← Quay lại trang sách

HỒI XVIII Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả

Ba người ngồi quanh chiếc bàn cây ọp ẹp trong quán ăn lụp xụp thuộc địa phận xã Trung Thủy, huyện Đan Phượng. Trời quá ngọ nên phiên chợ đã vãn. Quán ăn vắng chỉ có vài người ngồi. Ngoài ba người ra có hai người đàn ông ngồi nơi chiếc bàn trong góc.

– Tiện sinh kính mời nhị vị bữa cơm trưa…

Lãng Thư Sinh cười nói với hai vợ chồng mà y tình cờ gặp gỡ nơi miếu Ngô Vương và cùng nhau đi một đoạn đường.

– Chúng tôi làm phiền tiên sinh nhiều quá…

Người chồng lên tiếng. Lãng Thư Sinh cười nhẹ:

– Sá gì một bữa cơm nghèo mà nhị vị lại quan tâm. Ăn trưa xong chúng ta sẽ đi một mạch tới huyện Từ Liêm rồi kiếm đò băng qua sông Lô…

Liếc nhanh vợ như dọ ý đoạn người chồng thấp giọng:

– Tiên sinh không sợ mang lấy phiền lụy khi đi với chúng tôi về Kinh Bắc…

Lãng Thư Sinh im lặng nhìn ra ngoài đường. Nắng trưa dọi xuống cây soan già cỗi nằm nơi góc trái của quán ăn. Có tiếng chim hoàng oanh hót véo von. Giọng nói của Lãng Thư Sinh cất lên trầm và chậm rãi:

– Tiện sinh không dám sánh mình với người xưa để nói câu: ” Tiên thiên hạ chi ưu, nhi ưu. Hậu thiên hạ chi lạc, nhi lạc “. Tuy nhiên nếu giúp ích được gì cho nhị vị tiện sinh sẵn sàng…

Giọng nói của y chợt thấp xuống chỉ vừa đủ cho hai vợ chồng nghe:

– Nhị vị có biết chúng ta đang bị nhân viên do thám theo dõi không. Hai nhân viên do thám theo dõi chúng ta đang ngồi nơi chiếc bàn trong góc. Tiện sinh biết họ đã theo ta từ sáng…

Lãng Thư Sinh thấy được vẻ lo âu hiện ra trên mặt người chồng còn người vợ lộ nét hốt hoảng và sợ hãi. Thong thả nhấc chén trà nóng lên nhấp ngụm nhỏ y tiếp:

– Trong hai tên theo dõi ta có một tên mà ta đã gặp nơi miếu Ngô Vương ở Đường Lâm. Dù hắn cải dạng tiện sinh cũng nhìn ra được…

– Chúng ta phải làm sao thưa tiên sinh?

Người vợ hỏi bằng giọng lo âu. Lãng Thư Sinh trả lời với giọng bình tịnh:

– Chúng ta không phải làm gì hết. Ta cứ chờ xem…

Rót trà vào chén cho người chồng Lãng Thư Sinh hỏi một câu như muốn lãng sang chuyện khác.

– Nhị vị định tới xã, làng nào ở phủ Thiên Đức?

Hai vợ chồng nhìn nhau như hỏi ý rồi sau đó người chồng khẽ lên tiếng:

– Chúng tôi định tới Hoa Lâm?

Lãng Thư Sinh cười nhẹ:

– Nếu tôi không lầm thời Hoa Lâm chính là hành cung của Lý triều ngày xưa…

Người chồng gật đầu như thừa nhận song lại im lặng không nói gì hơn.Thấy thế người vợ vội lên tiếng:

– Tiên sinh chắc có viếng thăm phủ Thiên Đức?

Uống cạn chén trà Lãng Thư Sinh cười đáp:

– Cách đây mấy năm tiện sinh có ghé qua đất Kinh Bắc thăm các ngôi chùa nổi tiếng như Tiêu Sơn, Linh Ứng và Ứng Tâm. Theo thiển ý của tiện sinh đất Kinh Bắc là đất sản xuất ra nhiều nhân tài của nước ta…

Liếc nhanh hai người ngồi đàng sau lưng của hai vợ chồng y nói nhanh:

– Trời cũng đã quá ngọ rồi nên chúng ta mau kíp lên đường để kịp tới Phượng Trì chiều nay…

Trả tiền xong ba người bước ra cửa. Trời xanh lơ. Không khí lành lạnh. Con đường làng vắng vẻ. Liếc ra sau trông thấy hai nhân viên do thám lẻo đẻo theo sau chừng trăm bước người vợ lại có thái độ khẩn trương và lo âu.

-Nhị vị an tâm… Chúng chỉ theo dõi chứ chưa làm gì chúng ta đâu…

Người chồng chợt lên tiếng:

– Họ không theo dõi tiên sinh đâu mà họ theo dõi hai vợ chồng tôi…

– Hóa ra là thế… Nhị vị làm điều gì mà bị nhân viên do thám theo dõi?

Người chồng thấp giọng:

– Tiên sinh là một người hiền lành và tử tế do đó tôi không muốn tiên sinh dính líu hay bị vạ lây vì chúng tôi. Họ theo dõi tôi từ Tam Đái chỉ vì lý do tôi mang họ Lý…

Lãng Thư Sinh quay nhìn người chồng dường như không hiểu ông ta muốn nói điều gì. Thấy thế người vợ lên tiếng:

– Phu quân cho phép thiếp được trình bày đầu đuôi câu chuyện để tiên sinh đây được tận tường…

Trầm ngâm giây lát người chồng nói với vợ:

– Phải đó… Phu nhân giải bày hộ ta…

Nở nụ cười tươi tắn người vợ nói với Lãng Thư Sinh:

– Tiên sinh làu thông kinh sử tất biết vị vua khai sáng ra nhà Lý tên là Công Uẩn vốn sinh trưởng nơi làng Cỗ Pháp. Tục truyền ngài không có cha hay đúng hơn cha của ngài là thần nhân. Khi ngài lên ba mẹ đem cho nhà sư Lý Khánh Vân ở chùa Cỗ Pháp và được nhà sư đặt tên Lý Công Uẩn. Thiên tư dĩnh ngộ, tài kiêm văn võ nên lớn lên ngài vào Hoa Lư làm quan dưới triều Lê Đại Hành và được thăng tới chức Tả Thân Vệ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ. Khi Lê Đại Hành băng con của người là Long Đỉnh lên kế nghiệp. Long Đỉnh là một ông vua tàn ác và xa xỉ khiến cho dân chúng oán giận. Bởi vậy khi Long Đỉnh mất mà con còn thơ dại nên các quan lại trong triều bèn tôn Lý Công Uẩn lên làm vua mở ra triều Lý dài hơn hai trăm năm. Lý Công Uẩn lên ngôi xưng là Lý Thái Tổ. Ngài băng truyền ngôi cho con là Thái Tông, Thánh Tông, Nhân Tông, Thần Tông, Anh Tông. Nếu tôi nói có điều chi không đúng xin tiên sinh vui lòng cải chánh cho…

Lãng Thư Sinh lắc đầu:

– Tiện sinh đã nói là nếu đi thi phu nhân sẽ đoạt chức trạng nguyên dễ như bỡn. Có những điều tiện sinh không biết mà phu nhân lại thông suốt. Kính mời phu nhân cho nghe tiếp…

– Vua Anh Tông có nhiều con trai. Long Xưởng là con của vua Anh Tông với bà Chiêu Linh hoàng hậu, còn Long Cán là con của bà Đỗ hoàng hậu. Vì muốn cho con mình được làm vua nên Đỗ hoàng hậu vu cáo thái tử Long Xưởng thông dâm với cung phi. Nghe lời dèm pha của Đỗ hoàng hậu, vua Anh Tông mới phế thái tử Long Xưởng làm thứ dân. Sau khi vua Anh Tông băng, Đỗ thái hậu cầm quyền bèn hạ ngục thái tử Long Xương rồi sau đó đày lên vùng Tam Giang. Vì không chịu được sơn lam chướng khí và nhất là phẫn uất nên mấy năm sau thái tử Long Xương từ trần. Ngài chính là nội tổ của tệ phu quân…

Đang đi nghe nói tới đó Lãng Thư Sinh chợt ngừng bước rồi quay nhìn người chồng đăm đăm. Lát sau y mới từ từ lên tiếng:

-Tiện sinh thật là bất kính…

Người chồng cười buồn:

– Tôi chỉ là hạng thứ dân nghèo khổ như tiên sinh mà thôi…

Tiếng người vợ vang lên đều đều:

– Thái tử Long Xưởng có ba người con; trưởng tên Long Vân, thứ nhì con gái tên Tiểu Hạnh và con trai út tên Long Tấn. Long Vân sinh được một trai tên Long Minh. Ông ta có hai gái và một người con trai tên Long Anh. Đó chính là phu quân của tôi. Sau khi thái tử Long Xưởng mất, ông nội của phu quân tôi bèn khuyên em gái và em trai của mình bỏ vùng Tam Giang đi tìm một chỗ khác kín đáo và an toàn để trú ẩn. Vua Cao Tông mất truyền ngôi cho Huệ Tông. Là một ông vua nhu nhược, thiếu sáng suốt, không quyết đoán lại thêm bệnh hoạn do đó ông ta để cho Trần Thủ Độ chuyên quyền rồi ngôi báu của nhà Lý chuyển sang tay họ Trần. Tiếm ngôi vua xong chưa đủ Trần Thủ Độ còn tìm cách sát hại hết tôn thất nhà Lý. Người mà lão nhắm trước tiên chính là nhạc phụ và gia đình của người…

Người vợ của Lý Long Anh thở hơi dài áo não rồi nghẹn ngào tiếp:

– Tôi thật có lỗi là từ lúc gặp nhau tới giờ mà chưa cho tiên sinh biết tính danh. Tôi tên là Ngô Thị Tường Vi…

Lãng Thư Sinh nhẹ cười:

– Hân hạnh được biết quí danh của phu nhân…

– Toàn gia đình của cha chồng tôi đều bị sát hại cùng một lúc. Hai vợ chồng tôi vì có chuyện phải đi xa nên may mắn được sống sót. Từ đó hai chúng tôi sống chui rúc và lúc nào cũng sợ hãi…

Tường Vi dứt câu chuyện bằng hơi thở dài hắt hiu phiền muộn. Giọng nói của Lý Long Anh cất lên khàn đặc và nghèn nghẹn:

– Nước là của chung của mọi người cũng như ngôi báu không phải của riêng ai. Thịnh suy hưng phế là lẽ đương nhiên của trời đất. Lý triều của tôi sau thời gian hưng thịnh tất phải đi vào chỗ suy vong. Hiểu điều đó nên tôi không hề có ý phản đối chuyện họ Trần lên làm vua nước ta. Tôi chỉ muốn được sống bình yên, làm một người dân lương thiện và nghèo khổ. Tuy nhiên lão Trần Thủ Độ không chịu để yên cho chúng tôi sống. Sau khi cha mẹ, chị em bị sát hại, tôi và tiện nội phải trốn chui trốn nhủi như hai kẻ bị mang bản án tử hình. Tôi không ham vàng bạc, giàu sang, ngôi báu mà chỉ muốn được sống yên ổn bên vợ hiền và đứa con sắp sửa chào đời…

Nói tới đó Long Anh quay nhìn vợ với cái nhìn âu yếm và trìu mến. Hơi bẻn lẻn Tường Vi cười nói với Lãng Thư Sinh:

– Không dấu chi tiên sinh tôi mang thai được hơn ba tháng rồi. Vợ chồng chúng tôi định về Hoa Lâm để tế lễ tổ tiên và gặp gỡ họ hàng lần cuối trước khi đi xa. Chúng tôi định vào Lâm Bình…

Lãng Thư Sinh có thái độ đăm chiêu khi nghe Tường Vi nói định đi vào Lâm Bình. Dù không nói ra y cũng cảm thấy ái ngại cho hoàn cảnh éo le và khắc nghiệt của hai vợ chồng Lý Long Anh.

– Nhị vị có biết đường vào Lâm Bình xa xôi và nguy hiểm lắm không?

Lý Long Anh và Tường Vi không trả lời câu hỏi của Lãng Thư Sinh. Lát sau Long Anh thong thả thốt:

– Chúng tôi cũng biết đi vào Lâm Bình khó khăn lắm nhưng vì là đất xa xôi nên không ai để ý tới mình. Tôi muốn đi xa kinh kỳ, càng xa chừng nào càng tốt chừng đó…

Tường Vi chợt lên tiếng xen vào câu chuyện:

– Tiên sinh có vào Lâm Bình lần nào chưa?

Lãng Thư Sinh trả lời không do dự:

– Hơn hai năm trước tôi có vào Lâm Bình. Đây là đất của Chiêm Thành dâng chuộc cho ta nên còn hoang vu rừng rú và ít dân cư ngụ làm ăn. Đường vào đó xa hơn nghìn dặm và nếu không có gì trắc trở cũng phải mất gần hai ba tháng. Từ kinh thành ta phải đi Trường Yên để vào Thanh Hóa, rồi Diễn Châu, Nghệ An và sau đó mới tới Lâm Bình được. Đèo Ba Dội nổi tiếng vì hiểm trở và ăn cướp. Nó là chỗ ngăn chia hai vùng Trường Yên và Thanh Hóa. Nhị vị phải qua sông Mã, sông Lam, phải vượt qua dãy núi Hồng Lĩnh, núi Khai Trướng… Nhị vị đi không tới đâu…

Lãng Thư Sinh dừng lại ở đó vì không muốn làm nản lòng Long Anh và Tường Vi. Xuyên qua kinh nghiệm giang hồ y biết khó có ai thoát khỏi sự truy lùng của đoàn do thám Thăng Long. Ngay cả một vũ sĩ giang hồ có bản lĩnh cao siêu như y, mà còn phải chật vật mới tạm thời tránh né được sự truy tầm của nhân viên do thám. Hai người bạn mới quen của y, chồng chỉ biết năm ba đường quyền thế cước, còn vợ chân yếu tay mềm lại thêm thai nghén thời làm sao đủ sức lẩn trốn tới vùng Nghệ An, Lâm Bình xa xôi hiểm trở.

– Chuyện nhị vị muốn đi vào Lâm Bình cư trú thủng thẳng ta tính cũng được. Điều quan trọng hiện giờ là ba chúng ta phải làm sao đi tới Hoa Lâm mà không bị nhân viên do thám bắt giữ…

Câu nói này khiến cho hai vợ chồng Lý Long Anh lo âu và sợ hãi. Thấy thế Lãng Thư Sinh cười trấn an:

– Nhị vị hiền phu phụ an tâm… Tôi không để cho nhân viên do thám làm khó dễ nhị vị đâu…

Long Anh mỉm cười. Y không muốn nói ra vì sợ làm phật lòng người bạn mới quen, song y nghĩ một thư sinh trói gà không chặt thời làm gì có khả năng bảo vệ hai vợ chồng mình được. Riêng Tường Vi lại nghĩ khác. Là đàn bà, nàng có trực giác để hiểu lờ mờ rằng người học trò này có cái gì đặc biệt khác hẳn người thường. Dù biết bị nhân viên do thám theo dõi song ông ta vẫn giữ được thái độ bình tịnh, thản nhiên, không sợ hãi và bối rối. Phải sở cậy vào điều gì hay cái gì cho nên ông ta mới có được thái độ đó. Nàng không hiểu tại sao mình lại có thể tín nhiệm và tin tưởng vào người học trò mới quen này để đem chuyện riêng tư ra thố lộ. Dường như nàng cảm thấy an tâm hơn khi có ông ta ở bên cạnh.

Hoàng Sa Đảo Chúa, Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm hơi lơi bước khi thấy xa xa đèn lửa sáng hẳn lên rồi một vệt sáng mờ mờ hiện ra.

– Sông Hát…

Hải Âu Xứ Kiếm la lớn. Hoàng Sa Đảo Chúa cười nói với Vô Gia Tử:

– Ngươi đoán đúng. Thằng do thám xỏ lá. Nó định gạt tụi mình khi bảo mình phải rẽ tay mặt thay vì rẽ tay trái. Có dịp gặp lại ta sẽ vặn họng nó…

Vô Gia Tử cười hí hí:

– Ta biết…Gạt được thằng này đâu phải dễ…

Nói tới đó y chợt ngừng lại khi nghe có tiếng hú nho nhỏ nổi lên rồi năm bóng người từ trong lề đường tối tăm nhảy ra chận đường. Hải Âu Xứ Kiếm cười gằn:

– Nhân viên do thám…

Y im lìm quan sát năm người đang dàn thành hàng ngang chận đường mình. Nhân dạng bất đồng, niên kỷ cũng khác biệt mà y phục cũng không giống với nhau; năm người lạ đều mang vũ khí tùy thân. Năm người đều có một điểm tương đồng là thần thái ung dung tự tại cộng thêm nhãn quang sáng rực chứng tỏ họ phải có nội lực thâm hậu và công phu trầm tịnh cao siêu.

Xoạc bộ đứng tấn vị chúa đảo Hoàng Sa ôm quyền thi lễ xong cất giọng sang sảng:

– Hoàng Sa Đảo Chúa hân hạnh được gặp chư vị…

Dù không giống nhau song nét mặt của năm người lạ hơi thay đổi khi nghe hoàng y khách xưng danh hiệu. Không thường xuyên lộ diện song Hoàng Sa đảo vẫn được đồng đạo tán tụng và ngưỡng mộ về hành vi hiệp nghĩa và nhất là công phu Nã Điểu độc bộ giang hồ.

– Các hạ là người của Hoàng Sa đảo?

Người mặc áo xanh lên tiếng nhắc lại như sợ mình nghe lầm. Hoàng Sa Đảo Chúa gióng lên tràng cười vang vọng đoạn trầm giọng:

– Hoàng Sa Đảo Chúa không để cho bất cứ ai mạo danh đâu… Nếu các hạ không tin ta mời các hạ vài chiêu…

Thong thả bước ra đứng trước mặt Hoàng Sa Đảo Chúa, người áo xanh nghiêng mình thi lễ đoạn cất giọng trầm trầm:

– Bất Tài Thủ ta hân hạnh được lĩnh giáo Nã Điểu công phu…

Dứt lời lão xoạc chân đứng tấn. Lấy chân mặt làm trụ, chân trái dịch ra khoảng cách bằng với vai, hai chân hơi rùn xuống một chút, bàn tay mặt chụm lại thành chỉ đưa lên ngang mặt trong lúc bàn tay trái nắm lại thành quyền án tại đan điền. Vừa thấy đối phương triển khai chiêu thức mở đầu Hoàng Sa Đảo Chúa buông chuỗi cười rộ:

– Ha… ha… ha… Hóa ra các hạ là môn đệ của Thông Thánh Quán…

Vị chúa đảo Hoàng Sa quả nhiên lịch duyệt giang hồ. Chỉ cần nhìn chiêu thức mở đầu, y sớm nhận ra đối thủ xuất thân từ Thông Thánh Quán. Đây là một phái võ nổi tiếng mặc dù không có đông môn đệ. Thông Thánh Quán hay đền Tam Giang được dựng lên cách đây sáu trăm năm lúc nước ta còn lệ thuộc nhà Đường của Trung Hoa. Đền Tam Giang do Lý Thường Minh lúc đó làm đô đốc Phong Châu xây dựng. Một thời gian sau Thông Thánh Quán biến đổi thành ra nơi tu hành của các đạo sĩ thuộc Lão giáo, những người chuyên tu luyện để đắc đạo thành tiên hay trường sanh bất tử. Ngoài việc tu tiên các đạo sĩ này còn thu nhận đệ tử và truyền dạy vũ thuật. Tuy nhiên các nhân vật giang hồ ít khi nghe danh biết tiếng của Thông Thánh Quán, cho tới khi Ngô Quyền khởi binh đánh quân Nam Hán và Đinh Bộ Lĩnh bình loạn mười hai sứ. Từ đó các môn đệ của đền Tam Giang mới bắt đầu lộ diện và được mọi người trọng vọng qua hành vi hiệp nghĩa và một công phu bí truyền tên Bạch Hạc. Sở dĩ có tên Bạch Hạc vì Thông Thánh Quán nằm trong địa phận xã Bạch Hạc, huyện Bạch Hạc. Theo truyền thuyết huyện Bạch Hạc và nhất là trong địa phận xã Bạch Hạc có cây chiên đàn mà chim hạc trắng hay làm tổ và sinh sống bởi vậy người ta mới đặt tên Bạch Hạc. Công phu Bạch Hạc của Thông Thánh Quán bao gồm hai tuyệt kỹ chỉ và trảo.Tất cả đều dựa vào các động tác của chim hạc trắng như bay lượn hoặc đánh nhau với đồng bọn hay các loài chim khác.

Thầm kinh ngạc trước kiến thức vũ học và lịch duyệt giang hồ của đối phương, Bất Tài Thủ cất giọng lạnh lùng:

– Hoàng Sa đảo quả nhiên danh truyền không dối…

Chữ cuối buông chưa trọn Bất Tài Thủ xuất chiêu liền. Năm ngón tay chụm lại nhọn hoắt như mỏ chim hạc mổ vào ngực trong lúc tay tả mở cong cong thành trảo chụp tới vân môn huyệt. Thoạt trông vô kình lực, không biến hóa; nhưng thủ pháp thần tốc khiến cho hai đòn của Bất Tài Thủ trở thành kỳ ảo và hiểm độc cực cùng. Nói rằng vô kình lực và không biến hóa, song dưới nhãn quan của một tay hành gia vũ học cỡ như vị chúa đảo Hoàng Sa, thời hai đòn trảo chỉ của đối phương hàm chứa ám kình có khả năng làm vỡ đá nát cây cũng như biến hóa thành trăm ngàn thế thức tinh diệu. Hữu chỉ mổ ngay vào huyệt đản trung thuộc mạch nhâm song hầu như các huyệt đạo của mười hai chính kinh đều là mục tiêu. Trảo công bấu vào huyệt vân môn có thể là hư chiêu mà biến thế nhằm vào các yếu huyệt ở cổ, tay và mặt. Ngay lúc chiêu thức còn cách mục tiêu không đầy gang tấc, Bất Tài Thủ mới biến chiêu và thế thức của hắn quái đản vô lường. Hữu chỉ đang mổ vào huyệt đản trung chợt nhảy qua huyệt nhũ trung đoạn kéo xuống chương môn. Trong lúc trảo công chụp vào vân môn huyệt thình lình biến ra triệt thủ chém sả xuống vai đoạn lật ngang phạt vào cổ.

Hoàng Sa Đảo Chúa dịch bộ sang tả nửa bước. Động tác của y nhanh vô cùng, nhanh tới độ nếu không chú ý và không có nhãn lực tinh tường người ta tưởng y vẫn đứng yên tại chỗ cũ. Theo đà bước chân, tay mặt của y đánh quét một đường từ phải sang trái với năm ngón tay mở khoằm khoằm móc tới khuỷu tay của địch thủ. Cách giải chiêu của Hoàng Sa Đảo Chúa tài tình vô cùng bởi vì y đã phối hợp thủ pháp và bộ pháp. Khi dịch chân sang bên trái y bước chênh chếch khiến cho khoảng cách giữa y và đối thủ gần hơn vì thế y ra tay sau mà chiêu thức lại đến trước. Chớp mắt trảo công của y chỉ còn cách mục tiêu cự ly.

Mang danh Bất Tài Thủ song hắn không bất tài mà phải nói là hữu tài mới đúng. Không ai đoán được Bất Tài Thủ sẽ giải chiêu bằng cách nào song biết hắn phải làm và phải làm thật nhanh. Bốn động tác xảy ra cùng một lúc và điều đó tỏ lộ bản lĩnh của một cao thủ hữu hạng giang hồ. Nó cũng chứng tỏ danh hiệu Bất Tài Thủ chỉ là khiêm nhường mà thôi. Ngay lúc năm ngón tay của đối thủ chờn vờn nơi huyệt khúc trạch, Bất Tài Thủ chợt dịch bộ sang tả nửa bước cùng với hữu chỉ mổ vào thiên phủ huyệt còn tả trảo móc tới thiên song huyệt của Hoàng Sa Đảo Chúa.

Vô Gia Tử cười hí hí còn Hải Âu Xứ Kiếm bật lên tiếng khen khi thấy đôi bên trổ tài. Hướng về bốn người còn lại vị chúa đảo Bạch Long Vỉ cao giọng:

– Chư vị là ai.Tại sao lại chận đường ta?

Người mặc áo trắng cất giọng khô khan:

– Ngũ Đại Nhân chúng ta được lệnh truy nã và áp giải các ngươi về Thăng Long…

Hải Âu Xứ Kiếm bật cười khanh khách:

– Tiếc thay thanh kiếm trong tay ta không quen nghe lệnh…

Phằng… Nhảy ra khỏi võ thanh kình ngư kiếm bật lên âm thanh lãnh lót rồi biến thành tia sáng xanh lè vút tới người mặc áo trắng.

– Nhãi con lớn mật… Vô Ảnh Kiếm ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt…

Thân ảnh loáng động cùng với ánh kiếm đen mờ xẹt ra. Chát… Kiếm với kiếm chạm nhau toé lửa. Hải Âu Xứ Kiếm cảm thấy lòng bàn tay nóng ran vì sức va chạm quá mạnh. Phần Vô Ảnh Kiếm cũng thầm kinh dị trước bản lãnh cao siêu của đối thủ trẻ tuổi. Lão ta chú mục vào thanh niên tóc cắt ngắn, mặc vũ phục màu xanh nước biển, chân mang hài sảo đang bồng kiếm đứng im. Hai tay gấp lại đưa lên ngang ngực, bàn tay mặt nắm lấy chuôi kiếm còn bàn tay trái áp hờ lên bàn tay mặt, thanh kiếm xanh biếc chĩa mũi thẳng băng lên trời phản chiếu ánh đuốc cháy bập bùng thành thứ màu sắc dị kỳ khiến cho người ta phải rùng mình cảm thấy bất an. Không dám khinh thường Vô Ảnh Kiếm lập tức xoạc chân đứng tấn. Tay tả co lại che kín đan điền, tay hữu cầm thanh kiếm chĩa mũi xuống đất, lão triển khai chiêu thức khởi đầu một cách kín đáo, trầm ổn và vững vàng để so bì công phu trầm tịnh với đối thủ tuổi chỉ bằng phân nửa.

Vì mới lộ diện giang hồ Hoàng Sa Đảo Chúa, Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử chưa nghe danh biết tiếng Ngũ Đại Nhân. Đó là năm nhân vật không nằm trong bốn ban mà chỉ chịu sự sai khiến của vị thủ lĩnh đoàn do thám. Năm người này là Vô Ảnh Kiếm, Bất Tài Thủ, Hắc Long Đao, Tam Đa Quyền và Thiết Chưởng Trương Ngân. So về tài bộ thời Ngũ Đại Nhân còn cao thâm hơn bốn vị trưởng ban, nhưng họ lại không nổi tiếng vì ít khi tham gia vào các hoạt động của đoàn do thám, mà chỉ chuyên tâm vào việc khổ luyện vũ thuật để truyền dạy cho nhân viên. Đêm nay do lời mời của vị thủ lĩnh họ nhập giang hồ truy lùng tông tích của Lãng Thư Sinh và tranh đoạt bộ kiếm thiết huyền. Qua báo cáo của thủ hạ họ định bắt giữ Hoàng Sa Đảo Chúa, Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm để tìm ra tông tích Lãng Thư Sinh.

Qua một chiêu kiếm thử sức, Vô Ảnh Kiếm thừa biết đối thủ của mình tuy trẻ tuổi song bản lĩnh cao siêu. Nhìn đăm đăm thanh kiếm cộng thêm thế thức khởi đầu của đối thủ lão buột miệng:

– Các hạ là người của Bạch Long Vỉ đảo?

Vô Gia Tử cười hí hí:

– Y không phải là người của Bạch Long Vỉ mà y chính là Bạch Long Vỉ chúa đảo…

Vô Ảnh Kiếm động dung khi biết đối thủ của mình là chúa tể của một phái võ lừng danh giang hồ.

-Ta mời các hạ một chiêu nữa…

Hải Âu Xứ Kiếm rung tay liền theo câu nói. Như một vì sao băng thanh kiếm kình ngư xẹt tới huyệt nhân nghinh của đối thủ. Kiếm vừa nhích động đã cận kề mục tiêu cự ly đủ thấy thủ thuật phóng kiếm của vị chúa đảo Bạch Long Vỉ nhanh khủng khiếp. Bằng phản ứng của một người khổ luyện vũ thuật từ lúc lên năm bảy,Vô Ảnh Kiếm rung cổ tay khiến thanh kiếm đâm ngay vào khuỷu tay đối thủ. Cười hực Hải Âu Xứ Kiếm gặt cổ tay và lưỡi kiếm kình ngư đổi chiều róc xuống bàn tay cầm kiếm của Vô Ảnh Kiếm.

– Giỏi…

Miệng bật tiếng khen nhân vật đứng đầu nhóm Ngũ Đại Nhân đạp bộ chênh chếch sang trái tránh đòn cùng với lưỡi kiếm thọc nhanh vào hông kẻ địch. Đối phương dịch bộ thời Hải Âu Xứ Kiếm cũng tạt bộ để vừa giải chiêu mà cũng để chận đường. Rẹt… rẹt… rẹt… Như con hổ dữ sổng chuồng vị chúa đảo Bạch Long Vỉ đâm liền ba kiếm bức Vô Ảnh Kiếm phải hồi bộ một bước để tránh né. Giận dữ lão thét thủ hạ xông vào tấn công kẻ địch. Hải Âu Xứ Kiếm bật cười ha hả:

– Lâu nay ta nghe đồn đoàn do thám cậy đông hiếp người bất chấp cả lề luật giang hồ. Đêm nay lưỡi kiếm kình ngư của ta sẽ vấy máu…

Hú tiếng dài lồng lộng không gian, Hải Âu Xứ Kiếm triển khai thuật xử kiếm bí truyền giao tranh với nhân viên do thám cực kỳ dữ dội. Cuộc hổn chiến càng lúc càng trở nên đẩm máu. Ngũ Đại Nhân cùng mấy chục thủ hạ chia nhau vây đánh Hoàng Sa Đảo Chúa, Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm cực kỳ ác liệt. Ba thằng đánh một không chột cũng què. Sau hơn một khắc giao tranh ba cao thủ hiệp đạo lần lần núng thế. Vô Gia Tử bị thương máu thấm đỏ áo. Chiếc áo vàng của Hoàng Sa Đảo Chúa lầm tấm máu. Máu của y cũng có mà máu của địch thủ cũng có. Hải Âu Xứ Kiếm khoé miệng rỉ máu tươi vì bị trúng phải chiêu quyền của lão Tam Đa Quyền. Hoàng Sa Đảo Chúa chợt hét lớn:

– Xuống sông…

Hải Âu Xứ Kiếm hiểu ý của bạn. Cả hai sinh trưởng nơi hoang đảo quen thủy tánh, thạo bơi lội do đó nếu phá vòng vây tìm đường xuống sông họ có cơ chạy thoát. Vô Gia Tử la lớn:

– Ta không biết bơi…

Tuy nhiên muốn xuống sông để tìm đường chạy trốn cũng không phải dễ. Ba người chỉ có một mình Hải Âu Xứ Kiếm xử dụng vũ khí còn hai người kia tay không. Dù vũ thuật cao siêu họ cũng không thể đem tay không ra đối chọi với khí giới vì vậy sự thi triển vũ thuật của họ bị hạn chế rất nhiều. Tình thế mỗi lúc trở nên nguy kịch. Họ sẽ bị nhân viên do thám giết chết nếu không chịu đầu hàng. Đột nhiên một tiếng hú lồng lộng không gian nổi lên. Thuật phi hành của người phát ra tiếng hú cao siêu vô tả. Vừa mới nghe tiếng hú phát ra đã thấy bóng người xuất hiện trên con đường.

– Chận đường tên đó…

Vô Ảnh Kiếm vẩy tay ra lệnh. Ba nhân viên do thám vung vũ khí chận đường. Rẹt… rẹt… Ánh kiếm đen ngời chớp lên dưới ánh đuốc bập bùng. Ba nhân viên do thám gục xuống không kêu được tiếng nào. Kẻ lạ xông vào vòng vây. Kiếm của y đi tới đâu người ngã ra tới đó. Hải Âu Xứ Kiếm nhận ra người mới tới chính là Nguyễn Tam Sơn, trang chủ của Tam Đảo trang. Tuy nhiên vị trang chủ nổi tiếng đêm nay lại có thái độ khác hẳn. Mỗi nhát kiếm của ông ta xuất ra là một nhân viên do thám bị chém chết. Dường như có điều gì xảy ra khiến cho ông ta hạ thủ bất lưu tình.

– Nguyễn trang chủ…Đa tạ trang chủ đã tiếp tay…

Nguyễn Tam Sơn bật cười. Giọng cười của ông ta chất chứa nhiều thê lương và phẫn nộ.

– Đảo chúa chưa biết toàn gia trang của lão phu đã bị đoàn do thám thiêu hủy. Mấy chục nhân mạng chỉ sống sót có vài người…

– Tại hạ không biết điều đó. Nguyễn tổng quản chắc không bị…

– Lão phu không biết Phong nhi còn sống hay đã chết… Dừng tay…

Nguyễn Tam Sơn hét lớn. Tiếng hét hàm chứa kình lực của vị trang chủ lừng danh giang hồ khiến cho mọi người giật mình kinh sợ đồng ngưng tay đánh nhau. Nguyễn Tam Sơn liếc một vòng. Ai ai cũng thấy ánh mắt của ông ta như có lửa, thứ lửa thù hận làm cho người ta phải sợ hãi.

– Ai là người chỉ huy ở đây?

Nguyễn Tam Sơn trầm giọng hỏi. Vô Ảnh Kiếm lên tiếng đáp:

– Chính lão phu. Các hạ là Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn?

– Các hạ là ai? Có chức phận gì trong đoàn do thám?

– Lão phu là Vô Ảnh Kiếm, thủ lĩnh Ngũ Đại Nhân

Nguyễn Tam Sơn cười gằn:

-Tốt lắm… Có vay thời phải trả… Đoàn do thám Thăng Long đã tàn sát vô số người vô tội. Bây giờ các hạ phải trả nợ máu…

Nói là đánh liền. Tăng… Thanh kiếm đen xì lấp lánh ánh ngũ sắc trong tay vị trang chủ Tam Đảo trang xẹt ra. Cười hực Vô Ảnh Kiếm vung kiếm chém vào thanh kiếm của đối phương. Xoẹt…Lão thủ lĩnh của Ngũ Đại Nhân kinh hãi khi thấy lưỡi kiếm của mình bị chém đứt làm đôi. Chưa kịp phản ứng lão thoáng thấy ánh kiếm đen ngời chớp chớp cùng với hàn quang lạnh ngắt xẹt tới ngực của mình. Rẹt… Vô Ảnh Kiếm chệnh choạng lùi lại. Máu từ ngực của lão phun ra có vòi. Trông thấy đồng bọn bị thương nặng, Hắc Long Đao nhập cuộc chiến. Lưỡi đao đen xì của lão chém vào lưng địch thủ. Nguyễn Tam Sơn tạt bộ sang tả nửa bước cùng với lưỡi kiếm chém sả vào vũ khí của đối phương. Xoẹt… Hắc Long Đao cảm thấy lưỡi đao của mình nhẹ hều. Chưa kịp phản ứng lão thấy ánh kiếm chớp lên. Phịch… Cánh tay của lão đã bị thanh kiếm của Nguyễn Tam Sơn chém đứt phân nửa. Lưỡi kiếm sắc bén tới độ chém đứt rồi lão mới có cảm giác đau nhói.

Hoàng Sa Đảo Chúa hò lớn:

– Thiết huyền kiếm… Thiết huyền kiếm…

Ba tiếng trên khiến cho nhóm Ngũ Đại Nhân giật mình kinh hãi. Tay bịn lấy vết thương nơi ngực Vô Ảnh Kiếm cố gắng bật thành tiếng la:

– Đánh..

Tiếng la của lão chìm mất trong tiếng hú lồng lộng không gian của Nguyễn Tam Sơn cùng với tiếng la hét của đám nhân viên do thám bị trúng thương. Với thanh kiếm báu vô song vị trang chủ của Tam Đảo trang đánh dạt kẻ địch mở đường máu. Nương cơ hội Vô Gia Tử, Hoàng Sa Đảo Chúa và Hải Âu Xứ Kiếm theo sát Nguyễn Tam Sơn tiến về phía bờ sông. Vừa bị đối phương đánh rát lại trông thấy chủ tướng bị thương đám nhân viên do thám đành nới vòng vây để cho kẻ địch chạy thoát.

– Phía bên trái có thuyền…

Nguyễn Tam Sơn nói với Hoàng Sa Đảo Chúa. Mừng rỡ vị chúa đảo nhảy từng bước dài về phía bên trái. Trông thấy chiếc thuyền lớn y lao mình tới. Ba người kia theo sau. Cầm lấy mái chèo Hoàng Sa Đảo Chúa ngồi phía sau lái còn Hải Âu Xứ Kiếm ngồi trước mũi. Thoáng chốc con thuyền ra tới giữa dòng sông. Không thấy nhân viên do thám đuổi theo Hoàng Sa Đảo Chúa lơi tay chèo đoạn cất tiếng nói với Nguyễn Tam Sơn:

– Tại hạ xin chia buồn với trang chủ về việc Tam Đảo trang bị thiêu hủy cũng như gia quyến bị tàn sát…

Nguyễn Tam Sơn cười buồn thong thả thuật cho ba người nghe tự sự từ lúc Lãng Thư Sinh trở lại Tam Đảo trang cùng ông ta kết nghĩa anh em rồi sự xuất hiện của Bình Trưởng Ban và nhân viên ban truy tầm.

– Bây giờ ba vị định đi đâu?

Vô Gia Tử cười hí hí:

– Trước khi trở lại Tam Đảo trang để gặp trang chủ, Lãng Thư Sinh hẹn với chúng tôi ở miếu Ngô Vương của làng Đường Lâm. Khi chúng tôi tới Đường Lâm mới biết y đang trên đường đi tới huyện Đông Ngàn. Do đó chúng tôi đi Đông Ngàn và đụng với nhân viên do thám…

Nguyễn Tam Sơn trầm ngâm không nói.Lát sau ông ta từ từ lên tiếng:

– Lão phu không biết Lãng hiền đệ đi Đông Ngàn để làm gì. Tuy nhiên phải có lý do đặc biệt lắm mới khiến y lỗi hẹn cùng ba vị. Bây giờ lão phu đề nghị chúng ta vầy đoàn tới Đông Ngàn để gặp y…

Vô Gia Tử cười hí hí:

– Được một kẻ đồng hành như Nguyễn trang chủ thời còn gì bằng. Tôi không sợ bị nhân viên do thám ăn hiếp nữa…

Mân mê vỏ kiếm trong tay Nguyễn Tam Sơn nói với giọng nhuốm chút nghẹn ngào:

– Lãng hiền đệ là một kẻ hào sãng không ai bằng. Y tặng cho lão phu thanh thiết huyền kiếm này để kết nghĩa đệ huynh…

Nhìn Vô Gia Tử,Hoàng Sa Đảo Chúa và Hải Âu Xứ Kiếm ông ta nói tiếp:

– Ba vị là bạn với y thời cũng là bạn với ta cho nên hai tiếng trang chủ xin bỏ đi cho rồi… Vả lại bây giờ Tam Đảo trang đã bị đoàn do thám xóa tên rồi…

Hoàng Sa Đảo Chúa cười ha hả:

– Cung kính không bằng tuân mệnh… Mời đại huynh chỉ đường đi tới Đông Ngàn…

Ngắm nghía địa thế xong Nguyễn Tam Sơn nói:

– Từ đây tới Đông Ngàn có nhiều lối đi nhưng tiện nhất là đi bằng thuyền. Nếu ngược dòng sông Hát ta sẽ gặp sông Lô rồi xuôi về hạ lưu ta rẽ vào sông Thiên Đức ở ngã ba Xuân Canh.

Hoàng Sa Đảo Chúa và Hải Âu Xứ Kiếm vội quay mũi thuyền ngược dòng sông Hát về hướng bắc.

– Y nói đi Đông Ngàn mà có nói rõ làng nào, xã nào không?

Nguyễn Tam Sơn hỏi. Vô Gia Tử cười gượng thuật lại chuyện Lãng Thư Sinh viết hai chữ Đông Ngàn trong miếu Ngô Vương.

– Sách vở ghi rằng Đông Ngàn có nhiều tên lắm. Thời nhà Đinh, Lê gọi là châu Cỗ Pháp, rồi tới nhà Lý đổi thành Thiên Đức phủ, sau đó nhà Trần lại gọi là huyện Đông Ngàn. Đây là nơi xuất phát của vua Thái Tổ nhà Lý. Trong hai trăm năm trị vì các vua nhà Lý đã xây dựng nhiều cung điện mà họ gọi là hành cung, tức là cung điện dành cho nhà vua nghỉ ngơi mỗi khi du hành ra khỏi Thăng Long. Họ còn xây vô số chùa chiền, đền đài và cung điện ở Từ Sơn, Đình Bảng, Hoa Lâm đồng thời biến vùng đất này trở nên giàu có, sầm uất và đông đúc dân chúng cư ngụ…

Đợi cho Nguyễn Tam Sơn dứt lời Vô Gia Tử mới cười hí hí lên tiếng:

– Ta không biết Lãng Thư Sinh tới chỗ nào trong huyện Đông Ngàn song có người biết…

Hoàng Sa Đảo Chúa quay nhìn Vô Gia Tử giây lát rồi nói lớn:

– Ta hiểu rồi… Ngươi muốn nói đoàn do thám…

Vô Gia Tử nói trong tiếng cười:

– Chứ còn ai nữa. Đoàn do thám thừa sức theo dõi để biết Lãng Thư Sinh đi đâu và làm gì. Không chừng họ thả cho ta chạy cũng chỉ vì lý do muốn bắt trọn ổ…

Nguyễn Tam Sơn gật gù:

– Vô hiền đệ nói có lý. Tuy nhiên chúng ta không có cách nào hơn là tới Đông Ngàn rồi theo dấu nhân viên do thám để tìm ra Lãng hiền đệ..