HỒI XIX Lưới giăng bẫy đặt
Mười Lăm lách mình qua chiếc cổng nhỏ của ngôi nhà ngói nằm lọt giữa vườn cây ăn trái um tùm. Bước nhanh qua khu vườn rồi dừng lại nơi cánh cửa đóng im ỉm, hắn giơ tay gõ hai tiếng dài và một tiếng ngắn. Từ trong nhà vọng ra giọng nói oai nghiêm và đĩnh đạc:
– Cứ vào…
Xô cửa bước vào Mười Lăm thấy một người ngồi trên chiếc bàn bằng gỗ đặt chính giữa căn phòng thắp đèn sang sáng. Đó là một tráng niên tuổi xấp xỉ bốn mươi mặc sắc phục của nhân viên đoàn do thám Thăng Long. Thấy Mười Lăm người đó hất hàm:
– Ngươi có tin gì mới không?
Mười Lăm gãi gãi đầu cười:
– Dạ… Thưa Anh Tư… Nhân viên của em báo cáo là hai vợ chồng và tên học trò hiện đang ở bến đò Phượng Trì. Có lẽ chúng định chờ tới sáng mới qua sông Phú Lương để đi về Đông Ngàn…
Anh Tư là bí số của vị lộ trưởng lộ Tam Đái, một nhân viên quan trọng của đoàn do thám Thăng Long. Y đưa tay lên mân mê mấy sợi râu trên cằm. Mười Lăm mỉm cười. Hắn biết rõ cái cố tật của xếp. Đó là dấu hiệu Anh Tư đang suy nghĩ.
– Lý do gì mà chúng lại gặp nhau, đi chung với nhau… Mình không hiểu được…
Lẩm bẩm câu trên xong Anh Tư nhếch môi:
– Mười Lăm… Ngươi biết thằng học trò và hai vợ chồng đó là ai không?
Mười Lăm lắc đầu ấp úng:
– Trình Anh Tư không… Em chỉ biết chúng gặp nhau nơi miếu Ngô Vương của làng Đường Lâm rồi lại đi với nhau tới Đông Ngàn…
Anh Tư mỉm cười:
– Ngươi không biết cũng phải… Chúng đi Đông Ngàn để làm gì… Hay là Hoa Lâm…
Nhìn Mười Lăm đang đứng xớ rớ như chờ lệnh Anh Tư cười thốt:
– Ta đoán ra lai lịch của thằng học trò song không dám chắc lắm. Vì vậy ta cần kiểm chứng lại. Đúng canh ba đêm nay ngươi dẫn nhân viên tới bắt cóc hai vợ chồng. Chuyện đối phó với thằng học trò để ta lo… Ngươi bắt được cũng tốt mà không bắt được cũng tốt…
Tuy hơi thắc mắc về cái lệnh khó hiểu của Anh Tư song Mười Lăm không dám hỏi. Thi hành trước rồi khiếu nại sau. Đó là qui luật khắt khe của đoàn do thám mà nhân viên cắc ké như hắn phải triệt để tuân hành.
– Dạ… Anh Tư còn dạy điều chi nữa?
Không trả lời Anh Tư vẩy tay. Hiểu ý Mười Lăm lẳng lặng rút lui lo tuyển chọn nhân viên xong kéo tới bến đò Phượng Trì chờ tới giờ hành động.
Đang ngồi im trong bóng tối luyện nội công, Lãng Thư Sinh chợt mở mắt khi nghe được tiếng bước chân của kẻ dạ hành đạp trên lá khô ngoài sân. Y hơi giật mình khi nhận ra kẻ dạ hành thuộc hàng cao thủ nhất đẳng giang hồ xuyên qua tiếng bước chân nhẹ, êm và nhặt khoan đều đặn. Điều này chứng tỏ kẻ lạ phải tôi luyện được thuật khinh thân đề khí và thuật phi hành siêu đẳng. Tiếng bước chân dừng nơi cửa rồi im hẳn. Thật lâu mới có tiếng cửa mở từ từ. Ngồi xếp bằng trên đất đối diện với cánh cửa Lãng Thư Sinh thấy được dáng người dong dỏng cao, chân mang hài sảo và y phục dạ hành đen tuyền. Rẹt… Kẻ lạ bước vào nhà. Ngay lúc bước vào nhà, kẻ lạ thấy một người ngồi lù lù chính giữa nhà. Không nói tiếng nào hắn vung tay. Lãng Thư Sinh thoáng thấy ánh kim khí lóe lên trong đêm tối cùng với tiếng gió rít vù vù. Ám khí vút đi tợ ánh chớp. Vành môi hơi nhếch thành nụ cười gã thư sinh phất tay. Không biết bằng cách nào y cầm gọn trong tay lưỡi phi kiếm mỏng dính dài không quá gang tay. Ánh kim khí vừa chớp lên kẻ dạ hành khoa chân. Bóng ảnh chớp ngời cùng với luồng quyền phong âm u ập tới chỗ Lãng Thư Sinh ngồi. Bàn tay trắng xanh với năm ngón tay thôn dài của kẻ chuyên cầm bút khuấy nhẹ một vòng trong bóng tối. Quyền phong của đôi bên chạm nhau song không gây tiếng động nào. Chân không nhích động, thân hình của kẻ lạ đột nhiên bắn ngược về chỗ cánh cửa. Cùng lúc đó thân hình của Lãng Thư Sinh như được đẩy đi bằng thứ lò xo cực mạnh vọt theo kẻ lạ. Hai cao thủ giang hồ kẻ trước người sau cách nhau ba bước khi nhảy lên nóc nhà, lúc chuyền trên ngọn cây, khi chạy quanh co trên những con đường làng vắng vẻ. Đang chạy Lãng Thư Sinh chợt lẩm bẩm:
– Mình trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn rồi…
Dứt lời y rẽ trái rồi hối hả tìm đường trở về nhà trọ. Cửa nhà trọ mở toang. Bước vào y ngửi được mùi hăng hắc. Đó là mùi mê hồn hương mà các tay trộm cắp trong giới giang hồ thường hay dùng để cho chủ nhà ngủ mê trước khi đột nhập vào. Vật dụng trong phòng vẫn y nguyên trừ hai vợ chồng Lý Long Anh biến mất không để lưu lại vết tích. Sờ thấy chăn mền còn hơi ấm Lãng Thư Sinh lẹ bước ra sân đoạn tung mình nhảy lên nóc nhà. Xa thật xa về hướng nam có bóng người thấp thoáng, khi ẩn khi hiện trong chòm cây đen mờ. Nhận định phương hướng xong y triển thuật phi hành chạy nhanh cố bắt kịp nhóm người mà y đoán là nhân viên do thám đã bắt cóc vợ chồng Lý Long Anh. Chừng cạn tuần trà y bắt kịp toán nhân viên do thám song không lộ diện vì muốn tìm ra trạm liên lạc của họ. Bây giờ y mới nghiệm ra kẻ lạ mà y đuổi theo chính là một nhân viên cao cấp của đoàn do thám. Hắn cố tình dẫn dụ y đi xa để cho thủ hạ bắt cóc vợ chồng Lý Long Anh. Lát sau toán do thám đi vào khu vườn cây ăn trái với ngôi nhà nhỏ thắp đèn sang sáng. Nhờ bóng tối thêm cây cối um tùm nên Lãng Thư Sinh lẻn vào không gặp trở ngại. Y hơi lấy làm lạ là không gặp trạm canh gác ngầm của chúng. Nấp dưới khung cửa sổ cánh mở he hé y nghe được một giọng nói oai nghiêm và chững chạc vọng ra. Đó là giọng nói của người quen ra lệnh:
– Sao các ngươi về chậm thế. Có bắt đưọc chúng không?
Một giọng nói khác vang lên đầy vẻ cung kính và nịnh bợ:
– Thưa Anh Tư… Kế điệu hổ ly sơn của Anh Tư hay không thua gì mưu chước của Khổng Minh. Tụi em bắt sống hai vợ chồng gọn gàng và dễ dàng hơn trở bàn tay…
Lãng Thư Sinh nghe giọng nói của Anh Tư vang lên:
– Thằng học trò bán kiếm ở bến Đông Bộ Đầu quả nhiên tài bộ vô song. Hắn học từ ai mà thân thủ linh hoạt…
Anh Tư lẩm bẩm những gì nho nhỏ mà Lãng Thư Sinh không nghe rõ.
– Mười Lăm… Đem giam hai vợ chồng vào phòng riêng rồi cho nhân viên canh gác cẩn thận. Ta phải đi gặp Anh Cả, Anh Hai và Anh Ba để tìm cách đối phó với thằng học trò bán kiếm…
Có tiếng cửa mở rồi một bóng người bước ra sân. Lãng Thư Sinh nhận ra người đó chính là kẻ đã giao đấu với mình. Kẻ lạ đã mất dạng từ lâu song y vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Muốn giải thoát cho hai vợ chồng Lý Long Anh y phải hành động thật nhanh để chế ngự đám nhân viên do thám không kịp báo động. Suy tính cẩn thận y lần tới cửa chính. Bùng… Cánh cửa bung ra cùng với bóng người lạng vào phòng.
– Gian phi…
Mười Lăm la lớn cảnh cáo thủ hạ. Hắn giật mình khi thấy tia sáng đen ngời bay lượn trên đầu mình. Hoảng hốt hắn rút đao đón đỡ nhưng càng thêm sợ hãi khi thấy vũ khí của mình bị chém đứt tận chuôi. Bựt… Mười Lăm ngã lăn ra đất cùng với thủ hạ lần lượt gục xuống vì bị điểm trúng huyệt đạo. Lục lạo hết mấy gian phòng Lãng Thư Sinh mới tìm thấy hai vợ chồng Lý Long Anh vẫn còn bị mê hương nằm ngủ như chết. Hai tay ôm lấy hai người y nhắm hướng bến đò Phượng Trì chạy tới. Tìm kiếm hồi lâu y mới gặp được người lái đò bằng lòng bán cho y chiếc thuyền khá lớn đủ chỗ cho ba người ngồi. Đặt hai vợ chồng vẫn còn mê ngủ lên thuyền xong y bơi thuyền băng ngang dòng sông Phú Lương. Trời đêm lấp lánh ánh sao. Mặt sông mờ mờ sương. Nước lặng lờ chảy. Gió lành lạnh. Y biết Hoa Lâm nằm dọc theo bờ sông Thiên Đức song lại không biết rõ chỗ nào. Y cũng biết sông Thiên Đức là nhánh rẽ của sông Phú Lương ở tại ngã ba nằm trong địa phận xã Xuân Canh. Ngắm nhìn phong cảnh hai bên bờ sông y lơi tay để mặc thuyền trôi lềnh bềnh theo con nước. Mặt trời từ từ lên. Lý Long Anh chợt cựa mình tỉnh giấc. Y hơi ngạc nhiên khi thấy mình nằm trên thuyền. Tường Vi cũng thức giấc. Nàng hơi bẽn lẽn khi thấy mình đang nằm ngủ.
-Chúng ta đang ở đâu thưa tiên sinh?
Tường Vi lên tiếng hỏi. Tay quẩy mái dầm Lãng Thư Sinh cười đáp:
– Chúng ta đang ở trên dòng sông Phú Lương. Chắc cũng gần tới ngã ba Xuân Canh rồi…
Thấy Lý Long Anh nhìn mình như có ý muốn hỏi điều gì y cười nói tiếp:
– Đêm qua ở bến đò Phượng Trì nhân viên do thám đã xông thuốc mê rồi bắt cóc nhị vị. Tiện sinh giải thoát nhị vị xong mới mua thuyền băng qua sông Phú Lương để về Đông Ngàn…
– Đa tạ tiên sinh…
Lý Long Anh nói gọn. Sửa lại y phục, vấn lại mái tóc, Tường Vi nhìn Lãng Thư Sinh với vẻ biết ơn đoạn nói nhỏ:
– Tiên sinh vì hai vợ chồng tôi mà phải thức trắng đêm…
– Không có chi thưa phu nhân…
– Tiên sinh thứ cho tính tò mò… Làm thế nào mà tiên sinh có thể giải thoát hai vợ chồng tôi khỏi tay nhân viên do thám?
– Tiện sinh đánh nhau với họ…
Lãng Thư Sinh cười nói như đùa. Tường Vi hỏi với giọng kinh ngạc:
– Đánh nhau… Tiên sinh biết võ?
Liếc nhanh Lãng Thư Sinh, Lý Long Anh cười nói với vợ:
– Tường Vi em… Hỏi một vũ sĩ giang hồ có biết võ không là em hỏi một câu quá thừa…
Tường Vi nhìn Lãng Thư Sinh với ánh mắt kinh ngạc lẫn thán phục.
– Vũ sĩ giang hồ… Tiên sinh là một vũ sĩ giang hồ?
Lãng Thư Sinh nhẹ cười:
– Thưa phu nhân tôi không phủ nhận điều này…
Tường Vi hỏi lại lần nữa:
– Như thế tiên sinh nhận mình là một vũ sĩ giang hồ võ nghệ cao siêu?
– Vũ sĩ giang hồ thời tôi nhận, nhưng võ nghệ cao siêu thời tôi không dám tự hào. Võ nghệ của một thư sinh như tôi chỉ đủ trói gà cho chặt mà thôi…
Lý Long Anh bật cười vì câu nói đùa của Lãng Thư Sinh còn Tường Vi cũng mỉm cười vặn hỏi:
– Nếu không có võ nghệ cao siêu thời tiên sinh không đánh bại nhân viên do thám để giải cứu hai vợ chồng tôi…
Như muốn lảng sang chuyện khác Lãng Thư Sinh cười nói với Lý Long Anh:
– Sắp tới ngã ba rồi nhờ tôn ông phụ một tay…
Dân chúng ở Từ Sơn đều đóng cửa ngủ yên. Không có ai muốn đi lại lúc canh ba và nhất là trong đêm mùa đông lạnh lẽo. Ngôi nhà gạch ba gian hai chái nằm khuất dưới tàn cây cổ thụ rườm rà. Gian phòng lớn nhất đốt năm bảy ngọn nến cháy sáng rực. Bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn.Trên bàn đặt hai bình trà và bốn chén nước trà bốc khói. Bốn người gồm có một người già tuổi gần sáu mươi, hai người niên kỷ gần bốn mươi và một người trẻ nhất tuổi khoảng ba mươi ngoài. Bốn người đều mặc sắc phục của nhân viên đoàn do thám Thăng Long. Hớp ngụm nước trà người già nhất hắng giọng:
– Do lệnh truyền của thủ lĩnh nên ta cấp tốc tới đây để gặp ba vị hầu truyền đạt mệnh lệnh cuối cùng. Đó là chuyện đối phó với đám tôn thất nhà Lý trong huyện Đông Ngàn…
– Xin báo cho phó thủ lĩnh biết là ban tin tức của tôi đã đặt các trạm lượm tin ngầm đồng thời theo dõi mọi hoạt động của họ…
Người vừa lên tiếng chính là Bát Chiêu Từ Hanh, trưởng ban tin tức, một nhân vật quan trọng nhất trong bốn ban của đoàn do thám Thăng Long. Ngoài các nhân viên tại tổng đàn, Từ Hanh còn chỉ huy mười hai lộ, mỗi lộ nhân số có khi lên tới hơn trăm người. Không những bản lãnh cao siêu Từ Hanh còn giao thiệp rộng, quen biết nhiều, giỏi chỉ huy và tổ chức, do đó ban tin tức của hắn hoạt động rất đắc lực và hữu hiệu. Còn lão già được Từ Hanh gọi với chức vụ phó thủ lĩnh chính là Lê Hàn, một vị phó thủ lĩnh có lai lịch bí mật và ít người biết tới. Tuy nhiên mỗi khi có việc gì quan trọng, cấp bách cần được giải quyết mau lẹ và ổn thỏa người ta lại thấy sự hiện diện của Lê Hàn. Đêm nay lão đột nhiên xuất hiện ở huyện Đông Ngàn, đủ thấy chuyện đối phó với các tôn thất nhà Lý trở thành cấp bách và cực kỳ quan trọng.
– Ta lãnh lệnh của thủ lĩnh và lệnh này phát xuất từ quan thái sư…
Bỏ lửng câu nói Lê Hàn nhìn ba vị trưởng ban tin tức, ám sát và truy tầm xong cất giọng nghiêm lạnh:
– Quan thái sư đã truyền lệnh cho đoàn do thám của chúng ta bằng mọi giá phải tiêu diệt hết đám tôn thất Lý triều…
Ba vị trưởng ban đều im lặng. Cuối cùng Trần Anh, quyền trưởng ban truy tầm cất tiếng hỏi:
– Làm thế nào chúng ta có thể sát hại mấy trăm người cùng một lúc…
Lê Hàn nhìn Trần Anh. Sau khi Bình Trưởng Ban bị Nguyễn Tam Sơn chém đứt cánh tay, Trần Anh được chỉ định tạm thời đảm nhiệm chức trưởng ban truy tầm. Đây là lần đầu tiên hắn tham dự một buổi họp quan trọng dành riêng cho cấp trưởng ban. Giọng nói trầm khàn của Lê Hàn vang lên từng chữ một:
– Ba vị đều biết là hàng năm cứ vào độ tháng giêng, các tôn thất nhà Lý ở huyện Đông Ngàn và các nơi khác đều tụ về Hoa Lâm để tế lễ tổ tiên…
Liếc nhanh Bát Chiêu Từ Hanh vị trưởng ban ám sát là Sát Kiếm Nguyễn Long lên tiếng:
– Nhân viên bổn ban báo cáo cho tôi biết là có vài người lạ mặt và khả nghi xuất hiện trong các vùng lân cận huyện Đông Ngàn… Dường như họ là tôn thất nhà Lý…
Gật gù mỉm cười vị phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long thong thả tiếp:
– Đây là dịp tốt để cho đoàn do thám của chúng ta hoàn thành nhiệm vụ mà quan thái sư đã giao phó. Quan thái sư có hứa với thủ lĩnh là nếu tiêu diệt được các tôn thất nhà Lý thời toàn thể nhân viên của đoàn do thám sẽ được thăng thưởng. Riêng các vị trưởng ban sẽ được thưởng trăm quan tiền và thăng ba trật…
Ngoại trừ Trần Anh, hai người kia vẫn giữ được vẻ bình tịnh khi nghe câu nói của Lê Hàn. Hơn mười lăm năm trong nghề họ không còn lạ lùng gì về lời hứa hẹn hão huyền của thượng cấp.
– Các tôn thất nhà Lý ở trong huyện Đông Ngàn cộng thêm các nơi tụ về có tới mấy trăm người. Dĩ nhiên chuyện thủ tiêu mấy trăm người một cách êm thắm và không gây ra tai tiếng là một chuyện khó khăn vô cùng. Quan thái sư không muốn dùng tới quan binh vì sợ bị thiên hạ đàm tiếu và chê bai. Bởi vậy thủ lĩnh đã ra lệnh cho ta điều động nhân viên của ba ban truy tầm, ám sát và tin tức cộng thêm nhân viên của ban tin tức thuộc các lộ Tam Đái, Tam Giang, Đà Giang và Lạng Giang thi hành lệnh thủ tiêu các tôn thất nhà Lý…
Trần Anh lặp lại câu hỏi của mình:
– Làm sao ta có thể tiêu diệt mấy trăm người cùng một lúc…?
Đưa chén trà lên nhấp một ngụm Lê Hàn buông gọn hai tiếng:
– Quan thái sư đã chỉ cho ta một cách rất dễ dàng và giản tiện. Ngày mai tất cả nhân viên phải có mặt ở đây nghe chỉ thị rồi kéo tới Hoa Lâm thi hành…
Ba vị trưởng ban im lặng không hỏi cũng không nói gì thêm. Trầm ngâm giây lát Lê Hàn hắng giọng:
– Còn một chuyện nữa cũng không kém phần quan trọng. Trước khi ta rời Thăng Long, thủ lĩnh có nhắc tới thanh kiếm thiết huyền. Ta muốn biết vụ tranh đoạt thanh kiếm này đi tới đâu rồi…?
Bát Chiêu Từ Hanh liếc nhanh Nguyễn Long như ra hiệu cho họ Nguyễn nói. Hiểu ý Nguyễn Long cất giọng:
– Theo báo cáo thời nhân viên ban truy tầm của Trần trưởng ban đã chạm trán với tên học trò ở Tam Đảo trang…
Lê Hành quay nhìn Trần Anh với tia nhìn dò hỏi. Họ Trần nói với giọng hơi lạc đi:
– Thưa phó thủ lĩnh… Trong lần đụng chạm cuối cùng ở Tam Đảo trang, lão Nguyễn Tam Sơn đã xử dụng thanh kiếm thiết huyền chém cụt tay Bình Trưởng Ban…
Lê Hàn ngắt lời:
– Ta có nghe Bình Trưởng Ban nhắc tới chuyện này. Y còn nói thêm cho ta biết là Lãng Thư Sinh và lão Nguyễn Tam Sơn đã kết nghĩa anh em do đó lão mới được tên học trò tặng cho thanh báu kiếm…
Từ Hanh chợt xen vào câu chuyện:
– Cách đây ba ngày lão Nguyễn Tam Sơn đã xuất hiện ở bến đò sông Hát. Nhờ có thanh báu kiếm trong tay lão đánh trọng thương Ngũ Đại Nhân giải thoát cho nhóm bạn bè của Lãng Thư Sinh là Hoàng Sa Đảo Chúa và Bạch Long Vĩ đảo…
– Ạ…
Lê Hàn chỉ ạ tiếng nhỏ mà không nói gì thêm. Hớp ngụm trà cho thấm giọng Trần Anh tiếp liền:
– Thưa phó thủ lĩnh… Gã học trò làm chủ một bộ kiếm gồm có ba thanh kiếm. Nếu hắn đã tặng cho Nguyễn Tam Sơn thanh trường kiếm thời hắn cũng còn lại hai thanh kiếm. Lão Nguyễn Tam Sơn kiếm thuật cực tinh, mà bây giờ lại có thêm thanh báu kiếm thời chẳng khác gì hùm thêm cánh hổ thêm vi…
– Ta biết… Nguyễn Tam Sơn là kiếm thủ đứng hàng thứ ba trong thất đại kiếm thủ của giới giang hồ Đại Việt. Nay đuợc thanh kiếm thiết huyền thời lão có thể trở thành đệ nhất kiếm thủ. Đoàn do thám phải tìm đủ mọi cách để chiếm đoạt cho kỳ được bộ kiếm thiết huyền, nếu không ta sẽ phải đối đầu với nhiều khó khăn do đám giang hồ hiệp đạo gây ra…
Ba vị trưởng ban đồng gật đầu công nhận lời nói của Lê Hàn. Liếc ra ngoài trời đêm lấm tấm sao họ Lê nói tiếp:
– Việc tranh đoạt bộ kiếm thiết huyền từ từ chúng ta tính cũng được. Trời cũng đã khuya rồi ta mời ba vị nghỉ ngơi để sáng mai chuẩn bị việc thủ tiêu đám tôn thất nhà Lý…