HỒI XI Lai lịch một thanh kiếm
Quay sang nhìn Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn, Bình Trưởng Ban cười hỏi:
– Là một trong nhiều kiếm thủ nổi tiếng của nước ta trang chủ biết gì về thiết huyền kiếm?
Liếc nhanh Bại Hoại Thư Sinh và Náo Giang Long, Nguyễn Tam Sơn lên tiếng:
– Giới giang hồ nước ta không thiếu gì kiếm thủ nổi tiếng mà Bại thủ lĩnh và Náo thủ lĩnh là hai trong số những người này. Tuy nhiên nếu luận bàn về thiết huyền kiếm thời ít có người hiểu biết một cách tận tường. Trước khi nói về thanh thiết huyền kiếm lão phu kính mời chư vị nghe lại một cố sự xảy ra cách đây hơn ba trăm năm. Theo truyền thuyết thời vào năm chín trăm ba mươi bảy, giới giang hồ nước ta thời đó còn gọi là giới giang hồ Giao Chỉ đột nhiên xuất hiện một kiếm sĩ trẻ tuổi song vũ thuật cao siêu vô cùng. Điều đáng nói nhất chính là vũ khí của người này. Đó là một thanh kiếm màu đen vô cùng sắc bén mà ông ta gọi là thiết huyền kiếm. Vị kiếm sĩ vô danh này đã hiện diện trong đoàn do thám Giao Chỉ, một lực lượng gồm các vũ sĩ giang hồ do đại tướng quân Ngô Quyền thành lập tại Ái Châu. Chính các nhân viên của đoàn do thám Giao Chỉ đã giết chết Kiểu Công Tiện, tên phản chủ và phản quốc. Họ Kiểu đã hành thích Dương Diên Nghệ đồng thời cầu viện quân Nam Hán sang đánh Giao Chỉ. Với sự ủng hộ của giới giang hồ và dân chúng Ngô Quyền bẻ gãy mộng xâm lăng của nhà Nam Hán tại sông Vân Cừ. Sau khi lên ngôi tôn thừa hiểu tính chất quan trọng và cần thiết của đoàn do thám do đó Ngô Vương trọng đãi các vũ sĩ giang hồ cũng như ra sức kiện toàn đoàn do thám Giao Chỉ thành một lực lượng kỷ luật, qui củ và có khả năng bẻ gãy mọi âm mưu lật đổ triều đình. Tuy nhiên Ngô Vương mất sớm khiến nước ta lâm vào cuộc nội chiến của mười hai sứ quân. Điều mà lão phu muốn nhấn mạnh là sau khi Ngô Vương băng vị kiếm sĩ vô danh cũng mất dạng cùng với thanh kiếm thiết huyền. Bẵng đi thời gian dài hơn trăm năm người ta lại thấy sự xuất hiện của thanh bảo kiếm này vào khoảng đời vua Nhân Tông nhà Lý khi Lý Thường Kiệt tướng quân chỉ huy quân sĩ sang đánh Lưỡng Quảng. Lần này thanh thiết huyền kiếm xuất hiện trong giang hồ mà chủ nhân của nó lại là một thiếu nữ trẻ đẹp. Sau chiến công hiển hách của Lý Thường Kiệt, thanh kiếm thiết huyền lại mất dạng cho tới nay lão phu mới được nghe nói về thần vật này. Lão phu không biết thanh kiếm thiết huyền của Lãng Thư Sinh có phải là thần vật đã hai lần xuất hiện hay là một thanh kiếm khác. Chư vị nên biết rèn một thanh kiếm thiết huyền không phải dễ dàng và nhanh chóng. Đó là công trình của cả một đời người. Ba mươi năm là thời gian tối thiểu để đúc một thanh thiết huyền kiếm bởi vì nó là một hợp chất của kim loại và hoàng sa nấu chảy. Kim loại này là sắt, thép, hay gan đồng không ai biết được. Làm sao hòa hợp được kim loại với hoàng sa nấu chảy đó là một bí mật nghề nghiệp của người đúc kiếm. Lão phu chỉ biết là sau khi thanh kiếm thành hình dáng xong người ta đem ngâm xuống đáy biển để nhờ nước biển ăn mòn những chỗ bợn dơ trên kiếm. Mười năm sau người ta lấy nó lên rèn lại xong đem ngâm xuống đáy biển mười năm nữa rồi lại lấy nó lên trui rèn lần thứ ba khiến cho thanh kiếm tinh khiết và sắc bén vô cùng. Tổ phụ của lão phu nói rằng sở dĩ thiết huyền kiếm là báu kiếm vì nó bao gồm cả âm dương, tứ tượng, ngũ hành. Thiết huyền kiếm có hai tính cứng và mềm. Cứng là dương mà mềm là âm. Âm dương hòa hợp mới biến hóa và phát sinh diệu dụng. Còn ngũ hành tính nằm trong thiết huyền kiếm là kim mộc thủy hoả thổ. Kim loại hoà hợp với hoàng sa nấu chảy là kim với thổ, lửa trui rèn thanh kiếm là hỏa, cán kiếm là mộc còn đem kiếm ngâm xuống đáy biển là để hấp thụ thủy. Ngũ hành tương sanh, tương hợp tạo cho thiết huyền kiếm có nhiều đặc tính kỳ lạ như không vấy máu, không cần mài, có tính linh để báo cho chủ nhân biết nguy hiểm sẽ xảy ra. Muốn phân biệt kiếm tốt hay xấu người ta dựa vào các yếu tố như âm thanh, nhiệt độ, màu sắc và sự tinh khiết…
Ngừng lại nhấp ngụm rượu nhỏ thấm giọng vị trang chủ Tam Đảo trang thong thả tiếp:
– Lấy tay búng vào thanh kiếm mà âm thanh phát ra ngân nga trầm bỗng và kéo dài lâu chừng nào kiếm càng quí chừng đó. Tuy chưa bao giờ được nhìn thấy song tổ phụ bảo thiết huyền kiếm lạnh hơn kiếm thường rất nhiều bởi hai yếu tố là hấp thụ cái lạnh của nước ở dưới đáy biển sâu và thứ nhì là kim loại càng thuần chừng nào thời càng lạnh chừng đó. Về màu sắc thiết huyền kiếm có bốn màu gồm màu vàng của hoàng sa, màu đen của kim loại, màu đỏ của lửa và màu xanh của nước. Đó là dạng của tứ tượng. Bốn màu này có khi riêng rẻ có khi hoà hợp với nhau tạo cho thiết huyền kiếm có một màu sắc vô cùng đặc biệt không có loại vũ khí nào có được. Đó cũng là một đặc tính của thần kiếm này. Còn nói về sự sắc bén thời tổ phụ nói là thiết huyền kiếm sắc bén tới độ chém đứt cây mà cây không ngã, tiện đứt gỗ đá sắt thép một cách dễ dàng. Không có thứ vũ khí nào có thể đương cự lại nó. Nếu đúng như lời Lãng Thư Sinh nói với Phong nhi thời thanh kiếm mà y có trong tay đích thị là thiết huyền kiếm, riêng phần nó có phải thần kiếm xuất hiện trước đây không thời lão phu không dám quyết đoán…
Hướng về Náo Giang Long và Bại Hoại Thư Sinh, Nguyễn Tam Sơn cười tiếp:
– Lão phu cùng nhị vị là kiếm thủ cho nên nghe thấy kiếm báu ai mà không ham bởi vì nếu hai người đồng tài đồng sức thời kẻ nào có kiếm tốt hơn người đó sẽ thắng cuộc. Riêng phần lão phu không hề có ý định tranh chiếm thanh thiết huyền kiếm về làm của riêng cho mình…
Náo Giang Long và Bại Hoại Thư Sinh hơi tươi nét mặt khi nghe Nguyễn Tam Sơn nói câu trên. Ông ta không tranh chiếm họ sẽ bớt đi một cường địch.
Xoay xoay chén trà trong tay vị trang chủ Nguyễn gia trang tiếp lời trong lúc nhìn Bình Trưởng Ban:
– Đối với một thần vật như thiết huyền kiếm tổ phụ bảo là phải có duyên mới làm chủ nó được…
Trần Anh đột nhiên lên tiếng:
– Trang chủ đã nói không tham dự vào cuộc tranh đoạt báu kiếm có nghĩa là trang chủ không ngăn cản chúng tôi cũng như không trợ giúp cho Lãng Thư Sinh…
Nguyễn Tam Sơn cười khà:
– Trần phó trưởng ban đã hỏi lão phu xin trả lời. Lão phu không tranh đoạt, lão phu cũng không trợ giúp Lãng Thư Sinh; tuy nhiên điều này không có nghĩa là lão phu không hiện diện trong cuộc tranh chấp. Nói trắng ra lão phu chỉ muốn mục kích thanh thiết huyền kiếm xem có đúng như lời giang hồ đồn đại không. Lãng Thư Sinh không có ước hẹn với lão phu hay với Tam Đảo trang mà chỉ có ước hẹn với Phong nhi. Do đó lão phu và toàn thể người của Tam Đảo trang đứng bên lề cuộc tranh đoạt này…
Liếc nhanh Nguyễn Đăng Phong, Hải Âu Xứ Kiếm lên tiếng phụ họa:
– Tại hạ cũng không có ý định tranh đoạt thiết huyền kiếm mặc dù tại hạ cũng là kiếm thủ xem báu kiếm như sinh mạng của mình…
Dường như muốn đổi đề tài cho nên Tiểu Trí Trần Bình xen vào câu chuyện:
– Một số bạn bè của tại hạ trong lúc trà dư tửu hậu thường kháo nhau là trong giới giang hồ nước ta hiện nay nếu nói về kiếm thời có sáu nhân vật được coi như là đại biểu. Thứ nhất là Vô Ưu Kiếm của phái Cổ Loa, thứ nhì thuộc về Tam Đảo trang, thứ ba là phái Thảo Đường, thứ tư là Lạc Việt phái, thứ năm là Bại Hoại Thư Sinh và thứ sáu là Náo đại ca của tôi. Tại hạ xếp hạng như thế không phải theo tài ba mà chỉ theo tuổi tác hoặc tăm tiếng. Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp của phái Cổ Loa danh vọng lẫy lừng nhưng theo thiển ý chưa chắc ông ta có thể thắng được năm người kia…
Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn cười cười không nói gì hết. Ông ta khôn ngoan không muốn lên tiếng bình phẩm hay khen chê vì sợ mất lòng người khác, nhất là người đó lại chính là vị chưởng môn một phái võ nổi tiếng nhất giang hồ.
Bại Hoại Thư Sinh tằng hắng tiếng nhỏ:
– Tôi đồng ý với Trần huynh về điểm này…
Hớp ngụm rượu vị quân sư của Náo Giang Long cười tiếp:
– Tôi nghe đồn Bại huynh đã có lần đọ kiếm với vị chưởng môn phái Cổ Loa?
Bại Hoại Thư Sinh thầm kinh ngạc. Chuyện hắn so tài với Vô Ưu Kiếm xảy ra cách đây hơn mười năm và ít có người dự khán. Sau cuộc đọ kiếm vì lý do riêng tư hai đối thủ không hề hé môi tiết lộ cho mọi người ai thắng ai thua. Chuyện đọ kiếm này gần đây hắn mới kể cho Thất Bộ Quyền Từ Linh nghe mà thôi. Không lẽ Từ Linh lại thông đồng với Trần Bình? Không lẽ Từ Linh lại nói cho Trần Bình biết? Những câu hỏi này khiến cho Bại Hoại Thư Sinh đâm ra phân vân và nghi ngờ về hành vi rút lui một cách đột ngột của Từ Linh. Tuy lòng nghi ngờ và phân vân song Bại Hoại Thư Sinh ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Uống ngụm rượu hắn cười nhẹ trả lời:
– Người ta đồn Tiểu Trí Trần Bình đa mưu túc trí lại thêm tai thính mắt linh quả không sai. Cách đây mười năm tôi có đọ kiếm với vị chưởng môn phái Cổ Loa…
– Bại thủ lĩnh thua hay thắng?
Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh hỏi và vị chúa tể hắc đạo thành Thăng Long cười nhẹ:
– Dĩ nhiên là bại… Tại hạ bại nửa chiêu thôi song cũng là bại… Tuy nhiên bây giờ nếu tái đấu tại hạ sẽ thắng ông ta…
Bại Hoại Thư Sinh nói bằng giọng nghiêm nghị và quả quyết. Thong thả đưa chén rượu lên nhưng không uống vị chúa tể hắc đạo thành Thăng Long từ từ nói:
– Vô Ưu kiếm bây giờ tuổi đã ngoài sáu mươi, gân chùng cốt mỏi, khí lực hao mòn trong khi tôi ngoài ba mươi, khí lực đang ở vào thời kỳ sung mãn nhất. Do đó tôi chỉ cần thủ kín, chi trì trận đấu ngoài trăm chiêu đợi lúc ông ta mỏi mệt sơ hở lộ ra sẽ phản công để thắng trận. Yếu tố thứ nhì là mười năm nay tôi nhiều lần hồi tưởng lại trận đấu, chiêm nghiệm và phân tách những chiêu thức trong kiếm pháp của Vô Ưu Kiếm để từ đó rút tỉa ra ưu và khuyết điểm. Người ta bảo biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Tôi không cần trăm thắng mà chỉ cần một thắng mà thôi…
Mọi người cười ồ vì lời nói đùa của Bại Hoại Thư Sinh. Quay nhìn Bại Hoại Thư Sinh, Náo Giang Long nói trong tiếng cười ha hả:
– Bại huynh có phân tách và chiêm nghiệm kiếm thuật của tôi không?
Bại Hoại Thư Sinh cười cười:
– Dĩ nhiên là có… Không những huynh mà tôi còn tìm hiểu vũ thuật của các môn phái, gia trang hay bất cứ vũ sĩ giang hồ nào mà tôi có dịp chẳng hạn như Cổ Loa phái có Thục Gia kiếm pháp, Thảo Đường phái có Triệt Thảo kiếm pháp, Tam Đảo trang có Tam Hợp kiếm còn phần huynh có Đạp Thủy kiếm pháp…
Náo Giang Long cười ha hả như thích chí. Tính tình của hắn nóng nảy và thô lổ không như Bại Hoại Thư Sinh thâm trầm, ít nói và tâm cơ sâu xa hơn.
– Nếu tôi không lầm thời thuật xử kiếm của huynh thuộc ngũ hành mà căn bản là thủy kiếm. Do đó muốn đối chọi với huynh người ta phải tránh không nên giao đấu trên sông hay ở những nơi có nước…
– Phục lắm… phục lắm…
Nói xong câu trên Náo Giang Long ực cạn chén rượu đầy. Giọng nói trầm trầm của Bại Hoại Thư Sinh vang vang trong đêm tối thâm u của núi rừng Tam Đảo:
– Theo truyền thuyết giang hồ Cổ Loa phái do An Dương Vương Thục Phán dựng lên. Sau khi Thục Phán bị Triệu Đà đánh bại và nước ta lọt vào vòng đô hộ của Tàu hơn ngàn năm, phái Cổ Loa cũng chịu chung số phận trầm luân của các đồng đạo giang hồ như Hồng Lạc phái cải danh thành Lạc Việt, Khai Quốc tự phải đổi tên thành Tướng Quốc tự và lưu lạc giang hồ để tránh sự lùng bắt của quân Tàu. Mãi cho tới khi Ngô Quyền xưng vương thời giới giang hồ nước ta mới có cơ hưng phục. Cổ Loa phái cố gắng đào tạo môn đệ với hùng tâm xây dựng lại môn phái đã một thời vẻ vang. Vũ thuật của Cổ Loa đặt căn bản vào Thục Gia đao kiếm pháp kèm thêm công phu vô vật của Lý Ông Trọng. Tuy nhiên các vị chưởng môn truyền đời đều hiểu rằng chỉ dựa vào công phu thô thiển của An Dương Vương và Lý Ông Trọng họ không thể tranh hùng cùng thiên hạ. Do đó các vị chưởng môn này đã bỏ bớt phần đao pháp để thành Thục gia kiếm pháp rồi thêm bớt để lại thành Thục gia ngũ hành kiếm pháp. Phần công phu vô vật của Lý Ông Trọng họ khổ công thêm bớt thành ra một tuyệt kỹ về cầm nã trong đó có thêm phần triệt thủ và đã huyệt…
Bình Trưởng Ban hắng giọng:
– Bản chức nào ngờ Bại thủ lĩnh không những kiếm thuật tuyệt luân mà lịch lãm giang hồ cũng không kém ai…
Được vị trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long khen tặng Bại Hoại Thư Sinh cười tiếp:
– Vũ thuật của giới giang hồ còn dễ truy cứu hơn là vũ thuật của các nhân viên cao cấp của đoàn do thám. Tuy nhiên tôi cũng biết chút ít…
– Bại thủ lĩnh biết gì về bản chức?
Bình Trưởng Ban hỏi gọn. Nâng chén rượu lên nhưng không uống Bại Hoại Thư Sinh chầm chậm thốt:
– Theo chỗ tôi được biết thời Bình Trưởng Ban chắc phải xuất thân từ Mạc gia trang?
Mọi người đều thấy nét thay đổi trên mặt của vị trưởng ban truy tầm. Điều này chứng tỏ lời nói của Bại Hoại Thư Sinh đúng.
– Mạc gia trang là một gia trang nằm sâu trong thung lũng của núi Lão Quân giáp với vùng Vân Nam của Tàu. Đây là một gia trang ít người biết đến vì họ sống biệt lập và ít khi lộ diện giang hồ. Mạc gia trang sinh sống bằng cách tìm kiếm các loại dược thảo sâm, nhung, hà thủ ô, trầm hương, quế…
Hướng về hai vị trang chủ cao niên nhất Bại Hoại Thư Sinh hỏi:
– Nhị vị trang chủ chắc có nghe nói tới nước Đại Lý?
Liếc nhanh Nguyễn Tam Sơn, Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh hắng giọng:
– Đại Lý là một nước giáp ranh với ta sau bị nhà Tống lấy gần hết đất đai. Mới đây Đại Lý còn bị quân Mông Cổ tràn xuống đánh phá. Vua của nước Đại Lý họ Đoàn nổi danh về nhất dương chỉ, một tuyệt kỹ chuyên dùng nội gia chân khí để điểm huyệt. Đó là điều mà lão phu nghe gia phụ kể chứ chưa bao giờ mục kích…
Nguyễn Tam Sơn góp lời với Lâm Nhất Anh:
– Sau khi bị mất nước để tránh sự truy lùng của nhân viên do thám Tống Triều và Mông Cổ, con cháu họ Đoàn một số mai danh ẩn tích trong rừng sâu núi thẳm của vùng Vân Nam còn một số vượt biên giới qua nước ta lánh nạn…
Bại Hoại Thư Sinh cười tiếp lời Nguyễn Tam Sơn:
– Để không ai có thể truy cứu ra lai lịch của mình họ đổi từ Đoàn ra Mạc…
Không nhịn được mọi người buột miệng kêu thành tiếng kinh ngạc khi nghe lời tiết lộ của Bại Hoại Thư Sinh. Không có nét khác lạ nào hiện ra trên khuôn mặt của vị trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long ngoại trừ câu nói đùa:
– Bại thủ lĩnh mà xin gia nhập đoàn do thám thời Bình tôi chắc phải về vườn mất…
Nhìn mọi người, y tiếp với giọng trầm trầm:
– Quân Tống và Mông Cổ biến tại hạ thành một kẻ vong quốc cho nên gia nhập đoàn do thám Thăng Long để chống lại chúng cũng là báo thù cho tổ quốc…
Trong lúc mọi người ăn uống trò chuyện vui vẻ Nguyễn Đăng Phong lặng lẽ bỏ vào trong nhà rồi lát sau mới trở ra. Cử chỉ này không lọt khỏi sự quan sát tinh tế của ba người là Bình Trưởng Ban, Bại Hoại Thư Sinh và Tiểu Trí Trần Bình nhưng cả ba không tỏ thái độ hay cử chỉ gì khác lạ. Dù ngồi trong bàn tiệc ăn uống và trò chuyện cùng mọi người song cả ba âm thầm tính toán công chuyện. Họ biết Lãng Thư Sinh đã bắt liên lạc với Nguyễn Đặng Phong và có thể cả hai hẹn nhau một chỗ nào bí mật. Chỉ cần theo dấu Nguyễn Đặng Phong họ có nhiều hi vọng biết nơi ước hẹn của y với Lãng Thư Sinh. Khoảng giữa giờ hợi tiệc rượu tan và mọi người trở về chỗ ngụ. Nguyễn gia trang chìm trong yên ngủ nhưng có nhiều người không ngủ.