← Quay lại trang sách

HỒI XIV Động lòng trắc ẩn

Đoàn xe và người dài lê thê. Xe thời nặng nề và chậm chạp lăn bánh. Người thời uể oải và mệt nhọc lê bước trên con đường đất đỏ hoạch của huyện Mỹ Lương thuộc Quốc Oai lộ. Đàn bà con gái được ngồi trên xe trong lúc đàn ông trai tráng phải đi bộ. Tất cả đều được canh giữ bởi một toán quân khoảng hai mươi tên.

– Mẹ kiếp… Mấy con nhỏ trẻ đẹp như vầy mà triều đình lại đem gả cho mấy thằng cha tù trưởng, thổ quan của tụi Mường, Mán, Mọi thì uổng quá…

Tên lính cầm cương cười nói với đồng bạn ngồi bên cạnh. Liếc ra sau đám đàn bà con gái ngồi ủ rũ tên lính cầm giáo cười hô hố đùa:

– Tao biết… Mấy cung nhân mặt hoa da phấn này mà đem dâng cho mấy thằng tù trưởng thời bọn chúng sướng mê tơi. Đúng là ” Tiếc thay cây quế giữa rừng mà để cho thằng mán thằng mường nó leo…”

– Chậc… Hay là để tao đánh bạo năn nỉ xếp cho mầy với tao lãnh một đứa về làm nàng hầu vợ lẽ…

Tên lính cầm giáo xì tiếng dài:

– Mầy là lính nghèo thiếu điều muốn cạp đất ăn mà lại đèo bòng nàng hầu vợ lẽ. Lấy nó về cơm gạo đâu mà nuôi…

Tên lính cầm cương tặc lưỡi:

– Tao chưa vợ thời lấy một con cũng được chứ của đẹp như vầy mà để cho nó núp bóng thằng mán thằng mường thời uổng của trời…

Cười ha hả tên lính cầm giáo nói lớn:

– Mầy chưa vợ con thời tính chuyện đó cũng được chứ tao thời vợ con đùm đề thời có thèm cũng đành nuốt nước miếng thôi…

Nghe hai tên lính kháo chuyện mấy người đàn bà con gái trên xe ngồi gục đầu làm thinh. Họ biết thân phận tù đày của mình.

Tên đội trưởng chỉ huy đoàn xe ra lịnh dừng lại nghỉ ngơi để dùng cơm trưa. Đám tù nhân được phép quây quần với nhau trò chuyện và chờ lãnh phần cơm hẩm muối dưa.

Vô Gia Tử, Hải Âu Xứ Kiếm, Phá Thiên Lôi và Hoàng Sa Đảo Chúa rảo bước trên con đường đất của lộ Quốc Oai. Sau khi chia tay với Lãng Thư Sinh bốn người họp thành toán đi ngược lên thượng du để tạm thời trốn lánh sự truy lùng của nhân viên do thám. Dưới sự hướng dẫn của Hoàng Sa Đảo Chúa từ Thạch Bàn sơn họ theo đường bộ và đường thủy băng ngang qua huyện Tam Dương về Yên Lạc, Phúc Thọ, Thạch Thất rồi sau cùng vào địa phận của huyện Mỹ Lương. Đường không xa lắm nhưng họ phải mất mười mấy ngày vì lắm khi họ phải đi quanh co, lộn trở lại đường cũ hầu đánh lạc hướng của nhân viên do thám.

Đang đi đầu Vô Gia Tử hơi khựng lại khi thấy bóng người xa xa.

– Cái gì vậy?

Phá Thiên Lôi lên tiếng hỏi. Vô Gia Tử đáp gọn:

– Người ta…

Hoàng Sa Đảo Chúa hắng giọng:

– Quân lính triều đình…

– Làm sao ngươi biết đó là quân lính của triều đình?

Phá Thiên Lôi vặn. Vị chúa đảo nhếch môi cười:

– Ta thấy ánh kim khí…

Còn cách chừng năm mươi bước Hải Âu Xứ Kiếm gật đầu lên tiếng:

– Y nói đúng… Ta thấy xe cộ và người đông lắm…

Tới gần hơn cả bọn bốn người thấy một toán quân chừng hai chục với năm chiếc xe ngựa và nhóm người mà đa số là phụ nữ. Lẫn lộn trong số đó có chừng năm bảy thanh niên bị cùm hay bị trói.

– Họ là ai?

Phá Thiên Lôi hỏi. Vô Gia Tử cười cười:

– Tù nhân của triều đình…

Phá Thiên Lôi nhăn mặt:

– Đàn bà con gái mà làm gì thành tù nhân của triều đình…

Vô Gia Tử cười hí hí nói:

– Ta nghe đồn rằng sau khi tước đoạt ngôi vua của nhà Lý, Trần Thủ Độ đem các cung nhân hay tôn thất nhà Lý gả cho các tù trưởng, thổ quan ở các vùng thượng du. Có lẽ đây là một trong những người bất hạnh này…

Phá Thiên Lôi cau mặt:

– Trần Thủ Độ là ai mà ác vậy…?

Vô Gia Tử liếc nhanh Hoàng Sa Đảo Chúa và Hải Âu Xứ Kiếm rồi mới trả lời câu hỏi của Phá Thiên Lôi:

– Là thái sư, một ông quan có nhiều quyền hành nhất của nước ta…

Phá Thiên Lôi đanh giọng:

– Ta không cần biết ổng là ai song ta không ưa chuyện làm của ổng…

Hải Âu Xứ Kiếm hắng giọng:

– Ngươi đúng là nói ngang ba làng cải không lại…

Phá Thiên Lôi lườm một cái khiến cho vị chúa đảo Bạch Long Vỉ phải im miệng. Y biết không nên chọc giận cô gái ngang tàng và bướng bỉnh này.

– Để ta hỏi chuyện họ…

Hoàng Sa Đảo Chúa lên tiếng:

– Đừng…

Không biết có nghe lời khuyên của đồng bạn hay không mà Phá Thiên Lôi xăm xăm bước tới chổ đám tù nhân đang đứng.

– Ê con nhỏ kia… Mày đi đâu vậy…?

Tên lính canh hỏi với giọng hách dịch.

– Đứng lại… Mày không nghe lời ta còng tay mày bây giờ…

Tên lính canh bước tới chận đường cô gái lạ mặt. Bốp… Bốp… Hai tiếng ròn tan. Lãnh hai bạt tai nháng lửa tên lính canh xửng vửng lùi lại. Hắn còn đang chới với vì bị cô gái hành hung thời giọng nói đanh thép vang lên:

– Ngươi mà dở giọng hách dịch với ta là ta bẻ cổ ngươi đấy…

Đụng phải cô gái dữ hơn bà chằng tên lính canh xụi lơ. Nhìn cô gái một cách lấm lét hắn im lặng chưa biết đối phó ra sao thời giọng nói trầm trầm vang lên:

– Ngươi là ai mà dám đụng chạm tới quan binh của triều đình?

Tên đội trưởng gằn giọng hỏi. Phá Thiên Lôi cười nhạt:

– Ngươi là kẻ chỉ huy đoàn quân áp tải tù nhân?

Chăm chú nhìn Phá Thiên Lôi giây lát đoạn cao giọng:

– Chính ta…

– Ta hỏi ngươi một câu là các tù nhân này có phải là tôn thất nhà Lý bị gả cho các tù trưởng ở miền thượng du không?

– Đúng… Ta lãnh lệnh triều đình đưa họ lên giao cho các thổ quan của các châu huyện thuộc đạo Đà Giang. Ngươi hỏi để làm gì?

Mắt phượng sáng long lanh cô gái ngang tàng trả lời câu hỏi của vị đại diện triều đình:

– Ta thấy họ đáng thương nên muốn giúp đỡ…

Tên đội trưởng chỉ huy toán quân canh tù đặt tay lên chuôi kiếm. Vành môi hơi nhếch thành nụ cười hắn gằn giọng:

– Ta thấy ngươi nhỏ tuổi lại thêm phận nữ nhi cho nên không muốn nặng tay. Ngươi biết điều nên rút lui bằng không ta sai lính còng đầu ngươi bây giờ…

Hắn lầm. Lầm to khi nghĩ rằng nhân vật đang đứng trước mặt mình là phận nữ nhi lại thêm trẻ tuổi. Thân ảnh chớp chớp kèm theo hai tiếng bịch… bịch… vang lên. Tên đội trưởng té ngồi trên đất. Hắn mở to mắt nhìn cô gái trẻ tuổi đang cầm trong tay thanh trường kiếm của mình.

– Bắt nó cho ta…

Tên đội trưởng hét lớn. Đám lính canh tuốt vũ khí bao lấy lấy cô gái. Cười ròn tan Phá Thiên Lôi rung tay. Âm thanh của sắt thép va chạm cùng với tiếng la hét đau đớn vang lên. Bị đánh xiểng niểng đám lính quăng vũ khí ù té chạy quên cả chủ tướng đang bị bắt. Tuy nhiên chúng chạy không xa vì sự can thiệp của Vô Gia Tử, Hải Âu Xứ Kiếm và Hoàng Sa Đảo Chúa. Không cản được việc làm của Phá Thiên Lôi do đó họ chỉ còn cách hay nhất là bắt giữ đám lính canh tù không cho đi báo quan quyền sở tại.

– Ngươi tính sao?

Hải Âu Xứ Kiếm hỏi Hoàng Sa Đảo Chúa, người lớn tuổi nhất và có nhiều kinh nghiệm giang hồ nhất trong bọn. Trầm ngâm giây lát vị chúa đảo Hoàng Sa hắng giọng:

– Việc cũng đã lỡ rồi vả lại cứu người hoạn nạn cũng là việc nên làm…

Cười ròn tan Phá Thiên Lôi nói với Hoàng Sa Đảo Chúa:

– Cám ơn Hoàng đại huynh…

Nhẹ lắc đầu vị chúa đảo nói đùa:

– Có một cô em gái như cô nương chắc ta phải mang bệnh nhức đầu kinh niên…

Trông thấy đoàn cung nhân đứng co ro và rũ rượi Phá Thiên Lôi thở dài nói nhỏ:

– Ta phải làm sao… Họ bơ vơ lạc lõng…

Cười hí hí Vô Gia Tử lên tiếng nói với vị chúa đảo Hoàng Sa chứ không nhằm ý nói với Phá Thiên Lôi bởi vì y biết cô gái nhỏ tuổi đó thiếu kinh nghiệm giang hồ để giải quyết chuyện khó khăn và nhức đầu này.

– Ta không thể bỏ rơi họ mà cũng không thể cưu mang họ…

– Ngươi có ý kiến gì?

Hoàng Sa Đảo Chúa hỏi gọn trong lúc Hải Âu Xứ Kiếm nhìn bạn chăm chú như chờ nghe ý kiến của một người mà y biết là thông minh và quyền biến.

– Muốn cứu giúp họ trước nhất ta cần phải biết họ là ai. Cho nên các ngươi cứ canh chừng mấy thằng lính canh để ta dò hỏi tù nhân xong sẽ tính cách…

Hoàng Sa Đảo Chúa nói như ra lệnh:

– Được… Ngươi toàn quyền hành động…

Dứt lời y cùng Hải Âu Xứ Kiếm và Phá Thiên Lôi đi tới chỗ đám lính. Bước về phía nhóm đàn bà con gái đang đứng xì xầm bàn tán nho nhỏ Vô Gia Tử vòng tay thi lễ xong cười lên tiếng:

– Thưa chư vị tên của tôi là Vô Gia Tử…

Một người đàn ông luống tuổi hắng giọng:

– Các hạ là vũ sĩ giang hồ?

– Đúng… Tại hạ là vũ sĩ giang hồ… Nếu tôi không lầm thời chư vị là cung nhân của triều Lý…

Một giọng nói chững chạc vang lên cùng với sự xuất hiện của một thanh niên tuổi không quá ba mươi:

– Các hạ lầm rồi… Bọn ta không phải là cung nhân mà chính là tôn thất nhà Lý…

Vô Gia Tử chớp mắt thật nhanh rồi im lặng khi nghe thanh niên nói tiếp:

– Tôi tên là Lý Long Hồ, tất cả những người ở đây đều là anh em họ hàng với tôi…

– Ạ…

Vô Gia Tử gật gù cười thốt:

– Bốn chúng tôi đều là vũ sĩ giang hồ và đang bị nhân viên do thám truy nã…

Lý Long Hồ gật đầu. Vô Gia Tử nhận thấy tuy còn trẻ song Lý Long Hồ quả đúng là họ hàng của vua chúa xuyên qua cung cách đường hoàng và lời ăn tiếng nói rất chững chạc.

– Long Hồ tôi biết điều đó. Ít có người trốn thoát khỏi sự truy lùng của đoàn do thám Thăng Long. May ra…

Thanh niên họ Lý bỏ lững câu nói ở đó. Ngẫm nghĩ giây lát Vô Gia Tử trở lại chỗ ba người bạn đứng. Không biết y nói những gì mà Hoàng Sa Đảo Chúa, Hải Âu Xứ Kiếm, Phá Thiên Lôi và y đi lại nơi Lý Long Hồ đang đứng. Ôm quyền thi lễ Hoàng Sa Đảo Chúa nói gọn:

– Hoàng Sa Đảo Chúa tôi hân hạnh được gặp chư vị. Thú thật là cứu giúp chư vị song chúng tôi không thể cưu mang chư vị được…

Lý Long Hồ gật đầu:

– Tôi biết điều đó cho nên đã nghĩ ra một giải pháp. Theo tôi không có chỗ nào dung thân an toàn hơn hết là những vùng xa xôi hẻo lánh. Tôi nghe nói vùng Lâm Bình, Bố Chính và Minh Linh…

– Từ đây vào tới Lâm Bình đường xa diệu vợi, phải qua sông qua núi lại thêm cướp bóc như rươi…

Hoàng Sa Đảo Chúa lên tiếng và Lý Long Hồ cười nhẹ:

– Tôi biết điều đó. Tôi biết đường vào Lâm Bình. Không dấu chi chư vị tôi từng là tướng chỉ huy binh đội của triều đình…

Vô Gia Tử cười cười lên tiếng:

– Tôi nghĩ Lý tướng quân cần tiền lộ phí và khí giới để phòng thân…

Hải Âu Xứ Kiếm chợt xen vào câu chuyện:

– Lý tướng quân nghĩ mình có thể chiêu dụ được tên đội trưởng và đám lính canh không. Chúng có thể trở thành một phụ tá đắc lực cho tướng quân…

Lý Long Hồ cười gật gù:

– Tôi xin thử…

Vô Gia Tử cười hí hí nói với Hải Âu Xứ Kiếm:

– Họ cần một số tiền lớn để vào Lâm Bình mà bọn ta thời cạn túi rồi. Ta với ngươi vào huyện đường vét một mẻ…

Hải Âu Xứ Kiếm cười ha hả:

– Gì chứ ăn trộm của công thời ta không ngần ngại…

Trong lúc Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm triển thuật phi hành chạy vào huyện Mỹ Lương, Lý Long Hồ bước tới to nhỏ với tên đội trưởng và toán lính canh. Không biết y nói những gì mà những người này đều gật đầu.

Trở lại chỗ Hoàng Sa Đảo Chúa đứng Lý Long Hồ vui vẻ thốt:

– Họ bằng lòng theo tôi vào nam với điều kiện là tôi hứa gả các cô em bà con cho họ…

Hoàng Sa Đảo Chúa cười cười:

– Tốt lắm… Đợi hai người kia ăn trộm tiền xong là chư vị có thể lên đường…

Phá Thiên Lôi chợt lên tiếng:

– Ta tình nguyện đưa họ qua khỏi đèo Ba Dội xong trở lại gặp các ngươi…

Hoàng Sa Đảo Chúa mừng thầm song y không nói ra. Nhìn Phá Thiên Lôi y cười thốt:

– Ta có hẹn với Lãng Thư Sinh tại miếu Ngô Vương ở Đường Lâm thuộc huyện Phúc Thọ vào ngày hai mươi tám. Bây giờ là hai mươi…

Phá Thiên Lôi gật đầu:

– Ta sẽ đúng hẹn… Ta biết cách tìm ra các ngươi…

Chừng khắc sau Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm trở lại. Mỗi người đều mang một bọc nặng chĩu. Trao cho Lý Long Hồ thanh trường kiếm Vô Gia Tử cười nói:

– Tại hạ lấy được trong dinh quan huyện…

Đeo thanh kiếm vào bên hông xong Lý Long Hồ thấp giọng:

– Tôi biết vũ sĩ như chư vị ” thi ân bất cầu báo ” do đó tôi chỉ nói một lời là hi vọng sẽ tái ngộ chư vị…

Kính cẩn thi lễ xong Lý Long Hồ ra lịnh cho thân thuộc lên đường. Đoàn xe và người đổi hướng trở lại lối cũ.

Vô Gia Tử lẩm bẩm:

– Đường vào Lâm Bình xa lắm…

Hoàng Sa Đảo Chúa chầm chậm gật đầu:

– Ta biết… Hi vọng họ đi đường bình an…

Chờ đoàn xe của tôn thất nhà Lý khuất bóng ba người mới tìm đường tới thôn Đường Lâm để gặp Lãng Thư Sinh.