← Quay lại trang sách

HỒI XXI Con ngựa hai chân

Lý Công Uẩn lên ngôi mở ra triều đại nhà Lý và các vị vua kế tiếp đã biến vùng Kinh Bắc nói chung và vùng Thiên Đức nói riêng thành một vùng đất của vua. Các địa danh như Cỗ Pháp, Đình Bảng, Từ Sơn, Tiêu Sơn, Hoa Lâm và nhất là thôn Thái Đường được dân chúng nhắc nhở tới nhiều lần.

Thái Đường là hành cung hay chỗ tạm nghỉ của các vị vua nhà Lý mỗi khi trở về thăm quê quán. Có thể nói đây là một Thăng Long thu nhỏ lại về kích thước. Con đường bộ từ đế đô tới thôn Thái Đường được mở rộng ra dễ dàng cho xe ngựa di chuyển. Các quan lại sở tại đã xây cất vô số cung điện, đền đài, dinh thự và nhà cửa ở Thái Đường và Hoa Lâm. Một ông vua đi là kéo theo hàng trăm người phục dịch. Nào hoàng hậu, nào cung phi, nào quan lại, nào đầu bếp, lính canh, kẻ hầu người hạ đủ mọi thứ. Cũng vì thế mà dân chúng nghèo khổ từ mọi nơi tụ về Hoa Lâm hay các làng xã lân cận để làm ăn, mua bán và phục dịch cho hoàng gia. Họ biến vùng đất của vua thành ra nơi thị tứ đông đúc, sầm uất và sung túc.

Đêm đông lạnh lẽo và ẩm ướt. Gió bấc thổi vù vù và mưa bay lất phất. Bầu trời tối đen không có sao. Thôn Thái Đường chìm trong yên tịnh mặc dù chỉ mới cuối giờ tuất.

Hoàng Sa Đảo Chúa đứng trên ngọn cây dẻ cao chót vót. Mặc dù gió thổi mạnh nhưng y vẫn đứng im trên cành cây đong đưa theo chiều gió. Y phục đen tuyền bó gọn lấy thân hình dong dỏng cao, y mở đôi mắt rừng rực tinh quang nhìn đăm đăm xuống khu dinh thự thắp đèn sáng trưng. Hai tay dang ra thẳng băng, chân trái co lên ép sát vào chân phải, y như con chim ó biển đứng vững vàng trên cành cây trơ vơ. Tiếng cú rúc lên trong đêm vắng thâm u.

Dứt tiếng cú rúc Hoàng Sa Đảo Chúa chợt chao người. Tựa như con diều đứt dây bay dạt theo chiều gió thân hình y tà tà rơi xuống mái ngói của ngôi nhà lớn nhất của khu dinh thự nằm ở hướng bắc.

Từ chỗ y đứng tới mái nhà xa hơn trăm trượng cho nên nếu không có thuật phi hành siêu đẳng y không thể nào bay trong không khí một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng như vậy được.

Chân vừa chạm mái ngói y ngồi thụp xuống đoạn dùng thuật xà hình bò thoăn thoắt về phía đầu song. Chân móc vào mái ngói, thân hình treo tòn ten trong không khí y nhìn vào căn phòng thắp nến sáng rực và nụ cười thích thú nở trên môi vị chúa đảo lừng danh.

Bốn người ngồi quanh chiếc bàn vừa rộng vừa dài. Trong số bốn người này Hoàng Sa Đảo Chúa nhận diện được hai người. Đó là Trần Anh và lão già được y biết tới qua danh gọi phó thủ lĩnh. Dĩ nhiên y không biết hai người khác là Từ Hanh và Nguyễn Long. Y chú ý tới lão già mặc áo đen ngồi đầu bàn vì thấy thái độ của Trần Anh đối với lão rất mực cung kính và lễ độ. Bốn người vừa uống trà vừa nói chuyện thì thầm, do đó Hoàng Sa Đảo Chúa phải an thần định khí mới nghe được.

- Nhân viên của ban tin tức vừa phát hiện ra sự xuất hiện của...

Hoàng Sa Đảo Chúa đoán lão già ngồi đầu bàn phải là phó thủ lĩnh.

- Ai?

Lê Hàn hỏi gọn trước khi nhấp ngụm trà nóng. Bát Chiêu Từ Hanh, trưởng ban tin tức hắng giọng:

- Lý Đông Ba...

Lê Hàn đặt chén trà xuống bàn thật nhanh gây thành tiếng va chạm lớn khiến cho nước trà sóng sánh và vài giọt rơi trên mặt bàn.

- Hừ...

Lê Hàn chỉ hừ tiếng nhỏ rồi lặng thinh, nhưng thái độ của lão không còn được vẽ lạnh lùng và cao ngạo như trước.

- Lý Đông Ba là ai vậy Từ huynh?

Trần Anh hỏi Từ Hanh. Họ Từ liếc nhanh vị phó thủ lĩnh của mình. Không thấy Lê Hàn nói gì y thong thả trả lời câu hỏi của Trần Anh.

- Xuất thân là một vũ sĩ giang hồ với bản lĩnh tuyệt luân, Lý Đông Ba mau chóng trở thành nhân viên xuất sắc của đoàn do thám rồi sau đó kiêm nhiệm chức vụ phó thủ lĩnh trước khi từ chức. Chính ta từng là nhân viên ban tin tức dưới quyền chỉ huy của Lý Đông Ba...

Cầm chén trà lên nhấp ngụm nhỏ Lê Hàn cất giọng trầm khàn:

- Ta cũng thế... Ta từng là phụ tá cho Lý Đông Ba lúc lão còn là trưởng ban truy tầm. Nhân viên của ta phát hiện ra lão ở đâu và lúc nào?

Tuy Lê Hàn không nêu đích danh song mọi người đều hiểu ngầm là câu hỏi dành cho Từ Hanh.

- Nhân viên của tôi phát hiện ra tông tích của Lý Đông Ba ở Xuân Ổ vào ngày hôm kia...

Nhấc chén trà lên nhấp một ngụm xong đặt xuống bàn Lê Hàn hỏi tiếp:

- Theo ý của Từ trưởng ban lão già họ Lý định đi đâu?

Bát Chiêu Từ Hanh hơi có vẻ đắn đo trước câu hỏi của Lê Hàn. Y ngại nếu trả lời không đúng sẽ làm trò cười cho mọi người.

- Theo tôi thời Lý Đông Ba chắc trở lại Hoa Lâm để tham dự cuộc tế lễ tổ tiên...

Nhìn Lê Hàn giây lát họ Từ lên tiếng và giọng nói của y trở nên nghiêm nghị hơn:

- Ngoài Lý Đông Ba, nhân viên của ban tin tức còn phát hiện được một nhân vật xa lạ có vẻ khả nghi...

- Nhân viên của ta phát giác ra lai lịch của hắn chưa?

Lê Hàn hỏi. Từ Hanh nhẹ lắc đầu:

- Hắn chỉ lộ diện một lần ở Đình Bảng rồi sau đó mất biệt tông tích, khiến cho nhân viên của ta không đủ thời giờ khám phá ra lai lịch của hắn. Nhân viên chỉ nhận diện ra đó là một lão già tuổi khoảng từ năm mươi tới sáu mươi...

Lê Hàn hừ tiếng nhỏ lẩm bẩm nhưng ba người kia đều nghe rõ:

- Như vậy ngoài nhóm của thằng học trò bán kiếm còn có lão già họ Lý rồi thêm một lão nữa. Họ tụ về đây để làm gì...

Từ Hanh cười nhẹ góp lời:

- Chắc họ đánh hơi được sự xuất hiện của thanh kiếm thiết huyền...

Lê Hàn lặng thinh không nói gì hết. Dường như lão đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì. Lát sau lão mới từ từ lên tiếng hỏi Trần Anh trong lúc châm thêm trà vào chén:

- Thằng học trò bán kiếm bây giờ đang ở đâu?

Vị trưởng ban truy tầm trả lời với giọng cực kỳ lễ độ và cung kính:

- Trình phó thủ lĩnh... Hắn hiện đang trú ẩn tại thôn Thái Đường...

- Hắn vẫn còn đi chung với cặp vợ chồng...?

Lê Hàn bỏ lững câu hỏi ở đó song Trần Anh hiểu câu hỏi này dành riêng cho mình.

- Thưa phó thủ lĩnh... Tên thư sinh họ Lãng vẫn còn cặp kè cặp vợ chồng họ Lý...

- Ạ...

Ạ tiếng nhỏ Lê Hàn hỏi tiếp:

- Trần trưởng ban biết lai lịch của cặp vợ chồng họ Lý?

- Trình phó thủ lĩnh... Người chồng họ Lý tên Long Anh, là cháu nội đích tôn của thái tử Long Xưởng. Ông này có hai người con trai và một con gái. Người con trai đầu lòng tên Long Vân, kế đến là Tiểu Hạnh và con trai út tên là Long Tấn. Long Vân chính là cha của Long Anh, còn Tiểu Hạnh chính là vợ của Lý Đông Ba, trong lúc Long Tấn là thân phụ của Lý Uyên Nguyên, vị chưởng môn nổi tiếng của phái võ Thảo Đường...

Nghe tới đó Lê Hàn mỉm cười gật gù lộ vẻ thích thú. Uống một hơi cạn chén trà lão hắng giọng nói với Từ Hanh:

- Ta đoán lão già xuất hiện ở Đình Bảng không ai khác hơn là Lý Uyên Nguyên, bởi vì chúng ta không tìm thấy xác của lão sau vụ tàn sát và thiêu hủy phái võ Thảo Đường... Ngay cả thằng con trai của lão tên... tên...

Lê Hàn ngừng lại vì không nhớ ra tên con trai của Lý Uyên Nguyên. Thấy vậy Trần Anh vội lên tiếng nhắc nhở:

- Thưa phó thủ lĩnh... Lão Lý Uyên Nguyên có một con trai tên Lý Thanh Anh. Hắn còn có danh hiệu là Cô Tịch Kiếm...

Lê Hàn cười lạt. Dường như để lấy điểm với xếp đồng thời cũng để khoe sự hiểu biết của mình Trần Anh hắng giọng tiếp:

- Trình phó thủ lĩnh... Mấy tháng trước đây ban truy tầm đã mở cuộc tàn sát để xóa tên phái Thảo Đường trong cõi giang hồ. Sau cuộc chém giết nhân viên của chúng ta kiểm điểm thời thiếu mất thi thể của hai cha con lão Lý Uyên Nguyên. Điều này chứng tỏ họ vẫn còn sống. Bởi vậy mạt chức phải tự thân truy nã tên Lý Thanh Anh và đụng độ với hắn ở Lạng Sơn, Cao Bằng và Vân Đồn nhưng hắn vẫn đủ sức cao bay xa chạy...

Từ Hanh và Nguyễn Long nhìn nhau rồi mỉm cười ý nhị khi nghe Trần Anh đối đáp với Lê Hàn. Mỗi khi lên tiếng vị tân trưởng ban truy tầm đều dùng những từ ngữ cung kính và lễ độ như dạ, thưa hoặc trình phó thủ lĩnh. Đó là cung cách xưng hô của lính mới cần lấy lòng và nhất là nâng bi xếp hầu mau chóng thăng quan tiến chức.

Lê Hàn hơi cau mặt khi thấy nụ cười của Từ Hanh và Nguyễn Long, song lão tảng lờ làm như không thấy hoặc không biết. Lão thừa hiểu Từ Hanh là kẻ có thế lực lớn. Họ Từ là thầy dạy võ cho con cháu của quan thái sư. Còn Nguyễn Long lại có liên hệ xa gần với quan thái úy Trần Liễu. Cũng vì đó mà cả hai tuy không nói ra, song đều không nể trọng lão dù chức vụ thấp kém hơn. Họ không có cung cách lễ độ trong lời ăn tiếng nói như Trần Anh. Họ không bao giờ xưng mạt chức, tiện chức mà chỉ xưng tôi. Điều này khiến cho Lê Hàn tức bực và ganh ghét. Tuy nhiên lão chỉ để tâm và cố tìm cách hãm hại hai người.

Đang treo mình tòn ten trong không khí lắng nghe bốn nhân viên cao cấp của đoàn do thám Trần triều bàn bạc Hoàng Sa Đảo Chúa chợt nghe có tiếng bước chân dẫm trên mái ngói. Tiếng động đó rất khẽ song y lại nghe được nhờ đang vận dụng thính lực. Tựa như con tôm hùm khổng lồ đang bơi lội ngoài biển khơi y xoay người nửa vòng cùng với hai tay vỗ nhẹ vào không khí lấy đà đoạn ngồi bật dậy.

Trong bóng đêm thâm u y thấy một bóng đen đang ngồi lù lù trước mặt mình. Không nói lời nào nhân vật trẻ tuổi của Hoàng Sa phái động thủ. Tay tả bung ra với năm ngón tay mở khoằm khoằm chụp tới mặt còn bàn tay mặt vỗ hờ vào ngực đối thủ. Vì không biết kẻ lạ là ai, bạn hay thù với mình cho nên vị chúa đảo thi triển ngay Nã Điểu công phu song chỉ phổ rất ít nội lực vào chiêu thức. Y tỏ lộ cho kẻ lạ biết mình là ai ngoài ra không cố ý đả thương.

- Hoàng Sa Đảo Chúa...

Giọng nói nhỏ rức lọt vào tai khiến cho vị chúa đảo lừng danh mừng rỡ lập tức triệt chiêu.

- Lãng Thư Sinh...

Nắm lấy tay bạn Hoàng Sa Đảo Chúa trằn mình ngồi lên mái ngói. Ra dấu cho bạn theo sau mình xong Lãng Thư Sinh lẳng lặng bò về phía đầu song bên kia.

Tường Vi mở mắt. Bên cạnh nàng Long Anh vẫn thở đều. Trời đêm lấp lánh sao. Nàng nghe có tiếng người nói chuyện. Dường như vị tiên sinh đồng hành đang nói chuyện với người nào. Không dằn được tính tò mò nàng ngồi dậy. Choàng thêm chiếc áo ấm, vấn sơ lại mái tóc, nàng nhẹ bước ra phòng ngoài. Dưới ánh bạch lạp nàng thấy Lãng Thư Sinh đang ngồi đối diện với một thanh niên vận vũ phục đen tuyền.

- Phu nhân thức sớm thế...

Lãng Thư Sinh tươi cười lên tiếng. Vòng tay thi lễ với thanh niên, Tường Vi nhẹ cười thốt:

- Nhị vị thứ lỗi... Tôi nghe có tiếng nói chuyện nên...

Tường Vi bỏ lững câu nói ở đó song Lãng Thư Sinh hiểu.

- Phu nhân thứ lỗi... Tôi và người bạn thân đang bàn chuyện...

Hiểu ý Tường Vi cười nói:

- Nhị vị cứ bàn chuyện riêng tôi xin phép vào trong...

Chỉ vào thanh niên đang ngồi Lãng Thư Sinh hắng giọng:

- Tôi xin giới thiệu với phu nhân, người bạn thân của tôi là người của đảo Hoàng Sa. Chắc phu nhân có nghe nói tới đảo Hoàng Sa?

Nụ cười tươi tắn nở trên đôi môi thắm của Tường Vi:

- Hân hạnh được gặp đại hiệp. Tôi có nghe tiên phụ nhắc tới đảo Hoàng Sa đôi lần. Nằm trong vùng biển của nước Chiêm Thành, hòn đảo này có ít dân cư ngụ. Từ Thăng Long đi tới đó mất hơn nửa tháng trời còn từ kinh đô của nước Chiêm cũng phải mất bốn năm ngày bởi vậy người ta thường gọi là Vạn Lý Trường Sa. Đây là một quần đảo có tới mấy chục hoang đảo lớn nhỏ, nằm trên đường đi của các thuyền buôn nước ngoài tới Đại Việt ta và các vùng Giang Tô, Chiết Giang của Trung Hoa...

Hướng về Hoàng Sa Đảo Chúa Tường Vi mỉm cười thong thả tiếp:

- Riêng về đảo Hoàng Sa vì có một bãi cát vàng dài hơn ba chục dặm do đó người ta mới gọi là Hoàng Sa đảo. Trên đảo lại có suối nước ngọt, hải yến, ốc tai tượng, ốc sa cừ, ốc hương, đồi mồi và hải sâm đều là các món ngon vật lạ. Tiên phụ tôi còn nói đảo Hoàng Sa có ngọc trai lớn và đẹp... Nhạc phụ của tôi có một viên lớn bằng ngón tay cái...

Hoàng Sa Đảo Chúa gật gù cười:

- Tôi sinh trưởng nơi Hoàng Sa đảo song sự hiểu biết cũng không được chính xác và tường tận như phu nhân... Tôi có một viên trân châu lớn và đẹp. Kính mời phu nhân xem thử...

Hoàng Sa Đảo Chúa lấy trong gói hành lý ra một túi vải màu đen đoạn lấy ra một bọc vải đỏ đặt lên mặt bàn xong từ từ mở bọc vải đỏ.

- Ồ...

Tường Vi buột miệng kêu thành tiếng kinh ngạc khi thấy viên ngọc trai lớn bằng trứng gà ác. Ánh sáng từ ngọn bạch lạp biến viên ngọc trai thành muôn màu vạn sắc.

- Viên trân châu này đẹp lắm.Tôi chưa bao giờ được thấy một viên lớn như vậy...

Giơ ngón tay trõ chỉ vào Lãng Thư Sinh Hoàng Sa Đảo Chúa cười nói với Tường Vi:

- Phu nhân quen biết với y thời cũng như là bằng hữu của tại hạ cho nên lấy lòng thành mà đãi nhau. Tại hạ kính tặng phu nhân viên ngọc trai này để gọi là lễ tương giao. Thú thật với phu nhân ngọc ngà châu báu tuy quý giá song đâu có quý bằng tình bằng hữu, nghĩa anh em với nhau...

Dứt lời Hoàng Sa Đảo Chúa đưa gói vải đỏ đựng viên ngọc trai cho Tường Vi.

- Đa tạ Hoàng đảo chúa có lòng thành tặng cho tôi viên trân châu vô giá song tôi không dám nhận...

Lãng Thư Sinh cười nhẹ nhưng không nói lời nào. Thở dài khe khẽ Tường Vi nói với Hoàng Sa Đảo Chúa bằng giọng bùi ngùi:

- Tôi là một người đàn bà chân yếu tay mềm đang bị đoàn do thám Trần triều truy nã, cho nên có thêm báu vật chẳng khác gì mang đại họa vào thân. Cổ nhân ta có dạy rằng nếu không có tài có đức mà khăng khăng giữ lấy của báu thời chỉ thiệt thân mình mà thôi. Vì lẽ đó tôi không dám nhận báu vật của Hoàng đảo chúa tặng cho...

Lãng Thư Sinh chợt mở lời:

- Tôi nghe đồn ngọc trai là vật dùng cho việc trang điểm song còn giúp cho người giữ nó được dồi dào sức khỏe và chống lại bệnh tật. Phu nhân đang trong thời kỳ thai nghén cần được mạnh khỏe, do đó tôi nghĩ phu nhân nên nhận viên ngọc trai của Hoàng đảo chúa kính tặng. Phu nhân cứ giữ trong người thời đâu có ai biết mà sợ mang tai họa. Vả lại...

Nói tới hai chữ vả lại rồi không biết nghĩ sao Lãng Thư Sinh nín lặng. Trầm ngâm giây lát Tường Vi thong thả lên tiếng:

- Nếu Hoàng đảo chúa có lòng thành và hơn nữa tiên sinh đã phân trần hết lời thời tôi xin nhận giữ dùm...

Hoàng Sa Đảo Chúa mừng rỡ trao viên ngọc trai cho Tường Vi. Bỏ gói vải đỏ vào túi áo xong nàng cười nói:

- Trời cũng sắp hừng đông rồi... Để tôi nhóm lửa pha trà mời nhị vị dùng...

Lãng Thư Sinh và Hoàng Sa Đảo Chúa ngồi im lìm như suy nghĩ chuyện gì. Lát sau Lãng Thư Sinh hắng giọng:

- Ta không biết đoàn do thám đang âm mưu chuyện gì, nhưng sự hiện diện của các nhân vật cao cấp của đoàn do thám ở phủ Thiên Đức này chứng tỏ phải có chuyện gì cực kỳ quan trọng sắp xảy ra. Không kể các trưởng ban cùng với ba ban tin tức, ám sát và truy tầm, mà nhân viên các lộ như Tam Giang, Tam Đái, Lạng Giang... đều tụ về vùng Thiên Đức. Dường như...

Lãng Thư Sinh bỏ lửng câu nói ở đó. Mắt y nhìn đăm đăm ra khung cửa sổ. Trời đêm mông lung. Gió xào xạc cây soan bên hông nhà.

- Ngươi đoán có chuyện gì xảy ra?

Vị chúa tể của đảo Hoàng Sa hỏi nhỏ và Lãng Thư Sinh nhẹ lắc đầu:

- Ta không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, tuy nhiên sự xuất hiện của Lý Đông Ba và Lý Uyên Nguyên chứng tỏ rằng phải có sự việc gì đặc biệt và quan trọng sắp xảy ra. Ta nghe giang hồ đồn, Lý Uyên Nguyên vẫn sống sót khi đoàn do thám mở cuộc tàn sát phái võ Thảo Đường. Còn Lý Đông Ba từng là phó thủ lĩnh của đoàn do thám Thăng Long dưới triều vua Lý Huệ Tông. Trước khi ngai vàng của Lý triều lọt vào tay nhà Trần, ông ta đã đưa toàn gia quyến về trú ẩn ở một nơi bí mật...

Hoàng Sa Đảo Chúa gật gù. Hoàng Sa phái của y ít khi lộ diện hoặc can dự vào chuyện của giới giang hồ Đại Việt nhất là trong thời gian mười mấy năm gần đây do đó y không nghe biết những chuyện này.

Có tiếng động khẽ vang lên rồi Tường Vi từ trong bếp bước ra với bình trà bốc khói và hai cái chén.

- Mời tiên sinh và Hoàng đảo chúa uống chén trà nóng cho ấm...

Tường Vi thong thả rót trà vào chén cho hai người khách. Vị chúa đảo Hoàng Sa cười nhẹ:

- Đa tạ phu nhân... Mời phu nhân dùng trước...

Tường Vi lắc đầu cười:

- Tôi không có thói quen dùng trà. Mời nhị vị tự nhiên...

Rót trà xong nàng từ từ lui vào nhà trong.

- Theo như lời ngươi nghe được thời Lý Đông Ba và Lý Uyên Nguyên có thể hiện diện trong vùng Hoa Lâm hay các làng xã lân cận...

Đang đi Tường Vi chợt dừng lại khi nghe câu nói của Lãng Thư Sinh. Động tính tò mò nàng hắng giọng:

- Tiên sinh thứ cho tính tò mò. Hai tính danh Lý Đông Ba và Lý Uyên Nguyên mà tiên sinh vừa nói dường như tôi có nghe tệ phu quân nhắc tới nhiều lần...

Tường Vi quay lại trông thấy Lãng Thư Sinh và Hoàng Sa Đảo Chúa đang nhìn mình đăm đăm. Lát sau Lãng Thư Sinh nhẹ hỏi:

- Phu nhân chắc biết nhiều hơn chúng tôi về Lý Đông Ba và Lý Uyên Nguyên?

Tường Vi mỉm cười. Đặt cái khay trà xuống đất nàng cất giọng thánh thót:

- Biết nhiều thời tôi không dám nói song tôi có nghe phu quân nhắc tới tên hai người này. Thái tử Long Xưởng có một người con gái tên Tiểu Hạnh và bà chính là vợ của Lý Đông Ba. Còn Lý Uyên Nguyên là con của chú ba Long Tấn...

Hoàng Sa Đảo Chúa gật gù. Y đã nghe Trần Anh nói tới điều này. Nhìn Tường Vi y hắng giọng:

- Tôi nghe người ta nói rằng Lý Uyên Nguyên là chưởng môn của phái võ Thảo Đường. Vì không chịu đổi từ họ Lý sang họ Nguyễn, cho nên phái Thảo Đường của ông ta đã bị đoàn do thám Trần triều sát hại hết chỉ trừ có hai người sống sót là Lý Uyên Nguyên và Lý Thanh Anh...

Tường Vi cười buồn:

- Tôi có nghe phu quân nói tới chuyện chú Nguyên bị chết. Nay Hoàng đảo chúa lại nói ông ta còn sống. Phu quân tôi mà biết được tin này chắc mừng lắm...

Vừa lúc đó có tiếng tằng hắng rồi giọng trầm đều của Lý Long Anh vang lên:

- Đa tạ Hoàng đảo chúa đã báo tin vui. Bấy lâu nay tôi hằng thấp thỏm lo buồn vì cái chết của chú Nguyên và Thanh Anh...

Hướng về Long Anh Lãng Thư Sinh cười thốt:

- Mời tôn ông cùng phu nhân ngồi vào bàn dùng tạm chén trà xong chúng ta sẽ bàn thêm một vài tin tức quan trọng...

Không khách sáo Lý Long Anh và Tường Vi ngồi vào bàn. Nâng chén trà mà Lãng Thư Sinh đặt trước mặt mình Long Anh nhấp ngụm nhỏ. Hoàng Sa Đảo Chúa liếc nhanh người đàn ông đang ngồi đối diện với mình. Làn da sạm nắng, ánh mắt tuy vẫn tinh anh song phảng phất nhiều mệt mỏi, buồn rầu, lo âu và thỉnh thoảng lại hiện chút băn khoăn; Long Anh trông già đi trước tuổi. Từ lúc hai vợ chồng ngồi vào bàn tự dưng bốn người không ai nói với ai lời nào. Trời tang tảng sáng khiến cho Tường Vi thấy cây soan rủ lá. Gió se sắt lạnh.

- Phải có chuyện gì nên nhân viên do thám mới hiện diện nơi vùng Hoa Lâm này...

Vị chúa đảo Hoàng Sa lên tiếng nói câu trên trong lúc nhìn Lý Long Anh. Hiểu ý của bạn Lãng Thư Sinh phụ họa:

- Tôn ông có ý kiến gì về chuyện này?

Lý Long Anh trầm ngâm chưa vội trả lời. Tường Vi rụt rè lên tiếng trả lời câu hỏi của Lãng Thư Sinh:

- Thưa phu quân... Hay là chuyện tế lễ...

Mỉm cười Long Anh chầm chậm gật đầu:

- Có thể lắm...

Nhìn hai người ngồi đối diện với mình y thong thả giải thích:

- Hàng năm cứ vào mùa đông họ hàng của chúng tôi đều tụ về thôn Thái Đường để tế lễ tổ tiên...

Lãng Thư Sinh và Hoàng Sa Đảo Chúa nhìn nhau. Dù không nói ra họ lờ mờ hiểu được phần nào lý do khiến cho nhân viên của đoàn do thám Thăng Long kéo nhau về Hoa Lâm.

Ngừng nói Lý Long Anh ngước nhìn Lãng Thư Sinh đoạn hắng giọng hỏi:

- Tiên sinh nghĩ chuyện nhân viên do thám tụ về Hoa Lâm phải có lý do đặc biệt...

Lãng Thư Sinh mỉm cười:

- Tôi cũng nghĩ như thế... Tuy nhiên chúng ta cần phải kiểm chứng lại. Tôn ông biết cuộc tế lễ sẽ xảy ra ngày nào không?

Lý Long Anh cười lắc đầu nói:

- Tôi không biết vì mỗi năm mỗi khác. Điều này được quyết định bởi vị tộc trưởng. Ông ta sẽ chọn ngày lành... Lát nữa đây hai vợ chồng tôi sẽ đi gặp bà con và lúc đó mới biết được ngày nào...

Hoàng Sa Đảo Chúa đứng lên:

- Tôi cần trở lại báo cho Nguyễn đại huynh biết tin tức...

Lãng Thư Sinh cười nhẹ:

- Ta sẽ gặp nhau đêm nay...

Ngồi nhìn bóng vị chúa đảo mất sau hàng câu Lãng Thư Sinh mới đứng dậy.

- Nhị vị cứ đi thăm bà con rồi chúng ta sẽ gặp lại...

Dứt lời y bỏ vào nhà trong rồi lát sau trở ra. Tường Vi bụm miệng cười khi thấy Lãng Thư Sinh cải trang thành một nông phu với bộ quần áo cũ và vác trên vai cây cuốc. Nhìn y nàng cười nói đùa một câu.

- Tiên sinh biết cày cuốc không mà hóa trang thành nông phu...

- Thưa phu nhân, tôi xuất thân từ chùa chiền cho nên thạo việc cày cuốc lắm. Gì chứ nghề nông tôi làm quen việc rồi...

Không nói gì hơn Tường Vi đứng nhìn bóng anh nông phu mất hút sau hàng cây.

Tiểu Trí Trần Bình và Náo Giang Long ngồi trong một quán ăn nằm gần con đường cái của làng Yên Viên.

- Hiền đệ tính như thế nào?

Tay ăn cướp nổi tiếng hỏi câu trên. Trần Bình cười thốt:

- Gã học trò đang ẩn náu trong vùng Hoa Lâm. Điều khiến cho tôi băn khoăn là chuyện nhân viên do thám đổ xô về vùng này. Nguyên cả một vùng từ Từ Sơn dài xuống tới Gia Lâm rồi ngược lên tới tận Cổ Loa đều có bóng dáng của nhân viên do thám. Dù họ có giỏi hóa trang thành thường dân, cũng như khéo che đậy hành động song cũng không qua được sự nhận xét của tôi. Dường như ngoài chuyện vây bắt gã học trò bán kiếm họ còn có ý định thầm kín nào đó. Nó có thể còn quan trọng và cấp bách hơn là chuyện tóm cổ gã học trò...

Ngừng lại hớp ngụm trà nóng hổi Trần Bình cười nói tiếp:

- Có lẽ đêm nay ta phải đi hóng mát một chút... Tôi và đại ca đi dạo một vòng ở Hoa Lâm để dò la tin tức. Thủ hạ báo cho tôi biết là ngoài ba vị trưởng ban tin tức, truy tầm, ám sát cũng như lộ trưởng ba lộ Đà Giang,Tam Đái,Tam Giang còn có sự hiện diện của lão Lê Hàn. Lão là phó thủ lĩnh...

Náo Giang Long cười ha hả:

- Ta không ngờ hiền đệ biết rành như vậy...

Trần Bình cười rè:

- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà đại ca... Vả lại sống trong thời buổi nhiễu nhương loạn lạc như vầy thời càng biết nhiều càng sống lâu hơn... Tôi còn biết lão Lý Đông Ba đã tái xuất giang hồ sau thời gian hơn mười năm trốn lánh sự truy lùng của đoàn do thám...

- Ái chà... Lão Lý Đông Ba mà nhập giang hồ thời sôi nổi lắm... Ta nghe đồn bản lĩnh của lão cao siêu lắm... Ủa mà làm sao hiến đệ biết những tin đó?

Xoay xoay chén trà trong tay Trần Bình cười nhẹ:

- Tôi mua tin... Số là tôi có một người cùng làng làm nhân viên thuộc ban tin tức tại tổng đàn. Y cũng có chút chức vụ. Khi thì tôi biếu hắn quà. Vào dịp tết tôi đưa cho hắn lạng bạc về quê ăn tết. Khi mà cá đã cắn câu rồi thời hắn nói cho tôi biết tin tức...

Đặt lên bàn một đồng Trị Bình Nguyên Bảo, Tiểu Trí Trần Bình nói nhỏ:

- Ta đi về chỗ ngụ rồi chờ đến tối sẽ đi hóng mát. May ra gặp lại cố nhân...

Náo Giang Long cười ha hả vì câu nói đùa của Trần Bình. Hai tên ăn cướp chầm chậm bước ra đường. Nhìn về hướng Hoa Lâm Trần Bình cười nói với Náo Giang Long:

- Chỉ cần một hai ngày thôi là tôi sẽ biết lý do gì mà nhân viên do thám lại tụ về Hoa Lâm một cách đông đảo...

Với ý định bành trướng ảnh hưởng cũng như lãnh thổ, năm kỷ tỵ vua Lý Thái Tông gã Triều Dương công chúa cho Thân Thiệu Thái, châu mục châu Lạng. Tới năm bính tý vào tháng ba, nhà vua lại gả công chúa Kim Thành cho châu mục châu Phong là Lê Tông Thuận. Rồi sau đó vào tháng tám lại gả công chúa Trường Ninh cho châu mục châu Thượng Oai là Hà Thiện Lãm. Từ đó vùng đất mênh mông giáp với nước Đại Lý và hai tỉnh Lưỡng Quảng biến thành đất nhà của Lý triều.

Trải qua hai trăm năm, giới giang hồ Đại Việt nói riêng và dân chúng châu Lạng đều nghe danh biết tiếng họ Thân, đặc biệt nhất là Thân Trọng Anh Hùng. Tuy có họ hàng với vua, tuy giàu sang từ trong trứng nước, tuy không từng lưu lạc giang hồ; nhưng họ Thân quen biết hết các trang chủ của Thập Nhị Hiền Trang, chưởng môn nhân của các phái võ nổi tiếng trong nước cũng như nhiều vũ sĩ giang hồ tăm tiếng.

Thân gia trang không lúc nào không có khách, khách giang hồ lẫn lái buôn ngựa. Mã trường của Thân Trọng Anh Hùng tọa lạc trong vùng Nước Hai, rộng ngàn dặm và nuôi hàng chục ngàn con ngựa để cung cấp cho binh đội của triều đình cũng như các lái buôn ngựa của vùng Lưỡng Quảng.

Mặt trời từ từ khuất sau rừng cây xanh thẳm cùng lúc với đèn đuốc bật cháy sáng rực quanh gia trang của Thân Trọng Anh Hùng. Hai dãy bàn đặt song song với nhau đầy đặc người ngồi. Họ vừa ăn uống cười nói ồn ào. Dân sống miệt rừng miệt núi mà. Ăn to nói lớn thêm ít lễ nghi phiền toái.

- Không dấu chi nị à… ngộ từ bên Tàu sang đây cốt y mua con ngựa tốt ấy à... Ngộ nghe người ta đồn xứ An Nam nhất là vùng Nước Đôi này có nhiều ngựa tốt, ngựa hay lắm cà...

Đó là cái giọng nói tiếng nôm lơ lớ của người khách mới tên Vòng Thầu. Cư ngụ ở Hồ Quảng mà họ Vòng cũng lặn lội sang đây để mua ngựa về làm quà tặng cho người quen lớn.

- Vòng Thầu đừng lo... Tôi sẽ tìm cho nị một con ngựa tốt nhất chỉ sợ nhiều tiền lắm...

Thân Trọng Nghĩa cười nói với Vòng Thầu. Y là con trai trưởng kiêm chức tổng quản của Thân gia trang.

- Hầy... Cái đó nị đừng có lo... Tiền bạc mà nhằm nhò gì...

Hút một hơi dài rượu cần Vòng Thầu cười ha hả nói tiếp:

- Nói thật với nị nghe... Ngộ sang đây tìm mua ngựa nhưng có điều là ngộ không có rành về ngựa lắm... Nị biết nhiều về ngựa nói cho ngộ nghe chơi...

Trao ống hút rượu cho người ngồi cạnh, Thân Trọng Nghĩa hướng về một tráng niên tuổi ước năm mươi xong hắng giọng:

- Thưa cha... Con nghĩ rằng nếu nói về ngựa thời ở đây không ai bằng cha cả...

Thân Trọng Anh Hùng cười nhẹ:

- Nói về ngựa thời ta cũng không biết nhiều hơn mọi người ở đây. Tuy nhiên Vòng Thầu đã hỏi ta xin trả lời. Ngựa là con vật đặc biệt nhất trong các con thú mà chúng ta nuôi như trâu, bò, chó, mèo, heo... Nó là con thú rất khôn ngoan, trung thành và dễ dạy...

Thân Trọng Anh Hùng ngừng lại nhìn mọi người:

- Ông bà mình có nói một câu là " Trai khôn tìm vợ chợ đông, Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân ". Câu nói này rất đúng với ngựa. Nó là con vật chuyên đi tìm đúng chủ để thờ, nhất là với những con ngựa hay. Chư vị chắc có nghe nói tới con ngựa xích thố của Lữ Bố và Quan Vân Trường. Lữ Bố nổi tiếng thiên hạ vô địch cũng nhờ phần nào vào sức của con ngựa xích thố. Quan Vân Trường lừng danh kim cổ cũng nhờ sức của con ngựa thần này. Khi Vân Trường bị giết thời con ngựa xích thố cũng nhịn ăn mà chết theo chủ...

Ngừng lại hút một hơi rượu dài ông ta cất giọng trầm trầm. Giọng nói của ông ta vang lên giữa không khí lạnh căm và u tịch của núi rừng. Tiếng gió hú lùa qua thung vắng. Ánh đuốc cháy bập bùng. Lửa nổ tí tách.

- Người ta có tướng thời ngựa cũng vậy. Một con ngựa tốt, một con ngựa hay cần phải có đầu to mà vuông, mắt sáng, xương sống cứng, bụng thon, bốn chân dài, quầng mắt cao, mũi to, miệng trong đỏ, ống xương chân tròn và dài, tai gần nhau mà vểnh về đằng trước và cuối cùng là vai nhỏ mà dày. Trong phép xem tướng ngựa, điều kiêng kỵ trước nhất là tam luy và ngũ nô rồi sau đó mới xem xét các bộ phận khác. Cổ to mà đầu nhỏ là nhất luy; xương sống yếu mà bụng to là nhị luy; đùi nhỏ mà mông to là tam luy. Đầu to tai cúp là nhất nô; cổ dài không bờm là nhị nô; nửa trên ngắn nửa dưới dài là tam nô; chân to mà sườn ngắn là tứ nô; hông lõm mà vế mỏng là ngũ nô. Một con ngựa mà phạm vào trong tam luy và ngũ nô này thời không thể nào trở thành con ngựa hay được. Tuy nhiên...

Thân Trọng Anh Hùng hút một hơi rượu dài. Điều mà mọi người ngồi trong bàn tiệc nhận thấy là tuy tuổi khoản năm mươi song họ Thân còn mạnh khỏe lắm. Điều này tỏ lộ qua giọng nói trầm mà sang sảng và nhất là cung cách uống nhiều ăn mạnh của ông ta.

- Mã trường của lão phu nuôi hơn một vạn con ngựa đủ loại từ vàng trắng đen đỏ, từ ngựa hay tới ngựa thường. Trong số vạn con ngựa này có một con ngựa thật dị kỳ. Gọi nó là con ngựa chứng cũng được mà gọi nó là thần mã cũng được. Từ lúc bắt được nó cho tới nay không một ai ngồi trên lưng của nó được. Ngay cả lão phu cũng chỉ cỡi nó một lần rồi thôi. Tuy là con ngựa chứng bất trị nhưng nó chạy nhanh vô cùng. Nó chạy nhanh như gió bởi vậy lão phu mới đặt cho nó cái tên là Hắc Phong. Con Hắc Phong có sức đi ngày ngàn dặm và chạy nhanh hơn chim bay hay thuật phi hành của một vũ sĩ giang hồ...

- Tôi không tin như vậy...

Một giọng nói từ cuối bàn cất lên ngắt ngang câu nói của Thân Trọng Anh Hùng. Mọi người chú mục vào kẻ đã thốt ra câu nói trên. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, mặc chiếc áo đen cộc tay và đầu tóc chơm bơm dường như lâu ngày chưa được cắt tỉa. Dù ăn mặc rách rưới và dơ dáy, nhưng thanh niên lại có gương mặt sáng sủa với ánh mắt sáng long lanh và nụ cười tươi tắn dễ gây thiện cảm với người khác.

Biết mọi người đang nhìn mình, thanh niên hướng về Thân Trọng Anh Hùng cười nói:

- Thân đại hiệp thứ cho lời nói thẳng. Tôi biết đại hiệp có con thần mã có thể ngày đi ngàn dặm đường, tuy nhiên một vũ sĩ giang hồ cũng có thể chạy nhanh không kém gì con ngựa Hắc Phong của đại hiệp...

Thân Trọng Anh Hùng cười cười chưa kịp nói gì hết thời Thân Trọng Nghĩa lại lên tiếng trước. Vít hơi rượu cần y lập lại câu nói của thanh niên:

- Tôi không tin như vậy... Tôi không tin một vũ sĩ giang hồ có thể chạy nhanh hơn ngựa nhất là con Hắc Phong...

Tủm tỉm cười thanh niên hắng giọng:

- Thân tổng quản dám đánh cược không?

Thân Trọng Nghĩa hỏi lại:

-Cược như thế nào?

Nở nụ cười tươi tắn, thanh niên ăn mặc lam lũ trả lời:

- Tôi sẽ chạy đua với con Hắc Phong...

Ngừng lại hướng về đầu bàn nơi Thân Trọng Anh Hùng đang ngồi, y thong thả tiếp:

- Nếu may mắn thắng cuộc đua thời tôi sẽ là chủ nhân của con thần mã, nhược bằng thua cuộc thời kẻ này sẽ ở lại đây chăn ngựa cho Thân đại hiệp suốt đời... Thân đại hiệp nghĩ sao?

Thân Trọng Anh Hùng đưa tay vít lấy cần uống rượu đoạn từ từ hút một hơi chậm và dài. Trong lúc đó ông ta suy nghĩ thật nhanh. Biết con Hắc Phong là thần mã mà thanh niên dám so tài tất nhiên y phải sở cậy vào điều gì. Phần mình tuy làm chủ con ngựa hay mà không dùng được nó thời cũng vô ích mà thôi. Chi bằng đem con ngựa ra đánh cược nếu may mắn mình sẽ có thêm được tên chăn ngựa.

- Lão phu bằng lòng điều kiện của túc hạ. Tuy nhiên trước khi so tài lão phu muốn nói cho túc hạ biết là túc hạ sẽ phải chạy mười vòng của mã trường. Mỗi một vòng là hai dặm do đó túc hạ phải chạy hai mươi dặm đường. Túc hạ bằng lòng không?

Hút một hơi rượu dài, thanh niên bật cười sang sảng:

- Tôi đồng ý... Đường dài mới biết ngựa hay thưa Thân đại hiệp...

Cười ha hả khi nghe câu nói của thanh niên, Thân Trọng Anh Hùng vỗ tay:

- Bay đâu... Thắp đuốc cho đại hiệp đây so tài chạy đua với Hắc Phong...

Dứt lời ông ta đứng lên cùng với mọi người kéo ra mã trường. Thân Trọng Nghĩa huy động hơn trăm gia đinh chia nhau thắp đuốc. Thoáng chốc vòng đua dài hai dặm đường sáng rực trong bóng đêm thâm u. Gió thổi vù vù. Đuốc cháy bập bùng. Thanh niên thong thả bước ra đứng giữa vòng đua. Bây giờ mọi người mới thấy y vóc người gầy cao, mặc bộ quần áo bằng vải thô cũ mèm và đi chân trần. Thoạt trông y không có dáng vẻ gì đặc biệt để tỏ lộ mình là một vũ sĩ giang hồ luyện được thuật phi hành siêu đẳng. Bởi vì phải khổ luyện được thuật phi hành chạy nhanh hơn ngựa, y mới dám so tài với Hắc Phong, con thần mã nổi danh ngày đi ngàn dặm.

Thân Trọng Nghĩa cùng với ba gia đinh lùa con Hắc Phong ra vòng đua. Nó không có yên cương gì hết, bởi vì chẳng có ai đủ tài để cỡi nó, cũng như nó không chịu cho ai ngồi lên lưng. Mọi người chăm chú nhìn con ngựa ô cao lớn. Thanh niên vóc thân cao hơn người thường cái đầu mà con ngựa còn cao hơn y cả gang tay. Ngay cả một người không biết nhiều về ngựa cũng thấy Hắc Phong là con ngựa hay với vóc dáng mạnh khỏe và hùng dũng. Thanh niên và con ngựa đứng song song với nhau. Thân Trọng Anh Hùng vuốt ve con ngựa ô xong nói lớn:

- Hắc Phong... Người ta bảo nuôi quân ba năm dụng một giờ. Ta đây dù không cỡi được ngươi song vẫn chăm sóc ngươi đàng hoàng và cẩn thận. Hôm nay túc hạ đây muốn so tài với ngươi. Vậy ngươi hãy trổ tài cho mọi người xem và nhất là không làm hổ danh Hắc Phong thần mã...

Con ngựa ngẩng đầu lên hí tiếng thật dài như hiểu lời nói của chủ nhân. Bốn vó của nó cào cào trên mặt đất như sẵn sàng trổ tài. Quay sang thanh niên, Thân Trọng Anh Hùng hỏi gọn:

- Túc hạ sẵn sàng...

Thanh niên chầm chậm gật đầu.

- Hắc Phong... Đi...

Dứt câu Thân Trọng Anh Hùng vỗ vào mông con ngựa một cái thật mạnh. Được lệnh của chủ nhân con ngựa ô vọt tới như làn gió đen mờ và bỏ xa kẻ thi tài với nó hàng chục trượng. Toàn thể khách lẫn người trong Thân gia trang đứng dài dài theo vòng đua chứng kiến cuộc so tài hiếm có. Dưới ánh đuốc cháy bập bùng hòa lẫn trong tiếng gió gào qua thung vắng người người im lặng nhìn cảnh tượng con ngựa ô bay đi trong bóng đêm.

Con Hắc Phong vừa dứt một vòng trong lúc đối thủ của nó chỉ mới được nửa vòng.

- Hắc Phong... Hắc Phong... Nhanh... Nhanh lên...

Dường như hiểu ý mọi người, con ngựa ô cất tiếng hí dài tuôn đi nhanh hơn gió cuốn. Hai vòng qua nhanh. Khoảng cách của hai bên vẫn giữ nguyên như cũ. Ba vòng. Rồi bốn vòng.

- Thân đại hiệp nghĩ sao?

Wòng Thầu lên tiếng hỏi Thân Trọng Anh Hùng. Trầm ngâm giây lát ông ta mới trả lời:

- Lão phu thực tình không đoán được. Dám mở miệng so tài với ngựa tất nhiên y phải sở cậy vào thuật phi hành siêu đẳng của mình. Điều mà lão phu nhận thấy là y chỉ kém con Hắc Phong có nửa vòng đua mà thôi. Nếu qua vòng thứ năm hay thứ sáu mà y tụt lại hoặc con Hắc Phong bứt đi thời y kể như thua cuộc...

Đám gia đinh và con cháu của Thân Trọng Anh Hùng hò hét la ó rầm trời khi con Hắc Phong dứt vòng thứ năm. Thanh niên lẻo đẽo theo sau và khoảng cách giữa y với con ngựa thủy chung vẫn là nửa vòng.

Thân Trọng Anh Hùng mỉm cười khi con Hắc Phong vọt qua mặt ông ta để kết thúc vòng thứ năm. Vòng thứ sáu qua thật nhanh. Vị trang chủ nổi tiếng cười hà hà một cách thích thú.

- Y thua... thua rồi...

Tuy nhiên ông ta ngưng bặt khi thấy sự kiện là lạ xảy ra trong vòng đua thứ bảy. Khoảng cách nửa vòng giữa thanh niên và con Hắc Phong được thu ngắn lại dần dần cho tới dứt vòng thứ tám thời thanh niên chỉ còn cách con ngựa ô độ năm trượng. Mọi người lên tiếng bàn tán còn đám gia đinh thôi hò hét la lối để cổ động cho gà nhà. Đôi mày lưỡi mác của Thân Trọng Anh Hùng nhăn tít, trong lúc Thân Trọng Nghĩa bặm môi và hai bàn tay nắm chặt lại vì hồi hộp và kích thích tột độ. Toàn thể mấy trăm người xem đứng im lặng như tượng khi chứng kiến cảnh thanh niên bám đuôi con Hắc Phong và cả hai biến thành cơn gió cuốn đi nhanh khủng khiếp. Vòng thứ mười và cũng là vòng kết thúc bắt đầu.

Mấy trăm người; kẻ trợn mắt, kẻ bặm môi, kẻ nắm chặt hai bàn tay lại với nhau; tất cả đồng nín thở để mục kích thanh niên chạy song song với con thần mã. Nửa vòng đua nửa thôi. Thân Trọng Anh Hùng lặng người khi thấy đang chạy song song với ngựa, thanh niên rướn người lên cùng với hai chân của y dài ra gấp đôi. Mỗi bước chân của y xa cả trượng.

- Trời...

Mấy trăm cái miệng đồng buột miệng kêu một tiếng ngắn gọn. Dường như sự kinh dị, bàng hoàng và thảng thốt khiến cho họ chỉ còn biết buột miệng kêu một tiếng đó mà thôi. Đang chạy ngang đầu con ngựa, thân hình của thanh niên như dài ra gấp đôi và với mỗi bước chân xa cả trượng y từ từ qua mặt con Hắc Phong rồi sau đó biến thành cơn gió xoáy đi tới đâu bụi đất bốc lên mịt mù tới đó. Người người không hẹn hò hét hoan hô kẻ thắng cuộc. Thanh niên dừng lại trong lúc con Hắc Phong vẫn tiếp tục chạy khiến cho Thân Trọng Nghĩa phải hét gia đinh cỡi ngựa kèm theo để ngăn nó lại.

Bước tới chào mừng, Thân Trọng Anh Hùng vui vẻ cười nói với thanh niên:

- Thuật phi hành của túc hạ vô cùng trác tuyệt... Túc hạ xứng đáng làm chủ con Hắc Phong...

Cung kính ôm quyền thi lễ với Thân Trọng Anh Hùng, thanh niên nhẹ cười:

- Đa tạ... Tôi cạn lực rồi... May mà hơn được Hắc Phong một bước...

Quay nhìn con ngựa đang thở phì phò, vị trang chủ Thân gia trang cười ha hả:

- Bây giờ tới phiên túc hạ ngồi trên lưng của nó...

Cười thành tiếng thanh niên quăng mình lên lưng ngựa. Con Hắc Phong hí tiếng dài dựng đứng thân hình rồi lồng lộn, hất trái nhảy phải, nghiêng bên này ngã bên kia cố tình hất ngả người đang cởi trên lưng của mình. Tuy nhiên thanh niên vẫn bám cứng trên lưng ngựa. Lát sau có lẽ thấm mệt con thần mã thôi lồng lộn. Nhảy xuống đất, thanh niên đưa bàn tay đặt lên đầu con ngựa. Mọi người nhìn đăm đăm con ngựa ô nặng mấy trăm cân run bần bật rồi sau cùng hai chân trước khụy xuống.

- Hắc Phong... Ngươi hãy theo ta lưu lạc giang hồ...

Con ngựa ô hí tiếng dài như hiểu ý của chủ nhân. Cười ha hả thanh niên bay mình lên lưng. Con Hắc Phong vọt đi như cơn gió vọng lại câu nói:

- Đa tạ Thân đại hiệp đã tặng ngựa quý... Lưỡng Xúc Thư Sinh tôi xin tái kiến...

Câu nói chưa dứt người với ngựa mất hút trong bóng đêm thâm u của núi rừng.