← Quay lại trang sách

GIẢI THOÁT

Ngồi thương mớ tóc mai...

(thơ Vương Duy)

Bên long sàng, chiếc gương đồng đang sáng loáng bỗng cong lại như bị nung chảy.

Một luồng khí nóng hừng hực từ mặt gương phụt vào mặt vua Thần Tông đang nằm bất động, mắt mở trừng trừng.

Một mùi tanh lợm như mùi rỉ đồng tỏa ra khắp cung điện, khiến mọi người đang túc trực hầu hạ theo dõi bệnh tình của Đức vua bất lâu nay bất giác đưa tay bưng mũi, quên cả tội bất kính, chỉ trừ sư bà và đại sư Minh Không.

Khi mặt chiếc gương trở lại nguội lạnh, nhăn nhúm không thể soi được nữa, gương rơi xuống đất vụn ra thành từng mảnh nhỏ.

Từ trong tay nải của đại sư Minh Không, bỗng nghe hộc lên một tiếng, không giống tiếng thú, không hẳn tiếng người. Rồi lăn ra cái đầu lâu của con dã nhân đã khô héo mà Minh Không đã lấy từ hang động bên chân xá lỵ của Đạo Hạnh đại sư trong hang núi Phật Tích.

Vừa ra khỏi tay nải, cái đầu ấy hộc lên mấy tiếng nữa và nôn ra một quả cây màu đen kịt như máu đọng.

Minh Không nói:

- Từ Lộ! Đâu rồi, những giọt sữa dã nhân?...

Đức vua ngồi phắt dậy, mắt vẫn mở trừng trừng.

Đám lông vằn vện trên người càng mọc dài ra, dài rủ cả xuống mặt sàn đá xanh.

Bây giờ, trông nhà vua là một con hổ. Mà lại nhang nhác một con dã nhân.

Con hổ vươn mình đứng thẳng trên hai chân sau như dáng đứng của Thần Tông, lồng lộn đi lại mấy bước trên long sàng, khiến cho những người có mặt ôm tai rú lên khiếp đảm.

Duy chỉ có sư bà không chút sợ hãi. Bà vươn thẳng lên, thân mình mảnh mai vụt căng như dây cung.

Từ đôi mắt sẫm tối của bà, mở ra luồng tia màu tím thẫm, nhảy nhót trên những giọt nước mắt nặng trĩu đang cố ghìm chặt không cho rơi xuống khỏi bờ mi.

Một niềm thương xót mênh mang đang đón trước bước đi lồng lộn của con hổ mang hình dã nhân.

Lạnh như băng, lời của đại sư Minh Không vang lên trong cung điện âm u đang căng như sắp nứt vỡ:

- Dương Hoán, chớ hoạt náo!

Con hổ - dã nhân đang lồng lộn bước bỗng khựng lại, cụp mắt xuống không dám nhìn Minh Không.

Đại sư lẳng lặng rút từ trong chiếc tay nải lầm bụi ra cây sáo cũ kỹ đã lên nước màu nâu bóng loáng. Chuôi sáo còn vương lại những sợi tua lóng lánh phả mùi quyền quý. Sư nâng chiếc sáo lên môi. Tiếng sáo rít lên chẳng mềm mại, uyển chuyển mà lại như muốn xé rách màng tai người nghe.

Nhưng tiếng sáo đó đánh thức con hổ - dã nhân.

Hai bàn tay đưa về phía trước đòi cây sáo, trông Đức vua lúc này đã hao hao giống người.

Giằng được cây sáo từ tay Minh Không, Đức vua chằm chằm nhìn sững hồi lâu. Mỉm cười ngây ngô như trẻ nít, rồi vuốt ve cây sáo, đám lông ở tay vẫn vằn vện rủ dài chấm đất.

Rồi Vua kề môi vào cây sáo.

Từ đôi môi chúm lại, những tham âm lúc sầm sập như giông bão, lúc khoan thứ dịu ngọt đến đá cũng phải mềm dịu tuôn chảy tràn ngập nóc cung điện.

Dường như ánh mặt trời đã tắt.

Bẽn lẽn trăng lên sáng dịu dàng qua nét mờ lất phất của làn mây.

Dạ hương trở mình tung ra những làn hương cồn cào.

Náo động không gian thanh âm của khúc Phượng cầu hoàng.

Từ đôi mắt hình lá đào của sư bà, những giọt nước mắt không được kìm giữ đuổi nhau lăn xuống má. Nước mắt lăn đến đâu, những nếp nhăn của bà dường như được gột sạch. Cũng gột sạch cả vẻ phong sương. Bà đưa hai tay lên ôm mặt, đau đớn nhìn đức vua - con hổ - dã nhân đang thổi não nề khúc Phượng cầu hoàng.

Đức vua ngừng thổi, đăm đăm nhìn sư bà. Rồi, cây sáo tuột khỏi tay, Vua sững sờ thốt lên, nghe rõ tiếng người chứ không phải tiếng gầm thét:

- Nhuệ Anh! Thật nàng đấy ư?

Sư bà khóc ngất, mềm rũ đi trong tay vua.

Đức vua, giờ này đã lấy lại được tiếng nói, vừa nghẹn ngào vừa hối hả gọi tên Nhuệ Anh - cái tên thời con gái của sư bà. Cái tên dường như đã chết trong trầm luân.

Cái tên của cô tiểu thư con nhà khuê các, một ngày vướng phải nợ tình, đã tự chuốc lấy chữ chung tình làm định mệnh, một mực chạy trốn khỏi nhà công tử Lý Câu quyền thế nghiêng lệch thiên hạ, để rồi một ngày gặp lại Từ Lộ và gieo mình xuống thác Oán.

Đại sư nhẹ đưa cành tầm ma trước mặt sư bà Nhuệ Anh. Phút chốc, sư bà tỉnh lại.

Nhìn thấy gương mặt của Đức vua xa xót, đầy vẻ yêu thương và ăn năn đang cúi xuống đăm đắm nhìn mình, mắt sư bà ngời lên đằm thắm. Ba ngàn thế giới như được thu hết về trong đáy mắt. Tất cả những người có mặt không khỏi rơi nước mắt.

Nhưng nhìn lên toàn thân lông lá vằn vện của Đức vua, sư bà lại nức nở:

- Từ Lộ, con đường nào đã dẫn dắt chàng đến nông nỗi này?

Nhuệ Anh cố sức đứng dậy, giằng ra khỏi tay Đức vua. Nhưng Thần Tông cứ ôm riết lấy bà. Những giọt nước mắt của bà tưới lên người Đức vua.

Vua run rẩy. Và kỳ lạ nước mắt chảy đến đâu, những đám lông vằn vện tuột ra từng đám, rồi lột hết, lộ ra thân mình của đức vua, với nước da trắng xanh, thư sinh nho nhã. Nước da và thân mình này không giống vua Thần Tông là bao. Đó là nước da của kẻ chỉ biết chơi cờ, đọc sách, được sinh ra để yêu đương, đêm trăng ngẩn ngơ nhớ bạn, tựa vọng lâu thổi khúc Phượng cầu hoàng.

Vẫn lạnh như đá, giọng Minh Không vang lên, phá tan cái không gian dịu ngọt:

- Đạo Hạnh đại sư! Người đã nhớ lại hết nhân duyên rồi chứ?

Khuôn mặt thơ thới trẻ trung mang diện mạo Từ Lộ của Đức vua bỗng trở nên khắc khổ. Như một đám mây đen vừa bay tới, khiến vầng trán mang đầy những nếp nhăn phong sương. Ngón tay út của bàn tay trái bị đốt cháy thành sẹo như thân cây bị tước vỏ. Cả một kiếp người bị vặn xoắn, bị biến dạng khiến thân mình rắn lại, dẻo như một bó gân khô. Con người đó quỳ xuống trước mặt Nhuệ Anh:

- Ta đã bị tước đoạt tất cả. Ta đã trở thành một kẻ khác, suốt đời kiếm củi để nuôi những ngọn lửa không phải để cho cõi trần này. Ngọn lửa đó đã thiêu đốt cả đời ta, để đến nay, Nhuệ Anh, ta phải nhờ đến những giọt nước mắt hỷ xả của nàng giải thoát. Nhuệ Anh, nàng không biết đâu, suốt đời ta còn bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa khác...

Sư bà đứng phắt dậy. Nước mắt đã cạn khô trên đôi mắt hình lá của bà:

- Đạo Hạnh - Thần Tông! Xin đừng nói nữa. Trong ta chỉ có Từ Lộ mà thôi.

- Ta chính là Từ Lộ của nàng, Đạo Hạnh của nàng, Đức vua của nàng. Thiên hạ này thuộc về nàng!

Sư bà lắc đầu ngao ngán:

- Không! Từ Lộ đã chết rồi. Nhưng trước khi chết, chàng đã kịp giết ta chết nhiều lần. Dù mấy chục năm nay náu thân trong hang núi Trầm, dưới hương đèn của Phật làm nơi tĩnh tâm, song ta vẫn dõi theo từng bước của người. Và Từ Lộ đã chết thật rồi, từ ngày chảng trở thành Đạo Hạnh đại sư, nhờ uy danh của mình, cam tâm thuyết giảng những điều dối lừa thiên hạ.

- Đó là điều ta không muốn, Nhuệ Anh. Buổi ban đầu, ta chân thành biết mấy! Nằm gai nếm mật. Đôi vai ta không dưới vạn lần ròng ròng máu vác đá xây chùa. Những con vắt đã hút no máu ta ở dưới chân núi Sài...

Mắt Nhuệ Anh hơi dịu lại, nhưng chưa thôi vẻ khắc nghiệt:

- Phải, ban đầu người thành thật. Máu của người đã nhỏ trên những bậc đá của núi Sài. Thiên hạ đã đi trên những bậc đá đó. Nhưng cớ gì đã khiến chàng trở thành một vị đại sư, trong dạ đang toan tính những con đường giành giật lấy chiếc giường xa hoa dâm loạn, mà ngoài mặt thì đi rao giảng kêu gọi người đời xả bỏ tham sân si!

Tổng quản Thái giám nãy giờ lắng nghe không sót một lời, mặt lúc cau lúc giãn, cố hết sức kiềm chế, giờ không chịu nổi, phải lên tiếng:

- Sư bà, chớ cậy tình thân của Hoàng thượng mà hỗn xược!

Thần Tông nổi giận:

- Không được láo xược! Kẻ nào xúc phạm đến nàng là mang tội khi quân. Nàng có quyền giết chết ta như nàng muốn. Ta có sống hai kiếp cũng không đủ để trả nợ cho nàng!

Rồi Thần Tông nhìn tận mặt Nhuệ Anh. Mặt vua đỏ như bị roi quất:

- Nhuệ Anh! Nàng đừng khắc nghiệt quá như thế. Ta có quyền nuối tiếc cuộc đời ta chưa kịp sống. Ta có quyền nuối tiếc những cuộc ân ái mà trong đời làm Từ Lộ và Đạo Hạnh, ta chỉ mới một lần được nàng ban tặng...

Nhuệ Anh giật lấy cao sáo, ném xuống đất:

- Từ Lộ! Chàng có quyền có tham vọng. Chàng có thể đốt cháy đời chàng cho ngọn lửa đó. Đàn ông vẫn thường như vậy, và ngọn lửa tham vọng đó thường đốt cháy lây cả những người thương yêu họ nhất. Ta không hận người vì việc đó. Nhưng ta hận người vì người cũng đã biết lừa dối. Và sự lừa dối của một kẻ tài cao trí viễn, dung mạo đẹp đẽ như người làm khốn đốn cho chúng sinh biết bao nhiêu! Người có nghe không trong thiên hạ vang rần tiếng khóc vì vô vọng, vì nay họ bị đổ vỡ ở trong lòng. Biết tin ai và nghe ai! Thiên hạ bị đói lòng tín nghĩa!

- Nhuệ Anh! Hãy để tất cả những chuyện đó cho thiên hạ phân định. Nàng chỉ cần biết rằng, dù đã trải hai kiếp, nhưng không một người con gái nào khiến ta yêu thương mong nhớ như nàng. Dù ở kiếp hiện hữu này, ta đã lỡ bước với nàng, không nhớ nổi tên nàng nhưng tự đáy linh hồn ta, ta đã nhận ra nàng giữa những ngàn ngạt tăng ni và đem nàng về...

Nhuệ Anh cả quyết dứt ra khỏi Thần Tông:

- Nhưng trước mắt ta nay đã không còn ai. Không Đạo Hạnh. Không Thần Tông. Chỉ có thân xác một Từ Lộ đã chết. Cả đời ta có khóc là khóc cho người đó...

Vẫn quỳ sụp dưới chân sư bà Nhuệ Anh, Đức vua nói, như mê sảng:

- Không, Nhuệ Anh, nàng đã lầm. Từ Lộ chưa chết. Từ Lộ ta, chấm dứt đời trai trẻ từ năm mười tám tuổi, vì phải trả thù nhà mà không được sống số kiếp của một con người. Nhuệ Anh! Ta đã hại một đời nàng. Nhưng trong dằng dặc những năm lưu lạc của hai ta, có bao giờ nàng nhớ, cái ngọn lửa ái ân nàng đã nhen lên trong ta trên bến Đá sông Gâm? Ngọn lửa đó thiêu đốt ta. Cả ngàn lần, khi đang tu học đạo pháp, bấm gan bấm ruột rèn thân trên đất Tây Trúc, ta đã quỳ xuống đập đầu vào đá, hòng dìm chết mối ân tình của nàng, dập tắt ngọn lửa mà nàng đã nhen lên trong ta. Ta tưởng nàng đã chết, trong lòng bao năm nay không nguôi nỗi giày vò. Mỗi ngày thắp hương cầu Phật, ta đều hẹn nàng chờ ta ở cõi Niết Bàn. Nhưng, nàng không biết đâu, khi oán đã báo xong, lòng ta trống rỗng. Ta về tìm nàng ở thác Oán, định đi theo để gặp linh hồn nàng dưới thác thì lại gặp hình bóng nàng trên cạn.

- Và rồi, quên ta, chàng đã hối hả làm mọi việc để được hưởng vinh hoa, nuốt chửng sự xa xỉ và quyền lực, để đến nông nỗi này?

- Đừng trách ta, Nhuệ Anh! Nhìn lại, ta chưa được sống. Và ta muốn có tất cả. Quyền lực của đấng quân vương - những kẻ đã thờ ơ để cho voi giày ngựa xéo lên nỗi oan khổ của cha mẹ ta. Ta muốn làm một đấng quân vương biết đoái nhìn đến nỗi oan khổ của con sâu cái kiến...

Nhuệ Anh cười nhạt:

- Phải, chàng từng muốn. Mới lên ngôi, chàng đã từng thề trước trời đất quỷ thần. Khi đã ngự trên ngai vàng, điều duy nhất mà ông vua đó làm được là thả sức cho những kẻ công thần tung tác, kiêu ngạo, sống phè phỡn trên xương máu và mồ hôi dân lành, tiếng oan dậy đất mà chẳng thấy tới cửu trùng.

- Thật khó thay! Nhuệ Anh! Những lời thề đó không phải đêm đêm không trở lại...

- Vâng, những lời thề của các bậc đế vương chỉ đến trong giấc ngủ. Những lời thề cũng ngủ. Ban ngày, loài ác long trong lòng các bậc đế vương trỗi dậy, thả sức tung hoành. Nếu như ngày xưa ngài oán hận vua Nhân Tông và Nguyên phi Ỷ Lan mải mê say vì chiến thắng Tống quân trên sông Như Nguyệt mà không nhìn thấy số phận dân đen, thì nay đến lượt ngài, ngài không những đã tiếp tục cái ơ hờ đó, mà còn tiến xa hơn, ngày này qua tháng khác tự để cho mình được ru ngủ trên tay những kẻ dối trá lừa mỵ, để cho những mối rường cột trong triều dần bị chặt đứt, thay vào đó là những kẻ bất tài vô dụng, chuyên bắt dân đen lên rừng xuống biển săn bắt chim kỳ thú lạ, một mặt dâng lên vua để che khuất bàn tay nhơ bẩn của chúng, một mặt coi ngân khố như của riêng, ăn chơi xa hoa, sắm tậu điền trang thái ấp, sẵn sàng ra tay hãm hại những ai dám nói ngược lại điều chúng muốn...

Đức vua rên rỉ:

- Nhuệ Anh, xa cách dài cả đời người, đã đi qua hai kiếp, nay ta mới được gặp nàng. Vậy mà nàng lạnh lùng như vậy sao? Nàng đã về cung cùng ta, sau ngày khánh thành tám vạn bốn ngàn bảo tháp. Giờ ta mới hiểu tại sao ta không thể xa nàng được - vị sư bà đã hút hồn ta ngay từ tiếng mõ và đôi mắt không có tuổi. Nàng đã biết ta là ai ngay từ ngày đó. Nàng thật là sắt đá. Sao không nói cho ta rõ, gợi cho ta nhớ về kiếp trước của ta? Mà hễ cứ gặp ta là nàng cất lời chỉ trích về chuyện quốc gia đại sự? Đâu rồi tiểu thư Nhuệ Anh tình tứ e lệ bên chiếc đèn lồng Mỹ nhân năm xưa?

Sư bà Nhuệ Anh càng phẫn uất. Nàng nhặt lấy những túm lông hổ vung vãi trên long sàng, vứt xuống chân Đức vua:

- Ta có thể làm gì được nữa với người. Một vị vua ngồi trên ngai vàng, một gã trai vừa vỡ giọng, lòng mới biết động xuân tình mà đêm nào cũng lo mình chết đi không kịp hưởng hết khoái lạc ở đời, tham lam vô độ?! Những cảnh dâm ô trong cung đình ngày ngày chỉ khiến ta ghê sợ. Người đã đày đọa ta một cách độc ác, Đạo Hạnh Thần Tông. Người không nghe thấy tiếng rên xiết oán thán của thiên hạ, nhưng ta thì nghe. Trái tim ta bị cào nát mỗi khi có ai nguyền rủa người, dẫu biết rằng trước mặt ta chẳng phải Từ Lộ năm xưa, chẳng phải Đạo Hạnh năm nào, mà chỉ là một ông vua chưa thông thạo phép tắc trị nước.

- Nhuệ Anh, lưỡi của nàng nay quá sắc nhọn...

- Nhuệ Anh bên ngọn đèn lồng Mỹ nhân đã chết tự ngày nào. Nhưng, vẫn đày đọa ta, đôi mắt đa tình của Từ Lộ đôi khi ánh lên trong vẻ bạc nhược kia. Vẻ sắt đá đến sấm sét cũng không làm rung chuyển đôi khi thoáng qua trên đôi môi đầy nhục dục kia... Thôi nào, Từ Lộ... than thở mãi thì một kiếp của chúng ta cũng đã qua rồi. Thời thế đã đập nát số phận ta và chàng. Chúng ta không được làm một con người bình thường. Ta đã lang thang nhiều ngày như một ngọn gió cô độc, tìm bằng được đại sư Minh Không để giải thoát cho chàng khỏi cái lốt thúc này. Vậy là ta có thể ra đi!

Đức vua sợ hãi cuống quýt níu tay sư bà:

- Nhuệ Anh! Xin nàng đừng đi. Ta chỉ có mình nàng trên đời! Nếu nàng cứ nhất định ra đi, ta sẽ đi cùng nàng...

Nhuệ Anh cất tiếng cười lớn:

- Tâu bệ hạ! Con đường chúng ta đi đã khác nhau quá xa. Chàng có can đảm quay lại được chăng. Chàng đã có quá nhiều. Hãy nhìn chung quanh xem...

Đức vua sực tỉnh ngó quanh. Lầu vàng điện ngọc. Màn nhung trướng gấm. Kìa hoàng hậu họ Lý cùng hai phu nhân diễm lệ, lại thêm mấy trăm cung nữ muôn hồng ngàn tía đang đăm đắm chờ chiều theo nhất cử nhất động của Ngài. Ngoài điện Càn Nguyên, quan quân sẽ quỳ rạp xuống, hô câu "Thánh thượng vạn tuế vạn vạn tuế". Bạt ngàn dưới xa, trong hang cùng ngõ hẻm kia, dân đen mỗi khi bưng bát cơm, miệng ăn chưa kịp nuốt vào miệng đã phải nói "ơn Thánh thượng". Và, trong góc đằng kia của long sàng, ngồi tựa cột, mắt đẫm lệ như một đóa hoa đẫm sương là cung nữa Ngạn La - niềm đam mê của Ngài - nỗi thách thức của Ngài...

Đức Vua chợt nhìn lại sư bà Nhuệ Anh, thấy lòng cảm kích còn như cũ, mà tình nồng nàn xưa như đã vợi bớt vài phân. Thấy mình tệ bạc, tự trách mình, càng cố sức níu kéo:

- Nhuệ Anh, xin nàng hãy ở lại đây. Những ngày còn lại của đời ta, ta sẽ dốc lòng báo đáp nàng. Nàng đã đau khổ quá nhiều vì ta...

Nhuệ Anh lại cười, nhìn sâu vào tận đáy mắt Vua:

- Không, ta phải đi. Ta phải là một ngọn gió. Hồi nhỏ, mỗi khi tựa cửa bao lơn, nhìn ra từ cửa khuê phòng, ta đã mê mải ngắm gió. Không thể nhìn thấy gió, nhưng có thể lượng được sự tung tẩy khoáng đạt của chúng trên những xoáy lốc trên mặt đường và trên những ngọn cây. Cả đời, ta đã phải ràng buộc với một tình yêu, một lời thệ ước. Trong đời ta chỉ có duy nhất một người đàn ông, là chàng. Nhưng chàng ở quá xa. Lúc buồn đau ta không có chàng. Lúc bị người ức hiếp dọa nạt ta không có chàng. Vậy mà ngoài bốn chục năm nay, ta đã gửi lòng tha thiết vào tiếng mõ nghẹn ngào, đêm đêm tự ru mình rằng, dù bỏ ta mà đi, nhưng trong lòng chàng chỉ có ta. Nay mới biết rằng ta đã tự huyễn hoặc, tự tô vẽ cho cái hình bóng của chàng độc tôn trong ta. Ta đã sai lầm. Đời ta cũng đã phí hoài vì ta quá lệ thuộc chàng, vì thế ta đã quên rằng, mình vốn là một ngón gió. Vĩnh biệt. Từ Lộ! Vĩnh biệt! Đạo Hạnh Thần Tông. Mối dây đã dứt. Hãy để ta đi làm một ngọn gió...

Sư bà Nhuệ Anh bước qua mặt đức Vua, không nuối nhìn. Thân mình vươn cao kiêu hãnh. Đôi mắt đa đoan không tuổi. Sau mỗi bước đi của bà như phả ra làn hương hanh heo của ngọn gió thu. Vùn vụt qua, trong nháy mắt đã không hình bóng.

Thần Tông kêu to một tiếng, ngã vật xuống long sàng, máu ứa ra một bên mép. Đám nữ nhi khóc rầm trời. Quan quân cuống quýt lăng xăng không biết làm gì. Tổng quản Thái giám đỡ Ngài lay gọi:

- Bệ hạ lai tỉnh! Lai tỉnh!

Rồi rối rít lạy Minh Không:

- Đại sư! Xin người giúp đỡ! Để ta đi bắt mụ yêu nữ đó về đây trị tội khi quân!

Minh Không Đại sư gạt đi:

- Nhà người người trần mắt thịt, không hiểu nhân duyên, chớ ăn xằng nói bậy. Cái người đàn bà đó, nếu đức Vua của ngươi có sống thêm kiếp nữa cũng không trả nổi ân nghĩa đâu.

Rồi, vã nước phép lên mặt đức Vua, Đại sư lẩm nhẩm niệm chú, cất tiếng gọi lớn:

- Nào Đạo Hạnh, người hãy chọn lựa đi! Trong thân xác của Dương Hoán, người đã nếm trải tột cùng quyền lực, tột đỉnh vinh hoa, bao lạc thú của thiên hạ đều có thể tụ về dưới ngón tay trỏ của Ngài. Nếu ở lại ngai vàng, bện cũ có ngày tái phát, lúc đó ta cũng phải bó tay. Nếu từ bỏ thân xác Dương Hoán, Ngài có muốn trở thành Từ Lộ, chàng trai thổi sáo không? Có muốn làm một ngọn gió như Nhuệ Anh không?

Đại sư trực chỉ ngón trỏ vào trán đức Vua. Rồi lùi dần ra xa. Thân mình đang bất động của Vua khẽ rùng mình. Rồi, ai cũng nhìn thấy, từ thân xác ấy, thoát ra một luồng khí mang hình một người đàn ông mắt sáng rực, tay cầm tích trượng. Luồng khí ấy lướt ra cửa mau lẹ khác thường.

Máu ngừng rỉ ra bên mép đức Vua.

Đại sư thở ra, nhẹ nhàng vuốt mắt cho đức Vua. Mắt nhắm lại, gương mặt thanh bình như một đứa trẻ.

Đại sư khẽ nói:

- Yên nghỉ nhé! Dương Hoán Thần Tông. Với một ông vua, đoản mệnh đôi khi lại là điều may mắn.

Vừa nói đến đó, tay của Đại sư bỗng giật lên vì cảm thấy một cử động rất rõ rệt của mi mắt người đã chết. Đại sư bỏ tay ra, nhìn lên, thấy luồng khí xanh mang hình người đàn ông cầm tích trượng lúc nãy đã lại nhập rất nhanh vào thân xác đức Vua. Đức Thần Tông ngồi bật dậy, ngơ ngác hỏi:

- Ta vừa đi chơi xa quá, gặp lắm cảnh phiền muộn. Có lúc đau đớn. Mãi mới tìm đường trở về được. Nghĩ sợ quá, nhưng cũng có ngẫm ra được đôi điều. Tổng quản đâu! Sao tụ tập đông người thế này? Các người đáng tội chết, dám đem lông lá rác rưởi bỏ lên giường của trẫm. Bay đâu!

Đại sư Minh Không rầu rầu nói với đức Vua:

- Ta đã cố hết sức. Ta chỉ chữa được bệnh chứ không cắt được căn. Đạo Hạnh Đại sư không dứt nổi giấc mộng hoàng lương này. Hai năm sau, bệnh cũ tái phát, sư huynh, ta trả lại sư huynh chiếc sáo này và cái đầu của dã nhân, may ra người có thể thức tỉnh. Ngày ba ta cùng chống bè vượt sông Gâm đã quá xa rồi!

Trong cung vang lên tiếng nhã nhạc rộn ràng mừng đức vua đã qua khỏi trọng bệnh. Trông hình hài của ngài chẳng khác xưa, chỉ có cái nhìn hơi khác, hơi hoang hoang và thỉnh thoảng như có bóng chiều tà vừa lướt qua.