← Quay lại trang sách

HỒI X Tài cao không đợi tuổi

Tuy trời chưa tối hẳn nhưng Tam Đảo trang đèn đuốc sáng rực. Người đi lại tấp nập. Trên khoảnh sân rộng lót bằng gạch nung đỏ thẩm người ta bày chiếc bàn vừa dài vừa rộng đủ cho mười một người ngồi.

Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn ngồi chủ vị. Cạnh ông ta là Bình Trưởng Ban, Trần Anh, Bại Hoại Thư Sinh, Thất Bộ Quyền Từ Linh và cuối bàn là Hải Âu Xứ Kiếm. Ngồi đối diện với Nguyễn Tam Sơn là Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh, trang chủ của Lâm gia trang ở miệt sông Bờ. Tiếp theo là Náo Giang Long, Tiểu Trí Trần Bình, Vô Gia Tử và Nguyễn Đăng Phong ngồi cuối bàn đối diện với Hải Âu Xứ Kiếm.

Nhìn một vòng mọi người vị trang chủ Tam Đảo trang từ tốn lên tiếng:

– Trước nhất lão phu thành thực cám ơn chư vị đã không ngại đường xá xa xôi tới chia vui cùng tệ trang trong ngày đoan ngọ. Bỏ ra ngoài mọi phân biệt hắc bạch hay hiệp đạo, nếu đặt chân vào Tam Đảo trang chư vị là khách của lão phu. Nếu có hiềm khích phải dùng tới quyền cước hay đao kiếm lão phu xin chư vị vì tình đồng đạo giang hồ mà nhẹ tay cho… Kính mời chư vị cạn chén…

Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn nâng chén lên và mọi người đồng nhấp ngụm rượu. Món khai vị được dọn lên. Mùi thức ăn thơm lừng khiến cho Vô Gia Tử chảy nước miếng.

– Mời hai huynh…

Nguyễn Đăng Phong lên tiếng mời. Vô Gia Tử ăn nhiều hơn uống còn Hải Âu Xứ Kiếm không uống rượu mà uống trà.

Ngồi đầu bàn thấy con trai của mình trò chuyện có vẻ tương đắc với hai khách trẻ tuổi Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn hơi ngạc nhiên bèn cất tiếng hỏi:

– Nhị vị thế huynh đến viếng tệ trang mà lão phu vì bận bịu nên chưa có dịp hỏi thăm. Chẳng hay nhị vị thế huynh thuộc gia trang, môn phái nào?

Liếc nhanh Nguyễn Đăng Phong Hải Âu Xứ Kiếm điềm đạm trả lời:

– Thưa Nguyễn trang chủ tôi là người của Bạch Long Vỉ đảo…

Tất cả mọi người gồm hai vị trang chủ luống tuổi, hai nhân viên cao cấp của đoàn do thám là Bình Trưởng Ban và Trần Anh tới Náo Giang Long, Tiểu Trí Trần Bình, Bại Hoại Thư Sinh và Thất Bộ Quyền Từ Linh đều chăm chú vào nhân vật tự xưng là người của Bạch Long Vỉ đảo.

Trần Anh quay qua thì thầm vào tai Bình Trưởng Ban. Không biết y nói gì mà vị trưởng ban truy tầm gật đầu như tỏ vẻ đồng ý.

Uống cạn chén rượu Trần Anh cao giọng:

– Phải các hạ là người đã xuất hiện ở Tỉnh Yên hơn tháng trước đây…

– Chính tại hạ…

Hải Âu Xứ Kiếm buông gọn ba chữ. Giọng nói của vị phó trưởng ban truy tầm vút lên cao:

– Phải các hạ là người đã đánh trọng thương vô số nhân viên thuộc ban tin tức của đoàn do thám triều đình?

– Chính tại hạ…

Hải Âu Xứ Kiếm buông gọn ba chữ trên. Dù không nói ra ai ai cũng biết là nhân vật trẻ tuổi của Bạch Long Vỉ phái quả là nghé con không sợ cọp. Y không biết rằng thừa nhận việc đó là y mang trọng tội với triều đình và sẽ bị nhân viên do thám truy lùng suốt đời.

Trần Anh xô ghế đứng dậy. Ôm quyền thi lễ với Nguyễn Tam Sơn y cười thốt:

– Nguyễn trang chủ bỏ qua cho tội thiếu lễ song tại hạ phải thi hành nhiệm vụ của một nhân viên do thám…

Biết không cản được chuyện Trần Anh động thủ bắt người đồng thời cũng muốn thấy đệ tử của Bạch Long Vỉ trổ tài cho nên Nguyễn Tam Sơn chỉ nói một câu lấy lệ:

– Lão phu xin đôi bên nương tay…

Nhếch môi cười Trần Anh bước ra sân gạch. Hải Âu Xứ Kiếm nhẹ lắc mình. Không một nhích động thân hình của y như được đẩy đi bằng lò xo cực mạnh vọt chênh chếch ra đấu trường. Với cái chao mình y đứng sừng sững trước mặt Trần Anh.

– Thân thủ ngoạn mục lắm…

Nguyễn Đăng Phong lên tiếng khen. Vô Gia Tử cười hí hí nói:

– Chưa hết đâu… Nguyễn huynh sẽ mục kích nhiều trò vui hơn nữa…

Mọi người tạm thời ngưng ăn uống chú mục vào cuộc so tài sắp khai diễn. Đoàn do thám Thăng Long là một tổ chức có nhiều cao thủ hữu hạng trong giới giang hồ bao gồm các môn phái gia trang nổi tiếng, trong khi Bạch Long Vỉ đảo dù nhân số không đông đảo song lại nổi tiếng với những công phu hay tuyệt kỹ kỳ bí và đặc sắc.

Thủ ngọn roi da trong tay vị phó trưởng ban truy tầm gằn giọng:

– Các hạ tính danh là gì?

Hải Âu Xứ Kiếm nhếch môi:

– Chi trì quá ba mươi chiêu ta sẽ nói tính danh cho các hạ biết…

Vị chúa tể của Bạch Long Vỉ đảo xuất chiêu liền theo câu nói. Chân đạp tấn chảo mã, bàn tay mặt hơi khép lại quẫy quẫy trong không khí mấy lượt tương tự như con cá quẫy đuôi trong nước.

– Kình Ngư quyền…

Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh buột miệng la nho nhỏ song mọi người đều nghe. Thuộc tay quyền lừng danh trong giới giang hồ Đại Việt ông ta chắc đã thấy qua Kình Ngư quyền, một trong những tuyệt kỹ trấn môn của Bạch Long Vỉ đảo.

Môi hơi nhếch thành nụ cười Trần Anh tức tốc vung tay. Ngọn roi da xé gió re re thọc ngay vào cổ tay của đối thủ. Tuy đầu roi nhắm vào cổ tay song dưới nhãn quan của tay hành gia vũ học như mọi người ở đây thời toàn thể các huyệt đạo quan yếu trên cánh tay của nhân vật tự xưng là người của Bạch Long Vỉ phái đều nằm trong vùng phong toả của đầu ngọn roi da.

Không nhịn được Tiểu Trí Trần Bình buột miệng khen:

– Hảo thủ pháp…

Ngay lúc tiếng ” pháp ” của Trần Bình vừa dứt Hải Âu Xứ Kiếm biến chiêu liền. Bàn tay mặt đang khép lại chợt mở ra với ngón cái cụp vào thoạt trông giống như con kình ngư đang há miệng ra táp mồi mà miếng mồi của nó chính là đầu ngọn roi da của Trần Anh. Hải Âu Xứ Kiếm được trời ban cho sức khoẻ tuyệt trần. Khám phá ra cái may mắn kỳ dị đó thân phụ và nội tổ của y đã thay phiên nhau truyền thụ hết bình sanh sở học cho y với kỳ vọng y sẽ làm rạng danh Bạch Long Vỉ đảo. Điều kỳ vọng của họ đã được chứng thực. Chỉ với một bàn tay không Hải Âu Xứ Kiếm ngang nhiên giao tranh với vị phó trưởng ban truy tầm mà lại có phần thắng thế. Nạt tiếng trầm trầm Trần Anh biến chiêu. Ngọn roi da của y khi cứng khi mềm, lúc cương lúc nhu; nào quất, đập, điểm, đâm, thọc nhằm cản ngăn và chống đỡ những chiêu thức cường ngạnh, dữ dằn, hung hãn của đối thủ. Kình phong từ chiêu thức của đôi bên toát ra thổi mát mặt người ngồi dự khán.

Nhìn Bình Trưởng Ban, Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn cười thốt:

– Đoàn do thám Thăng Long quả có lắm nhân tài…

Hớp ngụm rượu Bình Trưởng Ban cười nhẹ:

– Đa tạ trang chủ có lời khen, tuy nhiên theo ý của tôi thời Trần Anh chưa phải là đối thủ của Bạch Long Vỉ đảo…

Chát… Bùng… Âm thanh vang lên. Song phương đình thủ. Vị phó trưởng ban truy tầm nhìn đối phương với vẻ kinh ngạc lẫn giận dữ. Đưa tay áo lên lau vết máu nơi khoé miệng Trần Anh gằn giọng:

– Các hạ là ai?

Buông chuỗi cười khanh khách Hải Âu Xứ Kiếm đạp bộ một bước dài. Bằng cái đạp bộ này y vào sát đối thủ. Bàn tay hữu mở cong cong như cái nơm chụp tới ngực Trần Anh.

– Tróc Ngư… Tróc Ngư thủ pháp… Bạch Long Vỉ đảo chúa…

Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn buột miệng la thảng thốt khi thấy thanh niên trẻ tuổi thi triển chiêu thức. Dù ít hay nhiều, dù rõ ràng hay mơ hồ; những người hiện diện ở đây đều biết Kình Ngư công phu gồm có ba tuyệt kỹ là Kình Ngư kiếm, Kình Ngư quyền và Tróc Ngư thủ pháp, một tuyệt kỹ bí truyền nhất của Bạch Long Vỉ đảo. Tróc Ngư thủ pháp là một công phu cầm nã chỉ có vị chúa đảo hay con cái hoặc người kế vị mới được truyền thụ.Tương truyền rằng vì sợ công phu tuyệt kỹ bị lan truyền Bạch Long Vĩ đảo có qui luật đặc biệt về việc truyền thụ Tróc Ngư thủ pháp. Theo qui luật này thời chỉ có vị chúa đảo và con cái hoặc người kế vị mới được truyền thụ mà thôi.

Thong thả nhấp ngụm rượu Nguyễn Tam Sơn nhìn mọi người:

– Theo chỗ lão phu được biết Kình Ngư công phu bao gồm ba tuyệt kỹ kiếm, quyền và cầm nã. Chúng ta thường thấy các môn đệ của Bạch Long Vỉ đảo dương danh trong giang hồ qua hai tuyệt kỹ kiếm và quyền, tuy nhiên ít người thấy hoặc nghe nói về Tróc Ngư thủ pháp, một tuyệt kỹ chuyên về cầm nã và đã huyệt với các chiêu thức vặn, bắt, bẻ trật các khớp xương của đối thủ. Tuyệt kỹ này có tới hai mươi mấy cách thức đã huyệt như dùng các ngón tay, lưng bàn tay, cùi chỏ, đầu gối, cạnh bàn tay, nắm tay. Tuyệt kỹ này là sự pha trộn của chưởng chỉ, quyền trảo, triệt thủ, ấn thủ và cầm nã…

Vị trang chủ Tam Đảo trang ngừng nói. Mọi người đều chú mục vào hai đối thủ đang đứng yên triển công phu trầm tịnh. Nạt tiếng nho nhỏ Hải Âu Xứ Kiếm động thủ. Hai cánh tay đang buông xuôi xuống bên hông cùng lúc máy động. Cánh tay áo rộng no tròn kình khí bên tả với bàn tay nắm lại thành quyền tà tà tống ra một quyền nhằm đánh vào ngực đối phương.

Mọi người đều nghĩ đó là một chiêu của kình ngư quyền; tuy nhiên Hải Âu Xứ Kiếm lại đánh bằng lưng bàn tay hơn là nắm đấm đồng thời không đấm thẳng mà đánh quét từ phải sang trái. Còn cánh tay mặt bắt từ dưới đánh ngược lên trên với bốn ngón cái, trỏ, áp út và ngón út cụp lại chỉ chừa ngón giữa điểm tới đan điền.

Vị chúa đảo Bạch Long Vĩ ra chiêu khoan hoà, không nhanh không chậm, không biến hoá; nhưng bằng kinh nghiệm giang hồ và kiến thức vũ học mọi người đều tiên đoán chiêu thức này có những điểm kỳ tuyệt vô song.

Thứ nhất chiêu thức thuần lấy nội gia chân khí làm chuẩn cho nên không cần đụng, không cần trúng mục tiêu vẫn có thể gây thương tích như thường. Thứ nhì thoạt nhìn chiêu thức giản dị, tầm thường song tàng ẩn những biến thế đặc dị và quái đản. Biến mà không biến, không biến mà biến. Động là tịnh. Tịnh là động. Điểm kỳ tuyệt nằm trong chỗ đó. Muốn thi triển được chiêu thức tới mức tinh hoa Hải Âu Xứ Kiếm phải khổ luyện ròng rã ngày đêm, luyện võ từ lúc lên năm dưới sự chỉ dạy, trui rèn của một danh sư. Y phải đi qua chặng đường khổ nhọc đằng đẵng trong vũ thuật là tâm-ý-hành tương thông. Một ý niệm phát sinh từ tâm đưa tới ý rồi chuyển sang hành để thành động tác được xảy ra trong khoảng thời gian của một sát na.

Trần Anh trụ bộ chắc hơn cọc gỗ chôn sâu xuống đất. Hai mắt y mở trừng trừng nhìn vào chiêu thức của đối phương còn cách mục tiêu gang tấc. Y biết chiêu thức sẽ biến song không biết biến lúc nào do đó y phải chờ đợi. Ngay lúc chiêu thức còn cách mục tiêu cự ly ngọn roi da chợt xoay tròn như chóng chóng rồi biến thành màn hắc quang vần vụ mịt mờ bóng ảnh trùm phủ thân hình của y kín mít như tường đồng đồng vách sắt. Hai cánh tay của Hải Âu Xứ Kiếm loáng động với bàn tay khi mở khi khép, lúc nắm lúc cụp nào chặt, chém, vổ, móc, điểm, đấm, tát, xô, đẩy, vặn, bẻ.

Mọi người say sưa nhìn cảnh hai đối thủ quấn lấy nhau như bóng với hình cùng với kình phong tạt vào mặt họ mát rợi. Ngoại trừ Vô Gia Tử và Tiểu Trí Trần Bình không ai để ý tới con tì nữ trao cho Nguyễn Đăng Phong mảnh giấy trắng. Liếc nhanh dòng chữ xong y gật gù mỉm cười. Vô Gia Tử nhìn vị tổng quản của Nguyễn gia trang thi triển nhu kình vò nát miếng giấy trắng thành trăm mảnh rơi lả tả trên mặt đất.

Không nói tiếng nào Trần Bình im lặng rời bàn tiệc đi về hướng cổng chánh. Một bóng người hiện ra trong đêm tối. Trần Bình thì thầm cùng bóng người đó giây lát đoạn trở về bàn tiệc trong lúc cuộc so tài đang đi dần vào phần gay go và ác liệt.

– Lâm trang chủ nói ai thắng?

Tiểu Trí Trần Bình cười hỏi Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh. Liếc nhanh Bình Trưởng Ban vị trang chủ họ Lâm cười đáp:

– Kinh nghiệm thời Trần phó trưởng ban nhiều hơn còn sánh về nội lực thời vị chúa đảo Bạch Long Vỉ lại trội hơn. Lão phu đoán chừng mươi hiệp nữa sẽ có chuyện lạ xảy ra… Nguyễn huynh nghĩ sao?

Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn hớp ngụm rượu cười đáp:

– Tôi cũng đồng nhận xét như huynh…

Bình Trưởng Ban chợt hắng giọng:

– Nhận xét của nhị vị trang chủ đúng lắm. Sở dĩ Trần Anh còn chi trì được là nhờ có vũ khí. Nếu tay không y…

Bình Trưởng Ban chưa dứt lời mọi người nghe hai tiếng chát chát vang lên. Trần Anh lạng mình ra khỏi vòng đấu. Khoé miệng của hắn rỉ máu tươi và cánh tay tả xụi lơ có lẽ bị đối phương điểm huyệt hay bẻ trật khớp xương. Ôm quyền thi lễ cùng mọi người xong Hải Âu Xứ Kiếm trở về chỗ ngồi. Đợi cho Trần Anh ngồi xuống ghế xong Bình Trưởng Ban đưa tay vuốt nhẹ vào cánh tay tả của thuộc cấp. Lát sau cánh tay của Trần Anh nhúc nhích liền.

Uống ngụm rượu xong hướng về Hải Âu Xứ Kiếm, Bình Trưởng Ban nghiêm giọng:

– Lần sau đảo chúa nên cẩn thận vì bản chức sẽ không nhân nhượng…

Trước lời hăm he này, vị chúa đảo trẻ tuổi cười cười:

– Tôi sẽ ghi nhớ lời dặn dò của Bình trưởng ban…

Nâng chén rượu lên vị trang chủ Tam Đảo trang cười nói như cố tình khoả lấp lời nói của Hải Âu Xứ Kiếm:

– Lão phu kính mời chư vị chén rượu…

Nhấp ngụm nước trà nóng Hải Âu Xứ Kiếm hỏi Nguyễn Đăng Phong:

– Tôi nghe thiên hạ bàn tán về cái tên Tam Đảo song không biết tại sao lại có tên này. Nguyễn huynh vui lòng giải thích…

Dứt lời y nhìn Vô Gia Tử cười cười. Đưa tay đón vò rượu của người hầu trao cho Nguyễn Đăng Phong nói:

– Tam Đảo là tên của một dãy núi có hình như cánh quạt vừa dài và rộng với nhiều đỉnh núi cao ngất trời nhưng trong đó có ba ngọn núi cao nhất là Thạch Bàn, Thiên Thị và Phù Nghĩa bởi vậy người ta mới gọi là Tam Đảo. Tệ gia trang nằm trong một thung lũng thuộc ngọn núi Thạch Bàn. Thung lũng này có ít dân cư ngụ ngoại trừ hai sắc dân thiểu số là Mường và Dao. Dãy Tam Đảo có nhiều danh lam thắng cảnh như Thác Bạc, đĩnh Rùng Rình, ngoài ra còn có nhiều kỳ hoa dị thảo, nhất là các loại dược thảo quí giá dùng chữa bệnh hay bồi dưỡng thân thể. Hai huynh chắc có nghe nói tới các loại dược thảo nổi tiếng như linh chi, nhân sâm, hà thủ ô, sừng nai…

Nhẹ cười Hải Âu Xứ Kiếm lên tiếng:

– Tôi có nghe phụ thân nói sơ qua song vì sống ngoài hoang đảo cho nên không tường tận lắm…

Nguyễn Đăng Phong vừa định nói Vô Gia Tử cười hi hí hắng giọng:

– Tôi cũng có nghe sư phụ nói về chuyện này. Người ta thường gọi là linh chi thảo nhưng thực ra linh chi là một loại nấm dại mọc trong rừng ở nơi thiếu ánh sáng và ẩm ướt. Nấm thường mọc trên thân cây mục tuy nhiên linh chi thời rất hiếm quí vì nó chỉ mọc trên một vài loại thân cây nhất định. Linh chi có năm loại hay đúng hơn là năm màu khác nhau như xanh, trắng, vàng, đỏ và đen mà mỗi loại có tính cách bổ dưỡng khác nhau. Người ta đồn là ăn nấm linh chi sẽ được trường sinh bất tử hay bất lão, thân thể trở nên nhẹ nhàng, tráng kiện và tinh thần sảng khoái. Bên Tàu chỉ có hàng vua chúa mới có linh chi mà ăn chứ thường dân cả đời cũng chưa thấy được…

Đang ăn uống trò chuyện mọi người bèn im lặng lắng nghe câu chuyện của Vô Gia Tử.

– Thế huynh đây nhỏ tuổi mà lại biết nhiều hiểu rộng. Lão phu mời thế huynh cho nghe tiếp…

Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn hướng về Vô Gia Tử trong lúc nói câu trên.

– Đa tạ Nguyễn trang chủ. Tôi nghe sư phụ kể rồi nhớ mà thôi. Quí vị chắc có nghe nói tới tên ông vua nổi tiếng bên Tàu là Tần Thủy Hoàng?

Tiểu Trí Trần Bình hắng giọng:

– Tại hạ có nghe nói tới tên ông vua gồm thâu lục quốc, lên ngôi hoàng đế xong hạ lịnh đốt sách thánh hiền và sát hại học trò…

Uống cạnh chén rượu Vô Gia Tử cười cười:

– Trần đại hiệp nói không sai. Bình xong sáu nước và lên ngôi hoàng đế xong rồi Tần Thủy Hoàng muốn sống đời để đè đầu cưỡi cổ thiên hạ do đó mới sai một đạo sĩ tên Từ Phúc đi tìm nấm linh chi. Ông đạo sĩ này đi mất biệt vì có lẽ không tìm được linh chi nên trốn luôn không dám trở về phục mệnh vì biết nếu trở về tay không sẽ bị Tần Thủy Hoàng chém đầu…

Tuy không quí bằng nhân sâm hay linh chi song hà thủ ô cũng là một dược thảo nổi tiếng. Tương truyền rằng có một người đàn ông tuổi ngoài năm mươi mà không thể có con trai nối dõi tông đường. Một nhà sư bốc cho ông ta thang thuốc trong đó có hà thủ ô. Sau một thời gian dùng thuốc ông ta có năm đứa con trai đồng thời tóc trắng biến thành đen và sống hơn trăm tuổi không bệnh mà chết…

Riêng về nhân sâm thời còn nhiều chuyện ly kỳ và lạ lùng lắm. Sư phụ tôi nói nhân sâm là một loại củ có vị hơi ngọt, mùi hăng hăng thường hay mọc trên những vùng núi cao lạnh lẻo. Cây sâm có lá hình năm cánh và trái màu đỏ. Người ta nói nhân sâm càng sống lâu chừng nào càng quí và giá trị càng tăng. Nó có thể trị ngũ thương, an thần, làm sáng mắt và gia tăng tuổi thọ. Nước ta cũng có nhân sâm mọc hoang trên các đỉnh núi cao như Tản Viên, Giăng Màn hay Hồng Lĩnh. Người ta đồn có cây sâm sống cả ngàn năm hấp thụ khí linh thiêng của trời đất nên có thể hoá thành người…

Náo Giang Long bật cười ha hả khi nghe Vô Gia Tử nói tới đó. Chiêu ngụm rượu hắn cất giọng rổn rãng hỏi Vô Gia Tử:

– Chú em tin chuyện này không?

Vô Gia Tử cười cười:

– Tôi nghe sư phụ nói củ sâm có hình dáng giống như người ta cho nên mới gọi là nhân sâm…

Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh xen vào câu chuyện:

– Vô thế huynh nói đúng. Tệ gia trang có một củ sâm truyền mấy đời có hình dạng giống như người ta. Nếu trong nhà có người bịnh cứ cắt một lát sâm cho uống là hết bịnh liền. Nội tổ của lão phu nói rằng có năm loại sâm mà mỗi loại chuyên bổ một tạng trong ngũ tạng. Nhân sâm bổ tì, sa sâm bổ phổi, huyền sâm bổ thận, xích sâm hay hồng sâm bổ tim và tử sâm bổ gan…

– Dám hỏi sư phụ của túc hạ tính danh là gì?

Thất Bộ Quyền Từ Linh đột nhiên lên tiếng hỏi Vô Gia Tử. Gã ăn mày cười cười lắc đầu:

– Tôi không biết sư phụ danh tánh là gì. Hơn hai mươi năm quanh quẩn cạnh người tôi không hề nghe sư phụ nhắc tới tính danh. Sau khi truyền thụ vũ thuật xong sư phụ đuổi tôi ra khỏi nhà và từ đó tôi không còn gặp hay nghe nói về người nữa…

Mọi người nhìn Vô Gia Tử. Dù không nói ra song họ nghi ngờ về lai lịch của thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trong bàn tiệc. Uống cạn chén rượu xong châm đầy chén khác Từ Linh cao giọng:

– Giới giang hồ nước ta có nói là cứ nhìn vũ thuật người ta có thể nhận biết lai lịch của người thi triển bởi vì mỗi môn phái, gia trang hay mỗi nhà đều có đường lối, lộ số riêng biệt. Tôi nói có đúng không thưa nhị vị trang chủ?

Từ Linh hỏi hai vị trang chủ cao niên và tiếng tăm. Nguyễn Tam Sơn gật gù cười:

– Từ thủ lĩnh nói không sai…

Hướng về Vô Gia Tử vị thủ lĩnh hắc đạo Diễn Châu cười thốt:

– Nếu túc hạ và ta giao đấu với nhau ba mươi hiệp, ta có thể nói lai lịch của túc hạ…

– Nếu Từ thủ lĩnh không nói được lai lịch của tôi thời sao?

Vô Gia Tử hỏi và Từ Linh cười ha hả:

– Nếu không nhìn ra lai lịch của túc hạ thời ta xin chịu phạt uống năm vò rượu…

Tiểu Trí Trần Bình đột nhiên xen vào câu chuyện:

– Đánh cuộc như thế hoá ra nhiều tiện nghi cho Từ thủ lĩnh quá. Tại hạ có một đề nghị là nếu quá ba mươi hiệp mà Từ thủ lĩnh không nói ra lai lịch của Vô thế huynh đây thời ở đâu có Vô thế huynh chỗ đó sẽ không có mặt Từ thủ lĩnh. Chư vị nghĩ như thế nào?

Náo Giang Long lên tiếng trước nhất:

– Ta đồng ý…

Mọi người không ai nói gì mà nhìn Thất Bộ Quyền Từ Linh như chờ xem thái độ của hắn.

Riêng Bại Hoại Thư Sinh nhìn Tiểu Trí Trần Bình với vẻ hằn học. Hắn đã nhìn ra cái ý của đối thủ là muốn loại bỏ Từ Linh ra khỏi cuộc tranh đoạt báu kiếm của Lãng Thư Sinh. Phần họ Từ vốn là kẻ ít học, tính tình nông cạn và không mưu mẹo do đó hắn không để ý tới lời của Trần Bình.

Thấy mọi người nhìn mình hắn nói liền không suy nghĩ:

– Ta bằng lòng… Mời Vô thế huynh…

Vô Gia Tử cười cười:

– Mời Từ thủ lĩnh trổ tài…

Thất Bộ Quyền Từ Linh lạng mình ra sân rộng. Vô Gia Tử cũng từ từ bước ra. Hai đối thủ đứng im triển công phu trầm tịnh. Trong số các vị thủ lĩnh hắc đạo Thất Bộ Quyền Từ Linh là nhân vật trẻ tuổi nhất và tiếng tăm cũng kém hơn mấy người kia.

Tuy nhiên không vì thế mà tài bộ của hắn thấp kém. Họ Từ được người ta liệt vào một trong những quyền thủ lừng danh của miền nam Đại Việt. Cứ nhìn thế trung bình tấn của hắn ai cũng phải nhìn nhận hắn có công phu hạ bàn rất vững năm bảy người xô không ngã. Hai tay nắm lại thành quyền, cánh tay mặt gấp lại án lưng chừng nơi âm giao huyệt trong lúc tả quyền che kín đản trung Từ Linh triển khai chiêu thức mở đầu một cách trầm ổn, vững vàng và kín đáo.

– Lão phu nghe đồn Từ thủ lĩnh nổi danh quyền thuật khắp miền nam nay thấy mới biết danh truyền không dối…

Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh lên tiếng nói câu trên. Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn phụ họa:

– Nếu lấy đèo Ba Dội ở Trường Yên làm ranh giới của hai miền nam bắc Đại Việt ta, lão phu có thể nói Thất Bộ Quyền Từ Linh là quyền thủ có hạng ở phương nam trong khi Trình Tuấn ở Thái Nguyên đứng đầu phương bắc. Chúng ta đều biết Trình gia trang nổi danh giang hồ về thuật múa quyền hơn hai trăm năm nay…

Nguyễn Tam Sơn vừa nói tới đó mọi người nghe tiếng hét vang lên. Thất Bộ Quyền Từ Linh động thủ trước. Đạp bộ bước dài hắn cùng lúc hai tay đánh ra hai quyền, tả quyền đánh ập vào hông còn hữu quyền tống vào ngực. Họ Từ xuất chiêu khoan hòa, chậm chạp dường như đây chỉ là chiêu thăm dò phản ứng hơn là công kích đối thủ. Vô Gia Tử hoàn toàn bất động dù chiêu thức của Từ Linh đang trên đường tiến tới mục tiêu.

Ngay lúc chiêu quyền của Từ Linh cận kề mục tiêu cự ly Vô Gia Tử mới dịch bộ. Chân trái bước chênh chếch qua tả nửa bước rồi chân phải kéo vào sát chân trái ba tấc. Với cử động tầm thường và giản dị này y tránh né chiêu quyền của đối thủ một cách dễ dàng và không tốn chút hơi sức nào.

Nạt tiếng trầm trầm Từ Linh biến chiêu liền. Dịch chân sang phải nửa bước, người hơi nghiêng một chút họ Từ thi triển chiêu thứ nhì trong pho quyền Thất Bộ, một tuyệt kỹ đã đưa hắn vào danh vị thủ lĩnh hắc đạo Diễn Châu. Bàn tay tả đang nắm lại thành quyền bỗng mở ra mường tượng như chưởng vổ một đòn phách không vào hông trong lúc hữu quyền biến thành triệt thủ chém róc một đường xuống đầu gối đối thủ.

Lần nữa Vô Gia Tử dịch bộ tránh thoát chiêu thức trong đường tơ kẻ tóc. Thủy chung y không hoàn thủ, không thi triển công phu, tuyệt kỹ nào của sư môn để Từ Linh nhận biết lai lịch của mình. Thoáng chốc Vô Gia Tử biến thành cái bóng mờ thoạt tiến thoạt lùi, chuyển tả đảo hữu, qua trái sang phải trong khi hai tay quyền của Từ Linh biến thành trăm ngàn bóng ảnh quấn lấy đối thủ như bóng với hình.

Chăm chú nhìn vào trận đấu Náo Giang Long tặc lưỡi nói lớn:

– Bộ pháp của Vô Gia Tử quả nhiên kỳ lạ vô song. Nó không phải là thất tinh, tam hợp, tứ tượng, ngũ hành hay bát quái gì hết.Nhị vị trang chủ kiến thức rộng chắc đoán được lai lịch của y…

Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn và Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh đồng lắc đầu cười gượng rồi Lâm Nhất Anh lên tiếng:

– Thú thật lão phu không nhìn ra lộ số, đường lối trong bộ pháp của Vô thế huynh. Nó kỳ quái và lạ lùng mà lão phu mới được thấy lần đầu tiên. Thoạt trông mường tượng như bát quái song không phải là bát quái, ngũ hành không ra ngũ hành mà tứ tượng cũng không giống tứ tượng…

Quay sang Nguyễn Tam Sơn ông ta cười hỏi:

– Huynh nghĩ sao?

Vuốt chòm râu bạc vị trang chủ Tam Đảo trang cười đáp:

– Náo thủ lĩnh và Lâm huynh nói đúng. Bộ pháp của Vô Gia Tử tân kỳ và lạ lùng lắm. Tôi nghĩ bộ pháp này tuy án theo bát quái song đường lối và lộ số lại biến hóa và khác biệt nhiều. Theo dịch lý thời thái cực sinh âm dương, âm dương sinh tứ tượng, bát quái, ngũ hành. Tứ tượng gồm có thái dương, thiếu âm, thái âm và thiếu dương. Phần ngũ hành có kim, mộc, thủy, hỏa và thổ. Còn bát quái có tám quẻ mà cũng có khi người ta gọi tám cửa là càn, đoài, li, chấn, tốn, khảm, cấn và khôn. Tôi chỉ nói sơ về căn bản chứ nếu đi sâu vào chi tiết thời cả ngày cũng chưa hết và viết ngàn trang giấy cũng chưa xong. Người nào sáng tạo ra bộ pháp này quả nhiên là kỳ tài vũ học…

Hướng về Hải Âu Xứ Kiếm ngồi nơi cuối bàn ông ta cười hỏi:

– Đảo chúa làm bạn với Vô Gia Tử chắc biết tường tận hơn lão phu về bộ pháp này?

So về tuổi tác Hải Âu Xứ Kiếm chỉ đáng tuổi con cháu của Nguyễn Tam Sơn song so về vai vế hai bên ngang hàng với nhau do đó ông ta có cách xưng hô khác với mọi người.

Hải Âu Xứ Kiếm cười lắc đầu:

– Thưa Nguyễn trang chủ… Tôi chỉ biết bộ pháp đó có tên là Thoái Thân bộ pháp chuyên dùng để né tránh và chạy trốn. Vô Gia Tử đã dùng những bước chân kỳ diệu này để né tránh Tróc Ngư thủ pháp của tôi. Nó có phải là ngũ hành, bát quái hay không tôi cũng mù mờ…

Hải Âu Xứ Kiếm nói tới đó thời hai đối thủ đã đình bộ. Song quyền án hờ nơi ngực Từ Linh chăm chú nhìn Vô Gia Tử. Hơn ai hết hắn biết đối thủ trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình đã học được một bộ pháp quái đản và lạ lùng bởi vì đánh đúng mười lăm chiêu mà hắn không đụng tới vạt áo. Đây là trường hợp đối phương chỉ né tránh mà không hoàn thủ chứ đối phương xuất chiêu hắn chắc đã bại từ lâu.

Hai đối thủ ghìm nhau trong lúc giọng nói trầm hùng của Nguyễn Tam Sơn vang trong bầu không khí im lặng:

– Âm dương, tứ tượng, bát quái, ngũ hành thiên biến vạn hóa do đó vô số người áp dụng vào binh pháp và vũ thuật. Vào thời tam quốc bên Tàu vị quân sư lừng danh lắm mưu nhiều kế là Gia Cát Lượng đã mượn bát quái để bày thành bát trận đồ vây hãm vị tướng Đông Ngô là Lục Tổn. Nhờ có cha vợ của Gia Cát Lượng dẫn đường nên Lục Tổn mới ra khỏi bát trận đồ. Lấy dịch lý làm căn bản các danh gia vũ học của Tàu và Đại Việt ta đã sáng tạo ra chưởng pháp, quyền pháp và bộ pháp. Theo lão phu đoán sư phụ của Vô Gia Tử là một trong những người đó…

Nhìn vào đấu trường mọi người thấy Thất Bộ Quyền Từ Linh ra tay cùng với giọng nói của Nguyễn Tam Sơn vang vang:

– Chư vị chú ý tới bộ vị của Vô Gia Tử. Lão phu đoán chừng là y đứng ở càn. Nếu y bước từ càn tới đoài rồi li và chấn thời đó là dương thuận. Nếu từ càn y bước tới tốn rồi từ tốn tới khảm, cấn và sau cùng là khôn thời đó là âm nghịch. Hể dương thuận thời âm nghịch và ngược lại. Đó là sự vận hành của âm dương trong bát quái. Để cho dễ hiểu lão phu có thể nói bốn quẻ chính là càn hay hướng nam đối xứng với khôn là bắc, li là đông đối xứng với khảm hay tây. Còn tốn là tây nam; cấn là tây bắc; chấn là đông bắc và đoài là đông nam…

Nguyễn Tam Sơn dứt lời khi chiêu quyền của Từ Linh ập tới mục tiêu. Giận dữ vì đánh mười lăm chiêu mà thủy chung không đụng tới vạt áo của đối thủ họ Từ lập tức triển khai quyền pháp bí truyền cộng thêm tám thành nội lực khiến cho chiêu quyền trở thành khinh linh phiêu hốt và cường ngạnh cực cùng. Vô Gia Tử đạp bộ đúng như lời của Nguyễn Tam Sơn nói. Y dịch sang tả một bước tức là từ càn sang đoài. Bằng bước chân này y tránh thoát chiêu quyền của đối phương một cách dễ dàng. Từ Linh chưa kịp biến chiêu Vô Gia Tử đạp từ đoài sang li tức bước ngang hông của Từ Linh. Nếu y xuất chiêu thời họ Từ vô phương hoá giải. Từ li Vô Gia Tử đạp xuống chấn rồi từ chấn xẹt qua lưng của Từ Linh tới tốn rồi tới khảm, cấn và khôn. Chớp mắt Vô Gia Tử biến thành trăm ngàn bóng ảnh bay lượn chập chờn, khi biến khi hiện, chợt tắt chợt nổi khiến cho mọi người hoa cả mắt không thể nào phân biệt thực hư chân giả, đâu là bóng, ảnh, hình và đâu là người thực.

Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh chép miệng thở dài:

– Tôi nghĩ dù có xuất trăm chiêu Từ thủ lĩnh cũng không đánh trúng được đối thủ. Ngay cả tôi đây cũng không thể nào biết được đường lối, lộ số của bộ pháp này…

Lời nói của Lâm Nhất Anh như là một xác định. Không nhìn ra đường lối và lộ số làm sao người ta có thể ước đoán được lai lịch của Vô Gia Tử. Uống ngụm rượu Bình Trưởng Ban hắng giọng:

– Lâm trang chủ nói đúng. Đó là chưa kể Vô Gia Tử không xuất chiêu. Nếu y đánh trả Từ Linh không chết cũng bị thương. Gã thanh niên vô danh này quả nhiên có bản lãnh. Chúng ta cần phải điều tra về lai lịch của y…

Bình Trưởng Ban quay sang nói với Trần Anh như ra lệnh. Hiểu ý Trần Anh cười thốt:

– Mạt chức sẽ phụ trách việc này…

Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn mỉm cười khi nghe hai nhân viên cao cấp của đoàn do thám Thăng Long bàn bạc công vụ trong lúc đang ngồi tại bàn tiệc.

– Hí…hí… hụt rồi…

Lồng trong câu nói trên Vô Gia Tử bắn người ra khỏi vòng đấu đoạn thong thả trở về chỗ ngồi để Thất Bộ Quyền Từ Linh đứng với thái độ vừa kinh ngạc và giận dữ lẫn bẽ bàng. Lát sau hướng về Bại Hoại Thư Sinh, hắn nói lớn:

– Bại huynh… Tôi bất tài cho nên phải thất hứa cùng huynh…

Ôm quyền thi lễ cùng mọi người xong Từ Linh tung mình vào bóng tối. Tiểu Trí Trần Bình mỉm cười đắc chí. Chỉ bằng một câu nói tốn chút nước bọt hắn đã loại Thất Bộ Quyền Từ Linh ra cuộc tranh chiếm khiến cho Bại Hoại Thư Sinh mất đi một trợ thủ đắc lực. Dù Từ Linh bỏ đi Bại Hoại Thư Sinh vẵn giữ được thái độ bình tĩnh không có chút ưu tư và lo nghĩ.