HỒI XXII
Trời mùa đông lạnh buốt xương. Gió bấc thổi vù vù. Mưa phùn rơi rả rích.
Lý Thanh Anh và Lý Tiểu Dung lầm lủi đi trên quãng đường thiên lý nằm trong địa phận của huyện Tiên Du. Cả hai im lặng đi không ai nói với ai lời nào. Họ vừa mệt vừa đói cho nên không buồn chuyện trò. Tờ mờ sáng sau khi ăn qua loa bữa điểm tâm ở Xuân Ổ họ đi một mạch không nghỉ.
- Đây là đâu vậy hiền đệ?
Tiểu Dung lên tiếng hỏi. Nhìn quanh quất cảnh vật hai bên đường xong Thanh Anh trả lời:
- Hồi sáng mình ở Xuân Ổ thuộc huyện Tiên Du cho nên tôi phỏng chừng mình đã vào địa phận của huyện Từ Sơn. Chị Dung mệt không?
Tiểu Dung cười nhẹ lắc đầu:
- Tôi không mệt mà mỏi chân...
Thanh Anh cười nói:
- Chắc tại chị không quen đi bộ. Chúng ta ráng đi tới huyện lỵ Từ Sơn trước khi trời tối. Chị đưa hành lý đây tôi mang hộ cho...
- Cám ơn hiền đệ...
Dứt lời Tiểu Dung trao gói hành lý khá lớn cho Thanh Anh. Dường như bớt đi gánh nặng Tiểu Dung rảo bước đi trước khiến cho người em bà con của nàng cũng phải bước nhanh theo mới bắt kịp.
Đang bước song song với Tiểu Dung, Thanh Anh chợt quay đầu nhìn ra sau lưng. Y nghe được tiếng vó ngựa nện trên mặt đường ướt át rồi bóng con ngựa ô hiện ra trong màn mưa bụi giăng giăng.
Đứng bên lề đường Tiểu Dung và Thanh Anh nhìn cảnh một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc lam lũ ngồi nghênh ngang trên lưng con ngựa ô cao lớn và lực lưỡng.
- Con ngựa đẹp quá...
Thanh Anh tặc lưỡi nói câu trên. Tiểu Dung cười phụ họa:
- Hiền đệ nói đúng... Gã thanh niên này có vẻ nghèo nàn mà tiền đâu mua được con ngựa đẹp vô cùng. Không chừng gã ăn trộm của ai...
Thanh Anh liếc nhanh người chị bà con của mình đoạn cau mày khi thấy con ngựa ô chợt quay đầu trở lại. Tuy mới lưu lạc giang hồ hơn nửa năm song Thanh Anh cũng thu lượm được chút ít kinh nghiệm do đó khi thấy người lạ quay đầu ngựa lại y ngấm ngầm đề phòng bất trắc có thể xảy ra.
- Nhị vị đi về đâu?
Thanh niên lên tiếng hỏi. Thanh Anh trả lời nhanh và gọn:
- Chúng tôi đi Từ Sơn...
Thanh niên cười khi nghe câu trả lời vu vơ này. Liếc nhanh hai người lạ y lên tiếng:
- Đường cũng còn khá xa mà trời lại sắp tối rồi...
Thanh Anh và Tiểu Dung im lặng khi nghe thanh niên nói câu trên. Họ cũng biết đường tới huyện lỵ Từ Sơn còn xa lắm mà trời đã xế chiều rồi.
- Nhị vị là vũ sĩ giang hồ?
Chầm chậm gật đầu thay cho câu trả lời Thanh Anh ngấm ngầm vận dụng nội lực sẵn sàng để ra tay khi bị tấn công bất thình lình. Thanh niên quay qua cười nói với Tiểu Dung:
- Tôi cho cô nương mượn con ngựa để đi tới Từ Sơn sớm hơn. Phần tôi và huynh đài sẽ chạy theo sau cô nương...
- Hiền đệ chịu không?
Tiểu Dung hỏi Thanh Anh. Ngần ngừ giây lát Thanh Anh hỏi người chị bà con của mình:
- Chị Dung biết cỡi ngựa không?
Do dự chốc lát Tiểu Dung cười thốt:
- Biết nhưng không sành lắm...
Nhìn con ngựa ô cao lớn đang đứng trước mặt mình nàng cười tiếp:
- Con ngựa này không có yên cương thành ra càng khó cỡi hơn...
Cười tiếng khẽ thanh niên xen vào:
- Cô nương đừng lo... Con ngựa này khôn vô cùng... Cô nương nói là nó hiểu liền... Tôi cỡi nó từ châu Thất Nguyên về đây mà không cần yên cương gì hết...
Thanh Anh quay qua cười nói với Tiểu Dung:
- Huynh đài đây đã cạn lời cho nên nếu khước từ thành ra chúng ta thất lễ. Vậy chị Dung hãy cỡi ngựa đi trước còn tôi và huynh đây sẽ theo sau...
Không nói thêm lời nào Tiểu Dung nhẹ điểm chân xuống đất. Thân hình của nàng tà tà bốc lên cao và với cái xoay mình nàng đã ngồi gọn gàng trên lưng con ngựa ô.
Cười ha hả thanh niên vổ vào mông con ngựa:
- Hắc Phong đi...
Được lệnh của chủ con thần mã hí tiếng dài vọt đi như làn gió.
- Huynh rán mà theo kịp ngựa...
Lồng trong câu nói thanh niên chuyển bộ. Thanh Anh giật mình khi thấy thanh niên lạ mặt vọt đi xa cả trượng. Không dám chần chừ y bám theo bén gót. Tuy nhiên vừa chạy được trăm bước y mới biết thuật phi hành của mình không thấm vào đâu so với con ngựa ô và nhất là so với thanh niên lạ mặt. Chạy được non dặm đường, Thanh Anh biết mình không thể nào theo kịp thanh niên lạ mặt. Càng chạy y càng tụt lại đằng sau rồi cuối cùng không thấy tăm dạng của Tiểu Dung đâu nữa. Dù vậy y cũng không chịu bỏ cuộc mà cứ tiếp tục chạy.
Mặt trời gác ngọn cây. Thoáng nhìn phong cảnh hai bên đường y biết mình chỉ còn cách Từ Sơn mấy dặm đường mà thôi. Tuy nhiên điều mà y lo âu chính là không thấy bóng dáng của Tiểu Dung và thanh niên lạ mặt. Y biết tuy trình độ vũ thuật cao siêu, nhưng người chị bà con của mình lại thiếu kinh nghiệm bởi vì đây là lần đầu tiên Tiểu Dung lưu lạc giang hồ. Trông thấy nhà cửa lác đác và thỉnh thoảng có người đi lại y biết mình sắp tới huyện lỵ Từ Sơn. Vì không muốn gây sự chú ý của mọi người do đó y không chạy mà chỉ bước thật nhanh. Nhà nhà bắt đầu lên đèn. Tuy trời mùa đông tối sớm song hàng quán dọc theo đường vẫn mở cửa. Từ Sơn là một huyện đông đúc dân cư, chợ búa sầm uất và giàu có bởi vì nó nằm ngay trên đường thiên lý và nhất là kế cận kinh thành Thăng Long.
Đi hết dãy hàng quán, chợ búa cũng như nhà của dân chúng vẫn không thấy bóng dáng của Tiểu Dung, Thanh Anh bắt đầu sốt ruột và càng thêm lo lắng. Vừa đói khát cộng thêm mỏi mệt, y tạt vào một quán ăn uống vội vàng xong tiếp tục lên đường. Sinh ra và lớn lên ở Siêu Loại cho nên y rất thông thạo địa thế của vùng Tiên Du, Từ Sơn và Thiên Đức. Từ Sơn cách Đình Bảng khoảng mười lăm dặm còn Đình Bảng cách Yên Viên chừng ba mươi dặm. Nếu chịu khó chạy suốt đêm y sẽ có mặt ở Hoa Lâm khoảng hừng sáng.
Tiểu Trí Trần Bình và Náo Giang Long nép mình sau thân cây cổ thụ to hai ba người ôm không hết. Giọng nói trầm và đều của Trần Bình vang lên trong bóng tối mông lung.
- Thay nhau làm vua nước ta hơn hai trăm năm, các ông vua nhà Lý đã biến Thiên Đức phủ thành một vùng đất trù phú và đông đúc dân cư chỉ thua có Thăng Long mà thôi. Hàng trăm cung điện, đền đài, chùa chiền và lăng tẩm được xây dựng ở Từ Sơn, Hoa Lâm, Siêu Loại, Tiên Du...
Trần Bình ngừng nói. Ngước nhìn bầu trời lấm tấm sao xong y hắng giọng tiếp:
- Đại ca thấy khu đèn lửa mập mờ ở đằng kia không. Đó là Hoa Lâm, trung tâm của phủ Thiên Đức. Theo sự dò hỏi của tôi, thời cứ khoảng đầu năm các tôn thất nhà Lý đều tụ về Hoa Lâm để tế lễ tổ tiên. Đây cũng là dịp để cho họ hàng, bà con thân sơ gặp nhau. Lý do nào khiến cho gã học trò bán kiếm lại xuất hiện ở Hoa Lâm đúng vào lúc các tôn thất nhà Lý lại tụ về. Hay là... hay là...
- Hay là hắn cũng thuộc vào hàng tôn thất của nhà Lý...
Náo Giang Long buột miệng nói câu trên. Tiểu Trí Trần Bình cười hà hà:
- Đại ca nói đúng ý của tôi. Chắc gã thư sinh bán kiếm cũng về Hoa Lâm tham dự cuộc tế lễ tổ tiên của hắn. Tuy nhiên có một điều khiến cho tôi băn khoăn, là nếu vây bắt gã học trò thời đoàn do thám Thăng Long không cần phải huy động nhân viên của ba bốn lộ. Phải có chuyện gì quan trọng và cấp bách hơn là chuyện vây bắt gã học trò...
- Ta đi chưa hiền đệ...
Náo Giang Long lên tiếng ngắt lời của Trần Bình. Họ Trần cười nhẹ thốt:
- Đại ca thong thả... Tôi đang chờ thủ hạ tới báo tin...
Trần Bình ngưng nói khi thoáng thấy một bóng người xuất hiện. Xuyên qua thân pháp khinh linh, phiêu hốt tợ bóng ma, hắn biết kẻ dạ hành phải là một cao thủ nhất đẳng giang hồ.
- Đại ca...
Trần Bình lên tiếng và Náo Giang Long thì thầm:
- Hắn là ai...? Thủ hạ của ta đâu có thằng nào có thuật phi hành nhanh như vậy...
Tiểu Trí Trần Bình cười trong bóng tối khi nghe đại ca của mình nói câu trên:
- Tôi đoán thế nào cũng có chuyện lạ. Đại ca theo đuôi hắn còn tôi chận đầu. Ta sẽ gặp nhau ở đây đầu canh năm...
Náo Giang Long chầm chậm gật đầu trong lúc mắt không rời kẻ dạ hành bay vùn vụt trong bóng đêm thâm u và chỉ còn cách chỗ hắn đứng non trăm bước. Càng nhìn tay chúa cướp càng thêm kinh dị khi nhận ra kẻ dạ hành có tầm vóc thấp nhỏ như một đứa trẻ lên mười. Tuy nhiên dù với thân vóc nhỏ bé song hai chân dài lê thê khiến cho mỗi bước chân của hắn xa cả trượng. Ngay cả Trần Bình cũng nhận ra điểm đặc biệt này.
- Tên này luyện được thuật phi hành quái đản...
Trần Bình lẩm bẩm mấy chữ trên. Náo Giang Long gật gù:
- Hiền đệ nói đúng... Ta chưa thấy ai luyện được thuật phi hành nhanh như hắn... Hiền đệ để ý sẽ thấy mỗi bước chân của hắn dài hơn trượng...
Trần Bình tặc lưỡi:
- Hắn là ai?
Nhanh hơn luồng gió kẻ dạ hành xẹt qua chỗ hai tên ăn cướp.
- Đại ca cẩn thận... Tên này không phải thường đâu...
Lanh và êm như con báo rình mồi Náo Giang Long bám theo kẻ dạ hành trong lúc Trần Bình lạng mình vào bóng tối.
Lý Đông Ba ngồi thu hình trên cành cây soan bên hông nhà đối diện với căn phòng rộng thắp đèn sáng. Hai mươi năm phục vụ trong đoàn do thám Thăng Long, ông ta thông thạo rất nhiều về mọi hoạt động của nhân viên do thám từ ám hiệu thông tin hoặc cách thức liên lạc và canh gác. Nhờ sự hiểu biết và kinh nghiệm của một nhân viên kỳ cựu ông ta xâm nhập vào các trạm lượm tin không mấy khó khăn. Dù thu lượm được nhiều tin tức mới mẻ nhưng ông ta vẫn chưa hài lòng. Ông ta biết rằng nếu muốn khám phá ra nguyên nhân hay lý do gì khiến cho nhân viên do thám đổ xô về Hoa Lâm nói riêng và huyện Đông Ngàn nói chung, ông ta phải nghe biết từ cửa miệng của một vài nhân viên cao cấp ít nhất từ cấp phó trưởng ban trở lên. Đó là lý do khiến cho ông ta phải mạo hiểm vượt qua các trạm canh hay tổ báo động ngầm để vào tận ngôi nhà mà ông ta đoán có thể là tổng đàn tạm thời của đoàn do thám.
Xuyên qua khung cửa sổ mở rộng, Lý Đông Ba thấy một người vừa buớc vào trong căn phòng thắp đèn sáng rực. Dù khoảng cách khá xa song nhờ ở trong bóng tối ông ta cũng nhận ra người vừa bước vào chính là Bát Chiêu Từ Hanh. Ông ta còn nhớ mấy tháng trước khi ông ta rời bỏ đoàn do thám thời họ Từ đã được thăng chức phó trưởng ban. Với thời gian hơn mười năm ông ta đoán họ Từ có thể trở thành trưởng ban hay phó thủ lĩnh.
Đang chăm chú quan sát mọi nhân viên trong phòng Lý Đông Ba chợt mỉm cười hài lòng khi thấy thêm hai người nữa bước vào. Đó là một tráng niên tuổi xấp xỉ năm mươi, mặc y phục bằng luạ đen, ngoài khoác thêm chiếc áo choàng màu đen và chân mang giày da cũng màu đen. Còn người kia trẻ tuổi hơn cũng mặc thường phục bằng vải thô màu nâu. Lý Đông Ba biết tráng niên chính là Lê Hàn còn thanh niên trẻ tuổi là Sát Kiếm Nguyễn Long. Khi ông ta còn nắm giữ chức vụ phó thủ lĩnh thời Lê Hàn là trưởng ban truy tầm còn Nguyễn Long là phó trưởng ban ám sát.
Ngồi thu hình trong bóng tối Lý Đông Ba im lìm suy nghĩ. Phải có chuyện gì quan trọng và đặc biệt lắm mới khiến cho ba nhân viên cao cấp của đoàn do thám Thăng Long xuất hiện ở trong vùng Đông Ngàn? Tại sao hành vi của họ và nhân viên dưới quyền có vẻ gì bí mật và lén lút? Họ mưu tính chuyện gì? Liên quan ra sao tới các tôn thất nhà Lý đang cư ngụ trong vùng Thiên Đức?
- Cuộc tế lễ sẽ bắt đầu vào đúng giờ thìn ngày mai. Ta muốn duyệt xét lại kế hoạch...
Giọng nói trầm khàn của Lê Hàn vang lên khiến cho Lý Đông Ba phải ngừng suy nghĩ và chú tâm lắng nghe các nhân viên do thám trò chuyện.
- Trước nhất là phần việc của Từ trưởng ban...
Lê Hàn nhìn Từ Hanh trong lúc nói câu trên. Trước giọng nói nghiêm nghị và cái nhìn lạnh lùng của phó thủ lĩnh, Từ Hanh nhẹ cười hắng giọng:
- Nhân viên của tôi báo cáo là họ đã hoàn tất công việc đào hầm...
Tỏ vẻ không mấy hài lòng về câu trả lời vắn tắt của vị trưởng ban tin tức nhưng Lê Hàn không hỏi gì thêm mà quay sang Trần Anh:
- Còn phần của Trần trưởng ban?
Giọng nói lịch sự và lễ độ của vị trưởng ban truy tầm vang lên:
- Trình phó thủ lĩnh... Nhân viên của mạt chức đã hoàn tất nhiệm vụ của mình. Họ cũng đã tẩy xóa các dấu vết khiến cho người ta dù tinh ý cũng không thể nào tìm ra... Ngoài ra mạt chức còn cho nhân viên canh gác và giám thị ngầm...
Gật gù tỏ vẻ hài lòng Lê Hàn hướng về Nguyễn Long. Hiểu ý vị trưởng ban ám sát hắng giọng:
- Nhân viên ban ám sát đã tề tựu đông đủ và sẵn sàng hành động nếu có lệnh...
Nhấc lấy bình trà rót vào cái chén trước mặt mình Lê Hàn hỏi:
- Ba vị biết thằng học trò bán kiếm đang ở đâu?
Từ Hanh lên tiếng trước nhất:
- Nhân viên của tôi báo cáo về sự xuất hiện của Nguyễn Tam Sơn và đồng bọn của hắn nơi Đông Tra chiều ngày hôm qua. Tuy nhiên...
Từ Hanh bỏ lững câu nói ở đó. Chờ cho vị phó thủ lĩnh nhìn mình giây lát y mới thong thả tiếp lời:
-... sáng hôm sau bọn chúng biến mất không để lại tông tích. Ngay cả tên Lãng Thư Sinh và hai vợ chồng tên Lý Long Anh cũng không còn ngụ ở chỗ cũ mà đã dời tới một chỗ khác trong thôn Thái Đường...
Lê Hàn gật gù hớp một ngụm nước trà xong im lìm không hỏi gì thêm duờng như đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì. Thật lâu lão mới hắng giọng:
- Kế hoạch của ta coi như xong chỉ còn chờ tới ngày mai thôi. Chuyện vây bắt tên Lãng Thư Sinh không quan trọng bằng chuyện đối phó với đám tôn thất nhà Lý bởi vì đó là phần việc mà quan thái sư đã giao cho chúng ta. Việc vây bắt tên Lãng Thư Sinh và chiếm đoạt thanh báu kiếm của hắn là chuyện riêng tư của đoàn do thám chúng ta cho nên để từ từ làm cũng được...
Giọng nói nhỏ nhẹ của Nguyễn Long vang lên trong căn phòng nhỏ:
- Tôi đồng ý với phó thủ lĩnh... Nếu việc đối phó với đám tôn thất nhà Lý được thành công thời đoàn do thám của chúng ta đã lập được công lớn với quan thái sư...
Lý Đông Ba cau mày khi nghe câu nói của Nguyễn Long nhất là câu " Nếu việc đối phó với đám tôn thất nhà Lý được thành công...". Câu nói được thốt ra từ cửa miệng của vị trưởng ban ám sát khiến cho ông ta suy nghĩ bởi vì qua kinh nghiệm ông ta biết ban ám sát chuyên phụ trách việc hành thích, ám sát hoặc thủ tiêu những kẻ đối nghịch với triều đình. Danh từ " đối phó " mà Nguyễn Long nói tới cũng đồng nghĩa với thủ tiêu hay loại trừ, mà đoàn do thám Thăng Long thường hay áp dụng đối với những kẻ chống báng. Như vậy chuyện mà nhân viên do thám đổ xô về Hoa Lâm là để thủ tiêu các tôn thất nhà Lý của ông ta. Suy nghiệm ra điều này, ông ta lo âu bởi vì những người thân của mình không biết hoặc chưa biết về âm mưu của đoàn do thám. Vả lại nếu biết được họ cũng vô phương trốn tránh hoặc chống trả lại. Viễn tượng hàng trăm, hàng ngàn người gồm ông già bà lão, đàn bà và trẻ thơ vô tội bị tàn sát khiến cho Lý Đông Ba ngồi thừ ra vì sợ hãi. Lát sau khi lấy lại bình tịnh ông ta bèn chú tâm lắng nghe câu chuyện còn dở dang:
- Mọi sự đã được xếp đặt đúng theo như chúng ta dự trù. Ngay cả sự xuất hiện của thằng Lãng Thư Sinh hay lão Nguyễn Tam Sơn hoặc Lý Đông Ba cũng không cứu vãn được tình thế, hay ngăn cản được chúng ta hoàn thành nhiệm vụ mà thái sư đã giao phó...
Nói dứt câu Lê Hàn tươi cười nhìn ba cộng sự viên thân tín của mình. Thong thả nâng chén trà nóng lên nhấp ngụm nhỏ lão hỏi Từ Hanh:
- Từ trưởng ban có cách nào để đối phó với thằng học trò?
Bát Chiêu Từ Hanh liếc nhanh Nguyễn Long và Trần Anh xong hắng giọng:
- Phó thủ lĩnh muốn bắt sống hắn hay giết chết?
Lê Hàn trầm ngâm trước câu hỏi ngắn gọn và giản dị của Từ Hanh. Lát sau lão mới từ từ lên tiếng:
- Hạ sát hắn thời dễ hơn bắt sống nhưng lại có điều không ổn vì quan thái sư muốn chúng ta tóm cổ hắn đem về Thăng Long...
- Khó mà bắt sống hắn lắm vì nhiều lý do...
Vị trưởng ban ám sát đoàn do thám Thăng Long góp chuyện bằng câu nói trên. Không những Lê Hàn mà Trần Anh và Từ Hanh đều nhìn Nguyễn Long như chờ nghe y nói tiếp:
- Chư vị đều biết là Lãng Thư Sinh có thanh kiếm thiết huyền cho nên không ai dám lại gần để bắt sống hắn, huống hồ gì bên cạnh hắn còn có lão Nguyễn Tam Sơn với thanh thiết huyền kiếm chặt sắt dễ còn hơn chém chuối. Đoàn do thám của chúng ta có vài trăm nhân viên bản lĩnh tầm thường vì vậy ta khó mà dùng số đông để áp đảo được Lãng Thư Sinh. Muốn bắt sống hắn ta phải nghĩ ra cách khác...
Hướng về Từ Hanh, vị trưởng ban ám sát hỏi một câu:
- Huynh biết gì về lai lịch hay sư thừa của Lãng Thư Sinh?
Họ Từ cười gượng lắc đầu:
- Không nhiều lắm... Dù cố gắng tìm tòi nhân viên của tôi cũng không tìm ra lai lịch hoặc sư thừa của Lãng Thư Sinh. Tuy nhiên có hai điều khiến cho tôi thắc mắc là thanh báu kiếm của hắn và thứ nhì là hắn tới Hoa Lâm nhằm mục đích gì?
Bốn nhân viên cao cấp của đoàn do thám Thăng Long im lìm như suy nghĩ về câu hỏi trên. Lát sau Trần Anh mới ngập ngừng lên tiếng bằng cách thuật lại những lời bàn luận của Nguyễn Tam Sơn về thanh kiếm thiết huyền.
- Ta cũng có nghe đồn về huyền thoại này nhưng chưa bao giờ thấy tận mắt hoặc đụng tới thiết huyền kiếm...
Nói xong câu trên Lê Hàn xô ghế đứng dậy:
- Trời cũng đã sang canh hai rồi... Chúng ta nên giải tán để nghỉ ngơi dành hơi sức vào công việc ngày mai...
Mọi người lục tục giải tán. Chờ cho tới khi các nhân viên do thám đi hết Lý Đông Ba mới từ từ leo xuống đất. Tựa lưng vào gốc cây ông ta nhìn quanh quất như để định hướng đồng thời quan sát động tịnh xong lẳng lặng rời chỗ nấp.
Đang triển hết tuyệt kỹ phi hành để chận đầu kẻ lạ, Tiểu Trí Trần Bình đột nhiên lạng mình vào gốc cây cổ thụ. Tựa lưng vào thân cây hắn thầm suy nghĩ. Mục đích chính của hắn là dò xét và tìm hiểu lý do nào khiến cho vô số nhân viên do thám tụ về Hoa Lâm. Y biết phải có chuyện gì quan trọng và đặc biệt lắm mới làm cho nhân viên của ba ban truy tầm, tin tức, ám sát và các lộ như Bắc Giang, Lạng Giang, Tam Giang và Tam Đái lần lượt đổ xô về huyện Đông Ngàn. Hắn nghĩ tới Lãng Thư Sinh và bộ kiếm thiết huyền. Không lẽ chỉ vì việc vây bắt gã học trò, mà đoàn do thám lại huy động một lực lượng đông đảo lên tới mấy trăm nhân viên. Xuyên qua kinh nghiệm và sự suy luận riêng tư hắn không tin như vậy. Nhất định là phải có chuyện gì... Lẩm bẩm câu nói xong nhắm toà nhà cao nhất nằm chính giữa khu dinh thự thắp đèn sang sáng Tiểu Trí Trần Bình triển thuật phi hành chạy tới.
Trụ bộ chắc hơn cọc gỗ chôn sâu xuống đất Náo Giang Long nhìn đăm đăm đối thủ đang đứng trước mặt mình. Nhân dạng bình thường, y phục tồi tàn, tuổi còn trẻ lắm chỉ độ hai mươi ngoài, thanh niên thoạt trông không khác một người dân quê mùa nghèo khổ. Nơi y chỉ có hai điểm đặc biệt và khác lạ khiến cho tay chúa cướp biết y là một vũ sĩ giang hồ. Đó là mục quang sáng rực và thần thái ung dung tự tại.
- Các hạ là ai?
Náo Giang Long lên tiếng hỏi.
- Các hạ là ai?
Không những không trả lời kẻ lạ còn hỏi ngược lại. Hừm một tiếng nhỏ trong cổ họng Náo Giang Long xuất thủ. Bàn tay mặt nửa khép nửa mở phẩy nhẹ vào mặt trong lúc bàn tay trái khép kín lại thành triệt thủ chặt xuống bả vai. Hắn ra đòn thoạt trông tầm thường, giản dị nhưng nhận xét kỹ lại ẩn tàng vô số biến thế tinh diệu và phức tạp. Bàn tay mặt nửa khép nửa mở chính là phách không quyền thuần lấy nội gia chân lực làm chuẩn do đó không cần chạm mục tiêu cũng có thể đả thương đối thủ một cách dễ dàng và nhanh chóng. Thế triệt thủ của bàn tay tả chính là đòn ngạnh công bá đạo giang hồ thừa khả năng làm vỡ đá nát cây.
Chiêu thức vừa đi được nửa đường Náo Giang Long đạp bộ nửa bước đồng thời chiêu thức cũng theo đà bước chân mà thay đổi đường đi. Bàn tay trái đang chém xuống vai thình lình đổi thành chỉ điểm tới nhũ trung huyệt còn bàn tay mặt đang từ quyền bỗng hoá ra triệt thủ đâm ngay vào huyệt thiên đột của đối thủ. Mặc dù nổi danh trong giang hồ bằng thuật xử kiếm nhưng xuyên qua hai đòn vừa thi triển Náo Giang Long tỏ lộ một công phu khổ luyện vượt bực bao gồm thuật múa quyền siêu đẳng.
Đứng trước chiêu thức dữ dằn và hiểm độc có thể lấy mạng người trong nháy mắt thanh niên lạ mặt bật cười hăng hắc. Náo Giang Long giật mình vì kinh dị. Hắn thoáng thấy thân hình của đối thủ đột nhiên thu nhỏ lại chỉ bằng đứa trẻ lên ba khiến cho thế đòn của mình đánh vào khoảng không. Không chậm trễ hắn biến chiêu liền. Chân đạp bộ nửa bước hắn đổi chỉ thành trảo chụp xuống huyệt bách hội còn triệt thủ biến thành chỉ điểm ngay vào mi tâm.
Bật tiếng cười hăng hắc thanh niên lắc mình. Nếu không có công phu trầm tịnh thâm sau chắc Náo Giang Long phải bật lên tiếng la thảng thốt khi thấy trước mắt mình chợt hiển hiện trăm ngàn bóng ảnh khi to khi nhỏ, khi lớn khi bé, lúc già lúc trẻ với mái tóc đen ngời và hàm răng trắng xác nhe ra lồng trong tiếng cười hăng hắc dội vào màng nhĩ của mình kêu o o. Nghiến răng trèo trẹo Náo Giang Long gầm gừ trong cổ họng:
- Thử xem ngươi chi trì được bao lâu...
Biết thanh niên lạ mặt luyện được công phu kỳ bí và mới lạ vị chúa tể ăn cướp lừng danh giang hồ phải thi triển tuyệt kỹ bí truyền của sư môn là Thủy Quyền với ý định khống chế đối thủ trẻ tuổi. Hai cánh tay áo rộng no tròn kình lực của hắn chẳng khác gì hai con thuồng luồng quấn lấy kẻ địch cùng với hai bàn tay khi mở thành chưởng, khi khép lại thành triệt thủ, lúc nắm lại thành quyền, lúc cụp lại thành chỉ vờn khắp các yếu huyệt. Tuy nhiên hai chục hiệp qua mau mà thủy chung hắn không thể nào đánh trúng được đối thủ. Càng giao tranh lâu chừng nào hắn càng thêm giận dữ.
- Xin tái kiến...
Lồng trong ba chữ trên thân hình của thanh niên lạ mặt bắn vọt về sau rồi với ba bước nhảy y biến mất vào bóng đêm mịt mùng. Đứng tần ngần giây lát Náo Giang Long tìm đường trở lại chỗ hẹn với Trần Bình. Sau khi nghe thủ lĩnh đại ca thuật đầu đuôi câu chuyện họ Trần tỏ vẻ suy nghĩ giây lát mới thong thả lên tiếng:
- Xuyên qua tin tức mà tôi mới vừa nghe được thời sẽ có chuyện lớn xảy ra tại Hoa Lâm. Muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra thời tôi nghĩ chúng ta đừng nên chường mặt ra cho mọi người thấy. Ẩn trong bóng tối để dò la mọi hoạt động của nhân viên do thám và nhất là của tên học trò bán kiếm có lợi cho ta nhiều hơn...
Náo Giang Long sắm nắm lên tiếng hỏi:
- Hiền đệ đã tìm ra chỗ ngụ của Lãng Thư Sinh?
Tiểu Trí Trần Bình cười nhẹ. Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên trong bóng đêm sắp về sáng:
- Tìm ra chỗ ngụ của thằng học trò thời chưa nhưng thủ hạ của ta rình nghe được nhân viên do thám bàn tán là hắn và các bằng hữu của hắn hiện đang quanh quẩn trong vùng Hoa Lâm này...
Nghe tiếng gà gáy đợt đầu Trần Bình từ từ tiếp:
- Thôi chúng ta về Yên Viên nghỉ ngơi chờ tới sáng mai...