HỒI XIII Trà Hoa Bát Kiếm
Lò than cháy đỏ rực. Lửa nổ tí tách. Trên chiếc bàn rộng bằng đá cẩm thạch xanh biếc bày một cái bình trà, một cái chén tướng và bốn cái chén quân. Hộp đựng trà làm bằng gỗ đỏ lên nước bóng ngời.
Mỗi ngày đúng giờ ngọ Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn bắt đầu tuần trà thứ nhì của mình. Ông ta tự nhóm lửa, nấu nước và pha trà. Đây là một trong những thú tiêu khiển của vị trang chủ đã công thành danh toại trong giang hồ.
Nước bắt đầu sôi. Đợi cho nước sủi bọt một chút, bằng cử chỉ khoan thai từ tốn ông ta thận trọng pha trà. Đầu tiên ông ta mở nắp hộp đựng trà đoạn chụm năm đầu ngón tay lại nhúm một nhúm trà. Phải ba nhúm mới đủ. Không thừa cũng không thiếu. Thiếu thời trà nhạt mà thừa thời trà đậm mà đậm hay nhạt đều không ngon. Chậm rãi rót nước sôi vào ấm trà cho tới khi nước trào ra ngoài một ít ông ta mới ngưng tay. Sau đó ông ta dùng nước trà tráng sơ mấy cái chén rồi lại rót nước sôi vào ấm trà xong ngồi im chờ đợi.
Trời cao và xanh thăm thẳm không một gợn mây. Gió man mát lay động cành lá. Nguyễn Tam Sơn nhìn gốc trà đứng trơ vơ cách chỗ ông ta ngồi mươi bước. Đó là di sản của trời đất. Tổ phụ của ông ta đã nói như thế.
Gốc trà bách niên này đã hiện diện trước khi tổ phụ của ông ta lập nên Tam Đảo trang. Nguyễn gia trang có hai cây bách niên trà, một ở sân trước và một ở sân sau mà cây nào cũng sống mấy trăm năm cho nên được quý trọng hơn ngọc ngà châu báu. Tới mùa hoa trà nở trắng xóa và tỏa hương thơm ngát cả một vùng rộng lớn.
Vì hai cây cổ trà là vật tổ truyền cho nên Nguyễn Tam Sơn tự tay mình săn sóc, bắt sâu, bón phân, tưới nước rồi hái hoa, hái lá để sấy cũng như ủ trà. Ông ta thường nói với con cháu vì sống lâu mấy trăm năm cây trà hấp thụ linh khí của trời đất nên hoa lá của nó có hương vị đặc biệt khác hẵn cây trà thường. Mùa xuân khi cây trà bắt đầu đâm chồi nẩy lộc, ông ta và người lão bộc trung thành hái lá đem về ủ, ướp và sấy theo cách thức riêng biệt. Loại trà hiếm quý này ông ta dùng để uống quanh năm hay tặng cho bằng hữu hoặc người thân.
Nguyễn Tam Sơn thong thả nhấc lấy chiếc ấm trà nhỏ bằng nửa nắm tay đoạn rót vào chiếc chén hột mít. Đặt ấm trà xuống ông ta từ từ đưa chén trà lên mũi hít hơi dài như muốn hưởng trọn vẹn mùi hương của tách trà sau đó nhấp ngụm nhỏ.
Uống trà phải uống lúc còn nóng mới tận hưởng trọn vẹn hương và vị của trà. Uống trà phải có người đối ẩm. Nguyễn Tam Sơn thường nói mình không có người đối ẩm dù gia trang của ông ta có hàng ngàn người cư ngụ. Sống mà không có tri kỷ đời quạnh hiu lắm.
Nâng chén trà bốc khói lên định uống Nguyễn Tam Sơn liếc nhanh về phía cội trà cao lớn già nua song mĩm cười không nói gì hết.
Uống xong ngụm trà ông ta cất giọng trầm trầm:
– Lão phu đang thiếu người đối ẩm… Các hạ đã tới tại sao không ra mặt…
Có tiếng tằng hắng rồi một người từ sau cội trà thong thả bước ra.
Nguyễn Tam Sơn hơi thoáng kinh ngạc khi nhận ra người khách của mình chính là Lãng Thư Sinh. Chân mang giày rơm, bộ nho phục bạc màu, vai mang gói hành lý cồng kềnh, người thư sinh bán kiếm chậm bước tới chỗ ông ta ngồi.
Hơi mĩm cười vị trang chủ Tam Đảo trang nói với giọng không được bình thường:
– Hóa ra là tiên sinh… Lão phu tưởng tiên sinh đã rời Tam Đảo từ lâu rồi…
Lãng Thư Sinh vừa đi vừa nói:
– Định trở lại quý trang để trao thanh thiết huyền đoản kiếm cho Nguyễn trang chủ; nhưng quá bước ngang đây chợt nghe hương trà bay cho nên tiện sinh dừng lại không ngờ làm phiền lão trang chủ…
Dứt lời Lãng Thư Sinh ôm quyền cung kính thi lễ. Nguyễn Tam Sơn cũng đứng dậy ôm quyền trả lễ. Nhìn người đối diện thật nhanh ông ta nhẹ cười:
– Cũng chẳng có gì phiền… Lão phu đang uống dở dang tuần trà. Mời tiên sinh ngồi…
Không từ chối Lãng Thư Sinh kéo ghế ngồi đối diện với chủ nhân.
– Sẵn trà còn nóng lão phu kính mời tiên sinh chén trà giải lao…
– Đa tạ lão trang chủ…
Vị trang chủ Tam Đảo trang rót trà vào cái chén hột mít đặt trước mặt khách. Nâng chén lên với vẻ trang trọng ông ta cười nói:
– Mời tiên sinh…
Nâng chén lên ngang mày Lãng Thư Sinh nhẹ cười:
– Kính mời lão trang chủ…
Chủ và khách cùng nhấp ngụm trà nóng. Mùi trà bốc hương thoang thoảng khiến cho Lãng Thư Sinh gật gù:
– Hương trà thơm và vị trà đặc biệt lắm… Dường như hoa mà lão trang chủ dùng để ướp trà…
Nguyễn Tam Sơn chỉ cười im lặng như có ý đợi khách nói trước. Nói tới đây Lãng Thư Sinh ngừng lời xong chậm rãi nhắp thêm ngụm nữa rồi hắng giọng:
– Thường thường người ta ướp trà với hoa sen, ngâu, lài, cúc, lan… trong đó hoa sen được xem là quý nhất. Tuy nhiên trà của lão trang chủ có mùi hoa song không phải các loại hoa đó…
Nâng chén trà lên hít hơi dài xong y lắc đầu ba lượt mới cười thốt:
– Nếu tiện sinh không lầm lão trang chủ đã dùng hoa trà để ướp trà cho nên trà mới có hương và vị đặc biệt…
Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn buông chuỗi cười sang sãng. Giọng cười của ông ta đầy hả hê, thống khoái và thích thú. Lát sau ông ta mới ngưng cười rồi nói với người đối ẩm:
– Tiên sinh đúng là một người uống trà đặc biệt…
Lãng Thư Sinh cười nhẹ:
– Đa tạ Nguyễn lão trang chủ có lời khen. Tệ sư phụ thường gọi tiện sinh là con sâu trà…
Thong thả nhấp ngụm nhỏ Lãng Thư Sinh tiếp:
– Không dấu chi trang chủ tuy không phải là kẻ tu hành song tiện sinh có liên hệ rất nhiều tới thiền môn…
– Ạ…
Nguyễn Tam Sơn chỉ ạ tiếng nhỏ rồi nín lặng.
– Vì song thân mất sớm nên tiện sinh được nuôi dưỡng bởi một vị thiền sư thuộc hệ phái của tổ sư Vô Ngôn Thông. Sau khi sư phụ mất tiện sinh bỏ văn học võ…
Đứng lên bỏ than vào lò như muốn nấu nước sôi để pha thêm trà Nguyễn Tam Sơn hỏi:
– Tại sao tiên sinh lại bỏ văn học võ. Lão phu tò mò muốn biết nếu tiên sinh thấy không tiện…
Lãng Thư Sinh cười lên tiếng:
– Thưa lão trang chủ… Cũng chẳng có chi quan trọng. Tiện sinh không muốn làm quan bởi vì mình sinh ra trong thời buổi nhiểu nhương, vua không ra vua mà quan lại không xứng là quan…
Nguyễn Tam Sơn gật gù mỉm cười trong lúc cắm cúi đổ nước lạnh vào ấm nước.
– Mời tiên sinh cho nghe tiếp…
Nguyễn Tam Sơn hắng giọng. Lãng Thư Sinh cười nhẹ:
– Chuyện của tiện sinh dài lắm chi sợ phí đi trà của lão trang chủ…
Cười ha hả Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn chỉ vào cội cổ trà mà lá đang bắt đầu úa vàng.
– Cây bách niên trà của lão phu tuy không nhiều lá song cũng thừa cho chúng ta uống suốt một đêm…
– Tiện sinh học chữ với một thiền sư và học võ với một kỳ nhân ẩn cư nơi Hạ Long. Sau khi sư phụ tạ thế tiện sinh bắt đầu du lãng giang hồ. Tiện sinh không muốn làm văn thần hay võ tướng mà chỉ muốn học đòi cái thói hay của người xưa là ” Nghêu ngao vui thú yên hà, nai là bạn cũ hạc là người quen…“
Nguyễn Tam Sơn mỉm cười dường như thích thú khi được trò chuyện cùng Lãng Thư Sinh. Xoay xoay cái chén uống trà trong tay và chăm chú quan sát giây lát gã học trò lên tiếng:
– Dường như cái chén này làm ở Bát Tràng…
Hiểu ý Nguyễn Tam Sơn hắng giọng:
– Tiên sinh nói đúng… Bộ trà cụ của lão phu được làm ở Bát Tràng….
Lãng Thư Sinh gật gù:
– Tiện sinh nghe nói nước ta có nhiều nơi làm đồ gốm nhưng chỉ có hai nơi nổi tiếng nhất là Bát Tràng và Thanh Hoá. Tại hai nơi này người ta đã làm ra loại gốm quý gọi là gốm men ngọc khá trắng và loại men dầy màu xanh mát và bóng. Đồ gốm Bát Tràng được chế tạo rất kỹ lưỡng, lọc hết chất cặn bả trong đất sét trắng nên trông rất mịn và rắn chắc. Gốm men ngọc sản xuất tại Bát Tràng đẹp không thua gì đồ gốm Long Tuyền của Tàu…
Nguyễn Tam Sơn lên tiếng khi nước bắt đầu sôi.
– Trà mà tiên sinh dùng do chính lão phu hái, sấy và ủ ướp. Còn nước pha trà là nước lấy từ Thác Bạc của vùng Tam Đảo…
Lãng Thư Sinh gật gù:
– Sư phụ của tiện sinh thường nói muốn pha một ấm trà ngon phải có nước tốt. Thứ nhất nước suối, thứ nhì nước sông và thứ ba nước giếng. Lão trang chủ lấy nước ở Thác Bạc bởi vậy trà có hương vị mới lạ…
Thấy nước đã sôi Lãng Thư Sinh lên tiếng:
– Nếu lão trang chủ cho phép tiện sinh xin được pha trà hầu lão trang chủ…
Nguyễn Tam Sơn buông gọn:
– Lão phu rất hân hạnh…
Ngồi xuống ghế ông ta thầm quan sát cung cách pha trà của người khách lạ mà mình không có mời. Ông ta tỏ ra ngạc nhiên và thích thú khi chứng kiến phong cách pha trà của Lãng Thư Sinh. Mỗi động tác, cử chỉ đều được người học trò bán kiếm làm với vẻ thành khẩn và nghiêm túc; dường như việc pha trà không phải là bổn phận thường ngày mà là một thú tiêu khiển thanh nhã hay một say mê lẫn sùng bái. Thoáng chốc Lãng Thư Sinh đã pha xong ấm trà.
– Nhớ lời hứa với Nguyễn trang chủ do đó tiện sinh trở lại quý trang để giao kiếm cho lão trang chủ…
Nhấp ngụm trà nóng Nguyễn Tam Sơn cười thốt:
– Tiên sinh đã biết tin lão phu phong kiếm qui ẩn giang hồ…
Lãng Thư Sinh nhẹ nói:
– Thưa lão trang chủ… Tiện sinh nghe tin đồn…
Nguyễn Tam Sơn nói đùa:
– Nghe tin Phong nhi trở thành trang chủ Tam Đảo trang bởi vậy tiên sinh mới gọi lão phu là lão trang chủ…
Lãng Thư Sinh cười lớn không trả lời song tiếng cười của y như nhìn nhận lời nói của chủ nhân đúng ý của mình. Nhìn người đối diện y nghiêm giọng:
– Bộ kiếm thiết huyền của tiện sinh có ba thanh trường, trung và đoản kiếm.Thanh trung kiếm và đoản kiếm tiện sinh giữ lại để có chỗ dùng sau này. Phần thanh trường kiếm xin kính tặng lão trang chủ…
Nguyễn Tam Sơn nhìn người đối diện đăm đăm. Được người ta tặng kiếm song ông ta không có vẻ gì vui mừng hay kinh ngạc.
– Tại sao tiên sinh lại tặng thanh kiếm cho lão phu?
Lãng Thư Sinh chưa vội trả lời. Thong thả rót nước trà vào hai cái chén cho chủ nhân và cho mình xong y nâng chén trà bốc khói lên tận mũi hít hơi dài xong cười cười nói nửa đùa nửa thực:
– Một bình trà của lão trang chủ có giá trị sánh ra không kém thanh thiết huyền kiếm của tiện sinh…
Ngừng lại giây lát y nhấp một ngụm trà rồi lim dim mắt như muốn tận hưởng hương vị của ngụm trà ngon và quý.
Nguyễn Tam Sơn mỉm cười. Ông ta nhận thấy người học trò đang ngồi đối ẩm với mình có hơi cuồng một chút, tuy nhiên đó là cái cuồng phong nhã và phóng túng. Nội cái chuyện y đem thanh kiếm vô giá tặng cho một người quen sơ đủ hiểu y là hạng người hiếm có và đặc biệt.
– Giới giang hồ Đại Việt ta có nhiều kiếm thủ lừng danh song tiện sinh biết lão trang chủ là người xứng đáng làm chủ thanh thiết huyền kiếm…
Nguyễn Tam Sơn cười nhẹ lắc đầu. Nhấp ngụm trà ông ta hắng giọng:
– Tiên sinh lầm rồi. So về tài đức lão phu không bằng vị chưởng môn phái Cổ Loa…
Lãng Thư Sinh lắc đầu:
– Hơn một năm du lãng tiện sinh lần lượt viếng thăm các kiếm thủ nổi tiếng của giới giang hồ nước ta. Tiện sinh thất vọng nhiều lắm. Vô Ưu Kiếm Nguyễn Hiệp, chưởng môn nhân phái võ Cổ Loa chỉ là người có tiếng mà không có miếng. Tâm địa của ông ta không tốt. Mê danh vọng là khuyết điểm lớn nhất của ông ta…
Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn im lặng không nói gì. Ông ta đủ kinh lịch để không lạm bàn vào chuyện phê bình kẻ khác của Lãng Thư Sinh. Lát sau giọng nói của Lãng Thư Sinh vang lên trong buổi trưa êm ả:
– Ngọc quý tặng cho mỹ nhân, báu kiếm dành cho anh hùng. Lão trang chủ là một kiếm thủ nổi tiếng giang hồ về đạo đức lẫn tài ba do đó xứng đáng làm chủ báu kiếm. Tặng kiếm cho trang chủ là lòng thành của tiện sinh…
Nói xong y tháo gói hành lý lấy ra thanh kiếm dài gần một sải tay. Vỏ kiếm màu đen tuyền cũ kỷ và đóng bụi bặm dường như lâu ngày không được lau chùi. Đặt thanh kiếm lên bàn ngay trước mặt Nguyễn Tam Sơn, Lãng Thư Sinh trịnh trọng nói:
– Tiện sinh chỉ mong lão trang chủ dùng thanh kiếm để hành hiệp trượng nghĩa…
Nguyễn Tam Sơn nhẹ thở hơi dài:
– Đa tạ tiên sinh… Dù không được tiên sinh tặng cho báu kiếm, hành hiệp trượng nghĩa vẫn là tâm niệm của lão phu…
Dừng lại giây lát như ngẫm nghĩ ông ta cất giọng trầm trầm:
– Trong lúc nhàn rỗi lão phu để tâm nghiền ngẫm và sáng tạo ra một pho kiếm tạm đặt tên là Trà Hoa Bát Kiếm. Nhân được tiên sinh tặng kiếm lão phu mạn phép thi triển Trà Hoa Bát Kiếm hầu tiên sinh…
Lãng Thư Sinh buông gọn:
– Tiện sinh rất hân hạnh…
Nguyễn Tam Sơn cầm kiếm bước ra khoảng trống cạnh cây bách niên trà. Khẽ ôm quyền thi lễ xong vị lão trang chủ Tam Đảo trang xoạc chân đứng tấn.
Lãng Thư Sinh nhìn đăm đăm tư thế bồng kiếm của nhân vật được xem như là kiếm thủ đứng hàng thứ ba của giới giang hồ Đại Việt. Hai cánh tay gấp lại thành hình thước thợ đưa ra trước ngực, hai bàn tay nắm lấy chuôi kiếm mà mũi kiếm chĩa xuống đất, Nguyễn Tam Sơn triển khai chiêu thức khởi đầu trong Trà Hoa Bát Kiếm bằng phong cách tao nhã, nghiêm túc và hiền hòa bởi vì mũi kiếm chĩa xuống đất tức nhiên không nhằm công kích đối thủ. Nhìn Nguyễn Tam Sơn chìm mất trong công phu trầm tịnh, Lãng Thư Sinh có cảm tưởng tư thế bồng kiếm của biến ông ta mường tượng như một cội trà bách niên già nua và cằn cỗi.
– Trà Hoa Độc Ẩm…
Gịong nói trầm trầm của vị lão trang chủ vang lên cùng với động tác ngoạn mục xảy ra. Hai tay nắm chuôi kiếm từ từ đưa lên và theo đà đó mũi kiếm hướng ra trước mặt. Lãng Thư Sinh gật gù mỉm cười thích thú khi nhận ra các động tác của chiêu kiếm miêu tả một người đang uống trà một mình với dáng điệu trầm mặc và u hoài.
– Trà Hoa Hướng Dương…
Nói vừa dứt câu Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn đạp bộ chênh chếch về bên phải độ nửa bước cùng với hai động tác xảy ra là mũi kiếm chĩa thẳng lên trời, mặt hơi ngước lên một chút.
– Trà Hoa Vọng Nguyệt…
Nguyễn Tam Sơn gặt cổ tay khiến cho thanh kiếm chúc mũi xuống cùng với chân phải bước sang tả nửa bước và mặt hơi cuối xuống một chút. Mặt trời nóng tượng trưng cho dương trong lúc mặt trăng lạnh tượng trưng cho âm. Âm dương là hai mặt đối nghịch đồng thời cũng giao hoà để phát sinh biến hóa. Bởi thế hai chiêu Trà Hoa Hướng Dương và Trà hoa vọng nguyệt, một âm một dương giao hòa với nhau.
– Gió xuân thổi hoa trà…
Lãng Thư Sinh vô cùng thích thú khi thấy Nguyễn Tam Sơn xoay mình mấy vòng cực nhanh cùng với thanh kiếm vờn trên cội trà lác đác hoa trắng. Kình phong tỏa ra thổi hoa trà bay lất phất rồi từ từ rơi rớt đầy trên cỏ xanh.
Thi triển xong chiêu cuối cùng của Trà Hoa Bát Kiếm Nguyễn Tam Sơn thong thả trở về chỗ ngồi. Rót nước trà vào chén cho ông ta Lãng Thư Sinh cười thốt:
– Tiện sinh thích nhất chiêu cuối cùng. Dường như lão trang chủ chưa biến thế…
Nhấp ngụm trà Nguyễn Tam Sơn cười ha hả:
– Tiên sinh nhận xét đúng. Lấy dịch lý làm căn bản cho nên Trà Hoa bát kiếm của lão phu có tám chiêu, mỗi chiêu có hai thế, mỗi thế có hai thức và mỗi thức có hai đòn vị chi là sáu mươi bốn lần biến… Khi nào có thời giờ lão phu sẽ thi triển toàn bộ để nhờ tiên sinh nhận xét ưu và khuyết điểm…
Ngừng lại uống ngụm nhỏ trà Nguyễn Tam Sơn hắng giọng tiếp:
– Lão phu hân hạnh nhận thanh kiếm của tiên sinh tặng với một điều kiện…
Lãng Thư Sinh mỉm cười:
– Tiện sinh kính cẩn nghe…
– Tiên sinh bằng lòng kết bạn vong niên với lão phu. Đó là điều kiện của lão phu…
Nâng chén trà lên ngang tầm mắt Lãng Thư Sinh cười lớn:
– Cung kính không bằng tuân mạng. Lãng Thư Sinh hân hạnh có được một huynh trưởng như lão trang chủ…
Nguyễn Tam Sơn cười ha hả với vẻ thích chí:
– Ta cũng vậy… Mời Lãng hiền đệ chén trà…
Hai bên cùng cạn chén trà. Họ dùng chén trà để làm lễ kết giao huynh đệ. Lãng Thư Sinh đứng dậy:
– Lãng tôi phải đi vì có bằng hữu đang chờ đợi. Khi nào có dịp đệ sẽ trở lại thăm Nguyễn huynh…
– Ta biết thế nào các hạ cũng trở lại Tam Đảo trang…
Một giọng nói trầm trầm nổi lên sau gốc trà ngắt ngang lời nói của Lãng Thư Sinh. Nghe giọng nói đó họ biết người đó không ai khác hơn Bình Trưởng Ban.
Sau khi tách rời khỏi Náo Giang Long và Bại Hoại Thư Sinh, hắn và Trần Anh chỉ huy nhân viên âm thầm trở lại Tam Đảo trang để dò xét vì đoán Lãng Thư Sinh vẫn còn lẩn quẩn trong vùng này. Hắn tiên liệu đúng khi nhân viên báo cáo sự hiện diện của gã học trò bán kiếm mà không có bè bạn nào tháp tùng với y. Mừng rỡ hắn ra lệnh cho nhân viên bám sát theo Lãng Thư Sinh và cuối cùng khám phá ra mối giao tình giữa Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn và Lãng Thư Sinh. Hắn chỉ không biết một điều là Nguyễn Tam Sơn đã được Lãng Thư Sinh tặng cho thanh kiếm thiết huyền.
Không quay đầu lại nhìn vị trưởng ban truy tầm cùng mấy chục thủ hạ xuất hiện từ bốn hướng Lãng Thư Sinh cười hỏi Nguyễn Tam Sơn:
– Nguyễn huynh biết hắn tới phải không?
Nguyễn Tam Sơn cười hỏi:
– Hiền đệ cũng biết hắn hiện diện kia mà…
Hai người một già một trẻ đứng cạnh nhau nhìn Bình Trưởng Ban. Vị trưởng ban truy tầm nhếch môi:
– Tại hạ không hiểu lý do vì sao lão trang chủ lại trở thành kẻ đối nghịch với triều đình…
Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn nói với giọng bình thản:
– Một nô bộc của Trần Thủ Độ thời làm sao hiểu được việc làm của lão phu. Hạng người như các hạ chỉ làm nhơ danh vũ sĩ mà thôi…
Bị Nguyễn Tam Sơn xỉ vả Bình Trưởng Ban giận tím mặt. Hắn gằn gằn giọng nói:
-Ta sẽ giết hết người của Tam Đảo trang kể cả con gà con chó… Tấn công…
Bình Trưởng Ban hét lớn. Quân do thám chia nhau bao vây Lãng Thư Sinh. Bước ra bãi đất trống cạnh cội cổ trà Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn nói với Bình Trưởng Ban:
– Lão phu kính mời các hạ vài chiêu trong Trà Hoa Bát Kiếm…
– Kính lão đắc thọ… Trang chủ đã muốn thời ta không nề hà…
Dứt câu nói vị trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long chuyển bộ tới đứng trước mặt đối phương. Rẹt… Bình Trưởng Ban bồng kiếm đứng im.
Nguyễn Tam Sơn xoạc bộ. Hai tay nắm lấy chuôi kiếm, mũi kiếm chĩa xuống đất, tay kiếm lừng danh giang hồ triển khai chiêu thức Trà Hoa Độc Ẩm.
Bình Trưởng Ban nhìn sững đối thủ. Ánh mắt hắn hiện lên nét kinh dị và thắc mắc. Bằng kinh nghiệm giang hồ cùng kiến thức của một tay hành gia vũ học vị trưởng ban truy tầm thức ngộ được điểm tinh hoa tàng ẩn trong chiêu thức của Trà Hoa Bát Kiếm. Điều mà hắn thắc mắc chính là thanh trường kiếm của đối thủ. Phản chiếu ánh mặt trời chói chang thành màu sắc lóng lánh thanh cổ kiếm toát ra khí thế dị kỳ khiến cho hắn cảm thấy bất an và lo âu.
Bình Trưởng Ban rung tay. Mũi kiếm nhọn hoắt vút tới đối thủ nhanh tợ sao sa. Thủ pháp điêu luyện, tốc độ nhanh nhẹn và chiêu thức biến ảo; ba tính chất này khiến cho chiêu kiếm của vị trưởng ban truy tầm có khả năng lấy mạng người trong chớp mắt vì nó đâm ngay vào huyệt nhũ trung, một trong nhiều tử huyệt của con người.
Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn hầu như bất động trước chiêu kiếm kỳ tuyệt và hiểm độc này. Mục quang sáng rực của ông ta nhìn đăm đăm vào bàn tay cầm kiếm của đối thủ bởi vì nếu Bình Trưởng Ban biến chiêu thời cổ tay chính là vị trí báo hiệu cho ông ta biết.
Không một cử động nhỏ nhặt nào xảy ra Bình Trưởng Ban vặn mạnh cổ tay. Tuy nhiên trước khi đó một sát na thanh kiếm của Nguyễn Tam Sơn nhích động. Bằng một tốc độ vô lường mũi kiếm đen tuyền bắn tới thái uyên huyệt. Đây là một huyệt đạo thuộc thủ thái âm phế kinh do đó nếu bị điểm trúng sẽ ảnh hưởng đến kinh mạch và tổn thương nội khí. Vả lại nếu bị mũi kiếm đâm vào huyệt đạo này toàn thể cánh tay sẽ bị hủy và đưa tới tàn phế.
Nhếch môi cười gằn Bình Trưởng Ban đạp bộ chênh chếch sang trái cùng với mũi kiếm theo đà bước chân đâm vào huyệt chương môn đoạn nhảy lên thương khúc, cự khuyết, cữu vỉ rồi đảo qua kỳ môn, nhũ căn, nhũ trung và ưng song. Hắn biến chiêu, đổi thế, hóa thức và phản đòn lanh khủng khiếp. Có thể nói hầu hết các huyệt đạo quan trọng nơi ngực và bụng đều có mũi kiếm nhọn hoắt chập chờn bay lượn, khi tắt khi nổi, mịt mờ giăng mắc khắp nơi.
Nguyễn Tam Sơn ung dung thi triển Trà Hoa Bát Kiếm để đối chọi với kiếm thuật thần tốc và biến ảo của Bình Trưởng Ban. Ông ta biết là kiếm thuật càng biến hóa nhiều chừng nào càng có nhiều sơ hở chừng đó. Chỉ có điều là nhờ nội lực sung mãn cho nên đối thủ biến chiêu, đổi thế phá thức nhanh vì thế ông ta khó lòng khám phá ra sơ hở. Tới khi nào nội lực suy giảm khiến cho thủ pháp chậm chạp, trì trệ thời lúc đó sơ hở sẽ lộ ra liền. Chỉ trong khoảnh khắc đôi bên giao nhau khoảng hai mươi chiêu. Cuộc so tài càng lúc càng trở nên gay go và có cơ đổ máu.
Hai mươi chiêu qua mau mà thủy chung cũng không chiếm được thế thượng phong vị trưởng ban truy tầm hét lớn:
– Ta cho các hạ thưởng thức điều này…
Dứt lời hắn phất tay làm hiệu. Như đã có kế hoạch từ trước hai nhân viên do thám nhảy tới sát cội trà bách niên đoạn vung khí giới đốn cây trà. Hành động này chẳng khác gì chặt tay hay chân hoặc đâm vào ngực của Nguyễn Tam Sơn. Ông ta không đời nào để cho bất cứ ai chạm đến vật gia bảo tổ truyền của dòng họ ngay cả phải hy sinh mạng sống của mình.
Trông thấy cây trà yêu quí của mình bị nhân viên do thám chém rụng tả tơi Nguyễn Tam Sơn nạt tiếng cực lớn vung kiếm tấn công Bình Trưởng Ban. Cùng lúc đó tiếng la vang lên:
– Cháy… cháy…
Lửa bốc cháy đỏ rực nơi khu nhà ngói đồ xộ của Tam Đảo trang cùng với tiếng la hét và kêu khóc của đàn bà và con nít vang lên khắp nơi.
– Thủ đoạn của đoàn do thám Thăng Long quả nhiên tàn độc…
Nguyễn Tam Sơn nói lớn. Bình Trưởng Ban cười ha hả:
– Đó là cách mà đoàn do thám đối phó với những ai chống báng lại triều đình…
Nạt tiếng nho nhỏ Nguyễn Tam Sơn rung tay. Bình Trưởng Ban giật mình khi thấy khi thấy trước mặt mình hàng trăm ngàn hình ba góc chợt tắt chợt nổi, khi biến khi hiện, chập chờn trôi nổi, mịt mờ giăng mắc khắp nơi. Từ trong cái hình tam giác đó ẩn hiện mũi kiếm sáng rực màu vàng đen óng ánh cùng với ám kính bắn vào mặt mình rát rạt. Vị trưởng ban truy tầm đoàn do thám loang kiếm. Xoẹt tiếng khẽ vang. Hắn cảm thấy thanh kiếm của mình nhẹ hều.
– Thiết huyền kiếm…
Bật la thảng thốt Bình Trưởng Ban hồi bộ bước dài. Tuy nhiên ngay lúc chân chưa chạm đất hắn thoáng thấy ánh kiếm chớp lên cùng với cảm giác nhói buốt nơi khuỷu tay phải của mình.
– Tránh đường…
Nguyễn Tam Sơn loang kiếm một vòng khi thấy ba nhân viên do thám tạt bộ cản đường mình. Vì lo lắng cho tánh mạng của người thân cho nên ông ta không ngần ngại trổ sát thủ. Xoẹt.. xoẹt… Tiếng rú vang lên. Hai nhân viên do thám ngã vật ra đất.
– Lãng hiền đệ… Ta sẽ gặp lại hiền đệ sau…
Lãng Thư Sinh nói lớn:
– Nguyễn huynh… Tôi giúp huynh một tay…
Nhờ báu kiếm hai cao thủ giang hồ phá vòng vây chạy tới nơi có lửa cháy. Ôm lấy cánh tay cụt phân nửa Bình Trưởng Ban nhìn theo kẻ địch với ánh mắt căm hờn. Ra lịnh cho Trần Anh chỉ huy thủ hạ đuổi theo Nguyễn Tam Sơn và Lãng Thư Sinh xong hắn cùng với hai nhân viên thân tín trở về Thăng Long.
Hết quyển I