HỒI IX Tham dự trò vui
Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm ung dung bước trên con đường mòn khá rộng. Hai bên đường cây thông, tùng, bách mọc xanh rì. Đàn bướm nhởn nhơ bay lượn khắp nơi. Hít hơi dài không khí trong lành Vô Gia Tử đưa tay chỉ ba ngọn núi cao xanh rì nhô lên trên nền trời và nói với Hải Âu Xứ Kiếm:
– Tam Đảo đó… Ngươi tới Tam Đảo lần nào chưa?
Hải Âu Xứ Kiếm lắc đầu. Từ nhỏ tới lớn sống ngoài hải đảo quanh năm chỉ thấy trời nước mênh mông cho nên đối với núi cao rừng rậm y cảm thấy lạ lùng vì phong cảnh hùng vĩ và ngoạn mục hơn nhiều.
– Tại sao người ta gọi là Tam Đảo?
Vô Gia Tử cười hi hí đáp:
– Tên của nó là Tam Đảo thời người ta gọi nó là Tam Đảo. Tại sao người ta gọi ngươi là Hải Âu Xứ Kiếm?
Vô Gia Tử hỏi lại. Hải Âu Xứ Kiếm chưa kịp trả lời y cười hi hí tiếp:
– Ông bà tổ tiên mình đặt tên là Tam Đảo thời mình gọi nó là Tam Đảo cũng như cha mẹ ngươi đặt tên ngươi là Hải Âu Xứ Kiếm thời người ta gọi ngươi bằng cái tên đó…
Vị chúa đảo Bạch Long Vỉ cười ha hả:
– Ngươi không biết thời nói không biết đi còn đổ thừa ông bà mình đặt tên. Tên Hải Âu Xứ Kiếm của ta có một lai lịch đặc biệt. Hải âu là vua của loài chim biển, trong lúc kiếm là thứ vũ khí xưa nhất, đứng đầu trong các loại vũ khí. Có thể nói kiếm là vua của tất cả mọi thứ vũ khí…
Cười hi hí Vô Gia Tử nói với giọng bông đùa và trêu chọc:
– Ạ… Hóa ra tên của ngươi tượng trưng cho hai thứ vua là vua chim biển và vua của kiếm…
Hải Âu Xứ Kiếm gật đầu liền. Vô Gia Tử cười rè:
– Ta tưởng vua là ngồi trên đầu trên cổ thiên hạ, đi đâu cũng có tiền hô hậu ủng, ăn uống có người dâng đút tận miệng. Còn ngươi ăn đầu đường ngủ xó chợ hay dịch trạm lại bị quân do thám đuổi như đuổi tà. Vậy ngươi là vua gì, vua cỏ chắc…
Hải Âu Xứ Kiếm bật cười ròn tan vì câu nói đùa của bạn.
– Tên của ta có nghĩa như vậy chứ ta đâu có làm vua. Ngươi tưởng làm vua sướng à… Mệt lắm… Tổn thọ lắm… Ngươi thấy có ông vua nào sống lâu không… Mới bốn mươi, năm mươi là mấy ổng ngủm rồi…
Vô Gia Tử gật đầu chép miệng.
– Ngươi nói đúng… Làm vua tổn thọ lắm mà sao ai ai cũng ham cũng muốn làm vua…
Liếc một vòng rừng cây thông xanh um y cười nói tiếp.
– Theo lời người ta chỉ thời con đường này dẫn tới Nguyễn gia trang song ta không thấy ai hết. Hay là Lãng Thư Sinh chưa tới…
Hải Âu Xứ Kiếm xốc gói hành lý trên vai trong lúc đều bước.
– Hôm nay mới mồng bốn mà y hẹn với Nguyễn Đăng Phong ngày mồng năm. Ngươi đoán y biết Náo Giang Long, Bại Hoại Thư Sinh và đoàn do thám Thăng Long đang có mặt ở Tam Đảo không?
Vô Gia Tử gật gù cái đầu chơm bơm dường như mất tháng chưa được cắt tỉa:
– Y không ngu si và khờ khạo đâu. Nội cái chuyện y dám vào tận sào huyệt của hai tên chúa cướp để trộm báu kiếm đủ tỏ không những gan to mật lớn mà y còn là kẻ có tâm cơ sâu xa và tính toán cẩn thận. Y lại có thanh kiếm thiết huyền chém sắt như chém chuối thời khó có ai đụng tới sợi lông của y. Ngươi có nghe nói tới thiết huyền kiếm bao giờ chưa?
Nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời rồi lát sau Hải Âu Xứ Kiếm mới thong thả lên tiếng:
– Lúc ta còn nhỏ tổ phụ thường hay nói về những giai thoại ly kỳ và lý thú về báu kiếm của Tàu và Đại Việt ta trong đó người có nhắc tới thiết huyền kiếm. Rèn một thanh kiếm đã khó nhất là thiết huyền kiếm lại khó khăn trăm ngàn lần bởi vì nó là một hổn hợp của sắt và hoàng sa. Muốn đúc thiết huyền kiếm người ta phải đun chảy sắt và cát…
Vô Gia Tử cười cười nhìn Hải Âu Xứ Kiếm như không tin vào lời nói của bạn. Hiểu ý Hải Âu Xứ Kiếm nghiêm giọng:
– Ta chỉ kể lại những gì ông nội ta nói còn chuyện ngươi tin hay không là tùy ý của ngươi. Điều mà ai ai cũng công nhận là thiết huyền kiếm sắc bén vô cùng, có khả năng cắt đứt kim loại, gỗ đá một cách dễ dàng. Thanh kình ngư kiếm của ta là một vật gia bảo truyền mười mấy đời nhưng cũng không thể nào sánh với thiết huyền kiếm. Ngươi nói đúng đấy. Nếu Lãng Thư Sinh có trong tay thanh thiết huyền kiếm thời khó có ai đụng tới vạt áo của y. Tuy nhiên đoàn do thám người đông thế mạnh lại thêm nhiều ngụy kế và mánh khoé giang hồ…
Vô Gia Tử chầm chậm thốt.
– Ta nghĩ Lãng Thư Sinh cũng biết điều đó. Ngươi vẫn còn nuôi ý định giúp đỡ Lãng Thư Sinh chống lại đoàn do thám và phe hắc đạo?
Vô Gia Tử quay nhìn Hải Âu Xứ Kiếm khi hỏi câu trên. Vị chúa đảo trẻ tuổi trả lời một cách quả quyết.
– Ngay cả y không nhờ, không hỏi, không năn nỉ, ta cũng giúp y. Ta giúp y vì tình đồng đạo giang hồ, vì câu ” kiến nghĩa bất vi vô dũng giả “. Huống chi ta với Lãng Thư Sinh lại là kẻ đồng cảnh ngộ, cùng bị săn đuổi, vây bắt bởi đoàn do thám Thăng Long…
Thở dài khe khẽ Vô Gia Tử chầm chậm cất lời:
– Bản tâm của ta không muốn đụng chạm với đoàn do thám song đã bầu bạn với ngươi rồi thời ta phải giúp ngươi…
Quay nhìn người bạn mới quen với vẻ biết ơn Hải Âu Xứ Kiếm cười ha hả:
– Đa tạ… Ta biết ngươi là kẻ có tâm địa tốt, một vũ sĩ giang hồ chân chính cho nên ta mới đánh bạn với ngươi…
Cười hi hí Vô Gia Tử nói đùa:
– Cám ơn về lời khen của ngươi. Nếu ta không giúp ngươi chắc ngươi sẽ nói ta là kẻ bất lương, tâm địa nhỏ nhen không xứng đáng là một vũ sĩ giang hồ…
Hải Âu Xứ Kiếm cười ha hả:
– Đi… Ta với ngươi tới Tam Đảo trang kiếm chỗ ngụ và cơm nước…
– Ngươi tính tới Tam Đảo trang thật à?
Vô Gia Tử hỏi và Hải Âu Xứ Kiếm trả lời không do dự:
– Chứ đi đâu bây giờ. Muốn gặp Lãng Thư Sinh thời cách hay nhất là tới Tam Đảo trang bởi vì y có hẹn với Nguyễn Đăng Phong ngày mai để giao kiếm…
Đang cúi đầu rảo bước Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm chợt quay đầu nhìn lại khi nghe có tiếng vó ngựa nện trên mặt đường. Lát sau cả hai trông thấy bóng con hồng mã cao lớn, hùng dũng đang phi nước đại và một kỵ sĩ ngồi ngất ngưỡng trên lưng. Sức ngựa chạy nhanh khôn tả cho nên thoáng chốc đã tới gần chỗ họ đang đứng khiến cho họ phải hấp tấp nhảy vào lề nhường đường cho ngựa.
Đưa tay phủi bụi đất bám trên áo Vô Gia Tử cằn nhằn:
– Nhân viên do thám… Họ không coi ai ra gì…
Hải Âu Xứ Kiếm cuời hực:
– Ỷ thế Trần triều, dựa hơi Trần Thủ Độ nhân viên của đoàn do thám Thăng Long xem thiên hạ như cỏ rác. Ta chúa ghét cái cung cách quan quyền, khinh thế ngạo vật của nhân viên do thám…
Gật đầu Vô Gia Tử thở dài:
– Gần đây đoàn do thám Thăng Long đã mang tai tiếng, nhiều người ghét mà cũng có lắm kẻ ưa. Vì sự tồn vong cho nên các gia trang phải cắn răng, nhiều môn phái phải bấm bụng hợp tác với đoàn do thám. Ngoài ra phe hắc đạo cũng a tòng với nhân viên do thám để trừ diệt bất cứ ai không theo về với Trần triều hoặc còn thương tiếc và ủng hộ nhà Lý. Đây chính là thời kỳ suy xụp của giới giang hồ nước ta sau hơn hai trăm năm hưng thịnh…
Vừa đi vừa trò chuyện chốc sau hai người dừng trước cổng chánh của Nguyễn gia trang. Một tráng đinh ăn mặc tươm tất cung kính ôm quyền thi lễ cùng hai người khách lạ:
– Kính chào hai đại hiệp…
Vô Gia Tử tươi cười lên tiếng:
– Thôi mà đại hiệp gì bọn tôi… Tôi và bằng hữu đây nghe quí trang sắp có trò vui nên lặn lội đường xa tới tham dự…
Dường như đã được chủ nhân dặn dò trước nên tráng đinh lễ độ thốt:
– Nguyễn gia trang hân hạnh được tiếp đón nhị vị. Mời nhị vị theo chân tôi vào khách sảnh…
Hải Âu Xứ Kiếm vừa đi vừa mải mê ngắm cảnh. Trong không khí trong lành phảng phất mùi hương gì kỳ lạ mà y chưa từng ngữi bao giờ. Dù ở nơi thâm sơn cùng cốc song Tam Đảo trang có cảnh trí đẹp vô cùng. Con đường lát đá hoa cương xanh biêng biếc. Hai bên đường trồng hai hàng cay dẻ cao ngất tỏa bóng mát rời rợi. Dọc theo hai hàng cây người ta trồng vô số cây cỏ mà y không hề thấy nơi Bạch Long Vĩ. Xa chút nữa về phía trái có một hồ nước rộng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Một ngôi nhà thủy tạ mái ngói đỏ ối nằm trơ vơ giữa hồ nước. Năm bảy con vịt lông trắng muốt thảnh thơi bơi lội. Phía bên phải là hòn giả sơn với cây cối xanh xanh. Tuy gọi là giả sơn song cao khỏi ngọn cây. Cạnh hòn núi đất người ta cất một gian nhà bằng gỗ với mái tranh cao và nhọn trông lạ mắt và ngoạn mục.
Đưa tay chỉ vào cây cổ thụ cành lá rườm rà Hải Âu Xứ Kiếm hỏi:
– Cây đó là cây gì mà hình dáng lạ lùng và trông có vẻ già nua cằn cỗi vậy?
Tráng đinh cười lớn đáp:
– Thưa đại hiệp đó là cây trà. Tam Đảo trang của chúng tôi sinh sống bằng hai nguồn lợi chính; thứ nhất là trà và thứ nhì là dược thảo. Trang chủ của chúng tôi nói cây trà đó sống mấy trăm năm rồi. Nhị vị thấy hàng trăm ngàn cái bông trăng trắng rụng trên cỏ đó không. Nó chính là bông trà có mùi thơm ngát…
Hải Âu Xứ Kiếm cười nói với tráng đinh:
– Hóa ra mùi hương mà tôi ngữi được chính là mùi của hoa trà. Càng ngữi nhiều chừng nào tôi càng câm thấy tâm thần sảng khoái và thanh thản. Tôi sinh trưởng ngoài vịnh Hạ Long cho nên không biết chuyện này. Hóa ra trà mà chúng ta uống phát xuất từ cây trà có lá màu xanh xanh đó…
– Đại hiệp nói đúng. Tam Đảo trang trồng nhiều trà lắm. Chúng tôi trồng trà dưới thung lũng của núi Thạch Bàn, trên các đồi cao lan tới miệt Thái Nguyên. Hàng năm tới mùa hái trà chúng tôi phải mướn thêm nhân công gồm các dân tộc thiểu số như Dao, Mường đi hái trà Hái xong rồi phải đem phơi khô, rồi ủ trà sấy trà cho thơm với hoa lài, hoa sen, hoa cúc, hoa lan…
Chỉ vào hồ nước lớn chính giữa có xây ngôi nhà nhỏ tráng đinh nói tiếp:
– Đó là hồ sen mà trang chủ cho trồng để lấy hoa dùng ướp trà…
Vô Gia Tử khịt khịt mũi cười góp vào câu chuyện:
– Bởi vây tôi ngửi được mùi hoa sen thơm ngát mà không biết ở đâu…
– Phía sau trang trại còn có hai hồ nước lớn trồng toàn sen. Mùa hè hoa sen nở trắng xóa và thơm ngát cả vùng. Nhị vị tới trễ song vẫn còn được ngửi mùi hoa sen, hoa lài và hoa cúc…
Ba người bước lên mười bậc tam cấp và dừng trước cửa chính làm bằng gỗ đàn hương lên nước bóng ngời. Tráng đinh đưa khách vào một gian phòng trần thiết giản dị và trang nhã. Mùi trầm hương thoang thoảng.
– Xin nhị vị vui lòng cho biết tính danh để tôi bẩm báo với Nguyễn tổng quản…
Ngàn ngừ giây lát Vô Gia Tử lên tiếng:
– Tôi tên Vô Gia Tử còn vị huynh đài đây là người của Bạch Long Vỉ đảo…
Tráng đinh lẳng lặng rút lui. Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử im lặng ngắm mấy bức tranh treo trên tường. Lát sau có tiếng tằng hắng cùng với giọng nói chững chạc vang lên:
– Tôi là Nguyễn Đăng Phong… Hân hạnh được gặp hai huynh…
Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử trông thấy một thanh niên vóc dáng cao gầy, mày rậm, mắt sâu và sáng long lanh chứng tỏ nội lực thâm hậu. Giọng nói chững chạc, thái độ trầm tịnh, ngôn ngữ bình dị khiến cho vị tổng quản trẻ tuổi của Nguyễn gia trang có phong cách khoáng dật và dễ thân thiện. Ôm quyền thi lễ Vô Gia Tử cười thốt:
– Tôi là Vô Gia Tử…
– Tôi là Hải Âu Xứ Kiếm…
Nguyễn Đăng Phong nhìn hai người khách lạ nhất là thanh niên tự xưng là Hải Âu Xứ Kiếm. Lối ôm quyền thi lễ của nhân vật thuộc Bạch Long Vỉ đảo rất lạ. Hai cánh tay cong thành vòng tròn, bàn tay trái ôm lấy bàn tay phải, hai ngón cái vừa chạm nhau, thoạt trông mường tượng như người ta ôm lấy vật gì vào lòng.
– Dù ít khi qua lại giang hồ song Phong tôi hằng ngưỡng mộ tiếng tăm và công phu Kình Ngư của Bạch Long Vỉ đảo. Nay gặp đây thật là tam sinh hữu hạnh. Mời hai huynh ngồi…
Khách vừa an vị xong tì nữ dâng trà lên. Mùi trà ướp sen hương thoang thoảng. Khẽ nhấp ngụm trà Vô Gia Tử nói:
– Trà này khác với trà mà tôi uống ở chợ… Ngon hơn và thơm hơn… Vị trà đắng mà ngọt…
– Vô huynh nhận xét rất đúng. Đây là đặc sản của tệ trang. Gia phụ đích thân lựa thứ trà ngon rồi ướp và ủ trà theo lối riêng. Ngoài ra nước dùng để pha trà là nước lấy từ Thác Bạc ở Tam Đảo. Do nhiều lý do đặc biệt mà mùi trà và vị trà khác hơn những loại trà khác…
Nhìn Vô Gia Tử vị tổng quản của Tam Đảo trang tiếp lời:
– Vì ít khi lưu lạc giang hồ cộng thêm kém kinh lịch cho nên tôi không nghe danh biết tiếng của Vô huynh. Chẳng hay huynh thuộc gia trang môn phái nào?
Uống một ngụm trà Vô Gia Tử cười cười:
– Tôi thuộc võ gia truyền cho nên huynh không biết hơn nữa tôi chỉ mới nhập giang hồ chừng hai ba năm nay…
Ba người đồng trang lứa và tính tình cũng giống nhau cho nên trò chuyện tương đắc và càng lúc càng thêm thân mật và cởi mở. Nhìn Nguyễn Đăng Phong giây lát Vô Gia Tử thấp giọng thì thầm như sợ có người nghe:
– Tôi nghe đồn là Lãng Thư Sinh có hẹn với huynh ngày đoan ngọ để giao cho huynh thanh đoản kiếm thiết huyền. Điều này có đúng không?
Chưa vội trả lời Nguyễn Đăng Phong bước ra cửa khách sảnh. Nhìn trước sau trái phải không thấy ai y mới trở lại bàn ngồi. Rót thêm trà vào chén cho hai người bạn mới quen, y thì thầm:
– Hai huynh hỏi tôi mới nói. Tệ trang đang bị giám thị ngầm bởi nhân viên của đoàn do thám. Hai vị trưởng ban và phó trưởng ban truy tầm đang là khách của gia phụ…
Cười cười Vô Gia Tử lên tiếng:
– Chắc họ chờ Lãng Thư Sinh xuất hiện để vây bắt…
Cười cười Nguyễn Đăng Phong nói tiếp:
– Tôi cũng đoán như vậy. Tôi rất quan tâm tới tình hình bởi vì tôi không muốn Lãng Thư Sinh bị đoàn do thám bắt giữ. Tuy mới gặp ông ta lần đầu và cũng không có qua lại gì nhiều song tôi rất mến mộ phong cách của ông ta. Còn chuyện ông ta đánh ngã vị võ sĩ vô địch toàn quốc và giỡn mặt với quan thái sư Trần Thủ Độ thời việc cỏn con đó nếu gặp người có độ lượng và hiểu biết họ sẽ bỏ qua một cách dễ dàng. Chẳng qua là nắm hết quyền bính trong tay quan thái sư trở thành chuyên chế và độc tài…
– Cái ngông của một cuồng sinh…
Hải Âu Xứ Kiếm thong thả nói câu trên và Nguyễn Đăng Phong cười phụ họa:
– Huynh nói có khi nhằm lý. Đó chẳng qua là cái ngông của một thư sinh. Sau khi trở thành vị võ sĩ vô địch toàn quốc Đỗ Thoại có thái độ ngạo mạn lớn tiếng thách thức anh hùng hào kiệt trong nước. Thú thật tôi cũng định lên so tài với Đỗ Thoại để tỏ cho y biết một điều là mình tài cao thời sẽ có người khác tài cao hơn mình. May có Lãng Thư Sinh thượng đài trước bằng không tôi cũng sẽ gặp rắc rối với triều đình…
Ngừng lại nhìn hai người bạn mới quen xong y tiếp:
– Hai huynh đi đường xa mỏi mệt vậy để tôi đưa hai huynh về phòng nghỉ ngơi. Tối nay gia phụ có mở tiệc đãi khách nên sẵn tôi mời hai huynh tham dự cho vui…
Hiểu ý của chủ nhân Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm vui vẻ theo chân Nguyễn Đăng Phong về phòng riêng nghỉ ngơi. Đứng tựa cửa sổ nhìn ra ngoài trời Hải Âu Xứ Kiếm hỏi:
– Ngươi nghĩ sao?
Vô Gia Tử lắc đầu cười hi hí:
– Ta không biết… Ta may mắn được nghỉ ngơi và ăn nhậu chùa cho nên cứ vui hưởng đi rồi việc gì tới sẽ tới. Hơi đâu mà lo cho mệt…
Dứt lời y nằm lăn ra giường nhắm mắt lại để mặc vị chúa đảo Bạch Long Vĩ đứng im suy nghĩ..