - Julia nói: - Tôi tin trong danh sách có tên ông.
- Có, Jules à.
Linnet lạnh run, nàng liền nói: - Đứng ở đây lạnh quá, ta vào trong nhà thờ được không?
Julian và Jack đi theo Linnet vào trong mái hiên nhà thờ, họ đứng đây để tránh gió lạnh ở ngoài trời.
Mấy phút sau, đoàn xe tang chạy xuống chân đồi, người trong gia đình mặc áo tang màu đen. Họ bước xuống xe và đi hàng một vào nhà thờ.
Cuối cùng chiếc xe tang chở linh cửu của ông Robin Ainsley đến đậu trước nhà thờ. Những người khiêng quan tài gồm có Winston, Toby và Gideon, Michael Kallinski, Shane O’Neill và Lorne.
Sáu người kê vai vào hòm, họ đi vào nhà thờ, bước chân đều đặn. Họ đại diện cho giòng họ.
Trong nhà thờ, hoa khắp nơi. Ánh mặt trời chiếu vào qua các cửa sổ kính màu và khi những người khiêng quan tài đi vào giữa lối đi trong nhà thờ, tiến đến bàn thờ, tiếng đàn organ cao vút tận xà giáo đường.
Khi Linnet nhích gần đến Julian trên ghế dự lễ, nàng nhận ra đấy là điệu nhạc trong bài Jerusalem của Will- iam Blake, điệu nhạc nàng thích nhất.
Khi ban đồng ca nam cất tiếng hát, lời ca làm cho nàng cảm thấy nghẹn ngào và nước mắt trào ra. Nàng nghĩ đến Evan, đến câu chuyện mà hai người đã nói với nhau vào hôm qua. Evan muốn đến dự tang lễ, để tỏ lòng tôn kính cuối cùng với ông nội mà nàng mới biết cách đây một năm, nhưng nàng rất thương mến.
Tang lễ bắt đầu bằng kinh cầu nguyện và hát thánh ca, rồi cha sở, linh mục Henry Thorpe, ca ngợi ông Robin Ainsley như là một người tốt, một chính trị gia lỗi lạc và là con chiên gương mẫu trong xứ đạo. Khi cha sở nói xong, ba bà chị em gái của ông cùng bước đến bục giảng.
Edwina nói đầu tiên, vì bà là chị đầu. Bà hết lời ca ngợi đức tính tốt của ông Robin đối với các chị em, tình thương của ông đối với họ bao la như biển cả, luôn luôn thân thiết với họ cho đến ngày tắt thở.
Rồi đến Elizabeth, người em song sinh với Robin, nói đến tình máu mủ của họ rất thắm thiết, rồi tiếp theo bà liệt kê bằng giọng xúc động những hành động can trường của ông trong thế chiến hai. Khi ấy ông là phi công máy bay chiến đấu trong không lực hoàng gia, nổi tiếng rất can đảm.
Cuối cùng, Daisy, con gái của bà Emma với chồng là Paul McGill, nói đến lòng tốt của ông Robin đối với các chiến hữu trong không lực hoàng gia. Trong cuộc chiến ở Anh, ông đã mang đến cho họ hơi ấm và sự thoải mái. Bà đã âu yếm nói rằng, ông đưa họ về nhà như người trong nhà, để mẹ và các chị em gái ông chăm sóc, bồi dưỡng. Bà kết luận cho rằng ông quả thật là một người rất tuyệt vời.
Sau hết, Winston Harte lên ca tụng cậu mình, nói đến sự nghiệp sáng chói của ông trong nghị trường, vạch ra sự khác biệt chính mà ông đã làm cho đất nước qua những dự thảo luật do ông đệ trình, nhắc đến nhiều thành công rực rỡ của ông ở quốc hội, những viêc mà ông đã hoàn thành mỹ mãn trong sự nghiệp chính trị lâu dài của ông.
Khi xong lễ, Linnet quay đầu lại, nàng thấy Jonathan Ainsley đứng phía cuối nhà thờ. Nàng nắm tay Jack, nói nhỏ cho ông ta hay, nhưng khi Jack nhìn lại, Ainsley đã biến mất.
Ngoài nghĩa trang, nàng cũng không thấy y đâu hết, nhưng khi hạ quan tài xuống huyệt, bỗng Jack thấy y đứng riêng ra một nơi, gần đám cây.
Đợi cho đến lúc huyệt sắp lấp đất, Ainsley mới đến gần, mọi người đều thấy y, nhưng y không nhìn ai và cũng không ai chào hỏi y.
Khi cha sở ngân nga đọc câu: “Cát bụi trở về với cát bụi”, thì y cúi người, lượm một nắm đất, ném xuống huyệt.
Rồi không nói một tiếng và không nhìn ai, y quầy quả bước đi và biến mất, bóng dáng cao, u buồn trong bộ đồ đen tang chế.
Chuông điện thoại di động reo vang đánh thức Marietta đang ngủ say dậy. Bà ngồi dậy, hơi bàng hoàng một chút, rồi lấy máy điện thoại di động, mở ra nghe. - Alô.
- Mẹ à, chắc con gọi không khuya lắm chứ? - Angharad nói. - Con hy vọng mẹ không phiền lòng.
Kinh ngạc khi nghe con gái gọi, cô con gái đã bỗng dưng biến mất một cách thản nhiên, Marietta trả lời:
- Ờ không, thực ra mẹ không có gì phải buồn. Con không nghĩ gọi như thế này là thô bỉ hay sao? Không thèm tiếp xúc với mẹ nhiều tuần rồi, bây giờ lại gọi lúc mười một giờ đêm!
- Thôi thôi, mẹ ơi, đừng khó chịu như vậy. Con chỉ muốn gọi để chào mẹ thôi. Con nghe hôm nay mẹ có đến dự đám tang...Con đoán chắc mẹ ở tại Pennistone Royal với Paula phải không?
Marietta hít vào một hơi dài. - Angharad, tại sao con gọi cho mẹ?
- Gọi để chào mẹ thôi. Paula bị xuất huyết não bây giờ ra sao rồi? Có phải bà ta...bị mất trí như mọi người ở đây nói không?
- Đừng nói như vậy! - Marietta đáp. - Mẹ sẽ cúp máy.
- Đừng, mẹ. Mẹ nghe con đây: Con đính hôn rồi mẹ có biết không?
- Không, mẹ không biết, - Marietta nói dối.
- Con đính hôn rồi. Con có viên kim cương rực rỡ nhất mẹ chưa hề thấy đâu. Phải nói sao cho mẹ hiểu nhỉ? Viên kim cương lớn như ở nhà hàng Ritz. Đấy, viên kim cương của con như thế đấy! Con sẽ thành hôn với Jonathan. Anh ấy mê con...vì con làm cho anh đê mê trên giường.
- Mẹ không thích nghe chuyện tào lao này, Angharad.
- Bố không đến dự tang lễ phải không? Tại sao thế?
- Angharad, khuya rồi. Mẹ phải cúp máy.
- Con muốn gặp mẹ, mẹ à. Nghĩa là khi mẹ đã về lại London. Con không đến Yorkshire. Chỉ có Jonathan đến, anh ấy đi dự tang lễ của bố. Anh ấy sẽ còn giàu hơn nữa, cam đoan mẹ không biết đâu. Anh ấy sẽ có đủ thứ. Evan không có gì đâu. Chị ấy ra sao rồi? Mấy con voi con ra đời chưa?
- Chúc ngủ ngon.
- Mẹ, xin đừng cúp máy. Con sẽ ở tại London suốt tuần. Con muốn mẹ đến gặp con, gặp để uống trà với con tại nhà hàng Ritz. - Cô ta bật cười, giọng cười lanh lảnh.
- Mẹ không biết có đi được không, mẹ sẽ gọi con sau.
- Con sẽ đi vào thứ hai, mẹ à. Chúng con về lại Paris. Vậy mẹ nhớ gọi cho con trước đó nhé?
- Được thôi.
- Mẹ sẽ không nhận ra con đâu. Độ này con rất đẹp, mọi người đều nói thế, ngay cả Jonathan cũng nói thế. - Tiếng cười lanh lảnh cất lên trong điện thoại, rồi Angharad nói tiếp: - Con sẽ giàu hơn Evan...giàu hơn rất nhiều. Con sẽ thành bà Ainsley cho mẹ thấy.
- Chúc ngủ ngon, Angharad, - Marietta nói rồi tắt máy.
Marietta nằm thao thức không ngủ một lát, tâm trí cứ nghĩ đến cô con gái út và những lời cô ta nói. Ơn Chúa, nó không nói xấu gì đến Paula hay cặp song sinh mới chào đời.
Cuối tuần này bà có nên gặp cô con gái ấy để uống trà không? Bà không biết có nên không. Chắc bà phải hỏi ý kiến Evan để xem nàng nghĩ sao, có lẽ quan trọng hơn là phải hỏi Linnet. Có thể họ muốn bà phải uống trà với Angharad để xem cô ta ra sao.