← Quay lại trang sách

HỒI XXV Đường vào Tân Bình

Tiểu Trí Trần Bình và Náo Giang Long ngồi trong một quán ăn nhỏ hẹp và thưa vắng khách nằm tại bến đò Cầu Diễn. Đưa chén rượu lên tợp ngụm nhỏ, vị chúa tể đám thủy khấu Lục Đầu Giang hỏi.

- Hiền đệ tính đi đâu?

Trần Bình đưa tay lên vuốt mũi. Đó là thói quen của hắn mỗi khi có việc nan giải. Nâng chén rượu lên nửa chừng họ Trần nhẹ lắc đầu.

- Đại ca đừng nóng… Vụ thằng học trò bán kiếm bây giờ đã lan rộng ra trong giới giang hồ rồi. Không kể đoàn do thám còn có nhiều người bắt đầu dòm ngó hay chính thức tham dự vào cuộc săn đuổi thanh kiếm thiết huyền…

- Ai vậy? Ta cứ thắc mắc là hồi ở Hoa Lâm, thằng học trò bị đoàn do thám đánh cho xất bất xang bang, tại sao mình không xuất hiện đoạt lấy thanh kiếm cho rồi…

Trần Bình cười nụ. Mắt nhìn đăm đăm ra dòng sông Nhuệ nước lặng lờ chảy, tên quân sư ăn cướp thủng thẳng lên tiếng giải thích.

- Sở dĩ tôi không ra mặt vì thấy không thuận lợi. Hắn đang bị đoàn do thám bao vây mà ta nhảy ra đoạt kiếm là phỏng tay trên của họ. Như thế là ta đương nhiên ra mặt kình chống với đoàn do thám. Đại ca dám ra mặt kình chống lại đoàn do thám không?

Náo Giang Long làm thinh trước câu trả lời của Tiểu Trí Trần Bình. Nâng chén rượu lên nhấp ngụm nhỏ họ Trần cười cười.

- Xuyên qua vụ ở Hoa Lâm tôi đọc được cái ý thâm trầm của vị thủ lãnh chỉ huy đoàn do thám Trần triều…

Náo Giang Long buột miệng hỏi.

- Lão Vô Ưu Kiếm có ý gì?

Vị chúa tể thủy khấu vừa nhắc tới danh của vị chưởng môn phái Cổ Loa đồng thời cũng là đương nhiệm thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long.

- Đó là dưỡng hổ vi lợi…

Đang đưa chén rượu lên định uống, Náo Giang Long ngưng lại.

- Cái gì…? Hiền đệ nói gì ta không hiểu…

Tiểu Trí Trần Bình gục gặt đầu.

- Người ta thường nói '' dưỡng hổ di họa ''. Riêng tôi nghĩ đoàn do thám lại hành động cách khác. Đối với Trần Thủ Độ thì chuyện tên học trò bán kiếm đâu có làm ông ta bận tâm. Cũng như một thanh kiếm báu cũng không quí báu và cần thiết cho quan thái sư hơn là chiếc ngai vàng Đại Việt. Ngay cả chuyện thủ tiêu các tôn thất nhà Lý ở Hoa Lâm cũng là chuyện nhỏ đối với ông ta. Tôi không phủ nhận là ông ta cũng muốn tận diệt nhà Lý để rảnh rang làm chuyện khác; do đó ông ta mới ra lịnh cho đoàn do thám mở cuộc tàn sát ở Hoa Lâm. Tuy nhiên đoàn do thám có thể giết hoặc bắt sống Lãng Thư Sinh ở Hoa Lâm mà họ không làm chuyện đó. Lão Lê Hàn cố ý thả cho Lãng Thư Sinh chạy thoát vì lão đã được lịnh ngầm của thượng cấp. Thả cho Lãng Thư Sinh chạy có lợi hơn vì họ có cớ để truy tầm y và sau đó hốt gọn hết phe hiệp đạo đang tháp tùng theo y. Nói tóm lại là họ nuôi con cọp Lãng Thư Sinh lớn để làm cho vị quan thái sư họ Trần phải bận tâm. Có lo âu, có bận tâm thì ông ta mới phải coi trọng đoàn do thám… hì… hì… hì…

Tiểu Trí Trần Bình cười hì hì một cách khoái trá sau khi dài dòng giải thích cho thủ lĩnh của mình hiểu. Tợp hớp rượu Náo Giang Long gật gù cười.

- Hiền đệ giảng ta mới hiểu. Hóa ra đoàn do thám cố ý để tên học trò chạy. Như vậy họ mới có việc làm, họ mới được triều đình trọng đãi…

Trần Bình cười hì hì.

- Đại ca nói đúng đó. Trong nước có loạn lạc thì binh đội mới được nhà vua coi trọng. Tôi có nghe phong phanh là Bại Hoại Thư Sinh đã bí mật liên lạc với nhóm người đang tính nổi loạn... Bọn này là dư đảng của Nguyễn Nộn. Dường như gã quân sư của Nộn họ Phan tên Ma Lôi đang bí mật tập họp binh sĩ dưới quyền chỉ huy của hắn để chống lại Trần triều...

Nói tới đó Trần Bình ngưng lại. Ánh mắt sắc sảo của hắn liếc một vòng quanh quán rượu để quan sát mặc dù hắn biết thủ hạ tín cẩn đang ngồi canh chừng trong quán.

- Hai kẻ cướp là Nguyễn Nộn và Đoàn Thượng thời đã bị Trần Thủ Độ dẹp yên rồi. Tôi không biết rõ về tên Ma Lôi này. Chắc vài ngày nữa…

Náo Giang Long vọt miệng hỏi.

- Đoàn do thám Thăng Long biết chưa?

Tiểu Trí Trần Bình cười rè.

- Nếu tôi biết thì tất nhiên đoàn do thám phải biết…

- Nếu biết thì tại sao họ để yên cho Bại Hoại Thư Sinh?

Trần Bình uống cạn chén rượu.

- Có thể họ chưa ra tay vì chưa cần thiết. Hoặc giả Bại Hoại Thư Sinh là người của họ cài vào để theo dõi…

Họ Trần thong thả đứng dậy khi thấy bóng tên thủ hạ tin cẩn nhất của mình xuất hiện.

- Mình đi đại ca…

- Đi đâu?

- Bến đò Gián… Đại ca muốn so tài với Lãng Thư Sinh thì mình đi tới bến đò Gián để gặp hắn…

Nghe nói thế Náo Giang Long đứng bật dậy. Hai tên chúa cướp rời quán rượu. Chúng không cần trả tiền vì có thủ hạ lo. Vả lại chủ quán cũng không dám lấy tiền mà đôi khi còn phải đưa thêm tiền lộ phí hay tiền bảo vệ an ninh nữa.

Tuy cách đế đô không xa lắm, chỉ ba trăm dặm thôi song Trường Yên lộ hầu như là vùng đất biệt lập mà ảnh hưởng của Trần triều chưa mạnh mẽ lắm. Vua Thái Tông nhà Trần mới lên ngôi, thế lực chưa vững chãi, lòng người còn ly tán, vì vậy mà thái sư Thủ Độ khôn khéo cử người của họ Đinh vào các chức vụ tại địa phương để an lòng dân vì dù sao Trường Yên vẫn là nơi phát xuất ra vị anh hùng dân tộc Đinh Bộ Lĩnh.

Bến đò Gián hay Ngã Ba Gián là địa điểm sầm uất và tấp nập nhất của lộ Trường Yên vì là nơi gặp nhau của hai con sông Đáy và sông Hoàng Long, đồng thời cũng nằm trên đường thiên lý từ Thăng Long vào miền Thanh Nghệ. Nhà cửa, phố xá, hàng quán tấp nập người đi lại. Dưới sông ghe thuyền ngược xuôi như mắc cửi. Tiếng rao hàng lanh lảnh khắp nơi. Mùi thức ăn, nước uống bốc thơm lừng khiến cho khách phương xa cảm thấy đói khát nhiều hơn. Xoa xoa bụng Vô Gia Tử cười nói với Lưỡng Xúc Thư Sinh đang dắt con Hắc Phong đi chầm chậm trên đường.

- Ngươi có ghé qua đây lần nào chưa?

Hơi gật gật cái đầu tóc chơm bơm tay giang hồ phiêu bạt nói lớn.

- Ta biết một chỗ trọ vắng vẻ và yên tịnh rất tiện cho bọn ta cư ngụ…

Y với Vô Gia Tử trạc tuổi nhau, tính tình cũng giống nhau nên thân nhau rất dễ và lẹ. Trên đường đi y được Vô Gia Tử nói về hoàn cảnh đáng thương của hai vợ chồng Lý Long Anh, do đó y đâm ra ái ngại và tội nghiệp nên hết lòng giúp đỡ. Theo chân con Hắc Phong chừng cạn tách trà, cả bọn thấy một tòa nhà bằng gỗ nằm cạnh bên bờ sông Hoàng Long. Trong lúc đi đường, Lãng Thư Sinh đã chia tiền bạc ra cho mỗi người một ít để lỡ có chuyện gì ai cũng có tiền lộ phí. Phần còn lại y giữ để mua xắm mọi thứ cần thiết. Vì giá phòng rẻ nên Lãng Thư Sinh mướn ba phòng riêng biệt. Một cho hai vợ chồng Lý Long Anh, một cho Phá Thiên Lôi và Lý Tiểu Dung và một cho y với Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh. Tắm rửa và thay đổi y trang xong cả bọn kéo nhau vào phòng ăn uống. Nhận thấy Tường Vi còn mỏi mệt nên Lãng Thư Sinh bàn với Lý Long Anh.

- Tôi thấy Tường Vi còn chưa lại sức nên ta sẽ nghỉ ở đây thêm một ngày. Sáng mốt ta sẽ ngồi đò qua sông để đi vào Thanh Hóa…

Vô Gia Tử lên tiếng hỏi.

- Còn mấy người kia thì sao?

Trầm ngâm giây lát Lãng Thư Sinh mới quay qua nói với Lưỡng Xúc Thư Sinh.

- Chuyện này chắc phải nhờ tới tài của ngươi. Sáng sớm ngươi ngược đường trở lại Cầu Diễn để dọ nghe tin tức…

Đang ngồi nói chuyện với Phá Thiên Lôi và Tường Vi, Lý Tiểu Dung xen vào.

- Nhờ Lưỡng huynh dọ xem ông nội của tôi ở đâu…

- Ta đâu có biết mặt ông nội của cô…

- Huynh cầm vật này của tôi là ông nội biết liền…

Lý Tiểu Dung đưa cho Lưỡng Xúc Thư Sinh một viên bích ngọc nhỏ bằng ngón tay để làm bằng. Ăn uống xong mọi người về phòng nghỉ ngơi. Vốn tính thích vui nhộn nên Vô Gia Tử rủ Lưỡng Xúc Thư Sinh dạo phố cho biết. Hai cao thủ trẻ tuổi vừa đi vừa ngắm cảnh phố phường nhộn nhịp. Tới khu đất trống họ nghe tiếng người vỗ tay hoan hô ầm ỉ.

- Mãi võ… Ta với ngươi tới xem…

Chen vào họ thấy nhóm mãi võ gồm hai thiếu nữ và một bà lão tuổi ngoài năm mươi. Bà ta mặc bộ võ phục màu trắng và chân quấn xà cạp. Dù có tuổi song bà ta trông thật khỏe mạnh và tráng kiện.

- Kính thưa chư vị… Sau đây tôi kính mời thưởng lãm vài đòn trong quyền pháp của bản môn. Cháu gái đây tuổi còn trẻ, công phu chưa đạt nên nếu có điều gì thất thố xin chư vị niệm tình tha thứ cho…

Cô gái mặc vũ phục màu xanh bước ra đứng chính giữa sân. Thiên hạ vỗ tay rần rần nhất là mấy cậu thanh niên. Khẽ mỉm cười cô gái ôm quyền thi lễ cùng mọi người xong vòng tay bái tổ. Vô Gia Tử cười nói đùa với Lưỡng Xúc Thư Sinh.

- Cô này đẹp thêm công phu khổ luyện cũng khá. Giỏi võ như vầy chắc khó lấy chồng…

Quan sát chiêu quyền mở đầu của cô gái giây lát Lưỡng Xúc Thư Sinh nói nhỏ.

- Liễu Diệp Quyền… Dường như đây là bài quyền của Đỗ Gia Phái ở Bắc Giang…

Vô Gia Tử gật đầu trong lúc mắt không rời cô gái đang trổ tài. Y thầm khen cô gái tuy tuổi còn trẻ mà đã lảnh hội được tinh hoa trong thuật múa quyền. Điều này tỏ lộ là cô ta phải có căn cơ tốt, tư chất thông minh và được danh sư chỉ điểm. Hai cánh tay áo rộng màu xanh phất lên chập chờn bóng ảnh như cành liễu mềm mại, ẻo lả, phất phơ trong gió thật đẹp mắt. Tuy nhiên đừng thấy nó đẹp, mềm mại và ẻo lả mà lầm. Bằng con mắt của kẻ trong nghề, hai cao thủ nhận thấy vô số thế thức tàng ẩn các sát thủ kinh hồn. Trúng một đòn thôi người ta từ chết tới bị thương. Liễu Diệp Quyền vang danh giang hồ mấy chục năm rồi. Nó là thứ nhu quyền, chuyên lấy nhu khắc cương, lấy yếu phá mạnh, lấy mềm đối cứng, do đó đàn ông con trai ít khi luyện tập vì thể chất không thích hợp. Cô gái này tuổi còn trẻ măng, mới mười sáu mười bảy dĩ nhiên công phu chưa cao siêu lắm. Nếu bà lão mà thi triển thì phải khác hơn nhiều.

Nạt tiếng trong trẻo cô gái đình bộ khi đi hết bài Liễu Diệp Quyền. Thiên hạ vỗ tay hoan hô người đẹp mà múa quyền cũng đẹp. Riêng Vô Gia Tử có chút thắc mắc. Y biết Đỗ Gia Phái ở Bắc Giang là một phái võ đặc biệt chỉ thu nhận toàn đàn bà con gái thôi. Hiện thời vị chưởng môn của phái này là Mỹ Diện Phu Nhân, một cao thủ lừng danh trong giới giang hồ Đại Việt. Tuy nhiên Đỗ Gia Phái ít khi lộ diện giang hồ trừ trường hợp đặc biệt. Giống như các sư sãi của chùa Tướng Quốc hàng năm đi khất thực, các môn đệ của Đỗ Gia Phái cũng xuất môn lưu lạc giang hồ một thời gian nhất định rồi sau đó phải trở về bản phái để rèn luyện cho tới khi thực sự thành tựu thì họ mới được vị chưởng môn cho phép xuất môn hành hiệp. Bà lão này dẫn bốn đệ tử đi múa võ xin tiền là trái với qui cũ của bổn phái. Vô Gia Tử tự hỏi bà ta là ai, liên hệ gì với Đỗ Gia phái.

- Cuộc biểu diễn võ thuật tới đây là hết. Tôi kính mời chư vị trở lại ngày mai…

Thiên hạ lần lượt giải tán còn trơ lại bà lão và hai cô gái đang lui cui thu dọn hành lý. Thấy hai thanh niên trẻ tuổi còn đứng xớ rớ chưa chịu đi bà lão lên tiếng hỏi.

- Hai chú em chịu phiền ngày mai trở lại…

Liếc nhanh bạn Vô Gia Tử gãi gãi đầu cười hí hí.

- Thưa bà… Nếu tôi không lầm thời bà xuất thân từ Đỗ Gia phái ở Bắc Giang…

Hơi thay đổi sắc diện bà lão nhìn lom lom vào hai thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc lam lũ và bộ tịch quê mùa. Họ không khác người thường trừ ánh mắt sáng rực.

- Hai chú em là nhân vật giang hồ?

Không trả lời bà lão hỏi lại. Vô Gia Tử liếc nhanh Lưỡng Xúc Thư Sinh. Thấy bạn ra hiệu cho mình y cười gãi đầu.

- Hai đứa tôi cũng biết võ chút chút…

- Phe nào?

Bà lão hỏi câu cộc lốc. Giọng của bà ta sẳng và chứa nhiều bực dọc. Dường như bà ta hơi tức bực khi bị người lạ khám phá ra chân tướng của mình. Thấy hai thanh niên do dự chưa chịu trả lời bà ta gằn giọng.

- Bạch, hắc, hiệp hay nhân viên do thám Trần triều. Hai chú em hãy minh bạch bằng không chớ trách lão bà ta đây vô lễ…

Lưỡng Xúc Thư Sinh cười hì hì lên tiếng.

- Bà đừng có nóng nảy. Hai đứa tôi chỉ tò mò vì thấy cô kia đi bài quyền Liễu Diệp rất đẹp mắt…

Thiếu nữ vừa thi triển pho quyền Liễu Diệp mỉm cười liếc Lưỡng Xúc Thư Sinh khi nghe y khen tặng mình. Bắt gặp cái lừ mắt của bà lão cô ta vội tắt nụ cười thân thiện.

- Hai đứa tôi bạch thì không bạch, hắc cũng không hắc, hiệp đạo thì cũng không luôn. Tụi tôi lưu lạc giang hồ vì thích thôi…

Bà lão cau mày vì câu trả lời mơ hồ của Lưỡng Xúc Thư Sinh. Bà ta chưa kịp chất vấn tiếp thì Vô Gia Tử lại cười hinh hích xen vào.

- Tôi bị nhân viên do thám Thăng Long rượt chạy thiếu điều xút quần đây bà ơi…

Hai thiếu nữ bật cười khẽ vì câu nói của Vô Gia Tử. Tuy nhiên cả hai vội ngậm miệng khi thấy ánh mắt nghiêm khắc của bà lão.

- Sư môn của hai chú em là ai? Hai chú em tên gì?

Vô Gia Tử gãi đầu sồn sột.

- Cái này thời tôi mù tịt. Sư phụ, nếu tôi có sư phụ, ông ta nói là ông ta lượm tôi bên vệ đường rồi đem về nuôi, dạy cho tôi biết võ để khỏi bị người ta ăn hiếp. Lúc tôi hai mươi thời ông ta đuổi tôi đi nên tôi cũng không biết ông ta tên gì…

- Ít ra chú em cũng có cái tên để gọi chứ?

Bà lão vặn và Vô Gia Tử cười hi hi.

- Cái này thì có. Thầy tôi nói tôi là đứa nhỏ bị bỏ rơi nên đặt tên Vô Gia Tử…

Hai thiếu nữ lại cười khúc khích. Hướng mắt về Lưỡng Xúc Thư Sinh bà lão hỏi.

- Còn chú em này?

Chỉ Vô Gia Tử, Lưỡng Xúc Thư Sinh cười hắc hắc.

- Y là đứa con nít bị bỏ rơi, còn tôi là con mồ côi cha mẹ phải đi ăn mày. Sáu tuổi bị đói gần chết may gặp được sư phụ đem về nuôi…

Bà lão thở dài có lẽ vì thương hại cho hoàn cảnh của họ.

- Nhìn ra chân tướng của lão bà đây hai chú em chắc phải giỏi võ lắm…

Vô Gia Tử cười hí hí.

- Nếu giỏi võ thì tụi tui đâu có bị nhân viên do thám rượt chạy rớt quần…

Đứng tụ lại với nhau hai thiếu nữ lại bật cười vì câu nói đùa của Vô Gia Tử. Im lặng giây lát bà lão lại hỏi tiếp.

- Hai chú em làm gì mà bị đoàn do thám truy nã?

- Thì chọc giận họ… Quánh nhau với họ… Thấy chuyện bất bình nên ra tay can thiệp rồi đụng chạm tới nhân viên do thám…

Bà lão gục gặt đầu tỏ vẻ hiểu. Trầm ngâm giây lát bà ta mới từ từ thốt.

- Ta cũng đang bị đoàn do thám tìm bắt. Bởi vậy ta mới dẫn học trò chạy vào nam để kiếm chỗ nương náu…

Vô Gia Tử mau mắn lên tiếng.

- Tụi tôi cũng đang đi vào nam…

- Vậy à…

Bà lão nói hai tiếng rồi nín lặng. Vốn lịch lãm giang hồ nên bà ta chưa muốn tiết lộ thêm điều gì. Nhận xét thấy Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh ăn nói thật thà, tính tình vui vẻ và bộ tịch quê mùa, bà ta cũng muốn làm quen vì đồng bệnh tương lân. Bà ta biết với sức lực của mình và hai đồ đệ thời khó lòng chống cự lại nhân viên do thám. Nếu có thêm đồng bạn để tựa nương, giúp đỡ lẫn nhau để đi vào nam tìm nơi nương náu dù sao cũng tốt hơn.

- Lão tên là Trương Thùy Vân, đệ nhất trưởng lão của Đỗ Gia Phái. Nhóm của hai chú em có bao nhiêu người?

Bà lão hỏi. Vô Gia Tử do dự nhìn Lưỡng Xúc Thư Sinh hỏi ý rồi sau đó mới trả lời.

- Nhóm của tôi khá đông. Nếu bà muốn nhập bọn thời để tôi nói lại. Hay là tôi theo bà về chỗ ở cho biết rồi tôi về bàn lại với bạn của tôi rồi…

Bà lão gật đầu đi trước dẫn đường. Bà ta và hai đệ tử tạm ngụ ở trong một ngôi miếu thờ khá rộng xa trong rừng cây. Cả bọn xưng tên họ với nhau. Hai cô gái tên là Thi Thi và Vân Vân. Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh chuyện trò với các đệ tử của Đỗ Gia Phái cho tới tối mới từ giã.

Lãng Thư Sinh đứng im trong bóng tối nơi hành lang ngay trước cửa phòng của Lý Long Anh và Tường Vi đang nghỉ ngơi. Y phải ngồi canh gác vì biết hai vợ chồng không thông thạo võ nghệ do đó không đủ sức chống trả lại nhân viên do thám. Trần triều đã ra lịnh tận diệt dòng họ Lý nên các nhân viên do thám sẽ thẳng tay tàn sát chứ không còn nhân nhượng nữa. Vừa canh gác y vừa suy nghĩ. Y biết hai vợ chồng Lý Long Anh không thể trốn tránh mãi. Họ phải có một nơi trú ẩn an toàn để nuôi dưỡng đứa con sắp sửa chào đời. Do đó y có bổn phận đưa họ vào Lâm Bình, tìm một chỗ an toàn để cho họ cư ngụ. Giữa đường thấy chuyện bất bình phải ra tay giúp đỡ mà giúp thời phải giúp cho trót. Đó là bổn phận của một vũ sĩ giang hồ. Cứu giúp người cô thế là một trong những điều mà y đã được sư phụ giáo huấn từ khi mới bắt đầu luyện võ. Bây giờ giữa đường gặp hai vợ chồng Long Anh hiền lành và vui vẻ y rất cảm mến. Do đó ngoài câu nói '' Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả '' y còn có cảm tình riêng vì vậy mới không ngại gian nguy, khổ sở để bảo toàn tính mạng cho hai vợ chồng. Làm cách nào để giải trừ mối lo âu, sợ hãi của hai vợ chồng. Lúc nào họ cũng nơm nớp sợ bị bắt, bị giết. Người ta không thể sống trong lo âu và sợ hãi cũng như trốn tránh hoài sự truy lùng của đoàn do thám Thăng Long được. Ngay cả y là một vũ sĩ lưu lạc giang hồ, vũ thuật cao siêu mà cũng phải khó khăn lắm mới không bị bắt, bị giết thời hai vợ chồng Lý Long Anh làm sao sống sót được nếu không có cách vẹn toàn.

Gần canh hai y tạm yên lòng khi thấy Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh trở về. Nghe hai bạn thi nhau kể lại chuyện gặp người của Đỗ Gia Phái, y tỏ vẻ suy nghĩ rồi lát sau mới bàn thêm với Lưỡng Xúc Thư Sinh.

- Đêm nay ba chúng ta chia phiên nhau canh gác để bảo vệ cho hai vợ chồng Lý Long Anh. Sáng mai ngươi đi dọ thám về tin tức của Lý Đông Ba. Phần ta sẽ đi gặp mấy người của Đỗ Gia Phái. Có họ tháp tùng thời mình cũng đỡ lo mặc dù đi đông người thời cũng bất tiện. Tuy nhiên…

Lãng Thư Sinh thở dài khe khẽ. Đã lỡ cưu mang hai vợ chồng Lý Long Anh thời bây giờ lo lắng thêm cho ba người của Đỗ Gia Phái cũng không có gì nặng nề lắm. Chia xẻ hoạn nạn với nhau mà. Suốt đêm đó không có chuyện gì xảy ra. Tờ mờ sáng Lưỡng Xúc Thư Sinh tức tốc lên đường. Vì đi dọ thám nên y lưu lại con Hắc Phong cho hai vợ chồng Lý Long Anh dùng. Trước khi đi gặp người của Đỗ Gia Phái, Lãng Thư Sinh còn cẩn thận dặn dò Vô Gia Tử, Phá Thiên Lôi và Lý Tiểu Dung không được rời hai vợ chồng Lý Long Anh. Nếu có chuyện gì xảy ra thời phải dùng con Hắc Phong chở họ chạy trốn. Dặn dò xong y mới theo lời chỉ dẫn của Vô Gia Tử tìm gặp vị trưởng lão Đỗ Gia Phái tên Trương Thùy Vân.

Bà lão tên Trương Thùy Vân và hai đệ tử chăm chú nhìn thanh niên đang đứng trước mặt mình giây lát rồi bà ta cất tiếng hỏi.

- Trước khi nói chuyện lão muốn biết tính danh của các hạ?

- Vãn bối tên là Lãng Thư Sinh…

Hai thiếu nữ buột miệng kêu thành tiếng kinh ngạc. Còn Trương Thùy Vân động dung thấy rõ. Giọng nói khàn trầm của bà ta cất lên.

- Hóa ra túc hạ là nhân vật đang bị đoàn do thám truy nã gắt gao…

Lãng Thư Sinh cười nhẹ.

- Vãn bối không phủ nhận điều đó… Nghe nói Trương trưởng lão và đệ tử cũng là nạn nhân của nhân viên do thám…

- Vì không chịu cúi đầu nghe theo lệnh của Trần triều do đó tệ bổn phái bị nhân viên do thám tàn sát. Vị chưởng môn cùng chúng đệ tử chết hết. Lão phu may mắn dẫn được hai đệ tử trốn thoát…

Khẽ gật đầu như hiểu ý Lãng Thư Sinh hỏi.

- Trưởng lão định xuôi nam?

- Ta đoán châu Lâm Bình xa xôi hẻo lánh chắc có thể là nơi trú ẩn tạm thời nên cũng gượng dẫn đệ tử xuôi nam. Ngặt vì lúc đào thoát hành lý bị mất, không tiền lộ phí nên đành phải mãi võ độ nhật…

Lãng Thư Sinh mỉm cười.

- Trưởng lão có biết mãi võ sẽ gây nên sự chú ý của nhân viên do thám không. Trường Yên tuy xa đế đô song vẫn thuộc ảnh hưởng của Trần triều…

Trương Thùy Vân im lặng không nói gì. Liếc nhanh hai thiếu nữ đang đứng nghe chuyện, Lãng Thư Sinh cười tiếp.

- Xuôi nam có hai đường thủy bộ. Đường thủy thì an nhàn hơn. Phần tôi vì lý do riêng nên phải dùng đường bộ để đi vào Lâm Bình. Nếu Trương trưởng lão muốn tháp tùng thì xin cho biết để tôi thu xếp…

Mừng rỡ Trương Thùy Vân lên tiếng liền.

- Lão rất cám ơn lòng hào hiệp của túc hạ…

Lãng Thư Sinh vòng tay cười nói.

- Không có chi…

Tiếng cuối buông chưa trọn y đạp bộ bước dài cùng lúc hai tay bung ra. Tay mặt khép lại thẳng băng trong thế triệt thủ đâm ngay vào ngực, còn tay tả mở khoằm khoằm như vuốt chim cắt bấu vào bả vai của Trương Thùy Vân. Y ra tay nhanh mà chiêu thức lại độc hại và hàm chứa vô số thế thức biến hóa làm như cố tình dồn ép hoặc cố tình đánh gục đối thủ trong thời gian ngắn. Thân danh trưởng lão Đỗ Gia Phái cho nên Trương Thùy Vân đâu có thể bại một cách dễ dàng. Thoáng tấy bàn tay của Lãng Thư Sinh nhúc nhích là bà ta hiểu chuyện gì xảy ra. Chính sự dồi dào về kinh nghiệm giao tranh đó giúp bà ta phản ứng kịp thời và hữu hiệu. Ngay khi đòn triệt thủ của Lãng Thư Sinh chờn vờn trước ngực, ống tay áo rộng thùng thình của bà ta phất lên cuộn lấy cổ tay, còn bàn tay tả cụp lại chỉ chừa ngón trỏ điểm tới khúc trì huyệt. Đây chính là một đòn trong Liễu Diệp Quyền có tên là Phất Liễu, mà các đệ tử của Đỗ Gia Phái chuyên dùng để phá thế công kích của người khác nhằm đánh vào phía trước ngực.

- Công phu hay tuyệt…

Lãng Thư Sinh buột miệng khen trong lúc xô người nhập nội. Hai tay của y phất lên mịt mờ bóng ảnh. Y xử toàn cầm nã thủ pháp pha lẫn với nhiều thế thức quái lạ như đánh bằng khuỷu tay, lưng bàn tay, cổ tay, khiến cho Trương Thùy Vân phải thi triển công phu bổn môn để đón đỡ mà không thể tấn công được.

Đang đánh nhau Lãng Thư Sinh chợt bắn mình lùi lại. Vòng tay chào y cười thốt.

- Trương trưởng lão đúng là người của Đỗ Gia Phái…

Nhẹ thở dài Trương Thùy Vân lên tiếng.

- Nghe đồn túc hạ kiếm thuật tuyệt luân đâu ngờ quyền thuật cũng tinh thâm vô kể. Lấy bằng cớ gì mà túc hạ dám xác nhận ta là đệ tử của Đỗ Gia Phái. Ta e túc hạ lầm…

Lãng Thư Sinh lắc đầu.

- Lấy vũ thuật để xác nhận là cách thông thường. Người ta có thể giả cái gì chứ không thể giả võ nghệ của mình bởi vì nó đã ăn sâu vào trong người rồi. Tôi tấn công ráo riết để bắt buộc trưởng lão phải thi triển công phu của bản môn. Nếu không phải là người của Đỗ Gia Phái, người đã xử dụng công phu tuyệt kỹ khác chứ không phải là Liễu Diệp Quyền, nhất là đòn Phất Liễu…

Trương Thùy Vân gật đầu nhìn nhận. Nhìn hai thiếu nữ giây lát y nói với vị trưởng lão phái Đỗ Gia.

- Theo ý của tôi thì ba vị nên thu xếp hành lý theo tôi về chỗ trọ. Đàn bà con gái mà ở bờ ở bụi thì không tiện lắm. Nhóm của tôi cũng có ba người thuộc phe nữ nên cũng tiện cho ba vị…

Trương Thùy Vân cũng biết mình với hai nữ đệ tử lưu ngụ nơi đình quán rất bất tiện, nhưng vì không có tiền vả lại phải trốn tránh sự truy tầm của đoàn do thám nên đành phải chịu cảnh ngủ bờ ngủ bụi. Bây giờ được Lãng Thư Sinh mời nhập bọn, có chỗ ăn ở đàng hoàng nên bà ta ưng thuận liền. Bốn người về tới chỗ trọ. Lãng Thư Sinh phải mướn thêm một phòng cho ba người bạn mới quen. Lý Tiểu Dung và Phá Thiên Lôi cũng ngang tuổi với Thi Thi và Vân Vân do đó bốn cô gái thân nhau rất nhanh. Chiều tối Lưỡng Xúc Thư Sinh mới về tới. Y nói không gặp mà cũng không nghe tin tức gì về Lý Đông Ba và Nguyễn Tam Sơn. Dù lo lắng và thắc mắc song Lãng Thư Sinh không còn cách nào hơn là bảo mọi người sửa soạn để sáng mai lên đường. Lưỡng Xúc Thư Sinh được ở lại bến đò Gián thêm một ngày để chờ đợi. Nếu không gặp nhóm Lý Đông Ba và Nguyễn Tam Sơn và Hoàng Sa Quái Khách, y sẽ kíp lên đường để gặp Lãng Thư Sinh ở đèo Ba Dội.

Tiểu Trí Trần Bình và Náo Giang Long tế ngựa vào bến đò Gián. Khi hai gã chúa cướp dừng lại trước cửa Hoàng Long đại tửu lầu, Hoạt Tài Thủ Nguyễn Ti, gã thủ hạ thân tín đã chực sẵn để đón tiếp.

- Trình đại vương và quân sư… Thủ hạ của ta nghe được tin gã học trò và đồng bọn đã có mặt ở bến đò Gián cách đây hai ngày…

Náo Giang Long dựng mặt cất giọng oang oang.

- Hắn ở đâu?

Liếc nhanh Trần Bình Hoạt Tài Thủ đáp nhỏ.

- Hắn vừa sang sông hồi sáng sớm…

Bàn tay hộ pháp của Náo Giang Long chưa chạm vào má của thủ hạ, Tiểu Trí Trần Bình nói nhỏ như y biết trước được đại ca của mình sẽ làm gì.

- Đại ca đừng nóng…

Bàn tay của Náo Giang Long rụt lại thật nhanh. Mắt long sòng sọc hắn sừng sộ với Hoạt Tài Thủ.

- Tại sao ngươi không cản hắn lại?

Hoạt Tài Thủ nhìn quân sư như cầu cứu. Khẽ mỉm cười Trần Bình nói.

- Ngay cả đại ca có mặt ở đây cũng chưa chắc cản được tên học trò nữa chứ đừng nói thủ hạ của chúng ta. Hắn có thanh kiếm chặt sắt như chém chuối thì ai mà cản hắn được… Ngay cả đoàn do thám còn phải chật vật…

Náo Giang Long gật đầu. Hắn ra lệnh cho Hoạt Tài Thủ bằng giọng nói dịu lại.

- Ngươi có rượu cho ta chưa?

Biết tính của thủ lĩnh Hoạt Tài Thủ cười hì hì.

- Dạ có rồi… Thuộc hạ đặt đại tiệc cho đại vương và quân sư rồi. Kính mời đại vương và quân sư…

Náo Giang Long vừa dợm bước Trần Bình lại cười nói.

- Đạ ca cứ việc ăn nhậu trước còn tôi đi công chuyện xong sẽ trở lại…

Biết tính của đàn em nên Náo Giang Long gật đầu đi thẳng vào tửu lầu. Trần Bình gục gặt đầu khi nghe Hoạt Tài Thủ trình bày sự việc. Ngẫm nghĩ giây lát hắn ra lệnh.

- Ngươi đem lệnh ta tới tám vị đầu mục, huy động hết thủ hạ kéo tới bến đò sông Mã. Sau khi ăn uống xong ta với đại ca sẽ bám theo tên học trò…

- Quân sư định bắt hắn tại Mã Giang?

Hơi gật đầu Trần Bình nói nhỏ.

- Ta phải chận hắn lại trước khi hắn sang sông Mã… Nếu để hắn lọt vào Thanh Hóa thời…

Tiểu Trí Trần Bình nín lặng. Hắn đưa tay nhổ mấy sợi râu lưa thưa trên cầm. Đã quen tật nên Hoạt Tài Thủ biết vị quân sư lắm mưu mẹo của mình đang suy nghĩ để giải quyết chuyện rắc rối.

- Ta muốn ngươi làm cho ta một chuyện. Đem theo ba thủ hạ, ngươi cởi ngựa đi riết tới đèo Ba Dội gặp Thiết Quyền Lê Bĩnh Du…

Hoạt Tài Thủ mau mắn đỡ lời vị quân sư của mình.

- Đại ca muốn nhờ Bĩnh Du chận đường gã thư sinh bán kiếm?

Trần Bình gật gù.

- Ngươi sáng trí lắm. Ta chỉ cần Lê Bĩnh Du làm chậm trễ hành trình của tên học trò thôi.

Hoạt Tài Thủ gật đầu lia lịa.

- Thuộc hạ hiểu ý của quân sư. Dùng Lê Bĩnh Du để chặn gã học trò. Bằng không được thì cũng làm hắn bị chậm lại cho ta có thời giờ huy động anh em chặn hắn ở sông Mã…

Trần Bình Gật đầu cười tiếp.

- Sau khi gặp Bĩnh Du rồi người hãy tới bến đò sông Mã, truyền cho Mã Giang Thủ cấm tất cả đò ngang đò dọc, dân chúng hai bên bờ không được đưa khách sang sông nếu không có sự lục xét của ta…

Hoạt Tài Thủ vừa quay lưng Trần Bình dặn vói theo.

- Nhớ chưa… Không được đưa người sang sông… Ngươi mà làm không được việc là ta cắt cái đầu của ngươi…

Hoạt Tài Thủ xanh mặt khi nghe quân sư hăm he. Ai hăm dọa hắn không sợ chứ Trần Bình nói là làm. Từng theo hầu Náo Giang Long và Trần Bình nên hắn biết rõ tính tình của hai thủ lĩnh đại ca. Náo Giang Long nóng nảy, dữ dằn song không có độc ác. Nổi giận họ Náo đánh đập, quát tháo rồi thôi. Riêng Trần Bình lại khác. Hắn thâm trầm ít nói, song thủ hạ nào trái lệnh hoặc không làm đúng ý là hắn xử tử liền. Bởi vậy thủ hạ dưới quyền sợ Náo Giang Long ít hơn sợ hắn.

- Quân sư đừng lo… Tôi sẽ đích thân chỉ huy vụ này…

Hơi gật gật đầu Tiểu Trí Trần Bình quay trở vào tửu lầu. Dáng điệu hắn đầy vẻ trầm tư nghĩ ngợi.