HỒI XXVI Gìũa Đường Gặp Bạn
Sau ba ngày đi đêm nghỉ đoàn người dừng lại tại làng Ba Dội. Từ đây còn cách đèo Ba Dội hơn một ngày đi bộ. Mặc dù cởi con Hắc Phong Câu sức đi ngàn dặm một ngày song vì Tường Vi mang thai nên Lãng Thư Sinh phải cho ngựa đi chậm để không làm động tới thai nhi. Do đó mà cuộc hành trình bị chậm lại khá nhiều. Lo chỗ ăn uống và nghỉ ngơi cho mọi người xong Lãng Thư Sinh bàn với Vô Gia Tử.
- Ta nghe nói đèo Ba Dội đang bị cướp hoành hành. Vậy tối nay ngươi đi dọ thám thử xem…
Lãnh lệnh, trời vừa xụp tối Vô Gia Tử lẳng lặng tới đèo Ba Dội dò xét. Chưa lên tới đỉnh đèo mà y thấy đèn đuốc lập lòe rồi sau đó hàng trăm tên ăn cướp đóng trại dọc theo con đường từ dưới chân lên tận đỉnh đèo. Lén lút dò la và xem xét cho tới hết canh hai y mới trở lại báo cho Lãng Thư Sinh biết.
- Ngươi đoán chúng được bao nhiêu đứa?
Lãng Thư Sinh hỏi và Vô Gia Tử trả lời ngay.
- Ta đoán chừng hai trăm hoặc nhiều hơn. Có thể lên tới ba trăm…
Lãng Thư Sinh hỏi tiếp.
- Ngươi biết tên chúa cướp là ai?
Vô Gia Tử lắc đầu.
- Ta mới nhập giang hồ vả lại chỉ lẩn quẩn ở ngoài bắc chứa chưa bao giờ đi ngang đèo Ba Dội nên không biết…
Trầm ngâm giây lát Lãng Thư Sinh nói nhỏ.
- Không kể hai vợ chồng Lý Long Anh, bọn ta có bảy người biết võ nhưng lại có tới năm đàn bà. Đem sức bảy người chống lại ba trăm tên ăn cướp hung dữ thời ta e…
Vô Gia Tử cũng đồng ý. Lý Tiểu Dung, Phá Thiên Lôi, Thi Thi và Vân Vân của phái Đỗ Gia tuy mang tiếng cao thủ song dù sao cũng là con gái do đó khó lòng địch lại năm bảy tên cướp hung dữ và mạnh khỏe. Chỉ có y với Lãng Thư Sinh và Trương Thùy Vân là cao thủ nhất đẳng song họ lại phải che chở cho hai vợ chồng Lý Long Anh thành ra sức mạnh bị hạn chế rất nhiều. Riêng Lãng Thư Sinh biết tình thế trở nên nguy hiểm vì đằng trước bị ăn cướp chận đường, sau lưng lại bị nhân viên truy nã. Đó là chưa kể vô số cao thủ của hai đạo hắc bạch đang chực chờ hạ sát y để chiếm đoạt thanh kiếm thiết huyền quí giá. Ngẫm nghĩ giây lát y nhờ Vô Gia Tử và Trương Thùy Vân bảo vệ hai vợ chồng Lý Long Anh xong thay đổi vũ phục và mang kiếm rồi tự đi tới đèo Ba Dội để dò xét. Nhờ vào thuật phi hành siêu đẳng thêm cẩn thận nên y xâm nhập vào sào huyệt của bọn cướp không mấy khó khăn. Y thấy lều trại cất la liệt hai bên sườn núi và đèn đuốc thắp sáng nơi nơi và lâu la canh gác vài chỗ quan trọng. Đang len lỏi qua các trạm canh y thoáng nghe tiếng động nhẹ rồi một bóng đen vọt qua mặt mình lanh lẹ dị thường. Giật mình vì thân pháp khinh linh của kẻ dạ hành cộng thêm với sự tò mò, y tức tốc triển thuật phi hành bám theo bóng đen một quãng vừa đủ không bị mất dấu đồng thời cũng không bị bỏ rơi. Tuy nhiên càng bám theo y càng thêm kinh ngạc vì thấy bóng đen càng lúc càng cách xa mình rồi sau đó mất hút trong đêm tối thâm u. Biết không theo kịp nên y dừng lại. Vừa lúc đó y nghe có tiếng người la hét ầm ỉ khắp nơi. Quay nhìn về hướng sau lưng của mình y thấy lửa phụt cháy khắp nơi. Không hiểu chuyện gì y bèn quay trở lại dò xét. Nghe đám lâu la nói chuyện với nhau y mới biết là kho lương thực và nhà cửa của chúng bị kẻ lạ mặt nào đó đốt. Đoán chừng đó là hành động của kẻ dạ hành mà mình vừa gặp y hơi an tâm vì biết kẻ đó không phải là thủ lĩnh của bọn cướp. Ngồi chờ cho mọi nơi yên tịnh trở lại xong y mới rời trở lại xã Ba Dội. Gặp lại Lưỡng Xúc Thư Sinh y mừng rỡ hỏi thăm tin tức và càng thêm thắc mắc khi nghe nói không có tin tức gì về Lý Đông Ba, Nguyễn Tam Sơn, Lý Uyên Nguyên, Lý Thanh Anh, Hoàng Sa Quái Khách và Hải Âu Xứ Kiếm. Sáu người này đều thuộc hàng cao thủ nhất đẳng giang hồ, cho dù có bị đoàn do thám bao vây và tiêu diệt ít ra họ cũng có một người chạy trốn để báo tin. Đằng này cả sáu người tự nhiên mất biệt thì chắc phải có điều gì quan trọng lắm. Ước đoán như vậy nên y tạm thời bỏ qua để chú tâm chuyện đối phó với đám ăn cướp tại đèo Ba Dội ngày mai. Tại xã Ba Dội có một đội binh của triều đình trú đóng để giữ an ninh cho dân chúng đồng thời hộ tống thương khách vượt qua đèo. Tuy nhiên vì phải chờ dân chúng tụ tập lại thật đông rồi quân lính mới đi hộ tống. Vì gấp rút do đó Lãng Thư Sinh không muốn chờ đợi binh lính hộ tống mà phải liều lĩnh vượt đèo một mình. Có lẽ y sợ bị nhân viên do thám truy bắt hơn là sợ đám cướp cạn ở đèo Ba Dội.
Trời sáng rõ. Chín người sẵn sàng lên đường. Vì đường vẫn còn an toàn nên Lý Long Anh đi bộ. Chỉ có Tường Vi cởi ngựa thôi. Lưỡng Xúc Thư Sinh đi trước dọ đường. Trương Thùy Vân với hai nữ đệ tử đi kế. Vô Gia Tử và Phá Thiên Lôi đi sau cùng còn Lãng Thư Sinh và Lý Tiểu Dung theo sát hai vợ chồng Lý Long Anh. Đường thiên lý vắng tanh. Cây cối um tùm và rậm rạp. Phong cảnh hoang sơ và tiêu điều không thấy nhà cửa của dân chúng. Cả bọn tới chân đèo vào lúc xế chiều. Lãng Thư Sinh quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Trương Thùy Vân cũng đồng ý vì lên đèo lúc ban đêm rất khó khăn và nguy hiểm. Ăn uống xong Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh đi tìm củi về đốt lên đống lửa lớn để xua đuổi thú dữ và khí lạnh của núi rừng. Biết mình đang ở vùng nguy hiểm nên Lãng Thư Sinh chia phiên canh gác suốt đêm. Cẩn thận hơn y chia phiên Phá Thiên Lôi và Vô Gia Tử gác ca đầu, Trương Thùy Vân và Thi Thi canh ca nhì, Lưỡng Xúc Thư Sinh và Vân Vân gác ca thứ tư. Riêng mình y gác ca thứ ba. May mắn đêm trôi qua trong yên tịnh. Mọi người thức giấc khi nghe tiếng chim chóc kêu vang lừng. Bốn cô gái chia nhau dọn bữa ăn sáng. Mọi người cần no bụng để sẵn sàng đối phó với ăn cướp. Lưỡng Xúc Thư Sinh mở đường. Lý Long Anh cùng với Tường Vi cởi ngựa. Long Anh đã được Lãng Thư Sinh dặn dò là có gì nguy hiểm cứ việc cởi ngựa cùng với Lưỡng Xúc Thư Sinh chạy trốn. Y biết con Hắc Phong Câu mà chạy thì không có ai đuổi kịp. Không bị vướng bận Long Anh và Tường Vi, nhóm cao thủ an lòng đánh nhau với bọn cướp.
Đi hơn một khắc cũng không có gì xảy ra song mọi người đều biết nguy hiểm đang chực chờ. Càng lên gần tới đỉnh đèo cả bọn càng thêm cẩn thận. Vô Gia Tử rút roi sắt cầm tay. Đây là lần đầu tiên y mới đụng tới vũ khí của mình. Con đường hẹp vắng ngắt. Không gian tịch mịch ngoại trừ tiếng vó ngựa của con Hắc Phong. Đột nhiên có tiếng phèn la, chiêng trống nổi ầm ầm pha lẫn tiếng reo hò rồi hai tốp ăn cướp từ hai bên triền núi rùn rùn kéo xuống. Khi xuống tới đường chúng rẽ hai đầu vây chặt lấy địch thủ vào giữa.
- Hà… hà… hà… Hôm nay đúng là ngày tốt… Bọn ta gặp toàn con gái… Bay đâu mau bắt chúng đem về nộp cho đại vương làm vợ…
Đám ăn cướp hò la vang dội. Liếc nhanh Vô Gia Tử làm hiệu Lãng Thư Sinh bước ra chận đường tên thủ lĩnh. Thấy một thanh niên ốm yếu cản lối của mình tên đầu mục nạt lớn.
- Ngươi tới số rồi nên mới ra cản đường ta…
Thanh đoản đao trong tay của hắn bắt từ trên cao chém sả xuống đầu kẻ địch. Muốn dằn mặt và làm cho đám ăn cướp sợ hãi nên Lãng Thư Sinh tức tốc bạt kiếm. Lưỡi kiếm thiết huyền chớp thành tia sáng năm màu vớt vào lưỡi đao của tên đầu mục xong tiện đà vút tới ngực của hắn. Đám lâu la trố mắt nhìn trân trân cảnh tượng tên đầu mục ôm ngực lảo đảo lùi lại. Nếu không nương tay Lãng Thư Sinh đã giết chết hắn rồi.
- Còn ai dám ra đây cản đường ta?
Vừa cao giọng hỏi Lãng Thư Sinh vừa nháy mắt ra hiệu với Lưỡng Xúc Thư Sinh. Hiểu ý y vội nắm cương ngựa dẫn con Hắc Phong đi trước mở đường. Không có kẻ chỉ huy vả lại mới vừa chứng kiến tên đầu mục bị thương nên đám lâu la do dự giây lát rồi dạt về một bên nhường chỗ cho kẻ địch đi qua. Tuy nhiên chúng vẫn chưa chịu buông khí giới và cứ bám sát theo kẻ địch. Một tên len lén chạy về sơn trại báo với đại vương.
Vừa đi chầm chậm Lãng Thư Sinh và đồng bạn để ý hai bên đường. Họ sợ bị đám lâu la núp trong các gốc cây, gộp đá dùng cung tên bắn họ. Đánh nhau một cách đường hoàng họ không sợ bằng kẻ địch dùng cung tên bắn lén. Vì vậy mà Lãng Thư Sinh và Vô Gia Tử phải đi sát Lý Long Anh và Tường Vi để bảo vệ cho hai người. Khi lên tới đỉnh đèo họ thấy một toán lâu la đứng im lặng chận đường. So với toán lâu la hồi nãy, toán này đông hơn và có vẻ kỹ luật hơn. Chúng đứng im lặng và thành từng toán riêng biệt. Lãng Thư Sinh chú ý vào một thanh niên mặc võ phục đen, chân mang hài sảo, đầu quấn khăn đỏ, ngang hông đeo thanh kiếm cũ kỹ.
- Ta là Thiết Quyền Lê Bĩnh Du. Dám hỏi chư vị là ai? Đi đâu? Tại sao lại đả thương thuộc hạ của ta?
Lãng Thư Sinh bước tới đứng đối diện với đối thủ. Khẽ ôm quyền thi lễ y nói bằng giọng ôn tồn.
- Lãng Thư Sinh tôi hân hạnh được biết Lê thủ lĩnh… Tôi rất tiếc đã nặng tay, tuy nhiên...
Lê Bĩnh Du biến đổi sắc mặt. Dĩ nhiên gã đã nghe danh biết tiếng nhân vật đang là đầu đề bàn tán của giang hồ xuyên qua hành động chống đối lại đoàn do thám Thăng Long. Gã không ngờ hôm nay mình lại được gặp Lãng Thư Sinh. Biết đối phương có thanh kiếm báu vô song nên gã vội lên tiếng.
- Tại hạ được Náo Giang Long nhờ ngăn cản không cho Lãng đại hiệp vượt qua đèo Ba Dội…
Vô Gia Tử bước tới thì thầm vào tai của Lãng Thư Sinh. Không biết y nói gì chỉ thấy họ Lãng gật đầu mấy cái rồi cười nói với Thiết Quyền Lê Bĩnh Tu.
- Thủ hạ năm trăm, chẹn chỗ hiểm của đèo Ba Dội để thành tướng cướp nổi danh giang hồ qua quyền thuật tuyệt luân và lòng hào hiệp…
Lê Bĩnh Du bật cười ha hả vì được đối thủ khen tài cộng thêm với lòng hào hiệp. Gã chưa nói gì Lãng Thư Sinh cười tiếp.
- Tôi thực tình không muốn đụng chạm với Lê huynh vì nếu chúng ta mà đánh nhau thì đôi bên sẽ bị thiệt hại…
Đảo mắt một vòng nhìn đám lâu la đứng sau lưng của Lê Bĩnh Du, Lãng Thư Sinh trầm giọng.
- Hiện thời tôi chỉ có chín người nhưng là chín cao thủ giang hồ…
Thiết Quyền Lê Bĩnh Du bật lên tràng cười.
- Chín cao thủ giang hồ chống với năm trăm lâu la của ta… Lãnh đại hiệp quá tự tin…
Liếc một vòng đám lâu la đang đứng Lãng Thư Sinh cao giọng.
- Dĩ nhiên chín người không thể chống lại năm trăm. Tuy nhiên tôi chỉ cần chi trì khoảng thời gian thời viện binh sẽ tới…
Lê Bĩnh Du hơi đổi sắc mặt song lấy lại tự nhiên rất nhanh. Nhìn xuống dưới chân đèo gã chưa kịp lên tiếng Vô Gia Tử xen vào.
- Lê thủ lĩnh chắc có nghe danh biết tiếng Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn?
Lê Bĩnh Du hơi giật mình. Cười hí hí Vô Gia Tử tiếp liền.
- Mấy người bạn của tôi còn ở đằng sau nơi xã ba Dội. Họ là Hoàng Sa Quái Khách, chúa đảo của Hoàng Sa phái; Hải Âu Xứ Kiếm, chúa tể của Bạch Long Vỉ đảo; Lý Uyên Nguyên, chưởng môn phái Thảo Đường và Lý Đông Ba lão tiền bối, cựu phó thủ lĩnh đoàn do thám Thăng Long. Ngoài ra…
Bị Vô Gia Tử hù bằng cách nêu ra mấy nhân vật kiệt hiệt trong giới giang hồ, Thiết Quyền Lê Bĩnh Du giật mình. Là nhân vật hắc đạo dĩ nhiên y nghe danh biết tiếng hai tay chúa đảo lẫy lừng đó. Vì vậy mà gã không muốn đụng chạm tới họ. Tuy nhiên gã cũng không thể để bị mất mặt với đám lâu la từ lâu vốn kính phục mình. Nhìn Lãng Thư Sinh gã cười từ tốn lên tiếng.
- Tôi vốn không có thù hằn và cũng không muốn đụng chạm tới nhị vị. Chẳng qua là Náo Giang Long nhờ tôi chặn đường chư vị để cho hắn có thời giờ đón đánh chư vị ở bến đò sông Mã. Bây giờ để không mất hòa khí đôi bên tôi xin mạn phép lãnh giáo Lãng huynh vài chiêu quyền thế cước. Nếu huynh thắng thời tôi sẽ để huynh thong dong ra đi…
Lãng Thư Sinh tươi cười gật đầu khi nghe Lê Bĩnh Du nói. Y biết họ Lê đã chịu nhượng bộ nên mới nói ra những lời như vậy. Do đó y cũng không nài ép thêm. Ôm quyền thi lễ y nói lớn.
- Đa tạ Lê thủ lĩnh lưu tình. Xin Lê thủ lĩnh nhẹ đòn cho…
Đám lâu la hò reo tở mở khi nghe tin thủ lĩnh của mình đấu võ với người lạ. Chúng rùn rùn xuất hiện bao vây lấy nhóm người lạ vào giữa. Khoát tay ra hiệu Lê Bĩnh Du dặn dò thủ hạ.
- Ta với vị bằng hữu đây chỉ giao đấu chơi cho vui. Ta cấm tất cả không được làm liều gia hại tới họ. Kẻ nào trái lệnh của ta sẽ bị xử tử…
Hướng về Lãng Thư Sinh gã ôm quyền thi lễ.
- Kính mời Lãng đại huynh…
Dứt lời Thiết Quyền Lê Bĩnh Du xoạc chân đứng tấn. Trương Thùy Vân liếc Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh. Ba cao thủ thầm khen công phu khổ luyện vượt bực của Lê Bĩnh Du. Chỉ cần nhìn thế tấn và chiêu thức mở đầu họ biết gã xứng danh Thiết Quyền. Chỉ có điều họ không nhận ra gã xuất xứ từ môn phái hoặc gia trang nào trong giới giang hồ Đại Việt. Có lẽ gã có võ gia truyền. Nhìn qua Lãng Thư Sinh, vị trưởng lão của Đỗ Gia Phái càng thêm thắc mắc. Không xoạc chân đứng tấn, không thủ thế cũng không triển công phu trấm tịnh hoặc an thần định khí gì hết, gã thư sinh bán kiếm đứng với hai tay xuôi xuống và hai mắt nhắm hờ. Ngay cả Thiết Quyền Lê Bĩnh Du cũng thầm thắc mắc.
Hai đối thủ đứng im so bì với nhau về công phu trầm tịnh. Kẻ nào tâm không bình, thần không định, khí không hòa sẽ phải ra tay trước. Điều này sẽ nói lên bản lĩnh cao hay thấp của hai đối thủ. Thiết Quyền Lê Bĩnh Du xuất thủ trước. Đạp bộ nửa bước bằng chân phải, tay mặt của gã theo đà tà tà đánh ra một quyền vào ngay ngực đối phương. Đòn đánh ra khoan hòa, chậm chạp và gần như vô lực. Điều này trái hẳn với danh Thiết Quyền của Lê Bĩnh Du. Khi nghe danh Thiết Quyền người ta sẽ nghĩ quyền thuật của gã phải mạnh bạo, dữ dằn và cương mãnh nên mới có danh thiết quyền. Bây giờ mục kích họ Lê phô diễn thuật múa quyền mọi người mới biết lời đồn không đúng với sự thực. Vốn thuộc hàng danh gia quyền thuật cho nên Lãng Thư Sinh có cái nhìn hơi khác mọi người. Y nhận thấy tuy mang danh Thiết Quyền song quyền thuật của Lê Bĩnh Du lại lấy nhu làm chuẩn, tuy nhiên trong nhu lại hàm chứa tính cương. Nói tóm lại trong cương có nhu và trong nhu hàm chứa cương. Đây có thể là Âm Dương Quyền hay còn gọi là Nhị Quyền của Lê gia trang ở huyện Tống Giang thuộc Thanh Hóa. Lê gia trang là một gia trang nhỏ chừng vài chục nóc gia, ít khi lưu lạc giang hồ nên không nổi tiếng lắm.
- Hóa ra Lê thủ lĩnh là người của Lê gia trang ở Tống Giang. Hân hạnh lắm…
Lê Bĩnh Du giật mình thầm khen cho kiến thức quãng bác của đối thủ. Gã mới thi triển chiêu đầu tiên mà Lãng Thư Sinh đã nhìn ra xuất xứ của gã. Điều này tỏ lộ đối thủ phải có bản lãnh cao thâm.
- Lãng đại huynh quả nhiên danh truyền không dối…
Lồng trong tiếng nói Lê Bĩnh Du xô người tới. Hai cánh tay của gã dấy lên trùng trùng bóng ảnh. Hai bàn chứa đựng kình lực khi nắm lại thành quyền, lúc khép thành triệt thủ, khi mở khoằm khoằm như vuốt chim ưng, lúc cụp lại thành chỉ vờn lên khắp yếu huyệt của nhâm mạch và thập nhị kỳ kinh trên người của đối thủ. Thủ pháp của Lê Bĩnh Du thần tốc và kỳ bí song cách hoá giải của Lãng Thư Sinh mới thật tài tình. Chỉ bằng cách đánh đâu đỡ đó mà y có thể ngăn, đón, xô, đẩy, triệt, hủy, phá tất cả mọi đòn thế và chiêu thức của đối thủ.
Đứng ngoài làm khán giả, Vô Gia Tử, Lưỡng Xúc Thư Sinh và Trương Thùy Vân nhìn thấy Lãng Thư Sinh dùng phương thức lấy giản dị chống biến hóa, vụng về khắc tinh xảo, chậm chống nhanh để hòa giải những đòn thế của đối thủ. Quan sát giây lát vị trưởng lão của Đỗ Gia Phái lên tiếng.
- Lãng thế huynh tuổi còn trẻ mà bản lãnh cực kỳ cao thâm. Đúng là tài cao không đợi tuổi…
Vô Gia Tử cười hí hí.
- Bởi vậy ai mà nói y trói gà không chặt là lầm…
Lưỡng Xúc Thư Sinh phụ họa thêm.
- Ta chưa thấy y múa võ nên cũng tưởng bản lĩnh của y cũng như ta. Bây giờ thấy y trổ tài ta phải công nhận y hơn ta nhiều. Tuy nhiên chạy đua thì chắc y không bằng ta được…
Lưỡng Xúc Thư Sinh cười hắc hắc sau khi nói. Trương Thùy Vân cũng cười gật đầu.
- Tôi cũng nghĩ thế… Ngay cả hai chú em đây tuổi chưa quá hai mươi lăm mà tài bộ còn hơn ta nữa…
Liếc nhanh Lưỡng Xúc Thư Sinh, Vô Gia Tử bật cười hí hí.
- Hai đứa tôi chẳng có tài cán gì ngoài tài chạy... Đánh không lại người ta thì chạy...
Biết tính hay bông đùa của đôi bạn trẻ tuổi này nên Trương Thùy Vân cũng cười nói đùa một câu.
- Phải có tài mới chạy được và cũng phải học mới chạy được… Tôi thấy hai chú em chạy rồi…
Nói với nhau mấy câu cả ba người vội nhìn vào trận giao tranh giữa Lãng Thư Sinh và Thiết Quyền Lê Bĩnh Du. Bằng kinh nghiệm giang hồ họ biết trước sau gì Lê Bĩnh Du cũng thua. Gã đánh cật lực do đó phải mất sức nhiều hơn rồi sinh ra mệt mỏi hơn và sau cùng phải bỏ cuộc, nếu không cũng không thể nào chống đỡ lại một khi đối thủ phản công. Có lẽ không muốn Lê Bĩnh Du bị mất mặt trước thủ hạ của gã nên Lãng Thư Sinh chỉ đón đỡ mà không hề đánh trả hoặc tấn công. Ngoài ra đôi lúc y còn giả vờ như cuống quít hay bối rối trước những đòn tấn công dữ dằn và mạnh bạo của họ Lê khiến cho đám lâu la đứng ngoài không ngớt la hét hoan hô cho thủ lĩnh của chúng. Chỉ có Lê Bĩnh Du mới biết dù có đánh hoài, đánh suốt ngày gã cũng không thắng được. Đồng thời gã cũng nhìn ra hảo ý của Lãng Thư Sinh là không muốn ai bại ai thắng mà chỉ muốn hai bên hòa với nhau.
- Đủ rồi… Lãng đại huynh tài bộ vô song, Bĩnh Du tôi phục lắm…
Dứt lời họ Lê đình thủ. Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
- Âm Dương Quyền quả nhiên danh truyền không dối. Lãng tôi…
Lê Bĩnh Du bật cười ha hả. Vòng tay cung kính thi lễ gã nói với Lãng Thư Sinh.
- Bĩnh Du tôi mến mộ phong cách của Lãng đại huynh lắm. Nếu không có chi bất tiện tôi kính mời chư vị nghỉ lại đây một đêm để chúng ta hàn huyên vài câu…
Liếc nhìn trời thấy mặt trời đã ngã về tây gã cười nói với Lãng Thư Sinh và mọi người.
- Xế chiều rồi. Chư vị đi chưa xuống tới chân đèo là đã tối rồi. Đi đêm rất nguy hiểm chi bằng lên sơn trại có nhà cửa đỡ lo sơn lam chướng khí và rắn rít dọc đường…
Nhận thấy lời của Lê Bĩnh Du có lý vả lại cũng muốn giao kết để mua lấy cảm tình nên Lãng Thư Sinh nhận lời. Họ Lê mừng rỡ thét thủ hạ đi trước để lo làm tiệc đãi đằng khách quí còn phần gã thân đưa khách về tổng trại. Vốn tính cẩn thận và lo xa, Trương Thùy Vân âm thầm ghi nhớ đường đi. Chỗ nào có chòi canh trạm gác đều được bà ta ghi nhớ. Riêng Lãng Thư Sinh, Lưỡng Xúc Thư Sinh và Vô Gia Tử cũng vậy. Họ âm thầm vận dụng công lực để đề phòng bất trắc. Tuy nhiên khi lên tới tổng trại cũng không có gì xảy ra. Lãng Thư Sinh kín đáo quan sát và nhận thấy Lê Bĩnh Du quả là kẻ chỉ huy có đầu óc. Sơn trại của gã rất tề chỉnh và trật tự. Lâu la đi lại tấp nập xong không có sự náo loạn. Mỗi người đều im lặng làm việc.
- Lê huynh quả có tài chỉ huy…
Lãng Thư Sinh lên tiếng. Lê Bĩnh Du cười nhẹ.
- Đa tạ… Tôi vì thời thế đẩy đưa nên mới thành ăn cướp. Nay mai khi triều ca yên ổn thì cũng sẽ đốt trại trở về làm ăn lương thiện như mọi người…
Liếc ra sau thấy khách người nào cũng quần áo xác xơ, mặt mũi bơ phờ và thần thái lo âu, Lê Bĩnh Du mới hỏi Lãng Thư Sinh.
- Huynh và đồng bạn có chuyện gì mà phải gấp rút xuôi nam?
Ngần ngừ giây lát Lãng Thư Sinh mới lên tiếng.
- Bọn tôi bị đoàn do thám Thăng Long truy nã gắt gao không có chỗ nương náu nên tính vào nam…
Vì mới quen nên Lãng Thư Sinh không dám tiết lộ với Lê Bĩnh Du địa điểm mà mình sẽ đi tới. Hiểu ý nên họ Lê không hỏi thêm. Lên tới tổng trại thì tiệc đã sẵn sàng. Bĩnh Du mời mọi người ăn uống. Xong tiệc mọi người giải tán trừ Lê Bĩnh Du và Lãng Thư Sinh còn ngồi lại. Trầm ngâm giây lát Lãng Thư Sinh mới lên tiếng.
- Biết Lê huynh là kẻ hào hiệp, trọng nghĩa khinh tài nên tôi xin tỏ bày sự thật. Hai người bạn của tôi…
Chiêu hơi rượu dài Lê Bĩnh Du cười ngắt lời.
- Phải đôi vợ chồng mà vị phu nhân mang thai?
Lãng Thư Sinh gật đầu cười.
- Lê huynh tinh ý lắm. Họ là thường dân không thông thạo võ nghệ. Tôi tình cờ gặp gỡ họ giữa đường, thấy hoàn cảnh của họ đáng thương nên ra tay giúp đỡ…
Chiêu thêm ngụm rượu Thiết Quyền Lê Bĩnh Du tiếp liền.
- Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả. Tôi phục huynh lắm…
Khẽ nhấp ngụm rượu Lãng Thư Sinh nói tiếp bằng giọng trầm và thấp.
- Chẳng dấu chi Lê huynh. Người chồng là một nhân vật đặc biệt…
Lê Bĩnh Du cười cười gật gù.
- Dĩ nhiên y phải là nhân vật đặc biệt nên mới được một kẻ nổi danh như huynh và Nguyễn Tam Sơn lão tiền bối xả thân cứu giúp…
- Y tên là Lý Long Anh, tôn thất cuối cùng của Lý triều. Nửa tháng trước đoàn do thám được lịnh của Trần Thủ Độ, kéo tới Hoa Lâm giết sạch hết dòng họ Lý. Tôi may mắn cứu được hai vợ chồng Lý Long Anh và hộ tống họ vào nam tìm chỗ nương náu…
Lê Bĩnh Du im lặng thật lâu mới từ từ cất tiếng.
- Lê tôi vì thời thế phải làm ăn cướp song cũng biết nghĩa khí của một vũ sĩ giang hồ. Nay gặp Lãng huynh, vừa mến tài thêm kính phục huynh đã không màng nguy hiểm để giúp đỡ người trong lúc hoạn nạn. Mai tôi sẽ sắm sẵn ngựa xe và lương thực cho huynh và đồng bạn lên đường. Vượt qua đèo Ba Dội là huynh có thể thảnh thơi đôi chút cho tới khi tới sông Mã. Huynh cẩn thận vì Náo Giang Long sẽ chận đánh huynh ở bến đò sông Mã…
- Được như vậy thời tôi cám ơn Lê huynh lắm...
Lê Bĩnh Du cười nhẹ.
- Huynh không cần phải cám ơn. Tôi vì nghĩa khí giang hồ nên giúp huynh một phen. Mai này nếu có ngang qua Ba Dội huynh ghé lại để chúng ta uống chén rượu. Thanh Hóa vẫn còn chịu ảnh hưởng nặng của triều đình. Muốn thật an thân huynh phải đưa Lý Long Anh vào tận châu Lâm Bình, Bố Chính hoặc Minh Linh…
Uống cạn chén rượu Lãng Thư Sinh đứng lên.
- Đêm cũng khuya rồi. Tôi xin phép Lê huynh đi nghỉ để mai lên đường sớm…
Không nài ép Lê Bĩnh Du thân đưa khách về chỗ ngụ. Thấy Lưỡng Xúc Thư Sinh và Vô Gia Tử còn thức, Lãng Thư Sinh thuật lại lời của Lê Bĩnh Du. Nghe xong Lưỡng Xúc Thư Sinh hỏi.
- Ngươi nghĩ sao?
Lãng Thư Sinh trả lời.
- Ta xem gã cũng là một vũ sĩ biết trọng nghĩa khí giang hồ. Có lẽ vì sinh ra trong thời loạn lạc nên phải khuất thân làm ăn cướp. Nếu gã giúp ta xe ngựa thì mình cứ nhận. Có xe ngựa mình sẽ đi nhanh hơn và bớt vất vả hơn đi bộ…
Vô Gia Tử cũng phụ họa vào.
- Ta để ý thấy gã không có ý làm hại chúng ta. Tuy nhiên để cho vững bụng chúng ta nên canh gác cẩn thận…
Chim chóc vừa kêu mọi người đã thức dậy. Sau khi ăn uống xong, bước ra cửa họ thấy Lê Bĩnh Du dẫn theo trăm thủ hạ hộ tống khách quí xuống núi. Khi xuống tận đường đèo họ thấy một cỗ xe tứ mã yên cương sẵn sàng đang chờ. Lãng Thư Sinh lãnh làm phu xe. Hai vợ chồng Lý Long Anh với Lý Tiểu Dung và Phá Thiên Lôi được ngồi xe còn bao nhiêu cởi ngựa theo sau. Lê Bĩnh Du cũng chỉ huy thủ hạ hộ tống họ cho tới Bỉm Sơn mới từ giã.