HỒI VI
Châu Quảng Nguyên nằm sát vùng biên thùy hoang vu và hiểm trở. Vì có mỏ vàng, nó trở thành vùng đất tranh chấp của hai nước Việt Hoa. Người Hoa sống lẫn lộn với người Kinh, người Nùng trong một thị trấn khá sầm uất và đông đúc dân cư. Dân thiểu số, dân tứ chiến, dân lưu lạc giang hồ, tội phạm tại đào, dân phá sơn lâm đâm hà bá, trôi sông lạc chợ từ vùng tít mù Nghệ An, Thanh Hóa, từ vùng đồng bằng sông Lô, vùng duyên hải biển đông đổ xô về đây với hi vọng làm giàu tắt. Giàu đâu không thấy song tất cả chịu chung một điều là kẹt cứng ở xứ chim kêu vượn hú, rừng rậm hoang vu đầy hổ báo và sơn lam chướng khí chết người. Bởi vậy người ở đây mới có câu Quảng Nguyên đi dễ khó về.
Bị săn đuổi ráo riết bởi nhân viên của đoàn do thám Thăng Long, từ Lạng Sơn Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh chạy xuống Tỉnh Yên. Tưởng yên thân nào ngờ nửa đêm y phải hộc tốc rời bỏ vùng đất miền đông hải để ngược lên Pha Lũy. Vừa có mặt ở ải địa đầu ba bữa, y lại thấy sự xuất hiện của nhân viên ban truy tầm. Sau một cuộc giao tranh đẩm máu, nhân vật sống sót duy nhất của phái võ Thảo Ðường lộn ngược trở về Lạng Sơn rồi tình cờ đẩy đưa y theo gót chân của dân Nùng tới Quảng Nguyên. Ngồi trong góc một quán ăn nằm cuối phố, Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh thong thả ăn bữa cơm chiều. Y tiêu hết mấy chục đồng Trị Bình cuối cùng mà y đã lấy được trong túi áo của Ðộc Nhãn Hùng Mạnh ở Lạng Sơn. Không có quán ăn nào xô bồ, dơ dáy và hỗn tạp như quán ăn ở Quảng Nguyên. Không có thức ăn nào dở hơn thúc ăn ở Quảng Nguyên.
Chỉ mới lang bạt giang hồ mấy tháng song Lý Thanh Anh nhanh chóng trở thành một kẻ khác. Y quen dần sương gió nắng mưa. Y quen ăn uống kham khổ, bữa đói bữa no. Y quen năm ba ngày chưa tắm gội. Y quen ngủ bờ ngủ bụi, đầu đình xó miểu. Y không còn cung cách của một tân chưởng môn được mọi người kính nể. Bị một gã say rượu chửi mắng y lẳng lặng bỏ đi không thèm đôi co. Tất cả khổ nhọc của đời sống trui rèn y thành một người cố gắng sinh tồn hầu hoàn thành tâm nguyện trả thù cho cha mẹ và những người đồng môn phái với mình.
Chiều xuống từ từ. Trả tiền xong Lý Thanh Anh bước ra khỏi quán. Hít hơi dài không khí núi rừng y lững thững bước theo con đường dẫn về phía khu rừng thưa. Y cần tìm một chỗ ngụ qua đêm. Dễ dàng lắm. Rừng núi ngút ngàn không dấu chân người. Y có gì đâu ngoài vật bất ly thân là thanh kiếm Thảo Ðường, một tín vật chứng tỏ y là chưởng môn. Bóng tối lan xuống thật nhanh. Ngồi xếp bằng trên đất, Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh bắt đầu hành công. Giới giang hồ Ðại Việt có nhiều môn phái mà mỗi môn phái có cách thức bí truyền và riêng biệt về hành công. Chỉ trong thời gian ngắn Lý Thanh Anh tiến tới tình trạng khí hoà, thần định, tâm bình, một cảnh giới cao siêu nhất trong cách thức hành công. Trong cảnh giới cao siêu này y không những nghe bằng tai, thấy bằng mắt mà còn bằng cái tâm vi diệu và linh ứng của mình. Y có thể nghe được tiếng lá cây rụng xa trăm bước hay tiếng bước chân của một vũ sĩ giang hồ dẫm trên lá khô.
Chim kêu ríu rít trên cành cây. Ánh mặt trời le lói xuyên qua khu rừng thưa. Sương sớm mờ mờ. Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh đứng dậy. Y cảm thấy sảng khoái sau một đêm hành công. Tựa lưng vào gốc cây lớn hai ba người ôm không hết y im lìm suy nghĩ. Mình phải làm gì? Câu hỏi giản dị nhưng dường như không có câu trả lời thỏa đáng. Y lững thững bước theo lối mòn đi sâu vào khu rừng. Sương tan dần. Ánh mặt trời le lói trên cao. Ði khoảng nửa dặm y chú ý tới một sự kiện kỳ lạ. Trong khoảng rừng thưa với nhiều cây non và thấp có dấu giày nhỏ và gọn in mờ mờ trên nền đất đỏ. Y cũng nhận ra một điều kỳ lạ khác nữa. Có rất nhiều lá cây xanh rơi rớt trên đất. Nhặt chiếc lá cây y quan sát một cách kỷ lưỡng xong tiếp tục nhặt hàng chục chiếc lá lên xem xét. Y nhận ra điều kỳ lạ là tất cả lá cây đều bị vật gì sắc bén vô cùng cắt đứt cuống của nó. Vật sắc bén này có thể là thanh kiếm của một vũ sĩ giang hồ ẩn cư quanh đây để khổ luyện kiếm thuật. Vốn là một kiếm sĩ, y động tính tò mò khi khám phá ra sự kiện kỳ lạ và mới mẻ này. Nếu đây là kiệt tác của một nhân vật giang hồ thời y phải thú nhận kiếm thuật của người này cao siêu vô cùng có thể hơn hẵn mình. Lòng hiếu kỳ và sự háo hức muốn gặp gỡ một kỳ nhân dị sĩ khiến cho y nảy ra ý kiến rình rập để biết người đó là ai. Y cũng biết hành vi rình xem người khác khổ luyện vũ thuật có thể gây ra sự hiểu lầm và nhiều khi đưa tới rắc rối và phiền phức. Tuy nhiên lòng tò mò mạnh hơn do đó y bất chấp hậu quả.
Suy nghĩ cặn kẻ Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh quay trở lại đường cũ. Dùng thanh đoản kiếm cạy lấy viên kim cương chạm nơi chuôi của thanh trường kiếm y đem bán được vài chục đồng. Mua lương thực đủ ăn trong vòng tuần lễ y hối hả trở lại chỗ cũ. Quan sát địa thế kỹ càng y tìm ra một chỗ nấp khá kín đáo cách xa khoảnh đất có lá cây rụng độ năm mươi bước. Không biết người lạ sẽ xuất hiện lúc nào do đó y phải ngồi lì tại chỗ để chờ đợi. Ngày thứ nhất lặng lẽ trôi. Ngày thứ nhì chầm chậm qua đi. Không có gì xảy ra. Ðêm trôi mau rồi vầng thái dương từ từ lên.
Chim hót trên cành cây. Khu rừng hoang sáng mờ mờ. Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh giật mình khi thấy một người đang đứng yên trên khoảnh đất trống. Nhìn mái tóc đen dài xoả tận lưng với y phục trắng tinh, y biết người lạ là một cô gái. Nghe tiếng hét trong trẻo y chăm chú nhìn cô gái bắt đầu thi triển kiếm thuật. Y không biết cô gái xa lạ thuộc gia trang, môn phái nào trong giới giang hồ Ðại Việt, bởi vì y không nhận ra đường lối và lộ số trong thuật xử kiếm của cô gái. Tuy nhiên y phải nhìn nhận với số tuổi còn trẻ mà thuật xử kiếm của cô ta điêu luyện, hoa mỹ và ngoạn mục vô cùng. Nhìn làn kiếm quang xanh lè bao phủ thân hình của cô gái khít khao, dày đặc và kín mít tợ tường đồng vách sắt, Lý Thanh Anh thừa biết cô gái phải có công phu khổ luyện vượt bực. Trông thấy hàng trăm, hàng ngàn chiếc lá xanh lả tả rơi trong không khí y không nhịn được buột miệng kêu thành tiếng ồ kinh ngạc. Vù… Thân hình cô gái đột nhiên biến thành cái bóng mờ vút tới chỗ y ngồi cùng lúc với mũi kiếm xanh lè bắn vào ngực. Kinh hoàng y bắn người lùi lại vừa đúng lúc lưỡi kiếm xẹt vù qua mặt mình cự ly. Chưa đứng vững y lại thấy bóng kiếm chờn vờn trước mặt. Rẹt… Dường như không còn đường tránh né hoặc không muốn né tránh, y bạt kiếm đánh liền ba chiêu hóa giải chiêu thức của đối thủ. Chát… chát… Kiếm với kiếm chạm nhau toé lửa. Đình thủ, song phương chong kiếm nhìn nhau. Bây giờ y mới có dịp nhìn kỹ đối thủ của mình là một cô gái trẻ đẹp với chiếc mũi dọc dừa, mắt bồ câu đen láy, da trắng, môi son đỏ thắm và mái tóc nhung đen dài ngang lưng. Bộ vũ phục màu trắng bó gọn thân hình đầy đường cong nét lượn.
– Tôn ông là ai? Tại sao lại lén nhìn ta luyện kiếm?
Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh hơi đỏ mặt khi bị cô gái bắt bẻ. Y cũng biết chuyện rình xem kẻ khác luyện kiếm là một việc làm trái quấy, cho nên khi bị cô gái vặn hỏi y tỏ ra lúng túng không biết trả lời ra sao cho ổn thỏa. Lát sau y mới ôm quyền thi lễ cùng cô gái đoạn nhã nhặn lên tiếng:
– Tôi tên là Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh, chưởng môn nhân phái Thảo Ðường…
Cô gái thoáng động dung song lấy lại nét bình thường rất nhanh khi nghe thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt mình xưng danh tánh.
– Bị đoàn do thám Thăng Long truy nã do đó tôi lạc bước tới Quảng Nguyên và tình cờ khám phá ra một kỳ nhân dị sĩ…
Cô gái hơi mỉm cười khi nghe Lý Thanh Anh gọi mình là kỳ nhân dị sĩ.
– Thú thật tôi không ngờ vị kỳ nhân dị sĩ này lại là một cô nương trẻ đẹp với kiếm thuật tuyệt luân…
Có lẽ những lời nói nhã nhặn, lễ độ và khen tặng này khiến cho cô gái bớt giận dữ; do đó cô ta tươi cười lên tiếng hỏi:
– Vì lý do gì đoàn do thám Thăng Long lại truy nã tôn ông?
Lý Thanh Anh vắn tắt thuật chuyện đoàn do thám Thăng Long bắt buộc y và phụ thân phải đổi họ và về hợp tác với Trần triều. Cô gái hơi cau mày song lặng thinh không nói gì hết. Phần Lý Thanh Anh cũng không hiểu tại sao lại đem chuyện riêng tư của mình ra kể cho cô gái nghe trong lúc đôi bên chỉ mới gặp nhau lần đầu.
– Tôn ông ngồi rình ta bao lâu rồi?
Hơi do dự giây lát Lý Thanh Anh nói nhỏ:
– Tôi ngồi lì ở đây ba ngày rồi thưa cô nương…
Hơi mỉm cười cô gái nói nhanh:
– Tình cảnh của ông cũng đáng thương khiến ta cũng muốn giúp đỡ song ta chưa được phép của ông nội…
Cúi đầu suy nghĩ giây lát cô gái tươi cười tiếp:
– Tôi đưa ông về gặp ông nội để tùy người quyết định…
Hai người song bước trên con đường mòn dẫn vào khu rừng già. Liếc cô gái, Lý Thanh Anh hỏi nhỏ:
– Ðể tiện việc xưng hô xin cô nương vui lòng cho tôi biết tính danh?
Nhìn Lý Thanh Anh, cô gái nhoẻn nụ cười khiến cho vị chưởng môn phái Thảo Ðường cảm thấy tim đập mạnh:
– Tôi tên Tiểu Dung và cũng họ Lý như các hạ…
– Thế ư… Không chừng tôi và cô nương có bà con họ hàng gì với nhau…
Lườm Lý Thanh Anh, Lý Tiểu Dung bật cười ròn tan:
– Bộ ông thấy người ta sang cho nên định bắt quàng làm họ…
Lý Thanh Anh lắc đầu nói với giọng buồn rầu:
– Tôi là một kẻ lưu lạc giang hồ không nhà không cửa nay tình cờ gặp người cùng họ cho nên tôi…
Quay nhìn Lý Thanh Anh giây lát, Lý Tiểu Dung cười nhẹ:
– Tôi xin lỗi ông. Tôi nói đùa cho vui ông đừng để tâm…
Dứt lời nàng thi triển thuật phi hành chạy nhanh vọng lại câu nói:
– Ông ráng mà theo kịp tôi…
Lý Thanh Anh băng mình chạy theo. Lý Thanh Anh bám theo sau bén gót. Càng chạy y càng thắc mắc về Lý Tiểu Dung. Cô ta là ai, xuất thân từ môn phái nào mà trình độ vũ thuật cao siêu. Cô ta làm gì trong vùng Quảng Nguyên hẻo lánh hoang vu này?. Những câu hỏi lởn vởn trong trí của Lý Thanh Anh. Chốc sau hai người đi vào một vùng thung lũng mênh mông xanh rì cỏ non có dòng suối róc rách chảy và một ngôi nhà tranh thấp thoáng sau lùm cây xanh. Hai người thong thả bước trên con đường mòn dẫn tới ngôi nhà. Có tiếng chó sủa rồi một ông lão râu tóc bạc phơ chống gậy bước ra.
– Tiểu Dung… Con đi đâu mà ta chờ mãi không thấy con về đúng giờ như mọi hôm?
Ông lão tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy bên cạnh cháu gái của mình có một thanh niên trẻ tuổi dáng dấp uy nghi và chững chạc.
– Nội nội… Sở dĩ con về trễ bởi vì con gặp người lạ đó…
– Kính thưa tiền bối… Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh, chưởng môn nhân phái Thảo Ðường xin ra mắt tiền bối…
Dứt lời Lý Thanh Anh ôm quyền kính cẫn thi lễ với ông lão. Phần ông lão chăm chú nhìn khi nghe thanh niên đứng trước mặt mình xưng danh tánh. Không dấu hiệu báo trước, không nhích động đặc biệt nà; đầu gậy trong tay ông lão bất thình lình bật lên mà mục tiêu của nó chính là huyệt thần tàng nơi ngực của Lý Thanh Anh. Tuy già nua lụm cụm song thủ pháp của ông lão nhanh khủng khiếp. Không đầy sát na đầu gậy tre chờn vờn ngay mục tiêu. Lý Thanh Anh giật mình vì thủ pháp thần tốc, hiểm độc và tàng ẩn vô số biến hoá của ông lão. Tuy nhiên thân danh chưởng môn nhân phái võ Thảo Ðường y phải có chân tài thực học và điều đó biểu lộ bằng lối giải chiêu của y. Không diên trì, không chậm trễ, y tạt bộ sang tả nửa bước cùng lúc hai cánh tay vung lên. Bàn tay mặt trong thế ưng trảo chụp xuống đầu gậy, còn tay tả khép lại thẳng băng thành triệt thủ chém xuống thân gậy.
– Hay a…
Lồng trong tiếng khen ông lão gặt mạnh cổ tay khiến cho đầu gậy tre đổi hướng điểm xuống huyệt hoàn khiên nơi đùi của đối thủ. Ðây là một huyệt đạo quan trọng nếu bị điểm trúng chân khụy xuống không thể đi được và toàn thân sẽ bị tê liệt ngay. Vỏ quít dày có móng tay nhọn. Lý Thanh Anh biến chiêu ngay lúc ông lão biến chiêu và cách biến chiêu để giải đòn của y khiến cho Lý Tiểu Dung đứng ngoài phải buột miệng xuýt xoa. Bàn tay mặt đang từ trảo công chợt đổi thành chưởng vổ xuống nhằm mục đích làm sai lệch đường đi của đầu gậy không thể điểm vào huyệt hoàn khiên, trong lúc bàn tay tả lướt theo thân gậy róc xuống bàn tay cầm vũ khí của ông lão.
– Giỏi…
Mượn lực đả lực. Nhân chiêu biến chiêu. Đầu gậy của ông lão chúc xuống huyệt trung ủy và dương đài nơi đầu gối. Dịch bộ nửa bước để tránh bị điểm huyệt Lý Thanh Anh đổi từ chưởng sang triệt thủ chém xuống vũ khí của đối thủ, còn bàn tay tả biến thành chỉ công điểm vào ngực. Ðòn ra chưa dứt y biến chiêu liền không chậm trễ một sát na nào. Bàn tay hữu trong thế triệt thủ lướt theo thân gậy róc xuống bàn tay cầm gậy, trong lúc bàn tay tả từ chỉ đổi thành chưởng vỗ một đòn phách không vào hông đối thủ. Không biết bằng cách nào cây gậy trong tay ông lão chợt xoay tròn như chong chóng biến thành một bức tường dày đặc khít khao che kín các huyệt đạo trên thân thể. Nạt tiếng nho nhỏ Lý Thanh Anh biến đổi hẵn chiêu thức. Hai cánh tay vung lên mịt mờ bóng ảnh. Hai bàn tay khi khép thành triệt thủ, lúc nắm lại thành quyền, khi mở ra thành chưởng, lúc cụp lại thành chỉ nào chụp, bắt, xô, đẩy, vặn, bẻ, chém, chặt, móc, vỗ ngang nhiên giao đấu cùng đối thủ có vũ khí. Y thi triển Triệt Thảo Thức lừng danh giang hồ của Thảo Ðường phái, một tuyệt kỹ về cầm nã thủ pháp có thể sánh ngang hàng với Nã Ðiểu công phu của Hoàng Sa phái hay Tróc Ngư thủ pháp của Bạch Long Vỉ đảo.
Rốp… Rốp… Song phương đình thủ. Chống đầu gậy xuống đất, chăm chú nhìn Lý Thanh Anh giây lát ông lão cất giọng khàn khàn:
– Uyên Nguyên còn sống hay đã chết mà cháu trở thành chưởng môn nhân của phái Thảo Ðường?
Nghe ông lão gọi thân phụ mình bằng tên tộc, Lý Thanh Anh biết ông ta phải là bậc trưởng thượng, tuổi cao đức trọng trong giới giang hồ và có thể là bậc bề trên trong mối quan hệ máu mủ với mình. Kính cẩn ôm quyền thi lễ Lý Thanh Anh nhỏ nhẹ đáp:
– Thưa tiền bối chuyện gia phụ còn sống hay đã chết vãn bối không biết được…
– Cháu nói gì ta không hiểu…
Lý Thanh Anh thong thả kể lại câu chuyện, từ lúc Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp tháp tùng với hai vị phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long tới thăm viếng Thảo Ðường phái nhằm mục đích bắt gia quyến của y phải đổi họ rồi về đầu nhập vào đoàn do thám. Y nghẹn ngào kể nốt cuộc tàn sát các môn đệ Thảo Ðường phái của đoàn do thám Thăng Long mà chỉ có mình y sống sót vì phụ thân bắt buộc y phải chạy trốn để duy trì giòng họ và thành kẻ kế truyền của môn phái.
Nhẹ thở dài ông lão lên tiếng:
– Trần Thủ Ðộ quả là kẻ đại gian ác cho nên không từ bất cứ hành động nào để tiêu diệt các tôn thất nhà Lý…
Dứt lời ông ta nói với Lý Thanh Anh:
– Cháu theo ta vào nhà đàm đạo. Ta cần hỏi thăm cũng như nói cho cháu biết vài điều…
Quay qua Lý Tiểu Dung, ông lão cười nói với cháu nội:
– Phần con lo thổi lửa làm bữa cơm ngon để mừng ngày xum họp của gia đình chúng ta…
Hơi thắc mắc về câu nói của ông lão song Lý Thanh Anh không tiện hỏi. Liếc Thanh Anh, Lý Tiểu Dung ngoe ngẩy bỏ vào trong nhà làm cơm. Hai người một già một trẻ ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn làm bằng cây. Thân rót trà vào chén cho Lý Thanh Anh, ông lão nhẹ hỏi:
– Nếu ta không lầm cháu sinh vào giờ sửu năm tân dậu…
Lý Thanh Anh thầm thắc mắc tại sao ông lão lại biết ngày sinh tháng đẻ của mình. Nhấp ngụm nước trà nóng ông lão cười nhẹ hắng giọng:
– Con Tiểu Dung cũng sinh vào giờ sửu như cháu chỉ có điều nó nhỏ hơn cháu hai tuổi…
Uống cạn chén trà Lý Thanh Anh hỏi ông lão:
– Làm sao tiền bối biết rõ ngày sinh tháng đẻ của vản bối?
Ðặt mâm cơm còn bốc khói lên bàn, Tiểu Dung cười nói với ông lão:
– Nội nội… Y bảo không chừng y và con có họ hàng với nhau…
Vuốt chòm râu bạc ông lão cười nói với Lý Thanh Anh:
– Nhà nghèo cơm dưa rau đắng cháu dùng tạm…
Dù đói bụng Lý Thanh Anh cũng đợi ông lão và Tiểu Dung cầm đũa xong mới bắt đầu ăn. Bữa cơm chẳng có gì ngoài chút thịt nướng mà y đoán là thịt thú rừng, tô canh rau và dĩa cơm bằng gạo lức song vì đói bụng và chỉ dùng có lương khô ba ngày rồi cho nên y ăn rất ngon miệng. Ông lão chỉ ăn có chén cơm còn Tiểu Dung cũng chỉ ăn lấy lệ như muốn nhường cho khách ăn no. Nhấp ngụm trà ông lão cười nói với cháu nội:
– Thanh Anh nói đúng đó con. Nó và con có họ hàng rất gần với nhau…
Lý Thanh Anh nhìn Lý Tiểu Dung như ngầm nói: ” Thấy chưa tôi nói có sai đâu, thế mà cô còn chê tôi thấy người ta sang bắt quàng làm họ…”. Lườm Thanh Anh một cái Tiểu Dung quay qua hỏi ông nội:
– Thật hả nội nội… Sao từ nào tới giờ nội không nói cho con biết…
Nhìn cháu gái với cái nhìn đầy ắp thương yêu và trìu mến, ông lão cười nói với Thanh Anh:
– Nay sẵn dịp có Thanh Anh ở đây ta nói cho hai con nghe về lai lịch và xuất xứ của hai con. Hai con thuộc tôn thất của Lý triều…
Thở hơi dài áo não ông lão cất giọng trầm trầm:
– Thái Tổ của ta họ Lý tên là Công Uẩn người làng Cỗ Pháp. Ông là con nuôi của một vị thiền sư tên Lý Khánh Văn. Tư chất thông minh, thông thạo văn lẫn võ, làm quan dưới triều vua Lê tới chức Tả Thân Vệ Ðiện Tiền Chỉ Huy Sứ tức là chức tổng chỉ huy binh đội triều đình. Khi vua Lê Long Ðĩnh băng mà con còn nhỏ dại, các quan lại trong triều bèn tôn tổ của hai con lên làm vua niên hiệu Thái Tổ. Khi ngài băng ngôi vua truyền cho Thái Tông rồi Thánh Tông, Nhân Tông, Thần Tông và Anh Tông.
Vua Anh Tông có người con lớn tên Long Xưởng thuộc dòng chánh lại là con trưởng nên được chọn làm thái tử, trong lúc Long Cán là con của Ðỗ hoàng hậu thuộc dòng thứ nên không được chọn làm thái tử. Tuy nhiên không biết Ðỗ hoàng hậu nói cách nào mà vua Anh Tông giáng chức thái tử của ngài Long Xưởng và đày lên miệt Quốc Oai làm dân giả. Vốn là kẻ hiền lương và hiếu thảo, ngài Long Xưởng cùng gia quyến lìa bỏ kinh thành cam chịu phần số hẩm hiu của mình. Ngài Long Xưởng sinh được một gái và hai trai. Người con trai trưởng tên Long Vân, con gái là Tiểu Hạnh và người con trai út là Long Tấn. Long Vân có con trai tên Long Hà và Long Hà lại có một người con trai tên Long Anh. Phần Tiểu Hạnh kết hôn với ta sinh được một con trai tên Long Hào và Long Hào có được một trai và một gái. Trai tên Long Ấn và gái tên Tiểu Dung. Phần Long Tấn có người con trai tên Uyên Nguyên và Thanh Anh chính là cháu nội của Long Tấn. Như vậy Tiểu Dung là chị của Thanh Anh…
Nghe ông nội nói tới đó Tiểu Dung cười toe toét:
– Như vậy Thanh Anh phải gọi con bằng chị hả nội?
Láy mắt với Thanh Anh, ông lão cười nói đùa:
– Ðúng… Theo vai vế thời bà nội con là chị của ông nội của Thanh Anh do đó con đứng vào vai chị. Nếu là chị thời con phải cư xử cho đúng với vai người chị nghe chưa…
Gật gật đầu Tiểu Dung tựa vào vai ông nội:
– Như vậy chúng con còn một người anh họ tên Long Anh hả ông nội?
– Ðúng đó con. Nếu nhạc phụ của ta không bị phế thành thứ dân thời Long Anh sẽ làm vua nước ta và có thể họ Lý của chúng ta sẽ không lâm vào tình trạng bị truy lùng và tiêu diệt bởi Trần triều…
Lý Thanh Anh im lìm suy nghĩ. Bây giờ y mới hiểu lý do tại sao nhân viên của đoàn do thám Thăng Long đeo theo y như hình với bóng suốt hơn hai tháng qua. Y là người của tôn thất nhà Lý mà Trần Thủ Ðộ cần phải trừ khử để củng cố ngai vàng của dòng họ Trần.
– Cháu xin hỏi ông bằng cách nào chúng ta có thể tránh thoát khỏi sự truy lùng của đoàn do thám Thăng Long?
Khẽ lắc đầu ông lảo nói bằng giọng quả quyết:
– Không ai hoặc không có cách nào để tránh thoát sự truy lùng của nhân viên do thám. Mai danh ẩn tích như ta đây cũng chỉ tạm thời mà thôi…
Ngừng lại giây lát ông lão nói với giọng khàn đặc dường như có chút nghẹn ngào và phẫn uất:
– Nhân gặp cháu đây ta kể cho cháu và Tiểu Dung nghe mọi chuyện để biết thêm chi tiết tại sao ta phải náu mình nơi hoang dã. Ta tên là Lý Ðông Ba song không phải thuộc dòng tôn thất nhà Lý mà là một vũ sĩ giang hồ. Nội tổ và thân phụ của ta từng hiện diện trong đoàn do thám Thăng Long khi Lý Thường Kiệt đại tướng quân và Tôn Ðản tướng quân xâm lăng qua đất Lưỡng Quảng để đánh Tàu. Chính ta từng là nhân viên do thám với chức vụ trưởng ban truy tầm và phó thủ lãnh ngoại vụ của đoàn do thám Thăng Long…
– Nội nội đâu có nói với con điều này…
Nhẹ ôm cháu nội vào lòng, Lý Ðông Ba cười thốt:
-Ta muốn nói mà nhiều khi không có dịp vả lại ta không muốn làm xáo trộn đời sống của con…
Nhìn Lý Thanh Anh, ông ta nghiêm giọng:
– Ðoàn do thám Thăng Long là một tổ chức có những qui luật khắt khe áp dụng cho tất cả nhân viên. Một khi lệnh ” diệt ” được ban ra, nhân viên do thám phải tìm đủ mọi cách, mọi thủ đoạn, mọi phương tiện, mọi hành động dù tàn ác bất nhân để hạ sát cho bằng được tội phạm. Bị mang bản án diệt, tội phạm không thể chạy trốn hoặc ẩn náu bởi vì đó là bản án tử hình mà nhân viên do thám bắt buộc phải thi hành. Ðoàn do thám Thăng Long có ba án lệnh dành cho các tội phạm tại đào. Thứ nhất là lùng, thứ nhì là lưu và cuối cùng là diệt. Tất cả tôn thất nhà Lý của chúng ta đều mang bản án diệt…
Ngừng lại giây lát như suy nghĩ, Lý Ðông Ba thong thả tiếp:
– Ngày mai ta sẽ dẫn cháu và Tiểu Dung nhập giang hồ bởi vì chốn này không còn là nơi cư ngụ an toàn nữa…
– Nội nội nói gì con không hiểu…
Xoa đầu cháu nội, Lý Ðông Ba cười buồn:
– Sớm muộn gì nhân viên do thám cũng tới đây khi dò tìm dấu vết của Thanh Anh. Nếu không rời bỏ chốn này ta sẽ bị họ hạ sát…
Ba người một già hai trẻ trò chuyện tới khi màn đêm xuống mới lo sửa soạn hành lý rồi ngồi hành công chờ sáng sẽ lên đường.
Trời sáng rõ. Lý Ðông Ba đi đầu còn Lý Thanh Anh đi sau cùng. Ba người im lặng đi xuyên qua khu rừng tranh tối tranh sáng. Ðang dẫn đầu Lý Ðông Ba chợt dừng lại đoạn nói nhỏ với Thanh Anh và Tiểu Dung:
– Nếu có chuyện gì xảy ra ta sẽ cản đường cho hai con chạy trốn…
– Nội nội… Con không chịu đâu… Con muốn ở bên nội nội…
Lý Tiểu Dung lên tiếng và Lý Thanh Anh phụ họa:
– Con không chạy đâu…
Lý Ðông Ba nghiêm giọng:
– Hai con không được cãi lời ta. Hai con cần phải sống để duy trì dòng họ Lý và tìm kiếm anh Long Anh của con…
Nói tới đó ông ta chợt lắc đầu nói nhỏ:
– Trễ rồi… Họ tới rồi đó…
Hàng chục bóng người xuất hiện cách họ non trăm bước. Nhìn thân pháp khinh linh phiêu hốt của hai người chạy đầu, Lý Ðông Ba và Lý Thanh Anh biết họ thuộc hàng cao thủ nhất đẳng giang hồ. Lý Thanh Anh chợt nói lớn:
– Nhân viên do thám…
Lý Ðông Ba nhếch môi cười:
– Ban truy tầm… Hai người dẫn đầu có thể là trưởng ban hoặc phó trưởng ban…
Khi hai người chạy dẫn đầu tới gần Lý Thanh Anh nhận ra một người là Trần Anh, phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long, kẻ đã bám theo y như bóng với hình từ Bắc Giang lên Lạng Giang, Tĩnh Yên rồi Quảng Nguyên. Còn người kia tuổi ngoài bốn mươi, mặc sắc phục màu đen dành riêng cho ban truy tầm, nơi ống tay áo có bốn lằn chỉ trắng chứng tỏ hắn phải thuộc hàng nhân viên cao cấp của đoàn do thám.
Dừng trước mặt Lý Ðông Ba, người lạ kính cẩn ôm quyền thi lễ:
– Mười năm không gặp, mạt chức trông Lý phó thủ lãnh vẫn còn tráng kiện…
Chống đầu gậy tre xuống đất Lý Ðông Ba cười thốt:
– Ða tạ… Ta trông Bình Trưởng Ban không khác ngày xưa bao nhiêu dù thời gian đã qua hơn mười năm…
Người được gọi là Bình Trưởng Ban mỉm cười cất giọng lễ độ và thân thiện:
– Kể từ khi Lý phó thủ lãnh rời bỏ đoàn do thám, mạt chức lúc nào cũng canh cánh bên lòng cái ân nâng đỡ, cất nhắc và che chở của ngài. Hôm nay mạt chức tới đây không phải làm khó dễ ngài mà chỉ muốn thương lượng…
Lý Ðông Ba mỉm cười:
– Lão phu xin nghe…
Liếc nhanh Lý Thanh Anh đang hằn học nhìn Trần Anh, Bình Trưởng Ban hắng giọng:
– Vâng lệnh triều đình mạt chức phải bắt giải Lý Thanh Anh về kinh đô. Phần Lý phó thủ lãnh và cháu gái vẫn được an toàn…
Lý Ðông Ba nhếch môi cười:
– Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả. Là một vũ sĩ chắc Bình Trưởng Ban không lạ về câu nói này. Lý Thanh Anh bị đoàn do thám truy lùng không còn đường chạy trốn cho nên lạc bước tới nhà ta để tựa nương trong lúc nguy hiểm. Là một vũ sĩ giang hồ thấy người hoạn nạn phải giúp đỡ do đó ta không thể làm theo lời của Bình Trưởng Ban được…
Bình Trưởng Ban chầm chậm gật đầu:
– Mạt chức biết Lý phó thủ lãnh là một vũ sĩ giang hồ mang tâm niệm ” kiến nghĩa bất vi vô dũng giả ” cho nên giữa hai chúng ta chắc phải có một trường long tranh hổ đấu mà sự sống chết không định trước được. Ðoàn do thám Thăng Long đã ban lệnh ” diệt ” đối với các tôn thất nhà Lý do đó mạt chức phải thi hành. Xin phó thủ lãnh hiểu cho nỗi khó khăn này…
– Bình Trưởng Ban nói đúng…
Liếc một vòng nhân viên do thám đang bao vây mình, Lý Ðông Ba trầm giọng:
– Thanh Anh với Dung nhi hãy đứng sau lưng ta…
Hiểu ý Lý Thanh Anh và Lý Tiểu Dung đứng sát vào lưng của Lý Ðông Ba. Ba người tựa lưng vào nhau lập thành thế chân vạc. Ðây là cách hữu hiệu nhất để chống lại sự tấn công của địch thủ đông người hơn mình vì họ không sợ bị đánh lén sau lưng và có thể che chở cho nhau một cách dễ dàng hơn.
Vị cựu phó thủ lãnh đoàn do thám Thăng Long rung tay. Ðầu gậy tre bật lên. Không đầy chớp mắt nó chập chờn nơi huyệt đản trung của đối thủ. Bình Trưởng Ban sảng hồn vì thủ pháp thần tốc và chiêu thức tân kỳ đặc dị của đối thủ. Từng là nhân viên của Lý Ðông Ba, do đó hắn nào xa lạ về trình độ vũ thuật của ông ta. Tuy nhiên trải qua thời gian dài mười năm hắn hoàn toàn không tiên liệu được, với số tuổi lục tuần mà Lý Ðông Ba còn đủ sức lực để thi triển một chiêu gậy kỳ tuyệt. Thủ pháp thần tốc, chiêu thức biến ảo và kình lực sung mãn, ông ta quả nhiên có công phu khổ luyện vượt bực.
Ngay lúc đầu gậy của Lý Ðông Ba bật lên, Trần Anh thoáng nghe một tiếng tăng lãnh lót cùng với tia sáng xanh lè vút tới ngực của mình. Hắn biết Lý Thanh Anh đã xuất thủ. Không dám chần chờ vị phó trưởng ban truy tầm rung tay. Ngọn roi da tà tà xẹt ra mà mục tiêu của nó chính là khúc trì huyệt. Ðây là một huyệt đạo tê mỏi nếu bị điểm trúng cánh tay sẽ tê liệt ngay tức khắc do đó Lý Thanh Anh phải hóa giải chiêu thức của địch thủ. Vị chưởng môn trẻ tuổi của phái võ Thảo Ðường giải chiêu. Lối giải chiêu của y khiến cho Trần Anh hãi hùng vì hầu như là một hành động cùng chết với kẻ thù. Ðạp bộ nửa bước, hơi trầm khuỷu tay mặt xuống để tránh đầu gậy điểm vào huyệt khúc trì, trong lúc bàn tay tả của Lý Thanh Anh mở toang thành chưởng vổ vào ngực địch thủ. Dĩ nhiên Trần Anh không muốn chết cùng đối phương do đó y phải hồi bộ một bước dài để giải đòn.
Ngay lúc đó Lý Ðông Ba đột nhiên phát động thế công một cách thần tốc và dữ dội. Chiếc gậy tre cuộn gió ồ ồ quét một đường vào ngực địch thủ, khiến cho Bình Trưởng Ban không còn cách nào hơn là tạt bộ tránh đòn.
– Ði…
Lồng trong tiếng trên Lý Ðông Ba vung tay chụp gọn Lý Tiểu Dung, trong lúc chiếc gậy tre đánh quét từ mặt sang trái đề phòng kẻ địch tấn công vào sau lưng xong triển thuật phi hành chạy trốn.
Nghe tiếng ” đi ” Lý Thanh Anh hiểu mình phải làm gì. Rẹt… rẹt… rẹt… Y đâm liền ba kiếm bức Trần Anh lùi lại đoạn băng mình chạy theo Lý Ðông Ba.
Bình Trưởng Ban giơ tay ngăn không cho nhân viên dưới quyền đuổi theo tội phạm đã đào tẩu. Thái độ này khiến cho Trần Anh lên tiếng:
– Ta nên đuổi theo chúng kẻo mất dấu…
Nhẹ cười Bình Trưởng Ban nói:
– Ta muốn theo dõi xem chúng đi đâu, gặp ai và làm gì để nhân cơ hội tóm cổ một lần cho gọn…
Căn dặn Trần Anh điều động thuộc cấp theo dấu tội phạm xong Bình Trưởng Ban tức tốc triển thuật phi hành chạy theo sau Lý Ðông Ba một quãng xa xa.