HỒI V Người mang bản án ” diệt “
Siêu Loại thuộc Bắc Ninh là một địa danh nổi tiếng vì hai lý do. Thứ nhất, đây là nơi chôn nhau cắt rún của Ỷ Lan thái phi, người đã đóng một vai trò quan trọng trong chiến công hiển hách đánh Tống của Lý Thường Kiệt và Tôn Ðản.
Thứ nhì, Siêu Loại còn nổi tiếng trong giới giang hồ Ðại Việt qua một nhân vật kiệt hiệt, Lý Uyên Nguyên, chưởng môn nhân phái võ Thảo Ðường. Thuở giờ khi mạn đàm về kiếm thuật, các vũ sĩ giang hồ không thể không nhắc tới tên tuổi của vị chưởng môn Thảo Ðường phái. Dù ít khi lưu lạc giang hồ song danh hào hiệp của Lý Uyên Nguyên được đồng đạo nhất là dân làng Siêu Loại trọng nể và kính mến.
Ba người thong dong cỡi ngựa trên con đường chính dẫn vào làng. Hai người trẻ tuổi mặc sắc phục của nhân viên đoàn do thám Thăng Long, còn người lớn tuổi hơn mặc vũ phục màu trắng. Cả ba người đều mang vũ khí tùy thân. Họ dừng ngựa trước một quán ăn nằm cuối con đường lát gạch. Ngồi nơi chiếc bàn ngoài hiên họ gọi bình trà và thức ăn. Chủ quán mang ra bình trà và ba cái chén.
Người trẻ tuổi nhất mặc sắc phục nhân viên do thám lên tiếng hỏi chủ quán:
– Lão trượng vui lòng chỉ dùm đường tới lò võ Thảo Ðường…
Ðặt bình trà và ba cái chén lên bàn, chủ quán giơ tay chỉ:
– Ba vị đi hết con đường lát gạch này sẽ thấy con đường đất đỏ. Theo con đường đất đỏ này khoảng nửa dặm sẽ thấy phái võ Thảo Ðường nằm bên tay mặt. Ngay đầu ngõ có cây đa cao ngất…
Nhìn ba người khách lạ, chủ quán hỏi:
– Ba vị chắc ở xa tới?
Nhân viên do thám lớn tuổi đáp nhanh:
– Chúng tôi ở kinh đô tới thăm phái võ Thảo Ðường có chút việc cần…
Chủ quán vui vẻ cười nói:
– Ba vị lỡ mất dịp may rồi. Ngày hôm qua phái Thảo Ðường tổ chức đại lễ mừng hai trăm năm chục năm khai lập bản phái. Không dấu chi ba vị, tôi có thằng con út là đệ tử của phái Thảo Ðường hơn mười năm nay rồi. Làng Siêu Loại này ai ai cũng cho con học võ của phái Thảo Ðường…
Ba người khách nhìn nhau gật gù mỉm cười nhưng không nói lời nào. Ăn uống qua loa và trả tiền xong họ thong thả lên ngựa. Ðúng như lời chỉ dẫn của lão chủ quán. Ði hết con đường lát gạch họ thấy con đường đất đỏ rộng, phẳng phiu và sạch sẽ. Khoảng cạn tuần trà họ trông thấy một cây đa cao ngất rồi mái nhà đỏ ối hiện trên nền trời trong xanh không một gợn mây. Chiếc cổng đóng bằng gỗ khắc hai chữ ” Thảo Ðường ” cũ và sơ sài. Xuống ngựa, ba người khách đứng nhìn quanh quất đoạn theo con đường lát gạch dẫn vào ngôi nhà ngói chính giữa. Hai võ sinh mặc vũ phục màu lam từ trong ngôi nhà đi ra. Ôm quyền thi lễ cùng ba người khách võ sinh lớn tuổi hơn lên tiếng:
– Tiểu sinh mạn phép hỏi tính danh của ba vị để thông báo với trưởng tràng…
Người trọng tuổi mặc vũ phục màu trắng tươi cười nói:
– Lão phu là Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp, chưởng môn phái Cổ Loa. Nhờ túc hạ thông báo tới Lý chưởng môn…
Vị võ sinh của phái Thảo Ðường hơi đổi sắc mặt khi nghe khách xưng danh.
– Kính mời ba vị vào khách sảnh… Tiểu sinh sẽ cho người thông báo với chưởng môn ngay…
Võ sinh trẻ tuổi vội bỏ đi. Võ sinh lớn tuổi hướng dẫn ba người khách vào một gian phòng trần thiết đơn sơ và giản dị song ngăn nắp và tinh khiết và sạch sẽ. Mùi trầm hương bay thoang thoảng. Ðợi cho khách an vị, y tự tay rót trà mời khách.
– Cơn gió nào đưa Nguyễn chưởng môn tới đây. Lão phu hân hạnh được đón tiếp ba vị…
Ba người khách, nhất là hai nhân viên do thám chăm chú nhìn một tráng niên khoảng ngoài năm mươi vừa xuất hiện. Theo sau ông ta, một thanh niên mặc vũ phục màu lam. Tuy tuổi còn trẻ song thanh niên có nét mặt nghiêm nghị và phong cách đường hoàng chững chạc. Ðiểm đặc biệt khiến cho hai nhân viên do thám phải chú ý là thanh niên có nhãn quang sáng rực chứng tỏ nội lực thâm hậu so với số tuổi không quá ba mươi.
Phần vị chưởng môn của phái võ Thảo Ðường chỉ hơi thay đổi sắc mặt rồi lấy lại nét thản nhiên rất nhanh khi thấy hai nhân viên do thám tháp tùng với vị chưởng môn phái Cổ Loa.
Ôm quyền thi lễ, Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp cười thốt:
– Lão phu đường đột tới đây mà không báo trước bởi vì cũng có chuyện cần thiết và cấp bách…
Chỉ vào hai nhân viên do thám, Nguyễn Hiệp tươi cười giới thiệu:
– Nhị vị đây tên là Trần Anh và Lê Vũ, đệ nhất và đệ nhị phó trưởng ban truy tầm của đoàn do thám triều đình…
Thi lễ với hai nhân viên do thám, Lý Uyên Nguyên tươi cười lên tiếng:
– Nhị vị còn trẻ tuổi mà đã đảm nhận chức vụ phó trưởng ban thời quả đúng là tài cao không đợi tuổi…
Trần Anh, đệ nhất phó trưởng ban truy tầm mỉm cười hắng giọng:
– Ða tạ Lý chưởng môn có lời khen. Danh hào hiệp và nhất là thuật xử kiếm của Lý chưởng môn khiến cho nhân viên do thám chúng tôi hâm mộ vô cùng…
Chỉ vào thanh niên đứng sau lưng mình, Lý Uyên Nguyên nói:
– Xin giới thiệu cùng ba vị đích tử của lão phu. Lý Thanh Anh là trưởng tràng đồng thời sẽ kế nhiệm chức chưởng môn trong tương lai…
Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp cười ha hả:
– Cung hỉ Lý chưởng môn có được người kế truyền tài ba…
Chủ khách phân ngôi vị ngồi vào chiếc trường kỹ làm bằng gỗ đỏ lên nước bóng ngời. Nhấp ngụm trà Lý Uyên Nguyên hắng giọng:
– Nguyễn chưởng môn nói là có chuyện cấp bách và cần thiết mới tới đây, lão phu mạn phép hỏi đó là chuyện chi?
Liếc nhanh hai nhân viên do thám, vị chưởng môn phái Cổ Loa thong thả lên tiếng:
– Cách đây ba tháng hoàng thượng đã có chiếu chỉ vời tất cả chưởng môn nhân các môn phái lớn nhỏ, trang chủ của mười hai đại trang cùng các vũ sĩ giang hồ nổi tiếng về hội họp ở kinh đô. Với sự yêu cầu của hoàng thượng và cũng do tình hình nghiêm trọng của đất nước, quan thái sư Trần Thủ Ðộ gợi ý mời giới giang hồ gia nhập đoàn do thám Thăng Long để cùng nhau chống quân Mông Cổ…
Lý Uyên Nguyên gật gù:
– Lão phu có nghe biết tin đó song vì đang ở trong thời kỳ bế môn cho nên không thể về kinh đô tham dự được…
Hớp ngụm nước trà Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp cười nhẹ:
– Lão phu biết điều đó cho nên mới cùng với hai vị phó trưởng ban lên thỉnh mời Lý chưởng môn về kinh đô…
Trầm ngâm giây lát Lý Uyên Nguyên thong thả cất tiếng:
– Chống xâm lăng là bổn phận của mọi người dân trong nuớc cho nên lão phu thấy không có trở ngại nào khi được triều đình mời gia nhập đoàn do thám…
Trần Anh, vị đệ nhất phó trưởng ban truy tầm hắng giọng:
– Tại hạ cũng không thấy có trở ngại nào ngoại trừ một chuyện cỏn con. Chắc Lý chưởng môn chưa biết triều đình đã truyền lệnh cho bá tánh trong nước ai họ Lý phải đổi thành họ Nguyễn…
Lý Uyên Nguyên hơi cau mày tỏ vẻ bất mãn song lấy lại bình thường rất nhanh. Riêng Lý Thanh Anh đột nhiên lên tiếng:
– Thưa Nguyễn chưởng môn. Lý do nào triều đình lại ban truyền cái lệnh vô lý và bất công như vậy. Danh tánh là đại diện cho dòng họ, là niềm hãnh diện của cá nhân cho nên bắt người ta cải tên đổi họ thời chẳng khác gì xúc phạm tới tổ tiên…
– Anh nhi… Con không được nói như vậy…
Không biết có đồng ý với con hay không mà Lý Uyên Nguyên chỉ rầy một câu vô thưởng vô phạt. Hai vị phó trưởng ban truy tầm hơi cau mặt tỏ ý khó chịu vì lời nói của Lý Thanh Anh.
Phần Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp không tỏ thái độ gì khác lạ. Uống thêm ngụm nước trà ông ta bình tịnh lên tiếng:
– Lão phu cũng biết điều đó song đây lại do lệnh của triều đình. Theo chỗ lão phu được biết thời tân triều đình không muốn cho bá tánh nhớ tới Lý triều cho nên mới có lệnh thay tên đổi họ này…
Lý Thanh Anh cười hực:
– Nhà Tiền Lê soán ngôi của nhà Ðinh rồi nhà Lý chiếm ngôi của nhà Tiền Lê nay Trần triều âm mưu sang đoạt ngai vàng của nhà Lý. Ðó là luật nhân quả. Chuyện Trần triều âm mưu soán đoạt ngai vàng của nhà Lý tại hạ không màng, tuy nhiên chỉ vì muốn củng cố địa vị của mình mà Trần triều lại bắt bá tánh phải thay họ đổi tên thời việc đó trái với đạo nghĩa…
– Các hạ thừa biết cưởng lệnh triều đình thời mang họa sát thân…
Lê Vũ lên tiếng hỏi với giọng hâm dọa. Tằng hắng tiếng nhỏ, Lý Uyên Nguyên xen vào câu chuyện càng lúc càng trở nên gay cấn:
– Anh nhi không được phép nói nữa… Con hãy lui vào nhà trong để ta bàn chuyện cùng ba vị đây…
Tuân lệnh phụ thân Lý Thanh Anh thi lễ với khách rồi lẳng lặng rút lui. Lý Uyên Nguyên cười lắc đầu:
– Ba vị thứ lỗi… Nó là thanh niên trẻ tuổi nóng tánh nên nói năng không lựa lời. Tuy nhiên chuyện đổi họ thay tên này cũng khá quan trọng do đó lão phu cần có chút thời giờ suy nghĩ và bàn sơ qua với tiện nội xong sẽ báo cho ba vị biết…
Vị chưởng môn phái Cổ Loa tươi cười lên tiếng:
– Lão phu xin Lý chưởng môn suy tính cẩn thận. Sự tồn vong của phái Thảo Ðường do nơi quyết định quan trọng này…
Nói xong Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp cùng với Trần Anh và Lê Vũ từ biệt. Lý Uyên Nguyên thân tiển khách ra tận cổng. Ðứng nhìn theo cho tới khi khách khuất bóng, ông ta chậm bước trở vào nhà với thái độ trầm tư nghĩ ngợi.
Ði non dặm đường, Trần Anh hỏi Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp:
– Ý của Nguyễn chưởng môn như thế nào. Liệu Lý Uyên Nguyên chịu đổi họ và hợp tác với triều đình…
Nguyễn Hiệp cười cười:
– Lão phu cảm thấy y sẽ không chịu đổi họ. Chuyện xoá tên phái Thảo Ðường trong giang hồ là chuyện của đoàn do thám Thăng Long…
Trần Anh gật đầu quay qua nói với Lê Vũ:
– Đoàn do thám được biết Lý Uyên Nguyên thuộc tôn thất nhà Lý. Cũng vì lý do đó, tôi nghĩ lão sẽ không chịu hàng phục triều đình và thay tên đổi họ. Vậy Lê huynh hãy đi điều động nhân viên để canh ba đêm nay ta sẽ bao vây và tàn sát phái Thảo Ðường…
Ðứng nhìn ngọn lửa bốc cháy sáng rực trong đêm tối thâm u Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh khẽ thở dài. Thảo Ðường phái của y đã bị đoàn do thám Thăng Long thiêu hủy. Mấy chục nhân mạng chắc không có người sống sót hay chạy thoát. Vì sự tồn vong của bản phái, y đành phải tuân lệnh phụ thân chạy trốn trước cuộc bao vây và tàn sát của nhân viên do thám. Bây giờ y bắt buộc trở thành một vũ sĩ lưu lạc giang hồ để trốn tránh sự truy lùng của đoàn do thám Trần triều. Nhân viên do thám sẽ đeo theo y như bóng với hình. Họ sẽ không bao giờ bỏ cuộc trừ khi bắt sống hay giết chết y. Muốn sống sót để trả mối phụ thù y phải làm cách nào khác hơn là trốn tránh. Với gói hành lý nhỏ và chút tiền bạc y bắt đầu lưu lạc giang hồ.
Con đường thiên lý dẫn về thành Lạng Sơn chỉ có một người đi. Chân mang giày cỏ, y phục tồi tàn, đầu đội chiếc nón rơm rộng vành che khuất mặt mày, vai mang gói hành lý vừa nhỏ vừa dài, khách bộ hành thong thả đều bước không màng đến ánh mặt trời chói chang đổ xuống con đường đất đỏ hoạch uốn lượn theo rừng cây ngút ngàn. Ðồi cao đồi thấp. Vách đá sừng sững. Phong cảnh hoang sơ, thê lương, tịch mịch và huyền bí.
Khách hơi lơi bước khi thấy bóng thành Lạng Sơn cao vòi vọi khi khuất khi hiện sau rừng cây. Nhà cửa lác đác. Thỉnh thoảng có người đi lại trên đường cái quan. Khách dừng trước một quán ăn nằm đưới gốc cây cổ thụ bên lề đường. Hai ba chiếc bàn ọp ẹp. Ghế cây lỏng chỏng. Lão chủ quán đón người khách qua đường bằng một câu hỏi:
– Khách quan dùng trà?
Khách gật đầu im lặng ngồi xuống chiếc ghế cây. Thong thả rót nước trà ra chén y nhìn khói bốc lên với thái độ trầm tư mặc tưởng. Khi khách lấy chiếc nón ra đặt xuống bàn, lão chủ quán mới nhận ra một thanh niên tuổi ngoài hai mươi, mày kiếm mắt sao, chân mang đôi giày cỏ và y phục cũ mèm.
– Từ đây tới thành Lạng Sơn còn xa không lão trượng?
– Dạ không đầy năm dặm đường… Khách quan thủng thẳng cũng kịp vào thành…
Lữ khách im lặng ngó mong con đường cái quan chói chang ánh nắng. Ðột nhiên y cau mày nhìn đăm đăm. Trên đường thiên lý xuất hiện hai bóng ngựa cùng với tiếng vó câu nện ròn rã trên mặt đường. Khi bóng ngựa còn cách trăm bước, lữ khách nhận ra hai kỵ mã ngồi ngất ngưỡng trên lưng hai con bạch mã và hồng mã. Ngựa thuộc hàng chiến mã hạng nhất trong binh đội nên cước trình nhanh vô cùng. Mới thấy mà thoáng chốc đã tới gần chỗ y ngồi. Ngựa chưa ngừng vó, hai kỵ mã tung mình nhảy xuống đất. Dường như có chút biến đổi trên khuôn mặt xạm nắng của lữ khách khi chứng kiến thân pháp ngoạn mục và sắc phục của hai kỵ mã. Ðó là sắc phục của nhân viên đoàn do thám Thăng Long. Hai nhân viên do thám ngồi vào chiếc bàn bên cạnh. Một người gọi bình trà trong lúc người kia quan sát lữ khách giây lát đoạn thì thầm cùng đồng bọn mấy lời. Ðặt tiền lên bàn, đội chiếc nón rơm, xách gói hành lý lữ khách chầm chậm bước ra đường. Y đi khoảng mấy bước chợt có tiếng nói vang lên sau lưng:
– Ðứng lại…
Hai nhân viên do thám lạng mình chận đường lữ khách. Một đứng trước mặt và một đứng sau lưng.
– Ngươi tên họ là gì?
Không cử động nào báo trước lữ khách đạp bộ bước dài. Bằng cái đạp bộ này y vào sát đối thủ đứng trước mặt. Bàn tay tả trong một thế triệt thủ đâm vào ngực trong lúc tay mặt y hất ngược về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vang khô lạnh. Tia sáng xanh lè xẹt ra tợ ánh chớp mà mục tiêu của nó chính là nhũ trung huyệt của đối thủ ở sau lưng.
Bựt… Không ngờ, không tiên liệu cho nên phản ứng chậm chạp và sự chậm chạp này trả giá bằng tính mạng của nhân viên do thám. Bị trúng kiếm hắn nấc tiếng nhỏ ngã vật ra đất.
Nhân viên do thám đứng trước mặt nhanh tay hơn một chút. Thoáng thấy bàn tay cứng hơn sắt tôi của đối thủ đâm vào ngực hắn xuất thủ liền. Cánh tay dựng lên, bàn tay tả mở khoằm khoằm trong thế hổ trảo công bấu vào bàn tay trong khi bàn tay hữu nằm lại thành quyền đấm vào đan điền của đối phương.
Hắn phản ứng nhanh nhẹn song ước tính sai lầm bản lĩnh của đối thủ. Ngay lúc chiêu thức đi được nửa đường hắn thoáng thấy tia sáng xanh lè xẹt vào yết hầu của mình. Trúng phải chiêu kiếm cực độc hắn nấc tiếng nhỏ gục xuống đất.
Không màng tới hai tử thi, lữ khách bay mình lên ngựa. Hí tiếng dài con ngựa bạch nhắm hướng thành Lạng Sơn trực chỉ. Chừng cạn tuần trà một bóng ngựa xuất hiện. Trên lưng có một người mặc sắc phục giống như hai người nằm chết. Nhảy xuống đất quan sát vết thương của hai người chết, nhân viên do thám lẩm bẩm:
-Lý Thanh Anh… Dù có phép tàng hình, thăng thiên hay độn thổ ngươi cũng không chạy thoát khỏi tay Trần Anh ta…
Vị phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long tung mình lên lưng ngựa bỏ lại hai tử thi nằm im trên đất. Chiều từ từ xuống. Lạng Sơn thành đèn đuốc muôn màu vạn sắc. Ðường phố về đêm dập dìu người đi lại. Sòng bạc, tửu quán, kỹ viện người ra vào tấp nập. Một người khách ghìm cương ngựa trước cửa sòng bạc. Quăng mình xuống đất y vừa bước vừa vung vẩy chiếc roi da dài non sải tay. Tên gác sòng bạc lừng lững chận đường. Hắn chưa kịp mở miệng nói lời nào khách lạ vung roi da. Chát… Chiếc roi da quất vào mặt hắn một đòn mạnh tợ trời giáng. Lảo đảo lùi lại hắn thò tay rút lưỡi đoản đao dắt bên hông. Chát… Chiếc roi da quất vào tay gã gác sòng bạc khiến cho hắn rụt tay lại.
– Gọi Hùng Mạnh ra gặp ta lập tức…
– Các hạ là ai?
Gã gác sòng bạc hỏi câu trên. Vành môi nhếch thành nụ cười cao ngạo, khách lạ cười hực:
– Trần Anh, phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long…
Tất cả người từ khách chơi cho tới nhân viên sòng bạc đều có thái độ khi nghe khách lạ xưng tên. Ðoàn do thám Thăng Long khiến cho ai ai cũng nể sợ bởi vì danh vị đó tượng trưng cho quyền lực của triều đình. Nhân viên do thám có quyền thẩm vấn, bắt bớ, giam cầm hoặc hạ sát bất cứ ai cưỡng lệnh. Huống chi khách lại là phó trưởng ban truy tầm, một nhân vật nắm quyền sinh sát trong tay.
Ðang ngồi đấu láo với đám kỹ nữ, Ðộc Nhãn Hùng Mạnh hoảng hốt khi nghe thủ hạ báo cáo phải trình diện với nhân viên do thám. Vốn là kẻ bất lương từng cướp của giết người và vào tù ra khám, Hùng Mạnh sợ nhân viên do thám còn hơn sợ vợ của mình. Huống hồ gì nhân viên do thám đây lại là vị phó trưởng ban của ban truy tầm, một cơ quan chuyên môn truy lùng và tìm bắt kẻ bất lương. Xỏ vội đôi giày và chiếc áo choàng, Hùng Mạnh tất tả bước ra trình diện xếp lớn.
– Dạ… Tôi là Hùng Mạnh. Trần phó trưởng ban tới thăm viếng mà tôi không biết trước để bày tiệc tiếp nghinh…
Hùm hổ ở đâu, ngang tàng ở đâu chứ trước mặt Trần Anh, tên thủ lĩnh ăn cướp thành Lạng Sơn xìu hơn bún thiêu hoặc chuối già chín rục. Giọng nói hách dịch, quan quyền của vị phó trưởng ban truy tầm vang vang trong căn phòng im lìm:
– Ta lãnh trọng trách truy tầm một tội phạm quan trọng của triều đình. Theo chỗ ta biết thời hắn phải có mặt trong thành Lạng Sơn. Do đó ta muốn nhà ngươi tiếp tay trong việc truy lùng tội phạm…
Ðộc Nhãn Hùng Mạnh cười mơn:
– Gì chứ việc đó tôi sẵn sàng chờ lệnh của Trần phó trưởng ban. Ngài chỉ cần cho biết tên họ và hình dáng của hắn, tôi bảo đảm sẽ tìm ra…
Gật gù mỉm cười Trần Anh hắng giọng:
– Tội phạm của ta có tính danh Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh. Hắn là chưởng môn nhân phái Thảo Ðường…
Hùng Mạnh hơi động dung khi nghe tói danh hiệu Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh. Như hiểu ý Trần Anh hỏi gằn:
– Ngươi dám đụng tới hắn không?
Ðộc Nhãn Hùng Mạnh cười ha hả:
– Rừng nào cọp nấy thưa Trần phó trưởng ban. Lạng Sơn là đất của tôi mà…
Trần Anh nhếch môi:
– Tìm ra tông tích của hắn xong ngươi hãy báo cho ta biết để ta đích thân xử lý…
Hùng Manh cười cầu tài:
– Trần phó thủ lĩnh không cần sự giúp đỡ của tôi…
Trần Anh lắc đầu:
– Không cần… Hắn là tội phạm của đoàn do thám Thăng Long…
Dứt lời Trần Anh xoay người vọng lại câu nói:
– Ta ngụ tại Lạng Sơn lầu…
Không dám chậm trễ, Hùng Mạnh tức tốc ra lệnh cho thủ hạ túa ra truy tìm tông tích của Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh. Ðám đầu trộm đuôi cướp chia nhau lục từng nhà trọ, quán ăn, đền chùa, đình miếu hay bất cứ nơi nào trong thành Lạng Sơn mà chúng nghi ngờ có tội phạm trú ẩn. Khoảng đầu canh tư Trần Anh nghe tiếng gõ cửa và giọng nói ồm ồm của Hùng Mạnh vang lên:
– Trần phó thủ lĩnh… Tôi đã tìm ra chỗ trú ẩn của hắn rồi…
Mở cửa, Trần Anh thấy Hùng Mạnh với nụ cười toe toét:
– Trần phó thủ lĩnh thấy chưa. Tôi bảo đảm là tìm được hắn mà…
Bước ra hành lang Trần Anh cười hực:
– Tốt lắm… Nhờ sự giúp đỡ này ta tạm thời bỏ qua hành động cướp của giết người của ngươi…
Hùng Mạnh xụ mặt tuy nhiên lại mừng thầm vì dù sao hắn cũng có công trạng với đoàn do thám triều đình. Dưới sự hướng dẫn của thủ hạ, Hùng Mạnh đưa Trần Anh tới một ngôi nhà cửa đóng im ỉm và tối thui không có đèn đuốc gì hết. Vị phó trưởng ban truy tầm ra lệnh cho Hùng Mạnh:
– Ngươi và thủ hạ hãy rút lui để mặc ta đối phó…
Tuy muốn mục kích cuộc giao đấu giữa Trần Anh và Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh song Hùng Mạnh đành phải rút lui. Hắn biết không nên cải lệnh nhân viên do thám. Quát thủ hạ rút lui xong Hùng Mạnh cũng lẳng lặng bỏ đi.
Thủ ngọn roi da trong tay Trần Anh cẩn thận từng bước một trong lúc tiến gần tới cửa của ngôi nhà. Hơn ai hết hắn biết tội phạm là chưởng môn của một phái võ nổi tiếng giang hồ với bản lãnh cao siêu không kém gì mình. Đã được phụ thân truyền thụ vũ thuật và chọn làm kẻ kế vị, Lý Thanh Anh phải có thân vũ thuật bất phàm. Gần ba trăm năm hiện diện trong giới giang hồ Ðại Việt, phái Thảo Ðường từng sản xuất nhiều kiếm thủ lỗi lạc.
Dừng truớc cánh cửa đóng kín Trần Anh hắng giọng:
– Lý Thanh Anh… Biết điều các hạ nên buông kiếm đầu hàng bằng không…
Không có tiếng trả lời. Trần Anh xô cửa. Tiếng kèn kẹt vang lên và cánh cửa mở ra. Vị phó trưởng ban truy tầm quét mắt một vòng. Cảnh vật tối mờ mờ. Ðạp bộ bước dài trong lúc tay tả đưa lên án ngay ngực, tay mặt thủ ngọn roi da Trần Anh thận trọng bước vào trong nhà.
– Nếu ta đánh lén liệu các hạ hóa giải được không?
Giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng khiến cho Trần Anh giật mình kinh hãi. Hắn biết nếu Lý Thanh Anh đánh lén sau lưng hắn vô phương chống trả, bởi vì một cao thủ giang hồ cở như Cô Tịch Kiếm nếu xuất chiêu trước mặt còn khó lòng chống trả huống hồ gì đánh lén sau lưng.
Ðạp bộ bước dài Trần Anh quay phắt người lại cùng lúc hai tay xuất ra hai chiêu. Tay tả vổ hờ một đòn phách không chưởng trong khi ngọn roi da đánh quét một đường từ phải sang trái như muốn hoá giải chiêu thức mà hắn đoán là đối phương sẽ thi triển. Tuy nhiên hai chiêu của hán đánh vào khoảng không. Ðối thủ biến mất tăm dạng. Nhẹ thở phào Trần Anh đứng im suy nghĩ. Hắn thực tình không muốn truy đuổi Lý Thanh Anh trong lúc đêm hôm tăm tối như thế này. Vả lại nếu tội phạm còn lảng vảng trong thành Lạng Sơn thời sớm muộng gì hắn cũng sẽ tìm ra.
Ðang đi Hùng Mạnh vội quay phắt người lại. Hắn có cảm giác là lạ dường như có người đang đi sau lưng mình. Tuy nhiên quay đầu lại mấy lần hắn cũng không thấy có ai. Hơi vững bụng Hùng Mạnh rảo bước đi nhanh qua khỏi chỗ tối. Ðược mươi bước hắn chợt dừng lại khi thấy một người đứng chắn giữa đường.
Chân mang giày cỏ, đầu đội nón rơm rộng vành che khuất mặt mày, kiếm đeo nơi vai, người lạ đứng im lìm. Không nói cũng Hùng Mạnh biết người đó không ai khác hơn Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh, vị tân chưởng môn của phái võ Thảo Ðường, nhân vật đang bị đoàn do thám Thăng Long truy tầm.
Hắn cũng biết vì lý do nào mà Lý Thanh Anh chận đường mình. Hắn đã phá lề luật giang hồ khi nhận lời làm chỉ điểm cho Trần Anh truy lùng tông tích của vị chưởng môn phái võ Thảo Đường. Rút thanh mộc côn cầm tay Hùng Mạnh bước tới đứng đối diện với kẻ địch. Hai kẻ tử thù nhìn nhau.
Vù… Thanh mộc côn lốc gió vù vù thúc vào ngực. Chiêu thức đi được nửa đường Hùng Mạnh khẽ rung tay và thanh mộc côn đổi từ thế đâm sang thế quất vào hông.
Côn là thứ vũ khí nặng nề chuyên đánh ra những đòn trầm trọng và cương mãnh trong khi kiếm nhẹ nhàng cho nên biến hóa và độc hiểm hơn. Hai thứ vũ khí một cương một nhu, một nặng một nhẹ thỉnh thoảng chạm nhau toé lửa.
Rẹt… Hùng Mạnh bắn người lùi lại. Cúi nhìn cánh tay cầm côn phun máu có vòi hắn nghiến răng kèn kẹt lao mình vào sát đối phương. Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh đạp bộ chênh chếch sang tả nửa bước và lưỡi nhuyễn kiếm xanh lè xẹt ra tợ ánh chớp.
Hùng Mạnh kinh hoàng khi thấy đối thủ thay đổi thuật xử kiếm. Hắn cảm thấy kình phong tạt vào mặt cùng với hoa kiếm khi tắt khi nổi, lúc biến lúc hiện trùng trùng điệp điệp mịt mờ giăng mắc khắp nơi.
Bựt… Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh bồng kiếm đứng im. Ánh mắt sáng quắc của y nhìn đăm đăm vào Ðộc Nhãn Hùng Mạnh. Vị thủ lãnh hắc đạo thành Lạng Sơn chệnh choạng lùi lại. Máu từ vết thương sâu hoắm nơi ngực trái của hắn phun ra thành vòi. Thu hết tàn lực Hùng Mạnh hét lớn một tiếng rồi ngã vật ra đất nằm im lìm.
Nghe tiếng hét của Hùng Mạnh, Trần Anh băng mình chạy tới đấu trường. Hắn chỉ thấy bóng người thấp thoáng và một tử thi đang nằm trên đất. Nhìn vào bóng đêm mông lung vị phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long nghiến răng lẩm bẩm:
– Lý Thanh Anh… Ngươi lên trời xuống đất ta cũng theo…
6