← Quay lại trang sách

HỒI XX Đừng chọc hổ cái

Phá Thiên Lôi bước vào miếu Ngô Vương. Nàng hơi cau mày khi thấy ngôi cổ miếu rộng vắng tanh.

– Họ đi đâu mà lại không ở đây chờ mình…

Lẩm bẩm mấy lời trên nàng dạo một vòng quanh miếu với dáng vẻ bực bội và khó chịu.Sinh trưởng trong một gia đình giàu có và tiếng tăm trong giang hồ, Phá Thiên Lôi vốn được cha mẹ và nội tổ cưng chiều, do đó nàng có cái tính xấu là muốn mọi người không được làm trái ý của nàng. Bây giờ lưu lạc giang hồ gặp nhiều người không tỏ ra nể nang và chiều chuộng, mình nàng đâm ra bực bội và khó chịu. Trước khi tới miếu Ngô Vương ở làng Đường Lâm, nàng kỳ vọng được mọi người niềm nở đón tiếp và lắng nghe nàng kể chuyện hộ tống các tôn thất nhà Lý vào đèo Ba Dội. Bây giờ chỉ có một mình nàng trơ trọi trong ngôi cổ miếu hoang vắng và lạnh lùng. Đầu cúi xuống với thái độ bực dọc Phá Thiên Lôi thong thả dạo từng bước. Đột nhiên nàng dừng bước chăm chú nhìn hai chữ Đông Ngàn hằn sâu trên nền gạch đỏ. Nàng biết người viết hai chữ này phải là một trong những người bạn của mình, bởi vì chỉ có họ mới đủ khả năng dùng chỉ công thượng thừa viết hai chữ hằn sâu gần nửa lóng tay xuống nền gạch đỏ. Lẩm bẩm mấy lần hai chữ Đông Ngàn xong Phá Thiên Lôi hối hả bước ra khỏi miếu Ngô Vương. Tuy nhiên nàng khựng lại vì bị hai kẻ lạ mặt chận đầu.

– Hai ngươi muốn gì?

Phá Thiên Lôi xẳng giọng. Gã đàn ông lớn tuổi đứng bên phải cười hề hề:

– Cô em đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải chân…

Mắt phượng xếch cao Phá Thiên Lôi lập lại câu hỏi:

– Hai ngươi muốn gì?

Tên thanh niên trẻ tuổi hơn đứng bên trái của nàng cất giọng xàm xở:

– Ta muốn cô em ngoan ngoản theo ta về trạm do thám để ta hân hạnh được hỏi cung cô em. Một người đẹp như cô em mà để ta nặng tay thời uổng lắm…

– Đúng là ngọc hoàng giủ sổ hai ngươi rồi…

Chữ ‘’ rồi ” buông chưa trọn thân ảnh Phá Thiên Lôi loáng động. Chát… chát… hai tiếng ròn hơn pháo nổ. Bị cô em trẻ đẹp thưởng cho hai cái bạt tay nháng lửa, hai tên do thám xửng vửng lùi lại đoạn thò lõ cặp mắt trắng dã nhìn người đẹp. Chúng không tuởng một cô gái trẻ đẹp lại dữ dằn và có thể bạt tay mình. Nghiến răng trèo trẹo tên do thám trẻ tuổi hò tiếng lớn:

– Con tiện tì… Ta sẽ cho ngươi biết tay…

Hắn đạp bộ bước dài liền theo câu nói. Bằng cái đạp bộ này hắn chỉ còn cách đối thủ không đầy hai bước. Hai bàn tay một khép một mở, hắn thi triển hai chiêu trong hổ quyền đánh ập vào ngực của Phá Thiên Lôi. Bàn tay trái của hắn khép lại thẳng băng và cứng hơn sắt tôi đâm vài ngực còn bàn tay phải mở cong cong tựa vuốt cọp chụp vào nhũ trung huyệt. Phá Thiên Lôi xếch cao mày liễu cùng với ánh mắt sáng lên vẽ hằn học khi thấy đối thủ giở đòn hạ lưu đánh vào ngực mình

– Đúng là ngươi múa rìu qua mắt thợ…

Tuy nói câu trên song nàng vẫn đứng im dù hai bàn tay của đối thủ chỉ còn cách ngực của mình gang tấc. Nàng đợi đối thủ biến chiêu rồi mới phản kích. Điều tiên liệu của nàng quả không sai. Ngay lúc hai bàn tay chờn vờn nơi mục tiêu tên do thám trẻ tuổi mới biến chiêu. Từ triệt thủ bàn tay bỗng mở khoằm khoằm như vuốt hổ chụp vào nhũ hoa, trong lúc bàn tay phải biến thành chưởng ấn hờ tới mục tiêu. Tên do thám lớn tuổi bật cười hô hố:

– Từ hiền đệ xử chiêu khỉ hái đào tiên hay tuyệt…

Cười hực Phá Thiên Lôi chiết chiêu. Cách thức chiết chiêu của nàng kỳ dị và quái đản khiến cho đối thủ vô phương tránh né hay hoàn thủ. Khi chiêu thức của đối thủ cận kề huyệt nhũ trung, thân hình của nàng chợt gãy gập làm đôi ngang thắt lưng. Trong tư thế nằm ngửa mặt lên trời, hai chân của nàng bung ra. Tả cước đá vào khuỷu tay phải, còn hữu cước đá vào đầu gối bên trái của đối thủ. Rốp… Rốp… Hai tiếng ròn tan cùng với tiếng thét đau đớn. Tên do thám trẻ tuổi té ngồi trên mặt đất. Lật mình đứng dậy Phá Thiên Lôi bật cười như nắc nẻ:

– Ngươi thấy thế nào khi bị trúng Đảo Nghịch Cước của ta…

Rẻng… Tên do thám lớn tuổi nhập cuộc bằng cách rút đao đâm vào bụng đối thủ.

– Ha… ha… ha… Hóa ra ngươi là môn đệ của Phú Lương phái. Ba mươi sáu chiêu đao của Vô Ảnh Đao Quách Nhược tuy nổi danh giang hồ thật, song đem nó ra múa may trước mặt bản cô nương đây, đúng là ngươi dám vẽ bùa trước cửa Lỗ Ban…

Tiếng cuối vừa buông Phá Thiên Lôi xô người tới trước một bước thật dài. Hành động như thế chẳng khác gì nàng nhảy vào vầng đao quang của địch thủ. Trong lúc xô người hai cánh tay áo rộng thùng thình của nàng bung ra. Từ trong hai ống tay áo ló ra mười ngón tay nhọn hoắt mở cong cong như vuốt cọp một chụp vào cổ tay cầm đao và một chụp nhầu vào thanh đao của địch thủ. Rốp… Âm thanh vang lên cùng với ánh đao chớp ngời. Hồi bộ bước dài tên do thám lớn tuổi trợn mắt nhìn đối thủ với vẻ kinh dị nhiều hơn giận dữ. Hắn không thể nào tưởng được cô gái trẻ đẹp lại có bản lĩnh cao thâm tới độ dùng tay không đoạt lấy thanh đao của mình.

– Đường Lâm có ngôi chùa lớn lắm. Ta đã thí phát nên ngươi cứ việc tới đó mà tu hành…

Tên do thám lớn tuổi không hiểu vì lý do gì mà Phá Thiên Lôi cứ nhìn mình cười ròn tan.

– Phùng huynh… Huynh bị con nhỏ nó cạo trọc đầu rồi…

Đang ngồi trên đất tên do thám trẻ tuổi la lớn. Tới đây tên do thám lớn tuổi mới biết cô gái tay không đoạt đao và dùng lưỡi đao gọt đầu mình. Vừa giận vừa sợ hắn hét lớn:

– Con tiện tỳ… Ta đổi mạng với ngươi…

Dứt câu nói hắn lao mình tới. Tuy nhiên hắn khựng lại vì đụng phải vầng đao quang vần vụ lập loè bóng ảnh. Không biết học từ ai, học được bao lâu mà Phá Thiên Lôi thi triển thuật múa đao kỳ tuyệt vô song. Lưỡi đao khi biến khi hiện, chợt tắt chợt nổi tạo thành trùng trùng bóng ảnh mịt mùng giăng mắc khắp nơi, trùm phủ lấy thân thể của địch thủ cùng với hàng trăm ngàn mảnh vải tung bay phất phới.

– Ha… ha… ha… Cái này mới đúng là Vô Ảnh Đao của Phú Lương phái đấy…

Phá Thiên Lôi đình thủ nhưng tiếng cười trong trẻo của nàng còn vang vang trong không khí. Tên do thám lớn tuổi đứng như trời trồng. Hắn sợ tới độ tiểu tiện trong quần mà không hay biết gì hết. Chiếc áo thâm của hắn bị lưỡi đao cắt rách tả tơi trăm mảnh. Tuyệt một điều là hắn không bị trầy da hay chảy máu.

– Ngươi tên gì?

Phá Thiên Lôi đưa lưỡi đao lên cao như hăm dọa. Nuốt nước miếng tên do thám lớn tuổi cất giọng nghèn nghẹn:

– Dạ Số Tám…

– Số Tám… Ngươi giỡn với ta à… Ta hỏi tên của ngươi là gì?

– Thưa cô nương. Nhân viên do thám thuộc hạng cắc ké như tôi không có tên mà gọi nhau bằng bí số. Bí số của tôi là Số Tám…

– Ngươi vảnh tai ra nghe bản cô nương hỏi một câu. Nếu ngươi nói dối thời ta sẽ lóc từng miếng thịt trên người của ngươi. Ta sẽ làm cho ngươi sống không ra sống mà mà chết không ra chết… Hiểu chưa…

Bị cô gái mặt non chẹt hăm he và lên lớp Số Tám tức ói máu, song hắn phải câm miệng không dám cãi. Hắn biết mình xui xẻo đụng nhằm con cọp cái dữ dằn và ngang ngạnh không sợ bất cứ ai.

– Cô nương cứ hỏi… Nếu biết tôi sẽ trả lời…

Nhìn thẳng vào mặt tên do thám như để dò xét Phá Thiên Lôi hỏi lớn:

– Ta muốn biết mấy người bạn của ta đi đâu?

Số Tám nhếch môi cười buông gọn hai chữ:

– Đông Ngàn…

Liếc nhanh đồng bạn đang còn ngồi trên đất hắn nói nhanh:

– Đồng bạn của cô nương đi Đông Ngàn… Họ chia làm hai tốp. Tốp thứ nhất gồm có hai người đàn ông và một người đàn bà còn tốp thứ nhì có ba thanh niên…

Phá Thiên Lôi cau mày lẩm bẩm:

– Đàn bà… Lúc chia tay mình đâu có thấy ai là đàn bà. Có lẽ…

Dường như biết sự thắc mắc của cô gái, Số Tám nói tiếp:

-Tốp đầu tiên có một thanh niên mặc áo xanh đi với hai người nữa.Hai người này là vợ chồng. Tốp thứ nhì gồm có ba thanh niên trong đó có một người mặc áo vàng và một thanh niên lùn mập…

Mỉm cười thích thú Phá Thiên Lôi lẩm bẩm:

– Đúng là họ rồi… Chắc có chuyện gì lạ… Họ đi lâu quá sợ mình theo không kịp…

Nghe cô gái lẩm bẩm Số Tám hắng giọng:

– Cô nương đừng lo… Tốp bạn thứ nhì của cô nương mời rời Đường Lâm tối hôm qua. Cô nương đi lẹ chắc theo kịp họ…

Khẽ gật đầu Phá Thiên Lôi cười nói với Số Tám:

– Ngươi thật tình nên ta tha cái mạng của ngươi…

Dứt lời nàng quay lưng bước nhanh nên không thấy được nụ cười của Số Tám. Bước được ba bước Phá Thiên Lôi chợt ngừng lại đoạn quay đầu hỏi:

– Ta quên hỏi ngươi một điều là họ đi Đông Ngàn mà ở đâu. Thiên Đức phủ có tới mấy trăm làng xã ta biết họ đi đâu mà kiếm…

– Họ đi Hoa Lâm. Đây là một xã nằm cạnh dòng sông Thiên Đức. Con sông này là một nhánh sông tách ra từ sông Bạch Hạc. Muốn đi Hoa Lâm cô nương cứ tới bến đò Đường Lâm hỏi mướn một con đò xuôi dòng Bạch Hạc tới Xuân Canh rồi rẽ vào sông Thiên Đức và đến Hoa Lâm…

Không nói tiếng nào Phá Thiên Lôi cắm đầu bước. Khi cô gái vừa khuất dạng Số Tám vội dìu đồng bạn đi ngược về hướng đông bắc.

*****

Tuy mới vào canh tư mà ghe thuyền đã bắt đầu xuôi ngược trên dòng sông Hát. Hoàng Sa Đảo Chúa lơi tay chèo mặc cho con thuyền trôi theo nước.

– Ba hiền đệ biết làng Hát Môn và sự tích Hai Bà?

Nguyễn Tam Sơn lên tiếng hỏi Hoàng Sa Đảo Chúa, Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm. Ba cao thủ trẻ tuổi nhìn nhau rồi cuối cùng vị chúa đảo Bạch Long Vỉ hắng giọng:

-Tôi có nghe gia phụ nhắc tới sự tích Hai Bà. Có phải là hai bà Trưng Trắc và Trưng Nhị khởi nghĩa đánh quân Tàu không thưa Nguyễn đại huynh?

Nguyễn Tam Sơn cười gật đầu. Hoàng Sa Đảo Chúa xen vào câu chuyện:

– Đại huynh cũng biết ba đứa chúng tôi là kẻ thô lậu, chữ nghĩa chưa đầy lá mít thời làm sao đọc được sách sử dù là sách sử của nước nhà. Vậy xin huynh vui lòng kể lại sự tích của Hai Bà Trưng để chúng tôi được tận tường…

Nguyễn Tam Sơn cười vuốt chòm râu bạc đoạn hắng giọng:

– Sở dĩ ta hỏi ba hiền đệ cũng vì một lý do đặc biệt. Con sông mà chúng ta đang bơi thuyền đây là sông Đáy nhưng trong lịch sử lại có tên là sông Hát, một nhánh rẽ của sông Phú Lương. Ba hiền đệ thấy xóm nhà đó không?

Lần theo tay chỉ của Nguyễn Tam Sơn Hoàng Sa Đảo Chúa, Vô Gia Tử và Hải Âu Xứ Kiếm thấy một xóm nhà độ hơn trăm nóc gia nằm cạnh dòng sông.

– Xóm nhà đó là xã Hát Môn, nơi có đền thờ của Hai Bà và đây cũng là đoạn sông mà Hai Bà đã trầm mình sau khi bị tên tướng Tàu Mã Viện đánh bại…

Vô Gia Tử cười hí hí:

– Tôi nghe sư phụ kể rằng Hai Bà Trưng khởi nghĩa đánh thằng cha Tô Định gian ác chạy về Tàu rồi lên làm vua nước ta được mấy năm, nhưng bị thua trận phải tự vẫn chết. Người còn kể thêm là nước ta có Bà Triệu cũng anh hùng lắm…

Nguyễn Tam Sơn cười ha hả:

– Chú Vô tuy nhỏ tuổi mà biết khá nhiều đấy. Quê ở huyện Nông Cống vùng Thanh Hóa,Bà Triệu cũng là một nữ anh hùng của nước ta…

Thuyền tới gần ngã ba nơi sông Hát nhập vào sông Bạch Hạc. Dòng sông rộng ra gấp hai ba lần. Ghe thuyền đi lại tấp nập.

– Chúng ta đi về đâu?

Hoàng Sa Đảo Chúa lên tiếng. Nhìn cảnh vật hai bên bờ sông Nguyễn Tam Sơn chầm chậm trả lời:

– Hiền đệ rẽ phải xong ráng chèo thuyền băng qua bờ bên kia. Thiên Đức phủ hay Đông Ngàn nằm trong địa phận của vùng Bắc Ninh…

Ngừng lại giây lát như suy nghĩ xong Nguyễn Tam Sơn hắng giọng tiếp:

– Ta sẽ lên bờ ở Xuân Canh. Ta không biết Lãng hiền đệ đi đâu và làm gì do đó tìm kiếm ra tông tích của y không phải dễ dàng và nhanh chóng. Cách hay nhất để tìm ra y là bám theo đuôi của nhân viên do thám…

Hoàng Sa Đảo Chúa gật đầu cười:

– Tôi cũng nghĩ như vậy. Nắm giữ thanh kiếm thiết huyền trong tay y sẽ thu hút vô số người tranh đoạt…

– Tôi không biết làm sao y có được bộ kiếm thiết huyền. Nguyễn huynh là kiếm thủ nổi tiếng chắc biết rõ về xuất xứ của thanh kiếm báu này?

Vô Gia Tử lên tiếng hỏi. Nhìn đăm đăm mặt sông rộng mênh mông cuồn cuộn nước chảy Nguyễn Tam Sơn cất giọng trầm trầm:

– Không có ai biết đích xác về xuất xứ cũng như lai lịch của thanh kiếm này. Điều mà ta và mọi người biết chẳng qua là do truyền thuyết, mà ba hiền đệ thừa hiểu truyền thuyết lắm khi sai sự thật. Tuy nhiên có một điều mà mọi người đều đồng ý với nhau là thời điểm của sự xuất hiện của thanh kiếm thiết huyền. Đó là năm kỷ hợi khi Ngô Vương Quyền hưng binh đánh quân Nam Hán ở sông Bạch Đằng…

– Ngô Vương Quyền là ai thưa Nguyễn đại huynh?

Hoàng Sa Đảo Chúa lên tiếng hỏi. Nguyễn Tam Sơn vuốt râu mỉm cười:

– Ngô Vương là vị đại anh hùng của dân tộc ta. Nếu không có Ngô Vương chỉ huy quân sĩ đánh tan quân Nam Hán thời giờ này có thể nước ta vẫn bị tụi Tàu cai trị và dân ta vẫn còn phải sống trong gông cùm nô lệ của lũ giặc phương bắc. Sinh ở làng Đường Lâm…

– Thế ra miếu Ngô Vương ở Đường Lâm mà ba chúng tôi đợi Lãng Thư Sinh chính là sinh quán của Ngô Vương Quyền…

Như không nhịn được vì kinh ngạc Hải Âu Xứ Kiếm ngắt ngang câu nói của Nguyễn Tam Sơn.

– Hiền đệ nói đúng đó. Bởi vậy dân làng Đường Lâm mới thờ phượng Ngô Vương. Sinh ra ở Đường Lâm trong một gia đình khá giả cho nên Ngô Vương được giáo huấn chặt chẽ và tinh thông cả văn lẫn võ. Khi lớn lên làm nha tướng cho Tiết Độ Sứ Dương Diên Nghệ. Thấy Ngô Vương là người có tài văn võ lại thêm hùng tâm đại chí, nên Dương Diên Nghệ rất trọng đãi và gã con gái cho xong phái Ngô Vương vào trấn thủ Hóa Châu tức là đất Thanh Hóa bây giờ. Được nhạc phụ giao trọng trách lớn lao là bành trướng thế lực để chờ thời cơ, Ngô Vương ra sức tuyển mộ binh sĩ, rèn quân luyện tướng và nhất là mời mọc giới giang hồ Giao Chỉ về làm vây cánh. Trong số các vũ sĩ giang hồ về đầu quân dưới trướng của Ngô Vương có một nhân vật đặc biệt. Tuy là một kiếm thủ trẻ tuổi, xa lạ và vô danh, song y lại có ba thứ mà các nhân vật giang hồ không một ai có được. Thứ nhất là thuật xử kiếm quái dị vô cùng. Thứ nhì là thanh kiếm báu vô song và thứ ba là tài tổ chức. Y là người đứng ra thành lập đoàn do thám Giao Chỉ gồm toàn các vũ sĩ giang hồ. Chính các nhân viên của đoàn do thám Giao Chỉ đã đâm chết tên phản quốc Kiểu Công Tiện, sau khi hắn hành thích chủ tướng của mình là Dương Diên Nghệ, rồi sau đó lập công đầu trong cuộc thủy chiến Bạch Đằng Giang để cỡi cái ách nô lệ một ngàn năm mà lũ giặc Tàu đã tròng lên đầu lên cổ của dân tộc ta. Có thể nói đoàn do thám Giao Chỉ chính là đoàn do thám đầu tiên của nước ta…

Hoàng Sa Đảo Chúa, Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử ngồi im lắng tai nghe Nguyễn Tam Sơn kể chuyện giang hồ. Hai vị chúa đảo Hoàng Sa và Bạch Long Vĩ vốn sinh ra và lớn lên nơi Đông Hải xa xôi, do đó họ không thường xuyên nghe biết về các huyền thoại giang hồ nhất là các câu chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi.

– Có một điều đáng nói đồng thời gây ra nhiều bàn tán là thanh kiếm thiết huyền cùng với chủ nhân của nó biến mất không lưu lại tông tích ngay sau khi Ngô Vương lên ngôi cửu ngũ. Từ đó không ai được thấy thanh kiếm báu này và người ta từ từ quên lãng nó. Phải đợi cho tới khi Lý Thường Kiệt, vị đại tướng lừng danh của Lý triều khởi binh đánh Tống người ta mới thấy sự tái xuất hiện của thanh kiếm thiết huyền. Tuy nhiên lần này vị chủ nhân của nó lại là một cô gái tuổi không ngoài hai mươi. Mặc dù dung nhan xấu xí song thuật xử kiếm của cô ta thời khỏi nói. Bản lãnh cỡ như ta chưa chắc đã chi trì được hai mươi chiêu…

Nguyễn Tam Sơn cười hà hà khi nói câu trên. Ông ta không có vẻ gì tức bực hay tỏ ra đố kỵ chút nào. Hải Âu Xứ Kiếm quay nhìn vị trang chủ Tam Đảo trang như ngạc nhiên pha lẫn hoài nghi. Y nghĩ ông ta hơi quá lời khi ca tụng về thuật xử kiếm của cô gái. Dường như đọc được ý tưởng của vị chúa đảo trẻ tuổi Nguyễn Tam Sơn cười nói:

-Ta biết hiền đệ không tin nhưng khi nào có dịp trở về Bạch Long Vỉ hiền đệ hãy hỏi gia phụ về cô gái với thanh kiếm thiết huyền. Người biết rõ hơn ta về cố sự này…

Thuyền nhập vào sông Bạch Hạc. phăng phăng chảy. Con thuyền nhỏ lao đi như tên bắn khiến cho Vô Gia Tử sợ hãi la lớn:

– Chìm xuồng là chết… Hai ngươi nên nhớ là ta không biết lội…

Hoàng Sa Đảo Chúa cười ha hả:

– Ngươi đừng lo… Công phu đăng bình độ thủy của ta thừa sức mang ngươi vào bờ…

Nước chảy mạnh cho nên muốn sang bờ bên kia cũng không phải dễ dàng. May nhờ Hoàng Sa Đảo Chúa và Hải Âu Xứ Kiếm đều sinh trưởng ngoài biển khơi thông thạo việc chèo chống, do đó không bao lâu thuyền rẽ vào ngã ba Xuân Canh.

– Hiền đệ ghé vào đây cũng được…

Nguyễn Tam Sơn nói với Hoàng Sa Đảo Chúa. Thuyền từ từ cập vào bến đò Xuân Canh.Bốn người lên bờ.

– Tôi đói lắm rồi…

Vô Gia Tử lên tiếng. Hiểu ý Nguyễn Tam Sơn chỉ tay vào một quán ăn nằm dọc theo bờ sông:

– Ta vào đó uống chén trà. Mấy ngày nay lu bu công chuyện nên ta không có dịp nhâm nhi chén trà nào hết…

Vô Gia Tử cười hí hí:

– Con sâu trà của đại huynh lên cơn rồi. Y hệt như sư phụ của tôi. Sáng sớm nào mà tôi chưa pha trà kịp là người cau có, quạu quọ…

Nguyễn Tam Sơn cười không nói rảo bước đi nhanh về quán ăn mà mùi thịt nướng bốc ra khiến cho Vô Gia Tử hít hà liền miệng. Lão chủ quán đon đả chào hỏi bốn người khách mở hàng. Bình trà nóng với bốn cái chén được đặt lên bàn. Thong thả rót trà vào chén Nguyễn Tam Sơn đưa lên mũi hít hơi dài đoạn tặc lưỡi:

– Tuy không bằng trà mạn sen Thái Nguyên nhưng trà này cũng thơm lắm… Ba hiền đệ biết Trúc Thanh Trang?

Hải Âu Xứ Kiếm và Hoàng Sa Đảo Chúa do dự chưa kịp trả lời Vô Gia Tử cười hí hí lên tiếng:

– Tôi chưa tới thăm lần nào song tôi có nghe sư phụ nói tới gia trang nằm trong huyện Đại Từ này. Không những nổi tiếng giang hồ về quyền thuật đặc dị, Trúc Thanh Trang còn được người ta biết tới bằng loại trà mạn sen ngon tuyệt cú mèo. Sư phụ tôi nói trà mạn sen của Trúc Thanh Trang đặc biệt hơn những nơi khác…

Nâng chén lên nhấp ngụm nhỏ Nguyễn Tam Sơn cười nói với Vô Gia Tử:

– Ta không ngờ hiền đệ cũng sành về trà. Để khi nào gặp lại Lãng Thư Sinh, ba chúng ta sẽ uống một tuần trà…

– Đại huynh… Nhân viên do thám…

Hoàng Sa Đảo Chúa thì thầm. Nguyễn Tam Sơn gật đầu:

– Ta thấy rồi… Trong đám này ta nhận ra mấy tên có mặt lúc chúng thiêu hủy gia trang của ta… Dường như chúng thuộc lộ Tam Giang…

Nói tới đó ông ta hơi cau mày khi thấy một toán nhân viên do thám mặc sắc phục bước lên thuyền xong nhập vào toán đứng trên bờ rồi mới kéo nhau đi về hướng đông bắc. Liếc nhanh về hướng lão chủ quán đang lui cui nấu ăn, Nguyễn Tam Sơn thấp giọng vừa đủ cho ba người bạn đồng hành nghe:

– Không biết có chuyện gì mà nhân viên do thám lại đổ xô về Đông Ngàn. Biết đâu chúng đã tìm ra tông tích của Lãng hiền đệ…

– Như vậy Nguyễn huynh tính sao?

Hải Âu Xứ Kiếm ngắt lời Nguyễn Tam Sơn. Tuy nhiên sau khi hỏi câu trên y biết mình hành động vô lễ cho nên gượng cười nói:

– Nguyễn huynh tha cho tội vô lễ. Chỉ vì tôi nóng lòng…

Nguyễn Tam Sơn cười nhẹ cất giọng từ tốn:

– Hiền đệ không có lỗi gì hết. Bốn chúng ta cần phải chia ra làm hai nhóm cho dễ theo đuôi nhân viên do thám xem chúng đi đâu và làm gì. Hoàng hiền đệ với Vô hiền đệ đi tốp đầu còn ta và Hải hiền đệ theo sau…

Thấy Hoàng Sa Đảo Chúa dợm đứng lên Vô Gia Tử cười hí hí:

– Khoan đã… Ta chưa ăn uống mà… Không có cái gì dằn bụng ta đi không nổi đâu…

Hoàng Sa Đảo Chúa cười nhẹ thốt:

– Ta quên có thực mới vực được đạo…

Khi lão chủ quán dọn cơm ra bốn người cắm cúi ăn. Buông đũa, uống cạn chén trà còn nóng, Hoàng Sa Đảo Chúa cùng Vô Gia Tử bước nhanh ra khỏi quán. Nhìn cho tới khi hai người mất dạng nơi khúc quanh Nguyễn Tam Sơn mới trả tiền rồi cùng Hải Âu Xứ Kiếm đi ra bờ sông.

Đêm hai mươi. Trăng hạ tuần vàng vọt đổ xuống không gian một màu trắng ngà. Cảnh vật mông lung và im vắng. Gió bấc thổi vù vù lạnh buốt xương. Hai khách dạ hành đột nhiên xuất hiện trên con đường nối liền Xuân Canh với Hoa Lâm. Con đường này từ Xuân Canh chạy song song với sông Đuống được chừng hai ba dặm xong rẽ lệch về bên trái một chút. Hai bên đường có hai hàng cây cỗ thụ cao ngất cành lá rườm rà.

– Vô Gia Tử… Tới canh ba chưa?

Câu hỏi trên tỏ lộ hai khách dạ hành chính là Hoàng Sa Đảo Chúa và Vô Gia Tử. Ngước nhìn vầng trăng vắt vẻo trên đầu đoạn phóng mắt nhìn con đường đất trắng bệch trước mặt của mình Vô Gia Tử hắng giọng:

– Chắc cũng gần… Ngươi định lẻn vào trạm do thám Đông Tra?

– Ừ…

Hoàng Sa Đảo Chúa đáp gọn lỏn một tiếng. Lát sau y mới lên tiếng nói tiếp:

– Không vào hang hùm sao bắt được cọp. Muốn biết chúng sẽ làm chuyện gì chúng ta cần phải lẻn vào nghe ngóng… Ngươi đồng ý không?

Vô Gia Tử cười hí hí:

– Ta đồng ý… Tuy nhiên dọ thám mà đi đông quá dễ bị lộ. Hay là ngươi lẻn vào một mình để ta ở ngoài tiếp ứng…

– Ngươi khôn tổ mẹ… Ở ngoài nếu có bề gì ngươi chuồn trước hả…

Vô Gia Tử cười hí hí vì câu nói đùa của bạn:

– Ậy… Ông bà mình nói ăn giỗ thời đi trước mà lội nước thời đi sau… Ta nói vậy chứ nếu ngươi sợ không dám vào thời ta sẽ vào trước…

Câu nói khích của Vô Gia Tử có hiệu lực mạnh. Vị chúa đảo lừng danh cười hực:

– Ta sợ gì mấy thằng do thám cắc ké mà không dám vào. Cỡ thằng Bình Trưởng Ban ta còn chưa ngán kia mà… Gần tới trạm do thám của tụi nó chưa?

Vô Gia Tử ngừng lại. Giơ tay chỉ ánh đèn lập loè khi lu khi mờ sau chòm cây đen mờ y nói:

– Đó… Nó nằm trong đám cây dẻ đó… Ngươi cẩn thận xem chừng các trạm canh ngầm của chúng… Hồi chiều đứng trên ngọn cây ta thấy chúng đông lắm…

Hoàng Sa Đảo Chúa gật đầu không nói gì hết. Vô Gia Tử bước một đoạn đường xong rẽ vào con lộ nhỏ. Được chừng hai ba chục bước y đi chậm lại. Thái độ của y càng lúc càng tỏ ra dè dặt hơn. Có lẽ y biết nếu bị động thời y và Hoàng Sa Đảo Chúa khó mà chạy thoát khỏi sự truy đuổi của nhân viên do thám. Càng gần tới trạm canh cả hai không còn đứng thẳng người mà phải dùng thuật xà hình bò trên mặt đất. Khi tới hàng rào làm bằng cây tường vi, Vô Gia Tử dùng lại thì thầm vào tai bạn:

– Ngươi chui theo lỗ chó này vào trong sân là tiện nhất…

Vì đêm tối vả lại không chú tâm do đó, Hoàng Sa Đảo Chúa không thấy được nụ cười tinh nghịch của Vô Gia Tử.

– Ngươi không vào hả?

Vị chúa đảo Hoàng Sa hỏi nhỏ. Vô Gia Tử cười trong bóng tối:

– Không… Ta ở đây ngủ một giấc chờ ngươi…

Không nói thêm lời nào vị chúa đảo Hoàng Sa bò nhanh qua lỗ chó và biến mất trong bóng đêm. Vừa bò qua khỏi hàng rào Hoàng Sa Đảo Chúa thu hình lại giống như một mô đất nho nhỏ. Ánh mắt rừng rực tinh quang của vị chúa đảo ngoài biển Đông quét một vòng thật nhanh thu nhận địa hình địa vật. Xuyên qua ánh trăng hạ tuần vàng vọt, y thấy một ngôi nhà đen mờ với khung cửa sổ thắp đèn sang sáng. Xế một chút về bên phải là một gốc cây rườm rà nằm cách ngôi nhà chừng hai ba chục bước. Y ước gì mình được ngồi trên thân cây, vì từ đó y có thể nhảy xuống nóc nhà hay lần tới cửa sổ để nghe ngóng hoặc dòm ngó vào bên trong gian nhà. Từ chỗ y ngồi tới gốc cây khá xa ước chừng mười mấy trượng. Khoảng cách tuy không xa lắm song lại khó vượt qua vì là một khoảnh đất rộng và trống trải. Ngẫm nghĩ giây lát y bò dọc theo dãy hàng rào bên phải. Hàng rào dài non mười trượng song y phải mất khá lâu mới tới chỗ hàng rào nằm gần sát với gốc cây. Đợi khi đám mây che khuất mặt trăng, khiến cho cả khoảnh đất trống trở thành tối tăm y bò thật nhanh tới gốc cây. Nép mình vào thân cây y chú mục nhìn ngôi nhà còn thắp đèn sang sáng.

Đột nhiên y giật bắn người vì nghe được tiếng hô hấp của kẻ dạ hành xa lạ nào đó đứng bên kia thân cây. Dù không biết kẻ dạ hành xa lạ là ai nhưng y có thể đoán được kẻ lạ vào đây cũng nhằm ý định dọ thám như mình. Điều đó khiến y hơi an tâm một chút vì không sợ bị bại lộ hành tung. Đang suy nghĩ y chợt nghe gió lộng âm u phía bên tả của mình. Vị chúa đảo Hoàng Sa nhếch môi cười hực khi biết mình bị tấn kích. Dù không biết đối thủ là ai song y phải nhìn nhận mình gặp đúng tay chơi đồng cân lượng. Nhu quyền của kẻ lạ phát ra không gây tiếng động song vẫn có thể đả thương người khác như thường. Chờ cho tay quyền của đối thủ đi quá nửa thân cây, Hoàng Sa Đảo Chúa mới giải đòn bằng cách bung ra một chiêu đối chọi với chiêu nhu quyền của đối thủ. Không muốn làm kinh động tới nhân viên do thám, vả lại kẻ lạ không phổ kình lực cho nên y cũng làm như thế. Ngay lúc tay quyền hai bên vừa chạm nhau, Hoàng Sa Đảo Chúa biến chiêu tức khắc. Năm ngón tay từ quyền bỗng mở thành trảo chụp vào huyệt đại lăng nơi cổ tay, đoạn cụp lại thành chỉ điểm vào huyệt thái uyên, xong khép lại thẳng băng chém vút vào khúc trì huyệt ở khuỷu tay, rồi cuối cùng mở thành trảo bấu vào huyệt thần môn. Nã Điểu công phu lừng danh giang hồ với những đòn cầm nã quái dị, hiểm ác và biến hóa tinh diệu chuyên dùng để đả huyệt, huống chi ở đây nó lại được thi triển bởi vị chúa đảo cho nên từ lối biến chiêu, giải đòn, hóa thế trở nên thần tốc, biến ảo và hung hiểm dị thường. Có thể nói Hoàng Sa Đảo Chúa không bao giờ đánh trọn một chiêu mà hoàn toàn biến đổi thế thức trong chớp mắt. Hai bên không thấy mặt nhau, không nhìn thấy chiêu thức thế đòn của nhau, mà họ chỉ nghe tiếng gió lộng cũng như dựa vào kinh nghiệm giao tranh để ước lượng, so sánh hầu hóa giải thế thức của đối thủ. Vừa ra chiêu Hoàng Sa Đảo Chúa vừa tự hỏi kẻ lạ là ai, thuộc hàng nhất hay nhị đẳng mà đương nhiên so tài với mình không nhượng một chiêu, không sút một đòn hay kém một thế thức nào.

Đang đánh nhau Hoàng Sa Đảo Chúa đột nhiên dừng tay. Không phải y tự động dừng tay mà vì kẻ lạ không tấn kích nữa. Đứng im hồi lâu không thấy động tịnh gì nữa y thầm đoán kẻ lạ đã bỏ đi. Chờ thêm chút nữa y chuyển mình sang phía bên kia rồi chú mục vào ngôi nhà thắp đèn sang sáng. Đó là ngôi nhà ngói, vách ván với nhiều cửa sổ mở he hé dù ban đêm lạnh lẽo. Mừng thầm Hoàng Sa Đảo Chúa tung mình lên nhánh cây rồi chuyền từ từ lên cao xong nhảy lên mái ngói. Hết sức cẩn thận để khỏi gây ra tiếng động, y nhẹ kéo viên ngói thành một khoảng trống vừa đủ để thấy được cảnh vật dưới nhà. Căn phòng khá rộng thắp nến sáng trưng, cho y thấy ba người ngồi quanh chiếc bàn tròn. Cả bọn đều mặc sắc phục của nhân viên do thám ngoại trừ thanh niên trẻ tuổi vận y phục bằng lụa xanh và chân mang giày da thú. Điều này chứng tỏ y phải sinh trưởng trong gia đình giàu có hay quan quyền, vì trong lúc này hàng dân giả chỉ được mặc quần áo bằng vải thô và thường thường đi chân trần không có mang giày dép gì hết. Hai người mặc sắc phục của nhân viên do thám thời một lão già tuổi ước năm mươi và người trẻ hơn niên kỷ chừng ba mươi ngoài. Hoàng Sa Đảo Chúa nhận ra người này chính là Trần Anh, phó trưởng ban truy tầm, nhân vật đã cùng với Bình Trưởng Ban hiện diện trong cuộc ác đấu với y và Lãng Thư Sinh trên đỉnh núi Thiên Thị. Vị chúa đảo Hoàng Sa chú ý tới lão già, bởi vì y đoán lão phải là nhân vật quan trọng của đoàn do thám Trần Triều xuyên qua thái độ cung kính của Trần Anh đối với lão.

– Túc hạ suy nghĩ cặn kẻ đi. Hợp tác với quan thái sư, thời không những cá nhân mình mà tính mạng của phu nhân và hai cháu nhỏ cũng được an toàn, đồng thời vinh hoa phú quí cũng không mất mát chút nào. Quan thái sư là một người rất sòng phẳng và biết điều lắm…

Thanh niên vận thường phục ngồi im với thái độ băn khoăn và do dự. Vầng trán cau lại, đôi mày nhăn tít chứng tỏ y đang gặp phải chuyện gì khó giải quyết. Thong thả nâng chén trà lên nhấp ngụm nhỏ thanh niên hắng giọng:

– Lê phó thủ lĩnh thừa biết nếu hợp tác với quan thái sư là tôi đương nhiên thành kẻ tội đồ của Lý triều, đồng thời còn mặt mũi nào gặp lại tổ tiên nơi suối vàng. Tuy nhiên…

Nằm trên nóc nhà nghe thanh niên gọi lão già bằng bốn tiếng “ Lê phó thủ lĩnh”, Hoàng Sa Đảo Chúa nở nụ cười đắc chí trong bóng tối. Thật không uổng công y lén lút vào đây chút nào, bởi vì được nghe cuộc trò chuyện của một nhân viên có cấp bực cao cỡ hàng phó thủ lĩnh là một dịp may hiếm có. Điều mà y muốn biết thêm là lai lịch của thanh niên mặc áo lụa. Y là ai? Từ y phục tới cử chỉ, lời nói và ngay cả cung cách uống trà của y đều không giống một thường dân nghèo khổ. Như vậy y phải xuất thân từ chốn quyền quí hoặc trâm anh thế phiệt nếu không muốn nói là hàng vương giả cao sang.

– Tôi cũng biết thịnh suy hưng phế là lẽ tự nhiên của đất trời. Sau hai trăm năm trị vì, Lý triều của tôi phải nhường chỗ cho một triều đại khác. Tôi muốn nói là Trần triều…

Thanh niên trẻ tuổi mặc áo lụa ngừng lại nhấp ngụm trà nhỏ. Vị chúa đảo Hoàng Sa lại mỉm cười một mình trong bóng tối đoạn lẩm bẩm:

– À… thì ra y họ Lý… dòng họ của hoàng gia… Hèn chi cốt cách của y…

Y mừng rỡ vì khám phá ra phần nào lai lịch của thanh niên mặc áo lụa. Dù mới lưu lạc giang hồ y cũng được nghe thiên hạ bàn tán và đồn đại về chuyện thay vua đổi chúa trong nước. Thiên hạ còn xầm xì nhiều chuyện xảy ra trong cung cấm, như chuyện thái sư Trần Thủ Độ bức tử vua Huệ Tông nhà Lý mặc dù ông vua già này đã xuất gia tu tại chùa Chân Giáo. Bức tử nhà vua xong Trần Thủ Độ bèn giáng chức của Trần thái hậu rồi sau đó lấy bà ta làm vợ. Thiên hạ còn nhiều lời hơn về chuyện Trần thái hậu đã hợp tác với Trần Thủ Độ trong âm mưu sang đoạt ngai vàng của Lý triều, bằng cách xếp đặt cuộc hôn nhân giữa Trần Cảnh và Lý Chiêu Hoàng rồi sau đó vừa dụ dỗ vừa ép uổng con gái của mình nhường ngôi cho chồng. Việc đó cũng chẳng khó khăn gì cho lắm, bởi vì Chiêu Hoàng lúc đó chỉ là cô gái mới tám chín tuổi thời làm sao có thể cưỡng chống lại được sức mạnh và âm mưu của một kẻ gian hùng như Trần Thủ Độ. Thiên hạ còn đồn xa hơn về chuyện nhà Trần ra lệnh cho bất cứ ai trong nước mang họ Lý đều phải cải thành họ Nguyễn nhằm mục đích xóa bỏ hết vết tích của nhà Lý. Thiên hạ còn đồn đại, bàn tán, xì xầm những chuyện khác nữa song Hoàng Sa Đảo Chúa không để tâm lắm vì y nghĩ rằng nó không liên quan tới mình. Ai có lên làm vua thời y cũng là dân giả mà thôi. Con vua thời được làm vua mà con sãi ở chùa vẫn quét lá đa là như vậy đó…

– Những điều mà Lê phó thủ lĩnh muốn biết cũng không có gì khó khăn lắm. Ngày mai tôi sẽ giao cho Lê phó thủ lĩnh một danh sách chỉ rõ tính danh cùng tước vị của các tôn thất bản triều cư ngụ trong Thiên Đức phủ…

Giọng nói của thanh niên họ Lý vang lên khiến cho Hoàng Sa Đảo Chúa phải chăm chú nhìn xuống. Trần Anh chợt hắng giọng xen vào câu chuyện:

– Tôi nghe người ta nói hàng năm vào mùa đông các vị tôn thất của quý triều sẽ về Hoa Lâm để hành lễ…

Thanh niên họ Lý thong thả gật đầu. Hớp ngụm nước trà y cười vui vẻ nói với Trần Anh:

– Thưa điều đó đúng. Năm nay lễ sẽ được tổ chức vào ngày mồng bảy tháng giêng tại tả hành cung…

Nói xong thanh niên họ Lý xô ghế đứng dậy. Nhìn lão già mặc sắc phụ do thám y nghiêng mình thi lễ:

– Trời cũng đã khuya tôi xin phép được cáo từ. Đêm mai tôi tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của Lê phó thủ lĩnh. Chi mong ngài tha cho thê nhi thời Lý Thành tôi đội ơn nhiều lắm…

– Túc hạ an tâm… Ta sẽ giữ lời hứa…

Nói xong lão cùng khách bước ra cửa giây lát rồi trở vào. Rót trà vào chén cho thượng cấp Trần Anh hỏi nhỏ:

– Hắn nói năng có vẻ thành thật lắm. Phó thủ lĩnh tính sao?

Vì ở trên mái nhà nhìn xuống, cho nên Hoàng Sa Đảo Chúa không thấy được nụ cười bí hiểm của lão già được gọi là Lê phó thủ lĩnh trước câu hỏi của Trần Anh. Thật lâu y mới nghe giọng nói trầm khàn của lão vang đều đều trong căn phòng sáng ánh bạch lạp.

– Chuyện đối xử với hắn ngươi để mặc ta lo liệu. Đã biết rõ ngày giờ và địa điểm ngươi hãy đi điều động nhân viên làm đúng theo kế hoạch mà ta đã phác họa. Nhớ giữ kín bí mật. Ta lập lại lần nữa là phải tuyệt đối bảo toàn bí mật. Bất cứ nhân viên nào hé răng về chuyện này sẽ bị xử tử. Phần ngươi, ta nói cho biết là đường công danh của ngươi thăng hay giáng tùy thuộc rất nhiều vào công tác này…

Trần Anh nín khe trước gọng nói nghiêm nghị của thượng cấp. Kính cẩn thi lễ cùng xếp lớn xong hắn bước nhanh ra khỏi phòng. Hoàng Sa Đảo Chúa đâm ra do dự không biết nên đi theo dò xét Trần Anh hay ở lại để tiếp tục theo dõi lão già. Đối với y cả hai đều là nhân vật quan trọng. Bây giờ y mới thấy cần Vô Gia Tử. Tuy nhiên chuyện đã muộn rồi, y không còn cách nào hay hơn là nằm lì tại chỗ chờ cho lão phó thủ lĩnh đoàn do thám đi ngủ mới rút lui, nhưng lão ta cứ ngồi im lìm suy nghĩ dường như không biết đêm sắp vào canh tư.

Vô Gia Tử mọp người sát đất khi thoáng nghe tiếng bước chân vang lên trong sân. Qua ánh trăng mờ mờ y nhận ra một bóng người di động. Y hơi ngờ ngợ khi nhận ra bóng của người này. Nhanh như cắt và êm như báo y bò tới sát cánh cổng. Khi bóng đen bước ra y biết đó là Trần Anh, phó trưởng ban truy tầm mà y đã gặp nơi Tam Đảo Trang và đỉnh núi Thiên Thị. Vô Gia Tử mỉm cười trong bóng tối vì cái may mắn mà mình gặp được. Không như Hoàng Sa Đảo Chúa phải vất vả và nguy hiểm vào trong kia để dò xét, y chỉ cần nằm dài ở đây cũng lượm được tin tức như thường. Biết chức vụ cao cấp của Trần Anh, nên khi hắn đi được chừng mươi bước y bám theo một khoảng cách vừa đủ để khỏi bị phát giác mà cũng không để bị lạc dấu vết.

Trần Anh mải miết bước trên con đường mòn trắng bệch dưới ánh trăng hạ tuần. Chân bước đều mà trí óc y suy nghĩ mông lung. Vì Bình Trưởng Ban bị thương phải rời bỏ chức vị, cho nên y mới được tạm thời làm trưởng ban truy tầm của đoàn do thám Trần triều. Dù được thăng thưởng y cũng biết là chiếc ghế của mình rất chông chênh có thể ngã nhào bất cứ lúc nào. Muốn được ngồi hưởng bổng lộc của triều đình ban cấp, y phải có những hành động khác ngoài chuyện tận tụy với công việc hoặc hoàn thành công tác mà thượng cấp giao phó. Y thường nghe bè bạn, nhân viên cấp lớn và cấp nhỏ, nói xa nói gần về chuyện uốn cái lưng của mình. Nâng bi, ngoan ngoãn, dễ bảo, nịnh bợ là những danh từ mà y thường được nghe. Phải biết đi cửa hậu biếu xén, quà cáp cho phu nhân của xếp, y sẽ có nhiều cơ hội thăng quan tiến chức nhanh chóng hơn mà không cần phải đợi tới kỳ hạn thăng thưởng.

Tựa như bóng ma lúc ẩn lúc hiện, Vô Gia Tử theo sát vị trưởng ban truy tầm đoàn do thám Thăng Long như bóng với hình. Y thấy khi ra tới đường lớn Trần Anh quẹo mặt đi về hướng Hoa Lâm. Khi qua khỏi thôn Thái Bình chừng dặm đường, hắn rẽ vào đường mòn phía bên trái rồi dừng trước một ngôi nhà có hàng rào bằng gỗ cao quá đầu người và còn thắp đèn le lói. Vô Gia Tử thấy Trần Anh xô cổng bước vào. Thân hình mập mạp và lùn xủn của y tựa như trái banh lăn vào chân hàng rào rồi biến mất tăm dạng.

Nguyễn Tam Sơn và Hải Âu Xứ Kiếm im lặng nghe Hoàng Sa Đảo Chúa thuật lại từng chi tiết chuyện lén lút vào trạm do thám cũng như sự mất tích bí mật của Vô Gia Tử.

-Hiền đệ biết rõ bản lãnh của Vô Gia Tử?

Nguyễn Tam Sơn hỏi Hải Âu Xứ Kiếm. Vị chúa đảo Bạch Long Vĩ thong thả đáp:

– Trình độ vũ thuật của y không sút tôi chút nào. Khó có người đả thương được y bởi vì y có Thoái Thân bộ pháp kỳ tuyệt. Đánh không lại thời chạy là ngón nghề ruột của y. Ngoài ra y còn là kẻ mưu mẹo do đó tôi nghĩ sự mất tích của y phải có lý do…

Nhìn Hoàng Sa Đảo Chúa Nguyễn Tam Sơn hắng giọng:

– Hiền đệ đoán kẻ lạ đã giao đấu với hiền đệ là ai?

Vị chúa đảo Hoàng Sa nhẹ lắc đầu:

– Tôi không biết… Y thi triển công phu lạ lắm tôi nhận không ra. Vả lại hai bên chỉ giao nhau mấy chiêu mà thôi…

Nguyễn Tam Sơn gật gù trầm ngâm không nói. Thật lâu ông ta mới từ từ cất tiếng:

– Tuy không biết chuyện gì sẽ xảy ra song sự kiện nhân viên do thám lần lượt kéo về Hoa Lâm tất phải có lý do đặc biệt. Thiên Đức phủ là nơi phát xuất của nhà Lý, cho nên có rất nhiều bà con họ hàng của hoàng gia cư ngụ trong vùng. Chúng ta ráng tìm cho được Lãng hiền đệ xong tìm cách rời khỏi Đông Ngàn. Bởi vì còn nấn ná ở đây ta sẽ đụng độ với nhân viên do thám và bị chúng bắt giữ…

Hải Âu Xứ Kiếm và Hoàng Sa Đảo Chúa nhìn nhau. Cả hai đều nhận thấy những lời của Nguyễn Tam Sơn rất đúng.

– Bây giờ trời sắp sáng rồi cho nên ta tạm thời tìm chỗ nào kín đáo để trú ẩn, xong chờ tới khuya sẽ lén lút vào các trạm do thám để dò la tin tức về Lãng hiền đệ…

Hải Âu Xứ Kiếm hắng giọng:

– Tôi thấy gần đây có ngôi miếu bỏ hoang. Ta hãy tới đó ngay vì trời sắp sáng rồi…

*****

Thuyền từ từ cập vào bờ. Lão chèo đò nói với Phá Thiên Lôi:

– Đây là bến đò Xuân Canh. Cô nương lên bờ xong cứ đi theo con đường dọc bờ sông sẽ tới Hoa Lâm. Cô nương không đi lạc đâu. Nhỡ có gì cứ hỏi dân làng họ sẽ chỉ cho…

– Cám ơn bác… Đây là tiền công của bác…

Phá Thiên Lôi đưa cho ông lão chèo đò một quan khiến cho ông ta mừng rỡ cám ơn rối rít.

– Cám ơn cô nương… Cô nương cho nhiều quá… Già này xin trời phật phù hộ cho cô nương đi đường bình an…

– Cám ơn bác… Tôi đi xa không có mang theo nhiều tiền để trả công cho bác nhiều hơn nữa…

– Dạ cô nương cho nhiều lắm rồi. Già này làm cả năm cũng chưa kiếm được một quan…

Phá Thiên Lôi vòng tay chào ông lão chèo đò xong bước lên bờ. Nhà cửa san sát. Hàng quán khắp nơi. Người qua lại tấp nập. Theo lời chỉ của lão chèo đò, nàng thong thả đi dọc theo con đường chạy dọc theo dòng sông. Ra tới chỗ vắng người nàng tạt vào bên đường sau gốc cây cổ thụ to lớn để hóa trang rồi lộn trở ra đường cái. Nghe tiếng bước chân vang lên nàng ngoái đầu nhìn. Hai người đàn ông mặc thường phục đang rão bước và chỉ còn cách nàng mươi bước. Lát sau hai người đi qua. Phá Thiên Lôi nhận ra hai người này chính là nhân viên do thám vì hai lý do. Họ mặc áo choàng bên ngoài và lưng cộm lên vì mang vũ khí. Ngoài ra bước chân của họ nhanh nhẹn, trầm ổn và vững vàng. Đó là bước chân của những người mà giới giang hồ Đại Việt thường gọi là bước chân khổ luyện hay bước chân vũ sĩ. Họ chỉ liếc nhanh cô gái rồi cắm đầu đi một mạch. Phá Thiên Lôi mỉm cười thích thú vì hai nhân viên do thám không nhận ra mình. Y phục màu đen, đầu vấn khăn đen che gần khuất mặt, còn tay xách giỏ rau cải và cá tươi, nàng trở thành một thôn nữ đi chợ đường xa trở về nhà. Đợi cho hai nhân viên do thám qua mặt mình chừng ba bước nàng cất giọng thánh thót:

– Anh ơi anh…

Hai tên do thám hơi chậm bước khi nghe tiếng gọi vang lên sau lưng.

– Hai anh chờ em đi cùng…

Hai tên do thám dừng bước chờ cô thôn nữ. Khi nàng tới gần một tên lên tiếng:

– Chắc em đi chợ về. Nhà em ở đâu?

– Dạ… Nhà em ở Yên Thường…

Hai tên do thám nhìn nhau như hỏi ý rồi một tên hỏi tiếp:

– Ủa… Nhà em ở Yên Thường mà sao lại đi chợ ở Xuân Canh?

– Dạ… Không dấu chi hai anh… Ông nội của em già cả lại bị bịnh thèm ăn cháo cá cho nên em phải xuống tận Xuân Canh để mua cá tươi. Nội huyện Đông Ngàn này chỉ có Xuân Canh là bán cá tươi nhất và rẻ nhất…

Hai tên do thám gấc gù mỉm cười. Một tên liếc nhanh vào chiếc giỏ cô gái quê đang xách dường như để kiểm chứng lời nói của cô gái.

– Hai anh đi về đâu.Chắc cũng về Yên Thường như em?

Cô gái lên tiếng hỏi. Một tên nhẹ lắc đầu đáp:

– Hai anh đi Hoa Lâm…

Cô gái nói với giọng vui mừng:

– Như thế em may mắn được đi cùng hai anh một đoạn đường. Hai anh chắc không phiền…

– Không có chi… Có em nói chuyện càng vui… Vả lại làm sao anh có thể phiền lòng khi được đi chung đường với một cô gái trẻ đẹp như em…

Nàng thôn nữ cười thánh thót khi nghe giọng tán tỉnh của người lạ.

– Cám ơn về lời khen của anh… Em xấu như ma mà hai anh lại khen đẹp… Ở nhà u của em thường gọi em là con lọ lem…

Liếc nhanh hai chàng trai đi hai bên phải trái của mình cô gái cười hỏi:

– Em hỏi điều này là do tính tò mò. Hai anh dường như không phải người ở trong huyện Đông Ngàn?

Hai tên do thám nhìn nhau thật nhanh rồi im lặng không trả lời. Cô gái cười khúc khích nói tiếp:

– Hai anh không có vóc dáng của người nhà quê chút nào. Mấy anh chàng nhà quê ở đây da đen đũi, vóc dáng cục mịch, ăn nói thời vụng về và thô lỗ; còn hai anh da trắng, vóc dáng thanh nhã và ăn nói dịu dàng…

Được người đẹp khen tặng hai chàng trai khoái chí. Tằng hắng tiếng nhỏ người đi bên phải lên tiếng:

– Chẳng dấu chi em hai chúng ta quê quán không phải ở Đông Ngàn mà ở tại Thăng Long…

– Thăng Long… Đế đô…

Như không nhịn được cô gái quê kêu ồ thành tiếng kinh ngạc rồi nhoẻn miệng cười nói tiếp:

– Đấy… Hai anh thấy em đoán có sai không. Chỉ cần nhìn sơ qua tướng mạo em có thể đoán biết hai anh là kẻ thị thành…Ủa hai anh ở Thăng Long mà đi Hoa Lâm làm chi vậy?

Không đợi cho hai người bạn đồng hành kịp trả lời cô gái nói nhanh:

– Thôi đúng rồi… Hai anh có họ hàng hay quen biết gì với dân làng Hoa Lâm phải không?

Hai tên do thám cười im lặng không trả lời câu hỏi của cô gái.

– Sắp tới Hoa Lâm rồi… Hai anh thấy cây đa cao ngất trời xanh đó không. Đó là cây đa của làng Hoa Lâm. Nghe nói nó sống hơn mấy trăm năm rồi…

Nhìn theo tay chỉ của cô gái hai tên do thám thấy một cây cổ thụ xanh rì chọc thẳng lên nền trời.

– Thôi hai anh đi đường bình an… Em theo đường tắt về Yên Thường…

Dứt lời cô gái quê rẽ vào con lộ nhỏ. Hai tên do thám đứng nhìn theo giây lát rồi thong thả cất bước.