← Quay lại trang sách

HỒI XXXVI Hoàng thiên có mắt

Đang ôm con núp sau tảng đá, nghe tiếng bước chân tới gần, Tường Vi hồi hộp và lo âu không biết người đang đi lại là ai.

– Vi muội… Em Vi… Em ở đâu?

Nhận ra giọng nói của Lãng Thư Sinh, Tường Vi mừng rỡ bước ra.

– Dạ em đang ở đây…

Thấy Lãng Thư Sinh quần áo dính đầy máu nàng hoảng sợ kêu lên.

– Anh bị thương rồi… có nặng lắm không?

Nhìn Tường Vi đang ôm Ngọc Sơn ngủ say sưa, Lãng Thư Sinh nhẹ lắc đầu cười.

– Anh chỉ bị thương sơ sài thôi. Máu này là máu của con rắn…

Lãng Thư Sinh chậm rãi kể lại cuộc tử đấu với con rắn hổ mang chúa. Tường Vi cũng nói cho Lãng Thư Sinh nghe chuyện mình thấy con rắn bò ra. Ngồi dựa vào vách hang để lấy sức Lãng Thư Sinh nói với Tường Vi.

– Để anh nghỉ dưỡng sức một chút rồi trở ra ngoài cửa hang xem xét coi con rắn ở đâu cũng như nhân viên do thám đã rút lui chưa. Em có ăn gì chưa?

– Dạ chưa… Thức ăn với quần áo của mình vẫn còn ở ngoài kia…

Lãng Thư Sinh khẽ gật đầu ngồi xếp bằng trên nền đất lạnh để an thần định khí sau khi tốn nhiều sức lực đấu với con hổ mang chúa. Phần Tường Vi ngồi ôm con chờ rồi lát sau vì mỏi mệt nàng cũng thiếp dần vào giấc ngủ.

Tay cầm kiếm, Lãng Thư Sinh chậm chạp tiến dần dần ra gần chỗ Tường Vi sanh trước khi rút lui vào sâu trong hang. Y hơi giật mình khi thấy chót đuôi của con rắn nằm chắn ngang đường. Đây là phần chót đuôi bị y dùng kiếm chém đứt. Máu loang lổ trên nền đất. Có mấy cột nhũ thạch bị gãy. Dường như khi bị thương con rắn đã giãy giụa làm gãy đổ các cột nhũ thạch. Mùi máu tanh tửi và nồng nặc khiến cho y phải bế hơi để không hít phải khí độc. Đi chừng mươi bước y lại thấy thân con rắn nằm chắn đường. Xem xét y biết đó cũng là phần đuôi vì vết chém phẳng lì và gọn do lưỡi kiếm thiết huyền gây ra. Máu đọng từng vũng lớn và vẫn còn ri rỉ chảy ra từ vết thương. Lấy chân đạp đạp lên thân con rắn y thấy nó nhúc nhích. Điều đó cho y biết con rắn vẫn chưa chết. Tới nơi hốc đá chỗ Tường Vi nằm y thấy cái mền, quần áo và thức ăn vẫn y nguyên. Bỏ mọi thứ vào chiếc mền xong cột lại thành gói lớn mang trên vai, y hối hả trở lại chỗ Tường Vi đang ngủ vừa đúng lúc nàng cũng thức dậy. Đưa cho nàng miếng thịt nướng y cười nói.

– Em ăn đỡ thịt nguội đi rồi mình sẽ đi sâu vào trong kia tìm chỗ ở…

– Anh đoán nhân viên do thám vẫn còn canh cửa hang…

Vừa nhai thịt nướng Tường Vi hỏi. Lãng Thư Sinh nhẹ gật đầu.

– Bọn chúng chưa bỏ cuộc đâu. Mình rán ở lại đây thêm vài ngày nữa cho em mạnh hẵn rồi anh sẽ đi xem xét…

Thấy tại chỗ mình ngồi lại sáng và ấm hơn chỗ gần cửa hang, y hỏi.

– Em thấy chỗ mình đang ngồi sáng và ấm hơn chỗ em nằm sanh bé Hạ Long phải không?

Khe gật đầu Tường Vi chúm chiếm cười trả lời.

– Dạ… Nếu chỗ này sáng và ấm tức là mình ở gần mặt đất hơn…

Giơ tay chỉ lòng hang sâu sáng mờ mờ nàng nói tiếp.

– Đường đi vào càng dốc hơn nên em nghĩ mình đang đi lên cao. Chắc phải có chỗ nào thông ra ngoài trời nên mới có ánh sáng lọt vào…

Bữa ăn đạm bạc của hai người không kéo dài lâu. Ăn xong Lãng Thư Sinh gom tất cả thứ cần thiết vào trong cái mền gói lại thành gói lớn mang trên vai cầm kiếm đi sâu vào hang. Còn Tường Vi ôm con đi theo sau lưng. Gọi là sáng mờ vì họ ở trong bóng tối lâu nên quen mắt chứ lòng hang vẫn tối so với bên ngoài. Lần mò hồi lâu họ đi tới chỗ sáng hơn. Nhìn lên vách Lãng Thư Sinh thấy một lỗ hổng khá lớn. Ánh sáng cũng như không khí từ đó mà theo vào. Đang nhìn lên lổ hổng Lãng Thư Sinh nghe Tường Vi lên tiếng.

– Lãng ca… Dường như có tiếng nước chảy…

Nghe Tường Vi nói như vậy Lãng Thư Sinh bèn định thần nghe ngóng. Đúng là có tiếng nước chảy mà dường như là ở dưới nền hang. Có thể có dòng nước ngầm đang chảy dưới chân của y và Tường Vi.

– Em thích chỗ này không?

Chỉ vào một hốc đá kín đáo Lãng Thư Sinh hỏi Tường Vi. Nhìn giây lát nàng cười thốt.

– Dạ thích nhưng em muốn đi sâu vào trong kia xem có gì lạ không. Nếu không có gì thì mình trở ra chỗ này…

Chiều ý Lãng Thư Sinh cầm kiếm đi trước. Càng đi sâu vào họ nghe tiếng nước chảy róc rách dưới chân lớn lên cũng như nền hang thoai thoải thấp hơn cho tới lúc một vệt sang sáng hiện ra.

– Kia rồi…

Lãng Thư Sinh nói lớn khi thấy dòng nước lấp lánh dưới ánh sáng từ trên cao dọi xuống. Hơn nửa ngày khát khô cổ họng, nay thấy có nước Tường Vi mừng rỡ ngồi thụp xuống đưa tay vốc nước uống.

– Khoan đã… Coi chừng nước độc…

Lãng Thư Sinh lên tiếng khiến cho Tường Vi bụm tay đưa lên miệng phải ngưng ngang không dám uống.

– Em để ta thử trước…

Lãng Thư Sinh nhúng tay xuống nước rồi đưa lên mũi ngửi đoạn nếm chút nước xong cười nói.

– Em uống đi… Anh đã thử rồi…

Nhìn Lãng Thư Sinh, Tường Vi cười hỏi.

– Làm sao anh biết nước không độc?

– Ta ngửi không có mùi khác lạ và vị cũng không khác nước thường bao nhiêu…

Uống ngụm nhỏ Tường Vi nhìn Lãng Thư Sinh.

– Anh nếm trước không sợ bị trúng độc à…?

Lãng Thư Sinh cười nhẹ.

– Sợ chứ… Tuy nhiên ta không thể để em bị trúng độc. Em vừa mới sanh, thể chất yếu ớt nếu bị trúng độc thì khó mà chống cự được. Huống chi ta quen chuyện bị thương hay trúng độc rồi…

Nghe Lãng Thư Sinh phân trần Tường Vi ứa nước mắt cười nói.

– Anh lo lắng cho tính mạng của em mà không màng tới thân mình. Em…

Như biết Tường Vi sẽ nói điều gì Lãng Thư Sinh cười ngắt lời.

– Nước này không lạnh lắm. Em muốn tắm thì ta sẽ ẵm con lại đằng kia cho em tắm…

Hai má ửng hồng vì thẹn thùng, Tường Vi vui vẻ trao con cho Lãng Thư Sinh bồng đem ra xa ngoài kia. Tuy nói bồng con đi ra xa song Lãng Thư Sinh vẫn không đi xa lắm để lỡ có điều gì xảy ra còn có thể ra tay giải cứu cho Tường Vi nên chỉ đi chừng mươi bước là dừng lại. Phần Tường Vi thấy Lãng Thư Sinh đứng coi chừng mà lại quay lưng về phía mình nên cũng bớt ngại ngùng song cũng không dám cởi quần áo để tắm mà chỉ nhúng nước cho ướt chiếc áo rồi lau sơ mình mẩy. Liếc thấy Lãng Thư Sinh vẫn còn quay lưng lại nàng hối hả cởi bộ quần áo dơ đoạn mặc bộ quần áo sạch vào. Dù biết trong thời gian sắp tới sẽ phải sống chung với Lãng Thư Sinh nhưng nàng vẫn còn e thẹn và ngại ngùng khi phải phơi bày thân thể trong lúc ban ngày.

– Em tắm xong rồi. Lãng ca đưa Ngọc Sơn cho em ẵm…

Quay người lại thấy Tường Vi cười đưa tay ra Lãng Thư Sinh nhẹ thốt.

– Ta không cần phải tắm…

Nhẹ lắc đầu Tường Vi cười thánh thót.

– Hổng được đâu… Lãng ca thúi hoắc là em hổng cho anh nằm cạnh Ngọc Sơn đâu…

Bật lên tiếng cười Lãng Thư Sinh trao con cho Tường Vi xong bước tới cạnh dòng nước chảy. Tường Vi bật kêu hoảng hốt khi thấy Lãng Thư Sinh nhảy xuống dòng nước đang chảy xiết. Nàng đâu biết y vốn sinh trưởng ngoài vịnh Hạ Long, thông thạo bơi lội trên biển cả bao la nên dòng sông nhỏ này làm sao dìm chết y được. Lát sau nàng thở phào khi thấy y trồi đầu lên. Tắm rửa thay quần áo xong Lãng Thư Sinh dặn Tường Vi ở yên trong hốc đá còn mình trở ra cửa hang tìm chút củi khô về sưởi ấm vì ban đêm trong hang khá lạnh mà cũng có ý xem con hổ mang chúa còn sống hay đã chết. Tới nơi y thấy con rắn chúa vẫn còn nằm tại chỗ. Có lẽ nó bị thương nặng không thể bò đi được và chỉ chết khi nào máu chảy hết. Mùi hôi và khói độc cũng không còn nặng như trước nữa nhờ có chút gió từ cửa lùa vào trong hang. Cẩn thận y đi vòng vòng lượm mớ củi mà nhân viên do thám đã đem vào cũng như mấy bó đuốc có tẩm dầu. Thấy thây người chết nằm la liệt khắp nơi y biết họ đã bị rắn cắn hoặc ngửi phải hơi độc của rắn nên y không dám ở lâu. Ôm mớ củi và mấy cây đuốc y vội vàng trở lại chỗ cũ có Tường Vi đang chờ. Nhìn ánh lửa bập bùng Tường Vi hỏi nhỏ.

– Lãng ca tính ở trong hang này bao lâu?

Ngần ngừ giây lát Lãng Thư Sinh mới trả lời.

– Chắc mươi ngày…

Nói xong y liếc nhanh Tường Vi. Sau khi sanh xong, bớt lo âu về chuyện bị truy sát nàng có vẻ tươi tỉnh và vui vẻ hơn xưa. Nhờ vậy sức khỏe cũng hồi phục nhanh chóng. Hai người ngồi cạnh nhau trầm tư không nói. Dù chưa có tình ý gì với nhau hết song Tường Vi cũng cảm thấy mất tự nhiên vì biết Lãng Thư Sinh thỉnh thoảng liếc mình như có điều gì muốn nói hoặc dò xét thái độ của mình. Nàng biết Lãng Thư Sinh rất có cảm tình nếu không muốn nói là thương và chiều chuộng mình. Ngay lúc Long Anh còn sống y vẫn tỏ ra quí mến nàng. Sau thời gian sống chết có nhau bây giờ nàng biết mình với đứa con mới sinh phải sống dưới sự che chở và lo lắng của Lãng Thư Sinh. Nàng cảm phục Lãng Thư Sinh vì tài ba thêm lòng nghĩa hiệp không màng sống chết giúp đỡ người cô thế. Còn Lãng Thư Sinh quí mến nàng vì đức hạnh và nhan sắc. Do đó kề cận bên nhau lâu ngày tất nảy sinh tình cảm. Điều đó cũng không có gì lạ.

– Ta tính lưu lại đây chừng mươi ngày nữa chờ cho em cứng cáp hơn rồi mới tìm cách ra khỏi cái hang này…

– Ra khỏi hang rồi mình đi về đâu Lãng ca?

– Ta tính đưa em và Ngọc Sơn về đảo Cát Bà sống…

– Lãng ca tính như vậy cũng được. Mẹ con em giờ chỉ còn có anh là người duy nhất. Chỉ tội cho Long Anh…

Nói tới đó Tường Vi rơm rớm nước mắt. Hiểu nỗi đau lòng cũng như thương cho hoàn cảnh của Tường Vi nên Lãng Thư Sinh nhẹ tìm lời nói mong làm vơi đi phần nào bi thương của nàng.

– Ta hiểu Vi muội đau lòng khi phải xa Long Anh nhưng vùng này hoang vu, sơn lam chướng khí đầy dẫy nên khó sống lắm. Về Cát Bà ta có thể tìm ra cách sinh nhai dễ dàng. Huống chi ta không muốn Hạ Long trưởng thành ở nơi rừng thiêng nước độc không có sự giao tiếp với bên ngoài…

– Em hiểu anh lo lắng cho tương lai của Hạ Long. Chừng nào mình đi hả anh?

– Ta chưa định chắc chắn là ngày nào vì còn phải xét lại vài chuyện nhỏ như xem nhân viên do thám có còn lẩn quẩn ở đây không. Ngoài ra muốn đi về Cát Bà ta cũng phải có tiền. Em với ta hiện giờ trong túi hổng có một đồng…

Tường Vi mỉm cười khi nghe Lãng Thư Sinh nói. Trong trí nàng hiện ra ý nghĩ: ” Em nghèo lắm nhưng em có anh và Hạ Long. Như vậy là giàu rồi…”. Đang nói thấy Tường Vi cúi đầu cười Lãng Thư Sinh tò mò bèn hỏi.

– Em cười gì vậy?

Tường Vi lắc đầu mà má hồng lên vì thẹn thùa. Nàng làm sao nói cho người ngồi bên cạnh nghe ý nghĩ thầm kín của mình nên cười gượng.

– Dạ em chỉ nghĩ về chuyện xa xưa…

Tới đây hai người im lặng không nói chuyện nữa dù ở trong lòng họ có nhiều điều muốn nói. Không khí trong động đá im vắng và lạnh lùng trừ tiếng lửa nổ tí tách.

Mấy lần trở ra ngoài cửa hang thấy con rắn đã chết và xác người đang thối rữa khiến cho cả lòng hang có mùi hôi thúi nồng nặc không chịu được phải dời chỗ ở vào sâu bên trong gần cuối hang thì hôi thúi mới bớt đi. Y cũng trở lại Lý gia trang hai lần vào ban đêm song cũng không tìm ra vết tích gì chứng tỏ nhân viên do thám còn lưu lại trong vùng để rình bắt mình với Tường Vi. Sau đó lén lút đột nhập vào gia trang lúc ban ngày y tìm được chút bạc lẽ làm lộ phí về Cát Bà. Tối đêm hôm đó ngồi bên nhau cạnh đống lửa, đắn đo giây lát Lãng Thư Sinh mới mở lời.

– Sáng mai ta sẽ trở lại gia trang lần cuối cùng để dò xét. Vi muội có muốn tìm cái gì không?

– Dạ chắc không. Em chỉ nhờ anh thay em thắp trước mộ Long Anh nén hương giã từ…

Nhìn vào đôi mắt long lanh như có nước sắp trào ra, không biết nghĩ sao mà Lãng Thư Sinh vội nắm tay Tường Vi xiết nhè nhẹ như thay cho lời an ủi. Tường Vi liếc nhanh y rồi để yên bàn tay cho y nắm.

– Ta sẽ làm cho em. Long Anh chắc ngậm cười nơi chín suối khi biết mình còn có kẻ nối dõi tông đường…

Nhìn đôi vai run run Lãng Thư Sinh biết Tường Vi khóc không thành tiếng nên phải kiếm chuyện khác nói cho vui.

– Em đọc sách nhiều vậy có biết về loại ngọc rắn không?

Nhoẻn miệng cười Tường Vi háy Lãng Thư Sinh.

– Em mà hay chữ với đọc sách nhiều. Anh là học trò mà lại hỏi em…

Lãng Thư Sinh bật cười vui vẻ.

– Ta hay chữ đâu bằng em. Con hổ mang chúa chết ngoài động theo ta đoán nó sống mấy trăm năm rồi. Người ta đồn nếu con rắn mà sống lâu thì trong đầu nó có ngọc. Loại ngọc này có thể trị được nọc độc của rắn và nhiều thứ nọc độc khác…

– Dạ… Em cũng có nghe nói mà chưa bao giờ được thấy ngọc rắn. Ở trong sách Lĩnh Nam Tạp Ký có nói thứ ngọc hút nọc độc là thứ ngọc lấy trong óc con rắn độc ở đảo Tây Dương lớn bằng hạt biển đậu, hay hút các thứ thũng độc và nọc độc của rắn rết. Khi nào bị nhiễm các thứ nọc độc đó lấy viên ngọc để vào chỗ đau thì nó bám chặt lấy. Hể hút hết chất độc thì nó rời ra rồi người ta lấy sữa người tẩm cho nó thấy sắc sữa xanh thì đổ đi. Nếu không tẩm sữa thì viên ngọc sẽ vỡ ngay…

Nói tới đó Tường Vi cười lỏn lẻn như nhớ lại chuyện gì. Liếc nhanh Lãng Thư Sinh đang ngồi cạnh nàng thỏ thẻ.

– Đây chắc là loại hấp độc châu mà người xưa nhắc tới. Con rắn mà anh đâm chết lớn lắm và sống lâu lắm nên chắc có ngọc. Anh định bửa đầu con rắn để tìm ngọc à?

– Em nói đúng. Ta định bửa đầu con rắn ra coi có ngọc không. Nếu tìm được viên ngọc rắn thì làm sợi dây chuyền đeo vào cổ cho em hoặc Ngọc Sơn để tránh bị trúng độc…

Nghe nói như vậy Tường Vi quay nhìn Lãng Thư Sinh với vẻ biết ơn.

– Vậy thì ngày mai mình đi ra chỗ con rắn chết…

– Em đừng đi… Ngoài đó dơ dáy và hôi thúi lắm…

– Em muốn đi… Em muốn chia xẻ với anh… Em muốn anh đi đâu thì em theo đó…

Biết không cản được Tường Vi nên Lãng Thư Sinh gật đầu cười nói.

– Ừ… Nếu em không ngại thì mình đi. Bây giờ em ngủ đi. Em với Ngọc Sơn nằm gần đống lửa cho ấm…

Tường Vi im lặng tới nằm cạnh con trai kế bên đống lửa. Đêm hôm đó thức giấc gần sáng nàng thấy mình được đắp thêm chiếc áo choàng của Lãng Thư Sinh còn y chỉ mặc phong phanh lớp áo mỏng ngồi im an thần định khí.

Sáng thức dậy Tường Vi thấy Lãng Thư Sinh ngồi ôm Ngọc Sơn bên cạnh đống lửa cháy sáng rực. Mùi mỡ rớt xuống than hồng cháy xèo xèo bốc mùi thơm phức. Ngồi dậy vấn lại mái tóc rối Tường Vi cười gượng.

– Em đúng là đoảng. Con hổng lo mà cơm cũng chẳng nấu…

Nựng má Ngọc Sơn, Lãng Thư Sinh cười cười.

– Em mới sanh sức khỏe đã hồi phục đâu mà làm những chuyện đó. Em rửa mặt đi rồi mình ăn cơm…

Sau khi rửa mặt và chỉnh lại y phục, Tường Vi giành bồng Ngọc Sơn trong lúc ăn uống. Bữa ăn đạm bạc với chút thịt nướng và chút lá cây rừng làm rau. Hai người ăn nhanh xong thu dọn mọi thứ gói lại cẩn thận phòng khi có chuyện gì xảy ra thì xách chạy cho lẹ. Tay cầm đuốc đi trước để dò đường và cũng dùng lửa xua khí độc và mùi hôi thúi trong hang, Lãng Thư Sinh quan sát không bỏ sót bất cứ cái gì trong hang. Máu khô vương vải khắp nơi. Gió theo các lỗ hổng bên ngoài lùa vào làm cho không khí hơi thoáng đi và mùi hôi thúi cũng giảm đi rất nhiều so với vài hôm trước.

– Hôi quá… Thúi quá…

Nghe Tường Vi lên tiếng, Lãng Thư Sinh mỉm cười ngoái đầu lại nói.

– Vậy thì em đừng đi nữa…

– Em chỉ than vậy thôi chứ thúi cách mấy em cũng chịu được…

Lãng Thư Sinh dừng lại khi thấy kiến, con nào con nấy lớn gần bằng đầu cây trâm cài tóc bu dài dài theo bộ xương của con rắn. Chắc nhờ kiến ăn nên bộ xương trắng hếu không còn chút thịt nào. Sợ kiến bu nên cả hai đi sát vào vách đá và chậm chạp tiến dần về cửa hang. Tường Vi bụm miệng khi thấy những bộ xương người nằm la liệt trên mặt đá rong rêu và trơn trợt. Mùi hôi thúi ở gần cửa hang vẫn còn phảng phất vì người chết rất nhiều. Đứng quan sát giây lát Lãng Thư Sinh hỏi Tường Vi.

– Em nghĩ mình phải làm sao để tìm ra viên ngọc?

Cười vui vẻ Tường Vi trả lời liền.

– Anh phải dùng lửa xua mấy con kiến đi. Nó bu đầy mình có thấy gì đâu…

Nghe lời Lãng Thư Sinh đưa đuốc đốt chết đám kiến bu quanh cái đầu con rắn trơ xương ra trắng hếu. Bị lửa đốt đàn kiến lớp bị chết lớp chạy đi chỗ khác. Sợ dùng trường kiếm sẽ làm hư viên ngọc nên Lãng Thư Sinh phải dùng thanh đoản kiếm hì hục chém chặt, bửa cạy cố tách cái sọ của con rắn ra làm đôi. Cuối cùng thì cái sọ cứng như đá cũng bị tách ra. Có lẽ vì hiếu kỳ nên Tường Vi bịt mũi bước tới nhìn vào bộ óc có chút nước vàng chảy ra. Óc con rắn đã thối rữa gần hết. Sợ bị nhiễm độc nên Lãng Thư Sinh dùng mũi kiếm khều khều để tìm viên ngọc nếu có. Ở giữa đống bầy nhầy màu vàng hiện ra viên đá màu trắng ngà.

– Nó đó… Viên ngọc rắn đó Lãng ca…

Tường Vi reo nhỏ khi thấy viên đá tròn tròn màu trắng ngà nằm lẫn lộn trong đồng bầy nhầy bốc mùi thum thủm. Dùng mũi kiếm khều cho viên ngọc rớt ra ngoài xong Lãng Thư Sinh cũng không dám cầm mà dùng miếng vải gói lại rồi cười nói với Tường Vi.

– Mình nên rửa sạch nó trước khi đụng tới…

Thong thả trở về chỗ ở Tường Vi đứng nhìn Lãng Thư Sinh kỳ cọ viên đá lấy ra từ đầu con rắn. Sau khi được rửa viên ngọc có màu trong và sáng hơn. Nó lớn chỉ bằng đầu ngón tay không biết làm bằng chất gì mà nặng và cứng rắn hơn đá thường rất nhiều. Lấy trong người ra cái túi nhỏ màu đỏ, Lãng Thư Sinh trút hết mấy viên thuốc vào túi áo của mình xong bỏ viên ngọc vào trong túi, cột lại cẩn thận đưa cho Tường Vi kèm theo câu nói.

– Đây là quà tặng của anh cho em…

Tường Vi cảm động ứa nước mắt. Mân mê giây lát nàng mới đeo vào cổ rồi cười thốt.

– Em biết cám ơn là thừa nhưng em vẫn muốn nói ra lời cám ơn xuất phát tự đáy lòng em. Anh là một người đàn ông vĩ đại trong mắt em…

Nói xong Tường Vi đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Lãng Thư Sinh và xiết chặt lại.

– Anh làm tất cả những gì anh có thể làm để cho em và Ngọc Sơn được sống bình yên và bớt cơ cực…

Tường Vi gật đầu cười mà nước mắt chảy thành dòng trên mặt.

Chiếc thuyền buôn từ từ đi vào cửa Y Bích. Nhằm lúc thủy triều lên nên sông Ngu rộng và khá sâu đủ để cho loại thuyền buôn và chở hành khách đi vào mà không sợ bị mắc cạn. Chừng khắc sau chiếc thuyền đi biển cặp vào vào cây cầu gỗ của xã Y Bích. Trong lốt thường dân Lãng Thư Sinh với Tường Vi đứng ngắm quang cảnh phố xá rộn rịp. Quay nhìn con trai đang nằm ngủ trên lưng của Lãng Thư Sinh nàng hỏi nhỏ.

– Mình lên đây hả Lãng ca?

Lãng Thư Sinh liếc nhanh Tường Vi. Thấy nàng mặt mũi bơ phờ vì mấy ngày bị say sóng ói mữa hoài nên chẳng ăn uống gì được, y nhỏ nhẹ lên tiếng.

– Mình lên đây nghỉ ngơi qua đêm rồi sau đó dùng đường bộ về Cát Bà… Đi bằng thuyền thì dễ dàng song thấy em bị say sóng ăn uống không được nên ta ngại em không có đủ sữa cho Ngọc Sơn bú.

Tường Vi cảm động khi nghe Lãng Thư Sinh thốt. Sau khi được y cứu mạng ở trong động đá vô danh nàng quyết định đem con theo y về Cát Bà sinh sống. Nàng đã suy nghĩ chính chắn khi quyết định như vậy. Ở cạnh Lãng Thư Sinh thời tánh mạng của nàng với con trai mới được an toàn. Ngoài ra con trai nàng còn được sự dạy dỗ của một vũ sĩ giang hồ thạo cả văn lẫn võ. Dù muốn thủ tiết, sống ở vùng đất mà người chồng thân yêu đã nằm xuống nhưng nghĩ tới tương lai của đứa con duy nhất nàng phải hy sinh. Trước khi chết Long Anh đã gởi gấm nàng lại cho Lãng Thư Sinh bảo bọc và nàng tuân theo ý nguyện của chồng. Sống với nhau thời gian, chia xẻ bao hoạn nạn; nàng biết Lãng Thư Sinh là một người tốt. Đối với nàng, y thật sự kính trọng, thương mến và săn sóc mà không hề có những cử chỉ khinh bạc hay sàm sở của phường bại hoại. Bây giờ số phận đẩy đưa bắt phải sống với y, nàng đã nói cho y biết mình muốn để tang chồng đúng ba năm. Nàng nhớ lại khi nói ra ý nghĩ của mình thời Lãng Thư Sinh nghiêm nghị thốt một câu: ” Em cứ thủ tiết thờ Long Anh ba năm, năm năm hoặc lâu hơn nữa cũng được. Ta thương mến và kính phục em với lại ta đã nhận lời ủy thác của Long An sẽ bảo bọc em và Ngọc Sơn nên ta sẽ làm đúng theo ý nguyện của Long Anh…”. Tường Vi kinh ngạc khi nghe Lãng Thư Sinh nói như vậy. Nàng cảm động ứa nước mắt vì tiếng em mộc mạc, giản dị và chân thành phát ra từ một người đàn ông trầm lặng và kín đáo như Lãng Thư Sinh.

– Vi em… Mình lên bờ đi em…

Đang suy nghĩ Tường Vi cười khi nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Lãng Thư Sinh.

– Dạ…

Nói xong Tường Vi cùng người bạn đồng hành bước lên cầu gỗ. Người ngoài nhìn vào tưởng họ là đôi vợ chồng son. Họ đi dài theo con đường hai bên hàng quán san sát. Người đi lại đông đảo. Tường Vi để ý thấy Lãng Thư Sinh tuy đi bên cạnh nàng mà thỉnh thoảng lại liếc nhanh ra sao. Tò mò nàng thì thầm hỏi.

– Có chuyện gì hả Lãng ca?

Lãng Thư Sinh trả lời nhỏ.

– Không có chuyện gì. Ta chỉ xem chừng có người theo sau ta…

Nghe nói như vậy Tường Vi hơi có vẻ lo âu. Bị nhân viên do thám truy đuổi là mối lo sợ của nàng từ lúc hai người gặp nhau ở miếu Ngô Vương. Bây giờ nàng còn lo sợ hơn vì có thêm đứa con mới vừa đầy tháng.

– Em đừng sợ… Ta chỉ xem chừng thôi…

Nói lời trấn an xong Lãng Thư Sinh vòng tay kéo Tường Vi sát vào người của mình. Thấy nàng mở to mắt nhìn mình với vẻ ngạc nhiên, y cười đùa.

– Mình giả làm vợ chồng để cho người ta khỏi nghi ngờ…

Tường Vi cười nghĩ thầm.

– Thì mình có phải vợ chồng thiệt đâu mà giả vờ…

Nghĩ tới đó nàng đâm ra thẹn thùng. Như để che dấu nàng cúi mặt nhìn xuống đất. Cũng may Lãng Thư Sinh có lẽ đang chú tâm vào chuyện xem có ai theo dõi nên không thấy được vẻ thẹn thùng và bối rối của nàng. Nhìn thấy cái bảng đề Y Bích tửu lầu, Lãng Thư Sinh nói nhỏ với Tường Vi.

– Mình vào đây trọ một đêm rồi mai sẽ lên đường… Em cũng cần phải ăn uống bổ dưỡng mới có sữa cho Ngọc Sơn…

– Anh có tiền không. Ăn xong bị níu áo là anh chịu đó…

Tường Vi nói đùa trong lúc sửa lại gói hành lý cồng kềnh đang mang trên vai. Vì giả dạng thường dân, Lãng Thư Sinh phải gói thanh trường kiếm lại thành một cái bọc dài cho Tường Vi mang còn y đèo Ngọc Sơn. Bước vào cửa tửu lầu Y Bích y lại liếc ra sau lần nữa. Không thấy có người nào khả nghi mới an lòng mướn phòng trọ qua đêm để sáng ngày mai đi sớm. Mướn phòng, tắm rửa và thay đổi y trang xong hai người xuống lầu ăn tối. Chọn một bàn trong góc họ ngồi ngắm cảnh phố phường đông đúc.

– Lãng huynh tính theo đường nào về Cát Bà?

Hơi trầm ngâm giây lát Lãng Thư Sinh mới thì thầm với Tường Vi.

– Từ xã Y Bích về Cát Bà có hai đường đi. Đường thứ nhất là theo đường thiên lý từ xã Y Bích huyện Thống Binh đi tới huyện Tống Giang, vượt qua đèo Ba Dội về lộ Trường Yên rồi sau đó mới về Cát Bà. Đường này dễ đi và an toàn vì mình có thể nghỉ đêm ở các làng xã dọc theo đường thiên lý. Nó chỉ có cái bất lợi lớn là dễ đụng với nhân viên do thám. Họ suy đoán là vì có em là đàn bà thêm con nhỏ nên anh phải chọn đường dễ đi hơn…

Nghe tới đó Tường Vi làm thinh giây lát mới nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi.

– Còn đường thứ nhì thưa anh?

Ngần ngừ một chút Lãng Thư Sinh mới cười nói.

– Đường thứ nhì là con đường tắt. Từ Y Bích mình sẽ dùng đường nhỏ đi Nga Lạc tới vùng Yên Mô thuộc lộ Trường Yên rồi sau đó đi về Cát Bà.

Nói tới đó Lãng Thư Sinh ngưng lại khi thấy gã hầu bàn bưng thức ăn ra. Biết Tường Vi cần phải ăn nên Lãng Thư Sinh bảo nàng đưa con cho y ẵm. Mới đầu nàng không chịu song bắt gặp nét mặt nghiêm của y nàng cười gượng trao Ngọc Sơn cho y. Lúc gần đây vì phải trốn tránh sự truy bắt của đoàn do thám Thăng Long nên Tường Vi ăn uống kham khổ, bữa đói bữa no mà bây giờ được ăn thức ăn nóng và hương vị đậm đà thơm tho khiến cho nàng vừa ăn vừa khen ngon và ăn liền một lúc ba bát cơm. Đang ăn ngước lên thấy Lãng Thư Sinh đang nhìn mình nàng cười hỏi.

– Lãng ca có bao nhiêu tiền vậy?

Lãng Thư Sinh cười trả lời lấp la lấp lửng.

– Không nhiều lắm nhưng đủ cho em ăn như vầy mỗi ngày. Ta định mướn một cổ xe ngựa đi về Cát Bà cho em đỡ vất vả. Nhưng ta sợ đi như thế rất dễ cho nhân viên do thám để ý…

Tường Vi gật đầu. Đặt đôi đũa xuống bàn nàng thì thầm.

– Em nghĩ mình nên đi bộ tiện hơn. Mình chỉ cần cải trang sơ sơ thành người đi làm ăn xa ẵm con về thăm phụ mẫu…

Nói tới đây Tường Vi đỏ bừng cả hai má vì thẹn thùng khi thấy Lãng Thư Sinh nhìn mình mỉm cười. Nàng cũng không hiểu sao mình lại buột miệng nói ra câu đó. Có lẽ để chữa thẹn nàng hỏi.

– Lãng ca là vũ sĩ giang hồ mà Lãng ca có biết cách cải trang hông?

Lãng Thư Sinh cười nhẹ hắng giọng, mà giọng lại có chút bông đùa.

– Ta không giỏi về thuật cải sửa diện mạo tuy nhiên giả làm người đi làm ăn xa cùng em ẵm con về thăm phụ mẫu thì ta có thể làm được…

Mặt của Tường Vi càng đỏ hơn nữa khi nghe Lãng Thư Sinh lập lại lời của mình. Nàng nói giả làm người đi làm ăn xa ẵm con về thăm phụ mẫu thì chẳng khác gì hai vợ chồng. Nhận ra cái ý đó nên Lãng Thư Sinh mới bông đùa. Như để tránh bị người bạn đồng hành bông đùa nàng nói cười giơ tay chỉ.

– Lãng ca… Người đó ăn mặc thật là lạ…

Đang ngồi ôm bé Ngọc Sơn nghe Tường Vi nói Lãng Thư Sinh quay đầu lại nhìn ra cửa quán. Tường Vi thấy y hơi cau mày và chăm chú nhìn một người đàn ông ăn mặc khá lạ so với mọi người chung quanh. Quần áo làm bằng da thú, chân mang xà cạp cũng bằng da thú rừng, mái tóc dài quá vai; kẻ lạ quấn quanh người một sợi dây đai cũng bằng da thú treo lủng lẳng mấy chục mũi dao nhọn lễu. Đứng bên kia kẻ lạ thong thả băng qua đường vào quán ăn nơi y và Tường Vi đang ngồi. Tường Vi nhận thấy sự giới bị của Lãng Thư Sinh. Tay bồng Ngọc Sơn mà ánh mắt của y liếc chừng kẻ lạ đang bước vào quán. Không phải chỉ mình Tường Vi và Lãng Thư Sinh mới chú ý tới người khách lạ mà hầu như thực khách ở trong quán cũng đều ngước nhìn. Có lẽ họ chú ý chỉ vì cách ăn mặc kỳ dị và dáng vẻ rừng rú của hắn. Tuy nhiên hắn lại không màng tới sự hiếu kỳ của thực khách. Đảo đôi mắt sáng rực liếc một vòng quanh quán xong hắn thong thả bước về chiếc bàn trống đặt ở sau lưng của Tường Vi. Gọi là thong thả song để ý kỹ nàng thấy hắn đi chậm rãi, bước từng bước khoan thai hòa hoãn mà lại chắc nịch. Hình như nàng đã thấy những bước chân như vậy ở Lãng Thư Sinh, Hoàng Sa Quái Khách, Hải Âu Xứ Kiếm và nhiều người nữa. Dường như biết Tường Vi nhìn gì, Lãng Thư Sinh thì thầm.

– Đó là bước chân khổ luyện…

Tường Vi hơi mỉm cười nhìn Lãng Thư Sinh rồi cười nói nhỏ.

– Lãng ca đưa Ngọc Sơn cho em bế để anh còn ăn cơm…

Lãng Thư Sinh thầm cám ơn về cử chỉ tế nhị của Tường Vi. Y biết nàng giành phần ôm con để cho y rảnh tay vừa ăn cơm mà cũng có thể đối phó với kẻ lạ nếu có chuyện bất ngờ xảy ra. Trao con cho Tường Vi xong Lãng Thư Sinh mới cầm lấy đôi đũa. Tường Vi thì thầm.

– Bước chân khổ luyện là bước chân gì vậy Lãng ca?

Vừa ăn Lãng Thư Sinh vừa vui vẻ giải thích.

– Bước chân khổ luyện hay có người còn gọi là bước chân vũ sĩ. Đó là những bước chân thành tựu được bởi sự rèn luyện theo một bộ pháp riêng biệt lâu dần thành thói quen. Nhìn bước chân của một vũ sĩ người ta có thể ước đoán ra phần nào trình độ vũ thuật của hắn…

Lời giải thích của Lãng Thư Sinh khơi động tính tò mò của Tường Vi. Từng sống kề cận bên các cao thủ giang hồ nổi tiếng nhưng nàng lại không chú tâm lắm về vũ thuật. Bây giờ hoàn cảnh đẩy đưa nàng phải sống chung với một vũ sĩ là Lãng Thư Sinh nên ít nhiều gì nàng cũng tò mò muốn biết.

– Thế anh nhận xét người này ra sao?

Dù không nhìn nhưng Lãng Thư Sinh dường như cũng biết những lời đối thoại của mình với Tường Vi chắc lọt vào tai của kẻ lạ.

– Người này phải có công phu khổ luyện cao siêu lắm mặc dù hắn còn trẻ. Ít nhất y phải có từ mười lăm tới hai mươi năm miệt mài khổ luyện…

Trong lúc Lãng Thư Sinh nói thì Tường Vi lại ngước nhìn người khách lạ. Nhờ vậy nàng thấy hắn nhếch môi cười liếc Lãng Thư Sinh. Cặp mắt của hắn sáng lấp loáng thứ hàn quang lạnh ngắt. Nàng rùng mình sờ sợ khi chạm phải ánh mắt của hắn.

– Em hãy nhìn kỹ bàn tay của y…

Lãng Thư Sinh thì thầm một câu ngắn gọn. Tường Vi nhận thấy người lạ có hai bàn tay thật lớn so với người thường nhờ lòng bàn tay lớn và mười ngón tay dài. Lãng Thư Sinh là người cũng có mười ngón tay dài mà người này còn dài hơn y nữa. Dù không nhìn song dường như có mắt ở sau lưng nên kẻ lạ tới gần chừng ba bước thì y lại ngưng gắp thức ăn mà giơ đôi đũa cây lên. Đang ăn cơm dĩ nhiên cử chỉ giơ đũa đâu có gì khác lạ. Nếu để ý mới biết tuy tay cầm đũa mà y như lắng nghe từng bước chân cũng như bất cử cử chỉ nào của kẻ lạ đang đi tới gần. Y chỉ ăn trở lại khi kẻ lạ ngồi xuống chiếc bàn trong góc. Cuối cùng rồi Tường Vi với Lãng Thư Sinh cũng ăn xong bữa ăn tối. Ôm đứa con trai đang nhắm mắt ngủ say, Tường Vi im lặng nhìn Lãng Thư Sinh móc tiền đưa cho người hầu bàn đoạn nháy mắt ra hiệu cho mình đứng lên. Nhờ vậy nàng thấy ánh mắt sáng như sao của y liếc nhanh về phía chỗ ngồi của kẻ lạ xong rồi mới bước theo sau lưng của mình. Mở cửa nhường cho Tường Vi vào phòng trước Lãng Thư Sinh mới khép cửa lại. Không có nhiều tiền để mướn phòng rộng nên họ chỉ mướn được căn phòng hẹp với cái giường đủ chỗ cho hai người nằm. Nhìn chiếc giường Tường Vi hơi đỏ mặt rồi cười hỏi nhỏ.

– Mình ngủ ở đâu hả Lãng ca?

Lãng Thư Sinh trả lời nhanh như đã có ý từ lâu rồi.

– Em với con ngủ trên giường còn anh sẽ ngồi luyện công…

Dạ tiếng nhỏ Tường Vi ẵm con tới đặt trên giường rồi quay lại thấy Lãng Thư Sinh ngồi xếp bằng trên sàn nhà. Biết vậy nàng lẳng lặng nằm xuống rồi lát sau vì mỏi mệt chìm dần vào giấc ngủ. Gần sáng thức dậy cho con bú nàng thấy Lãng Thư Sinh vẫn ngồi im không động đậy.