← Quay lại trang sách

HỒI XXVII GÃ CHÈO THUYỀN CỤT TAY

Từ Bỉm Sơn tới Thanh Hóa khoảng gần ngày đường ngựa chạy. Xế chiều Lãng Thư Sinh ngừng xe lại bên đường thiên lý để nghỉ ngơi.

- Đây là đâu vậy?

Vô Gia Tử lên tiếng hỏi. Không có ai trả lời. Ngay cả Lãng Thư Sinh cũng lắc đầu. Đứng nhìn địa thế hai ngọn núi đối diện nhau rồi Tường Vi mới thong thả trả lời câu hỏi của Vô Gia Tử.

- Hồi nãy ta đã ngồi đò qua sông Đò Lèn nên tôi đoán mình đang ở trong địa phận xã Bồ Điền. Hai ngọn núi đứng đối diện nhau là núi Gai và núi Tùng. Núi Gai còn có tên là núi Ải. Đền thờ Bà Triệu thì ở dưới chân núi Gai, còn lăng mộ nằm trên đỉnh núi Tùng…

Trương Thùy Vân lên tiếng.

- Phu nhân đi nhiều hiểu rộng khiến cho tôi rất khâm phục. Nghe phu nhân nói tôi mới biết người ta thờ Bà Triệu ở đây…

Tường Vi nói với Trương Thùy Vân trong lúc nhìn Lãng Thư Sinh.

- Trương trưởng lão nói học nhiều thì tôi có, chứ đi nhiều thì đây là lần đầu tiên tôi mới đặt chân tới chỗ này. Học nhiều hiểu rộng tôi chưa bằng Lãng tiên sinh đâu…

Nói xong Tường Vi bật cười thánh thót. Hiểu ý nàng muốn châm chọc mình Lãng Thư Sinh cũng đùa lại bằng cách hỏi ngược lại nàng một câu.

- Tôi nghe nói Bà Triệu quê ở huyện Nông Cống nhưng tại sao người ta lại xây lăng mộ ở đây?

Y nghĩ Tường Vi sẽ do dự trước câu hỏi của mình song nàng đã mau mắn trả lời.

- Quân ít thế cô Bà Triệu không cầm cự với giặc xâm lăng được lâu nên cuối cùng phải rút quân về xã Bồ Điền và đã tuẫn tiết trên núi Tùng vào ngày 21 tháng 2 âm lịch, năm Mậu Thìn lúc mới có 23 tuổi. Đó là lý do giải thích tại sao người ta lại xây lăng của bà ở trên đỉnh núi Tùng…

Lưỡng Xúc Thư Sinh chép miệng thở dài.

- Một cô gái mới có 23 tuổi mà dám chỉ huy dân chúng chống lại quân Tàu đông mấy vạn người. Ngẫm ra bà còn có khí độ anh hùng hơn bọn đàn ông chúng ta nhiều lắm…

Cười hí hí chỉ vào nhóm con gái đang đứng ngắm cảnh bên đường Vô Gia Tử nói đùa với Lưỡng Xúc Thư Sinh.

- Hi… hi… hi… Nói về khí độ anh hùng thì ta với ngươi còn thua Trương trưởng lão và mấy cô kia. Bởi vậy nên ta mới luyện Thoái Thân bộ pháp để có gì chạy trước…

Ngừng lại ngước nhìn lên đỉnh núi không cao lắm y tiếp.

- Tôi muốn trèo lên núi Tùng viếng lăng Bà Triệu trước rồi sau đó thăm đền Bà Triệu… Có vị nào đi không… Tôi sợ ma…

Phá Thiên Lôi và Lý Tiểu Dung bật cười khi nghe câu nói sau cùng của Vô Gia Tử. Được dịp Lưỡng Xúc Thư Sinh xỏ liền không tha.

- Ngươi sợ ma hay là ma sợ ngươi…

Vô Gia Tử cười hắc hắc. Mọi người nhao nhao hưởng ứng ý kiến đi thăm lăng Bà Triệu. Ngay cả Tường Vi dù đang có thai cũng muốn đi. Tuy nhiên vì sợ vợ bị nguy hiểm nên Long Anh khuyên nàng chớ nên trèo núi.

- Em đi được mà… Em muốn thăm lăng Bà Triệu. Đâu có cao lắm…

Vừa năn nỉ chồng Tường Vi vừa nhìn Lãng Thư Sinh như cầu cứu. Trong nhóm cao thủ giang hồ thì Lãng Thư Sinh quen thân với nàng nhất. Từ sự quen biết lại thêm tính khoan dung và độ lượng nên y đều chiều ý mỗi khi nàng yêu cầu điều gì.

- Long hiền đệ cứ để cho Vi muội đi. Có chuyện gì ta sẽ đỡ đần cho…

Vốn nể phục Lãng Thư Sinh nên Long Anh cười thốt.

- Đại huynh chiều Tường Vi quá…

Vỗ vỗ lên vai Long Anh, Lãng Thư Sinh cười nhẹ.

- Cô ấy đang mang thai… Mình cũng nên chiều để an ủi bà mẹ tương lai…

Mọi người bật cười. Long Anh cũng cười nắm tay dìu vợ đi theo mọi người lên đỉnh núi. Cây cỏ tươi tốt. Con đường mòn dẫn lên đỉnh núi được dân làng sửa sang thành từng bậc thang nên rất dễ dàng cho người ta lên xuống. Nhờ vậy mà chẳng mấy chốc họ đã lên tới đỉnh núi. Lăng của Bà Triệu nhỏ, bằng đá hoa cương xanh biếc nằm trơ vơ trên đỉnh núi. Đứng đây người ta có thể nhìn xuống con đường thiên lý uốn lượn và rừng cây ngút ngàn. Đứng im trước ngôi mộ của vị nữ anh hùng Tường Vi bùi ngùi. Nàng nghe như có tiếng vũ khí chạm nhau, tiếng con voi trắng một ngà gầm rống, tiếng trống thúc quân hòa lẫn trong tiếng reo hò của quân Giao Chỉ, biểu dương khí thế hào hùng và bất khuất của giống nòi Hồng Lạc. Bên tai của nàng còn văng vẳng câu nói khẳng khái '' Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá tràng kình ở biển Đông, quét sạch bờ cõi để cứu dân ra khỏi cảnh đắm đuối chứ không thèm bắt chước người đời cúi đầu cong lưng làm thân tì thiếp cho người ta ''. Người xưa đã ra đi mà danh tiếng còn được mãi mãi lưu truyền trong sử sách và trong lòng dân chúng.

Tiểu Trí Trần Bình ngồi trong một quán rượu nằm ngay bến đò sông Mã. Mình hắn chiếm trọn chiếc bàn lớn. Nhâm nhi chén trà nóng hắn im lìm suy nghĩ. Lãng Thư Sinh hiện có mặt ở tại đây nhưng vẫn chần chờ chưa chịu qua sông. Lý do gì? Gã học trò chờ đồng bạn tới để đi cùng. Hắn biết sáu người như Lý Đông Ba, Lý Uyên Nguyên, Nguyễn Tam Sơn, Lý Thanh Anh, Hoàng Sa Quái Khách và Hải Âu Xứ Kiếm đang bị nhân viên do thám vây đánh trên đường đào thoát. Ngay lúc này hắn có thể chỉ huy thủ hạ kéo tới vây bắt Lãng Thư Sin nhưng hắn lại ngần ngại không muốn làm vì ném chuột sợ bể đồ. Hắn sợ mình bức ép quá đối phương sẽ nổi giận hủy hoại thanh kiếm thiết huyền thì công của mình sẽ thành công cốc. Huống chi y biết mặc dù mình có đông thủ hạ nhưng phe địch lại toàn cao thủ hữu hạng giang hồ. Đánh nhau chưa biết ai thắng ai bại. Chi bằng chận đánh kẻ địch trên sông thì tiện nhất vì phe của hắn chuyên nghề ăn cướp trên sông nước. Lấy sở trường của mình chọi lại sở đoản của địch là ăn chắc. Nghĩ ngợi giây lát hắn ra lệnh cho thủ hạ đi truyền rao về việc bãi bỏ lệnh cấm chở khách sang sông.

Vừa thấy Vô Gia Tử bước vào Lưỡng Xúc Thư Sinh hỏi liền.

- Có đò chưa?

- Có rồi nhưng…

Trả lời Lưỡng Xúc Thư Sinh xong Vô Gia Tử quay qua hỏi Lãng Thư Sinh.

- Chừng nào mình sang sông?

- Sáng mai… Hai ngươi cũng biết là sẽ bị Náo Giang Long và thủ hạ của hắn chận đánh trên sông…

Vô Gia Tử la nho nhỏ.

- Vậy à… Nguy hiểm lắm… Ta không biết lội… Ngươi biết lội không Lưỡng Xúc?

Lưỡng Xúc Thư Sinh cười hì hì.

- Lội trong hồ ao thì ta lội được chứ sông Mã nước chảy như cắt…

Lãng Thư Sinh làm thinh. Thật lâu y mới trầm trầm cất tiếng.

- Phe ta mười người mà hơn phân nửa là đàn bà. Dù là cao thủ họ cũng khó lòng chống trả với thủ hạ của Náo Giang Long nhất là trên sông nước. Mười người mà chỉ có mình ta biết lội…

Đang trò chuyện cùng Tường Vi ở gần đó Trương Thùy Vân xen vào.

- Tôi có ý kiến như vầy. Mình phải mướn một chiếc đò thật lớn để chở cỗ xe ngựa, con Hắc Phong và mười người cộng thêm ngựa của chúng ta qua sông. Đò lớn khó bị chìm... Nếu Lãng thế huynh bận bịu thì để tôi lo vụ mướn đò cho…

Lãng Thư Sinh vui vẻ lên tiếng.

- Nếu Trương trưởng lão…

Trương Thùy Vân vội ngắt lời của Lãng Thư Sinh.

- Hiền đệ cứ gọi tôi là đại tỉ đi… Tuy mới quen nhau nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ phải cùng nhau chia xẻ hoạn nạn nhiều lắm. Tôi sung sướng được làm chị cả của các em…

- Đại tỉ có lòng thì bọn tôi xin vâng lời. Có đại tỉ lo thì tôi khỏe…

Trương Thùy Vân bước tới thì thầm với Phá Thiên Lôi và Lý Tiểu Dung xong cả ba bước ra cửa đi lo vụ mướn đò. Vô Gia Tử với Lưỡng Xúc Thư Sinh đi ra ngoài dọ hỏi tin tức. Phần Lãng Thư Sinh với Thi Thi và Vân Vân ở lại bảo vệ vợ chồng Lý Long Anh. Khắc sau Trương Thùy Vân, Phá Thiên Lôi và Lý Tiểu Dung trở về cho biết đã mướn được đò. Mọi người háo hức chờ tới sáng mai sẽ sang sông. Nhất là Lý Long Anh và Tường Vi biết nếu vào địa phận của Thanh Hóa, họ có nhiều cơ hội tránh thoát sự truy lùng của Trần triều để tìm một nơi nương náu an toàn và chờ đợi đứa con sắp sửa chào đời.

Trời tang tảng sáng. Mặt sông mờ mờ sương. Gió thổi mạnh. Mặt nước đục ngầu bọt sóng. Con đò nặng nề từ từ tách bến. Gã chủ đò hò hét thủy thủ chèo chống. Gã mặc chiếc áo cộc tay, để lộ những bắp thịt nổi cuồn cuộn. Mười thủy thủ đứa nào đứa nấy mặt mày bậm trợn và xâm mình khắp nơi. Vừa bước xuống thuyền Vô Gia Tử đã nhận ra gã chủ đò, tên tài công và 9 thủy thủ đều là thủ hạ của Náo Giang Long, bởi vì người làm ăn lương thiện đâu có nét mặt dữ dằn, tướng tá bặm trợn và cử chỉ mắt la mày lét. Dù biết vậy nhưng y chỉ nháy mắt ra hiệu cho mấy người bạn đề phòng. Lãng Thư Sinh cũng nhận thấy điều đó nên lúc nào cũng lẩn quẩn bên tên chủ đò để có gì là ra tay kiềm chế hắn. Lưỡng Xúc Thư Sinh thì đứng cạnh tên tài công. Trương Thùy Vân, Thi Thi và Vân Vân đứng nơi mũi đò trông chừng.

Đò ra tới giữa sông chợt nghe tiếng trống nổi ầm ầm rồi từ trên thượng nguồn ba chiếc thuyền khá lớn tuôn vùn vụt xuống. Lãng Thư Sinh nhìn thấy Náo Giang Long đứng nơi mũi của chiếc thuyền chính giữa. Hắn vận bộ vũ phục màu vàng, đầu bịt khăn đen và bên hông lủng lẳng thanh trường kiếm. Phía bên kia trên chiếc thuyền đông người chèo, Tiểu Trí Trần Bình cùng với thủ hạ đứng lố nhố.

Thấy Lãng Thư Sinh nháy mắt ra hiệu, Lưỡng Xúc Thư Sinh tức tốc động thủ. Chỉ bằng một chiêu cầm nã y bắt trúng cổ tay của tên tài công và ngọn cước bung ra đá hất hắn xuống nước xong giữ lấy tay lái. Phần Vô Gia Tử hợp với Trương Thùy Vân, Thi Thi và Vân Vân dùng kiếm uy hiếp đám thủ hạ đang chèo đò. Riêng Lãng Thư Sinh rút kiếm kề ngay cổ tên chủ đò.

- Ngươi khôn hồn ra lịnh cho thủ hạ chèo đò. Không nghe lời ta cứa một cái là hồn lìa khỏi xác…

Bị kiếm kề cổ tên chủ đò sợ hãi thét thủ hạ tiếp tục chèo đò băng ngang sông để qua bờ bên kia. Náo Giang Long giận dữ thét thủ hạ rượt theo. Hai chiếc thuyền nhỏ đông người chèo nên thoáng chốc đã kèm cứng chiếc đò nặng nề và to lớn vào giữa. Tiểu Trí Trần Bình hét lớn.

- Lãng Thư Sinh… Ngươi bị ta bao vây rồi… Mau đầu hàng đi bằng không lũ ngươi sẽ đi thăm hà bá…

Lãng Thư Sinh giật mình. Có thể đám thủy khấu đã lén núp dưới đáy thuyền mà y không biết. Như vậy chúng có thể đục lỗ để làm cho thuyền ngập nước và chìm xuống đáy sông.

- Náo Giang Long… Ngươi mà đục thủng thuyền là thanh kiếm thiết huyền cũng theo ta chìm xuống đáy sông…

Câu hăm dọa của Lãng Thư Sinh khiến cho tay chúa tể đám thủy khấu đất bắc tái mặt. Vốn mê kiếm còn hơn sinh mạng của mình, nay nghe đối phương hăm dọa hắn sợ Lãng Thư Sinh làm liều thì uổng công. Không biết tính sao hắn quay qua hỏi Tiểu Trí Trần Bình.

- Hiền đệ tính sao?

Trần Bình cười ha hả. Vốn cơ trí hơn thủ lĩnh của mình do đó hắn nói lớn.

- Ta thách ngươi đó… Ngươi dám đem sinh mạng của mười người đổi thanh kiếm thiết huyền hả. Ta không tin một nhân vật đầy lòng hiệp nghĩa như ngươi lại xem kiếm quí hơn mạng người… Hà… hà… hà… Ngươi ném đi…

Lãng Thư Sinh làm thinh. Khi hai thuyền còn cách nhau hơn trượng, Trần Bình hét lớn.

- Đánh…

Tựa như con thủy long quẩy mình, thân hình của Náo Giang Long chợt bốc lên cao hơn trượng rồi lao vút xuống chiếc đò.

- Để ta tiếp hắn…

Lồng trong tiếng nói hai cánh tay của Lãng Thư Sinh dấy động. Bàn tay tả của y điểm vào huyệt hoàn khiên của tên chủ đò, còn bàn tay hữu rút kiếm. Thanh thiết huyền kiếm biến thành tia sáng đen ngời vút tới người của Náo Giang Long. Vị chúa tể thủy khấu sảng hồn. Thanh long kiếm đã bị đối phương trộm mất rồi nên hắn phải dùng thanh ngọc kiếm thay vào. Tuy nhiên so về sự sắc bén thời thanh ngọc kiếm không thể nào bì với thanh kiếm thiết huyền; vì vậy hắn không dám để cho thanh kiếm của mình đụng chạm với kiếm của đối phương. Thoáng thấy luồng kiếm quang xẹt tới hắn tức tốc trằn người né tránh đồng thời gặt mạnh cổ tay khiến cho mũi kiếm đổi chiều đâm ngay vào đan điền của kẻ địch. Đây là một yếu huyệt quan trọng do đó hắn nghĩ thế nào đối thủ cũng phải hóa giải chiêu kiếm của mình. Tuy nhiên Lãng Thư Sinh làm ngơ chiêu kiếm độc hại đó. Không những không hóa giải y lại vung kiếm đâm ngay vào huyệt nhũ căn của địch. Lối giải chiêu liều mạng này khiến cho Náo Giang Long phải tự triệt chiêu của mình bởi vì hắn không muốn cả hai cùng bị thương. Nạt tiếng trầm trầm vị chúa thể thủy khấu dịch bộ sang phải nửa bước và mũi kiếm tiện đà vạch một đường chênh chếch từ trên xuống dưới nhằm điểm vào huyệt túc tam lý nơi đầu gối của đối thủ.

Lãng Thư Sinh thầm khen ngợi lối giải chiêu kỳ tuyệt của Náo Giang Long. Nó chứng tỏ một trình độ vũ thuật nhập tâm với phản ứng cực kỳ bén nhạy mà không tuân theo các chiêu thức, thế đòn hoặc đường lối và lộ số đã được ấn định sẵn. Đối phương dịch bộ sang phải thì y lại dịch bộ sang trái tức ngược đường đi với đối thủ cùng lúc mũi kiếm từ huyệt nhũ căn chém sả vào kiếm của đối phương. Lối giải đòn này thật hữu hiệu vì nếu vũ khí bị chém đứt thì đâu còn đâm chém được nữa.

- Giỏi…

Miệng buông tiếng khen Náo Giang Long tức tốc triển khai hết sở học bình sanh giao đấu cực kỳ ác liệt với Lãng Thư Sinh. Trong lúc đó Tiểu Trí Trần Bình cùng thủ hạ nhảy lên thuyền vây đánh. Trương Thùy Vân lãnh nhiệm vụ bảo vệ cho hai vợ chồng Lý Long Anh song thỉnh thoảng bà ta cũng dùng kiếm tấn công kẻ địch. Nhóm cao thủ hiệp đạo lần lần bị núng thế vì phải chống lại kẻ địch quá đông đảo.

- Lãng Thư Sinh… Ngươi mà không buông kiếm thì chớ trách ta hạ thủ bất lưu tình…

Đâm liền ba kiếm bức Náo Giang Long lùi lại xong Lãng Thư Sinh lạng mình tới chỗ Lý Long Anh đứng. Thanh kiếm thiết huyền bay lượn chập chờn trên đầu đám thủy khấu. Máu bắn tứ tung kèm theo tiếng la hét và tiếng vũ khí rơi loảng xoảng. Bị chém đứt khí giới đám thủy khấu ngừng tấn công song vẫn không nới lỏng vòng vây vì chưa có lịnh của chủ tướng. Náo Giang Long bước tới đứng đối diện với Lãng Thư Sinh. Hai cao thủ ghìm nhau.

- Thuyền… Coi chừng…

Đám thủ hạ của Náo Giang Long la rầm lên khi thấy một chiếc thuyền khá lớn từ trên thượng nguồn nhắm ngay chiếc đò lao vào. Nếu hai chiếc thuyền đụng nhau sẽ bị chìm và mọi người sẽ chết hết.

- Chận nó lại…

Tiểu Trí Trần Bình ra lệnh cho thủ hạ nhảy trở lại thuyền của chúng để chận đầu chiếc thuyền lạ. Tuy nhiên chậm mất rồi vì tốc độ của chiếc thuyền lạ rất nhanh. Thoáng chốc mọi người đều thấy trên chiếc thuyền lạ chỉ có độc có một người. Lạ lùng hơn hết người đó chỉ có một tay. Khi thuyền sắp sửa đụng vào chiếc đò nặng nề y quẩy mạnh mái chèo. Không biết bằng cách nào mà y điều khiển thuyền của mình chạm nhẹ vào con đò đồng thời mái chèo vung lên trong thế Hoành Tảo Thiên Quân quét một vòng vào đám thủy khấu đang ào tới. Có tiếng la hét, tiếng vũ khí chạm nhau chát chúa cùng với tiếng rơi lõm bỏm. Đám thủy khấu bị thế đánh kinh người quét bay xuống nước.

- Đỡ…

Lồng trong tiếng hét gã chèo thuyền cụt tay quất mái chèo khổng lồ xuống đầu Náo Giang Long. Tên chúa cướp biết không thể nào chống cự thế đánh phủ đầu này nên tức tốc tạt bộ tránh đòn. Không bỏ lỡ cơ hội gã cụt tay quét một chèo về phía Tiểu Trí Trần Bình khiến cho hắn phải nhảy vọt trở lại thuyền của mình.

- Lên thuyền…

Gã chèo thuyền cụt tay nói lớn. Hiểu ý Lãng Thư Sinh vội ôm choàng lấy Tường Vi bằng tay phải, còn tay tả chụp ngang hông Lý Long Anh đoạn nhảy lên chiếc thuyền của gã cụt tay. Lưỡng Xúc Thư Sinh thúc con Hắc Phong nhảy lên thuyền. Trên chiếc đò chỉ còn gã thanh niên cụt tay thi triển mái chèo sắt tấn công Náo Giang Long. Bị người lạ ngăn cản hắn giận dữ gầm rống điên cuồng song cũng không làm gì được.

- Ta hẹn ngươi dịp khác…

Mái chèo sắt khổng lò quét một đường thật rộng bức địch thủ lùi lại xong gã chèo thuyền cụt tay chống mái chèo lấy đà nhảy trở lại thuyền của mình. Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh trợn mắt nhìn cảnh thanh niên cụt tay chèo chiếc thuyền lớn đi ngược dòng nước. Đằng sau hai chiếc thuyền của Náo Giang Long và Tiểu Trí Trần Bình đuổi theo rất gấp song gã cụt tay chèo thuyền vẫn giữ được sự bình tỉnh. Nhìn Lãng Thư Sinh gã cười lên tiếng.

- Để xem bọn chúng làm gì được ta…

Dứt lời gã nhấn sức vào mái chèo. Khiếp thay cho nội lực siêu phàm. Con thuyền nặng nề vọt tới trước rồi rẽ sóng phăng phăng ngược dòng về thượng nguồn rồi lát sau từ từ bỏ xa thuyền của đám thủy khấu. Hơi lơi tay chèo gã cụt tay cười nói với Lưỡng Xúc Thư Sinh.

- Con ngựa đẹp lắm…

- Bộ ngươi theo dõi bọn ta hả?

Vô Gia Tử vọt miệng hỏi trước khi mọi người lên tiếng. Nhìn Lãng Thư Sinh, gã chèo đò cụt tay cười nụ.

- Thuật phi hành của ngươi nhanh lắm. Nó có tên gì vậy?

Lãng Thư Sinh bật cười.

- Hóa ra ngươi là người đốt sơn trại của Lê Bĩnh Du?

Gã chèo đò cụt tay cười sang sảng.

- Nếu cái gã họ Lê đó mà không lẹ tay làm bạn với các ngươi thì ta đã đốt rụi sơn trại của gã đồng thời hỏi tội gã rồi…

Quay nhìn vào Vô Gia Tử gã cười tiếp.

- Ta nghe tiếng ăn mày của ngươi lâu lắm rồi giờ mới gặp mặt…

Hướng về Trương Thùy Vân gã nhẹ giọng.

- Tôi xin chia buồn với phái Đỗ Gia. Bà còn sống là may lắm đó…

Trương Thùy Vân gật đầu buồn bã.

- Cám ơn chú em…

Nhìn phong cảnh hai bên bờ Lãng Thư Sinh hỏi.

- Ngươi tên gì?

- Ta chẳng có tên. Chỉ biết sư phụ đặt cho cái tên là Độc Thủ Khách…

Hơi gật gật đầu Lưỡng Xúc Thư Sinh xen vào.

- Mình lên bờ ở đâu?

Độc Thủ Khách chỉ vào một xóm nhà lơ thơ nằm cạnh bờ sông.

- Chỗ đó… Ta cặp vào cho các ngươi lên bờ. Có cỗ xe ngựa cho nhị vị hiền phu phụ đây ngồi cho đỡ nhọc mệt. Ta hẹn gặp các ngươi ở Thanh Hóa…

Lý Long Anh mừng rỡ nói lời cám ơn. Độc Thủ Khách nghiêm nghị thốt.

- Là một vũ sĩ giang hồ, thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ. Nhị vị hiền phu phụ là người hiền lành tất có trời phù hộ cho tai qua nạn khỏi…

Lên bờ Lãng Thư Sinh thấy một cỗ xe tứ mã đậu dưới gốc cây đa. Vì chỉ có con Hắc Phong Câu nên Lưỡng Xúc Thư Sinh nhường cho Vô Gia Tử cởi ngựa còn y chạy bộ. Phần hai vợ chồng Lý Long Anh và năm người kia ngồi xe do Lãng Thư Sinh cầm cương. Mặc dù đã qua sông Mã nhưng biết mình vẫn còn bị truy nã bởi nhân viên do thám cho nên y thúc ngựa chạy nhanh.