← Quay lại trang sách

HỒI XXIII Tiếng Khóc Hoa Lâm

Lý Thanh Anh mở mắt. Y cảm thấy khoẻ khoắn sau một đêm dài hành công. Mặt trời mọc đã lâu. Nắng mùa đông le lói. Gió lạnh thổi nhè nhẹ nhưng đủ khiến cho y phải rùng mình. Đeo gói hành lý nhỏ vào vai y bước nhanh ra đường cái. Y biết chỗ mình đang đi chỉ cách Đình Bảng non dặm đường cho nên nếu chịu khó đi nhanh y sẽ tới Hoa Lâm khoảng xế chiều. Chân bước đều nhưng trí óc của y suy nghĩ mông lung. Y nghĩ tới Tiểu Dung. Không biết người chị bà con của mình đang ở đâu và làm gì? Câu hỏi này lởn vởn trong trí của y. Y biết tuy vũ thuật cao siêu song Tiểu Dung không có nhiều kinh nghiệm để đối phó với các mánh khoé hay sự lừa lọc của các cao thủ giang hồ. Nếu nàng có mệnh hệ nào thời y phải ăn nói làm sao khi gặp lại ông Lý Đông Ba của mình. Nghĩ tới đó y cảm thấy nóng lòng. Điều này khiến cho y tự động vận lực xuống chân bước nhanh hơn người ta chạy. Khoảng gần đúng ngọ y hơi lơi bước khi thấy nhà cửa lác đác và người đi lại trên đường cũng nhiều hơn. Y biết mình đã tới xã Yên Viên, nằm cách xã Hoa Lâm chừng hai mươi lăm hoặc ba chục dặm đường. Cảm thấy kiến cắn bụng y tạt vào chiếc quán cóc bên vệ đường ăn uống qua loa. Đang ăn y chợt nghe có tiếng vó ngựa nện trên mặt đường rồi lát sau ngựa dừng trước cửa quán. Từ trên lưng ngựa một người tung mình nhảy xuống đất rồi bệ vệ bước vào quán. Ngay từ lúc kỵ sĩ nhảy xuống đất Lý Thanh Anh biết hắn là nhân viên của đoàn do thám Thăng Long xuyên qua sắc phục của hắn.

Đảo đôi mắt sáng một vòng quanh chiếc quán cóc chỉ có một người khách hắn tới ngồi vào chiếc bàn trong góc.

- Trình khách quan muốn ăn uống chi?

Lão chủ quán lễ độ hỏi và một giọng nói hách dịch vang lên:

- Ngươi đem cho ta một bình trà nóng và một phần cơm mau lên. Ta cần phải tới Hoa Lâm ngay...

Lý Thanh Anh hơi thay đổi sắc diện khi nghe người lạ nói tới hai chữ Hoa Lâm. Không biết suy nghĩ điều gì mà y cắm cúi ăn rồi lẹ lẹ trả tiền xong bước ra khỏi quán. Đi được non trăm bước y dừng lại nhìn quanh quất đoạn nhảy lên thân cây lớn mọc bên vệ đường. Y định chận đường bắt cóc gã nhân viên do thám để tra hỏi về tin tức cũng như mọi hoạt động trong bóng tối của đoàn do thám tại Hoa Lâm. Y biết việc làm của mình khó khăn và nhất là điên rồ vì y chỉ có một mình trong khi nhân viên do thám đông cả ngàn người.

Chừng cạn tuần trà y nghe tiếng vó ngựa nổi lên rồi bóng gã nhân viên do thám xuất hiện trên con đường đất đỏ. Lý Thanh Anh hồi hộp chờ cho hắn tới sát mới chịu ra tay. Biết nhân viên do thám người nào cũng có bản lĩnh cao siêu cho nên y phải tấn công một cách bất ngờ mới có hi vọng bắt sống kẻ địch được. Ba mươi bước... Mười bước... rồi một bước... Thân hình của Lý Thanh Anh tựa như con ó to lớn rơi vùn vụt xuống đầu gã nhân viên do thám đang ngồi ngất ngưỡng trên lưng ngựa.

Nguy mà không loạn. Đó là sự khác biệt của một vũ sĩ giang hồ mà công phu khổ luyện trở thành thứ phản ứng hữu hiệu và nhanh chóng. Nghe gió lộng âm u trên đỉnh đầu của mình gã nhân viên do thám tức tốc ngã ngửa người nằm sát trên lưng ngựa trong lúc tay mặt rút đao chém vào địch thủ đang rơi vùn vụt xuống đầu của mình.

- Giỏi...

Miệng bật tiếng khen Lý Thanh Anh hất tay. Vị chưởng môn trẻ tuổi của phái võ Thảo Đường bạt kiếm đánh liền ba chiêu nhằm ý bức đối thủ phải rời khỏi lưng ngựa. Y đã thi triển tuyệt kỹ lừng danh nhất của bản phái là Triệt Thảo Kiếm gồm có tám chiêu, hai mươi bốn thế, bốn mươi tám thức và chín mươi sáu đòn cho nên cực kỳ phức tạp, biến hoá và tinh xảo.

Đụng phải một đối thủ tài bộ cao siêu hơn mình gấp bội gã nhân viên do thám không còn cách nào hơn là chuồn. Nhấn mạnh hai bàn chân xuống bàn đạp gã vọt mình về sau. Chân vừa chạm mặt đường gã tức tốc chuyển bộ. Tuy nhiên mới chạy được ba bước gã thoáng thấy bóng người chớp lên trước mặt mình cùng với luồng quyền phong lốc tới. Điều khiến cho hắn kinh hãi không phải là kình lực hùng hậu mà chính là chiêu thức lạ lùng nếu không muốn nói là kỳ bí và quái dị cực cùng. Gọi là quyền nhưng thực ra bàn tay không nắm chặt lại mà năm ngón tay khép sát với nhau và cụp lại phân nửa. Hơn mười năm lăn lộn trong nghề do thám gã chưa thấy bất cứ ai thi triển thuật múa quyền dị kỳ như vậy. Quyền không ra quyền, chưởng không thành chưởng, chỉ không thành dạng chỉ; chiêu thức lại không nhằm đánh vào bất cứ huyệt đạo hay vị trí quan trọng nào trên cơ thể của mình. Hai điều đó khiến cho gã không biết giải chiêu bằng cách nào. Tuy nhiên dù không biết gã bắt buộc phải giải chiêu và làm thật nhanh, bởi vì bàn tay của đối thủ đang chờn vờn trước ngực của mình.

Gã nhân viên do thám hồi bộ một bước thật dài. Dường như gã muốn tìm đường chạy trốn hơn là giao đấu với kẻ địch bản lĩnh cao siêu hơn mình. Biết rõ ý định của đối phương Lý Thanh Anh chuyển bước chận đường không cho hắn đào tẩu. Rẹt... Thanh trường kiếm được rút ra khỏi vỏ bật thành âm thanh tợ xé lụa cùng với hoa kiếm nở sáng rực trong ánh tà dương. Gã nhân viên do thám lại chuyển bộ nhưng phản ứng của hắn hơi chậm. Lưỡi kiếm của vị chưởng môn trẻ tuổi của phái võ Thảo Đường biến thành vầng ánh sáng trùm phủ lấy hắn. Từ trong vầng ánh sáng đó hàng trăm mũi kiếm nhọn hoắt đâm vào huyệt đạo.

Rẹt... Rẹt... Bồng kiếm đứng im Cô Tịch Kiếm Lý Thanh Anh nhìn máu từ từ ứa ra nơi nhũ trung huyệt của địch thủ. Thân hình của gã nhân viên do thám run rẩy giây lát rồi ngã vật ra đất. Kéo tử thi vào bụi rậm y lục xoát cẩn thận. Không có gì nhiều ngoài mấy đồng tiền và tấm thẻ bài bằng đồng chạm trổ khá tinh vi hình con ó chân bấu lấy hai thanh kiếm gác chéo nhau. Cởi lấy y phục của người chết mặc vào người lát sau Thanh Anh trở ra đường trong lốt một nhân viên do thám. Nhắm hướng Hoa Lâm y thúc ngựa chạy nhanh. Y biết với tấm thẻ bài trong túi y có thể xâm nhập vào các trạm liên lạc của đoàn do thám để tìm kiếm manh mối về sự mất tích của Tiểu Dung và Lý Đông Ba.

Khoảng quá ngọ một chút Thanh Anh tới xã Yên Viên. Hơi ngần ngừ giây lát y cho ngựa quẹo mặt rồi thúc ngựa chạy trên con đường đất đỏ dọc theo bờ sông Thiên Đức. Trông thấy dân làng đi lại càng lúc càng đông đảo y biết mình còn cách Hoa Lâm không xa. Nhà cửa hai bên đường bát đầu đông đúc, khang trang và to lớn hơn. Thỉnh thoảng lại có tòa dinh thự nguy nga cất dọc theo bờ sông. Dù đã cải dạng thành nhân viên do thám nhưng Thanh Anh cũng không dám nghênh ngang cỡi ngựa đi trên đường. Kiếm một chỗ vắng vẻ y cột ngựa lại rồi thong thả đi bộ vào Hoa Lâm.

Gian đại sảnh dùng làm nơi ăn uống sau khi tế lễ đầy đặc người ngồi đứng. Mấy trăm nhân vật thuộc tôn thất nhà Lý thăm hỏi, trò chuyện ồn ào và vui vẻ. Lý Long Anh và Tường Vi đứng trò chuyện với một người đàn ông trọng tuổi mặc lễ phục màu vàng. Ông ta chính là Lý Nhật Hiền, hậu duệ của Phụng Càn Vương Lý Nhật Trung. Tuy nói chuyện nhưng thỉnh thoảng Tường Vi lại liếc về phía cửa chính như cố tìm kiếm hay đợi chờ sự xuất hiện của Lãng Thư Sinh. Đêm qua y đã tới gặp Long Anh để thông báo về sự xuất hiện của nhân viên do thám ở Hoa Lâm, đồng thời khuyên nhủ hai vợ chồng không nên tham dự cuộc tế lễ. Y e ngại là nhân viên của đoàn do thám Thăng Long sẽ mở một cuộc tàn sát vào dòng họ Lý ở vùng Đông Ngàn. Tuy nhiên đó chỉ là một ước đoán vì y cũng như đồng bạn không tìm ra một chứng cớ cụ thể nào tỏ lộ về hành động ám muội của nhân viên do thám.

Trông thấy Lãng Thư Sinh đang đứng lẫn lộn trong số tôn thất nhà Lý gần nơi cửa Tường Vi nói nhỏ vào tai chồng mấy lời. Long Anh gật đầu. Tường Vi tới đứng bên cạnh Lãng Thư Sinh.

- Tiên sinh có thấy điều gì lạ không?

Chầm chậm lắc đầu Lãng Thư Sinh cười nói.

- Tôi và các bằng hữu lục tìm suốt đêm qua mà cũng không thấy được điều gì khả nghi. Có lẽ tôi lầm...

Tường Vi cười tươi tắn.

- Có gì đâu... Tôi muốn giới thiệu tiên sinh với một người...

Vừa nói Tường Vi vừa nhìn Lãng Thư Sinh với ánh mắt gần như năn nỉ. Không muốn làm phật lòng Tường Vi nên Lãng Thư Sinh phải gật đầu cười nói.

- Phu nhân hà tất phải làm như thế...

Hai người bước song song về phía Lý Long Anh đang đứng nói chuyện với Lý Nhật Trung.

- Xin giới thiệu với thúc phụ người bạn thiết của hai vợ chồng chúng tôi. Cũng nhờ sự giúp đỡ tận tình của tiên sinh đây nên hai vợ chồng cháu mới tới Hoa Lâm một cách an toàn...

Thấy Lãng Thư Sinh ăn mặc như một thư sinh Lý Nhật Hiền cười vui vẻ lên tiếng.

- Thay mặt cho bà con lão xin cảm tạ nghĩa cử anh hùng của tiên sinh. Một người học trò chân yếu tay mềm như tiên sinh mà cũng biết thực hành câu " Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả ". Điều đó khiến cho lão khâm phục...

Tường Vi ghé tai thì thầm với Lý Nhật Hiền mấy lời. Nghe xong ông ta cười ha hả nói với Lãng Thư Sinh.

- Lão phải mời tiên sinh một chén rượu mới được. Mấy khi gặp được một người đặc biệt như tiên sinh...

Quay qua một thanh niên còn trẻ Lý Nhật Hiền nói.

- Khải nhi... Con hãy mang lại đây cho ta vò rượu cúc để ta mời tiên sinh đây...

- Đa tạ ngài...

Lãng Thư Sinh nói lời cám ơn sau khi đón chén rượu do Lý Nhật Hiền thân rót cho mình. Dường như muốn cho quí khách không cảm thấy bở ngỡ Lý Nhật Hiền vỗ vai Lãng Thư Sinh xong cười nói một cách thân mật.

- Tiên sinh cứ tự nhiên. Lão đây tuy sinh ra nơi quyền quí cao sang nhưng lại không thích lễ nghi lôi thôi và phiền phức. Lão rất hâm mộ và muốn được kết giao với tiên sinh...

- Đa tạ ngài...

Lý Nhật Hiền ngắt lời người đối thoại.

- Cháu cứ gọi là bác Lý đi. Bác thực tình...

Hơi mỉm cười Lãng Thư Sinh nói chậm.

- Lý bá bá đã cạn lời thời tôi xin được hân hạnh...

Dứt lời y đưa chén rượu lên nhấp ngụm nhỏ. Y quay nhìn ra cửa khi thấy Hoàng Sa Đảo Chúa lẹ bước vào cửa. Bắt gặp cái gật đầu ra hiệu của bạn y vội cười nói với Nhật Hiền.

- Tôi có việc phải đi... Xin Lý bá bá thứ lỗi...

Vòng tay thi lễ với Nhật Hiền, cười nói câu từ giã với Long Anh và Tường Vi, xong Lãng Thư Sinh đi ra cửa. Vị chúa đảo Hoàng Sa thì thầm vào tai bạn.

- Có tin lạ...

- Tin gì?

- Hải Âu Phi Xứ nói y thấy có nhiều nhân viên do thám đang có mặt ở Hoa Lâm...

Ngừng lại giây lát vị chúa đảo trầm giọng.

- Ta linh cảm có chuyện không hay...

Lãng Thư Sinh chầm chậm gật đầu. Không những bằng linh cảm mà bằng kinh nghiệm giang hồ, y đoán phải có lý do vô cùng đặc biệt mới khiến cho nhân viên của đoàn do thám Thăng Long đổ xô về Hoa Lâm đúng vào lúc mà các tôn thất nhà Lý tụ họp.

- Ta với ngươi dạo một vòng...

Vừa ra tới cổng cả hai thấy Vô Gia Tử và Hải Âu Phi Xứ chạy ào tới.

- Nhân viên do thám... Chúng đang tiến vào đây...

Bốn người chưa kịp có hành động nào Lý Tam Sơn xuất hiện. Vừa thở ông ta vừa nói.

- Quân do thám đông lắm... Ta thấy có mặt lão Lê Hàn... Ta nghe hắn ra lệnh cho thủ hạ là giết hết không chừa người nào...

Lãng Thư Sinh run trong lòng. Bây giờ y mới biết nhân viên của đoàn do thám tụ về Hoa Lâm là nhằm ý định tiêu diệt các tôn thất nhà Lý.

- Chúng ta lui vào trong từ đường...

Bước lẹ mấy bước Lãng Thư Sinh gặp Lý Nhật Hiền đang đứng nói chuyện với Long Anh và Tường Vi.

- Lý bá bá... Tôi có chuyện muốn thưa...

Nhìn vẻ mặt của Lãng Thư Sinh Tường Vi biết có chuyện quan trọng xảy ra nên mau mắn lên tiếng hỏi.

- Chuyện gì vậy thưa tiên sinh?

Vị thư sinh họ Lãng thấp giọng.

- Nhân viên do thám đang bao vây chúng ta...

Nhìn ba nhân vật thuộc tôn thất nhà Lý y tiếp nhanh.

- Trần Thủ Độ đã ra lịnh cho nhân viên do thám bao vây và tiêu diệt hết các tôn thất nhà Lý trong đó có quý vị...

Tường Vi xanh mặt.

- Thật ư... Thế thì chúng ta phải làm sao?

Lý Nhật Hiền lên tiếng. Giọng nói của nhân vật đứng đầu các tôn thất nhà Lý hiện diện ở Hoa Lâm tỏ ra bình tịnh.

- Mọi người an tâm... Để ta ra hỏi chuyện họ...

Dứt lời ông ta bước nhanh về phía cửa chính. Lãng Thư Sinh định ngăn ông ta lại nhưng nghĩ sao y lặng thinh.

- Tiên sinh... Chúng ta phải làm sao?

Nhìn hai vợ chồng Lý Long Anh Lãng Thư Sinh nói bằng giọng nghiêm nghị.

- Chúng ta bị bao vây rồi. Sức của tại hạ và các bằng hữu không thể cứu hết mọi người. Tiện sinh ráng đùm bọc nhị vị để ít ra nhà Lý của nhị vị cũng còn có người giữ gìn hương lửa. Nhị vị hãy theo sát tiện sinh...

Hiểu tình hình rất nguy hiểm nên Tường Vi vội nắm tay chồng đứng nép sau lưng của Lãng Thư Sinh. Tiếng hò hét và vũ khí chạm nhau vang chát chúa cho y biết là các bạn của y đang giao tranh với kẻ địch. Chưa kịp nhích lần tới cửa y lại thấy Hoàng Sa Đảo Chúa, Vô Gia Tử, Hải Âu Phi Xứ và Nguyễn Tam Sơn lùi vào phòng. Tiếng các tôn thất nhà Lý la hét, kêu rú vì bị đâm chém bởi nhân viên do thám vang lên khắp nơi.

- Giết... Giết... Giết hết không chừa một đứa nào...

Giọng nói của lão phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long vang lên lạnh lùng đầy sắt máu. Được nghiêm lệnh của cấp trên đám nhân viên do thám ùa vào phòng tha hồ đâm chém. Máu bắn tung tóe. Thây người nằm ngả nghiêng chật cả đất. Tiếng người kêu rú. Tiếng trẻ con la khóc tạo nên cảnh tượng kinh hoàng khiến cho Tường Vi sợ hãi.

- Phu quân ơi...

- Tiên sinh...

Tuy trông thấy cảnh tượng đàn ông, đàn bà và con nít tay không đang bị nhân viên do thám đâm chém nhưng Lãng Thư Sinh và đồng bạn không làm gì khác hơn được. Chính họ vừa lo chống trả với kẻ địch, vừa lo che chở cho Long Anh và Tường Vi và vừa lo tìm cách thoát thân. Họ biết nếu không chuồn thời sớm muộn gì họ cũng bị hạ sát không nương tay.

Vừa đánh Nguyễn Tam Sơn vừa đảo mắt trông chừng. Ông ta lấy làm lạ là mặc dù tấn công dữ dội song kẻ địch lại cố tình dồn ép mọi người vào chính giữa ngôi từ đường. Đây là nơi mà các tôn thất nhà Lý đứng để tế lễ tổ tiên.

- Lãng hiền đệ... Dường như...

Nguyễn Tam Sơn lên tiếng trong lúc lùi từ từ vào chính giữa căn phòng rộng. Loang kiếm một vòng Lãng Thư Sinh hắng giọng.

- Đại huynh có ý kiến gì?

- Bọn chúng cố tình dồn ta vào giữa sân. Ta e...

Tiếng hét lồng lộng của Lê Hàn cắt đứt lời của Nguyễn Tam Sơn.

- Giết... Giết hết không chừa...

Liền theo tiếng nói lão phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long nhập cuộc chơi đao kiếm. Cánh tay áo rộng thùng thình bên tả phất lên lão vỗ một đòn phách không vào mặt còn bàn tay hữu khép lại thành triệt thủ chém sả tới trốc vai của Nguyễn Tam Sơn.

Cười gằn vị trang chủ của Tam Đảo Trang rung tay. Hoa kiếm nở đầy trời cùng với hàn quang lạnh ngắt phát ra. Trần Anh vội lên tiếng.

- Phó thủ lĩnh coi chừng... Lão có thiết huyền kiếm...

Lê Hàn giật mình khi nghe nói tới tên của thanh kiếm trứ danh giang hồ này. Lão biết dù có bản lĩnh cao siêu lão cũng không dám đem hai bàn tay thịt ra đối chọi với sự sắc bén của thanh thiết huyết kiếm. Huống chi đối thủ của lão lại là Nguyễn Tam Sơn, một kiếm thủ lỗi lạc được liệt vào hàng thứ ba trong các đại kiếm thủ danh chấn giang hồ.

Chưa kịp biến chiêu Lê Hàn thoáng thấy ba ngọn núi lừng lững ập tới ngực rồi một biến thành ba, ba thành chín, chín thành tám mươi mốt. Sau đó là nghìn vạn ngọn núi nhọn hoắt với thiên hình vạn trạng trùm phủ lấy thân thể của mình. Chưa hết. Từ trong các ngọn núi đó có vô số mũi kiếm nhọn hoắt khi biến khi hiện, chợt tắt chợt nổi mịt mờ giăng mắc các yếu huyệt của mình. Đứng trước kiếm thuật đặc dị cùng kiếm báu vô song Lê Hàn không dám còn cách nào hơn là giải đòn. Rẹt... Lão phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long bắn mình lùi lại đoạn trợn mắt nhìn thân áo trước của mình bị mũi kiếm vạch một đường dài lộ cả áo lót màu trắng bên trong. Vì khinh địch, vì ơ hờ do đó lão đã bị đối phương đánh một đòn dù không đả thương được nhưng cũng đủ làm cho lão bị mất mặt trước đám thủ hạ.

- Giỏi...

Lê Hàn lao mình trở lại chỗ cũ cùng với vầng hắc quang chụp tới. Bật tiếng cười cuồng ngạo Nguyễn Tam Sơn rung kiếm. Căn phòng rộng sáng rực lên màu vàng hực làm chóa mắt người nhìn. Lão phó thủ lĩnh đoàn do thám thoáng thấy mũi kiếm nhọn hoắt chập chờn nơi yết hầu của mình. Kinh hoàng lão tức tốc trằn người né tránh. Tuy nhiên lão càng thêm sợ hãi khi thấy cái mũi nhọn của thanh kiếm thiết huyền cứ nhằm các yếu huyệt của mình mà công kích khiến cho lão phải luôn luôn né tránh mà không thể nào công kích được đối phương. Mặc dù có vũ khí nhưng lão không dám để cho lưỡi đao của mình chạm vào kiếm vì biết sự sắc bén vô song của thanh kiếm thiết huyền trong tay Nguyễn Tam Sơn.

Tuy trổ kiếm thuật ngăn không cho Lê Hàn tấn công mình nhưng vị trang chủ của Tam Đảo Trang biết tình thế mỗi lúc một thêm nguy hiểm. Các tôn thất của nhà Lý còn lại chừng vài chục người, dưới sự che chở và chỉ dẫn của các vũ sĩ giang hồ đã lập thành vòng tròn và lui dần vào chính giữa căn phòng rộng. Lê Hàn cùng với ba vị trưởng ban dưới quyền hò hét nhân viên do thám bao vây kín mít. Tay loang kiếm chống đỡ sự tấn công ráo riết của địch thủ Nguyễn Tam Sơn liếc nhanh vòng người hơn hai trăm cao thủ của đoàn do thám Thăng Long đang lập thành vòng tròn vây chặt lấy mình. Đừng nói chi phải cứu giúp các tôn thất nhà Lý không biết võ và không khí giới, ngay cả ông ta và các bằng hữu cũng khó lòng phá vòng vây để đào thoát.

Dù nghi ngờ và phân vân cuối cùng Nguyễn Ttam Sơn và bằng hữu với các tôn thất nhà Lý còn sống sót trong đó có Lý Long Anh và Tường Vi cũng phải lùi dần dần vào chính giữa căn phòng rộng.

- Giết... Giết hết...

Khẩu lệnh của Lê Hàn nổ ra đầy chết chóc. Lãng Thư Sinh nói nhỏ với Hoàng Sa Đảo Chúa.

- Ngươi chiếu cố Long Anh còn ta lo cho Tường Vi...

Vị chúa đảo gật đầu. Quay qua hai vợ chồng Lãng Thư Sinh thì thầm.

- Lý huynh theo sát hai chúng tôi...

Long Anh gật đầu nhìn vợ. Ánh mắt của y như nói lên lời từ biệt.

- Tiên sinh... Nếu có chuyện gì xảy ra tôi xin tiên sinh hãy lo cho tiện nội...

Hiểu ý Lãng Thư Sinh gật đầu.

- Tôi xin tận lực. Lý huynh hãy theo sát Hoàng Sa Đảo Chúa...

Đang nói chuyện Lãng Thư Sinh chợt nghe tiếng động lạ cùng với mặt đất dưới chân mình rung rinh rồi di chuyển như sắp lật úp. Bằng kinh nghiệm của một cao thủ giang hồ y biết sẽ có một sự kiện xảy ra.

- Rắc... Rắc... Ầm... Ầm...

Hàng chục tiếng động vang lên khủng khiếp. Nguyên cả khoảnh đất rộng nơi chính giữa căn phòng đột nhiên sụp đổ kéo theo hàng trăm người xuống cái hố sâu thăm thẳm. Tiếng người la hét, than khóc vang vang khắp nơi.

- Tiên sinh...

Tường Vi la lớn vì bị một người đứng gần nắm chặt tay và kéo nàng rơi vùn vụt xuống hố sâu. Lãng Thư Sinh thoáng nghe tiếng kêu cứu của Tường Vi vang lên trong tiếng động ầm ầm pha lẫn tiếng la hét của mọi người. Giật mình y vung tay chụp lấy cánh tay của nàng đưa ra. Tuy nhiên vì sức nặng của hai người cộng thêm sức rơi nhanh nên không những y không giữ được mà còn bị kéo theo xuống hố sâu. Qua chút ánh sáng mờ mờ bị che phủ bởi bụi bặm Lãng Thư Sinh còn thấy được cảnh tượng hàng trăm người ngả đè lên nhau dưới chân mình. Y biết nếu để rơi xuống ngay cả y cũng sẽ chết ngộp ở dưới hố sâu vì bị người khác đè lên hoặc níu kéo huống hồ gì Tường Vi là một người đàn bà không biết võ nghệ. Không kịp suy nghĩ y tức tốc buông tay đang giữ chặt Tường Vi ra đoạn trằn mình rơi xuống thật nhanh. Y thi triển thuật thiên cân trụy làm cho thân hình của mình nặng lên gấp đôi. Nhờ đó y rơi vùn vụt xuống đất trước trong lúc Tường Vi mới rơi được nửa đường. Chân vừa chạm đất hay thân thể của người nào đó y nhún chân lấy đà nhảy vọt lên thật nhanh. Vừa vọt lên y thoáng thấy một người đàn ông đang nắm tay của Tường Vi trong lúc rơi xuống. Dù muốn cứu người nhưng Lãng Thư Sinh biết trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm mà sự sống chết xảy ra trong đường tơ kẻ tóc y không có cách nào hơn là cứu mình và cứu Tường Vi thôi. Không chậm trễ y vung tay chém vào cánh tay của người đàn ông đang nắm lấy tay của Tường Vi. Rú tiếng đau đớn người đàn ông buông tay ra, còn Lãng Thư Sinh theo đà vung tay chụp ngang hông của Tường Vi rồi vọt lên cao.

Vừa vọt lên lưng chừng y tức tốc quẩy mình trong không khí lấy đà đoạn tà tà rơi xuống ngay chỗ nhân viên do thám đang hò hét tấn công các cao thủ giang hồ. Thanh kiếm thiết huyền lượn một vòng. Hàng chục tiếng rú vang lên. Máu bắn tung tóe khắp nơi.

- Giết... Giết hết bọn chúng cho ta...

Lê Hàn hét lớn. Ầm... Cánh cửa to lớn và nặng nề bung ra vì sức nổ dữ dội át cả tiếng hét của lão phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long.

- Tiện tì... Ngươi là ai?

Lê Hàn quắc mắt khi thấy một cô gái còn trẻ măng nghênh ngang bước vào. Trên tay cô gái cầm hai quả cầu bằng kim loại màu đen tuyền.

- Lão là ai?

Lê Hàn nghiến răng trèo trẹo vì giận dữ. Lão chưa kịp hành động Vô Gia Tử la lớn với giọng mừng rỡ.

- Phá Thiên Lôi... Mau cứu bọn ta. Lão già đó là phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long. Bọn chúng giết nhiều người lắm...

Quắc đôi mắt phượng Phá Thiên Lôi liếc thấy vô số đàn bà, trẻ con và đàn ông nằm chết la liệt trên mặt đất.

- Bọn ngươi đúng là phường gian ác. Đàn bà, con nít mà các ngươi cũng giết... Tránh đường...

- Phó thủ lĩnh cẩn thận... Con nhỏ đó có lôi hỏa đạn...

Trần Anh lên tiếng nhắc chừng khi thấy Lê Hàn định bước ra chận đường Phá Thiên Lôi. Không cần đợi thủ hạ lên tiếng, xuyên qua kinh nghiệm giang hồ họ Lê cũng biết cô gái trẻ tuổi này thuộc tay khó chọc. Nhất là thứ vũ khí mà cô ta đang cầm trong tay. Chất nổ với sức tàn phá khủng khiếp là thứ mà người ta không thể lấy vũ thuật để so bì được.

- Tránh đường...

Nhồi nhồi trái lôi hỏa đạn trong tay Phá Thiên Lôi dẫn đầu đoàn người xung phá vòng vây. Không được lệnh của cấp trên nên nhân viên do thám nhất định không nhường đường.

- Chết...

Viên hỏa đạn bung ra. Ầm... Tiếng nổ làm lùng bùng lỗ tai. Năm nhân viên do thám lảo đảo lùi lại. Tất cả đều bị thương máu chảy đầy mặt. Tuy nhiên vì chưa được lệnh của cấp chỉ huy chúng vẫn không chịu lùi lại nhường đường. Quan sát đấu trường một vòng, Nguyễn Tam Sơn thầm lo lắng. Phá Thiên Lôi chỉ còn có ba trái lôi hỏa đạn vì vậy cũng không đủ đánh thủng vòng vây của mấy trăm nhân viên do thám. Quay qua Lãng Thư Sinh ông ta thì thầm.

- Để ta mở đường… Lãng hiền đệ đoạn hậu còn bốn hiền đệ muội ráng che chở cho hai vợ chồng Lý Long Anh…

Dứt lời vị trang chủ của Tam Đảo trang trầm giọng xuống thành lạnh băng nói lớn với Lê Hàn và toàn thể nhân viên do thám đang bao vây lấy mình.

- Kẻ nào cản đường ta là chết…

Phằng… Thanh kiếm thiết huyền trong tay Nguyễn Tam Sơn xẹt ra. Biết nếu không mạnh tay để thoát khỏi vòng vây ông ta và các đồng bạn sẽ bị tiêu diệt, do đó tay kiếm nổi danh giang hồ trổ liền sát thủ. Hàng chục tiếng rú vang lên. Đám do thám đứng gần ông ta liên tiếp bị trúng thương vì không thể nào chống trả lại sự tấn công dữ dằn và nhất là sự sắc bén của thanh thiết huyền kiếm. Đao, côn, kiếm hay bất cứ thứ khí giới nào của nhân viên do thám chạm vào nó, chỉ nghe tiếng xọet khẽ đều bị chém đứt. Điều đó khiến cho chúng sợ hãi phải dạt ra nhường đường dù chưa có lịnh của cấp chỉ huy. Đứng ngoài quan sát Lê Hàn hơi giật mình kinh ngạc. Lão không lạ gì bản lĩnh tuyệt luân của Nguyễn Tam Sơn. Tuy nhiên điều khiến cho lão chột dạ khi thấy thanh kiếm trong tay của địch thủ lần lượt chém đứt vũ khí của thủ hạ. Thanh kiếm thiết huyền qua nhiên là báu kiếm hãn hữu thế gian. Nhờ sự sắc bén của báu kiếm kẻ địch không mất nhiều hơi sức vẫn có thể đánh bại nhân viên do thám. Lão nhận thấy chỗ yếu nhất của kẻ địch chính là hai bên hông, nơi có Hoàng Sa Đảo Chúa, Vô Gia Tử, Phá Thiên Lôi và Hải Âu Xứ Kiếm đang lo bảo vệ cho cặp vợ chồng Lý Long Anh. Quan sát giây lát Lê Hàn nói với ba thuộc cấp của mình là Từ Hanh, Nguyễn Long và Trần Anh.

- Chúng ta phải đích thân ra tay thì mới mong cầm giữ được lão Nguyễn Tam Sơn…

Từ Hanh chậm rãi lên tiếng.

- Tôi cũng nghĩ như phó thủ lĩnh. Nhân viên của ta võ nghệ tầm thường nên khó mà đối phó với các cao thủ giang hồ như Nguyễn Tam Sơn và Lãng Thư Sinh. Chỉ có điều…

Hiểu ý của Từ Hanh, Nguyễn Long cười cười phụ họa.

- Tôi nhận thấy cỗ yếu kém nhất của địch là hai bên cánh phải trái vì chúng có bốn người mà chỉ có một mình tên chúa đảo Bạch Long Vỉ xử kiếm còn ba đứa kia đều tay không. Vậy ta cứ hiệp cùng thủ hạ đánh vào bên hông là chúng phải rối loạn liền. Tôi đề nghị phó thủ lĩnh tiếp lão Nguyễn Tam Sơn, phần Trần trưởng ban chận Lãng Thư Sinh, còn tôi với Từ huynh điều động nhân viên đánh vào hai bên hông…

Lê Hàn nhếch môi cười mà trung bụng rũa thầm vì sự khôn ngoan và xảo huyệt của Nguyễn Long. Hắn đùn việc khó cho lão và Trần Anh. Đối đầu với hai cao thủ, mà mỗi người đều có thanh kiếm thiết huyền thời khó khăn vô cùng. Tuy nhiên dù biết vậy mà lão và Trần Anh cũng ngậm miệng làm thinh vì nói ra thì ê mặt. Thân danh đệ nhị phó thủ lĩnh đoàn do thám triều đình mà sợ đánh nhau với Nguyễn Tam Sơn thì lão đâu có xứng đáng chỉ huy nhân viên.

- Để ta tiếp lão Nguyễn Tam Sơn, còn Trần trưởng ban đón tên học trò…

Quay qua Trần Anh lão dặn dò thêm.

- Ngươi cẩn thận… Coi chừng thanh kiếm của hắn…

Bốn nhân viên cao cấp của đoàn do thám Trần triều lao vào cuộc tử đấu. Vừa nhập cuộc Lê Hàn đụng ngay Nguyễn Tam Sơn. Một bên là phó thủ lĩnh đoàn do thám lừng danh, một bên là trang chủ một gia trang cộng thêm danh vị kiếm thủ hàng thứ ba của giới gaing hồ. Cả hai đều biết đây là cuộc giao tranh sẽ làm tiêu tan danh vị và có thể dẫn tới cái chết. Họ ép nhau từng đòn, chèn nhau từng thế, buộc nhau từng thức, triệt nhau từng chiêu một để mong dồn đối phương vào thế hạ phong.

Riêng Trần Anh mới thật khổ sở vì được lịnh chận đường Lãng Thư Sinh. Vừa giao đấu được ba chiêu hắn biết mình bại là cái chắc. Thứ nhất, so về bản lĩnh hắn thua xa đối thủ. Thứ nhì hắn không có thanh kiếm chặt sắt như chém chuối của Lãng Thư Sinh. Sở dĩ hắn còn cố chi trì là nhờ vào sự giúp đỡ của các nhân viên thân tín đang chia nhau quấy rối Lãng Thư Sinh.

Phần Từ Hanh và Nguyễn Long thì nhàn nhã hơn. Trong bốn cao thủ chia nhau bảo vệ cặp vợ chồng Lý Long Anh thì chỉ có mình Hải Âu Xứ Kiếm là dùng kiếm còn ba người kia đều tay không. Cũng vì vậy mà họ bị lép vế trước địch thủ. Ngay cả Hoàng Sa Đảo Chúa, dù có Nã Điểu công phu độc đáo cũng không dám ngang nhiên đón đỡ những đòn thế của Nguyễn Long và thủ hạ của hắn. Gần tàn nửa cây nhang là tình thế đã đổi khác. Phá Thiên Lôi với Vô Gia Tử liên tiếp trúng đòn. Nghe tiếng la hết đầy giận dữ của Phá Thiên Lôi, Lãng Thư Sinh hỏi lớn.

- Hiền muội có sao không. Bị thương nặng nhẹ?

Phá Thiên Lôi trả lời bằng giọng bực dọc.

- Mấy thằng điên này nó cứ bám theo hoài. Tôi muốn cho nó ăn lôi hỏa đạn…

Lãng Thư Sinh vội lên tiếng.

- Muội đừng nóng nảy. Chớ nên dùng nó một cách bừa bãi… Nguyễn đại huynh ta mau ra khỏi chỗ này bằng không…

Đang giao đấu kịch liệt với Lê Hàn, nghe Lãng Thư Sinh lên tiếng, Nguyễn Tam Sơn hiểu liền. Nếu ông ta không xung phá vòng vây để chạy thoát thì chính ông ta cùng đồng bạn sẽ bị nhân viên do thám giết chết. Sức của năm bảy người không thể nào chống chọi lại cả mấy trăm cao thủ của đoàn do thám Thăng Long được. Nghĩ ra điều đó vị trang chủ họ Nguyễn nạt lớn.

- Tránh đường…

Lê Hàn thấy trước mặt mình bỗng có trăm nghìn mũi kiếm chập chờn bay lượn, thoắt biến thoắt hiện, chợt tắt chợt nổi, trùng trùng điệp điệp, giăng mắc khắp nơi. Từ những điểm tinh quang chớp tắt đó ám kình không ngớt bắn vào các huyệt đạo gây đau nhức như bị ong chích. Kinh hãi trước kiếm thuật tuyệt luân của địch thủ, Lê Hàn hấp tấp triển khai hết sở học bình sinh của sư môn ra giao đấu không chịu nhường đường cho địch thủ. Nóng lòng Nguyễn Tam Sơn trầm giọng.

- Ta cho ngươi thưởng thức Trà Hoa Bát Kiếm…

Vị trang chủ lừng danh rung tay kiếm. Thanh kiếm đen tuyền biến thành luồng hắc quang bay lượn khắp nơi trong không khí. Hàng chục tiếng rú nổi lên.

- Đi…

Nguyễn Tam Sơn rung tay. Lê Hàn thấy luồng hắc quang cuộn tới người của mình. Rẹt… Lão phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long bắn người lùi lại. Thân áo trước của lão bị mũi thiết huyền kiếm vạch một đường dài thành hai mảnh. Nếu không nhờ thân pháp linh hoạt lão không chết cũng bị thương trầm trọng. Nguyễn Tam Sơn không bỏ lỡ cơ hội. Hú tiếng dài lồng lộng không gian ông ta loang kiếm một vòng. Máu bắn tứ tung kèm theo tiếng la hét. Bị trúng thương thêm thấy phó thủ lĩnh lùi lại đám nhân viên do thám cũng phải nới rộng vòng vây nhường đường cho kẻ địch xấn tới. Tuy nhiên dù mở được đường máu, Nguyễn Tam Sơn cũng không thể ra khỏi vòng vây vì nhân viên do thám đã được huấn luyện thuần thục trong thế trận bao vây và tiêu diệt kẻ địch. Chúng chỉ cần chuyển hướng và thay đổi vị trí là lát sau lại bao bọc kẻ địch vào vòng vây như cũ. Tình thế mỗi lúc một thêm nguy ngập. Tới phiên vị chúa đảo Hoàng Sa bị trúng một kiếm của Nguyễn Long vào hông máu tuôn đỏ áo. Ngay cả Lãng Thư Sinh, trong một phút lo ra, cũng bị trúng một kiếm vào tay trái. Nhóm cao thủ hiệp đạo đánh nhau hơn một khắc mà thủy chung vẫn không thoát khỏi vòng vây kín mít của kẻ địch.

Đang tận lực giao tranh Nguyễn Tam Sơn chợt thấy phía bên trái của mình có tiếng hò hét vang lên rồi một người xuất hiện. Người này đi tới đâu nhân viên do thám dạt ra tới đó.

- Tránh đường…

Nghe tiếng hét hàm chứa kình lực vang lên lồng lộng, Nguyễn Tam Sơn biết người này là một cao thủ giang hồ. Khi người này tới gần, ông ta nhận thấy đó là một ông lão trạc tuổi của mình, vận vũ phục trắng, tay múa cây roi vừa dài vừa nặng. Không biết có phải vì sợ hãi hoặc kiêng kỵ điều gì mà nhân viên do thám tự động lùi lại nhường đường cho ông lão. Lê Hàn nạt lớn.

- Lý Đông Ba… Đường rộng không đi tại sao lại chui vào tuyệt lộ…

Nguyễn Tam Sơn mừng rỡ khi nghe Lê Hàn nêu danh tánh của ông lão.

- Hà… hà… hà… Đông Ba ta xưa nay luôn là kẻ tìm cái sống trong cái chết. Huống hồ gì ngươi lại sát hại thân nhân của ta…

Quay qua Nguyễn Tam Sơn ông ta cười hỏi.

- Nếu lão phu không lầm thì huynh đài chính là người của Tam Đảo Trang?

Nguyễn Tam Sơn bật cười ha hả.

- Tam Sơn tôi bị vây hãm nữa ngày chưa ra khỏi vòng vây. Lý huynh tới đúng lúc…

Tiếng cười của Lý Đông Ba bật lên sang sảng tuy nhiên lại chất chứa nhiều đau thương và phẫn hận.

- Tôi với Trần triều mà đại diện là đoàn do thám có ân mà cũng có oán. Tuy nhiên hôm nay mục kích thủ đoạn tàn độc của họ thì ân đã tiêu tan mà oán lại chất chồng…

Đang đứng trong vòng vây kín mít người Lý Long Anh chợt lên tiếng.

- Ông hai… Cháu là Long Anh… Tường Vi đang mang thai… Xin ông cứu giúp…

Dường như kinh ngạc lẫn mừng rỡ vì tình cờ gặp lại Long Anh nên Lý Đông Ba nói lớn.

- Long Anh đó à… Lâu quá ta không có gặp cháu. Được rồi… Ta sẽ đem thân già ra giúp cháu và Tường Vi thoát khỏi vòng vây để dòng họ Lý của chúng ta có người hương hỏa… Đánh…

Lý Đông Ba chưa kịp động thủ chợt một tiếng hú nổi lồng lộng không gian rồi từ bên phía tả có hai người đột ngột tấn công vào nhân viên do thám. Dù ở xa song Lý Đông Ba nhận ra hai người đó. Bật cười ông ta nói lớn.

- Uyên Nguyên và Thanh Anh… Bọn ta đang ở trong này…

Lê Hàn động dung thấy rõ khi biết hai người mới xuất hiện chính là Lý Uyên Nguyên và Lý Thanh Anh, hai nhân vật cuối cùng còn sống sót của phái võ Thảo Đường. Một mình Lý Đông Ba lão không ngại vì sở cậy vào nhân viên đông đảo, nhưng thêm cha con của Lý Uyên Nguyên thì hai bên lực lượng trở nên bằng nhau.

- Đánh…

Lồng trong tiếng quát, thanh roi vừa dài vừa nặng của Lý Đông Ba quét một vòng theo thế Hoành Tảo Thiên Quân. Hàng loạt tiếng động vang lên kèm theo tiếng la hét của nhân viên do thám bị trúng đòn. Từng là phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long, Lý Đông Ba biết rõ tình hình hơn ai hết. Ông ta biết phe mình người ít thế cô. Nếu đánh nhau dằng dai không có lợi nên ông ta dùng cách đánh nhanh và đánh mạnh buộc kẻ địch phải nới rộng vòng vây để mình nương cơ hội mở đường máu chạy trốn.

- Phiền Nguyễn huynh bảo vệ cho hai cháu nhỏ…

Hiểu ý của Lý Đông Ba, Nguyễn Tam Sơn vội lùi lại bên hông phụ với Phá Thiên Lôi, Hoàng Sa chúa đảo, Hải Âu Xứ Kiếm và Vô Gia Tử bảo vệ cho Lý Long Anh và Tường Vi. Với ngọn roi vừa dài vừa nặng, Lý Đông Ba bức Lê Hàn phải nhường đường xong nhắm hướng Lý Uyên Nguyên và Lý Thanh Anh xấn tới. Gần tàn nén nhang hai bên gặp nhau. Như hổ thêm vi hùm mọc cánh, hai đại cao thủ họ Lý hợp nhau cố gắng phá vỡ vòng vây chạy trốn.