HỒI XXXIV Lời gởi gấm sau cùng
Đang cùng Nguyễn Long ngồi nhâm nhi chén trà nóng trong một ngôi tửu quán ở chợ Ba Đồn, Từ Hanh chăm chú nhìn Lê An từ bên kia đường bước qua với dáng điệu gấp rút. Gã thủ hạ thân tín kiêm chức đệ nhất phó trưởng ban mà có dáng điệu như vậy thì tin tức mà Lê An mang đến phải quan trọng và mới lạ lắm.
– Trình trưởng ban…
Lê An thì thầm. Ra dấu cho thủ hạ ngồi xuống ghế, Từ Hanh thân rót trà vào chén cho họ Lê.
– Cám ơn trưởng ban. Tôi lượm được nhiều tin tức lạ lắm…
Không nói họ Từ hất hàm ra hiệu cho Lê An nói tiếp.
– Tin thứ nhất là Lê phó thủ lĩnh và Trần trưởng ban bị giết chết tại Hoành Sơn…
Từ Hanh chớp mắt còn Nguyễn Long động dung thấy rõ vì cái tin đột ngột này. Tuy nhiên cả hai vẫn im lìm chờ nghe Lê An nói tiếp.
– Lê phó thủ lĩnh và Trần trưởng ban bị một kẻ lạ hoắc sát hại. Tuy còn trẻ và lại là kẻ mới lộ diện giang hồ song kẻ lạ mặt này lại có thủ pháp phóng dao nhanh khủng khiếp…
Từ Hanh nhìn Nguyễn Long. Hai vị trưởng ban đều biết giết chết được Lê Hàn thì kể lạ phải tôi luyện được thủ thuật phóng dao bay nhanh, nhanh hơn phản ứng của bất kỳ cao thủ nào. Ở trong đoàn do thám Lê Hàn được cất nhắc lên tới chức đệ tam phó thủ lĩnh thời dĩ nhiên tài bộ của lão phải có hạng lắm. So về bản lĩnh thì lão không sút Lý Đông Ba và Nguyễn Tam Sơn chút nào. Thế mà lão lại chết vì đường dao bay của một kẻ vô danh.
– Hắn tên gì?
Từ Hanh hỏi thủ hạ. Tợp ngụm nước trà xong Lê An hắng giọng.
– Hắn tự xưng danh là Hoành Sơn Hiệp Lữ. Sau khi giết chết Lê Hàn và Trần Anh hắn còn ngạo mạn tuyên bố một câu là: ”Kẻ nào sống sót dưới đường dao bay của hắn thì mới xứng làm bạn với hắn…”
Từ Hanh nhếch môi còn Nguyễn Long hừ tiếng nhỏ khi nghe câu nói đó. Nhìn thủ hạ, họ Từ hất hàm.
– Còn tin gì nữa?
– Trình trưởng ban. Thuộc hạ đã gặp Thiết Quyền Lê Bỉnh Du để hỏi về tung tích của gã học trò bán kiếm. Bỉnh Du cho biết là mười ngày trước lão Lý Đông Ba đã vượt qua đèo Ba Dội. Tháp tùng theo Lỳ Đông Ba có cha con của Lý Uyên Nguyên và con nhỏ tên Phá Thiên Lôi…
Hơi mỉm cười, Nguyễn Long ngắt lời Lê An bằng câu hỏi.
– Phải con nhỏ chuyên xài lôi hỏa đạn?
– Thưa Nguyễn trưởng ban đúng là con nhỏ đó…
Từ Hanh lên tiếng đỡ lời của Lê An.
– Trong miệt Thái Nguyên có hai gia trang cùng họ Chu. Chu gia trang nổi tiếng giang hồ về thuật múa quyền nằm ở phía nam, lớn hơn và nhân số cũng đông hơn. Riêng Chu gia trang nằm ở vùng tây bắc thì nhỏ hơn và nổi tiếng giang hồ xuyên qua thủ thuật dụng độc và chất nổ. Phá Thiên Lôi có thể xuất thân từ Chu gia trang này. Ngươi kể tiếp đi…
Từ Hanh nói với thủ hạ của mình.
– Trình trưởng ban. Bỉnh Du nói là sau khi nhóm Lý Đông Ba vượt qua đèo Ba Dội thì hai ngày sau lại thêm một toán khác gồm Hoàng Sa Quái Khách, Hải Âu Xứ Kiếm, Vô Gia Tử và một thanh niên cụt tay mà Bỉnh Du không biết là ai. Nhóm này có ăn nhậu với Bĩnh Du một trận rồi mới xuống đèo. Sáng hôm sau lại có một cặp thanh niên nam nữ cỡi ngựa ô qua đèo mà Bĩnh Du nhận ra thanh niên có danh hiệu Lưỡng Xúc Thư Sinh còn đứa con gái tên Lý Tiểu Dung, gọi lão Lý Đông Ba bằng ông nội…
– Còn tên Lãng Thư Sinh?
– Trình trưởng ban… Thuộc hạ hỏi Bỉnh Du thì y nói không thấy gã học trò bán kiếm đi cùng mấy người kia. Bĩnh Du hỏi thì được trả lời là Lãng Thư Sinh sẽ đi sau. Tuy nhiên tới lúc này cũng chưa thấy hắn xuất hiện…
Từ Hanh gật gù song không nói gì hết. Lê An vẫn còn ngồi uống trà như có ý chờ lệnh của trưởng ban. Lát sau Từ Hanh mới lên tiếng.
– Ngươi làm việc đắc lực lắm. Nếu chuyện êm xuôi về tới Thăng Long ta sẽ trình với thủ lãnh tăng lương cho ngươi. Bây giờ ta cần ngươi rãi thủ hạ dò tìm chỗ ở của đám con cháu nhà Lý. Bọn chúng nhất định phải lẩn quẩn trong vùng này. Nếu có tin hãy cấp báo cho ta liền…
Vâng dạ Lê An cáo từ. Nhấp ngụm nước trà Nguyễn Long cười.
– Lê huynh đoán đúng. Lãng Thư Sinh không có ra Thăng Long mà vẫn còn ở quanh đây. Huynh tính sao về cái chết của Lê Hàn và Trần Anh?
Xoay chén trà đã cạn trong tay Từ Hanh cười cười.
– Chẳng tính gì hết. Lê Hàn và Trần Anh đã chết thì ta bớt đi hai kẻ tranh đoạt thanh thiết huyền kiếm. Đúng ra thì kẻ mang tên Hoành Sơn Hiệp Lữ đã giúp hai ta nhiều lắm. Nếu có cơ may gặp hắn tôi sẽ mời hắn một tiệc rượu để cám ơn…
Từ Hanh bật cười ha hả sau khi nói. Nguyễn Long cũng cười vui vẻ lên tiếng.
– Bây giờ thì không còn ai tranh với chúng ta về thanh thiết huyền kiếm. Chỉ cần tìm ra Lãng Thư Sinh hoặc đám con cháu họ Lý là ta có thể làm xong công chuyện mà Trần thái sư và thủ lĩnh giao phó…
Lê An ngồi nhâm nhi chén rượu trong một quán rượu cạnh chợ Đại Phúc, một cái chợ nằm trong địa phận hai xã Đại Phúc và Tuy Lộc thuộc Tân Bình phủ. Sau một ngày vất vả chỉ huy thủ hạ lội rừng tìm kiếm tung tích của đám con cháu nhà Lý mà không thu được kết quả gì hắn kéo thủ hạ về đây nghỉ ngơi để sáng mai tiếp tục. Trên mặt bàn bày một dĩa thịt nai và hủ rượu tăm. Đây là một quán rượu nổi tiếng về thức ăn ngon nhất là các món thịt rừng như hươu, nai, mễn, heo rừng và thịt con trúc. Hai gã đàn ông mặc y phục bằng vải thô chậm chạp bước vào quán. Đó là một gã nhỏ con, mắt hí ăn mặc tươm tất. Đi bên cạnh gã này là một người đàn ông dáng tầm thước, mặc áo cộc tay để lộ ra cánh tay dài nổi vòng bắp thịt. Xà vào chiếc bàn bên cạnh bàn của Lê An, gã đàn ông mắt hí gọi hủ rượu uống trong lúc chờ ăn cơm.
– Hổm rày huynh có được săn được con nai nào không?
Gã mắt hí vừa hỏi vừa đưa chén rượu lên tỏ ý mời. Gã đàn ông, mà nghe câu hỏi Lê An đoán ra gã làm nghề săn thú hớp ngụm rượu gượng cười lắc đầu.
– Chẳng được con nào hết. Có chuyện gì vậy?
– Tôi cần huynh kiếm cho tôi một mớ sừng nai và mật gấu…
– Chắc ngươi phải đợi rồi. Khu rừng mà ta đi săn bây giờ có nhiều người đi săn nên càng ít thú đi…
– Ủa ai vậy. Theo tôi biết thì vùng này chỉ có mình huynh làm nghề săn bắt thú dữ thôi…
– Xưa thì như vậy nhưng giờ lại khác. Số là hơn tháng nay ta lùng hoài mà hổng thấy con thú nào ngay cả nai, mễn và heo rừng cũng chẳng thấy, ta lấy làm lạ nên để ý coi có chuyện gì xảy ra. Hơn tuần lễ rình mò ta mới khám phá ra là có đám người lạ mặt cũng làm nghề giống ta. Họ đông người lắm. Họ dùng bẫy và cả lưới để bắt thú vì vậy mà họ bắt không vuột con nào. Lấy làm lạ và cũng vì tò mò muốn biết họ là ai nên ta lén theo dõi họ. Tới chỗ họ ở ta mới biết đó là một trang trại mới cất lên giữa rừng có đông người ở lắm. Ta lại gần coi kỹ mới thấy có đàn ông, đàn bà, con gái và con nít nữa. Trang trại của họ lớn lắm và có nhiều nhà cửa…
Nghe gã thợ săn nói tới đây Lê An mỉm cười ngồi rung đùi nhâm nhi chén rượu. Hắn đoán chắc trang trại mà gã thợ săn vừa nói chính là nơi ngụ của đám con cháu nhà Lý. Bây giờ hắn chỉ cần tra hỏi hoặc vừa tra hỏi vừa dụ dỗ thì gã thợ săn sẽ dẫn đường cho hắn tới Lý gia trang. Hắn muốn gặp cấp trên để báo cáo về cái tin mừng này nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn định khi nào tìm thấy Lý gia trang thì báo cáo cũng chưa muộn.
*****
Trời tờ mờ sáng. Sương mù giăng giăng. Khí núi bốc ra lạnh căm. Lãng Thư Sinh thong thả dạo bước trên con đường mòn chạy dọc theo bờ sông Son. Lý Đông Ba đã giải thích cho y biết con sông này sẽ đổ vào Linh Giang. Ông ta còn cho biết vùng này có rất nhiều hang động. Khi còn là nhân viên do thám, trong một cuộc truy lùng tội phạm tới vùng Bố Chính, ông ta đi lạc vào một cái động vô danh thật lớn và đẹp. Động có rất nhiều thạch nhũ to nhỏ và đầy màu sắc. Nghe và ghi nhớ song y cũng chưa có dịp thăm viếng.
Đang đi Lãng Thư Sinh chợt dừng lại chăm chú nhìn những dấu giày hiện mờ mờ trên mặt đất. Người của Lý gia trang cũng đi giày làm bằng da thú song vì không biết võ nên dấu giày của họ phải in sâu và in rõ ràng trên nền đất đỏ mềm và mịn. Còn dấu giày này lại hiện mờ mờ chứng tỏ họ là các vũ sĩ giang hồ luyện được thuật phi hành cao siêu nên dấu giày cạn và mờ nhạt trên mặt đất. Ngồi xuống quan sát cẩn thận, y thấy dấu giày còn mới lắm như có người mới đi ngang qua đây. Lãng Thư Sinh cảm thấy mồ hôi tươm ra trong lòng bàn tay của mình. Nhân viên do thám… Bật lên tiếng kêu thảng thốt y chuyển bộ chạy ngược trở về Lý gia trang. Còn cách trăm bước y thoáng nghe tiếng người la hét, kêu khóc vang lên khắp nơi. Vừa vào tới sân y thấy thây người nằm chết la liệt trên khoảnh sân rộng.
– Tránh đường…
Lãng Thư Sinh nạt lớn khi thấy ánh kiếm chém sả xuống đầu của mình. Thanh kiếm thiết huyền loang một vòng. Máu bắn tứ tung. Y lao vào nhà như cơn lốc kèm theo tiếng gọi thật lớn.
– Long Anh… Tường Vi…
Có tiếng của Tường Vi vang lên nghẹn ngào và yếu ớt.
– Lãng huynh… Tôi ở đây…
– Còn Long Anh?
– Anh ấy bị thương… Máu ra… máu ra nhiều lắm…
Nóng lòng về tính mạng của hai người thân lại bị nhân viên do thám cản đường, Lãng Thư Sinh tức giận vung kiếm báu mở đường tiến vào khu nhà sau làm nơi ngủ cho người trong trang. Y đi tới đâu kẻ địch ngã ra tới đó. Lọt được vào căn nhà rộng nhất là nơi dành riêng cho vợ chồng của Long Anh y thấy Tường Vi đang ngồi thu hình trong góc phòng còn Long Anh nằm bên cạnh.
– Chúng ta mau rời khỏi đây…
Lãng Thư Sinh hấp tấp lên tiếng. Xuyên qua cuộc giao tranh y biết mình vừa chạm trán các nhân viên tầm thường mà chưa đụng với các cao thủ nhất là các vị trưởng ban. Nếu Từ Hanh hoặc Nguyễn Long kéo tới thời y khó khăn mới cứu được hai vợ chồng Long Anh và Tường Vi. Long Anh chợt mở mắt ra. Nhìn Lãng Thư Sinh, y thều thào.
– Lãng huynh…
Khẽ gật đầu Lãng Thư Sinh ngồi xuống xem xét vết thương nơi ngực của Long Anh. Máu từ vết thương không ngớt chảy ra thấm đỏ cả thân áo trước. Vết thương đâm vào ngay huyệt nhũ trung sâu cả tấc. Ngay cả một cao thủ giang hồ cũng đành bó tay huống hồ gì một người không biết võ như Long Anh. Nhìn vào ánh mắt thất thần của Long Anh, y biết người em kết nghĩa với mình không chi trì được lâu. Bàn tay phải nắm lấy tay Lãng Thư Sinh, còn bàn tay trái nắm lấy tay Tường Vi đặt vào lòng bàn tay của Lãng Thư Sinh; Long Anh xiết chặt hai bàn tay của hai người đang chứng kiến giờ phút lâm chung của mình.
– Lãng huynh… Nhờ huynh… nhờ huynh lo cho Tường…
Y không còn sức để nói hết câu. Thở hắt hơi dài y ngọeo đầu sang bên trong lúc tay vẫn còn nắm chặt hai bàn tay của Tường Vi và Lãng Thư Sinh như là lời gởi gấm sau cùng.
– Giết… Giết hết bọn chúng không chừa đứa nào…
Nghe tiếng hét lạnh lùng của Từ Hanh, Lãng Thư Sinh đứng bật dậy.
– Vi muội… Ta phải rời khỏi đây ngay…
Tường Vi nức nở.
– Còn Long Anh… Em không…
Khẽ nâng Tường Vi lên Lãng Thư Sinh nói nhỏ.
– Nếu nghĩ tới hài nhi còn trong bụng thì Vi muội phải gắng mà sống. Chúng ta phải trốn ngay…
Thấy Tường Vi bất động Lãng Thư Sinh vội quàng tay ôm chặt nàng lên mở cửa sau chạy trốn.
– Nó chạy đó… Rượt theo… Bắt lấy nó…
Nhân viên do thám la rầm trời khi thấy bóng người chạy vào rừng. Tiếng Nguyễn Long thét oang oang.
– Thằng thư sinh bán kiếm đó… Theo riết nó…
Hàng chục bóng người lạng vào rừng. Lãng Thư Sinh biết những kẻ truy đuổi mình toàn cao thủ hữu hạng của đoàn do thám Thăng Long, trong lúc y còn phải bảo vệ cho Tường Vi nên khó mà chống trả lại sự tấn công của kẻ địch. Muốn sống sót y phải chạy, chạy thật nhanh, thật xa rồi tìm chỗ nào kín đáo để trốn tránh. Không kịp suy nghĩ y vận dụng hết sức lực xuống chân, một tay ôm chặt lấy thân thể bất động của Tường Vi, còn một tay cầm kiếm băng rừng chạy miết cho tới khi không còn nghe tiếng hò hét của kẻ địch mới dừng lại để nghỉ ngơi. Thong thả đặt thân thể bất động của Tường Vi nằm dài ra đất y thấy nàng hai mắt nhắm nghiền và làn da mặt hơi tái xanh. Đưa tay bắt mạch, thấy mạch vẫn đều hòa y an lòng biết nàng bị xúc động mạnh vì cái chết của chồng nên ngất xỉu. Y cần mình phải tìm một nơi kín đáo để trốn tránh cho tới khi nào nhân viên do thám bỏ đi. Một điều khó khăn là trong lúc gấp rút chạy trốn y và Tường Vi không kịp đem theo cái gì hết. Thức ăn không có, thuốc thang cho Tường Vi cũng không và y phục cũng không nốt. Y chỉ có trong tay thanh trường kiếm và một thanh đoản kiếm mà lúc nào y cũng mang theo trong người và các vật dụng linh tinh.
– Em Vi… Em Vi…
Khẽ rên tiếng nhỏ Tường Vi mở mắt. Lãng Thư Sinh thấy trong đôi mắt thường ngày long lanh giờ có thêm ngấn lệ.
– Lãng huynh… Long Anh…
Khe khẽ thở dài Lãng Thư Sinh buồn rầu lên tiếng.
– Em đừng bi thương quá độ mà có hại cho sức khỏe…
Tường Vi bật khóc tức tửi. Nhìn thẳng vào mặt người đang nằm trên đất và đang nhìn mình với khuôn mặt ràn rụa nước mắt, y nghiêm giọng.
– Ta mến Long Anh và xem Long Anh như em của ta. Long Anh mất là một điều đau lòng. Tuy nhiên chúng ta phải nghĩ tới đứa bé sắp chào đời…
Thấy Tường Vi ngưng tiếng khóc song nước mắt cứ lăn dài trên mặt, y mỉm cười nhẹ giọng.
– Ta nhận lời ủy thác của Long Anh là phải bảo bọc cho mẹ con em. Vì vậy em nên nghe lời ta…
Lãng Thư Sinh ngừng nói. Tường Vi khe khẽ gật đầu cất giọng nói còn yếu ớt.
– Em xin vâng lời anh… Cám ơn anh đã lo lắng cho mẹ con em…
– Em đi được không?
– Thưa chắc được…
Nói xong Tường Vi chống tay ngồi dậy song dường như yếu sức nên nàng lại nằm vật ra. Thấy thế Lãng Thư Sinh nói nhỏ.
– Em còn mệt cứ nằm nghỉ…
– Nếu anh muốn đi thời anh chịu phiền…
Hiểu ý Lãng Thư Sinh khom người bế Tường Vi lên rồi cất bước đi về hướng đông bắc. Y nhớ lại lời của Lý Đông Ba. Ông ta nói cho y biết cách Lý gia trang chừng ba mươi dặm có một cái động lớn. Nếu tìm ra y và Tường Vi có thể trú ẩn chờ tới khi nhân viên do thám rút lui mới tìm đường về vịnh Hạ Long. Thấy trời đã xế chiều y hơi lo ngại. Trong rừng cây trời tối sớm hơn. Y không muốn ở giữa rừng vì sơn lam chướng khí và hổ báo rất nhiều. Đang mang thai nên cơ thể của Tường Vi rất yếu đuối và lại không quen khí độc trong rừng nàng có thể nhuốm bịnh bất cứ lúc nào.
Phần Tường Vi nhắm mắt nhưng đầu óc nghĩ ngợi lung tung. Nàng tự biết kể từ giờ phút này nàng và đứa con sắp sửa chào đời sống hay chết đều nhờ vào sự che chở và đùm bọc của Lãng Thư Sinh. Nàng cảm thấy an lòng khi hai cánh tay rắn chắc của Lãng Thư Sinh đang ôm lấy thân thể của mình. Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Lãng Thư Sinh nơi miếu thờ Ngô Vương rồi cùng nhau đi về Hoa Lâm. Dù mới quen nhau mà nàng lại tin tưởng vào chàng thư sinh trói gà không chặt để đem đời tư của hai vợ chồng ra kể với ông ta. Rồi sau đó biết chàng thư sinh trói gà không chặt lại là một vũ sĩ giang hồ bản lĩnh cao siêu nàng đâm ra mến mộ và kính phục nhiều hơn nữa. Đối với nàng, Lãng Thư Sinh là một vũ sĩ đầy lòng hào hiệp, nhân nghĩa và trí dũng. Tình cờ gặp nhau giữa đường, chỉ vì lòng hiệp nghĩa ông ta không ngại ngùng xả thân cứu giúp hai vợ chồng nàng. Giờ đây khi chồng mất đi ông ta lại phải bảo bọc cho nàng và đứa con. Ân nghĩa đó khó mà đền đáp bằng lời nói xuông.
– Lãng ca ca…
Tường Vi gọi nhỏ. Nghe tiếng gọi Lãng Thư Snh cúi nhìn xuống người đang nằm trong tay của mình. Tóc rối. Nét mặt xanh xao và tiều tụy. Mắt vẫn còn đọng chút nước mắt. Những thứ đó làm cho y mũi lòng
– Em khỏe nhiều chứ…
– Dạ… Em đỡ nhiều… Anh bế em chắc nặng lắm…
Lãng Thư Sinh bật cười tiếng ngắn.
– Hai người thời dĩ nhiên phải nặng hơn nhưng chắc ta cũng kham được…
Tường Vi mỉm cười. Nàng biết Lãng Thư Sinh muốn nói mình và đứa con đang mang trong bụng.
– Trời sắp tối rồi. Ta e mình phải ngủ giữa rừng…
– Em nghe ông Ba nói về hang động trong vùng này. Ông còn nói thêm trước miệng hang có cây quế thật lớn…
– Em đúng là cứu tinh… Mấy ngày nay ta tìm hoài không thấy…
Dứt lời Lãng Thư Sinh vội quay đầu trở lại. Lúc nãy khi chạy ngang qua một khoảng rừng y ngửi được mùi quế thoang thoảng song vì gấp rút nên y không dừng lại. Bây giờ nghe Tường Vi nói y mới nhớ ra. Băng qua khu rừng rậm rạp y lộn trở lại đường cũ.
– Lãng ca… Em ngửi được mùi quế…
Lãng Thư Sinh gật đầu. Chính y cũng ngửi được mùi quế thoang thoảng trong gió.
– Nó phải ở gần đây lắm…
Lần theo mùi hương y tiến về hướng khoảng rừng sáng mờ mờ. Mùi quế càng lúc càng thêm nồng nàn khiến cho hai người cảm thấy sảng khoái.
– Thơm quá…
Tường Vi nói nhỏ. Lãng Thư Sinh đặt nàng đứng xuống đất.
– Kia rồi…
Tường Vi giơ tay chỉ. Lãng Thư Sinh thấy vòm cửa tối mờ mờ. Hai người lẳng lặng bước tới. Đang đi không hiểu nghĩ sao mà Tường Vi chợt nắm lấy tay của Lãng Thư Sinh. Biết nàng sợ nên y cười im lặng. Tới gần họ thấy rõ hơn. Đó là một cửa động cao chừng vài chục trượng và rộng cỡ năm bảy trượng. Bên trong tối mờ mờ. Gió từ trong lòng động thốc ra lành lạnh khiến cho Tường Vi buột miệng.
– Lạnh quá…
– Để anh vào trước… Em đi sau lưng… Nhớ cẩn thận…
Tay mặt cầm kiếm, tay trái nắm tay Tường Vi, Lãng Thư Sinh chậm chạp bước vào cửa. Nền đá nham nhám và trơn trợt vì rong rêu bám đầy. Bên trong mờ mờ tối. Thỉnh thoảng có luồng gió bốc ra lạnh ngắt. Mò mẫm giây lát họ đi vào một vùng sáng hơn rồi lát sau Lãng Thư Sinh chợt dừng lại.
– Em Vi xem…
Tường Vi bước lên đứng cạnh Lãng Thư Sinh. Trái với phía bên ngoài tối om, bên trong lòng động rộng lại sáng hơn. Nền động bằng đá cũng bằng phẳng. Những cột thạch nhũ cao ngất. Không biết ánh sáng từ đâu lọt vào, phản chiếu với thạch nhũ làm thành ánh sáng rực rỡ muôn màu vạn sắc.
– Đẹp quá…
Tường Vi buột miệng kêu nho nhỏ. Nàng kinh ngạc khi nghe giọng nói của mình dội vào vách đá rền rền rồi lập lại nhiều lần. Tay mặt cầm kiếm, tay trái nắm tay Tường Vi vì sợ nàng té, Lãng Thư Sinh chầm chậm bước đi trong lúc quan sát cảnh vật trong lòng động. Y e ngại có thú dữ hoặc rắn rít sống trong hang nên đề phòng cẩn thận. Hai người đi một quãng ngắn đoạn dừng lại. Thấy một chỗ khuất gió và nền đá sạch hơn các chỗ khác Lãng Thư Sinh thì thầm.
– Em ngồi đây nghỉ mệt để ta đi xem xét một vòng rồi trở lại…
Dù sợ sệt song Tường Vi cũng gắng gượng gật đầu nói.
– Anh đi nhanh lên… Em sợ ở đây một mình…
Nói xong nàng xuýt xoa kêu lạnh khiến cho Lãng Thư Sinh phải cởi chiếc áo ngoài đưa cho nàng mặc thêm. Đi rảo một vòng thấy không có gì lạ y trở lại chỗ cũ.
– Em đói bụng chưa?
Câu hỏi của Lãng Thư Sinh khiến cho Tường Vi cảm thấy đói bụng. Từ sáng tới giờ mãi lo chạy trốn cả hai không có thời giờ để ăn uống cũng như nghĩ tới cái đói. Bây giờ Lãng Thư Sinh hỏi nàng mới nhớ ra mình chưa có ăn cái gì hết.
– Đói… Mình có cái gì ăn?
Lãng Thư Sinh cười gượng. Y chỉ vô tình buột miệng hỏi thôi do đó cũng không biết trả lời về câu hỏi của Tường Vi.
– Trời sắp tối rồi… Chắc mình phải nhịn đói cho tới sáng…
Tường Vi im lặng không nói gì. Lát sau vì mỏi mệt nàng nhắm mắt ngủ say sưa. Để yên cho Tường Vi ngủ Lãng Thư Sinh đi ra ngoài cửa động. Vừa đi y vừa suy nghĩ. Muốn trốn tránh ở trong cái động đá này lâu y phải có những thứ cần thiết. Trong lòng động rất lạnh về ban đêm do đó y phải có lửa để sưởi ấm cho Tường Vi. Điều này không khó khăn lắm vì trong túi y còn dụng cụ để đánh lửa. Thức ăn chắc cũng không khó tìm. Điều mà y lo lắng nhất chính là sự truy tìm của nhân viên do thám. Tường Vi có nói cho y biết là nàng sắp tới ngày lâm bồn rồi cho nên phải ở yên một chỗ. Nếu đang lúc nàng lâm bồn mà nhân viên do thám xuất hiện thì thật là lành ít dữ nhiều vì y không thể mang Tường Vi chạy trốn được. Chỉ có một mình lại phải lo bảo vệ một người đàn bà mang thai thì khó mà bảo toán tính mạng cho cả hai người. Muốn trốn trong động này y phải chuẩn bị thật chu đáo và tránh đi ra ngoài. Y biết khu rừng rậm này phải có nhiều thú hoang như thỏ, nai và chim chóc. Y chỉ mất công để săn bắt mà thôi. Thấy trời còn sang sáng y quyết định đi ra ngoài với hi vọng tìm kiếm thịt thú dữ cũng như lấy củi mang vào trong động đốt thành đống lửa sưởi ấm cho Tường Vi. Len lỏi trong rừng y nghe chim chóc ríu rít kêu nhau về tổ. Ngước nhìn lên cành cây cao cách mình hơn trượng y thấy một con chim lớn đang đậu. Mừng rỡ y vung tay. Lưỡi đoản kiếm thiết huyền xẹt ra. Con chim kêu tiếng nhỏ rơi xuống đất. Nhặt lấy con chim y vừa đi vừa nhổ lông. Con chim không lớn lắm song cũng đủ cho hai người ăn tạm đêm nay. Nhặt lấy mớ củi khô y bương bả trở về chỗ cũ. Tường Vi vẫn còn ngủ say. Lấy dụng cụ đánh lửa ra y nhóm lên đống lửa ở gần chỗ Tường Vi đang nằm ngủ. Dùng thanh kiếm thiết huyền xuyên qua con chim y bắt đầu nướng thịt. Tuy không được nêm nếm gì hết song mùi thịt nướng bốc thơm khiến cho y nuốt nước miếng.
Tường Vi thức giấc có lẽ vì mùi thịt nướng. Thấy Lãng Thư Sinh đang ngồi bên đống lửa nàng hỏi.
– Anh nướng cái gì mà thơm vậy?
Nàng hít hít mũi mấy cái. Lãng Thư Sinh lên tiếng.
– Thịt chim… Em muốn ăn chưa?
Tường Vi ngồi bật dậy. Khi thấy lửa cháy ấm và mở chảy kêu xèo xèo nàng reo nhỏ.
– Ưm… Thơm quá… Em đói bụng quá…
Vừa nói Tường Vi tới ngồi cạnh đống lửa đang cháy sáng rực và nhìn chăm chú vào cục thịt đang đổi thành màu vàng tươm đầy mỡ.
– Chín chưa anh?
– Sắp chín rồi. Em ráng chờ một chút xíu nữa…
Vứa nuốt nước miếng Tường Vi quay qua nhìn Lãng Thư Sinh cười nói đùa.
– Anh cho em cục thịt ngon nhất nghen…
Lãng Thư Sinh cười. Y biết dù đã có chồng và sắp sửa có con, Tường Vi chưa được hai mươi nên vẫn còn tính con nít. Lúc Long Anh còn sống nàng được y chiều chuộng như đứa em gái cho nên nàng hay cười đùa và thân thiết với y.
– Ta sẽ dành cho em cái đùi…
– Hỏng đủ đâu… Em ăn nhiều lắm… Thêm cái ức và cái đùi nữa…
Khẽ gật đầu Lãng Thư Sinh cẩn thận dùng đoản kiếm cắt lấy cái đùi đưa cho Tường Vi. Không khách sáo nàng cầm lấy ăn một cách ngon lành.
– Ngon quá… Anh là thư sinh trói gà hỏng chặt mà nướng thịt ngon lắm… Em nướng cũng không ngon bằng anh…
Lãng Thư Sinh bật cười. Y ăn thật chậm và ít như cố ý nhường cho Tường Vi ăn no. Đưa thêm cho nàng cái đùi y cười nói.
– Em ăn nữa đi còn nhiều lắm…
Hai người chậm rãi ăn gần hết con chim nướng. Còn dư bao nhiêu Lãng Thư Sinh cất kỹ để dành cho ngày mai. Ngồi tựa lưng vào vách đá sau khi ăn xong Tường Vi lên tiếng hỏi.
– Chừng nào mình trở lại Lý gia trang hả anh?
Trầm ngâm giây lát Lãng Thư Sinh mới từ từ lên tiếng.
– Tối mai ta sẽ trở lại để dò xét tình hình… Nếu được ta sẽ đem xác của Long Anh đi chôn cất…
Y ngừng nói khi nghe tiếng khóc của Tường Vi bật lên. Nhìn nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt xanh xao và thất thần của nàng, y thở hơi thật dài.
– Ta sẽ tìm cách mang thi thể của Long Anh về đây chôn cất…
– Em muốn đi với anh…
Tường Vi nói trong tiếng khóc. Lãng Thư Sinh chầm chậm lắc đầu.
– Nguy hiểm lắm… Đi một mình ta dễ xoay xở hơn…
Tường Vi không nói gì thêm. Nàng biết mình vừa không thạo võ nghệ lại thêm mang thai do đó đi theo đã không giúp đỡ được gì mà còn là gánh nặng cho y nữa.
– Em sợ ở đây một mình…
– Ta biết… Em nên ngủ đi…
Không nói lời nào Tường Vi nằm xuống. Nhắm mắt giây lát nàng lại mở mắt ra nói nhỏ.
– Em cám ơn những gì anh đã làm cho gia đình em…
Nói xong nàng nhắm mắt lại. Lãng Thư Sinh im lặng khi nghe tiếng nàng thở đều đều. Y biết Tường Vi sắp tới ngày sanh nở mà nàng lại sinh con giữa rừng hoang không có người thân bên cạnh. Nếu sinh khó nàng có thể bị nguy hiểm tới tính mạng. Y chỉ còn hy vọng là hoàng thiên phù hộ cho nàng được mẹ tròn con vuông.