← Quay lại trang sách

HỒI XXVIII Sau Lưng Có Người Đuổi

Hoàng Sa Quái Khách và Hải Âu Xứ Kiếm ngồi trong một quán ăn nơi bến đò Gián. Nhấc lấy bình trà lên châm đầy chén cho bạn và cho mình xong Hải Âu Xứ Kiếm hỏi.

- Ngươi tính sao?

Hoàng Sa Quái Khách trầm ngâm giây lát mới trả lời.

- Ta với ngươi ăn uống thật no xong ngồi chuyến đò cuối qua sông Hoàng Long rồi đi suốt đêm cho tới Ba Dội. Mình ráng đi để bắt kịp y…

- Ngươi nghĩ mình bắt kịp y ở đâu?

Hoàng Sa Quái Khách nhẹ lắc đầu.

- Ở đâu thì ta không biết được. Ta nghĩ y phải cưu mang hai vợ chồng Lý Long Anh nên không đi nhanh được. Nếu ta với ngươi đi nhanh thì có thể sẽ bắt kịp y ở Thanh Đô Trấn…

Không hỏi nữa Hải Âu Xứ Kiếm im lặng ăn khi cơm được dọn lên. Y còn trẻ, mới lộ diện giang hồ do đó không biết nhiều. Tuy muốn hỏi Hoàng Sa Quái khách nhiều điều song y không muốn làm phiền thêm. Y nghĩ cứ đi rồi sẽ biết. Ăn nhanh, trả tiền xong hai người xuống bến đò sang bên kia sông. Trời xế chiều nên đường thiên lý vắng tanh. Vì gấp đi vả lại cũng không sợ nhân viên do thám truy tìm nên họ triển thuật phi hành chạy nhanh. Khi nào mệt họ dừng lại nghỉ ngơi giây lát đoạn tiếp tục lên đường. Nhờ vậy khoảng đầu giờ dậu họ tới xã Ba Dội. Ghé vào một quán bên đường ăn uống no say xong họ hối hả lên đường. Khoảng canh ba họ tới chân đèo Ba Dội. Đứng nhìn lên đỉnh đèo cao vòi vọi Hoàng Sa Quái Khách hỏi.

- Ngươi muốn đi hay dừng lại?

Hải Âu Xứ Kiếm cười cười.

- Đi… Ta chưa thấm mệt đâu. Còn ngươi?

Vị chúa đảo trẻ tuổi của Hoàng Sa đảo bật cười sang sảng.

- Ngươi có công phu đạp cát thời ta cũng có công phu bay trên cát… Đi…

Hai cao thủ hiệp đạo, tuổi ngang nhau, trải qua bao nhiêu gian nguy bên nhau nên trở thành bạn thân rất lẹ.

- Ta nhường cho ngươi đi trước ba bước đó…

Hoàng Sa Đảo Chúa nhướng mày.

- Sao chỉ có ba bước?

Vị chúa tể Bạch Long Vỉ đảo cười lớn.

- Tại vì nhường hơn nữa thì ta không đuổi kịp ngươi…

Hải Âu Xứ Kiếm lạng mình. Hoàng Sa Quái Khách cũng triển thuật phi hành chạy song song với bạn. Mỗi môn phái, gia trang, hoặc nhà nhà của giới giang hồ Đại Việt đều luyện thuật phi hành vì nhiều lý do. Muốn hành hiệp giang hồ người ta phải di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Phương tiện di chuyển tiện lợi và nhanh chóng là dùng đôi chân của mình. Đi nhanh hoặc chạy nhanh có lợi vì đỡ mất thời giờ và đôi khi cũng để trốn thoát sự truy đuổi của kẻ thù. Do đó bất cứ vũ sĩ giang hồ nào cũng phải luyện thuật phi hành. Nó cao siêu hay nông cạn tùy thuộc vào nội lực, đường lối và cách thức luyện tập. Tuy nhiên so về căn bản thì luyện thuật phi hành được chia ra nhiều giai đoạn như sau. Giai đoạn đầu tiên là người ta phải tập đi nhanh và đi lâu, tức tập sự bền bỉ và dẻo dai. Đi nhanh mà chóng mệt thì cũng không bằng đi chậm mà đi hoài. Sau giai đoạn đi nhanh và đi lâu, người ta bước qua giai đoạn thứ nhì là chạy nhanh và chạy lâu. Một thời gian sau người luyện thuật phi hành đi tới một giai đoạn khó khăn và mệt nhọc hơn là buộc thêm chì vào hai chân cho nặng hơn để đi nhanh, đi lâu cũng như chạy nhanh và chạy bền. Sau khi hoàn tất giai đoạn này, người luyện có thể bỏ chì ra và cảm thấy thân thể nhẹ nhàng và đủ sức đi hai ba trăm dặm đường một ngày. Trong lúc luyện thuật phi hành, người ta còn phải luyện thêm nhỡn tuyến để có thể thấy xa và thấy rõ trong đêm tối. Có người còn đi xa hơn trong việc phối hợp thuật phi hành với thuật khinh công để có thể chạy nhảy một cách dễ dàng trên những chỗ gồ ghề như triền núi hay từ cây này sang cây khác. Đó là những người chuyên luyện về thuật phi hành và họ phải mất từ mười năm hơn mới thành tựu được.

Đang chạy song song trên đường vắng Hoàng Sa Quái Khách chợt lên tiếng.

- Ngươi có nghe gì không?

- Có… Tiếng vó ngựa…

Hải Âu Xứ Kiếm nói nhanh. Hoàng Sa Đảo Chúa gật đầu.

- Đông lắm… Chắc nhân viên do thám hay binh lính triều đình…

Hải Âu Xứ Kiếm gật đầu. Đi đông như vậy và đi ban đêm thời chín phần mười là nhân viên của đoàn do thám. Bằng không là binh đội của triều đình. Cả hai lực lượng hùng hậu đó y cần phải né tránh. Tiếng vó ngựa mỗi lúc gần hơn làm rung chuyển mặt đất. Không hẹn cả hai vội tạt vào gốc cây cổ thụ bên lề đường. Chốc sau một toán người ngựa xuất hiện. Không đông lắm chừng bốn năm chục người thôi. Hoàng Sa Quái Khách thì thầm vào tai bạn.

- Do thám…

Hải Âu Xứ Kiếm nhẹ gật đầu trong lúc nhìn những bóng đen ngồi trên lưng ngựa vọt qua mặt mình. Đợi cho đoàn nhân mã khuất dạng Hoàng Sa Quái Khách nói gọn.

- Đi…

Thân hình vị chúa đảo Hoàng Sa tựa bóng mờ bay nhảy chập chờn trên đường cái quan. Y hơi mỉm cười khi thấy Hải Âu Xứ Kiếm chạy song song với mình. Dù không nói ra y thầm khen cho người bạn trẻ tuổi luyện được thuật phi hành đặc dị. Chỉ cần nhìn bước chân nhặt khoan, đều đặn, nhẹ êm, y biết Hải Âu Xứ Kiếm khổ luyện được hành sa bộ pháp hay còn gọi nôm na là công phu chạy trên cát. Đó là một công phu phi hành khó luyện nhất. Chạy trên cát khó hơn chạy trên đất liền vì cát mềm rời rạc và ẩm ướt nên dễ bị lún. Muốn luyện công phu hành sa người ta phải luyện thuật khinh thân đề khí làm cho thân hình của mình nhẹ đi để có thể bước trên cát một cách dễ dàng và nhất là không bị lún sâu xuống cát. Tuy nhiên khi luyện được công phu hành sa thì người ta có thể chạy nhanh gấp bội ở trên trên đất liền.

Triển hết thuật phi hành chạy như bay trên đường lát sau hai cao thủ hiệp đạo nghe tiếng vó ngựa vọng lại gần hơn rồi bóng người ngựa hiện ra mờ mờ trong đêm tối. Lúc đó họ mới giảm tốc độ và giữ khoảng cách vừa đủ để không bị mất dấu. Vừa chạy Hoàng Sa Quái Khách vừa suy nghĩ. Nhân viên do thám gấp rút đi ban đêm như thế này chắc phải có lý do đặc biệt. Hay là bọn chúng dò ra tin tức của Lãng Thư Sinh nên hối hả rượt theo. Khoảng đầu giờ mẹo họ tới đèo Ba Dội. Con đường hiểm trở này uốn lượn tựa con rắn khổng lồ. Hai bên rừng cây đen ngòm. Gió từ ngoài biển khơi thổi vào rung cây rừng thành âm thanh ào ào liên miên bất tận không bao giờ dứt. Không ngừng chân Hoàng Sa Quái Khách băng mình chạy trước và Hải Âu Xứ Kiếm lẳng lặng chạy bên cạnh. Khi họ lên tới đỉnh đèo đúng lúc vầng kim ô đỏ ối từ từ nhô lên trên biển. Đang chạy hai cao thủ hiệp đạo chợt nghe tiếng la hét hòa lẫn trong tiếng phèn la, chiêng trống ầm ỉ rồi một toán cướp xuất hiện chắn ngang đường đi của họ. Một tên đầu mục thân hình cao lớn và lực lưỡng đứng đầu. Tay hắn cầm thanh côn đồng lên nước bóng ngời.

- Nộp tiền hay nộp mạng. Hai đứa bây muốn cái nào?

Vị chúa đảo Hoàng Sa dửng đôi mày rậm cùng với mục quang bốc ngời lửa giận. Đang lo âu và nóng lòng về tình trạng nguy nan của bạn bè nay bỗng dưng bị ăn cướp cản đường y đâm ra tức bực.

- Gặp ta mà đòi tiền mãi lộ là ngươi lầm người rồi…

Tiếng cuối buông chưa trọn vị chúa đảo nhóng người lên. Cánh tay dài của y tựa như con lươn biển phóng ra khỏi hang. Năm ngón tay mở khoằm khoằm trong một đòn của Nã Điểu công phu chụp tới người đối thủ. Rốp… Rốp… Hai tiếng chát chúa. Tên đầu mục xửng vững lùi lại. Thanh côn đồng của hắn bị đối phương đoạt mất đồng thời thân áo trước ngực của hắn bị trảo thủ của kẻ lạ mặt cào rách tả tơi.

Tên đầu mục giận điên người. Chụp lấy cây trường côn của một thủ hạ đứng gần hắn hét lớn.

- Ta đập vỡ đầu ngươi…

Thanh trường côn bằng đồng đen bắt từ cao giáng xuống đỉnh đầu của Hoàng Sa Quái Khách.

- Đúng là diêm vương giũ sổ ngươi rồi…

Cùng với giọng nói gằn gằn hai cánh tay của vị chúa đảo Hoàng Sa dấy động. Thanh đồng côn bay tuốt lên không cùng với bóng tay dậy trùng trùng bóng ảnh chụp tới tên đầu mục.

- Khoan…

Một bóng người nhảy xổ vào đấu trường. Tay quyền đụng nhau chan chát. Song phương đình thủ. Hoàng Sa Quái Khách chăm chú nhìn thanh niên trạc tuổi mình, vận vũ phục màu đen đang đứng trước mặt. Thanh niên có khuôn mặt chữ điền gân guốc và nụ cười thân thiện.

- Thủ hạ có mắt như mù nên mới không biết thái sơn trước mắt. Lê tôi xin Hoàng đảo chúa nương tay cho…

Hoàng Sa Quái Khách nhướng mày.

- Túc hạ là ai mà lại biết danh của ta...

Thanh niên cung kính ôm quyền thi lễ.

- Tôi là Thiết Quyền Lê Bĩnh Du. Mấy ngày trước Lãng đại hiệp và các bằng hữu của ông ta có đi qua đây và có ghé lại sơn trại của tôi nghỉ đêm rồi sáng hôm sau mới lên đường vào Thanh Hóa… Nhờ vậy mà tôi mới đoán ra Hoàng đảo chúa...

Hoàng Sa Quái Khách im lặng như chờ nghe tiếp. Hải Âu Xứ Kiếm chợt lên tiếng.

- Y có bao nhiêu bằng hữu?

Lê Bĩnh Du trả lời không do dự.

- Mười người tất cả. Ngoài Lãng đại hiệp còn có hai người nữa là Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh. Số còn lại là sáu người đàn bà và con gái…

Hai vị chúa đảo nhìn nhau thầm thắc mắc. Lúc họ chia tay với Lãng Thư Sinh chỉ có bảy người gồm ba đàn bà và bốn đàn ông. Có lẽ hiểu được thắc mắc của hai vị chúa đảo nên Lê Bĩnh Du nói tiếp.

- Nghe đâu nơi bến đò Gián Lãng đại hiệp quen biết với ba người của phái Đỗ Gia…

Ạ tiếng nhỏ Hoàng Sa Quái Khách nhẹ giọng.

- Tôi xin lỗi vì nóng lòng về bằng hữu nên có hơi nặng tay với thủ hạ của Lê huynh…

Nói xong y ôm quyền cung kính xin lỗi. Chào trả lễ Lê Bĩnh Du tươi cười lên tiếng.

- Tôi mời hai huynh lên sơn trại nghỉ ngơi…

Hoàng Sa Quái Khách nhẹ lắc đầu.

- Tôi cần phải đi ngay. Đi trước tôi chừng nửa khắc là toán nhân viên do thám. Chắc họ đuổi theo các bạn của tôi… Nếu không có chi phiền tôi chỉ xin một bữa ăn mọn…

Lê Bĩnh Du vui vẻ ra lệnh cho thủ hạ bày thức ăn ra. Sau khi ăn xong y còn cấp cho hai người hai con ngựa tốt để làm chân. Nói mấy lời cảm tạ với Lê Bĩnh Du xong cả hai kíp lên đường đi Thanh Hóa.

Cỗ xe tứ mã chạy chầm chậm trên đường thiên lý nằm trong địa phận huyện Vĩnh Xương.

- Đây là đâu hả Lãng huynh?

Tường Vi ló đầu ra hỏi. Đang ngồi đánh xe Lãng Thư Sinh quay lại nhìn nàng xong tươi cười trả lời.

- Mình đang ở xã Hưng Lễ. Ở đây gần biển lắm… Tôi có thể thấy biển xanh…

Mỉm cười Tường Vi thỏ thẻ.

- Chắc biển đẹp lắm… Tôi chưa bao giờ thấy biển… Nếu không có chi phiền…

Hiểu ý của Tường Vi, Lãng Thư Sinh gật đầu.

- Vi muội nhờ Long Anh đỡ muội lên đây ngồi cạnh huynh tha hồ ngắm biển xanh…

Lãng Thư Sinh ghìm cương ngựa cho xe dừng lại. Lý Long Anh đỡ vợ lên ngồi bên trái của Lãng Thư Sinh. Con đường cái quan chạy song song với biển. Nước xanh ngắt một màu xanh. Xa thật xa ngoài khơi sóng bạc đầu trắng xóa. Tiếng sóng vỗ vào bãi nghe ì ầm. Gió mát rợi mặc dù trời đang nắng.

- Biển đẹp quá hả Lãng huynh… Lần đầu tiên tôi mới thấy biển…

Tường Vi quay qua cười nói với Lãng Thư Sinh. Như vui lây cái vui của nàng nên y thong thả lên tiếng.

- Tôi sinh ra và lớn lên trên biển nên tôi thích biển…

- Vậy nếu có dịp may nào thì huynh mời tôi về quê của huynh chơi…

Lãng Thư Sinh gật đầu cười.

- Khi nào yên ổn tôi sẽ mời hai vợ chồng hiền muội tới thăm đảo Cát Bà cho biết…

- Có phải nó nằm trong vịnh Hạ Long không Lãng huynh?

- Vi muội nói đúng. Hạ Long là một quần đảo có trăm ngàn đảo to nhỏ. Ngay cả tôi là người sinh trưởng ở đó cũng không biết hết…

- Bạch Long Vỉ nằm ở đâu hả huynh?

- Bạch Long Vỉ nằm về phía nam của đảo Cát Bà, cách đất liền chừng bốn năm trăm dặm. Đảo này nhỏ ít có dân sinh sống…

- Hải Âu Xứ Kiếm là chúa đảo Bạch Long Vỉ thật hả Lãng huynh?

Lãng Thư Sinh quay qua nhìn Tường Vi và bắt gặp nàng cũng đang nhìn mình mỉm cười.

- Y chính là vị chúa đảo của Bạch Long Vỉ. Vi muội để ý sẽ thấy thanh kiếm mà y xử dụng chính là thanh Kình Ngư kiếm, một báu kiếm gia truyền chỉ có vị chúa đảo mới được phép mang…

Vuốt mái tóc dài bay trong gió Tường Vi thỏ thẻ.

- A… Tiểu muội hiểu rồi… Vậy Hoàng huynh cũng phải có một vật minh chứng mình là chúa đảo Hoàng Sa. Huynh biết đó là vật gì hả?

Lãng Thư Sinh bật cười vì câu hỏi của Tường Vi. Mặc dù đã lập gia đình và sắp có con nhưng thực ra tuổi của nàng chưa được hai mươi. Vì vậy mà tính tình của nàng vẫn còn thơ ngây và đôi lúc có những câu hỏi làm cho y phải bật cười.

- Y có chứ nhưng không phải là vật mà chính là tuyệt kỹ gia truyền. Đó là Nã Điểu công phu…

- Tôi nghe mấy huynh nói chuyện hoài nên lần lần hiểu ra là mỗi vũ sĩ giang hồ đều có công phu bí truyền hay tuyệt kỹ đặc biệt. Nếu đảo Bạch Long Vỉ có Kình Ngư kiếm, Hoàng Sa đảo có Nã Điểu, Vô Gia Tử có Thoái Thân bộ pháp, Phá hiền muội có Lôi Hỏa Đạn; vậy thì Lãng huynh có công phu gì?

Nghe câu hỏi này Lãng Thư Sinh cười nói đùa.

- Hiền muội hỏi để làm gì. Bộ hiền muội tính học võ hả?

Tường Vi bật cười thánh thót.

- Tôi muốn nhờ huynh chỉ cho vài miếng võ phòng thân để khỏi bị Long Anh ăn hiếp…

Câu nói của Tường Vi khiến cho Lãng Thư Sinh cười lớn. Long Anh hỏi vọng ra.

- Hai người nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?

Lãng Thư Sinh quay đầu nói vọng vào cố ý cho mấy người đang ngồi trong xe nghe.

- Chuyện giang hồ. Tường Vi tính bái tôi làm sư phụ dạy võ cho cô ta để khỏi bị chồng ăn hiếp…

Bật cười Long Anh pha trò một câu.

- Lãng huynh coi chừng… Tường Vi thông minh học một biết mười đấy. Huynh mà truyền nghề là mai mốt Tường Vi còn giỏi võ hơn huynh nữa… Lúc đó Tường Vi không những ăn hiếp chồng mà còn đánh luôn cả sư phụ nữa…

Mọi người cười ồ. Tường Vi nói trong tiếng cười thánh thót.

- Ăn hiếp một thư sinh trói gà không chặt thì cần gì võ nghệ phải không Lãng huynh?

Lãng Thư Sinh cười cười gật gù giây lát mới trả lời.

- Hiền muội nói đúng… Ai ai cũng có nhược điểm kể cả vũ sĩ giang hồ võ nghệ cao siêu. Nếu biết được nhược điểm đó thì không cần phải có võ cũng đánh ngả được họ như thường…

Quay nhìn Lãng Thư Sinh, Tường Vi cười tủm tỉm hỏi.

- Vậy nhược điểm của Lãng huynh là cái gì?

Lãng Thư Sinh lắc đầu chậm chậm thốt.

- Tôi không nói cho Vi muội biết đâu. Nói ra rồi muội bắt nạt tôi sao…

Ngồi trong xe Vô Gia Tử chợt lên tiếng nói với Lãng Thư Sinh.

- Để ta ngược đường dọ tin tức…

Dứt lời y lao mình xuống đường rồi chạy ngược trở lại Thanh Hóa. Lãng Thư Sinh cũng ngừng xe bên vệ đường để mọi người xuống đi bộ cho giản gân cốt và ngắm phong cảnh núi rừng với biển xanh bao la. Khắc sau, đang đứng nói chuyện với Lãng Thư Sinh, Trương Thùy Vân thấy bóng người bay nhảy chập chờn trên đường cái quan. Nhận ra đó là Vô Gia Tử, bà ta cười thốt.

- Chú em họ Vô tuy tuổi còn trẻ mà đã luyện được công phu hiếm người sánh kịp. Túc hạ có phước lắm mới được những người bạn như y giúp đỡ…

Hơi cau mày khi thấy dáng vẻ hấp tấp của Vô Gia Tử, song Lãng Thư Sinh vẫn bình tịnh chuyện trò với vị trưởng lão của phái Đỗ Gia.

- Nhân viên do thám ở đằng sau lưng ta…

Vô Gia Tử nói lớn với mọi người đang đứng trò chuyện và ngắm nhìn phong cảnh. Lãng Thư Sinh lên tiếng trước nhất.

- Bao xa?

- Đằng kia… Sau khúc quanh…

Vô Gia Tử chỉ về phía đằng sau trong lúc nói. Biết mình không còn đủ thời giờ để chạy trốn Lãng Thư Sinh vội bảo mọi người lên xe xong điều khiển cỗ xe tứ mã chạy vào khu rừng thưa bên mặt. Trong lúc đó Vô Gia Tử và Lưỡng Xúc Thư Sinh đứng nấp sau gốc cây bên vệ đường để nghe ngóng tin tức. Nghe tiếng động cả hai quay lại thấy Lãng Thư Sinh vừa đi ra. Cả ba đều nghe được tiếng vó ngựa nện rầm rập trên mặt đường rồi lát sau một toán người ngựa xuất hiện. Ngựa toàn chiến mã hạng nhất nên cước trình rất lẹ. Vừa nghe tiếng thoáng chốc đã tới gần chỗ họ đứng.

- Nhân viên do thám… Ba ban…

Vô Gia Tử thì thầm khi thấy các kỵ sĩ đều mặc sắc phục của đoàn do thám với ba màu trắng, đen và đỏ. Tinh mắt hơn hai bạn nên Lãng Thư Sinh thấy Lê Hàn cởi ngựa dẫn đầu. Ngoài ra y còn thấy sự có mặt của Trần Anh, trưởng ban truy tầm; Độc Kiếm Nguyễn Long, trưởng ban ám sát và Bát Chiêu Từ Hanh, trưởng ban tin tức của đoàn do thám Thăng Long. Lẩm bẩm đếm giây lát Vô Gia Tử mới lên tiếng.

- Bốn mươi…

Hiểu ý của Vô Gia Tử, Lưỡng Xúc Thư Sinh nói nhỏ.

- Đông quá…

Tuy y không nói hết câu song Lãng Thư Sinh hiểu. Kẻ địch có bốn mươi mạng còn y chỉ có mười mà hai không biết võ, số còn lại thì năm đàn bà và con gái. Nhân viên do thám thuộc cao thủ có hạng trong giang hồ do đó Phá Thiên Lôi, Lý Tiểu Dung, Thi Thi và Vân Vân chỉ đủ sức một chọi một thôi. Phần y với hai bạn cộng thêm Trương Thùy Vân vừa đánh nhau lại phải lo bảo vệ hai vợ chồng Lý Long Anh thì trước sau gì cũng thua. Chạy là cách tốt nhất nhưng chạy đi đâu. Y biết nhân viên do thám sẽ không bao giờ bỏ cuộc nếu chưa làm tròn nhiệm vụ. Câu hỏi lởn vởn trong óc Lãng Thư Sinh khi nhìn đoàn người ngựa chạy qua mặt mình. Đợi cho kẻ địch khuất dạng Vô Gia Tử mới lên tiếng.

- Bọn chúng sẽ trở lại…

Lưỡng Xúc Thư Sinh và Lãng Thư Sinh cũng nghĩ như vậy. Nhân viên do thám rất thông thạo trong việc truy tìm ra dấu tích kẻ mà chúng muốn truy nã. Chạy một đoạn đường không thấy dấu vết lúc đó chúng sẽ trở lại và lục xoát. Đứng nhìn theo đoàn nhân mã mất dạng nơi khúc quanh Lãng Thư Sinh có vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi.