HỒI XVII Lần theo manh mối
Vô Gia Tử, Hoàng Sa Đảo Chúa và Hải Âu Xứ Kiếm thong thả đi trên con đường dẫn vào thôn Đường Lâm. Dừng trước chiếc cổng xây bằng gỗ cũ mèm Vô Gia Tử cười thốt:
– Bây giờ ta mới được nhìn thấy Đường Lâm thôn, nơi sanh ra hai vị anh hùng dân tộc…
Tựa lưng vào cột gỗ Hoàng Sa Đảo Chúa hắng giọng:
– Ta ở ngoài hoang đảo nên không biết gì về đất nước. Hai vị anh hùng dân tộc là ai?
Hải Âu Xứ Kiếm cũng cười góp lời:
– Ta cũng vậy. Ngươi biết thời nói cho bọn ta nghe chơi…
Vô Gia Tử cười hí hí có lẽ thích thú vì bây giờ y là kẻ hay chữ nhất trong bọn. Không có Lãng Thư Sinh ở đây y tha hồ ba hoa chích chè.
– Thôn Đường Lâm có hai vị anh hùng là Phùng Hưng và Ngô Quyền. Phùng Hưng vốn là một phú hào giỏi võ và có sức mạnh vật trâu đánh hổ. Bất bình trước sự đô hộ tàn ác của bọn Tàu ông ta mộ quân tuyển tướng đánh đuổi lũ giặc Tàu giành lại tự do và độc lập cho đất nước. Còn Ngô Quyền thời lúc mới sinh ra trong nhà có đầy ánh sáng kỳ dị. Người ta bảo đó là điềm báo ông sẽ trở thành một kẻ phi thường. Khi lớn lên ông thông minh, giỏi võ, thạo binh thư đồ trận rồi theo phò Dương Diên Nghệ. Ông được Dương Diên Nghệ gã con gái và cho vào trấn nhậm Hóa Châu. Sau khi Dương Diên Nghệ bị một nha tướng giết chết ông cất quân trả thù cho cha vợ đồng thời đánh tan lũ giặc Tàu định sang chiếm nước ta nơi sông Bạch Đằng. Từ đó nước ta thành một nước tự chủ không còn bị Tàu đô hộ nữa. Ta chỉ biết có vậy thôi…
Hoàng Sa Đảo Chúa và Hải Âu Xứ Kiếm cười rồi vị chúa đảo Hoàng Sa lên tiếng:
– Ngươi trông quê mùa mà bây giờ ta mới biết ra ngươi khôn ngoan và hay chữ…
Nói xong y vổ vổ mấy lượt vào vai Vô Gia Tử như khen ngợi. Gã ăn mày họ Vô cười hí hí:
– Cám ơn lời khen của ngươi. Chuyện đó ta học lóm nơi người khác…
Cười vui vẻ ba người bước vào cổng làng Đường Lâm. Trông thấy mấy đứa trẻ đang đánh đáo Vô Gia Tử lên tiếng:
– Mấy em biết miếu Ngô Vương ở đâu không?
Một đúa bé giơ tay chỉ:
– Mấy chú đi tới ngã ba rồi rẽ tay trái sẽ thấy miếu Ngô Vương…
Theo lời chỉ lát sau cả ba dừng trước một ngôi miếu mái ngói, vách ván với khoảng sân rộng lát gạch. Đi xuyên qua sân gạch họ bước vào chính điện với bức tượng một vị võ tướng. Đèn cháy leo lét. Sàn gạch sạch bóng. Vách ván được sơn phết cẩn thận chứng tỏ dân làng đã bỏ công săn sóc miếu Ngô Vương rất kỹ càng.
– Y chưa tới đây…
Hải Âu Xứ Kiếm lên tiếng trong lúc Hoàng Sa Đảo Chúa đứng im quan sát cảnh vật trong miếu. Vô Gia Tử dạo từng bước quanh chính điện. Chăm chú quan sát sàn gạch giây lát và hít hít mũi vài cái y cười hí hí:
– Có người tới đây rồi…
– Sao ngươi biết?
Hải Âu Xứ Kiếm vặn. Vô Gia Tử đáp liền:
– Ta thấy có cơm nếp rơi vãi trên gạch và ta cũng ngửi được mùi thịt nướng phảng phất…
Bước thêm mấy bước nữa Vô Gia Tử chợt bật cười ha hả:
– Ta đoán có sai đâu… Y tới đây rồi…
Giơ tay vẫy hai người bạn y cười tiếp:
– Hai ngươi nhìn xem. Không phải ai ai cũng có thể dùng chỉ công thượng thừa viết lên gạch được…
Hoàng Sa Đảo Chúa và Hải Âu Xứ Kiếm chú mục vào hai chữ ” Thiên Đức ” hằn sâu trên nền gạch đỏ. Lát sau vị chúa đảo Hoàng Sa hắng giọng:
– Đúng là y… Y viết hai chữ để ngầm báo cho bọn ta biết nơi y sẽ đến. Không biết có chuyện gì quan trọng và khẩn cấp mà y phải hối hả…
Hải Âu Xứ Kiếm chép miệng:
– Bây giờ ta đi hay chờ…
– Chờ ai?
Hoàng Sa Đảo Chúa hỏi gọn. Vô Gia Tử cười hí hí:
– Chờ Phá Thiên Lôi chứ chờ ai. Không biết chừng nào cô ta mới tới…
– Ạ…
Hoàng Sa Đảo Chúa ạ tiếng nhỏ khi sực nhớ tới cô gái ngang tàng và bướng bỉnh.
– Đi hay ở tùy ngươi… Ta để ngươi định liệu…
Vô Gia Tử cười nói với Hoàng Sa Đảo Chúa. Vị chúa đảo nhếch môi:
– Ngươi khôn tổ mẹ. Để mình ta đứng mũi chịu sào…
Vô Gia Tử cười hí hí vì bị lật tẩy.
– Ta nghe lời ông bà dạy bảo. Ăn giỗ thời đi trước mà lội nước thời đi sau…
Hoàng Sa Đảo Chúa chép miệng:
– Trời cũng đã xế rồi nên có đi thêm nữa cũng chẳng tới đâu. Chi bằng ta ở lại đây đêm nay nghỉ ngơi và luôn thể chờ Phá Thiên Lôi. Nếu tới sáng mai mà cô ta chưa tới thời chúng ta cứ việc đi Thiên Đức phủ. Như thế cô ta cũng không trách chúng ta được…
Vô Gia Tử cười rè:
– Để ta đi kiếm cái gì dằn bụng đêm nay…
Bước nhanh ra sân y lửng thửng đi trên con đường dẫn về khu hàng quán của thôn Đường Lâm. Vì mùa đông trời tối sớm nên chợ chiều đã vãn từ lâu. Hàng quán thưa người. Bước vào một cái quán lụp xụp y hỏi lão chủ quán:
– Bác có bán cái gì ăn không?
Nhìn khách giây lát lão chủ quán cười nói:
– Chú em từ xa ghé lại đây phải không. Thôn nghèo không có gì nhưng nếu chú em muốn thời lão sai trẻ bắt gà làm món gà nướng…
Ngập ngừng giây lát lão chủ quán tiếp:
– Giá có hơi đắt một chút. Một đồng một con chú em chịu không?
Vô Gia Tử cười cười gật đầu:
– Được… Tôi trả tiền trước… Nhờ bác làm cho hai con…
Y đưa cho ông lão năm đồng. Mừng rỡ ông lão cười gợi chuyện với khách:
– Hôm qua cũng có một vị khách quan tới đặt lão làm con gà nướng. Ông ta lễ độ và vui vẻ lắm…
Ý nghĩ thoáng nhanh trong óc Vô Gia Tử hỏi liền:
– Ông ta người cao cao gầy gầy, trắng trẻo giống như học trò phải không…
Lão chủ quán gật đầu lia lịa:
– Chú em nói đúng đó. Ông ta còn mang gói hành lý lớn. Chắc chú em có quen biết gì với ông ta?
Vô Gia Tử cười gật đầu:
– Ông ta là bạn của tôi. Khi nào nướng xong bác cho trẻ đem tới miếu Ngô Vương…
Vô Gia Tử mừng rỡ. Lời tiết lộ của lão chủ quán cho y biết Lãng Thư Sinh có tới Đường Lâm và trú ngụ ở miếu Ngô Vương một đêm.
Nhìn vẻ mặt hí ha hí hửng của bạn khi bước vào miếu Hải Âu Xứ Kiếm hỏi liền:
– Thức ăn đâu?
– Chưa có… Ta đặt hai con gà nướng khi nào xong sẽ có người đem tới đây…
Cười cười nói câu trên xong Vô Gia Tử quay qua Hoàng Sa Đảo Chúa:
– Ta đoán bậy mà đúng. Lãng Thư Sinh có tới Đường Lâm và ngụ ở miếu Ngô Vương đêm qua…
– Sao ngươi biết?
Hoàng Sa Đảo Chúa hất hàm. Vô Gia Tử cười hí hí:
– Lão chủ quán nói với ta. Y đặt lão làm con gà nướng bởi vậy ta mới thấy có cơm nếp và ngửi được mùi thịt gà nướng. Tuy nhiên điều mà ta đoán không ra là cớ gì khiến y phải đi vội mà không chờ ba chúng ta…
Hoàng Sa Đảo Chúa im lặng còn Hải Âu Xứ Kiếm cũng trầm ngâm không nói. Riêng Vô Gia Tử lẩm bẩm trong khi dạo bước vòng vòng quanh chính điện.
– Có người tới…
Hải Âu Xứ Kiếm lên tiếng. Nhìn ra sân ba người thấy một cô gái ôm một bọc lá chuối to tướng. Cô gái có vẻ thẹn thò, bẽn lẽn khi gặp ba người lạ mặt. Dừng nơi cửa cô gái nói với Vô Gia Tử:
– Dạ ông nội sai cháu đem gà tới cho mấy chú…
Đưa tay đón bọc lá chuối Vô Gia Tử tươi cười nói với cô gái:
– Cám ơn cháu… Đây là tiền công của cháu…
Dứt lời y đưa cho cô gái một đồng. Cô gái mừng rỡ cám ơn rối rít…
– Đâu có nhiều mà cháu cám ơn…
Cô gái cười nói với Vô Gia Tử:
– Thưa nhiều lắm chú ơi. Nhà cháu bán cả ngày cũng chưa được năm ba đồng…
Hoàng Sa Đảo Chúa chợt hắng giọng:
– Ta cho cháu năm chục đồng đem về cho cha mẹ cháu làm vốn buôn bán…
Nói xong y nhét vào tay cô gái một xâu tiền. Có lẽ quá mừng rỡ nên cô gái quên nói lời cám ơn mà hối hả bước ra cửa. Nhìn theo bóng cô gái, Vô Gia Tử thở dài:
– Ngươi cho họ nhiều tiền quá…
Hoàng Sa Đảo Chúa cười cười:
– Ta thấy tội nghiệp… Nhà họ nghèo…
Vô Gia Tử trầm giọng:
– Họ là dân nghèo rớt mồng tơi mà tự dưng có nhiều tiền quá đôi khi trở thành tai họa… Thằng xã quan biết được sẽ tịch thu hết của họ…
– Có chuyện đó à?
Hoàng Sa Đảo Chúa hỏi và Vô Gia Tử gật đầu:
– Họ không đem nộp thời ở tù vì thằng xã quan sẽ vu cáo họ trộm cắp…
Hoàng Sa Đảo Chúa gằn gằn từng tiếng một:
– Ta sẽ trở lại đây để xét việc này. Nếu thằng xã quan của làng Đường Lâm mà làm việc đó thời ta sẽ vặn cổ hắn từ đằng trước ra đằng sau…
Vô Gia Tử cười hí hí:
– Ta chờ xem ngươi làm việc đó. Thôi ta ăn. Gà nướng mà ăn nguội mất ngon…
Ba vũ sĩ giang hồ ngồi phệt xuống gạch ăn thịt gà với xôi. Vừa ăn Hoàng Sa Đảo Chúa vừa cười nói:
– Lão chủ quán này nướng gà ngon tuyệt. Y xứng đáng năm mươi đồng ta thưởng cho y. Xong việc ở Thiên Đức ta nên trở lại đây nhậu một trận cho đã thèm…
Không giống hai người bạn Hải Âu Xứ Kiếm ăn rất chậm dường như y muốn có thời giờ để thưởng thức món gà nướng. Đợi cho Hoàng Sa Đảo Chúa nói xong y mới từ từ lên tiếng:
– Ngoài Bạch Long Vỉ đảo của ta cũng có làm món gà nướng nhưng không ngon bằng…
Vô Gia Tử vọt miệng hỏi liền:
– Ta nghe tới Bạch Long Vỉ mà chưa hề đặt chân tới. Nó ra làm sao, lớn không và có đông người ở không?
Bỏ miếng thịt gà vào miệng Hải Âu Xứ Kiếm nhai từ từ rồi nuốt xong mới trả lời:
– Bạch Long Vỉ cách đất liền hơn năm trăm dặm. Đi thuyền phải mất hai ba ngày mới tới. Chiều dài của đảo chừng mười dặm có một ngọn núi khá cao độ năm trăm thước. Dân cư trên đảo chừng vài trăm đa số làm nghề đánh cá, lấy tổ yến và mò ngọc trai…
Hoàng Sa Đảo Chúa lên tiếng:
– Ngọc trai thời ở đảo của ta cũng có…
Vô Gia Tử vọt miệng xen vào câu chuyện:
– Ngươi có ngọc trai Mị Nương không?
Vổ vổ vào gói hành lý đặt bên cạnh chỗ mình ngồi vị chúa đảo Hoàng Sa cười hà hà:
– Ta có một viên lớn gần bằng trứng gà, còn nhỏ hơn thời khá nhiều…
– Ta nghe nói ngọc trai Mị Nương có một đường chỉ đỏ mà người ta đồn đại là máu của công chúa Mị Nương bị vua cha chém chết chảy xuống biển mà các con trai ăn phải mà thành ra đường chỉ đỏ. Ngọc trai Mị Nương còn chưa trong sáng nếu không được rửa với nước giếng Trọng Thủy ở Loa Thành…
Hoàng Sa Đảo Chúa nói với giọng bông đùa:
– Ta cũng có nghe nói tới chuyện đó. Ngươi là gã ăn mày nghèo khổ mà biết nhiều chuyện lắm. Không biết ngươi là ăn mày giả hay thật…
Vô Gia Tử cười hí hí vì lời nói đùa của bạn. Cả ba vừa ăn vừa trò chuyện. Thoáng chốc hai con gà nướng và bọc xôi to tướng đã hết nhẵn. Mặt trời từ từ xuống. Tiếng chuông chùa buông rời rạc. Bóng tối đổ ập xuống. Ánh đèn dầu leo lét cháy soi mập mờ hình bóng ba người đang im lìm luyện nội công.
Xuất thân từ ba môn phái khác nhau do đó cách thức luyện nội lực của họ cũng khác biệt. Vô Gia Tử ngồi xếp bằng trên gạch, hai tay đặt lên đùi và mắt nhắm hờ như đang thiu thiu ngủ.
Hải Âu Xứ Kiếm cũng ngồi xếp bằng, bàn tay mặt đặt trên đùi, lòng bàn tay mặt ngửa lên trời trong lúc bàn tay trái úp xuống đùi, còn mắt mở lớn nhìn vào khoảng không trước mặt.
Hoàng Sa Đảo Chúa đứng im như tượng, hai mắt nhắm kín lại, hai cánh tay buông xuôi xuống, hai bàn tay khép lại với hai ngón cái và trỏ cong lại thành vòng tròn. Ánh đèn dầu leo lét tỏa ánh sáng vàng vọt. Không khí trong ngôi cổ miếu lạnh lùng và rét mướt. Tiếng côn trùng rỉ rả hoà lẫn trong tiếng gió đêm rì rào mấy cây sầu đông ngoài sân.
Hoàng Sa Đảo Chúa đột nhiên lên tiếng:
– Có người tới…
Giọng trầm trầm của Hải Âu Xứ Kiếm vang lên:
– Hai người…
Vô Gia Tử cười hí hí:
– Họ vào tới sân… Ta lên nóc nhà…
Hoàng Sa Đảo Chúa nói nhanh:
– Ta chận cửa hậu…
Thân ảnh ba ngưới loáng động. Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử tung mình lên nóc nhà. Nằm gọn trên cây đà ngang cả hai chăm chú nhìn hai người vừa bước vào. Hải Âu Xứ Kiếm gật đầu khi nghe Vô Gia Tử thì thầm vào tai của mình bốn chữ ” nhân viên do thám ”. Nằm ở trên cao họ nghe hai tên do thám nói chuyện với nhau.
– Chừng nào Anh Tư mới tới đây hả Mười Lăm?
– Sáng mai mình đi gặp ảnh rồi đi với ảnh tới Thiên Đức…
– Mày biết vì cớ gì mà mình phải hộc tốc tới đây chờ ảnh?
– Tao không biết. Tao với mày như thiên lôi trời sai đâu đánh đó. Biết nhiều thời cực nhiều và khổ nhiều chứ có ích lợi gì…
Vô Gia Tử hơi cau mày khi nghe có tiếng khịt khịt mũi rồi giọng nói vang lên:
– Có người tới đây trước bọn ta. Ta ngửi được mùi thịt gà nướng…
– Ta biết rồi… Anh Tư có nói với ta về vụ một cặp vợ chồng và một tên thanh niên mà thằng Bốn Mươi Lăm và thằng Bốn Mươi Sáu đã gặp họ ở đây đêm hôm qua. Bọn chúng trông có vẻ khả nghi lắm. Bởi vậy Anh Tư mới bảo tao ra lệnh cho hai thằng Bốn Mươi Lăm và Bốn Mươi Sáu bí mật theo dõi chúng. Ngoài ra Anh Tư cũng ban lệnh báo động đỏ. Tao nghe Anh Tư nói tới chuyện tổng đàn đã phái năm nhân viên cao cấp đi truy tầm tông tích của gã thư sinh bán kiếm. Năm người này có cái tên ngộ lắm…
– Tên gì mà ngộ…?
– Ngũ Đại Nhân… Ta có hỏi thời Anh Tư cười nói đùa là Năm Ông Lớn…
– Mày nói biết nhiều khổ nhiều, cực nhiều mà tại sao cái gì mày cũng biết hết trơn hết trọi…
– Ấy cũng nhờ tao được Anh Tư thương. Ảnh biết tao mau mắn, lanh tay lẹ chân, rót trà châm thuốc cho ảnh…
Có tiếng cười hà hà tỏ vẻ thích thú và tiếng nói vọng lên:
– Mày nâng bi xếp thời nói đại đi chứ tránh né làm gì. Bộ tao không biết sao…
– Ấy… Mày với tao là bà con ruột thịt nên tao mới nói ra. Nâng bi là một nghệ thuật bởi vì mày phải nâng bi làm sao cho xếp thương, xếp thích… Xếp mà thương thời mày muốn gì cũng được. Mày thấy không tao chỉ cần ỉ ôi vài tiếng là Anh Tư nhận mày vào làm chung với tao liền…
Nghe tới đây Vô Gia Tử thì thầm vào tai của Hải Âu Xứ Kiếm:
– Bắt sống…
Vị chúa đảo nhẹ gật đầu. Hai cao thủ buông mình rơi xuống.
– Gian phi… Chạy… Báo tin…
Một tên ra lệnh cho đồng bọn chạy trốn trong lúc hắn rút vũ khí tấn công địch thủ. Nghe đồng bọn ra lệnh tên kia băng mình về phía cửa hậu. Trông thấy một tên đào tẩu song Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm không ngăn cản vì biết có ba đầu sáu tay tên do thám cũng không thoát khỏi sự canh chừng của Hoàng Sa Đảo Chúa.
Cười cười nhìn tên do thám thủ lưỡi đao nhọn lểu Vô Gia Tử hắng giọng:
– Ngươi bỏ đao xuống thời ta sẽ để cho ngươi sống sót mà nuôi vợ con, bằng không…
Chỉ vào Hải Âu Xứ Kiếm đang khoanh tay nhìn đăm đăm tên do thám như rắn thôi miên con mồi trước khi nuốt chững, Vô Gia Tử cười cười:
– Nếu ngươi không nghe lời ta thời ông chúa đảo đó sẽ vặn cái cổ của ngươi từ đằng trước ra đằng sau…
Tên do thám liếc nhanh Hải Âu Xứ Kiếm. Điều đó đủ để cho Vô Gia Tử nhảy xổ vào đối phương. Chưa kịp múa đao tên do thám cảm thấy cổ tay của mình đau buốt rồi toàn thân tê liệt không nhúc nhích được.
Hải Âu Xứ Kiếm mỉm cười khi nghe tiếng la hét của tên do thám chạy trốn về phía cửa hậu rồi Hoàng Sa Đảo Chúa bước vào. Tay mặt y xách cổ tên do thám như xách một con gà chết. Buông hai nhân viên của đoàn do thám Thăng Long rớt xuống gạch Hoàng Sa Đảo Chúa sẳng giọng:
– Hai ngươi tên gì? Thuộc tổ, toán, ban nào của đoàn do thám. Biết điều nói ta nghe bằng không ta vặn cổ…
Hai tên do thám nhìn ba người đứng trước mặt lom lom. Chúng biết mình vô phúc lọt vào tay các vũ sĩ giang hồ bởi vì chỉ có họ mới dám chọc tới đoàn do thám triều đình.
– Chọc tới bọn ta là các ngươi tự chuốc lấy rắc rối và phiền não vào mình…
Tên do thám lớn tuổi lên tiếng cảnh cáo. Hoàng Sa Đảo Chúa cười gằn:
– Ngươi đừng đem cái danh đoàn do thám ra hù thiên hạ. Ta sẽ cho ngươi thưởng thức thủ đoạn của Hoàng Sa phái…
Rốp… Tên do thám lớn tuổi rú tiếng kêu đau đớn khi bị Hoàng Sa Đảo Chúa bẻ lọi cổ tay.
– Ngươi nói không?
Tên do thám lắc đầu dù nét mặt nhăn nhó và mồ hôi rịn ra trên trán. Hoàng Sa Đảo Chúa cười hực:
– Ta thử xem ngươi lì lợm tới đâu…
Bằng thủ pháp kỳ bí của Nã Điểu công phu vị chúa đảo Hoàng Sa từ từ bẻ trật từng khớp xương trên thân thể của tên do thám.
– Ối… Trời ơi… Má ơi… Đau quá… Đau chết thôi… Trời ơi… Đau…
Tên do thám vừa la, vừa kêu, vừa thở, vừa đổ mồ hôi hột khi bị tra tấn. Tuy nhiên hắn không chịu hé môi. Hoàng Sa Đảo Chúa cười nói với hai bạn:
– Thằng này chì lắm…
Tên do thám rú lên như heo bị chọc tiết khi Hoàng Sa Đảo Chúa từ từ bẻ ngược cánh tay của hắn.
– Ối… Trời ơi… Trời ơi… Chết mất… Đau… Đau quá… Khai… Để tôi khai… Tôi nói…
Miệng cười tươi tắn Hoàng Sa Đảo Chúa vung tay. Loáng mắt y đã sửa lại các khớp xương bị sai chỗ cho tên do thám.
– Ngươi chịu nói chưa?
Tên do thám gật đầu ấp úng:
– Đại hiệp muốn hỏi điều chi…
– Ngươi tên gì?
Nuốt nước bọt tên do thám nói nhỏ:
– Dạ số Mười Lăm…
Hoàng Sa Đảo Chúa quắc mắt khiến cho tên do thám xanh mặt.
– Thưa đại hiệp tôi nói thật. Sau khi gia nhập đoàn do thám mọi nhân viên đều không có tên họ mà được gọi bằng bí số. Số càng lớn chừng nào thời chức vụ càng kém và thời gian phục vụ cũng ít hơn…
Chỉ vào tên đồng bọn hắn nói tiếp:
– Nhờ tôi tiến dẫn nên y mới được gia nhập gần năm nay. Vì vậy y mới có số là Năm Mươi Tám…
Vô Gia Tử cười hí hí:
– Hồi nãy ta có nghe ngươi nhắc tới Anh Tư. Như vậy cấp bực của y chắc phải lớn lắm…
– Dạ đại hiệp nói đúng. Anh Tư là lộ trưởng lộ Tam Đái, Anh Ba là lộ trưởng Quốc Oai, Anh Năm là lộ trưởng Tam Giang, còn Anh Hai là tổng lộ trưởng ba lộ Tam Đái, Quốc Oai và Tam Giang…
Ba cao thủ giang hồ gật gù mỉm cười. Vô Gia Tử hỏi:
– Ngươi hẹn với Anh Tư của ngươi ở đâu?
Biết không giấu được tên Mười Lăm đành phải khai sự thật:
– Dạ ở chùa Đường Lâm…
Như để chứng tỏ sự thành thật của mình hắn nói tiếp:
– Chúng tôi lãnh phận sự theo dõi cặp vợ chồng đi với một thanh niên về Thiên Đức…
Hoàng Sa Đảo Chúa liếc nhanh Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm đoạn hỏi tiếp:
– Bây giờ họ đang ở đâu?
– Họ đang trú ngụ ở xã Trung Thủy thuộc huyện Đan Phượng…
– Bọn ngươi theo dõi ba người đó để làm gì?
Mười Lăm lắc đầu nói:
– Tôi không biết… Đại hiệp thừa biết một nhân viên cắc ké như tôi chỉ biết lãnh lệnh và thi hành. Tôi đã khai hết rồi xin đại hiệp tha cho. Tôi còn mẹ già và vợ con phải nuôi…
Hoàng Sa Đảo Chúa cười nhạt:
– Ta không giết hai ngươi đâu mà sợ sệt. Hoàng Sa Đảo Chúa ta không thích giết người vô tội…
Quay sang đồng bạn y hỏi nhỏ:
– Hai ngươi tính đi hay ở lại đây?
Vô Gia Tử định nói điều gì song im lặng để cho Hải Âu Xứ Kiếm trả lời. Vị chúa đảo Bạch Long Vỉ hắng giọng:
– Ta thấy mình đi đêm tiện hơn… Đường vắng nên ta có thể đi nhanh…
– Ngươi biết Đan Phượng ở đâu không?
Vô Gia Tử hỏi và Hải Âu Xứ Kiếm lắc đầu. Có lẽ muốn lấy lòng cho nên Mười Lăm xen vào:
– Đan Phượng nằm về phía đông của huyện Phúc Thọ và cách đây chừng nửa ngày đường. Có điều ba vị phải băng qua sông Hát mới tới Đan Phượng được. Đi theo con đường vào làng Đường Lâm này ba vị sẽ gặp một ngã ba. Đó là con lộ nối liền huyện Phúc Thọ với bến đò sông Hát. Rẽ tay mặt tại ngã ba này và đi chừng hai chục dặm ba vị sẽ gặp sông Hát. Ngồi đò qua sông Hát là ba vị đã vào địa phận huyện Đan Phượng…
Hoàng Sa Đảo Chúa gật đầu bước nhanh ra sân. Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử theo sau. Ngang qua chỗ hai tên do thám đang ngồi Vô Gia Tử cười hí hí:
– Hai ngươi chịu phiền ngủ một giấc tới sáng…
Bàn tay mập mạp với năm ngón tay ngắn ngủn của y phất liền hai lượt. Hai tên do thám nằm lăn ra sàn gạch.