← Quay lại trang sách

HỒI XXIV Xuôi nam

Đoàn người dừng lại để nghỉ ngơi tại ngã ba Xuân Canh. Sao mờ mờ. Trời tang tảng sáng. Lý Đông Ba nói với Nguyễn Tam Sơn và Lý Uyên Nguyên.

- Trời sắp sáng rồi. Chúng ta phải kiếm thuyền qua sông trước khi hừng đông. Không thì…

Nguyễn Tam Sơn và Lý Uyên Nguyên hiểu. Dù vượt khỏi vòng vây họ vẫn chưa chạy thoát khỏi sự săn đuổi ráo riết của đoàn do thám Thăng Long. Bây giờ nếu trước mặt bị sông Lô chận đường, sau lưng lại bị địch truy đuổi thì họ chỉ có nước lên trời mới đào thoát được.

Hoàng Sa Quái Khách bước tới chỗ ba đại cao thủ đứng.

- Lý tiền bối… Chúng ta mau túa ra tìm ghe xuồng để sang sông. Chậm trễ tôi e…

Gật đầu đồng ý cả bọn túa ra kiếm thuyền. Vừa cưỡng ép, vừa dịu ngọt, lại trả tiền hậu hỉ nên một người chèo thuyền mới chịu chở 10 người sang sông. Trong lúc ngồi thuyền Lý Đông Ba mới có thời giờ hỏi chuyện về Lý Tiểu Dung. Nghe Lý Thanh Anh kể tự sự ông ta hơi lo lắng nhưng không có cách nào hơn. Nhờ sự chèo chống của hai vị chúa đảo nên trời vừa hừng đông cả bọn qua tới bên kia sông tại bến đò ở ngã ba sông Hát. Đưa cho người chèo đò một nén bạc xong Lý Đông Ba hối cả bọn đi nhanh. Vừa đi ông ta vừa nói với Lý Uyên Nguyên.

- Mình đi đông như vầy có lợi mà cũng có hại. Đông thì mình có thể che chở và đùm bọc cho nhau nhưng dễ bị chú ý và nhân viên do thám sẽ phát hiện hành tung của chúng ta một cách dễ dàng.

- Chú ba tính sao?

Lý Uyên Nguyên hỏi. Lý Đông Ba chưa kịp trả lời Nguyễn Tam Sơn đáp thay.

- Theo tôi chúng ta nên chia làm hai toán. Toán thứ nhất đi trước. Còn toán thứ nhì ở lại đây cản đường…

Lý Đông Ba nhìn Nguyễn Tam Sơn.

- Nguyễn huynh nên đi theo toán thứ nhất. Để cha con Uyên Nguyên ở lại đây phụ với lão phu…

Nguyễn Tam Sơn cười sang sảng.

- Tôi già rồi nên chết cũng không có gì đáng ân hận. Cháu Anh đây còn trẻ hãy nhập bọn với Lãng Thư Sinh tìm đường trốn tránh để dòng họ Lý còn có người thừa kế…

Khẽ gật đầu Lý Đông Ba nói với Lãng Thư Sinh.

- Lão phu xin giao vợ chồng Lý Long Anh cho túc hạ… Lâm Bình tuy xa xôi cách trở nhưng lại là đất biên trấn nên không bị Trần triều dòm ngó…

Tháo gói hành lý trên vai xuống, lấy ra chút ít tiền đưa cho Lãng Thư Sinh, ông ta nói bằng giọng ngậm ngùi.

- Nhờ túc hạ chăm sóc cho hai vợ chồng Long Anh. Chư vị hãy kíp lên đường. Ba chúng ta sẽ cản đường nhân viên do thám…

Hiểu được ý định của Lý Đông Ba, Lãng Thư Sinh bàn thêm.

- Lý lão bá có ý như thế rất đáng hoan nghinh. Nhưng nếu chúng ta chia ra từng toán để ngăn chặn kẻ địch thì có lợi hơn nhiều… Tôi tính như vầy. Lý lão bá và Nguyễn đại huynh làm nút chặn thứ nhất. Lý chưởng môn và Lý huynh làm nút chặn thứ nhì. Hải Âu Xứ Kiếm và Hoàng Sa Quái Khách làm nút chặn thứ ba. Phần tôi với Phá muội và Vô Gia Tử sẽ hộ tống Long Anh huynh và phu nhân đi trước. Qua khỏi đèo Ba Dội là ta có cơ thoát khỏi sự truy tầm của đoàn do thám…

Nhận thấy lời phân giải của Lãng Thư Sinh rất hữu lý nên Lý Đông Ba vui vẻ làm theo. Nhìn ba vị đại cao thủ giây lát, Lãng Thư Sinh nói câu cuối cùng trước khi chia tay.

- Ba vị nên bảo trọng. Đời không ai không chết, chỉ có điều sớm hay muộn mà thôi. Tuy nhiên chết muộn vẫn hay hơn. Tôi vừa chớm nãy ra ý nghĩ và nó cần bàn tay cầm kiếm của tất cả mọi người quen biết…

- Chú em định làm gì?

Lý Đông Ba hỏi nhanh. Lãng Thư Sinh cười nhẹ.

- Hành thích Trần Thủ Độ… Lý lão bá từng là cựu phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long do đó tôi cần sự giúp đỡ của lão bá…

Vuốt chòm râu bạc Lý Đông Ba cười sang sảng.

- Ta phục chú em lắm… Như vậy là ta không thể chết?

Lãng Thư Sinh cười lên tiếng.

- Không những Lý lão bá mà mọi người ở đây đều không nên chết một cách vô ích…

Nguyễn Tam Sơn cười ha hả vỗ vỗ lên vai người em kết nghĩa.

- Được rồi ta hẹn gặp hiền đệ tại đèo Ba Dội…

Không nói thêm Lãng Thư Sinh cùng với Vô Gia Tử, Phá Thiên Lôi, Lý Long Anh và Tường Vi hối hả lên đường. Đi mới được hơn dặm đường hai vợ chồng Lý Long Anh đã tỏ vẻ mệt và đi chậm lại. Nhất là Tường Vi vì có thai nên đi bộ rất vất vả. Thấy thế Lãng Thư Sinh lên tiếng.

- Lý huynh… Tôi có một lời xin thưa…

Lãng Thư Sinh nói với Lý Long Anh. Nhân vật đại diện cho tôn thất Lý triều cười nhẹ.

- Tiên sinh khách sáo quá…

- Ba chúng tôi thời không sao, nhưng huynh và nhất là phu nhân đi bộ không quen mà chúng ta cần phải rời xa chỗ này càng sớm càng tốt. Tôi đề nghị Vô Gia Tử sẽ cõng huynh, còn phần tôi cõng phu nhân để đi cho nhanh. Lý huynh có tị hiềm chuyện tôi cõng phu nhân?

Lý Long Anh điềm đạm cất tiếng.

- Tiên sinh bao phen cứu mạng vợ chồng tôi, nay còn phải cưu mang thêm đoạn đường dài đầy trắc trở nữa. Tôi xem tiên sinh như ruột thịt thời có chi tị hiềm. Tường Vi em… Hãy để tiên sinh cõng em cho em khỏi vất vả…

Tường Vi nở nụ cười tươi tắn nói với Lãng Thư Sinh.

- Tiên sinh có lòng tốt thời tôi đây đâu dám tị hiềm chuyện nam nữ đụng chạm…

Nói xong nàng tự nhiên bước tới đứng sau lưng Lãng Thư Sinh cùng với câu nói.

- Tôi đã sẵn sàng mời tiên sinh kíp đăng trình…

Khẽ gật đầu Lãng Thư Sinh nói với Phá Thiên Lôi.

- Ta cần hiền muội thỉnh thoảng đi trước dò đường và thỉnh thoảng lùi lại để xem kẻ địch có bám theo sau…

Hiểu ý Phá Thiên Lôi vội triển thuật phi hành chạy trở ngược về sau. Lãng Thư Sinh cõng Tường Vi, còn Vô Gia Tử cõng Lý Long Anh, trổ thuật phi hành chạy nhanh. Vì là ban ngày vả lại để tránh sự tò mò của dân chúng nên họ toàn dùng đường mòn ngã tắt. Từ ngã ba sông Hát họ đi suốt đêm cho tới hừng đông mới dừng lại nghỉ ngơi ở một trạm dịch cách chợ Phùng mấy dặm. Để tránh sự tò mò của dân chúng cũng như sự dò xét của nhân viên do thám, họ không dám đi ban ngày mà phải đi ban đêm và cũng không dám vào tận phố xá để mướn phòng trọ hoặc vào quán xá ăn uống. Không quen dãi nắng dầm sương và ăn uống thất thường khiến cho Tường Vi xanh xao và tiều tụy thấy rõ. Động lòng thương cho nàng nên y cười nói.

- Phu nhân ráng chịu cực vài ngày nữa. Khi tới Trường Yên chúng ta sẽ dừng lại đôi ngày cho phu nhân nghỉ ngơi.

Tường Vi tươi cười thốt.

- Tôi đã hội ý với phu quân của tôi nên xin có lời thưa với ba vị. Dù giữa đường gặp gỡ nhưng chúng ta đã cùng nhau chia xẻ hoạn nạn cũng như vui buồn. Tôi xin ba vị hãy xem hai vợ chồng tôi như anh em trong nhà. Chứ phân chia giai cấp, mỗi chút tiên sinh, phu nhân nghe chói tai quá…

Đang đứng gần đó nghe Tường Vi nói, Phá Thiên Lôi cười hăng hắc lên tiếng xen vào.

- Chị Vi nói phải đó… Tôi vui mừng có được một người chị xinh đẹp và hiền lành như chị…

Vô Gia Tử cũng cười nói với Long Anh.

- Tuổi nhỏ hơn nên tôi xin kính Lý huynh làm anh… Tôi từ nhỏ tới lớn mồ côi mà nay được thêm một anh, một chị thì vui lắm…

Bốn người nói tuổi ra mới biết Lãng Thư Sinh lớn hơn hết, kế đó Long Anh rồi Tường Vi, Vô Gia Tử và sau cùng Phá Thiên Lôi…

- Chừng nào mình mới tới bến đò Gián hả Lãng huynh?

Tường Vì cười hỏi người anh kết nghĩa. Liếc nhanh Long Anh đang trò chuyện với Vô Gia Tử, y cười đáp.

- Chúng ta đang ở Cầu Diễn. Nếu không có gì cản trở thì khoảng bốn ngày nữa ta sẽ tới bến đò Gián. Lúc đó ta sẽ dừng lại đôi ngày cho phu nhân…

Tường Vi ngắt lời Lãng Thư Sinh.

- Lại phu nhân rồi… Huynh mà gọi tôi là phu nhân lần nữa là bị phạt đấy…

Lãng Thư Sinh cười cười.

- Ta quên… Để ta đi mua thức ăn cho mọi người...

Nhìn theo bóng của Lãng Thư Sinh, Tường Vi khe khẽ thở dài. Cuộc đời biến đổi một cách nhanh chóng tới độ nàng không ngờ được. Thời gian ngắn trước đây, dù không có nhà cao cửa rộng song nàng cũng có được mái gia đình êm ấm. Bây giờ nàng trở thành một kẻ đang bị săn đuổi bởi Trần triều. Số phận của nàng thật long đong. Cũng may nhờ giữa đường tình cờ hội ngộ với Lãng Thư Sinh nên giờ này tính mạng mới được bảo toàn. Tuy nhiên liệu nàng chạy trốn được bao lâu. Nàng cần có một chỗ để nương náu và dưỡng nuôi đứa con sắp sửa chào đời. Nghĩ tới tương lai nàng rơm rớm nước mắt. Lát sau Lãng Thư Sinh trở về. Trong lúc ăn y nói với Vô Gia Tử và Phá Thiên Lôi.

- Ăn xong ta sẽ ngược trở lại Phùng để dò la tin tức của các bằng hữu. Nếu tới chiều tối mà ta chưa về thì bốn anh chị em cứ việc lên đường. Ta hẹn gặp nhau ở Thường Tín…

Vô Gia Tử gật đầu nói.

- Ngươi yên tâm… Bọn ta sẽ đi chầm chậm để đợi ngươi…

Bắt gặp nét lo âu hiện ra trên mặt Tường Vi, Lãng Thư Sinh cười trấn an.

- Vi muội đừng lo… Không có chuyện gì xảy ra đâu…

Trầm ngâm giây lát y nói với Vô Gia Tử mà hàm ý nói với tất cả.

- Tôi đi dọ thám đoạn đường từ Cầu Diễn tới Trôi thôi. Từ đây tới đó, nếu dùng thuật phi hành tôi có thể bắt kịp ngươi vào lúc hừng đông…

Quay sang Tường Vi, y dặn dò.

- Vi muội thai nghén nên đi bộ cũng tốt nhưng đừng đi nhanh và đi nhiều quá. Khi nào mệt cứ dừng lại nghỉ ngơi…

Ăn cơm chiều xong năm người ngủ một giấc lấy sức cho tới lúc chạng vạng mới thức dậy. Dặn dò mọi người lần cuối xong Lãng Thư Sinh lần tới bến đò. Phải trả mấy chục đồng y mới mua được chiếc thuyền con để băng ngang sông Nhuệ. Giấu chiếc thuyền của mình vào một nơi kín đáo xong y theo đường lớn chạy nhanh về Trôi. Chạy chừng ba bốn chục dặm đường y thoáng nghe tiếng ồn ào như có người la hét xen lẫn trong tiếng bước chân nệm rầm rập trên đường. Ngừng lại quan sát y thấy xa xa về hướng đông đèn đuốc cháy sáng lòa. Lát sau trong ánh lửa bập bùng hàng trăm bóng người hiện ra. Không hiểu chuyện gì y nhảy lên cành cây cổ thụ rườm rà ngồi chờ. Khi đoàn người tới gần y thấy một thanh niên cao lớn, tay cầm thanh đại đao, ngồi trên lưng con ngựa ô cao lớn. Theo sau là toán người cầm đuốc và mang khí giới thô sơ như gậy, roi và giáo mác. Toán quân ô hợp này đông chừng năm trăm, chen lấn và xô đẩy nhau đi chật trên đường. Quan sát toán người nay y biết họ không phải là binh đội của Trần triều hoặc nhân viên của đoàn do thám Thăng Long. Binh đội của triều đình đều mặc sắc phục riêng và đi đứng rất có qui cũ và kỹ luật. Ngoài ra nhân viên do thám hành sự khác người thường. Họ không có đi thành toán đông đảo như vậy. Thắc mắc không hiểu chuyện gì vả lại lo âu cho Long Anh và Tường Vi nên chờ cho toán quân đi qua y vội vả nhảy xuống đất rồi theo đường tắt trở lại bến đò. Lấy thuyền bơi qua sông y lên bờ rồi triển thuật phi hành cố bắt kịp Vô Gia Tử.

Phá Thiên Lôi và Tường Vi thủng thẳng bước. Gió đêm man mát mang theo chút hơi sương khiến cho hai người đều cảm thấy dễ chịu.

- Chị mệt chưa. Nếu mệt thì chúng ta dừng lại nghỉ một chút…

Từ khi kết nghĩa với nhau, hai người trò chuyện nhiều và tìm hiểu cặn kẽ nên đâm ra thương mến nhau nhiều hơn. Tường Vi thì không có em gái, còn Phá Thiên Lôi là con một; do đó cả hai đều thích thú khi tự nhiên khi trở thành chị em với nhau.

- Chị không mệt… Ta cứ việc đi chầm chậm để chờ Lãng huynh trở lại…

Liếc nhanh Phá Thiên Lôi nàng cười hỏi nhỏ.

- Trong đám anh em hiền muội thích ai nhất?

Mặc dù hiểu câu hỏi của Tường Vi song Phá Thiên Lôi cố tình làm như không hiểu. Cười hắc hắc nàng liến thoắng nói.

- Chị Vi nói gì em không hiểu…

Tường Vi mỉm cười thì thầm.

- Hiền muội đừng giả vờ. Ta hỏi trong mấy anh em hiền muội chú ý tới ai chưa?

Phá Thiên Lôi trả lời bằng một câu hỏi.

- Thanh Anh bà con ra sao với anh Long Anh?

Đang đi Tường Vi quay qua nhìn Phá Thiên Lôi khi nghe câu hỏi này.

- A… Thế ra em để ý tới Thanh Anh. Y là bà con chú bác với anh Long Anh. Y là chưởng môn đời thứ năm của phái võ Thảo Đường…

Dứt lời nàng bá vai Phá Thiên Lôi cười nói đùa.

- Em muốn làm bà chưởng môn thì năn nỉ chị đi… Chị làm mai cho…

Phá Thiên Lôi bật cười. Nhờ đêm tối nên Tường Vi không thấy mặt nàng hồng lên vì thẹn thùng.

- Em thích Thanh Anh không phải vì anh ta là chưởng môn đâu. Em cũng hổng có ham chức bà chưởng môn. Mới gặp mặt lần đầu là em thấy thích anh ta rồi…

Tường Vi cười khẽ.

- Vậy hả… Chắc là duyên nợ… Để chị tìm lời thưa với chú Nguyên…

Phá Thiên Lôi cười hắc hắc.

- Em chỉ nói vậy thôi chứ em còn phải xin phép phụ thân… Em trốn nhà đi giang hồ nên nếu trở về chắc bị đòn đau…

Vừa nói tới đó nàng vội quay lại nhìn về phía sau khi nghe tiếng bước chân.

- Chắc Lãng huynh trở lại…

Chốc sau Lãng Thư Sinh chạy tới. Kể cho mọi người nghe chuyện toán quân nổi loạn xong y bàn với Long Anh.

- Nếu nghĩa quân nổi lên chống lại Trần triều thì vùng này có cơ hội trở thành bãi chiến trường. Ta mau rời khỏi đây…

Long Anh gật đầu đồng ý. Quay qua Tường Vi đang đứng thì thầm với Phá Thiên Lôi, y nói nhanh.

- Chúng ta mau lên đường…

Cũng giống như trước, Lãng Thư Sinh cõng Tường Vi còn Vô Gia Tử đèo Long Anh, trong lúc Phá Thiên lôi chạy một mình để dò đường. Chạy song song với Lãng Thư Sinh một đoạn đường, Phá Thiên Lôi chợt lên tiếng.

- Tôi nghe Hoàng huynh nói Lãng huynh luyện được thuật phi hành kỳ lạ có tên Hành Sa bộ pháp. Sao huynh không dùng nó để mang chị Vi đi cho lẹ?

Chân bước đều Lãng Thư Sinh cười đùa.

- Cái gã Hoàng huynh của muội thật là lắm chuyện. Ta đâu có khoe với y là ta luyện được Hành Sa bộ pháp…

Phá Thiên Lôi cười hắc hắc.

- Huynh không có khoe mà Hoàng huynh biết được mới là tài… Muội muốn được thưởng thức công phu phi hành độc bộ giang hồ của huynh…

Nằm trên lưng của Lãng Thư Sinh, Tường Vi góp chuyện.

- Lãng huynh… Phá muội có ý muốn so tài với huynh đó…

Quay qua Phá Thiên Lôi, Lãng Thư Sinh cười thốt.

- Thiệt hả… Muội đi trước đi…

Cười thích thú Phá Thiên Lôi bước liền. Lãng Thư Sinh gật gù thầm khen cho cô gái trẻ tuổi song đã rèn luyện được thuật phi hành cao siêu. Y nhìn ra bước chân của Phá Thiên Lôi đều đặn, khoan thai, nhẹ và êm.

- Vi muội ôm chặt cổ huynh nghen…

Dứt lời Lãng Thư Sinh triển khai Hành Sa bộ pháp chạy theo Phá Thiên Lôi. Đang cõng Lý Long Anh trên lưng, thấy Phá Thiên Lôi vọt qua mặt mình như ngựa chạy rồi lát sau Lãng Thư Sinh đèo Tường Vi trên lưng cũng vọt qua mặt của mình, Vô Gia Tử la lớn.

- Hai người chạy đua hả… Chờ ta với…

Tuy thân hình lùn và mập mạp song thuật phi hành của y nhanh vô cùng. Chỉ cần vài bước y đã bắt kịp Lãng Thư Sinh. Sau đó cả hai chỉ còn cách Phá Thiên Lôi ba bước. Ngoái đầu nhìn lại cô gái cười hắc hắc nói lớn.

- Hai huynh ráng lên…

Dứt tràng cười Phá Thiên Lôi vận hết tuyệt kỹ phi hành của dòng họ chạy như gió cuốn. Tuy nhiên chạy được hơn ba dặm, ngoái đầu lại, nàng giật mình kinh ngạc khi thấy Lãng Thư Sinh và Vô Gia Tử vẫn ở sau lưng của mình cách chừng ba bước. Không nói ra nàng thầm phục bản lĩnh của hai ông anh kết nghĩa. Mỗi người đều mang trên lưng một người thế mà họ chỉ thua nàng có ba bước. Nếu chạy một mình chắc họ đã cho nàng hửi bụi từ lâu rồi. Đang chạy đua với nhau, không hẹn cả ba cao thủ trẻ tuổi đồng quay nhìn về phía sau. Họ nghe tiếng vó ngựa khua trên đường. Đêm vắng tanh nên tiếng vó ngựa nghe rất rõ. Thoáng sau, họ thấy một vệt đen lao tới nhanh hơn gió. Khi vệt đen tới gần cả ba mới nhận ra đó là con ngựa ô cao lớn có yên cương đầy đủ. Ngồi trên lưng con ngựa là một thiếu nữ trẻ tuổi vận y phục toàn trắng. Phía sau con ngựa ô lại có một thanh niên trẻ tuổi đang so tài với ngựa. Cước trình của con ngựa ô nhanh khủng khiếp. Nó vọt qua mặt ba người như gió cuốn. Ngay cả thanh niên cũng vậy. Thuật phi hành siêu đẳng của y khiến cho Lãng Thư Sinh giật mình còn Vô Gia Tử buột miệng la lớn.

- Ái cha… Gã này chạy nhanh hơn ngựa…

Thanh niên vừa vượt qua mặt mình, Vô Gia Tử cười hích hích la lớn.

- Đừng làm tàng... Ngươi không có nhanh hơn ta đâu… Chỉ vì…

Đã vọt qua mặt, nghe câu nói đó thanh niên chợt giảm cước trình để song hành với Vô Gia Tử. Liếc thấy y cõng trên vai một người, thanh niên cười ha hả.

- Ngươi nói đúng… Bây giờ ta với ngươi đánh cược đi…

Gì chứ cược là nghề của Vô Gia Tử mà. Trong đời ăn mày và lưu lạc giang hồ y đã từng đánh cược ngàn vạn lần, áp dụng mưu mô và mánh khóe cá độ với người khác để thắng cuộc. Nay nghe thanh niên cáp độ y lẽ nào bỏ qua. Chân không dừng bước Vô Gia Tử cười hí hí.

- Ngươi muốn cược làm sao và cược cái gì?

Thanh niên cười hích hích.

- Chạy đua… Nếu ngươi chạy nhanh hơn ta thì ta sẽ làm em ngươi và đi theo ngươi. Còn nếu ngươi chậm hơn thì phải kêu ta bằng đại ca và xách gói theo hầu ta…

- Chịu liền…

Thanh niên hú tiếng dài. Lát sau có tiếng ngựa hí vang vang rồi con ngựa ô chạy trở lại.

- Dung cô nương…

Thanh niên gọi cô gái mặc áo trắng đang ngồi trên ngựa.

- Có chuyện gì vậy. Bộ ngươi mỏi chân rồi à… Ta đã bảo là ngươi còn kém con Hắc Phong mà ngươi cứ cãi…

Thanh niên cười hắc hắc.

- Hỏng phải vậy đâu… Có người muốn chạy đua với tôi…

Thiếu nữ bật cười ròn tan.

- Lại có một tên khùng… Ai đòi chạy đua với ngươi?

Thanh niên chỉ Vô Gia Tử. Thiếu nữ áo trắng cười rũ ra trên lưng ngựa.

- Trời ơi… Tướng hắn mà chạy đua… Mắc cười quá…

Nhìn thấy thiếu nữ ngồi trên con ngựa ô cao lớn Lãng Thư Sinh nhíu mày. Dù không rành về ngựa y cũng biết con ngựa ô là con ngựa hay. Nếu vợ chồng Lý Long Anh mà có được con ngựa này để cởi thì họ đỡ vất vả mà lại đi nhanh gấp bội. Nháy mắt với Vô Gia Tử, y xen vào nói với thanh niên.

- Ta cũng muốn so tài chạy đua với ngươi nhưng kẹt là ta phải cõng một người…

- Thì người để cho họ đi bộ…

Chân vẫn đều bước, Lãng Thư Sinh lắc đầu.

- Không được… Bọn ta có việc gấp phải tới bến đò Gián chiều mai. Nếu để họ đi bộ thì không cách gì tới kịp bến đò sông Hoàng Long…

Thanh niên gãi gãi đầu làm thinh. Chỉ cần nhìn bước chân, y biết ba người đang chạy với mình đều thuộc hàng cao thủ giang hồ. Nhất là hai thanh niên thời thuật phi hành chẳng sút mình bao nhiêu. Tính háo võ và háo thắng khiến cho y trầm ngâm suy nghĩ. Mỉm cười ý nhị, Lãng Thư Sinh hắng giọng.

- Ta định như thế này. Hai người của ta không biết võ. Muốn cho họ đi nhanh chỉ còn cách cởi ngựa. Ngươi cho họ mượn tạm con ngựa để làm chân đi trong lúc chúng ta chạy đua. Như thế mới không lỡ cuộc hành trình…

Thanh niên mỉm cười.

- Ngươi tên gì?

Lãng Thư Sinh chưa kịp trả lời Vô Gia Tử xen vào.

- Ta hỏi ngươi ai là người nổi tiếng nhất trong giang hồ hiện nay?

Thanh niên nhíu mày rồi cười cười, dường như y đã phần nào đoán ra lai lịch của ba đồng đạo giang hồ lạ mặt.

- Ta biết có một người nổi danh nhất giang hồ hiện nay. Tuy nhiên tài thì ta chưa được thấy…

Cả bọn dừng chân không chạy nữa. Đặt Tường Vi xuống đất, Lãng Thư Sinh thì thầm.

- Vi muội nghỉ mệt chút đi. Lát nữa sẽ có ngựa cho muội cởi…

Thanh niên bước tới thì thầm với thiếu nữ áo trắng. Nghe xong cô ta cười thánh thót.

- Ngựa đó của huynh mà… Vả lại tôi cởi ngựa cũng chán rồi. Đi bộ cho đỡ chồn chân…

Nhảy xuống đất, nắm cương con ngựa dẫn tới trước mặt thanh niên, cô ta nhìn mấy người lạ. Vừa thấy Long Anh, cô ta nhìn đăm đăm rồi lát sau mới lên tiếng hỏi.

- Tôi thấy ông quen quen mà không nhớ đã gặp ở đâu…

Ngay cả Long Anh cũng vậy. Y có cảm tưởng rất thân quen với cô gái xinh đẹp và trẻ tuổi này.

- Cô tên gì?

- Dạ tôi tên Lý Tiểu Dung…

Long Anh hấp tấp kêu lớn.

- Tiểu Dung… Tiểu Dung… Phải bà nội của cô tên Tiểu Hạnh và ông nội tên Đông Ba…

Gật đầu cô gái cười lớn.

- Đúng rồi… Ông là ai mà biết tên ông bà nội của tôi…

Bước tới nắm tay cô gái, Long Anh cười nói vui vẻ.

- Hóa ra chúng ta là người nhà mà không biết… Ta họ Lý tên Long Anh, gọi bà nội của em bằng bà…

- A… Vậy là anh Long Anh. Em chỉ nghe ông nội nói chứ chưa có gặp mặt anh lần nào nên không biết…

- Không sao đâu em… Không biết thì không có lỗi. Để ta giới thiệu em với chị Tường Vi…

Nhận ra bà con, Tường Vi và Tiểu Dung líu lo chuyện trò. Vô Gia Tử nháy mắt với thanh niên.

- Ngươi tên gì?

- Ta không có tên họ gì hết. Sư phụ của ta đặt cho ta cái tên Lưỡng Xúc Thư Sinh…

Chỉ Lãng Thư Sinh, Vô Gia Tử cười hi hí nói đùa.

- Y xưng danh Lãng Thư Sinh mà tướng tá của y còn giống thư sinh chút đỉnh. Chứ ngươi, ta thấy không đúng…

Cười hắc hắc Phá Thiên Lôi xen vào bằng câu nói đùa pha chút xỏ xiên.

- Y thì phải gọi là Lưỡng Xúc Chôm Chỉa mới đúng…

Gãi gãi đầu tóc chơm bơm Lưỡng Xúc Thư Sinh cự nự.

- Hai ngươi biết danh Lưỡng Xúc của ta ám chỉ cái gì không… Để ta cho hai ngươi thấy…

Lưỡng Xúc Thư Sinh lắc mình. Vô Gia Tử trợn mắt nhìn lom lom cảnh Lưỡng Xúc Thư Sinh biến thành đứa con nít lên ba. Lãng Thư Sinh lẩm bẩm.

- Mình nghe sư phụ nói công phu Xúc Cốt và Xúc Địa Thành Thốn đã thất truyền không ngờ bây giờ lại có người luyện được. Nếu y mà luyện được tuyệt kỹ Rút Đất thì chưa chắc mình chạy nhanh hơn y được…

Từ đó Lãng Thư Sinh thầm tính toán. Mối lo âu chính của y là đưa hai vợ chồng Lý Long Anh vào Lâm Bình và kiếm chỗ an toàn cho họ sinh sống. Chuyện chạy đua với Lưỡng Xúc Thư Sinh chỉ là cái hứng, cái bốc đồng trong giây lát. Có chịu thua cũng chẳng mất mặt hay mất danh dự gì cho lắm. So đo hơn thiệt xong y cười nói với Lưỡng Xúc Thư Sinh.

- Nếu ngươi luyện được Lưỡng Xúc công phu thì ta biết trong cõi giang hồ nước ta không có ai chạy nhanh hơn ngươi…

- Vậy là ngươi chịu thua?

Lưỡng Xúc Thư Sinh vặn hỏi và Lãng Thư Sinh đáp.

- Ta chịu thua… Ta không chạy nhanh hơn ngươi được…

Lưỡng Xúc Thư Sinh cười hắc hắc nói.

- Ta thích ngươi… Ngươi không phải là phường háo danh... Ta muốn đi theo ngươi cho vui...

Lãng Thư Sinh cười hỏi.

- Bây giờ mình đi được chưa?

Lưỡng Xúc Thư Sinh vỗ nhè nhẹ lên lưng con ngựa ô đoạn nói nhỏ.

- Mấy người này là bạn của ta… Ngươi nên nghe lời họ…

Con thần mã hí tiếng nhỏ tỏ vẻ hiểu lời nói của chủ nhân. Lý Long Anh leo lên lưng ngựa. Lãng Thư Sinh đỡ Tường Vi lên ngồi chung với chồng. Con ngựa ô hí tiếng dài phi nước đại. Tuy nói không so bì thuật phi hành nhưng Lãng Thư Sinh với Lưỡng Xúc Thư Sinh và Vô Gia Tử đều ngấm ngầm chạy thật nhanh. Riêng Lý Tiểu Dung với Phá Thiên Lôi không tham dự cuộc so tài. Họ vừa chặy vừa trò chuyện líu lo.