HỒI XXXV Trong tử có sinh
Đúng ngọ. Lý gia trang im lìm và vắng vẻ không bóng người đi lại. Nguyễn Long và Từ Hanh ngồi khề khà chén trà nơi khách sảnh. Nhìn ra khoảnh sân rộng mà hồi sáng này đầy người chết bây giờ các tử thi đã được quân do thám đào cái hố rộng chôn hết mọi người, Nguyễn Long hỏi sau khi hớp ngụm trà nóng.
– Từ huynh nghĩ thằng học trò bán kiếm sẽ trở lại đây?
Nhẹ gật đầu Từ Hanh cười chắc giọng.
– Y sẽ và phải trở lại. Có điều sớm hay muộn thì tôi không thể quyết đoán được. Y phải trở lại coi bọn ta còn ở đây hay đã rút đi sau khi hạ sát hết đám con cháu nhà Lý. Tôi đã cho thủ hạ đi nhặt từng xác chết để nhận diện và biết Lý Long Anh đã chết. Chỉ có điều vợ hắn tên Tường Vi lại được Lãng Thư Sinh cứu thoát. Con nhỏ đó đang mang thai và sắp tới ngay sanh nở do đó Lãng Thư Sinh không muốn Tường Vi phải lâm bồn trong rừng sâu vì rủi có bề gì thì khó lòng chữa chạy được. Do đó y phải trở lại đây để dò xét tình hình coi chúng ta rút đi hay còn bí mật tàng phục. Hơn nữa trong lúc gấp rút chạy trốn chắc hắn chẳng đủ thì giờ mang theo lương thực, quần áo và thuốc men. Đối với các nhân vật giang hồ thì ba cái thứ đó không quan trọng nhưng với một người đàn bà bụng mang dạ chữa thì rất là cần thiết. Do đó hắn nhất định phải trở lại. Biết hắn sẽ trở lại…
Nguyễn Long chợt lên tiếng ngắt lời Từ Hanh.
– Theo thiển ý của tôi thì ta nên rút khỏi Lý gia trang…
Nói tới đó Nguyễn Long ngừng lời hớp ngụm trà. Từ Hanh nhướng đôi mày rậm nhìn vị trưởng ban ám sát.
– Mời huynh cho nghe tiếp…
– Tôi thấy nếu ta tàng phục nhân viên ở trong trang để vây bắt gã học trò không có lợi. Hắn bản lĩnh cao siêu lại thêm có báu kiếm thì khó mà bắt sống được hắn. Còn giết chết hắn thì ít nhất ta cũng tiêu hao sinh mạng nhiều lắm. Bây giờ ta để trống Lý gia trang cho hắn vào rồi âm thầm theo dõi tới nơi hắn đang ở với con nhỏ Tường Vi. Lúc đó ta ra giết cả hai tiện hơn…
Gật gù mỉm cười Từ Hanh cạn chén trà nóng.
– Huynh nói có lý… Bây giờ ta hãy đi quan sát địa thế quanh đây để mai phục nhân viên chờ gã học trò tới… Lần này tôi nhất định phải hạ sát cả hai và thu lấy thanh thiết huyền kiếm về cho thủ lĩnh…
Đêm mông lung. Sao khi mờ khi tỏ. Thu hình trên tàng cây cổ thụ Lãng Thư Sinh chăm chú quan sát cảnh vật. Toàn gia trang rộng lớn mà Lý Long Hồ đã chỉ huy những người thân cất lên bây giờ vắng lặng như tờ. Lý gia trang với gần trăm người không có ai sống sót trừ Tường Vi và y. Dù biết chắc là nhân viên của đoàn do thám Thăng Long vẫn còn tàng phục trong gia trang nhưng y cũng liều trở lại gia trang đêm nay vì cần phải lấy thêm quần áo, thuốc men và có thể thức ăn nếu có. Tuy nhiên y không ngại vì tin tưởng nếu cẩn thận có thể sẽ không bị bại lộ tông tích. Hoặc giả nếu bị lộ hinh tích y cũng thừa sức trốn thoát. Sỡ dĩ y phải mạo hiểm trở lại Lý gia trang vì cần thêm y phục và thuốc men rất cần cho Tường Vi trong thời gian trú ngụ ở động đá và nhất là lúc sinh nở. Vùng rừng núi này về đêm rất lạnh mà trong động đá lại còn lạnh hơn nữa trong khi Tường Vi chỉ có mỗi một bộ quần áo trên người. Phần y cũng vậy. Ngoài bộ vũ phục y may mắn có được chiếc áo choàng mà bây giờ đã nhường lại cho Tường Vi mặc. Y đoán đoàn do thám chưa chịu và không khi nào bỏ cuộc săn tìm cho tới đạt được hai mục đích là giết chết mẹ con Tường Vi và chiếm đoạt thanh kiếm báu của y. Chờ khá lâu không thấy động tịnh gì hết y nhảy xuống đất rồi thong thả đi vào khu nhà chính. Y thầm ngạc nhiên khi không thấy ai hết. Khu nhà chính chia làm bốn khu. Khu ngoài là khách sảnh và phòng ngủ cho khách. Khu chính giữa là nhà bếp. Khu bên trái là nơi ở của đám đàn ông con trai. Khu bên phải là nơi cư ngụ của những người có gia đình như Long Anh và các cô gái chưa lập gia đình. Vốn biết rành phòng ngủ của Long Anh ở đâu nên Lãng Thư Sinh tới đó dễ dàng. Lục lạo một hồi y mới tìm được hai bộ quần áo cho Tường Vi và một ít thuốc men mà vì gấp rút y không tiện mở ra để biết là thuốc gì. Trãi cái mền ra y bỏ tất cả quần áo thuốc men đoạn buộc lại thành túi đeo vào vai. Lộn trở ra nhà bếp y định tìm chút thức ăn. Nhờ nhãn lực tinh tường cộng thêm ở trong bóng tối lâu nên y nhận biết tất cả vật dụng của nhà bếp. Rờ trúng nồi cơm còn âm ấm y giật mình. Như vậy là có người ở trong trang nên mới nấu cơm ăn. Ai ở trong trang ngoài nhân viên do thám. Không kịp suy nghĩ y mở cái túi ra trút hết cơm vào trong túi buộc chặt lại đeo vào vai xong hối hả lần ra khách sảnh. Khu sân trước vắng tanh. Nhưng bằng kinh nghiệm giang hồ và xuyên qua những lần bị đoàn do thám truy đuổi y biết sự im vắng đó chứa đựng trùng trùng hiểm nguy. Ở đây cũng chết mà đào thoát thì còn có may mắn sống sót. Huống chi y phải trở lại động đá để gặp Tường Vi. Nàng không thể sống quá ba ngày nếu y không trở lại với quần áo, thức ăn và thuốc men. Nghĩ tới đó y cắn răng băng mình chạy thật nhanh hi vọng sẽ đào thoát khỏi sự vây bắt của nhân viên do thám.
– Ha… ha… ha… Biết ngươi thế nào cũng trở lại nên ta chờ ở đây lâu rồi…
Lãng Thư Sinh động dung khi nghe tiếng cười kèm theo câu nói của Từ Hanh. Y thấy Từ Hanh và Nguyễn Long từ trong bóng tối bước ra rồi sau đó mấy chục nhân viên của hai ban tin tức và ám sát tay đao tay kiếm lăm lăm vây chặt mình vào giữa. Nhìn Từ Hanh và Nguyễn Long, Lãng Thư Sinh trâm giọng nói.
– Nhị vị xuất thân là vũ sĩ giang hồ mà lại có thủ đoạn tàn độc, giết kẻ hiền lương không biết võ nghệ lại còn truy sát cho bằng được một người đàn bà mang thai sắp tới ngày sanh nở. Nhị vị đã làm nhơ danh vũ sĩ. Đêm nay thanh kiếm thiết huyền của ta sẽ vì công đạo mà ra tay trừng trị…
Tiếng cuối buông chưa trọn, hai vị trưởng ban của đoàn do thám Thăng Long thấy hoa kiếm nở sáng rực trong đêm tối bập bùng ánh đuốc. Sảng hồn trước thuật xử kiếm đặc dị của đối thủ, Từ Hanh và Nguyễn Long tức tốc bắn mình lùi lại. Xoẹt… xoẹt… hai tiếng khẽ vang lên. Nhờ có thân thủ linh hoạt hơn nên Từ Hanh tránh thoát được chiêu kiếm trong đường tơ kẻ tóc. Nhìn thân áo trước bị mũi kiếm vạch một đường lộ ra áo lót bên trong họ Từ lạnh sống lưng. Riêng Nguyễn Long thì mặt mày nhăn nhó, bàn tay mặt ôm lấy cổ tay trái mà máu đang nhễu từng giọt đỏ tươi trên quần. Leo lên chức vị trưởng ban đâu phải dễ vì tài bộ phải cao hơn mấy trăm người; thế mà đêm nay cả hai phải thối lui trước đối thủ chỉ bằng một chiêu kiếm đánh ra bất ngờ. Nói là bất ngờ song thực ra thủ thuật phóng kiếm của Lãng Thư Sinh nhanh khủng khiếp vì vậy mới có thể đả thương Nguyễn Long được.
– Giỏi lắm… Lãng Thư Sinh… Nguyễn Long ta nói cho ngươi biết là đêm nay giữa ta với ngươi sẽ có một người phải đổ máu…
Phằng… Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ réo thành tiếng lanh lảnh kèm theo hàn quang lạnh ngắt vút tới người đối thủ. Nguyễn Long nhập cuộc đấu bằng chiêu kiếm hung hãn, dữ dằn, nhanh nhẹn có thể lấy mạng người trong nháy mắt. Dường như không muốn quyết đấu hoặc dằng dai giao đấu cũng như dùng lợi thế kiếm báu đang nắm trong tay của mình, Lãng Thư Sinh vung kiếm chém thẳng vào kiếm của địch thủ. Nguyễn Long cười hực. Hắn biết mình có được thanh kiếm cực tốt nhưng so với thiết huyền kiếm thì chẳng khác gì gỗ mục, do đó không dám để kiếm chạm kiếm. Nạt tiếng trầm trầm vị trưởng ban ám sát đạp bộ một bước chênh chếch sang mặt cùng với mũi kiếm tiện đà thọc vào hông địch thủ. Lãng Thư Sinh giải đòn bằng cách loang kiếm chém xuống kiếm của Nguyễn Long. Họ Nguyễn chưa kịp giải đòn y hú tiếng lồng lộng đêm tối cùng với thân hình bốc lên cao hơn ba trượng. Ở độ cao đó thân hình của y tựa như con cá quẫy mình vọt tà tà về phía hàng rào bằng cây. Chân điểm nhẹ lên đầu cọc y vọt mình xa cả trượng rồi biến mất không để lại vết tích. Nguyễn Long và Từ Hanh cùng mấy chục thủ hạ mục kích cảnh đào thoát của Lãng Thư Sinh mà tưởng như nằm mơ. Cả bọn tự thâm tâm đều ớn cho bản lãnh siêu tuyệt của Lãng Thư Sinh.
– Chúng ta đuổi theo hắn hả Từ huynh?
Nguyễn Long hỏi nhỏ. Từ Hanh cất giọng trầm trầm.
– Huynh ở lại băng bó vết thương để tôi và thủ hạ theo dấu hắn… Tôi đoán hắn chưa chạy xa đâu…
Dứt lời Từ Hanh vẫy thủ hạ lần tìm theo dấu vết và phương hướng mà kẻ địch đã chạy.
Tường Vi mở mắt. Kế bên nàng, Lãng Thư Sinh đang ngồi im triễn công phu trầm tịnh để lấy lại sức lực sau một lúc kịch chiến với nhân viên do thám và chạy khỏi sự truy lùng gắt gao của họ. Dù không biết võ nhưng nhờ ở cạnh Lãng Thư Sinh lâu được y giải thích về việc ngồi luyện công do đó nàng cứ nằm im không lên tiếng làm kinh động. Mắt nhìn lên trần động đầy thạch nhũ nàng thấy nước trên các cột nhũ thạch đều đặn rơi xuống nền đá nghe tí tách gần giống như tiếng mưa rơi. Nằm lâu một chỗ đâm ra mỏi nên Tường Vi khẽ cựa mình. Lãng Thư Sinh mở mắt ra. Nhìn Tường Vi y cười thốt.
– Em khỏe không?
Nghe câu hỏi đầu tiên trong ngày của Lãng Thư Sinh, Tường Vi gượng cười vui vẻ trả lời dù nàng cảm thấy cơ thể dã dượi và mỏi mệt.
– Dạ khỏe mà lười chẳng muốn nhúc nhích…
Bật lên tiếng cười ngắn Lãng Thư Sinh liếc nhanh cái bụng bầu của Tường Vi rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
– Rán chịu chừng vài ngày nữa đi em… Anh có đem về quần áo, chút cơm trắng và mấy viên thuốc cho em…
Tường Vi cảm thấy đói bụng khi nghe nói tới cơm. Chắc biết điều đó nên Lãng Thư Sinh đưa cho nàng nắm cơm với mấy miếng thịt rừng còn dư lại đêm hôm qua. Cơm dù là cơm nguội với lại thịt rừng không được nêm nếm gia vị gì hết song Tường Vi lại ăn một cách ngon lành. Phần Lãng Thư Sinh chỉ ăn chút cơm và miếng thịt bằng ngón tay để cầm hơi.
– Anh có thấy thi thể của anh Long Anh?
Tường Vi hỏi mà nước mắt trào ra trên mặt. Thấy tình cảnh đó Lãng Thư Sinh không muốn nói ra sự thật đau lòng vì sợ làm cho nàng bi thương thêm mà có hại cho sức khỏe.
– Ta đã tìm thấy thi thể của Long Anh và Long Hồ và chôn cất xong rồi…
Đưa tay áo quẹt nườc mắt Tường Vi sụt sùi.
– Em cám ơn anh… Long Anh chắc…
Tường Vi bật lên tiếng khóc. Dường như muốn tránh nói về chuyện thương tâm đó Lãng Thư Sinh đứng lên.
– Em ăn đi… Anh đi tìm một chỗ nào kín gió và sạch sẽ để cho em nằm trong lúc lâm bồn. Chỗ này tuy bằng phẳng nhưng lại trống trải mà gió cũng nhiều. Với lại em cũng cần phải tắm rửa nữa…
Nghe Lãng Thư Sinh nói tới đó Tường Vi mới cười hít hít mũi.
– Dạ… Em cũng muốn tắm. Nước ở đây chắc là lạnh…
Nhìn Lãng Thư Sinh, Tường Vi cười tiếp.
– Anh có ý nói là em ở dơ lắm nên cần phải tắm rửa chứ gì. Thú thiệt đi…
Lãng Thư Sinh bật cười đùa một câu.
– Anh còn thúi hơn em nữa… Mấy ngày nay hai đứa mình lo trốn chui trốn nhủi nên đâu có thì giờ để biết mình ở dơ…
Tường Vi bật lên cười thánh thót khi nghe câu nói đùa đó.
– Để anh đi kiếm chỗ nào có nước…
Nói xong Lãng Thư Sinh cầm kiếm đi sâu vào trong động đã ở hai ngày nhưng vẫn chưa có thì giờ để khám phá ra hết. Vừa đi y vừa ngó quanh quất để tìm một chỗ nào kín gió và bằng phẳng dùng làm chỗ ở cho Tường Vi. Trái với ở gần cửa toàn là đá, nền hang ở đây lại bằng đất màu đỏ dẽo và khá khô ráo nên không có rong rêu bám trên mặt. Chiều cao từ mặt đất tới nóc cũng thấp hơn. Những cột thạch nhũ cũng thấp nhỏ nhưng lại nhiều hơn. Thấy bên phải có một vòm cửa nhỏ và thấp y rẽ vào. Lối đi trơn láng và có mùi hôi mà nhất thời y cũng không thể đoán ra mùi gì. Vào sâu hơn chút nữa y nhíu mày khi thấy có một miếng da rắn rớt trên đất. Điều này cho y biết trong động có rắn rít trú ẩn. Tuy hơi lo lắng nhưng y không thể làm gì hơn. Trở ra đường lớn y đi sâu vào chừng vài chục bước mới tìm ra một chỗ sạch sẽ và kín gió nằm lọt giữa ba tảng đá lớn. Chỗ này nền đất trơn láng và bằng phẳng. Đằng trước lại có thêm một ao nước nhỏ. Nước này có lẽ do nước từ các cột thạch rơi xuống lâu ngày đọng thành cái ao. Thấy mình đi đã lâu sợ Tường Vi mong nên y vội quay trở lại chỗ cũ mới thấy nàng ăn no xong bèn nằm ngủ say sưa. Đứng nhìn giây lát y mới lấy lấy chiếc mền cũ đắp lên người Tường Vi rồi ra khỏi động kiếm thêm củi và thịt rừng. Đang lui cui nhặt củi khô thoáng nghe tiếng động khẽ vang bên mặt của mình y quay qua thấy một con nai đang gặm cỏ. Lấy được thịt con nai này y không sợ thiếu thức ăn ít nhất cả tuần lễ. Nhờ vậy y có thể kề cận bên Tường Vi lúc nàng lâm bồn. Mừng rỡ y chậm chạp bò tới gần mới phóng đoản kiếm ra trúng ngay cổ khiến con vật gục chết nhanh chóng. Vì con nai khá lớn và cồng kềnh nên y không thể mang cùng lúc củi khô và nguyên con nai. Lưỡng lự giây lát y đành phải mang con nai vào động trước vì sợ để lại các con thú khác sẽ ăn thịt hoặc mang nó đi mất. Vác con nai vào đặt trên nền đá xong y hối hả trở ra mang củi khô vào. Phải ba lần ra vào y mới mang hết đống củi lớn có thể đốt ít nhất tuần lễ. Có lẽ vì vội vàng và lo nhiều chuyện quá nên y không để ý là khi giết con nai cũng như mang nó vào động thì máu rơi đầy trên mặt đất. Vẫn để cho Tường Vi ngủ, y cặm cụi cắt bỏ cái đầu, mổ bụng rồi lột da con nai xong mới lóc thịt thành từng miếng. Nhờ có thanh đoản kiếm bén với lại đã quen chuyện làm thịt thú rừng nên chỉ cần tới xế chiều là y đã xong việc lấy thịt con nai. Chỗ thịt nào không cần y đem ra ngoài cho thú dữ ăn. Dùng nước ở trong ao y rửa một miếng thịt nai lớn rồi sau đó nhóm đống lửa để nướng. Trong lúc chờ thịt chín y trở ra mới thấy Tường Vi đã thức dậy.
– Em đi vào trong kia có chỗ ở rất kín gió. Em tắm rửa thay quần áo xong mình ăn cơm. Trời cũng sắp tối rồi…
Dường như ngửi được mùi thịt nướng bay khắp nơi trong động, Tường Vi cười hỏi.
– Anh nướng thịt gì mà thơm vậy?
– Thịt nai. Em tắm rửa xong thì thịt cũng vừa chín…
Đỡ Tường Vi đứng dậy và dìu nàng đi vào trong chỗ ở mới. Thấy chiếc mền trãi rộng ra làm giường và đống quần áo với thuốc men, Tường Vi quay nhìn Lãng Thư Sinh mà mắt rưng rưng lệ.
– Anh chu đáo quá. Lo cho mẹ con em đủ điều. Ơn này dù kết cỏ ngậm vành em cũng không trả được…
Lãng Thư Sinh nghiêm mặt.
– Em chớ nên nói tới ơn nghĩa. Anh nhận lời gởi gấm của Long Anh là che chở và bảo bọc cho em với cháu Hạ Long thì tất cả chuyện anh làm không phải vì ơn nghĩa. Đó là bổn phận của một vũ sĩ giang hồ…
Hai dòng nước mắt lăn dài trên mặt Tường Vi gật đầu nhè nhẹ.
– Dạ… Em sẽ nghe lời anh không nhắc tới chuyện ơn nghĩa nữa… Em đi tắm xong sẽ ăn thật nhiều thịt cho…
Nói xong nàng cầm lấy bộ quần áo cũ đi tới chỗ ao nước nhỏ. Hơi mỉm cười Lãng Thư Sinh vội bước tránh ra chỗ khác để cho Tường Vi được tự nhiên tắm rửa. Gọi là tránh đi chỗ khác nhưng trong lòng hang trống trơn y vẫn có thể trông thấy thấp thoáng hình ảnh nàng thoát y. Thật lâu nghe tiếng tằng hắng vang sau lưng y mới quay lại. Vận bộ quân áo cũ, tóc chải sơ sài song Tường Vi trông khác hẵn với khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt long lanh và nụ cười tươi tắn. Nét tiều tụy, dã dượi và buồn lo như tạm thời biến mất.
– Mình ăn chưa Lãng huynh. Bé Hạ Long đói bụng rồi…
Bật tiếng cười, Lãng Thư Sinh bước tới bên đống lửa. Miếng thịt nai lớn vàng ươm bốc mùi thơm làm cho hai người đều thèm thuồng. Dùng kiếm cắt thịt ra từng miếng nhỏ y trao cho Tường Vi ăn với chút cơm thừa. Ngồi cách cửa động chừng vài chục bước y thấy bên ngoài mặt trời xuống từ từ. Lại thêm một ngày qua. Nhìn năm vạch mà mình khắc lên nền đá y biết mình với Tường Vi đã ở trong hang này năm ngày rồi.
Lê An đưa tay vuốt mồ hôi trán. Hai ngày trôi qua rồi mà hắn với nhân viên dưới quyền cũng không tìm thấy dấu vết gì của Lãng Thư Sinh mặc dù hắn với thủ hạ quầng nát một khu vực rộng mấy trăm mẫu. Rừng già mênh mông. Cây cối che phủ ánh mặt trời khiến cho toàn khu vực tối mờ mờ khó mà nhận ra dấu vết gì. Đao kiếm chặt cây, đốn dây, cắt cỏ mỏi nhừ hai tay, nhân viên do thám làm việc không nghỉ cố tim ra dấu vết gì khác lạ. Chúng chẳng muốn ở mãi trong rừng hoang đây hổ báo, rắn rít với muỗi mòng. Hôm qua một thủ hạ của hắn bị cọp vồ đi mất. Một đứa khác đạp nhằm rắn bị nó mổ xùi bọt mép chết không kịp ngáp. Tuy nhiên dưới nghiêm lệnh của cấp chỉ huy Lê An và thủ hạ phải cắn răng làm tròn nhiệm vụ. Nhìn mặt trời tà tà ngã về tây Lê An vội ra lệnh cho thủ hạ rút về Lý gia trang trước khi trời xụp tối. Từ chỗ hắn đứng tới gia trang của đám con cháu họ Lý cũng hai mươi dặm đường. Vừa mệt vừa đói cả bọn lầm lủi đi. Ngang qua một chỗ Lê An vội hít hít mũi lên tiếng hỏi.
– Mùi gì thơm quá vậy tụi bây?
Có tiếng ai hít hít mũi rồi sau đó bật lên tiếng nói lớn.
– Quế… mùi quế hương anh tư… Chắc đâu đây có cây quế nên mình mới ngửi được…
– Vậy à… Thằng 30. mầy đảo một vòng coi cây quế ở đâu để mình tới hái vài miếng vỏ quế về làm quà cho Từ trưởng ban. Ổng thích nhai quế lắm…
Tên có bí số 30 vâng lệnh băng mình chạy lát sau trở lại hướng dẫn Lê An tới khoảng trống giữa rừng có cây quế già cao trật ót. Hương từ thân cây quế toát ra ngào ngạt khiến cho bọn nhân viên do thám cảm thấy khỏe khoắn hít lấy hít để. Để mặc nhân viên cạy vỏ, Lê An thong thả dạo bước đi dài dài theo con đường mòn. Pha lẫn trong mùi quế hắn ngửi được mùi thum thủm, thôi thối như là mùi xác chết. Lấy làm lạ họ Lê rút kiếm cầm tay cẩn thận đi tìm coi cái gì phát ra mùi xình thúi đó. Đột nhiên một vật đập vào mắt gã nhân viên do thám giàu kinh nghiệm truy lùng dấu vết. Đó là cái đầu con nai với cặp sừng và lớp da bên ngoài. Ruồi nhặng bám đầy đầu con thú. Bịt mũi lại, Lê An khom người xuống quan sát thật lâu và thật kỹ lưỡng rồi bật lên tiếng à khoái trá và mừng rỡ. Đó là vết cắt nơi cổ của con nai. Nếu thú dữ mà cắn xé để ăn thịt nó thì không thể nào có vết cắt gọn và thẳng. Phải có người nào dùng dao nhọn hoặc thứ vũ khí sắc bén mới cắt hoặc chặt đầu con thú một cách gọn và trơn tru được. Ở trong rừng hoang này còn ai có vũ khí sắc bén hơn gã học trò bán kiếm. Suy ra điều đó Lê An vội rảo bước đánh một vòng rộng hơn để tìm thêm dấu vết. Hắn thấy có vết máu rơi trên nền đất sậm màu vì vậy nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nào thấy được. Lần theo vết máu đưa hắn tới một cửa hang tối mờ. Quan sát giây lát Lê An trở lại chỗ cây quế. Vẫy thằng 30 lại hắn thì thầm.
– Mầy trở về gặp Lê trưởng ban nói là tao đã tìm ra chỗ thằng Lãng Thư Sinh trốn rồi. Nói là ổng mau tới hổng thôi nó chạy mất…
Thằng 30 lãnh lệnh hộc tốc chạy đi. Ngẫm nghĩ giây lát Lê An chia thủ hạ lập thành đường dây liên lạc từ chỗ cây quế dài tới cửa hang. Phần hắn điều động số thủ hạ còn lại tới canh miệng hang chờ Từ Hanh và Nguyễn Long tới.
Đêm lạnh lùng và im vắng. Không khí trong hang hơi ấm áp nhờ bếp lửa vẫn còn cháy sáng.
– Lãng ca ơi… Anh ơi… Em đau bụng quá… Ôi… trời ơi… đau quá… anh ơi… đau… đau ơi là đau…
Đang ngồi luyện công Lãng Thư Sinh chợt mở mắt vì nghe được tiếng gọi của Tường Vi. Y biết nàng chuyển bụng nên vội bỏ thêm củi vào đống lửa cho sáng. Nhìn Tường Vi mặt mày nhăn nhó, mồ hôi đọng trên trán, tay ôm bụng lăn lộn rên rỉ từng chập y không biết làm gì hơn là an ủi…
– Em rán chịu đau… chắc tới lúc chuyển bụng rồi…
Hoàn toàn không có kinh nghiệm hoặc hiểu biết gì về chuyện sanh sản của đàn bà do đó Lãng Thư Sinh không biết làm gì hơn là đưa tay ra xoa xoa cái bụng bầu của Tường Vi với hi vọng làm cho nàng bớt đau chút nào hay chút đó. Lắc lắc đầu Tường Vi rên rỉ.
– Đau… đau quá… anh ơi… chắc em chết quá anh ơi…
Vừa rên rỉ, lăn lộn, Tường Vi cố nhớ lại những lời của mẹ già chỉ dạy về việc đàn bà sinh sản khi biết nàng cấn thai. Rặn… rặn… Tường Vi gồng mình rặn… vừa thở vừa rặn. Mồ hôi vã ra trên mặt và ướt đẫm cả thân thể với quần áo.
– Lãng huynh… Anh làm ơn kéo…
Tường Vi rên rỉ vừa thở vừa nói mà có lẽ vẫn còn mắc cỡ nên không nói ra hết câu.
– Em muốn anh làm gì… kéo cái gì…
Mặt đỏ au, Tường Vi mím môi rồi sau cùng bật ra tiếng nói.
– Kéo… kéo cái quần của em xuống…
Thấy Lãng Thư Sinh ngơ ngác và bối rối khi nghe nàng bảo kéo quần xuống, Tường Vi phải đưa tay nắm lấy tay của Lãng Thư Sinh đặt lên chỗ lưng quần rồi nói vào tai của Lãng Thư Sinh.
– Kéo quần em xuống để có chỗ cho em bé ra… Mau lên…
À tiếng nhỏ như hiểu Lãng Thư Sinh vội kéo quần trong lúc Tường Vi ráng gồng người nhấc mông lên để cho Lãng Thư Sinh kéo quần mình xuống tới đầu gối. Thấy Lãng Thư Sinh đứng lên Tường Vi hỏi.
– Anh đi tránh ra cho em sanh…
– Hông… Anh phải ở đây giúp em…
– Giúp em chuyện gì…
– Em rặn cho tới lúc em bé ló đầu ra thì anh phụ kéo nó ra không thôi nó nghẹt thở…
Lãng Thư Sinh dở cười dở khóc trong tình huống mà từ nào tới giờ y mới lâm vào là làm bà mụ đỡ đẻ. Mồ hôi ướt đẫm người, mặt đỏ gay, Tường Vi vừa thở phù phù, thở ra hít vào lấy hơi sức để rặn.
– Nữa… nữa đi em… rặn nữa… anh thấy đầu nó ló ra rồi…
Hét một tiếng thật lớn Tường Vi lấy hết sức rặn một hơi thật dài và thật mạnh. Nàng cảm thấy đau xé ruột rồi tiếng khóc oe oe bật ra cùng với tiếng reo lớn của Lãng Thư Sinh.
– Xong rồi… Vi muội… Con trai…
Nghe được mấy tiếng đó Tường Vi thở dài nhẹ nhỏm rồi thiếp đi vì mệt mỏi. Phần Lãng Thư Sinh ôm đứa bé trong tay mà không biết làm gì. Y chợt nhớ tới câu chôn nhau cắt rún bèn lấy lưỡi kiếm cắt rún cho em bé xong lấy chiếc áo choàng của mình quấn kín mít. Đặt Hạ Long nằm bên cạnh Tường Vi y vội vàng mặc quần lại cho nàng. Thấy mặt nàng ướt đẫm mồ hôi y lấy khăn lau mặt rồi sau đó nhúng nước lau lần nữa. Y cũng không quên vuốt tóc nàng cho bớt rối. Không biết bao lâu Tường Vi tỉnh dậy thấy Lãng Thư Sinh đang ngồi bên cạnh với dáng vẻ trầm tư nghĩ ngợi.
– Lãng ca…
Nghe Tường Vi gọi Lãng Thư Sinh quay qua ngượng ngùng cười nói.
– Ta mừng thấy em hồi tỉnh. Ngọc Sơn đây…
Tường Vi giơ tay ẵm đứa con trai của mình. Nó là giọt máu của Long Anh. Nó là tôn thất duy nhất của dòng họ Lý. Nàng chịu bao nhiêu gian truân, khổ sở cũng vì nó. Đưa trả đứa bé lại cho Lãng Thư Sinh, Tường Vi cười gượng nói.
– Mừng anh có được đồ đệ…
Trao con cho Lãng Thư Sinh, Tường Vi thấy được cử chỉ ngượng ngập của y. Nhìn xuống dưới thấy mình quần áo chỉnh tề nàng nhớ lại cảnh tượng lúc lâm bồn nên mặt mày đỏ au và nhắm mắt lại như không muốn nhìn Lãng Thư Sinh. Tuy nhiên cuối cùng nàng cũng phải mở mắt ra cười lỏn lẻn.
– Em cám ơn anh đã chịu khó làm bà mụ…
Hiểu ý của Tường Vi, Lãng Thư Sinh cũng gượng cười rồi nghĩ sao y lại lên tiếng bông đùa.
– Không có chi… Anh… Dù làm lần đầu song anh nghĩ mình làm cũng không tệ lắm…
Nói tới đó y ngưng lại như không biết nói gì thêm. Ngọc Sơn chợt ré lên khóc chắc vì khát sữa.
– Chắc con đói… Anh đưa con em cho bú…
Lãng Thư Sinh trao Hạ Long cho Tường Vi. Thấy nàng do dự chưa chịu vạch áo ra cho con bú, Lãng Thư Sinh biết ý bước ra ngoài chỗ nằm để cho nàng được tự nhiên. Vừa cho con bú Tường Vi vừa nhìn ra nơi Lãng Thư Sinh đang đứng. Bây giờ nàng biết số phận của mẹ con nàng đều trông cậy vào Lãng Thư Sinh cũng như đời nàng sẽ cột chặt vào người đàn ông tình cờ gặp gỡ nơi miếu Ngô Vương.
– Long Anh… Xin chàng phù hộ cho mẹ con thiếp…
Tường Vi lẩm bẩm gọi tên người chồng vắn số. Đứa bé bú no xong nhắm mắt ngủ say. Quá mệt nhọc nên Tường Vi cũng ôm con ngủ vùi cho tới sáng. Khi thức giấc nàng thấy Lãng Thư Sinh đang lui cui nướng thịt. Biết nàng còn mệt không ngồi dậy được y xé thịt ra từng miếng nhỏ đút cho nàng ăn no rồi sau đó còn đỡ nàng ngồi dậy uống nước. Cử chỉ săn sóc này làm cho nàng cảm động ứa nước mắt.
– Lãng ca cực khổ vì mẹ con em nhiều quá…
Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Ta hứa với Long Anh bảo bọc cho hai mẹ con em mà…
Nói tới đó Lãng Thư Sinh thoáng cau mày liếc nhanh ra cửa hang. Với thính giác tinh tường của một cao thủ giang hồ y nghe được tiếng bước chân giẫm lên nền đá rồi sau đó có tiếng người xì xào. Khom người y thì thầm vào tai Tường Vi.
– Em nằm im đừng động đậy… Có người vào hang…
Tường Vi xanh mặt vì sợ hãi. Chưa kịp hỏi nàng nghe Lãng Thư Sinh nói tiếp.
– Khi nào nghe tiếng ta bảo chạy thì em ôm con chạy sâu vào trong hang rồi tìm chỗ náo kín đáo ẩn thân ở đó. Ta sẽ tìm ra em sau…
Tường Vi khẽ gật đầu như hiểu ý. Lãng Thư Sinh dợm bước đi thì bị bàn tay ghì lại kèm theo câu nói.
– Anh cẩn thận. Em và Hạ Long không thể sống nếu không có anh bên cạnh…
Câu nói của Tường Vi mặc nhiên xác định sự ràng buộc đời nàng với Lãng Thư Sinh. Hiểu ý y gật đầu mỉm cười nhẹ lên tiếng.
– Anh sẽ cẩn thận và sẽ trở lại gặp em…
Ngồi ôm con Tường Vi ứa lệ nhìn theo dáng đi của người đàn ông tình cờ hội ngộ nơi miếu Ngô Vương rồi sau đó vì hoàn cảnh thêm lòng hào hiệp đã ra tay cứu vớt nàng với Long Anh và bây giờ lại càng thêm ràng buộc với nhau suốt đời. Nàng không thể biết và đoán ra được đời mình sẽ đi về đâu nhưng vẫn còn có chút an lòng và hi vọng được sống an bình dưới sự che chở và đùm bọc của Lãng Thư Sinh để nuôi dưỡng đứa con trai vừa mới chào đời.
Từ Hanh với Nguyễn Long và nhân viên dưới quyền chăm chú nhìn khi thấy Lãng Thư Sinh xuất hiện.
– Hà… hà… hà… Ta phục ngươi vô cùng… Tuy nhiên…
Nhìn Nguyễn Long cười nói với vẻ đắc chí, Lãng Thư Sinh nhếch môi cười lạnh.
– Ta cũng khen cho các ngươi khéo dò tìm. Tuy nhiên…
Rung thanh thiết huyền kiếm trong tay y lạnh giọng.
– Hôm nay gặp nhau thì cái động vô danh này sẽ là nơi tử đấu giữa ta với các ngươi. Xin mời…
Lãng Thư Sinh bạt kiếm. Chân đạp tấn chảo mã, hai tay bồng kiếm mà mũi kiếm chĩa chênh chếch lên trần động, tay kiếm nỗi danh triễn khai một chiêu kiếm mà khi nhìn vào Từ Hanh với Nguyễn Long đều giật mình. Ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua các lỗ hổng không biết ở đâu dọi vào những cột nhũ thạch thành thứ ánh sáng mờ ảo muôn màu vạn sắc rồi thứ màu sắc lung linh lại phản chiếu lên lưỡi kiếm đen tuyền thành một màu vô cùng kỳ lạ có vẻ gì huyền ảo mà cũng có nét gì lạnh lùng và tàn khốc.
– Đánh…
Từ Hanh hết tiếng lớn ra lệnh cho thủ hạ chia ra bao vây lấy kẻ địch. Biết mình chỉ có một mà nhân viên do thám đông mấy chục nên khi xuất hiện Lãng Thư Sinh khôn ngoan chọn một chỗ đứng có lợi cho mình. Đó là nơi kề cận chỗ nằm của mẹ con Tường Vi. Lòng hang tới đây thắt lại nên chỗ này nhỏ nhất ước chừng mươi bước. Ở sau lưng của y lại là tảng đá thấp. Chỉ cần thủ kín chỗ này là kẻ địch không thể nào tiến sâu vào được để bắt hoặc giết chết mẹ con Tường Vi.
Tuy được cấp chỉ huy ra lệnh tấn công song đám nhân viên do thám chưa có tên nào dám động thủ trước. Chúng biết dù có một mình song Lãng Thư Sinh tài bộ cao siêu lại thêm báu kiếm chặt sắt như chém chuối nên không tên nào dám mạo hiểm ra tay trước. Phần Từ Hanh với Nguyễn Long đứng quan sát biết cái thế nhất kiếm trấn ải của Lãng Thư Sinh quả vô cùng diệu dụng vì chận kín đường tiến của chúng vào sâu trong hang nơi có hai mẹ con Tường Vi.
– Nguyễn huynh… Y thủ kín quá nên mình khó mà tấn công hai mặt được. Mình phải tìm cách khác…
Nhìn quanh quất lòng hang Nguyễn Long thì thầm.
– Mình dùng lửa hun chúng nó cho ngộp là nó phải chạy ra…
– Diệu kế Nguyễn huynh…
Từ Hanh buột miệng khen đoạn vẫy Lê An lại thì thầm vào tai hắn mấy lời. Được lệnh Lê An kéo mươi thủ hạ bước ra khỏi hang. Lát sau hắn và thủ hạ trở vào ôm vác hàng chục bó củi. Thấy nhân viên do thám mang củi vào hang Lãng Thư Sinh giật mình lo sợ. Y biết kẻ địch mưu toan đốt hang cho mình phải chạy ra. Chỉ cần mấy phút đám nhân viên do thám đã đốt lên mấy chục bó củi khô tươi quăng ào ào vào hang ngay chỗ Lãng Thư Sinh đứng. Củi tươi bắt lửa chậm không cháy được nên tuôn khói ra nhiều hơn là củi khô. Chỉ cần chút xíu là khói bốc mù mịt lòng hang. Mùi khói khét nghẹt. Cái hại nhất là khói bay tản mác rất nhanh. Phút sau nguyên cả lòng hang rộng đều bị khói che phủ. Nghe tiếng Tường Vi húng hắng ho Lãng Thư Sinh biết mình không còn cách nào hơn là rút dần vào trong hang. Tuy nhiên trước khi rút y phải cho Tường Vi đi trước mới an toàn.
– Em Vi…
– Dạ…
– Em ẵm con đi vào sâu trong hang đi…
– Còn anh?
– Anh sẽ vào sau… Mau lên đi không thôi khói sẽ làm Hạ Long bị nghẹt thở…
– Vâng… Em xin nghe lời anh… Xin anh cẩn thận…
Tường Vi lau nước mắt ôm đứa con mới sinh chậm chạp đi sâu vào trong lòng hang càng lúc càng thêm tối và hẹp hơn. Vì tối không thấy đường nên nàng bị trượt chân ngã mấy lần. Nhờ nền đất mềm mại nên cũng không bị thương gì hết. Đi chừng vài chục bước nàng thấy lòng hang tự nhiên sáng lên chút chút. Ngước nhìn nàng mới thấy hai bên vách có nhiều lổ hổng và ánh sáng mới lọt vào theo các lỗ hổng đó. Lần mò giây lát nàng mới tới được ngã ba. Do dự định vào ngã rẽ này để trốn nhưng nhìn vào trong thấy tối mờ và có mùi hôi thối bốc ra làm cho nàng không chịu được phải bước theo đường lớn vào sâu trong hang. Đi được chừng chục bước, nghe tiếng động sau lưng, tưởng là Lãng Thư Sinh ở sau lưng mình nàng quay đầu lại nhìn rồi đứng chôn chân tại chỗ. Miệng há hốc ra, mắt mở lớn, nàng nhìn con rắn đang từ trong ngã rẽ bò ra. Con rắn khổng lồ này chầm chậm bò ra phía cửa hang. Thân tròn như cột nhà, dài không biết bao nhiêu mà đo đếm. Chắc nó phải sống lâu mấy trăm năm nên mình mẩy đóng rong đóng rêu trong gớm ghiếc vô cùng. Đợi cho con rắn bò ra khỏi hang Tường Vi mới từ từ đi thụt lui lại rồi ù té ẵm con chạy.
Đang đứng cản đường nhân viên do thám để cho Tường Vi rút lui vào sâu trong hang, Lãng Thư Sinh thoáng nghe có tiếng động khẽ và như có tiếng phì phò ở sau lưng của mình. Liếc ra sau y giật mình kinh sợ khi thấy một con rắn khổng lồ đang bò ra. Tuy di chuyển chậm nhưng vì dài và lớn nên thoáng chốc đã tới cách chỗ y đứng chừng mươi bước. Cái đầu chần vần, thân lớn tợ cột nhà, hai mắt xanh lè sáng rực, con mãng sà vương cất cao đầu lên như muốn mổ lấy y. Lãng Thư Sinh kêu khổ thầm. Trước mặt là cường địch, sau lưng lại bị rắn chận đường; y quả lâm vào thế lưỡng đầu thọ địch mà bên nào cũng thừa sức đưa y vào cái chết. Y biết mặc dù có kiếm báu trong tay y cũng khó mà giết chết con quái xà khổng lồ sống cả ngàn năm này. Huống chi Từ Hanh với Nguyễn Long chắc chẳng bỏ qua cơ hội tập kích trong lúc y giao đấu với con rắn.
Đang từng bước từng bước tiến lại gần để tấn công Lãng Thư Sinh; Từ Hanh và Nguyễn Long ngạc nhiên khi thấy kẻ địch quay đầu nhìn vào trong hang rồi sau đó từ từ quay lưng lại về phía mình. Cả hai ngạc nhiên song cũng không dám ra tay vì sợ bị trúng kế. Tới chừng quan sát kỹ hai vị trưởng ban mới thấy rõ cảnh tượng khiến cho họ vừa mừng lẫn sợ. Hơn hai mươi năm trong nghề do thám, lưu lạc khắp nơi trong nước từ dãy biên giới Vân Nam tới Lưỡng Quảng với núi cao rừng thẳm, động hoang hang hóc hiểm trở vào tận biên giới Chiêm Thành và Lão Qua, hai vị trưởng ban tin tức và truy tầm thuộc đoàn do thám Trần Triều chưa bao giờ thấy một con rắn, phải gọi là mãng sà vương mới đúng, to lớn và cổ quái như con rắn này. Nó dài mươi trượng, thân to như cột nhà, hai con mắt lớn và sáng màu xanh lè. Cái lưỡi dài lê thê với hai chót lưỡi đỏ hỏn không ngớt thè ra rụt vào. Cái miệng mở toang hoác ra đỏ lòm với mấy cái răng cong cong trông gớm ghiếc và hung dữ vô cùng.
– Nguyễn huynh biết con rắn này là loại rắn gì không?
Từ Hanh hỏi. Lát sau Nguyễn Long lên tiếng mới trả lời.
– Tôi đoán đây là loại hổ mang. Con này to lớn quá chắc là hổ mang chúa. Ông nội của tôi ngày xưa làm nghề bắt rắn có nói là loại hổ mang chúa này sống tới ngàn năm nên to lớn và hung dữ vô cùng. Phần nọc đọc của nó thì khỏi bàn. Bị nó cắn một phát là trào đờm liền. Loại này có thể phun nọc độc ra. Nọc độc của nó phun ra xa cả trượng nếu bị trúng có thể làm mù mắt. Nó cũng có thể hà hơi ra như sương. Chỉ cần hít ngửi hơi sương này cũng lăn đùng ra chết. Gặp thứ hổ mang chúa này mình phải cẩn thận. Ta đừng vội ra tay mà chờ xem thằng học trò đánh nhau với con rắn cho tới lúc hắn mệt thì mình ra tay tập kích hắn…
Cuộc vây bắt Lãng Thư Sinh của nhân viên do thám hơi khựng lại vì sự xuất hiện bất thình lình của con hổ mang chúa. Thấy hai trưởng ban không ban ra lịnh tiến nên chúng cũng không làm gì hết. Trầm ngâm giây lát Từ Hanh mới nói nhỏ với Nguyễn Long.
– Đây là dịp may hiếm có để cho chúng ta có thể đẩy gã học trò vào chỗ chết. Tôi với huynh hãy ra lịnh cho thủ hạ tiến sát vào chỗ Lãng Thư Sinh đang đứng. Cứ để cho gã đánh nhau với con hổ mang chúa mệt đừ rồi mình mới ra tay. Chỉ cần gã bị con rắn cắn một phát là ta sẽ ra tay đoạt kiếm…
Đồng ý với đề nghị của Từ Hanh, Nguyễn Long ra hiệu cho thủ hạ tiến lại gần chỗ Lãng Thư Sinh đang đứng đối diện với con rắn hổ mang chúa. Cả ba phe cùng hằm hè nhau mà chưa có bên nào chịu ra tay dường như e ngại hoặc thầm tính toán cách thức tấn công và phòng vệ. Dù không quay đầu lại nhìn nhưng Lãng Thư Sinh cũng biết là nhân viên do thám đang từ từ xiết chặt vòng vây. Chăm chú nhìn vào hai con mắt xanh lè và bất động của con rắn, Lãng Thư Sinh thấy hai con mắt đó hơi di động khi hắn định dịch bộ. Hể y định dịch bộ sang bên trái thì con mắt bên phải của con rắn di động, còn nếu y dịch bộ sang phải thì con mắt bên trái lại di động. Muốn biết ý nghĩ của mình đúng hay sai y liền dịch bộ sang trái thì lại thấy con mắt bên phải di động cùng với cái đầu của con rắn hơi nghiêng về bên trái như sẵn sàng phóng ra để tấn công mình. Cái dịch chân đó y làm thật chậm nhưng con rắn vẫn biết được. Dường như không những nghe được tiếng động mà nó còn đánh hơi được. Từ Hanh với Nguyễn Long cùng với thủ hạ tiến sát vào chỉ còn cách kẻ địch chừng năm bước. Với khoảng cách như vậy nếu cả hai ra tay sẽ dễ dàng tập kích vào sau lưng. Cùng lúc đó Lê An và nhân viên thuộc ban tin tức dưới sự điều động của hắn ở bên phải men theo vách hang ép kẻ địch vào giữa. Ở bên trái thủ hạ của Nguyễn Long cũng lặng lẽ áp vào bên trái. Tất cả chú tâm vào việc tập kích sau lưng vả lại bị Lãng Thư Sinh che mất tầm nhìn nên không thấy được động tác của con hổ mang chúa. Chỉ có mình Lãng Thư Sinh tự nãy giờ để ý tới hành động của con rắn. Cái lưỡi khổng lồ của nó thè ra rụt vào rồi nước dãi màu trắng đục từ trong cái lỗ nhỏ trào ra mỗi lúc một nhiều hơn. Mùi hôi thúi và tanh tửi tạt vào mũi làm cho y khó chịu và ngầy ngật như muốn nôn mữa. Sợ bị trúng độc y lập tức bế hơi và vận công chống lại cái mùi tanh tửi. Ngay lúc đó y thoáng thấy con rắn hé miệng cùng với một tia nước vọt ra bay về phía mình. Không kịp suy nghĩ y triễn khai Hành Sa bộ pháp né tránh tia nước vừa phun ra của con rắn. Tia nước phun ra không trúng Lãng Thư Sinh mà trúng nhằm một nhân viên của Từ Hanh. Tên này hét lên tiếng thất thanh, ngã vật ra đất lăn lộn và giãy giụa mấy cái rồi nằm im không cục cựa. Không kể Lãng Thư Sinh, Nguyễn Long và Từ Hanh mà luôn cả mấy chục nhân viên do thám đều sảng hồn khi chứng kiến cái chết nhanh chóng đó. Chỉ bị trúng nước dãi mà chết lẹ như vậy thời bị nó cắn còn chết gấp hơn nữa. Sau khi biết con hổ mang chúa có thể phun nước độc làm chết người, Lãng Thư Sinh vừa sợ vừa mừng. Y biết nếu tìm được cách gì làm cho con rắn phun nước dãi ra tấn công thì y sẽ nhảy tránh để con rắn phun trúng vào địch thủ ở sau lưng của mình. Ngẫm nghĩ giây lát y mới tra kiếm vào vỏ xong vung tay chém sả tới đầu con rắn. Cố ý chọc giận con hổ mang chúa nên y đã thi triễn một đòn trong tuyệt kỹ chém sóng đồng thời cũng phổ khá nhiều kình lực vào chiêu thức. Cú chém bằng tay mang theo luồng nội gia chân khí vút tới đầu con rắn với lực đạo trầm trọng có thể làm vỡ đá nát cây. Bình… Cái đầu khổng lồ của con hổ mang chúa chỉ lắc lư chút xíu trước đòn đánh bá đạo giang hồ. Nó chưa kịp làm gì thì Lãng Thư Sinh đạp bộ Hành Sa sang phải nửa bước cùng lúc với bàn tay khép lại thẳng băng chém xuống đầu con rắn lần nữa. Đòn thứ nhất y đã phổ vào hơn bảy phần nội gia chân khí mà không làm được gì con rắn hết cho nên với đòn thứ nhì này y phổ mười thành nội lực. Bình… Thân hình lắc lư Lãng Thư Sinh cảm thấy bàn tay tê rần vì sức va chạm quá mạnh. Chưa kịp ra đòn tiếp y thoáng thấy cái lưỡi nhọn hoắt và dài lê thê của con rắn chập chờn trước ngực mình. Cách tấn công quái dị của con rắn khiến cho y giật mình. Bị cái lưỡi khổng lồ nặng ngàn cân này cuộn lấy thì y sẽ thành miếng mồi sống cho con quái thú. Rút kiếm so ra hơi chậm vì cái chót lưỡi chỉ cách người gang tấc. Không kịp suy nghĩ Lãng Thư Sinh vung hai tay cùng một lúc mới có thể giải đòn chết của con hổ mang chúa. Tay mặt trong thế triệt thủ chém sả vào lưỡi còn bàn tay tả cụp lại thành chỉ điểm tới con mắt bên mặt. Đứng ngoài làm khán giả, Nguyễn Long và Từ Hanh, dù đứng ở thế đối địch song cũng thầm công nhận bản lĩnh cao thâm vô lường của Lãng Thư Sinh khi y trổ tài giao tranh ác liệt với con rắn. Ngoài ra cả hai đều nhận thấy địch thủ quả giàu kinh nghiệm giao tranh vì hai đòn triệt thủ và chỉ thủ đều đánh vào nơi yếu hại nhất của con hổ mang chúa. Con mắt lớn bằng trái ổi đó mà bị chỉ công thuần nội gia chân khí điểm trúng thì không đui cũng mù. Cả hai còn sớm nhận ra đòn triệt thủ đánh vào cái lưỡi chỉ là hư chiêu trong khi đòn điểm vào con mắt mới chính là thực thế. Có một điều làm họ kinh nghi là tại sao Lãng Thư Sinh lại không dùng kiếm để giao đấu với con rắn vì với sự sắc bén của thanh kiếm thiết huyền y có thể gây ra thương tích cho con rắn mà không phải tốn hao sức lực. Dường như y có ý định thầm kín nào đó nên chưa chịu động tới kiếm.
REPORT THIS AD
REPORT THIS AD
– Ồ…
– Tuyệt…
Hai vị trưởng ban truy tầm và tin tức của đoàn do thám Thăng Long buột miệng khen vì lối giải đòn của con rắn. Dường như sống lâu ngàn năm nó đâm ra khôn ngoan và có tánh linh đoán biết trước ý định của địch thủ. Cái lưỡi dài đang thè ra chợt rút vào thật nhanh còn con mắt bên mặt nhắm kín lại cùng với cái đầu rụt trở lại. Bằng cách đó nó giải hai đòn của Lãng Thư Sinh không mấy khó khăn. Cái đầu khổng lồ của con rắn vừa rụt lại xong phóng tới thật nhanh. Tuy nhiên dù nhanh cách mấy cử động của nó cũng chưa nhanh bằng hành động của Lãng Thư Sinh vì khi ra đòn y đã có ý định trước rồi nên vừa thấy cái đầu con rắn phóng tới y trằn người nằm dán lưng sát mặt đất. Nằm ngửa ra y thấy cái đầu con rắn lướt vùn vụt qua chỗ mình và phóng tới chỗ Từ Hanh và Nguyễn Long đang đứng. Dù đã đề phong song hai cao thủ của đoàn do thám Thăng Long cũng đâm ra hốt hoảng khi thấy cái đầu nặng cả ngàn cân đang chập chờn trước mặt. Không suy nghĩ, không diên trì Từ Hanh với Nguyễn Long kẻ tạt bộ qua phải, người nhảy ào qua trái để tránh đòn đánh của con rắn. Dù có vũ khí trong tay cả hai cũng không kịp rút ra. Họ biết vũ khí chém cũng không giết chết được con rắn.
Nằm ngửa mặt nhìn lên trần hang, thấy cái đầu con rắn vọt qua mặt của mình Lãng Thư Sinh bạt kiếm liền không chậm một giây. Mũi kiếm thiết huyền nhắm đúng ngay cái hàm rắn đâm tới. Bựt… Thanh kiếm thiết huyền nổi tiếng sắc bén chém sắt như chém chuối mà y cảm thấy như đâm vào vật gì cứng rắn như xương ngăn không cho mũi kiếm đi sâu vào. Tuy nhiên y không cần phải đâm sâu vì với sức lướt nhanh của cái đầu rắn mũi kiếm sắc bén đã róc một đường sâu cả tấc và dài mấy thước từ cổ tới bụng. Bị trúng thương con rắn ré thành tiếng lanh lảnh rụt đầu lại thật nhanh. Thoáng thấy cái đầu vọt qua khỏi chỗ mình đang nằm ngửa, Lãng Thư Sinh tức tốc bật người dậy cùng với hai động tác xảy ra liền. Tay mặt đang cầm thanh kiếm y phóng thanh trường kiếm ghim cứng vào vách hang trong lúc điểm chân xuống đất lấy đà vọt lên cao rồi quẫy mạnh chân để cho thân hình tuôn vùn vụt về phía vách hang nơi có thanh trường kiếm đang ghim vào. Tay mặt nắm lấy thanh kiếm y văng mạnh thân hình và kiếm với người tuôn vùn vụt về phía sau với ý định bay qua khỏi chỗ con rắn đang nằm. Y tính là tính như vậy nhưng có một sai lầm hay đúng hơn là y không thể biết được chiều dài cũng như phản ứng của con hổ mang chúa. Vừa bị đâm vào cổ họng một cú đau điếng lại thêm bị rọc da một đường dài con mãng sà vương nổi cơn điên lên. Ré lên tiếng dài lanh lảnh nó phản ứng và phản ứng này không ai có thể lường được kể cả Lãng Thư Sinh với Từ Hanh và Nguyễn Long. Toàn thân con rắn dài mấy chục trượng cử động với cái đầu chần vần phóng tới chỗ Nguyễn Long với Từ Hanh và đám nhân viên đang đứng, trong lúc cái đuôi dài lê thê quất một đòn như trời giáng tới Lãng Thư Sinh lúc đó đang lơ lửng trong không khí. Không dám trực diện đương đầu với con rắn nên Nguyễn Long với Từ Hanh và nhân viên phải lùi lại né tránh. Đang lơ lửng trong không khí thấy cái đuôi con rắn tựa như ngọn roi khổng lồ quất tới, Lãng Thư Sinh không còn cách nào khác hơn là vung kiếm vớt vào đuôi con rắn. Xoẹt… Thanh kiếm báu đã tiện đứt khúc đuôi con rắn dài hơn trượng. Vừa chém xong y trằn mình rơi xuống đất thật nhanh rồi bằng ba bước nhảy rời khỏi đấu trường để cho nhân viên do thám tử đấu với con hổ mang chúa đang nổi cơn điên.
Vừa bỏ bộ lùi lại ba bước, Từ Hanh nghe con rắn chúa ré lên lanh lảnh rồi sau đó tiếng xì xì vang lên khắp nơi trong hang. Không biết từ ngõ ngách nào hàng trăm con rắn hổ mang bò ra. Con nào con nấy to bằng bắp tay cất cao đầu, phùng mang trợn mắt vây lấy đám người đang ở trong hang. Nguy hiểm nhất là con hổ mang chúa với cái đầu phóng qua phóng lại, cái lưỡi đỏ như máu cuộn tới một tên do thám đang đứng gần.
– Lùi lại… Lùi ra khỏi hang…
Lời cảnh cáo của Nguyễn Long vang lên song chậm mất rồi. Một tên do thám vì sơ ý bị cái lưỡi con rắn cuộn ngang người rồi. Quá sợ hãi tên này la làng chói lọi.
– Cứu… cứu… Từ trưởng ban cứu mạng…
Từ Hanh và đồng bọn mặt xanh mét, trợn trắng mắt nhìn cảnh con mãng sà vương nuốt trọng đồng bọn của chúng. Chưa hết. Một tên khác nhìn cảnh đồng bọn bị rắn ăn thịt sợ quá quên cả đề phòng nên bị rắn cắn giãy đành đạch giây lát rồi nằm im không cục cựa.
– Lửa… Lửa tụi bây…
Lê An la lớn. Vài tên do thám vẫn còn cầm đuốc trên tay vội quơ lên xua đuổi rắn lại gần. Tuy nhiên chúng không ngờ con hỗ mang chúa và những con rắn khác bất ngờ phun nước độc ra nên có vài tên bị trúng độc la hét om xòm. Vừa lui ra gần tới cửa hang, Từ Hanh nghe tiếng xì xì ở dưới chân. Biết mình đạp nhằm con rắn hoặc có con rắn đang ở cạnh, y loang kiếm một vòng. Bỗng nhiên y cảm thấy đùi bên trái đau nhói một cái rồi chỗ bị đau nóng hực lên và cảm giác đau nhói lan ra thật nhanh. Cảm giác đau lan tới đâu thì chỗ đó cứng đơ ra.
– Nguyễn huynh… tôi bị rắn cắn rồi…
Lên tiếng báo động cho Nguyễn Long xong Từ Hanh bèn lục trong túi ra một cái hộp bằng cây mà lúc nào hắn cũng mang trong mình. Dưới ánh đuốc bập bùng y lấy ra viên thuốc màu đỏ bỏ vào miệng và nuốt liền. Vừa uống giây lát hắn cảm thấy chân mình bớt nóng và cũng ít bị tê dại đi. Tuy nhiên hắn cũng biết loại thuốc trị nọc độc của mình chỉ tạm thời ngăn chận được nọc độc. Muốn bảo toàn tính mang hắn phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt để tìm thầy thuốc chữa trị thì mới có hi vọng sống sót.
Biết Từ Hanh đã bị trúng độc với lại thấy thủ hạ lần lượt ngã quị ra vì bị rắn cắn hoặc bị con hổ mang chúa phun nước và hơi sương độc, Nguyễn Long không chần chờ chỉ huy thủ hạ rút dần ra khỏi hang. Đứng ngoài hang hắn còn nghe con hổ mang chúa ré lên hàng loạt cũng như quất đuôi đập đầu vào vách hang gây ra tiếng động ầm ầm tưởng chừng cái hang sẽ xụp đổ không biết lúc nào. Bảo thủ hạ kiếm cây làm cán khiêng Từ Hanh, hắn đành phải hủy bỏ cuộc vây bắt Lãng Thư Sinh. Dù muốn hắn cũng không đủ lực vì mấy chục nhân viên thuộc hai ban ám sát và tin tức bây giờ chỉ còn lại không đầy mười mạng. Bao nhiêu mà đụng với Lãng Thư Sinh thì mất mạng như chơi.