← Quay lại trang sách

HỒI VIII Tam Đảo Trang

Mồng ba tháng năm. Hai người thong thả đi trên con đường đất đỏ dẫn vào Nguyễn gia trang. Ði bên phải là một người đàn ông trung niên tuổi ước ngoài bốn mươi còn người đi bên trái trẻ tuổi hơn chỉ vào khoảng ba mươi. Cả hai người đều mặc sắc phục của nhân viên đoàn do thám Thăng Long. Người lớn tuổi không mang vũ khí trong lúc người trẻ tuổi cầm trong tay cây roi da dài độ nửa sải tay.

– Trần phó trưởng ban có tới Tam Ðảo trang lần nào chưa?

Thanh niên trẻ tuổi được gọi là Trần phó trưởng ban không ai khác hơn là Trần Anh, phó trưởng ban truy tầm còn người đàn ông trung niên chính là Bình Trưởng Ban, nhân vật đứng đầu ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long.

– Trình trưởng ban… Mạt chức nghe danh Tam Ðảo trang lừng lẫy giang hồ song chưa có dịp may thăm viếng lần nào…

Nhìn đỉnh núi cao hiện lên trên nền trời xanh lơ Bình Trưởng Ban gật gù lên tiếng:

– Mười mấy năm trước đây ta có dịp viếng thăm Tam Ðảo trang và cùng với Tam Ðảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn ấn chứng quyền thuật. Phải nhìn nhận là ngoài thuật xử kiếm tuyệt luân y còn khổ luyện được quyền thuật không kém bất cứ danh thủ nổi tiếng. Trần phó trưởng ban cũng biết mười mấy năm dài lắm…

Liếc nhanh cấp chỉ huy của mình Trần Anh gật đầu nói:

– Mạt chức biết… Với mười mấy năm khổ luyện thời vũ thuật của Nguyễn Tam Sơn còn tăng tiến vượt bực…

Giơ tay chỉ dãy nhà mái ngói đỏ ối Trần Anh cười tiếp:

– Chắc Tam Ðảo trang không còn xa lắm…

Khẽ gật đầu Bình Trưởng Ban chép miệng:

– Phong cảnh đổi khác nhiều lắm… Ðúng là vật đổi sao dời…

Lát sau hai người dừng trước chiếc cổng xây bằng đá hoa cương với giàn hoa thiên lý um tùm. Hàng hoa tường vi lá xanh um. Ðứng nhìn tấm biển sơn son thếp vàng với năm chữ ” Nhất Kiếm Trấn Tam Sơn ” được viết theo lối đại tự Bình Trưởng Ban hơi nhếch môi cười. Có tiếng tằng hắng nhỏ rồi một giọng nói trong và rõ vang lên:

– Tại hạ tên là Nguyễn Ðăng Phong, đương kim tổng quản của Tam Ðảo trang. Xin kính chào nhị vị…

Nguyễn Ðăng Phong ôm quyền thi lễ cùng khách lạ. Hai người khách cũng ôm quyền trả lễ.

– Xin thứ cho sự khiếm nhã nhưng dám hỏi tính danh cùng mục đích tới thăm tệ trang của nhị vị?

Bình Trưởng Ban cười nhẹ thong thả cất giọng:

– Xin nhờ Nguyễn tổng quản trình với Nguyễn trang chủ là có Bình Trưởng Ban và Trần Anh thuộc ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long tới gặp trang chủ có việc cần…

Danh vị đoàn do thám Thăng Long quả nhiên có hiệu lực khiến cho vị tổng quản một đại trang phải động dung. Liếc nhanh hai người khách đặc biệt, Nguyễn Ðăng Phong tươi cười thốt:

– Hoá ra Bình Trưởng Ban mà Nguyễn tôi không biết. Kính mời nhị vị theo chân tại hạ…

Ba người bước song song trên con đường lát gạch đầy bóng mát. Thông, tòng, bách được trồng dọc theo hai bên đường. Phiá bên trái hồ nước lớn lấp lánh ánh nắng. Cỏ vàng lấm tấm gợn chân trời. Ðàn ngựa thảnh thơi gặm cỏ. Không khí tỉnh mịch và yên bình. Dừng lại ngắm khu vườn cây lác đác hoa vàng Bình Trưởng Ban gật gù mỉm cười đoạn từ từ bước lên bậc tam cấp. Thân mời khách vào gian khách sảnh rộng trần thiết trang nhã xong Nguyễn Ðăng Phong thốt:

– Kính mời nhị vị an tọa. Tôi sẽ mời phụ thân ra tiếp nhị vị…

Một giọng trầm khàn vang lên nơi cửa khách sảnh:

– Phong nhi khỏi cần… Con hãy bảo người nhà làm tiệc đãi khách…

Trần Anh chăm chú nhìn Tam Ðảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn, nhân vật lừng danh kiếm thuật trong giới giang hồ Ðại Việt. Nhân dạng bình thường, tóc hoa râm, y phục giản dị, ánh mắt sáng long lanh cộng thêm thần thái ung dung tự tại; vị trang chủ Nguyễn gia trang có một phong cách phóng dật của một kẻ gạt bỏ được lợi danh và không bị ràng buộc bởi phiền toái của cuộc đời. Chỉ cần nhìn mục quang sáng rực Trần Anh biết nội lực của ông ta cực kỳ thâm hậu. Ðôi bên phân ngôi chủ khách ngồi vào chiếc bàn cẩm thạch lên nước bóng ngời. Giơ tay chỉ Trần Anh Bình Trưởng Ban lên tiếng:

– Tôi xin giới thiệu cùng Nguyễn trang chủ đây là Trần Anh, phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long…

Không có sự thay đổi nào trên khuôn mặt của vị trang chủ khi nghe nói tới danh vị trên ngoại trừ nụ cười và câu nói lịch sự:

– Lão phu hân hạnh được gặp Trần phó trưởng ban…

Quay sang Bình Trưởng Ban, ông ta cười tiếp:

– Mười mấy năm không gặp tôi không ngờ túc hạ đã gia nhập đoàn do thám và làm tới chức trưởng ban truy tầm… Xin mừng túc hạ được thăng quan tiến chức…

– Ða tạ…

Bình Trưởng Ban buông gọn hai tiếng trên. Nhấp ngụm trà Nguyễn Tam Sơn hỏi:

– Chẳng hay nhị vị tới đây có chuyện chi quan trọng?

– Tình thực mà nói thời tôi tới đây là vì nhiệm vụ do triều đình giao phó. Chắc trang chủ cũng nghe đồn về chuyện gã học trò bán kiếm dám cả gan phá lôi đài và nói lời xúc phạm tới quan thái sư…

– Ạ…

Tam Ðảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn nói gọn một tiếng thôi.

– Ðoàn do thám còn biết thêm là gã học trò cuồng ngạo này có ước hẹn với cháu Phong. Đúng ngày mồng năm tháng năm y sẽ tới quí trang để giao kiếm…

– Tôi có nghe Phong nhi nói chuyện đó…

Vị trang chủ Tam Ðảo trang nói câu trên bằng một thái độ bình tịnh và thản nhiên dường như câu chuyện mà hai nhân viên cao cấp của đoàn đoàn do thám cho là quan trọng lại tỏ ra tầm thường đối với ông ta. Ðiều này khiến cho Trần Anh bực mình nhưng hắn không tỏ thái độ nào khác lạ. Từ từ rót trà vào chén Nguyễn Tam Sơn thong thả tiếp lời:

– Sá gì một gã học trò ngông cuồng mà túc hạ phải bận tâm lo lắng. Tôi nghĩ nhân viên do thám thừa sức đối phó với gã. Sau khi gã giao kiếm báu cho Phong nhi rồi Bình Trưởng Ban muốn bắt hay giết gã mặc ý…

Bình Trưởng Ban tươi cười lên tiếng:

– Nguyễn trang chủ nói như thế thời tiện lợi cho tôi lắm. Tôi chỉ sợ phật lòng trang chủ mà thôi…

Tam Ðảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn cười xòa:

– Chuyện này liên quan tới triều đình cho nên tôi không dám ngăn cản vả lại tôi đâu vì một gã học trò không quen biết mà làm tiêu tan sự nghiệp của ông cha để lại. Trời cũng đã xế chiều tôi xin đưa nhị vị về phòng nghỉ ngơi rồi sau đó mời nhị vị một tiệc rượu nhỏ…

Ðêm mùng ba tháng năm. Gió hiu hiu. Cảnh vật im lìm. Canh hai qua đã lâu và hầu như vào canh ba. Tam Ðảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn thong thả dạo từng bước quanh khu vườn sau nhà. Ðây là mảnh vườn nhỏ được bày trí đặc biệt và dành riêng cho ông ta. Mùi hương ngan ngát. Trong trí não của vị trang chủ lừng danh ngổn ngang ý nghĩ. Ông ta đang phải đối đầu với một vấn đề nhiêu khê và phức tạp. Ông ta cân nhắc lợi hại, đo lường thiệt hơn. Ông ta suy đi tính lại một điều. Không hợp tác với đoàn do thám có nghĩa là chống báng lại triều đình và đương nhiên gia trang sẽ bị phá hủy. Sinh mạng của hơn một ngàn dân đinh cùng với gia đình của ông ta sẽ bị nhân viên do thám tàn sát. Ông ta không muốn Tam Ðảo trang bị xóa tên trong cỏi giang hồ. Ông ta không muốn sự nghiệp đồ sộ mà tổ tiên khó nhọc mới gầy dựng nên sẽ bị hủy diệt. Tuy nhiên ông ta cũng không thể làm một hành vi trái đạo nghĩa giang hồ bởi vì Lãng Thư Sinh đúng hẹn tới gia trang giao kiếm như vậy ít nhiều gì y cũng là khách của Tam Ðảo trang do đó ông ta có bổn phận phải bênh vực y. Nếu không bênh vực ông ta cũng không nên a tòng hoặc làm ngơ để cho đoàn do thám ngang nhiên bắt giữ khách của mình. Làm như thế ông ta sẽ bị đồng đạo giang hồ chê cười và đàm tiếu về hành vi đê tiện của mình. Những ý nghĩ trên cứ đảo lộn quay cuồng trong trí não của ông ta. Sương ướt vai mà ông ta cũng chưa tìm ra một giải đáp thoả đáng. Tiếng gà rừng eo óc gáy…

Hai người đứng đối diện nhau trong khu rừng thông loang lổ ánh nắng. Người đứng nơi hướng đông mặc vũ phục màu vàng, khăn màu vàng che kín mặt mày chỉ chừa đôi mắt lóng lanh hào quang, ngoài phủ thêm chiếc áo choàng màu vàng khiến cho phong cách của hoàng y khách nhuốm đầy vẻ thần bí và ngạo nghễ. Đứng dối diện nơi hướng tây là một thư sinh vóc dáng cao gầy và trông có nét bạc nhược ngoại trừ đôi mắt. Mắt của thư sinh sáng lạ lùng, sáng như vì sao hôm trong ngày tối trời. Trái với hoàng y khách không mang vũ khí tuỳ thân, thư sinh đeo nơi vai bọc hành lý cồng kềnh như đựng vật gì to lớn và nặng nề.

– Tôn ông là ai mà chận đường kẻ hèn này?

Vành môi của hoàng y khách nhếch thành nụ cuời cao ngạo:

– Ngươi giải một chiêu của ta trước rồi ta sẽ thông báo tên họ sau…

Câu nói vừa xong hoàng y khách đạp bộ bước dài cùng lúc hữu thủ bung ra với năm ngón tay mở khoằm khoằm hốt tới người đối thủ. Dường như chỉ muốn phô diễn công phu hơn là đả thương đối thủ cho nên y phổ rất ít kình khí dù vậy cái ý của chiêu thức vẫn lộ ra rõ ràng.

– Nã Điểu công phu… Hoàng Sa Đảo Chúa…

Miệng thốt câu nói thư sinh chuyển bộ tránh thoát chiêu thức trong đường tơ kẻ tóc. Đình bộ vị chúa đảo Hoàng Sa bật cười sang sãng:

– Hà… hà… hà… Lãng Thư Sinh quả nhiên danh bất hư truyền…

Hơi nghiêng người hai bàn tay chấp lại mường tượng như hình đóa hoa sen hé mở, Lãng Thư Sinh ôm quyền thi lễ:

– Nghe đồn đảo chúa thi triển Nã Điểu công phu đả thương Tam Túc Quyền ở Nghệ An thành, Lãng Thư Sinh tôi ước mong được diện kiến…

Ngừng lại giây lát y tươi cười tiếp.

– Đảo chúa tìm tôi để giao đấu?

Nhẹ lắc đầu vị chúa đảo Hoàng Sa cười nói với giọng thân thiện:

– Ta tìm ngươi không phải để đánh nhau mà chỉ vì sính tài… Hà… hà… hà… Ngươi nên dành hơi sức để giao đấu với cường địch. Bại Hoại Thư Sinh, Náo Giang Long và đoàn do thám Thăng Long đang chờ ngươi ở Tam Đảo…

Lãng Thư Sinh cười nhẹ. Y có một thái độ bình tịnh dường như đã đoán trước được chuyện đó hoặc chuyện đó không làm y bận tâm:

– Đảo chúa tới Tam Đảo cũng vì mục đích tranh đoạt báu kiếm?

Nghe Lãng Thư Sinh hỏi câu trên Hoàng Sa Đảo Chúa bật lên tràng cười cuồng ngạo xong giọng nói trầm xuống thành nghiêm lạnh:

– Hoàng Sa đảo có qui luật là không trộm cướp của người khác làm của riêng mình. Huống chi ta với hai bàn tay không này cũng đủ dương danh giang hồ rồi thời cần chi nhọc công tranh đoạt báu kiếm. Ta tới Tam Đảo vì hai lý do. Thứ nhất là muốn mục kích một cuộc giao tranh hào hứng. Thứ nhì thấy ngươi cô thân độc mã mà dám giỡn mặt với đoàn do thám Thăng Long và hai tên thủ lãnh hắc đạo lừng danh cho nên ta muốn giúp đỡ. Thấy người cô thế mà không ra tay trợ giúp thời lương tâm mình không an…

Lãng Thư Sinh nhẹ cười khi nghe vị chúa đảo Hoàng Sa nói câu trên.

– Hóa ra đảo chúa giúp đỡ tiện sinh vì lòng hiệp nghĩa…

Hoàng Sa Đảo Chúa gật đầu:

– Nói như thế cũng được. Mà ngươi nói cái gì đảo chúa với tiện sinh ta nghe ngứa lỗ tai quá …

Lãng Thư Sinh gật gù thốt:

– Nếu ngươi thích báu kiếm ta vui lòng biếu ngươi một thanh… Thiết huyền kiếm, long kiếm hay ngọc kiếm, thanh nào cũng được…

Hoàng Sa Đảo Chúa lắc đầu quầy quậy:

– Ta đã nói với ngươi là ta không muốn báu kiếm. Ngươi có bán ta cũng không mua, ngươi tặng ta không nhận mà ngươi có ép ta cũng chối từ…

Lãng Thư Sinh cười lớn:

– Không muốn báu kiếm vậy ngươi muốn cái gì?

Hoàng Sa Đảo Chúa nói không do dự:

– Tình bằng hữu của ngươi…

– Làm bạn với ta, ngươi sẽ chuốc lấy nhiều rắc rối và phiền não. Ta đang bị săn đuổi bởi đoàn do thám Thăng Long, phe hắc đạo và vô số vũ sĩ giang hồ…

Bật tràng cười vang vang khu rừng thông vị chúa đảo Hoàng Sa nói lớn:

– Vì nghiêm lệnh của phụ thân cho nên dù luyện thành tuyệt nghệ ta vẫn phải giam mình nơi hoang đảo xa xăm mấy năm dài. Sau khi phụ thân từ trần ta nhập giang hồ với mục đích kết giao bằng hữu và dương danh cho bỏ công khổ luyện vũ thuật. Do đó càng nhiều rắc rối và phiền não càng vui…

Lãng Thư Sinh cười nhẹ nghiêng mình:

– Lãng Thư Sinh hân hạnh có được một bằng hữu như Hoàng Sa Đảo Chúa…

Cười ha hả một cách thích thú vị chúa tể của Hoàng Sa đảo vỗ vỗ vai người bạn mới quen bằng thái độ thân thiện.

– Có được một bằng hữu như ta, ngươi sẽ có nhiều may mắn trốn thoát sự truy lùng của đoàn do thám. Nhân viên do thám tuy tài bộ kém chúng ta song người đông thế mạnh lại nhiều thủ đoạn và mánh khóe giang hồ…

Lãng Thư Sinh gật đầu:

– Ta biết… Gã Bình Trưởng Ban và thuộc hạ của hắn bám theo ta như bóng với hình. Mấy lần chúng suýt bắt được ta. Nếu không nhờ có báu kiếm ta đã bị chúng tóm cổ từ lâu rồi…

– Ta nghe đồn ngươi có hẹn với Nguyễn Đăng Phong ngày mồng năm tháng năm tức ngày mai…

Lãng Thư Sinh cười lặng lẽ:

– Ta đã hẹn với y để giao cho y thanh đoản kiếm…

– Ngươi thừa biết là ban truy tầm, Náo Giang Long và Bại Hoại Thư Sinh đang có mặt ở Tam Đảo để bắt ngươi…

Hoàng Sa Đảo Chúa hỏi và Lãng Thư Sinh trả lời:

– Ta biết… Ngoài chuyện bắt người để lập công với Trần triều, chúng còn có ý chiếm đoạt bộ kiếm thiết huyền của ta…

Lãng Thư Sinh thì thầm cùng Hoàng Sa Đảo Chúa. Cười ha hả vị chúa đảo trẻ tuổi nói lớn:

– Đi… Chúng ta tới Tam Đảo trao kiếm cho Nguyễn Đăng Phong…

Hai người thong thả vừa đi vừa trò chuyện trong khu rừng thông. Dường như họ không phát hiện được mấy bóng đen theo sau họ một quãng xa xa.