HỒI VII Vô Gia Tử
Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử ngồi ăn cơm trưa tại một quán cóc nơi bến Ðông Bộ Ðầu. Người đi lại tấp nập. Tiếng rao hàng lanh lãnh. Dòng sông rộng lấp lánh ánh nắng. Ghe thuyền qua lại, ngược xuôi nườm nượp. Xa xa chiến thuyền của thủy quân triều đình lớp cập cầu lớp bỏ neo đầy đặc trên sông.
Ðang ăn Vô Gia Tử ngưng đũa chăm chú nhìn chiếc đại thuyền từ từ cập vào cầu gỗ. Chiếc thuyền lớn sơn màu xanh và thủy thủ cũng mặc vũ phục màu xanh.
Hai người đứng im trên sân thuyền. Người thứ nhất cao lớn, lực lưỡng, râu quai nón hung hung đỏ, vận vũ phục đen và thanh trường kiếm đeo lủng lẳng bên hông. Còn người thứ nhì vóc dáng nho nhã và ốm yếu, vận vũ phục đen, mang hài thêu và không mang vũ khí tùy thân. Suy nghĩ giây lát Vô Gia Tử cười hỏi Hải Âu Xứ Kiếm:
– Ngươi biết hai người đó là ai không?
Theo tay chỉ của Vô Gia Tử, Hải Âu Xứ Kiếm trông thấy hai người đứng trên chiếc thuyền lớn đang cập cầu:
– Hắn là ai vậy?
– Ngươi có nghe danh Náo Giang Long, chúa tể thủy khấu lần nào chưa?
Hải Âu Xứ Kiếm chầm chậm gật đầu:
– Ta có nghe phụ thân đề cập tới tên của hắn nhiều lần song không có gặp mặt hắn…
Vô Gia Tử cười gật gù:
– Thanh niên cao lớn đứng trên thuyền chính là Náo Giang Long còn người đứng bên cạnh hắn chắc là Tiểu Trí Trần Bình, quân sư của Náo Giang Long. Hai tên này xuất hiện cùng một lúc chắc phải có điều gì quan trọng xảy ra…
Hớp ngụm nước trà, Vô Gia Tử cười nói tiếp:
– Ta với ngươi đi theo sau bọn chúng để xem trò vui. Ngươi chịu không?
Uống cạn chén nước trà Hải Âu Xứ Kiếm cười ha hả:
– Ta nhập giang hồ để hành hiệp mà. Theo dò xét đám ăn cướp chắc phải có nhiều chuyện sôi nổi và hào hứng vô cùng. Ði…
Thảy lên bàn một đồng Trị Bình Nguyên, Bảo Vô Gia Tử cùng với Hải Âu Xứ Kiếm bước ra đường. Cả hai trông thấy Náo Giang Long cùng Tiểu Trí Trần Bình và thủ hạ đi trước một quãng xa xa.
Vô Gia Tử thì thầm:
– Nhân viên do thám… Gã thanh niên mặc áo đen đang đứng trước cửa tiệm tạp hóa chính là nhân viên do thám. Hắn theo dò Náo Giang Long mà cũng có thể theo dõi chúng ta…
Hải Âu Xứ Kiếm vừa định quay đầu lại thời Vô Gia Tử kêu lên nho nhỏ:
– Ðừng… đừng… Ngươi đừng quay đầu lại khiến cho hắn để ý…
Hải Âu Xứ Kiếm mỉm cười thầm cám ơn Vô Gia Tử. Y học hỏi nơi người bạn mới quen nhiều điều hữu ích cùng những mánh khóe và tiểu xảo giang hồ. Ði một đàng học một sàng khôn. Cổ nhân nói rất đúng.
Vô Gia Tử dạy y cách bẩy chim, bắt rắn, tìm kiếm đình miếu chùa chiền hay dịch trạm để làm chỗ ngủ qua đêm. Y học cách thức để nhận diện nhân viên do thám, biết mặt các cao thủ hắc đạo, bạch đạo và hiệp đạo. Y theo Vô Gia Tử ăn trộm vàng bạc của bọn cường hào ác bá hay quan lại tham nhũng vơ vét của dân lành rồi chia chác cho dân nghèo. Y học cách làm thuê làm mướn lấy tiền độ nhật.
Ði hơn dặm đường Náo Giang Long và Tiểu Trí Trần Bình cùng đám thủ hạ rẽ vào một gia trang đồ sộ với mái ngói đỏ ối và hàng rào bằng cây cao ngất bao quanh. Ði ngang qua gia trang mà Náo Giang Long vừa rẽ vào Vô Gia Tử âm thầm quan sát địa thế xong thì thầm với Hải Âu Xứ Kiếm.
– Nhiều cây cối lắm… Rất tiện cho ta với ngươi hành động…
– Bộ ngươi tính lẻn vào ăn trộm đêm nay à?
Hải Âu Xứ Kiếm hỏi và Vô Gia Tử cất tiếng cười hi hí:
– Sư phụ ta thường nói một đêm ăn trộm bằng ba năm làm nhất là ăn trộm nhà một tên chúa cướp như Náo Giang Long thời ta có thể nói là một đêm ăn trộm bằng trăm năm làm. Hắn là vua ăn cướp cho nên ta đoán nhà hắn có vô số ngọc ngà châu báu. Nếu ăn trộm được chút ít thời dư sức lưu lạc giang hồ mà không cần làm lụng mệt nhọc…
Nghe bạn nói Hải Âu Xứ Kiếm bùi tai nên vui vẻ đồng ý vì hai lý do. Thứ nhất là hầu bao của y đã cạn và thứ nhì là trộm của dân lành y phản đối chứ còn ăn trộm của Náo Giang Long y hoan nghinh liền.
– Ta với ngươi vét sạch gia tài của Náo Giang Long xong chia cho dân nghèo. Tiền để lâu trong túi bị mục…
Vô Gia Tử cười hí hí:
– Xạo… Từ nào tới giờ ta mới nghe một người nói tiền để lâu trong túi bị mục…
Hải Âu Xứ Kiếm cũng cười ha hả. Liếc chừng ra sau lưng thấy không có ai theo đuôi Vô Gia Tử nói nhỏ:
– Ta với ngươi kiếm chỗ nào ngã lưng chờ tới canh hai sẽ mò vào nhà Náo Giang Long…
Dứt lời y rẽ vào con đường nhỏ thưa thớt người qua lại. Ði lanh quanh một hồi y lại trở ra con đường dẫn về bến đò rồi mất dạng vào chỗ đông người.
Ðêm mồng một. Trời tối đen như mực. Khu ngoại thành Thăng Long chìm trong yên tịnh. Ðường phố vắng tanh ngoại trừ đội quân tuần tiễu thỉnh thoảng xuất hiện xong biến mất. Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm đứng cạnh hàng rào gỗ cao ngất bên ngoài gia trang của Náo Giang Long. Vô Gia Tử thì thầm:
– Ta vào cửa sau còn phần ngươi vào cửa trước… Ðúng canh ba là bắt đầu. Nhớ coi chừng chó dữ và rắn độc. Ngươi có thuốc chữa rắn cắn không?
Hải Âu Xứ Kiếm cười lặng lẽ trong bóng đêm:
– Không… Ta không cần thứ đó… Ta không sợ rắn…
Vô Gia Tử cười thành tiếng nhỏ xong buông gọn một tiếng:
– Ði…
Chữ ” đi ” vừa buông thân hình lùn tịt và mập ú hơn hai trăm cân chợt bắn vù lên cao hơn hai trượng rồi tà tà bay qua hàng rào gỗ xong mất hút vào bóng đêm thâm u. Chứng kiến người bạn giang hồ thi triển thuật phi hành siêu đẳng Hải Âu Xứ Kiếm chỏi chân xuống đất. Như được đẩy đi bằng thứ lò xo cực mạnh thân hình của vị chúa đảo Bạch Long Vỉ bắn vù lên không rồi bay qua hàng rào đoạn rơi xuống cạnh thân cây cổ thụ to lớn. Nép mình sau thân cây y đảo mắt quan sát một vòng. Từng khóm hoa, bụi cây, hòn non bộ, giả sơn đếu không lọt khỏi nhãn quang của vị chúa đảo trẻ tuổi. Ðang chăm chú quan sát địa thế y thoáng nghe có tiếng gừ khẽ vang sau lưng. Y biết lời dặn dò của Vô Gia Tử rất đúng và y thầm cám ơn lời dặn dò đó. Chó… Ðây là loại chó săn cao lớn, mạnh khoẻ và hung dữ được huấn luyện để canh gác. Gặp gian phi lẻn vào nhà nó không sủa để báo động mà âm thầm tấn công và cắn chết gian phi. Dường như nó tự tin vào sức mạnh của mình. Tiếng gừ vừa dứt Hải Âu Xứ Kiếm nghe gió lộng ào ào sau lưng. Con chó săn nặng hơn hai trăm cân nhảy xổ vào lưng đối thủ. Vành môi của vị chúa đảo nhếch thành nụ cười nhạt thếch trong lúc tay hữu vung ra. Bàn tay mở rộng thành chưởng đánh ngược về sau một đòn phách không để ngăn chận đà tấn công xong từ chưởng y biến thành triệt thủ chém vào đầu con chó. Không nhìn không thấy song chỉ bằng thính lực tinh tường Hải Âu Xứ Kiếm thi triển một đòn triệt thủ tối độc cố ý hạ sát con chó mà không để cho nó sủa được tiếng nào. Bựt… Ðừng nói chi con chó mà ngay cả hổ báo cũng chết gục dưới đòn đánh bằng nội gia chân lực của một cao thủ thuộc hàng nhất đẳng giang hồ.
Tuy nhiên ngay lúc con chó vừa gục chết y lại nghe gió lộng âm u lốc tới bên hông tả của mình. Rắn… Ðây là loài rắn mai gầm cực độc chuyên săn mồi ban đêm. Ban ngày nó lừ đừ và chậm chạp bao nhiêu thời ban đêm nó lanh lẹ và độc dữ bấy nhiêu. Người thường bị rắn mai gầm cắn thời chín phần chết một phần sống mà sống cũng khó nuôi. Ngay cả một cao thủ giang hồ bị nó cắn nếu được cứu chữa kịp thời cũng phải mất thời gian dài mới lành bệnh. Ánh mắt sáng lên vẻ chết chóc, vị chúa đảo Bạch Long Vỉ vung tay đánh ra một chiêu trong Tróc Ngư thủ pháp bí truyền của sư môn chuyên dùng để bắt rắn biển. Ngoài biển khơi cũng có nhiều loại hải xà mà nọc độc không kém gì hổ mây, mai gầm của đất liền. Do đó bất cứ dân cư và nhất là môn đệ của Bạch Long Vỉ phái đều học qua thủ pháp bắt rắn bằng tay không ở dưới nước hay trên đất liền. Cánh tay vừa vung ra nửa đường chợt dựng thẳng lên rồi từ đó chưởng kình được nhả ra ngăn chặn đà phóng tới của con rắn mai gầm đoạn năm ngón tay mở khoằm khoằm tựa như vuốt con ó biển chụp tới cổ con rắn xong từ từ xiết chặt lại. Con rắn mai gầm dài hai ba sải tay quằn quại giây lát rồi bất động. Quăng con vật vào bụi cây bên cạnh Hải Âu Xứ Kiếm lạng mình tới trước. Ðúng theo kế hoạch mà Vô Gia Tử đã phác họa y sẽ là con mồi câu cá. Ðiều này có nghĩa là đúng canh ba y sẽ cố tình để lộ hành tung khiến cho Náo Giang Long và thủ hạ truy lùng rồi nhân lúc náo loạn này Vô Gia Tử sẽ lẻn vào nhà ăn trộm.
Tựa mình vào thân cây cao lớn Hải Âu Xứ Kiếm chăm chú nhìn căn phòng thắp đèn sang sáng cách chỗ mình đứng không xa lắm. Ngước nhìn lên ngọn cây, ước lượng khoảng cách xong y tung mình lên cành cây rồi chuyền lần tới ngọn cây cao chót vót. Chân trái co lên ép sát vào chân phải, hai tay dang ra thẳng băng để giữ thăng bằng, y đứng trên cành cây vững vàng như người ta đứng trên đất bằng. Ðột nhiên y nhún nhẹ chân một cái khiến cho cành cây quặt xuống rồi bật trở lên. Nương theo đà thân hình y vọt chênh chếch lên trời cao rồi tà tà dạt về phía nóc nhà còn thắp đèn sang sáng. Vị chúa đảo trẻ tuổi phải thi triển thuật khinh thân đề khí và lạc diệp thu phong biến thân hình của y nhẹ tựa chiếc lá vàng rơi dạt về phía nóc nhà không gây tiếng động nào khiến cho người trong nhà hay biết. Bằng bước chân của kẻ dạ hành đạp trên mái ngói y đi lần về phía đầu song. Chân móc vào mái ngói đầu lộn ngược xuống đất y chăm chú nhìn. Trong căn phòng thắp bạch lạp sáng trưng có hai người ngồi trò chuyện. Hải Âu Xứ Kiếm nhận ra người đàn ông cao lớn lực lưỡng với hàm râu rồng hung hung đỏ chính là Náo Giang Long. Ngồi đối diện với Náo Giang Long là một người đàn ông trẻ tuổi hơn mà y đoán là Tiểu Trí Trần Bình, vị quân sư nổi tiếng về kế mưu của Náo Giang Long.
– Sáng mai chúng ta sẽ đi Tam Ðảo. Hiền đệ đã có cách nào bắt gã thư sinh bán kiếm chưa?
Ực cạn chén rượu Náo Giang Long cười hỏi câu trên. Nhấp ngụm trà bốc khói Tiểu Trí Trần Bình cười cười:
– Ðại ca an tâm… Một tuần lễ trước đây tôi đã phái Bát Thủ Lê Tăng chỉ huy mười hai thủ hạ tới Tam Ðảo bí mật giám thị mọi hoạt động cũng như người ra vào Nguyễn gia trang. Nếu có tin gì mới lạ hay đặc biệt Lê Tăng sẽ báo cho tôi biết…
– Hiền đệ định đem bao nhiêu thủ hạ?
– Không nhiều lắm. Chỉ hai ba chục đứa giỏi võ và lanh lẹ để sai vặt thôi. Tôi và đại ca thừa sức bắt sống gã học trò. Vả lại…
Ngừng lại giây lát Trần Bình tặc lưỡi:
– Mục đích của ta là lấy kiếm chứ không nhằm bắt người. Chuyện bắt gã học trò cuồng ngông là chuyện của đoàn do thám do đó nếu ta không giữ kín bí mật thời sẽ có vô số nhân vật giang hồ tham gia cuộc săn tìm báu kiếm. Tôi nghe được tin là gã thư sinh cuồng ngạo đã chôm lấy thanh ngọc kiếm quí báu của Bại Hoại Thư Sinh. Vì lẽ đó vị chúa tể hắc đạo Thăng Long đang truy lùng tông tích của gã một cách ráo riết. Như vậy có ba thế lực mạnh mẻ đang truy tầm gã là đoàn do thám, Bại Hoại Thư Sinh và ta. Ðó là chưa kể vài nhân vật giang hồ hoặc môn phái chưa lộ diện. Ðại ca thừa biết đoàn do thám ngoài mặt tuyên bố truy tầm tội phạm nhưng biết đâu họ cũng muốn chiếm đoạt thiết huyền kiếm. Vừa bắt tội phạm của triều đình đồng thời chiếm đoạt báu kiếm thời nhất cử lưỡng tiện…
Chiêu ngụm rượu Náo Giang Long cười hà hà tỏ vẻ thích thú:
– Hà… hà… hà… Thằng học trò bây giờ lại có thêm một báu kiếm nữa. Ta nghe đồn thanh ngọc kiếm của Bại Hoại Thư Sinh sắc bén không kém gì thanh long kiếm của ta. Nếu tóm cổ được gã thư sinh thời ta sẽ có trong tay một bộ kiếm báu hãn hữu thế gian là thiết huyền kiếm, long kiếm và ngọc kiếm… hà… hà… hà…
Ông vua ăn cướp buông tràng cười thống khoái. Uống ngụm trà Tiểu Trí Trần Bình nhẹ giọng:
– Ðại ca đừng quá lạc quan… Gã học trò có báu kiếm trong tay cho nên ta không dễ gì bắt sống hắn, ngoài ra còn có Bại Hoại Thư Sinh và đoàn do thám…
Náo Giang Long lắc đầu quầy quậy:
– Chà.. Khó lắm… Ta không thể chống lại đoàn do thám…
– Dĩ nhiên là ta không thể chống lại đoàn do thám bởi vì họ đại diện cho triều đình. Bấy lâu nay ta đã bí mật giúp đỡ đoàn do thám và nhất là quan thái sư Trần Thủ Ðộ trong công cuộc soán ngôi nhà Lý, do đó tôi đã mặc cả với họ là nếu tìm ra tông tích Lãng Thư Sinh thời ta sẽ lấy kiếm còn họ sẽ bắt người. Theo tôi nghĩ chưa có ai biết tin Lãng Thư Sinh ước hẹn với Nguyễn gia trang vào ngày rằm tháng năm này. Ðó là bí mật và cũng là lợi điểm của ta…
Vẩy tay cho thủ hạ lấy thêm rượu Náo Giang Long cười hỏi:
– Hiền đệ nghĩ đoàn do thám Thăng Long bằng lòng đề nghị của ta?
– Ðại ca an tâm… Vị trưởng ban truy tầm là chỗ quen biết với tôi. Cũng nhờ sự chỉ bày của tôi mà y mới lập được nhiều công trạng với thượng cấp do đó y mới được thăng chức trưởng ban truy tầm. Nếu y đích thân chỉ huy cuộc vây bắt gã thư sinh thời mọi chuyện sẽ dễ dàng và tiện lợi cho ta lắm…
– Y là ai vậy hiền đệ?
Náo Giang Long lên tiếng hỏi. Tiểu Trí Trần Bình cười rè:
– Lớn tuổi hơn tôi chắc đại ca có nghe tới danh Vô Ảnh Quyền…
Vổ tay xuống bàn cái rầm Náo Giang Long cười ha hả:
– Vô Ảnh Quyền Lê Tuấn… Cách đây mười mấy năm hắn nổi danh ở mạn tây bắc về quyền thuật quái đản… Ta không ngờ hắn lại gia nhập đoàn do thám…
Tiểu Trí Trần Bình cười cười:
– Vô Ảnh Quyền Lê Tuấn bây giờ được biết với cái tên mới là Bình Trưởng Ban, trưởng ban truy tầm của đoàn do thám Thăng Long…
Tợp ngụm rượu khà tiếng lớn Náo Giang Long cười tiếp:
– Coi bộ hiền đệ rành về đoàn do thám Thăng Long nhiều lắm…
Trần Bình vẩy thủ hạ đứng nơi cửa. Hiểu ý chủ tướng tên thủ hạ thân tín tức tốc đổi bình trà mới còn bốc khói. Vũ sĩ giang hồ thường uống rượu chỉ riêng Tiểu Trí Trần Bình lại uống trà thay nước lã. Nhấp ngụm trà nóng hổi họ Trần tặc lưỡi:
– Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Câu nói của cổ nhân đúng y bong. Ðoàn do thám Thăng Long là một thế lực mạnh nhất và đang có chủ tâm khống chế giới giang hồ nước ta. Dù đã lấy được ngai vàng của nhà Lý song quan thái sư Trần Thủ Ðộ vẫn còn lo ngại hai điều. Ðó là sự hiện hữu của tôn thất nhà Lý và sự bất hợp tác hay chống đối của một số vũ sĩ giang hồ. Ông ta đã chỉ thị cho đoàn do thám Thăng Long chiêu dụ các vũ sĩ giang hồ về làm vây cánh. Dường như các môn phái lớn và nổi tiếng như Tướng Quốc, Cổ Loa và Thập Nhị Hiền Trang đã bằng lòng hợp tác với triều đình. Còn các vũ sĩ giang hồ nào không tuân phục sẽ bị đoàn do thám tiêu diệt…
– Hiền đệ thấy ta nên hay không nên hợp tác với triều đình…
Nụ cười nở trên môi của vị quân sư khi nghe chủ tướng hỏi câu trên:
– Không có vấn đề nên hay không nên được đặt ra ở đây. Chúng ta phải hợp tác với triều đình bằng không sẽ bị đoàn do thám tiêu diệt. Bình Trưởng Ban rỉ tai cho tôi biết là đoàn do thám Thăng Long sẽ mở một cuộc khủng bố lớn nhắm vào các gia trang hay môn phái hoặc các vũ sĩ của phe hiệp đạo nào tỏ ra chống đối lại triều đình. Hợp tác với Trần triều ta có lợi nhiều điều lắm. Ðại ca có khi nào nghĩ tới chuyện sẽ kiêm thêm danh vị thủ lĩnh hắc đạo Thăng Long?
Náo Giang Long nhìn đăm đăm vị quân sư tín cẩn của mình xong thấp giọng dường như sợ có người nghe được:
– Hiền đệ không đùa…
Vị chúa cướp ngừng lại sau khi thốt ra bốn tiếng trên vì hắn biết là Trần Bình không nói đùa bao giờ.
Thùng… Thùng… Thùng… Tiếng trống canh ba của thành Thăng Long vọng lên đều đặn.
– Cháy… Cháy nhà… Anh em ơi cháy nhà…
Tiếng người la hét khiến cho Trần Bình và Náo Giang Long cau mày.
– Ám khí… Gian phi…
Náo Giang Long la nhỏ khi thoáng thấy lưỡi đoản kiếm từ trên đầu song xẹt tới ngực mình.
– Hiền đệ ra cửa ta lên nóc nhà…
Hai tên thủ lĩnh ăn cướp phản ứng nhanh nhẹn và ngoạn mục với hi vọng chận bắt được gian phi. Ðang ngồi trên ghế Tiểu Trí Trần Bình chợt chỏi mạnh chân xuống sàn gạch. Nương theo đà thân hình của hắn tuôn vùn vụt về phía cửa chính đang hé mở một cánh. Vừa vọt qua khỏi cửa hắn lật mình đứng dậy. Ánh mắt sáng long lanh của hắn quét một vòng. Từ hàng cây, bụi cỏ, khóm hoa, hòn non bộ, giả sơn đều không lọt khỏi nhãn quang sắc bén của tay chúa cướp. Tuy nhiên trong bóng đêm thâm u mịt mùng không có một bóng người. Phần Náo Giang Long cũng vậy. Thân hình vọt chênh chếch lên nóc nhà hắn vung tay vổ môt đòn phách không chưởng. Dưới chưởng lực thượng thừa của tay chúa tể ăn cướp mái ngói vỡ tung và thân hình của hắn vọt lên không hơn ba trượng. Ánh mắt của tay chuyên nghề trộm cướp xuyên thủng màn đêm thâm u huyền bí như cố tình nhận diện kẻ dạ hành. Xa xa một bóng đen bay lượn chập chờn trên ngọn cây cách chỗ hắn đứng hơn năm mươi bước.
– Trần hiền đệ… Hướng bắc…
Như con chim khổng lồ Náo Giang Long chao mình. Chỉ bằng vài cái nhảy nhót hắn chỉ còn cách bóng đen ba mươi bước.
– Ngươi chạy đàng trời…
Tay chúa cướp gia tăng cước lực rút ngắn khoảng cách đôi bên còn mươi bước.
– Ngươi ráng mà theo kịp ta…
Buông chuỗi cười dài sau khi nói câu trên thân ảnh của bóng đen trở nên khinh linh phiêu hốt và nhanh nhẹn dị thường. Thoáng chốc y bỏ xa Náo Giang Long hơn năm mươi bước rồi biến mất vào bóng đêm mông lung không để lại vết tích. Náo Giang Long đình bộ. Trông thấy Tiểu Trí Trần Bình chạy tới, hắn lẩm bẩm:
– Y là ai mà thuật phi hành khủng khiếp…
Chạy tới nơi thấy đại ca của mình đứng nhìn vào màn đêm thâm u Trần Bình hiểu chuyện gì xảy ra. Cười nhẹ hắn thong thả lên tiếng:
– Chúng ta mau trở lại… Tôi e ta trúng kế điệu hổ ly sơn của gian phi rồi. Hắn dụ cho tôi và đại ca rượt theo để đồng bọn của hắn lẻn vào nhà chôm chỉa…
Hơi thay đổi nét mặt song không nói gì thêm Náo Giang Long cùng Trần Bình trở lại khách sảnh. Vừa bước vào khách sảnh Náo Giang Long bật la thảng thốt:
– Hiền đệ… Thanh long kiếm của ta…
Không hiểu bằng cách nào mà gian phi dò ra chỗ bí mật cất giữ thanh long kiếm của Náo Giang Long. Nhìn hộc tủ trên tường trống trơn tay chúa cướp nghiến răng trèo trẹo. Tiểu Trí Trần Bình cầm mảnh giấy trắng trên bàn lên. Ánh mắt của tay quân sư lắm mưu nhiều kế sáng lên vẻ giận dữ:
– Lãng Thư Sinh…
Tiểu Trí Trần Bình trao mảnh giấy cho Náo Giang Long. Liếc nhanh ba chữ trên mảnh giấy tay ăn cướp nổi tiếng lẩm bẩm:
– Lãng Thư Sinh… Bắt được ngươi, ta sẽ lẻo từng miếng thịt của ngươi…
Dứt lời tay ăn cướp ngồi phệt xuống ghế. Mất thanh long kiếm hắn như mất một tay. Ực ngụm nước trà Trần Bình hắng giọng:
– Ta phải thay đổi kế hoạch vây bắt Lãng Thư Sinh…
Náo Giang Long gật đầu:
– Hiền đệ có toàn quyền quyết định miễn là bắt sống được thằng học trò để ta ăn gan hắn…
Mặt trời gác ngọn cây. Vô Gia Tử vươn vai đứng dậy. Bên cạnh Hải Âu Xứ Kiếm đã hành công xong. Mở gói vải đen Vô Gia Tử cười nói:
– Náo Giang Long quả đúng là chúa ăn cướp. Ta chỉ đở nhẹ của hắn chút ít mà được vô số vàng bạc châu báu. Với số tiền này ta với ngươi không lo đói khát và không cần làm lụng cực nhọc nữa…
Cười cười Hải Âu Xứ Kiếm lên tiếng:
– Ngươi biết không đêm qua ngoài chúng ta còn có một tên trộm khác nữa…
Vô Gia Tử thản nhiên gật đầu nói:
– Ta biết… Ta thấy y và y cũng thấy ta. Song y làm ngơ cho nên ta cũng làm ngơ. Y không đụng tới ta thời ta cũng không đụng tới y…
Gục gặt đầu Hải Âu Xứ Kiếm cười nói:
– Ta muốn biết y trộm cái gì của Náo Giang Long. Thuật phi hành của y vô cùng đặc biệt và có thể còn hơn ngươi và ta…
– Dễ ợt… Nội hôm nay ta sẽ biết. Nếu bị mất vật gì quí giá Náo Giang Long sẽ la làng lên cho cả nước biết. Ta với ngươi đi kiếm cái gì dằn bụng xong dò la tin tức…
Hai cao thủ trẻ tuổi vừa đi vừa kháo chuyện môt cách vui vẻ.
– Ngươi muốn ăn gì?
Vô Gia Tử hỏi và Hải Âu Xứ Kiếm cười cười:
– Cái gì cũng được… Sơn hào hải vị cũng được mà khô lân chả phụng cũng được…
Vô Gia Tử cười hí hí:
– Ngươi khôn tổ mẹ… Ăn cái gì cũng được mà đòi toàn sơn hào hải vị khô lân chả phụng. Ăn theo kiểu ngươi thời tiền rừng bạc biển cũng hết…
– Hết thời ta với ngươi đi ăn trộm nữa…
Hải Âu Xứ Kiếm vừa cười vừa nói câu trên. Vô Gia Tử nhăn mặt:
– Ði đêm có ngày gặp ma…Trộm cắp có ngày cũng bị bắt ở tù mọt gông…
Hải Âu Xứ Kiếm bật cười vì lời nói đùa của bạn. Ðưa tay chỉ quán ăn y nói lớn:
– Ðó… Chỗ đó trông sạch sẽ và đông đúc. Phụ thân ta nói trong thành Thăng Long có nhiều quán ăn ngon lắm…
Vô Gia Tử tặc lưỡi:
– Ta biết… Mấy quán ăn tại kinh đô ngon song chém dữ lắm. Ngươi ăn xong là bị nó cứa cổ lấy tiền…
Hai người bước vào một quán ăn khá đông người. Dẫn đầu Vô Gia Tử xăm xăm đi tới cái bàn nhỏ dành cho hai người ngồi.Bên cạnh là chiếc bàn tròn lớn có hai tên đàn ông tướng tá bặm trợn và mặt mũi cô hồn. Ngồi xuống gọi bình trà nóng và dĩa bánh cuốn Vô Gia Tử láy mắt với Hải Âu Xứ Kiếm như ra hiệu cho bạn lắng nghe câu chuyện của hai người ngồi bàn bên cạnh.
– Lý Tứ… Ăn xong rồi ngươi tính đi đâu?
– Ta không biết… Cứ đi lung tung để dò la tin tức…
Ực cạn chén trà hắn nói tiếp:
– Không biết tên trộm nào đêm qua lẻn vào nhà đại vương chôm chỉa của ổng để bây giờ mình phải cực thân…
– Lý Tứ… Hắn trộm cái gì ngươi biết không?
Liếc một vòng quanh quán Lý Tứ thấp giọng:
– Ai biết hắn trộm cái gì… Ta nghe Trần đại ca nói hắn chôm thanh long kiếm của đại vương khiến cho ổng nổi cơn thịnh nộ. Ngươi biết rồi hễ khi nào đại vương nổi cơn thịnh nộ là chúng ta phải tránh xa, càng xa càng tốt. Lạng quạng là ổng vặn cổ…
– Ừ… Ổng dữ thật… Ta chưa thấy ai dữ hơn ổng…
Lý Tứ cười ha hả:
– Ăn cướp mà không dữ thời không phải là ăn cướp huống hồ gì ổng là vua ăn cướp… Trần đại ca bảo ta chỉ huy thủ hạ đi vòng vòng phố xá, đình chùa để dò nghe tông tích của thằng học trò ăn trộm kiếm của đại vương. Tên của hắn là Lãng Thư Sinh mốc xì gì đó…
Vô Gia Tử đá nhẹ vào chân của Hải Âu Xứ Kiếm rồi mĩm cười ý nhị như ngầm nói là họ đã đoán đúng vì đêm qua còn có một kẻ thứ ba lẻn vào nhà Náo Giang Long ăn trộm kiếm báu.
Vẩy tửu bảo châm thêm trà Lý Tứ vừa ăn vừa nói:
– Sở dĩ Trần đại ca tin cậy tao là vì tao giỏi võ, quen biết nhiều và khéo nịnh. Bởi vậy Trần đại ca thương tình cất nhắc tao vào chức đầu mục. Mày cứ theo tao học nghề rồi mai mốt tao xin Trần đại ca cho mày lên chức phó đầu mục…
– Tao nghe nói Trần đại ca sắp đi đâu…
Hớp ngụm trà Lý Tứ gật đầu nói liền:
– Ði Tam Ðảo… Trần đại ca ra lệnh cho ta tuyển lựa một số thủ hạ giỏi võ để tháp tùng Trần đại ca và đại vương đi Tam Ðảo vây bắt thằng học trò ăn trộm kiếm. Trần đại ca nói chuyến này mà không tóm cổ được tên Lãng Thư Sinh thời tao với mày có cơ về nhà đuổi gà và nấu cơm cho vợ. Ngươi ăn lẹ lên rồi mình đi… Ngồi lì ở đây cũng không làm được việc gì…
Hai tên thủ hạ của Náo Giang Long vừa ra khỏi cửa Vô Gia Tử thì thầm:
– Vui lắm… vui lắm… Ta với ngươi lén theo sau Náo Giang Long đi Tam Ðảo để xem cuộc giao tranh ngoạn mục. Ngươi có nghe qua danh hiệu Lãng Thư Sinh lần nào chưa?
Hải Âu Xứ Kiếm lắc đầu trong lúc nuốt miếng thịt gà:
– Không… Ta mới nhập giang hồ thời làm sao biết y. Ngươi biết y không?
Vô Gia Tử cười hí hí:
– Ta nghe đồn y đang bị đoàn do thám truy lùng vì phạm tội với triều đình…
– Y phạm tội gì?
Vô Gia Tử tặc lưỡi:
– Nhiều tội lắm… Tội khi quân mạn thượng, tội phá lôi đài, tội khi dễ pháp luật của triều đình. Nội một tội thôi cũng đủ khiến y rủ xương trong tù. Ngươi biết không hồi tết nguyên đán y thượng đài đánh ngã vị võ sĩ vô địch toàn quốc đồng thời gọi các vị đại tướng trong binh đội triều đình là phường bị thịt khiến cho quan thái sư Trần Thủ Ðộ nổi cơn tam bành lục tặc…
Hải Âu Xứ Kiếm cười ha hả tỏ vẻ vô cùng thích thú:
– Ta phục y… Ta thích cái ngông cuồng và ngạo mạn của y. Chúng ta cần phải đi Tam Ðảo để xem y trổ tài… Biết đâu…
Vừa nói tới đó y chợt ngưng lại. Chăm chú nhìn ra cửa giây lát y khều chân Vô Gia Tử rồi hất hàm ra hiệu. Ngoái đầu lại Vô Gia Tử thấy một người đứng im lìm nơi cửa. Vóc người dong dỏng cao, mái tóc dài chấm vai, toàn thân bó gọn trong bộ vũ phục màu vàng, ngoài phủ thêm chiếc áo choàng cũng màu vàng, khăn che mặt màu vàng, chân quấn xà cạp màu vàng; hoàng y khách toát ra một phong thái kiêu hùng, ngang tàng và ngạo nghể của một tay cự phách giang hồ. Tuy không biết hoàng y khách là ai song Vô Gia Tử đoán y phải thuộc hàng tông chủ một môn phái. Ðảo ánh mắt sáng rực một vòng hoàng y khách thong thả bước tới ngồi xuống chiếc bàn cách Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm một cái bàn. Thay vì cất tiếng hỏi, Hải Âu Xứ Kiếm dùng đũa chấm nước trà viết lên mặt bàn ba chữ ” Y là ai? ”. Lắc đầu Vô Gia Tử bỏ tiền lên mặt bàn rồi cười cười đứng lên. Hải Âu Xứ Kiếm lẳng lặng theo sau. Ngang qua chỗ hoàng y khách ngồi, y thì thầm mấy tiếng:
– Lãng Thư Sinh… Tam Ðảo… Đoan dương…
Ra khỏi cửa Vô Gia Tử cười hí hí hỏi:
– Ngươi có ý gì mà nói với y câu đó?
Hải Âu Xứ Kiếm mỉm cười ý nhị:
– Ta gián tiếp giúp Lãng Thư Sinh bằng cách nói cho y biết cuộc hẹn ước ở Tam Ðảo…
Vô Gia Tử gật gù:
– Ngươi tính như vậy cũng được. Càng có đông ngươi tham dự càng vui…
– Ngươi nghĩ đoàn do thám Thăng Long biết tin này chưa?
Hải Âu Xứ Kiếm hỏi và Vô Gia Tử trả lời không do dự:
– Biết là cái chắc. Bộ ngươi tưởng họ mù mắt và điếc tai à. Một tổ chức với mấy ngàn nhân viên không lẽ không đánh hơi được cái tin quan trọng này à. Chỉ có điều họ âm thầm giăng bẩy để bắt Lãng Thư Sinh…
Hai người đi dài theo con đường đất càng lúc càng thưa thớt nhà cửa.
– Mình đi đâu vậy?
Hải Âu Xứ Kiếm hỏi và Vô Gia Tử cười cười:
– Ði Tam Ðảo… Ngươi biết Tam Ðảo ở đâu không?
Hải Âu Xứ Kiếm lắc đầu:
– Ta nghe phụ thân nói chút ít về Tam Ðảo. Hình như nơi đó có một gia trang nổi tiếng giang hồ…
Vô Gia Tử cười gật gù:
– Ðó là Nguyễn gia trang. Trong giới giang hồ nước ta hiện nay nếu luận bàn về kiếm thuật thời vị trang chủ của Nguyễn gia trang là một trong mười kiếm thủ nổi tiếng hàng đầu. Nếu ta không lầm ông ta đứng hàng thứ năm. Ngươi có nghe danh hiệu Tam Ðảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn lần nào chưa?
– Có… Ta có nghe phụ thân nhắc tới danh hiệu này. Hoá ra ông ta là trang chủ của Nguyễn gia trang ở Tam Ðảo…
Liếc nhìn quanh quất phong cảnh hai bên đường Vô Gia Tử cười cười:
– Vùng Tam đảo rộng mênh mông song chỉ có hai gia trang nổi tiếng giang hồ. Thứ nhất là Nguyễn gia trang nổi tiếng về kiếm thuật còn thứ nhì là Mã gia trang nổi tiếng về ngựa. Nguyễn gia trang ở phía đông còn Mã gia trang ở phía tây mạn Tam Ðảo. Ta đoán vụ hẹn ước của Lãng Thư Sinh thế nào cũng liên hệ tới Nguyễn gia trang…
– Ngươi muốn nói là chúng ta sẽ đi tới Nguyễn gia trang?
Hải Âu Xứ Kiếm hỏi và Vô Gia Tử gật đầu.
– Tại sao chúng ta không theo đuôi Náo Giang Long. Hắn đi đâu thời ta đi đó như vậy đỡ tốn công hơn. Dĩ nhiên ta biết theo dấu Náo Giang Long sẽ có nhiều nguy hiểm và phiền toái hơn song càng nguy hiểm càng vui, càng hứng thú và đở nhàm chán hơn…
Vô Gia Tử cười hí hí:
– Ngươi đúng là nghé con không sợ cọp. Ðược rồi ta trở lại Thăng Long chờ theo dấu Náo Giang Long…
Dứt lời Vô Gia Tử quay đầu trở lại hướng cũ. Ngần ngừ giây lát Hải Âu Xứ Kiếm cũng bước theo sau bạn.