HỒI XII Nghé con không sợ cọp
Nguyễn Đăng Phong đứng lên khi nghe tiếng gà rừng eo óc gáy. Y di chuyển nhẹ và êm trong bóng tối. Quần áo màu đen, chân quấn xà cạp đen, ngang hông lủng lẳng thanh trường kiếm vị tổng quản Tam Đảo trang im lìm rời phòng. Đi xuyên qua dãy hành lang vắng lặng y ra khỏi trang trại bằng cửa sau. Cảnh vật mờ mờ. Sương bay lãng đãng. Khí trời se sắt lạnh. Tiếng côn trùng rỉ rả. Gà rừng lại cất tiếng gáy báo cho y biết giờ dần bắt đầu không lâu lắm. Sao mai sáng rực. Xa xa đỉnh núi Thạch Bàn sang sáng vươn lên trên nền trời xanh đen. Ngồi im trong bóng tối nghe ngóng động tịnh, nhãn quang sáng rực quét một vòng y ghi nhận từng địa hình địa vật quen thuộc. Thật lâu y mới đứng lên rồi thi triển thuật phi hành nhắm hướng đỉnh Thạch Bàn hay Kim Thiên chạy tới. Sinh trưởng trong vùng Tam Đảo thuộc từng khúc quanh, ngõ cụt, hang động, lối mòn cho nên y không chạy theo đường chính mà toàn dùng đường tắt như cố tình đánh lạc hướng hay bỏ rơi kẻ theo dõi. Y biết những kẻ theo dõi mình toàn là nhân vật giang hồ và nhân viên do thám nhiều kinh nghiệm cùng mánh khóe do đó đánh lạc hướng hay bỏ rơi họ không phải là chuyện dễ dàng. Đi hết khu rừng thông mờ mờ tối y men theo con đường mòn hai bên cỏ cao ngút ngàn. Lát sau y dừng lại đứng nhìn lên đỉnh núi cao ngất hiện rõ dần trong buổi bình minh đầy sương mù giăng giăng. Nếu như thường dân muốn lên đỉnh núi họ phải đi theo con đường mòn ngoằn ngoèo vòng quanh núi do đó mất nhiều thời giờ. Là một cao thủ giang hồ thêm thông thuộc đường lối cho nên Nguyễn Đăng Phong chọn con đường tắt khó khăn và nguy hiểm hơn. Thi triển tuyệt kỹ bích hổ du tường y chuyền trên ngọn cây, nhảy lên mô đất, gộp đá hoặc bò thoăn thoắt trên mặt đất trơn trợt đầy rong rêu. Chừng tàn nén nhang y dừng ở lưng chừng núi để dưỡng sức và quan sát địa thế. Vách đá dựng đứng và càng thêm trơn trợt. Chỉ cần một lỗi lầm hay sơ sẩy nhỏ nhặt cũng đủ gây ra tai nạn rơi xuống chân núi và cái chết chắc chắn không tránh được. Trời sáng dần giúp cho Nguyễn Đăng Phong thấy rõ đường lối hơn. Triển hết sở học bình sanh y tương tự như con thằn lằn khổng lồ bò thoăn thoắt trên mặt đất. Lát sau y lên tới đỉnh núi Thạch Bàn, một khoảnh đất vuông vức chừng vài trăm trượng. Hướng tây có một tảng đá lớn nhô ra ngoài.Góc hướng bắc có một cây quế cao ngất cành lá xanh tươi và rườm rà còn hướng nam có cây hồi hương tỏa hương ngan ngát.
– Túc hạ là Nguyễn Đăng Phong?
Vị tổng quản trẻ tuổi của Tam Đảo trang hơi giật mình khi nghe tiếng nói phát ra từ sau lưng của mình. Không biết người vừa lên tiếng lạ hay quen song y phải thầm phục người đó quả có thân thủ bất phàm vì khoảng cách đôi bên thật gần mà y không phát hiện được tông tích của người lạ. Nguyễn Đăng Phong từ từ quay lại. Đứng trước mặt y là một người mặc áo vàng. Gió núi ban mai thổi chiếc áo choàng màu vàng của người lạ bay phần phật. Thân vóc cao gầy bó gọn trong bộ vũ phục màu vàng, khăn bịt mặt màu vàng, chân quấn xà cạp cũng màu vàng, mái tóc dài hoang dã chấm vai, ánh mắt sáng rực như sao; hoàng y khách toát ra một khí thế ngang tàng, ngạo nghễ pha lẫn chút thần bí. Khẽ ôm quyền thi lễ vị tổng quản Nguyễn gia trang hắng giọng:
– Tại hạ là Nguyễn Đăng Phong. Dám hỏi các hạ là ai?
– Hoàng Sa Đảo Chúa là tính danh của tại hạ…
Nguyễn Đăng Phong hơi đổi sắc mặt vì không tưởng nhân vật thần bí đứng trước mặt mình là vị chúa đảo Hoàng Sa thinh danh lừng lẫy giang hồ. Ôm quyền thi lễ y nói với giọng lễ độ:
– Nghe danh đảo chúa dậy trời nam nay gặp đây thật là tam sinh hữu hạnh…
Vành môi hơi nhếch thành nụ cười vị chúa đảo hắng giọng:
– Nguyễn tổng quản đúng hẹn lắm…
Đảo mắt nhìn quanh quất Nguyễn Đăng Phong thấp giọng:
– Đảo chúa chắc là bằng hữu của Lãng Thư Sinh?
Vị chúa đảo gật đầu thay cho câu trả lời:
– Lãng Thư Sinh nhờ tại hạ chuyển lời xin lỗi vì y đã không đúng hẹn. Y tới chậm…
Nguyễn Đăng Phong tươi cười lên tiếng:
– Lời giao kết giữa y và tại hạ cũng không có gì quan trọng lắm. Y đến được cứ đến bằng không tại hạ cũng chẳng phật lòng…
Hoàng Sa Đảo Chúa nhìn người đối thoại với cái nhìn dò hỏi. Hiểu ý Nguyễn Đăng Phong tiếp nhanh:
– Tại hạ hy vọng y thất hẹn bởi vì đúng hẹn đến đỉnh Thạch Bàn để giao kiếm cho tại hạ y sẽ lọt vào bẫy rập của ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long…
Ngừng lại giây lát Nguyễn Đăng Phong thở dài
nhè nhẹ:
– Tại hạ lo cho sự an nguy của Lãng Thư Sinh. Thanh đoản kiếm thiết huyền tuy quý giá thật song cũng không sánh bằng tình đồng đạo giang hồ…
Hoàng Sa Đảo Chúa mỉm cười khi nghe Nguyễn Đăng Phong nói những lời trên. Y chưa kịp lên tiếng một giọng nói hơi trầm vang lên sau tảng đá:
– Tiện sinh đến chậm khiến cho Nguyễn tổng quản phải chờ đợi…
Nguyễn Đăng Phong nhìn thấy Lãng Thư Sinh từ trong tảng đá thong thả bước ra. Ôm quyền thi lễ vị tổng quản Tam Đảo trang nói với giọng không được bình thường lắm.
– Tại hạ cám ơn tiên sinh đã tới tuy nhiên tiên sinh nên gấp rút rời nơi đây bởi vì…
Thần thái vẫn an nhiên Lãng Thư Sinh tươi cười lên tiếng:
– Đa tạ Nguyễn tổng quản đã lo cho sự an nguy của tiện sinh. Kẻ hèn này biết hai vị thủ lĩnh hắc đạo cũng như vị trưởng ban truy tầm đã có mặt ở Tam Đảo để tranh đoạt thiết huyền kiếm. Vì lẽ đó tiện sinh không thể giao thanh đoản kiếm thiết huyền cho Nguyễn tổng quản được…
Nguyễn Đăng Phong cười nhẹ lắc đầu:
– Tiên sinh chớ quan tâm tới chuyện đó. Tại hạ tài hèn đức bạc cho nên mang báu kiếm chẳng khác nào mang họa vào thân…
Hoàng Sa Đảo Chúa đột nhiên lên tiếng:
– Có người tới…
Lãng Thư Sinh từ từ nói với Nguyễn Đăng Phong:
– Xin tái kiến…
Một tràng cười ha hả kèm theo giọng nói ồm ồm vang vang rừng núi:
– Họa may có tài thăng thiên hay độn thổ các hạ mới thoát khỏi tay Náo Giang Long ta ngày hôm nay…
Một giọng nói trầm lạnh tiếp theo lời của Náo Giang Long:
– Đã đến lúc Bại Hoại Thư Sinh ta tính cả vốn lẫn lời với các hạ…
– Ban truy tầm của ta đã bủa thiên la địa võng khắp vùng Tam Đảo này rồi. Các hạ biết điều bó tay chịu trói…
Bình Trưởng Ban xuất hiện cùng với Trần Anh và hàng chục nhân viên. Lãng Thư Sinh vẫn giữ được vẻ bình tịnh dù ba hướng đều có cường địch bủa vây. Riêng Hoàng Sa Đảo Chúa biết tình thế vô cùng ngặt nghèo, có thể nói là thập tử nhất sinh. Bình Trưởng Ban án ngữ hướng bắc, Bại Hoại Thư Sinh chận kín hướng đông trong lúc Náo Giang Long hờm nơi hướng nam. Muốn thoát thân y và Lãng Thư Sinh chỉ còn cách rút lui theo hướng tây với vách núi dựng đứng đầy gộp đá cheo leo và trơn trợt. Xuống núi bằng con đường này chẳng khác gì tự tử. Vòng vây từ từ xiết chặt lại. Bình Trưởng Ban nghiêm giọng nói với Nguyễn Đăng Phong:
– Nguyễn tổng quản mà nhúng tay vào chuyện này là Tam Đảo trang sẽ trở thành đối nghịch với triều đình…
Nguyễn Đăng Phong cười gượng. Lãng Thư Sinh cao giọng:
– Nguyễn tổng quản hãy đi đi. Tiện sinh sẽ gặp lại tổng quản sau…
Không còn cách nào hơn Nguyễn Đăng Phong ôm quyền thi lễ cùng Lãng Thư Sinh đoạn lẳng lặng bước về hướng Bình Trưởng Ban. Tuy nhiên dù ra khỏi vòng vây y không chịu bỏ đi mà đứng xa xa chờ xem diễn tiến. Liếc một vòng người đang bao vây lấy mình Lãng Thư Sinh cao giọng:
– Tam vị tới đây là vì báu kiếm nhưng người đông mà thiết huyền kiếm chỉ có một, do đó tiện sinh phân vân không biết phải làm sao. Tặng cho người này thời lại mất lòng người kia…
Hướng về Bại Hoại Thư Sinh, y cười cười nói tiếp:
– Trong tất cả mọi người ở đây nếu luận về tài đức thời không ai bằng được Bại thủ lĩnh. Để tránh đổ máu một cách vô ích tiện sinh hân hoan tặng thanh kiếm thiết huyền cho Bại thủ lĩnh…
Dứt lời y tháo gói hành lý to tướng trên vai xuống trao cho Bại Hoại Thư Sinh. Vị chúa tể hắc đạo thành Thăng Long ngần ngừ chưa chịu nhận. Vốn là kẻ tâm cơ, suy tính và thâm trầm cho nên hắn không nhận báu kiếm mặc dù Lãng Thư Sinh đưa gói hành lý ra chỉ cách tầm tay. Thứ nhất hắn nghi ngờ lòng tốt của Lãng Thư Sinh. Dĩ nhiên hắn có lý do để nghi ngờ bởi vì dễ gì địch thủ lại đem thanh kiếm báu hãn hữu thế gian biếu cho mình. Thứ nhì hắn nghi thanh kiếm của Lãng Thư Sinh đưa cho mình là thanh kiếm giả. Còn lý do thứ ba quan trọng hơn hết chính là nếu nhận lấy báu kiếm hắn sẽ trở thành mục tiêu tấn công của mọi người ở đây. Bình Trưởng Ban và Náo Giang Long không bao giờ để cho hắn hưởng lợi một cách dễ dàng và nhanh chóng như vậy. Đắn đo suy tính cẩn thận xong Bại Hoại Thư Sinh cười cười nói lớn:
– Tại hạ tài hèn đức bạc vả lại cổ nhân ta thường nói rằng: ” Ngọc quý tặng mỹ nhân mà báu kiếm dành riêng cho anh hùng ” do đó đâu dám nhận kiếm báu. Náo huynh mới là kẻ xứng đáng làm chủ thiết huyền kiếm…
Gật gù mỉm cười Lãng Thư Sinh hướng về Náo Giang Long:
– Bại thủ lĩnh nói mình tài hèn đức bạc cho nên chỉ có Náo thủ lĩnh mới xứng đáng là chủ nhân của thiết huyền kiếm…
Nói xong y đưa gói hành lý cho Náo Giang Long. Vốn là kẻ thô lổ, nông cạn họ Náo mừng rỡ đưa tay ra toan nhận báu kiếm. Tiểu Trí Trần Bình cười lạt khịt khịt mũi mấy cái đoạn hắng giọng:
– Đại ca tôi dù danh vọng lẫy lừng cũng không thể nào sánh với Bình Trưởng Ban…
Dù ngạc nhiên về câu nói của Trần Bình song Náo Giang Long đủ thông minh để đoán biết phải có lý do đặc biệt cho nên Trần Bình mới ra tay ngăn cản mình không nhận báu kiếm. Mang danh Tiểu Trí làm gì Trần Bình không nhận ra cái ý của Bại Hoại Thư Sinh. Bình Trưởng Ban cũng thế. Hắn biết nếu nhận báu kiếm hắn sẽ trở thành mục tiêu tấn công của Náo Giang Long và Bại Hoại Thư Sinh. Dù dựa hơi triều đình, dù thân danh trưởng ban truy tầm song hắn biết trong tình thế này những thứ đó cũng không ngăn cản được hai tay chúa cướp tấn công mình để chiếm báu kiếm. Vì lý do này Bình Trưởng Ban lắc đầu cười cười:
– Đa tạ lòng tốt của quý vị tuy nhiên bản chức chỉ thi hành nhiệm vụ bắt tội phạm còn việc tranh đoạt thiết huyền kiếm không phải là việc của ban truy tầm…
Đứng xa xa Nguyễn Đăng Phong kinh ngạc rồi sau đó buồn cười mà không dám cười khi chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra. Bại Hoại Thư Sinh, Náo Giang Long và Bình Trưởng Ban tới đây nhằm tranh đoạt báu kiếm song khi kiếm tới tay họ lại ngần ngại không chịu nhận. Mặc dù không nhận kiếm nhưng cả ba vẫn không chịu nới lỏng mà lại từ từ xiết chặt vòng vây thêm nữa.
Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm đứng im giữa rừng thông tranh tối tranh sáng. Không khí lành lạnh mù hơi sương. Hai cao thủ trẻ tuổi nhìn nhau cười gượng. Không quen thuộc đường lối thêm kém kinh nghiệm giang hồ họ đã lạc mất dấu của Nguyễn Đăng Phong.
– Ngươi tính thế nào?
Hải Âu Xứ Kiếm lên tiếng hỏi. So về kinh nghiệm giang hồ và sự khôn ngoan, tháo vát thời Vô Gia Tử hơn hẵn do đó vị chúa đảo Bạch Long Vỉ đều hỏi bạn mỗi khi họ gặp khó khăn.
Chép miệng Vô Gia Tử thì thầm:
– Ta nghĩ y phải hẹn gặp Lãng Thư Sinh ở chỗ nào gần đây. Ta với ngươi đánh một vòng xem có phát hiện việc gì không rồi tính sau…
Nói tới đây y chợt ngưng lại khi nghe tiếng bước chân vang lên cách chỗ mình đứng chừng mươi bước. Ra dấu cho bạn chuẩn bị Vô Gia Tử im lìm chờ đợi. Lát sau qua màn sương mờ mờ cả hai trông thấy bóng người thấp thoáng. Khi bóng người tới gần Vô Gia Tử mĩm cười vì nhận ra đó chính là hai tên thủ hạ của Náo Giang Long mà y đã gặp trong quán ăn ở bến Đông Bộ Đầu. Nháy mắt cho Hải Âu Xứ Kiếm Vô Gia Tử lắng nghe hai tên thủ hạ của Náo Giang Long vừa đi vừa trò chuyện:
– Trần đại ca ra lịnh cho ta chỉ huy thủ hạ bao vây chặt chẽ chân núi Thạch Bàn. Trần đại ca nói cho ta biết là thằng nhỏ làm tổng quản của Tam Đảo trang đã âm thầm lên đỉnh Thạch Bàn để gặp tên Lãng Thư Sinh. Chúng ta mau tới chân núi Thạch Bàn để bắt chúng. Nếu để chúng chạy thoát là ăn đòn với thủ lĩnh…
Nghe tới đó Vô Gia Tử cùng Hải Âu Xứ Kiếm âm thầm băng mình trong sương mù gấp rút tới núi Thạch Bàn. Vì hấp tấp và thiếu kinh nghiệm họ không biết có một bóng người theo sau lưng họ một quãng xa xa.
Đứng dưới chân nhìn lên đỉnh núi cao ngất lãng đãng mây mù Vô Gia Tử hỏi:
– Có hai cách để đi lên đỉnh núi. Thứ nhất là đi theo đường mòn tuy dễ dàng song chắc chắn ta sẽ phải đụng chạm với thủ hạ của Náo Giang Long, Bại Hoại Thư Sinh và nhân viên do thám. Cách thứ nhì là dùng đường tắt tuy vất vả và nguy hiểm song không có ai cản trở. Ngươi chọn cách nào?
Hải Âu Xứ Kiếm tặc lưỡi:
– Ta thích cách thứ nhì. Từ đây lên tới đỉnh núi không cao lắm…
Vô Gia Tử cười hí hí chỉ lên vách đá cheo leo và chớn chở:
– Đỉnh núi cao ngất trời mà ngươi nói không cao. Kính lão đắc thọ nên ta mời ngươi đi trước…
Hải Âu Xứ Kiếm cười ha hả:
– Ngươi mà kính lão đắc thọ… Chứ không phải ngươi chết nhát không dám đi đầu…
Vị chúa đảo quăng mình lên gộp đá. Vô Gia Tử theo sau bén gót. Bằng thuật phi hành siêu đẳng hai cao thủ trẻ tuổi bay nhảy, chuyền bò trên các hòn đá, cành cây, mô đất tiến từ từ lên đỉnh núi. Còn cách đỉnh núi chừng mươi trượng cả hai nghe tiếng người nói chuyện loáng thoáng. Hải Âu Xứ Kiếm vận lực xuống chân nhảy từng bước dài xa cả trượng cho nên chớp mắt y chỉ còn cách đỉnh núi không xa. Thi triển chiêu thức ” hải âu lướt gió ” y tung mình lên không đoạn đá mạnh chân vào không khí lấy đà khiến cho thân hình tà tà dạt xuống tảng đá lớn ngay chỗ Lãng Thư Sinh và Hoàng Sa Đảo Chúa đang đứng.
Trông thấy Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử xuất hiện một cách đột ngột Bình Trưởng Ban cười nói:
– Nhị vị tuy chậm chân song vẫn chưa muộn để dự khán trò vui…
Hải Âu Xứ Kiếm nhìn chăm chú vào một nho sinh và một vũ sĩ giang hồ mặc áo vàng mà y đã gặp trong quán ăn ở bến Đông Bộ Đầu. Y biết nho sinh chính là Lãng Thư Sinh. Còn người mặc áo vàng tuy không nhận ra người đó là ai song trông phong cách ngang tàng ngạo nghể y biết hoàng y khách phải là tay thứ dữ trong giới giang hồ.
Hướng về Lãng Thư Sinh đang đứng trước mặt mình Hải Âu Xứ Kiếm lên tiếng:
– Tại hạ là Hải Âu Xứ Kiếm, chúa đảo Bạch Long Vĩ. Các hạ là Lãng Thư Sinh?
– Lãng Thư Sinh chính là tên của tiện sinh. Từ lâu nghe danh đảo chúa lẫy lừng giang hồ nay gặp đây thật may mắn…
Đưa tay chỉ vào người mặc áo vàng Lãng Thư Sinh lên tiếng:
– Vị bằng hữu của tiện sinh đây là Hoàng Sa Đảo Chúa…
Từ Bại Hoại Thư Sinh, Náo Giang Long, Trần Bình cho tới Bình Trưởng Ban đều không dấu được vẻ kinh ngạc khi biết hoàng y khách lại là vị chúa đảo lừng danh giang hồ qua công phu Nã Điểu. Họ biết việc tranh đoạt báu kiếm sẽ vô cùng khó khăn và nhất là sẽ có thương vong và chết chóc nhiều lắm.
Hai vị chúa đảo chào nhau. Hoàng Sa Đảo Chúa chỉ nói ngắn gọn hai chữ ” hân hạnh ” trong lúc Hải Âu Xứ Kiếm cười nói:
– Tại hạ hân hạnh gặp đảo chúa…
Nhìn Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử Lãng Thư Sinh hỏi:
– Nhị vị cũng tham dự cuộc tranh đoạt báu kiếm?
Vô Gia Tử cười hi hí không trả lời còn Hải Âu Xứ Kiếm hắng giọng:
– Tại hạ không có lòng tham báu kiếm của các hạ mà chỉ muốn dự khán. Tại hạ…
Nói tới đó Hải Âu Xứ Kiếm ngưng lại khi thấy Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn và Đà Giang Quyền Lâm Nhất Anh xuất hiện. Hai vị trang chủ nổi tiếng đứng cạnh Nguyễn Đăng Phong.
Đỉnh núi Thạch Bàn ngang dọc hơn mấy trăm trượng bây giờ đầy đặc người đứng. Thủ hạ của Bại Hoại Thư Sinh, Náo Giang Long và nhân viên ban truy tầm đứng thành ba nhóm riêng biệt mà người nào cũng đều mang vũ khí tùy thân.
Liếc Trần Anh ra hiệu xong Bình Trưởng Ban vẩy tay truyền lệnh cho nhân viên xiết chặt vòng vây. Phía bên kia Bại Hoại Thư Sinh và Náo Giang Long cũng hét thủ hạ tấn công.
Phằng… Thanh kiếm đen tuyền trong tay của Lãng Thư Sinh bật thành âm thanh lanh lãnh khiến cho mọi người giật mình. Tiểu Trí Trần Bình la nho nhỏ:
– Thiết huyền kiếm…
Dù hắn la nhỏ nhưng vô số người nghe được. Nhìn thanh kiếm đen tuyền trong tay Lãng Thư Sinh Náo Giang Long cười ha hả:
– Thử xem các hạ tài cán bao nhiêu mà làm chủ được thanh kiếm báu…
Tăng… Âm thanh bật lên cùng với lưỡi nhuyễn kiếm mỏng tanh xẹt ra tợ ánh chớp mà đầu mũi kiếm chiếu đúng huyệt thương khúc của đối thủ. Náo Giang Long từng nổi danh trong giới giang hồ Đại Việt qua thuật xử kiếm độc đáo và hắn đã tỏ lộ tài ba qua chiêu kiếm vừa thi triển. Thần tốc, biến hóa, trầm ổn và vững vàng; những đặc tính này biến chiêu kiếm thành hung hiểm dị thường có thể lấy mạng người trong chớp mắt vì thương khúc là một huyệt đạo quan trọng nơi bụng.
Nhẹ cười Lãng Thư Sinh dịch bộ sang tả tránh đòn trong lúc mũi kiếm nhọn hoắt thọc ngay vào bả vai của Náo Giang Long. Để tránh bị đối phương đâm vào huyệt kiên tỉnh, tay chúa tể thuỷ khấu đạp bộ chênh chếch nửa bước cùng lúc vặn mạnh cổ tay khiến cho mũi kiếm đổi hướng xẹt tới huyệt nhân nghinh nơi cổ. Đây là một huyệt đạo thuộc túc dương minh vị kinh nằm ngoài yết hầu một tấc rưởi. Tuy mục tiêu của chiêu thức là huyệt nhân nghinh song hàng chục huyệt đạo xung quanh như thiên đỉnh, phù đột,hòa liêu, thủy đột, khí xá đều nằm trong vùng phong tỏa của nó.
Bình Trưởng Ban đột nhiên lên tiếng:
– Bản chức cần bắt sống tội phạm hơn là giết chết. Náo thủ lĩnh cẩn thận…
Náo Giang Long cười hà hà:
– Bình Trưởng Ban không nhắc tại hạ cũng không muốn giết hắn đâu… Tại hạ muốn làm cho hắn sống dở mà chết dở trước khi…
Hoàng Sa Đảo Chúa lắc mình. Áo choàng màu vàng phất lên cùng với năm ngón tay cong cong móc tới yết hầu của Bình Trưởng Ban. Vị trưởng ban truy tầm giật mình trước chiêu thức hung hãn, hiểm độc và biến ảo. Hắn cảm thấy năm tia kình khí bén hơn gươm đao thừa sức soi vàng xẻ đá bắn vào màn khí công hộ thể của mình làm lồng ngực đau ran.
Khi năm ngón tay còn cách mục tiêu nửa thước vị trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long mới chiết chiêu. Bàn tay tả của y khép lại trong thế triệt thủ chém dứ một đòn tới bàn tay của đối phương.
Đứng ngoài làm khán giả Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn thầm khen ngợi lối chiết chiêu ngoạn mục của Bình Trưởng Ban. Lấy triệt thủ để phá trảo công đồng thời triệt thủ cũng có thể biến thành chỉ chưởng là lối giải đòn kiến hiệu nhất.
Hơi nhếch thành nụ cười ngạo nghể Hoàng Sa Đảo Chúa vẫn giữ nguyên chiêu thức. Ngay lúc bàn tay của y chờn vờn nơi yết hầu Bình Trưởng Ban lại biến chiêu. Bàn tay đang khép thẳng băng chợt cụp lại chỉ chừa ngón trỏ điểm ngay vào huyệt lao cung trong lòng bàn tay của đối thủ. Đây là một huyệt đạo thuộc thủ quyết tâm bao kinh đo đó Hoàng Sa Đảo Chúa bằng mọi cách phải giải chiêu và lối giải chiêu của y khiến cho Hắc Giang Quyền Lâm Nhất Anh phải lớn tiếng khen ba chữ:
– Hảo thủ pháp…
Khi đầu ngón tay của đối thủ còn cách mục tiêu gang tấc bốn ngón tay cái, giữa, áp út và ngón út của vị chúa đảo Hoàng Sa chợt cụp lại che kín huyệt lao cung còn ngón trỏ điểm tới huyệt đản trung của đối thủ. Tuy gọi là điểm tới đản trung huyệt song hàng chục yếu huyệt xung quanh như trung đình, cưu vĩ, cự khuyết, ưng song, nhũ trung, nhũ căn và kỳ môn đều có thể trở thành mục tiêu của chiêu thức.
Tuy nhiên vỏ quít dày có móng tay nhọn. Hoàng Sa Đảo Chúa biến chiêu kỳ ảo thời Bình Trưởng Ban cũng chiết chiêu vô cùng hữu hiệu. Đang từ chỉ y biến thành chưởng với bốn ngón tay khép lại và duỗi ra còn ngón tay cái dang thẳng tạo thành hình chữ bát mà chưởng tâm hướng xuống dưới và mũi nhọn hướng ra trước. Chiêu thức này tương tự như bát tự chưởng chuyên dùng để chụp bắt tay chân của đối thủ. Song phương hể người chiết chiêu thời người kia giải đòn; kẻ triệt thức thời người kia phá thế; cứ như vậy mà cuộc giao đấu càng phút càng trở nên gay go và ác liệt.
Đứng ngoài làm khán giả quan sát cuộc giao đấu Bại Hoại Thư Sinh mĩm cười thích thú bởi vì bên nào thắng bên nào bại đều có lợi cho hắn. Nếu Náo Giang Long bị Lãng Thư Sinh đánh trọng thương hắn sẽ bớt đi một cường địch trong cuộc tranh đoạt báu kiếm. Nếu Bình Trưởng Ban bị thương đoàn do thám tạm thời bị loại ra ngoài vòng chiến. Nhược bằng Lãng Thư Sinh hay Hoàng Sa Đảo Chúa bị bại thời hắn sẽ nhảy vào ăn có và thừa cơ đoạt lấy báu kiếm.
Nhìn thủ lĩnh đại ca của mình đang ác đấu với Lãng Thư Sinh, Tiểu Trí Trần Bình cau mày suy nghĩ. Thực tình hắn không muốn Náo Giang Long tấn công Lãng Thư Sinh song biết tánh của đại ca cho nên hắn cứ để mặc mà trong đầu tìm cách khác để xoay chuyển tình thế.
Thấy Náo Giang Long có vẻ yếu thế Trần Bình hét lớn:
-Tấn công…
Được lệnh của quân sư thủ hạ của Náo Giang Long lâm trận. Cùng ý nghĩ với Tiểu Trí Trần Bình, Trần Anh vẩy tay ra lệnh cho thủ hạ tấn công Hoàng Sa Đảo Chúa. Cuộc hổn đấu càng lúc càng trở nên đẩm máu.
Hải Âu Xứ Kiếm nhập cuộc khi thấy Lãng Thư Sinh và Hoàng Sa Đảo Chúa lần lượt bị thương nhẹ và từ từ lui về thế thủ. Rẻng… Thanh kiếm kình ngư của vị chúa đảo Bạch Long Vỉ nhảy ra khỏi vỏ xong biến thành tia sáng xanh biếc vờn quanh đám thủ hạ của Náo Giang Long. Hàng chục tiếng rú, tiếng la vang lên cùng với thây người gục xuống. Đạp bộ bước dài Hải Âu Xứ Kiếm thọc ngay mũi kiếm vào hông tay chúa tể thủy khấu.
– Nhãi con lớn mật…
Náo Giang Long nạt lớn khi bị đối thủ tấn công. Vị chúa đảo trẻ tuổi cười ha hả:
– Kiến nghĩa bất vị vô dũng giả...Các hạ, Bại Hoại Thư Sinh và Bình Trưởng Ban với hàng trăm thủ hạ hùa nhau đánh hai người mà một người tay không. Ta, mang danh vũ sĩ mà không ra tay can thiệp thời đâu còn xứng danh vũ sĩ nữa…
Nghe những lời của Hải Âu Xứ Kiếm, Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn và Đà Giang Quyền Lâm Nhất Anh nhìn nhau có vẻ ngượng ngùng. Tuy nhiên họ vẫn đứng yên không can thiệp. Phần Nguyễn Đăng Phong đứng nhìn vào cuộc giao tranh mà tay mặt nắm chặt lại và nét mặt đầy vẻ tức giận.
– Phụ thân…
Nguyễn Đăng Phong lên tiếng. Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn biết khi nhìn thấy thái độ của con trai mình.
– Con muốn giúp đỡ Lãng Thư Sinh phải không?
Nguyễn Đăng Phong gật đầu thay cho câu trả lời. Nguyễn Tam Sơn trầm giọng thật thấp:
– Ngay cả con nhập cuộc cũng không thay đổi được tình thế mà còn bị thương, bị bắt hoặc bị giết. Ta đã dạy con câu ” Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả “, tuy nhiên cũng phải tùy lúc, tùy thời…
Ông ta vừa nói tới đó chợt một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến cho mọi người kinh hãi dừng tay ngưng đánh nhau.
Hàng trăm cặp mắt chăm chú nhìn một người từ trong tảng đá thong thả bước ra. Đó là một thiếu nữ trẻ đẹp vận vũ phục màu đen và ngoài phủ thêm chiếc áo choàng cũng màu đen. Trên tay của nàng cầm một quả đạn màu đỏ nhỏ bằng nắm tay. Ai ai cũng thầm công nhận thiếu nữ có nhan sắc diễm lệ. Làn thu thuỷ nét xuân sơn. Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xa. Mấy chữ trên đủ diễn tả sắc đẹp của thiếu nữ xa lạ xuất hiện một cách bất ngờ trên đỉnh núi Thạch Bàn.
Tằng hắng tiếng nhỏ Tiểu Trí Trần Bình cất giọng nghiêm nghị:
– Cô nương tên gì? Xuất thân từ môn phái nào? Đây không phải là chỗ để cô nương sinh cường đâu…
– Các hạ là cái quái gì mà ta phải cung khai lý lịch. Bản cô nương muốn sinh cường là sinh cường chứ sợ gì ai…
Tiểu Trí Trần Bình khịt khịt mũi chứng tỏ hắn nổi giận vì lời nói của thiếu nữ. Bật cười ha hả Náo Giang Long nói lớn:
– Cô nương biết ta là ai không?
Chăm chú nhìn vị chúa tể thủy khấu giây lát thiếu nữ nói trong tiếng cười:
– Ngươi trông giống tên gác cổng ở nhà ta quá…
Vô Gia Tử cười hí hí. Ngay cả mọi người hiện diện trên đỉnh núi cũng phải mĩm cười vì lời nói đùa của cô gái. Riêng Náo Giang Long giận tím mặt vì bị thiếu nữ chê bai là tên gác cổng. Nghiến răng kèn kẹt hắn gằn giọng:
– Ta dạy cho ngươi bài học lễ phép…
Lồng trong tiếng nói hắn đạp bộ bước dài tới gần chỗ cô gái đứng.
– Ngươi giỡn mặt với ta à… Ta cho ngươi kiến thức lôi hỏa đạn…
Vù… Viên đạn đỏ rực xẹt tới người của Náo Giang Long. Vị chúa cườp cười gằn vung tay vổ một đòn phách không chưởng vào ám khí của đối thủ. Tách…Bằng kinh nghiệm của hai mươi năm lưu lạc giang hồ nên khi nghe âm thanh lạ bật lên hắn phản ứng liền. Chân hồi bộ một bước trong lúc hữu chưởng rút về che kín môn hộ.
Ầm… Tiếng nổ kinh thiên động địa làm điếc tai mọi người đẩy bật thân hình của Náo Giang Long về sau cả trượng. Bình Trưởng Ban động dung trong lúc Bại Hoại Thư Sinh cau mày khi mục kích ám khí bá đạo giang hồ của thiếu nữ xa lạ.
Bị cháy nám râu tóc và mặt mày Náo Giang Long giận điên người. Nạt tiếng lớn hắn lao người tới chỗ cô gái đứng. Tiểu Trí Trần Bình lạng mình chận đường đại ca của mình.
– Đại ca… Vị cô nương đây trẻ người non dạ đại ca chấp nhất làm gì cho hư chuyện lớn…
Hiểu ý Náo Giang Long lùi lại. Đảo đôi mắt phượng long lanh cô gái cười gằn:
-Ta xin nhắc cho chư vị biết là một viên lôi hỏa đạn của ta nổ ra trên đỉnh núi này sẽ không có ai sống sót. Vị nào không tin cứ việc thử cho biết…
Mọi người im lặng trước lời hăm dọa lẫn thách thức của thiếu nữ. Vô Gia Tử cười hí hí:
– Cô nương nổ vài viên nữa đi cho vui tai…
Bật tiếng cười trong trẻo vì lời nói đùa của Vô Gia Tử cô gái hỏi:
– Các hạ là ai?
– Tôi tên là Vô Gia Tử. Tôi chỉ mới ngoài hai mươi mà cô nương gọi là ” các hạ ” khiến cho tôi thấy mình già khụ ra…
Thiếu nữ bật cười như nắc nẻ vì lời nói đùa của Vô Gia Tử. Cười nửa chừng cô ta bụm miệng lại và nói trong tiếng cười:
– Ngươi vui lắm… Ta thích ngươi…
Vô Gia Tử cười hí hí:
– Tôi cũng khâm phục và mến mộ cô nương nhiều lắm…
Tuy không có học vì mồ côi cha mẹ từ nhỏ song Vô Gia Tử lại thông minh, khôn ngoan và mưu mẹo. Mục kích cô gái xa lạ xử dụng thứ vũ khí có sức tàn phá dữ dội y biết cần phải nhờ sự can thiệp của cô ta để giúp đỡ Lãng Thư Sinh trốn thoát. Do đó y mới gợi chuyện làm quen với cô gái.
– Cô nương tên gì?
Đó là điều mà mọi người muốn biết song không ai mở miệng vì có lẽ họ nghĩ cô gái chưa chắc chịu trả lời. Mặc dù Vô Gia Tử hỏi một câu cộc lốc và kém lễ độ song cô gái lại không phật lòng.
– Biệt danh của ta là Phá Thiên Lôi…
Vô Gia Tử ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lát sau y vừa cười vừa hỏi:
– Cái tên của cô nương ngộ lắm. Cô nương lên đây để làm gì?
Liếc một vòng người đứng lố nhố quanh đỉnh núi cô gái cười đáp:
– Hồi sáng này đi ngang qua đây ta thấy ngươi cùng vô số nhân vật giang hồ kéo nhau lên đỉnh núi nên tò mò muốn biết họ tụ họp ở đây để làm gì. Bộ họ đánh nhau à?
Phá Thiên Lôi hỏi và Vô Gia Tử cười nói:
– Họ đánh nhau để tranh giành báu kiếm…
Xếch cao đôi mày liễu Phá Thiên Lôi hỏi tiếp:
– Tranh đoạt kiếm báu. Kiếm của ai mà họ tranh chiếm?
Vô Gia Tử cười hí hí. Chỉ vào Lãng Thư Sinh y nói với Phá Thiên Lôi:
– Vị bằng hữu của tôi tên là Lãng Thư Sinh có một thanh kiếm quý giá cho nên bị người ta bao vây để chiếm đoạt…
Vô Gia Tử chỉ vào Bại Hoại Thư Sinh, Náo Giang Long và Bình Trưởng Ban khi nói câu cuối cùng. Mắt phượng sáng quắc Phá Thiên Lôi nhìn chăm chú vào ba nhân vật mà Vô Gia Tử chỉ giây lát rồi nghiêm giọng:
– Nội tổ ta bảo của người khác mà mình ỷ mạnh ra tay chiếm đoạt là ăn cướp. Nội tổ và ta chúa ghét mấy người chuyên cướp đoạt của người khác…
Vô Gia Tử cười hí hí:
– Nội tổ của cô nương dạy đúng lắm. Nội tổ của cô nương phải là người hiền từ và nhân hậu lắm…
Phá Thiên Lôi nhìn Vô Gia Tử với cái nhìn nhiều thiện cảm:
– Ngươi nói đúng… Nội tổ ta hiền từ và nhân hậu lắm…
Cười hí hí Vô Gia Tử nói với Phá Thiên Lôi:
– Tôi hân hạnh giới thiệu cùng cô nương cái ông cao lớn râu rồng đó tên là Náo Giang Long, ông vua ăn cướp nổi tiếng trong giới giang hồ nước ta; còn cái ông cao gầy có mỹ danh là Bại Hoại Thư Sinh, thủ lĩnh đám ăn cướp của thành Thăng Long…
Phá Thiên Lôi xì tiếng dài:
– Chỉ cần trông tướng mạo hay nghe tên ta cũng biết hai thằng cha đó là hạng bất lương rồi. Đúng là chúa cướp nên mới ăn cướp của người khác. Ta không ưa cái bản mặt của chúng…
Bại Hoại Thư Sinh mặt xanh dờn còn Náo Giang Long nghiến răng trèo trẹo. Cười hi hí Vô Gia Tử châm thêm dầu vào lửa khi giới thiệu Bình Trưởng Ban:
– Còn cái ông đó chính là trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long…
Trần Anh đột nhiên lên tiếng:
– Cô nương biết ta là ai không?
Quay nhìn Trần Anh giây lát Phá Thiên Lôi cười nói với Vô Gia Tử:
– Ta trông tướng tên này giống thằng bửa củi nhà ta quá. Hắn là ai vậy?
Vô Gia Tử ôm bụng cười ngặt nghẻo. Giọng cười của y như đổ dầu vào lửa. Không chịu nổi lời miệt thị nặng nề của cô gái Trần Anh đạp bộ.
Tuy nhiên ngay lúc hắn vừa dịch chân, Phá Thiên Lôi động thủ trước. Chát… chát… Hai tiếng ròn tan. Không biết bằng cách nào Phá Thiên Lôi chuyển bộ tát vào má Trần Anh hai cái tát nháng lửa xong lùi trở lại chỗ cũ trong nháy mắt khiến cho mọi người ngạc nhiên và kinh nghi khi chứng kiến thân thủ linh hoạt của cô gái xa lạ.
Dù mù mờ về lai lịch của Phá Thiên Lôi song qua bản lĩnh vừa thi triển họ có thể ước đoán cô gái này phải xuất thân từ nơi danh gia vũ học như gia trang hay môn phái nổi tiếng giang hồ. Chỉ có điều cô gái chưa lộ công phu hay tuyệt kỹ của bản phái cho nên họ chưa khám phá ra sư môn và lai lịch.
Mang tiếng phó trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long mà bị một thiếu nữ chê bai là tên bửa củi lại còn bị bạt tai hai cái trước mặt mọi người Trần Anh giận điên người. Nạt tiếng lớn hắn lạng mình định dạy cho cô gái bài học nhưng Bình Trưởng Ban cao giọng:
– Trần Anh dừng tay…
Bị thượng cấp ngăn cản Trần Anh đành nuốt giận nhìn đối thủ như muốn ăn tươi nuốt sống. Hướng về Lãng Thư Sinh Phá Thiên Lôi tươi cười thốt:
– Tiên sinh là chủ nhân của thanh kiếm báu đang bị người ta tranh giành…
Lãng Thư Sinh nhẹ nói:
– Tiện sinh nghĩ như thế. Nếu cô nương muốn tiện sinh vui lòng tặng cho cô nương thanh kiếm báu…
Phá Thiên Lôi lắc đầu:
– Ta không cần báu kiếm. Nội tổ ta bảo rằng với mấy trái lôi hoả đạn này không có ai dám chọc ghẹo ta…
Hướng về Bại Hoại Thư Sinh, Náo Giang Long và Bình Trưởng Ban cô gái nghiêm giọng:
– Của người ta mà ba vị ỷ mạnh chiếm đoạt là không đúng đạo lý. Ba vị biết điều nên rút lui bằng không chớ trách bản cô nương nặng tay…
Bình Trưởng Ban cười gằn:
– Ta có lời cảnh cáo là nếu dính líu vào chuyện này cô nương sẽ trở thành một tội phạm của triều đình…
Thật tâm Bình Trưởng Ban không muốn đụng chạm với Phá Thiên Lôi bởi vì có hại nhiều hơn lợi. Hắn biết đối với thứ lôi hỏa đạn có sức tàn phá khủng khiếp của cô gái người ta không thể đem vũ thuật ra đối địch được. Do đó hắn định đem hai chữ ” triều đình ” ra hù cho cô gái sợ mà bỏ cuộc. Tuy nhiên lời hăm dọa của hắn lại khiến cho Phá Thiên Lôi phản ứng hoàn toàn trái ngược.
– Triều đình… Triều đình là cái thá gì mà các hạ đem ra hù ta… Để bản cô nương nhúng tay vào xem cái triều đình của các hạ làm gì ta…
Dứt lời Phá Thiên Lôi bước tới đứng án trước mặt Lãng Thư Sinh. Nhồi nhồi viên đạn đỏ trong tay cô gái thách thức:
– Vị nào muốn thử xin mời…
Náo Giang Long, Tiểu Trí Trần Bình, Bại Hoại Thư Sinh, Bình Trưởng Ban và Trần Anh im lặng không trả lời song cũng không lùi lại. Dưới sự che chở của Phá Thiên Lôi Lãng Thư Sinh, Hoàng Sa Đảo Chúa, Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử từ từ lùi dần tới sát mé núi. Nhìn vách đá dựng đứng Hải Âu Xứ Kiếm hỏi nhỏ:
– Chúng ta xuống núi theo đường đó?
Lãng Thư Sinh cười thốt:
– Tiện sinh nghĩ chỉ còn cách này trừ khi đảo chúa muốn đánh nhau…
Quay đầu nhìn rừng người đứng chật trên đỉnh núi Thạch Bàn vị chúa đảo Bạch Long Vỉ cười gượng:
– Tại hạ sẵn sàng xuống núi. Trong tử lộ may ra có đường sống…
– Tấn công…
Bại Hoại Thư Sinh, Náo Giang Long và Bình Trưởng Ban phất tay ra lịnh cho thủ hạ. Hàng chục tên cướp với đao kiếm gậy gộc ào tới như cơn gió.
Phá Thiên Lôi hét lớn:
– Chết…
Viên lôi hỏa đạn nổ ra làm rung chuyển đỉnh núi. Năm bảy người gục xuống còn số khác xửng vửng lùi lại. Bình Trưởng Ban nghiêm giọng:
– Tấn công…
Dưới nghiêm lệnh của thượng cấp dù biết chết nhân viên do thám cắn răng tiếp tục lâm chiến. Tiếng nổ của lôi hỏa đạn hòa lẫn trong tiếng la hét, kêu gào của người bị thương làm náo động đỉnh núi. Mùi thịt cháy bốc khét nghẹt.
– Bản cô nương cho các người thưởng thức mê đạn…
Đùng… đùng… đùng… Ba tiếng nổ chuyển rung rừng núi. Khói bốc mù mịt và lan ra mỗi lúc một nhanh thành một màn sương mù dày đặc. Vài nhân viên do thám và bọn ăn cướp ho sặc sụa rồi ngã vật ra đất.
Tiểu Trí Trần Bình hét lớn:
– Khói độc… mê dược… lùi… lùi lại…
Bình Trưởng Ban ra lệnh cho nhân viên của mình lùi lại. Lát sau khói mê từ từ tan dần. Náo Giang Long bứt râu vò tóc khi thấy Lãng Thư Sinh cùng đồng bọn biến mất không lưu lại tông tích. Ngay cả Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn, Đà Giang Quyền Lâm Nhất Anh và Nguyễn Đăng Phong cũng mất dạng.
Bại Hoại Thư Sinh thong thả lên tiếng:
– Ta nên xuống núi… Chúng chưa chạy xa đâu…
Bình Trưởng Ban cười gật gù:
– Bản chức đã bố trí nhân viên bao vây vùng Tam Đảo rồi. Chúng đi đâu ta sẽ biết liền…
Dứt lời vị trưởng ban truy tầm cùng nhân viên xuống núi. Náo Giang Long, Tiểu Trí Trần Bình và Bại Hoại Thư Sinh cũng im lặng theo sau.