HỒI XXXVII Nghe lại chuyện xưa
Đường dài hun hút. Trời trưa nắng gắt. Bước song song với Lãng Thư Sinh, đưa tay áo lau mồ hôi chảy trên trán, Tường Vi nhìn quanh quất cảnh vật hoang sơ và vắng vẻ hai bên đường. Hai ngày đi bộ trôi qua khiến cho nàng cảm thấy mệt mỏi nhưng trong lòng lại có chút phấn khởi và nhất là bớt âu lo vì không thấy có ai theo sau lưng của mình. Đường vắng lặng do đó nếu có ai theo dõi Lãng Thư Sinh biết liền và sẽ lên tiếng nói cho nàng biết để đề phòng.
– Mình đang ở đâu vậy Lãng ca?
– Nếu ta không lầm thì mình đang ở đâu đó trong huyện Thống Binh…
Ngừng nói, phóng mắt nhìn về phía trước y quay qua cười nói với Tường Vi.
– Mình đang đi trong địa phận của xã Duy Tinh huyện Thống Binh…
– Làm sao Lãng ca biết mình đang đi trong địa phận xã Duy Tinh?
Cười chúm chiếm Tường Vi hỏi vặn. Quay qua nhìn thấy nụ cười của người đi bên cạnh, Lãng Thư Sinh bật lên tiếng cười vui vẻ. Y biết Tường Vi tìm cách gợi chuyện với mình.
– Tại vì từ cửa Y Bích ta phải noi theo đường làng để về xã Duy Tinh vốn là lị sở của huyện Thống Binh. Ở đây mới có đường đi về huyện Nga Lạc. Em cũng biết Thanh Hóa là vùng đất trù phú vào bậc nhất của nước ta nhờ đất rộng người đông, rừng núi ngút ngàn và có nhiều danh lam thắng cảnh nổi tiếng…
Tường Vi bật cười thánh thót rồi sau đó mới cất giọng nhỏ nhẹ.
– Em đồng ý với Lãng ca về nhận xét đó.
– Chắc em chưa quên là năm ngoái khi mình từ ngoài bắc vào trong nam để trốn tránh thì mình có đi qua…
Nghe tới đó Tường Vi quay qua nhìn Lãng Thư Sinh với ánh mắt sáng long lanh và nụ cười tươi tắn. Giọng nói thanh thoát của nàng vang lên trong buổi trưa nắng.
– Lãng ca có trí nhớ rất tốt cho nên anh vẫn còn nhớ là mình đã thăm viếng đền Bà Triệu…
– Trí nhớ của em còn tốt hơn ta bội phần…
Tường Vi nói trong tiếng thở dài.
– Mau thật… Người xưa bảo thời gian như bóng câu qua cửa sổ quả không sai… Năm ngoái chúng ta vầy đoàn vào Tân Bình tuy có gian khổ và nguy hiểm nhưng em còn được rất nhiều người bảo bọc bao che. Bây giờ thì…
Tường Vi nghẹn giọng. Im lặng giây lát nàng mới cười quay qua nhìn người bên cạnh. Lãng Thư Sinh thầm thở dài khi thấy hai dòng nước mắt còn đọng trên làn da mặt đã bắt đầu rám nắng của Tường Vi.
– Bây giờ thì em còn có Ngọc Sơn và ta ở bên cạnh. Ta đã nhận lời ủy thác của Long Anh là sẽ bảo bọc em với Ngọc Sơn. Lời hứa đó ta vẫn canh cánh bên lòng…
– Em cảm ơn Lãng ca…
Dường như không muốn nói tới chuyện buồn nên Lãng Thư Sinh cất tiếng nói.
– Mình đi bộ chút nữa rồi kiếm chỗ nào cho em nghỉ mệt và ăn trưa…
– Lãng ca không mệt sao?
– Không. Ta có thể đi một mạch từ sáng tới chiều không cần nghỉ ngơi và ăn uống…
Tường Vi cười gật đầu.
– Em quên là Lãng ca biết võ…
Cười nhẹ Lãng Thư Sinh giải thích.
– Không phải ta biết võ mà đi không mệt. Chỉ vì từ nhỏ tới lớn ta đã luyện tập cách thức đi bộ mà không mệt mỏi…
– Thật hả Lãng ca?
Biết Tường Vi không am tường võ nghệ với lại cũng muốn nói chuyện để làm cho nàng quên đường dài nên Lãng Thư Sinh giải thích cặn kẽ.
– Cơ thể của một người biết võ trên căn bản không khác gì người thường. Chỉ có một điều khác biệt là người biết võ đã được luyện tập theo một cách thức đặc biệt để có đủ sức đối phó lại những gì xảy ra cho họ. Chắc em có nghe Hoàng Đảo Chúa nói về chuyện luyện nội lực?
Tường Vi mỉm cười vì câu hỏi của Lãng Thư Sinh. Nó làm cho nàng nhớ tới vị chúa đảo Hoàng Sa. Trong nhóm các cao thủ hiệp đạo, không kể Lãng Thư Sinh thì nàng lại thân cận với Hoàng Sa Quái Khách hơn nhiều người khác. Lớn hơn nàng nhiều tuổi, được nàng tôn là Hoàng đại ca do đó vị chúa đảo Hoàng Sa coi nàng như đứa em gái nhỏ nên thương mến và chiều chuộng nàng hơn hết. Trong những lúc kề cận Hoàng Sa Quái Khách có khuyên nàng nên luyện nội lực để có được một sức lực tiềm tàng trong cơ thể hầu chống trả lại bệnh hoạn. Y có nói sơ qua về cách thức luyện nội lực mà bước đầu tiên là hít thở. Tuy nhiên vì lúc đó đang mang thai cơ thể mỏi mệt với lười biếng nên nàng chưa có cơ hội để thực hành lời khuyên của Hoàng đại ca. Bây giờ nghe Lãng Thư Sinh nhắc tới chuyện luyện nội lực nàng tò mò muốn biết. Vả lại bây giờ nàng với Lãng Thư Sinh tuy không là vợ chồng mà suốt ngày đêm kề cận bên nhau nên nàng nghĩ đây là dịp tốt để cho mình học võ.
– Hoàng đại ca có khuyên em luyện nội lực để cho người luôn khỏe mạnh mà chưa có dịp. Bây giờ Lãng ca nhắc tới nên em muốn anh chỉ em luyện nội lực. Chắc anh hổng có sợ em biết võ rồi ăn hiếp anh?
Tường Vi bật lên tiếng cười thánh thót khi nói câu cuối cùng. Ngay cả Lãng Thư Sinh cũng không nín được cười khi nghe câu nói đó.
– Ta không sợ khi em biết võ rồi ăn hiếp ta đâu bởi vì chưa biết võ mà ta cũng sợ em rồi…
Tường Vi lại cất tiếng cười vui vẻ vì lời nói của người bạn đồng hành. Hơi mỉm cười Lãng Thư Sinh nói tiếp.
– Ta cũng định nói với em về chuyện luyện nội lực. Nó có nhiều cái lợi cho em lắm. Mỗi người đều có chứa sẵn trong thân thể một nguồn sức lực tiềm tàng cho nên luyện nội lực là cách thức phát huy cái sức lực tiềm tàng đó để dùng làm sức đề kháng lại yếu đau, bệnh tật hoặc bất cứ điều gì làm tổn thương tới cơ thể của mình. Sở dĩ em đi bộ mau mệt mỏi là vì em không sử dụng hết nguồn sức lực tiềm tàng trong thân thể của em…
Nghe tới đó Tường Vi vội lên tiếng ngắt lời Lãng Thư Sinh.
– Vậy khi nào thì Lãng ca mới bắt đầu dạy em luyện nội lực?
Hỏi xong Tường Vi thấy Lãng Thư Sinh quay sang nhìn mình cười mà giọng nói cất lên khá nhiều nghiêm trọng.
– Tối nay. Ta sẽ chỉ dạy em cách điều tức hơi thở. Đó là bước đầu tiên trong việc luyện nội lực…
– Còn Ngọc Sơn thì sao?
Hiểu ý của Tường Vi nên Lãng Thư Sinh trả lời nhanh.
– Ta sẽ lãnh việc dỗ con ngủ lúc ban đêm để cho em an tâm lo việc luyện nội lực. Em chỉ cần luyện mỗi đêm vài giờ là được rồi…
Ngoẹo đầu nhìn Lãng Thư Sinh, Tường Vi cười nói đùa.
– Coi bộ Lãng ca nhất quyết bắt em luyện võ hả. Em hổng thích gọi anh là sư phụ đâu…
Tường Vi cười thánh thót sau khi nói. Nàng càng cười lớn hơn khi nghe câu trả lời của Lãng Thư Sinh.
– Ta cũng không thích làm sư phụ của em đâu…
Nhờ nói chuyện với nhau nên Tường Vi quên đi phần nào mỏi mệt để đi một mạch tới chiều tối mới tới xã Duy Tinh vốn là lị sở của huyện Thống Binh. Vì không muốn cho mẹ con Tường Vi ngủ ngoài trời nên Lãng Thư Sinh phải trả giá đắt để có được một phòng trọ trên tầng lầu của một quán ăn. Trong lúc ngồi chờ thức ăn, Lãng Thư Sinh mới nói với Tường Vi.
– Sáng mai mình phải thức dậy thật sớm để đi tới địa giới phân chia hai huyện Thống Binh và Nga Lạc. Nghỉ một đêm ở đó rồi mình sẽ dùng đường nhỏ tới huyện lỵ Nga Sơn. Em chịu khó đi bộ…
Tường Vi cười khẽ gật đầu. Nàng nhận thấy mấy lúc gần đây Lãng Thư Sinh tỏ ra rất quí trọng và chiều chuộng nàng hơn lúc trước. Bất cứ việc gì y cũng hỏi ý kiến của nàng chứ không tự ý quyết định. Biết nàng chưa quen với cuộc sống kham khổ, ăn quán ngủ đường, không chịu được nắng mưa sương gió nên y không tiếc tiền tiêu khi có dịp. Chỉ có chuyện mướn xe ngựa đi cho nhanh thì y không làm vì sợ bị người ta chú ý và đến tai của nhân viên do thám nên hai người phải đi bộ và đôi lúc phải giả dạng nữa.
– Lãng ca tính còn bao xa nữa mình mới về tới đảo Cát Bà?
Im lặng giây lát Lãng Thư Sinh mới chậm chạp trả lời.
– Nếu xuông xẻ thì mình còn chừng nửa tháng đi bộ…
Tường Vi không hỏi nữa khi thấy hầu bàn mang thức ăn ra. Hai người ăn xong rồi vội vàng về phòng. Tắm rửa, thay đổi y trang cũng vừa lúc chạng vạng tối. Cho con bú no nê và chơi đùa giây lát xong Tường Vi bèn dỗ con ngủ vì nàng muốn rảnh rang để được Lãng Thư Sinh chỉ dạy cách thức luyện nội lực. Đợi cho con ngủ say Tường Vi mới lên tiếng.
– Lãng ca… Em sẵn sàng…
Khẽ gật đầu Lãng Thư Sinh tới ngồi đối diện với Tường Vi. Nàng nhìn tư thế ngồi kỳ lạ của Lãng Thư Sinh. Bàn chân phải lòn dưới chân trái đặt lên đùi trái, bàn chân trái lòn dưới chân phải đặt lên đùi bên phải, lưng thẳng, vai thẳng, hai cánh tay gấp lại đặt hờ lên đùi, bàn tay tả đặt vào lòng bàn tay hữu, hai ngón tay cái gần chạm nhau; y ngồi trên sàn vững vàng như người ta ngồi trên đất bằng. Nàng nghe giọng nói trầm và chậm rãi vang lên bên tai của mình.
– Ðây là thế tọa thiền mà sư phụ của ta thường gọi là tư thế phật ngồi. Ðây cũng chính là tư thế mà lúc lên năm, lên sáu ta đã được sư phụ chỉ dạy trong bài học vở lòng về khổ luyện nội lực. Hít vào đếm là một, thở ra đếm là hai cứ như thế tuần tự tới mười xong bắt đầu trở lại một mà không bị lầm lẫn và sơ sót. Qua một thời gian lâu hay mau tùy theo sự chuyên cần luyện tập người ta sẽ bước sang giai đoạn thứ nhì. Hít vào thở ra đếm là một, cứ như thế tới mười xong bắt đầu trở lại. Sau thời gian tọa thiền lâu dài tạp niệm sẽ từ từ lắng đọng giống như nước nếu để yên các chất cặn bả và dơ bẩn sẽ từ từ lắng xuống đáy…
Vâng theo lời chỉ dạy, Tường Vi ngồi theo tư thế phật ngồi, hít vào đếm là một, thở ra đếm trong trí là hai và cứ như thế tuần tự tới mười xong trở lại một.
– Lãng ca… Em đau chân…
– Ta biết… Vì em tập ngồi thiền lúc cơ thể đã trưởng thành nên xương cốt cứng. Tuy nhiên từ từ em sẽ quen và không còn bị đau nữa. Em có thể ngồi theo cách ” bán kiết già ” tức không có lòn bàn chân mà chỉ gác chân trái lên đùi phải và chân phải lên đùi trái…
Nói xong thấy Tường Vi vẫn ngồi theo tư thế cũ Lãng Thư Sinh mỉm cười không nói gì hết.
– Em cứ đếm hụt hoặc không nhớ là mình đã đếm tới đâu. Tại sao vậy?
– Tại vì trong tâm của em còn có nhiều tạp niệm. Đó là những ý tưởng lộn xộn bắt nguồn từ tâm trí của em. Lo âu, sợ sệt, vui buồn, giận dữ, hay bất cứ cái gì dẫn tới sự suy nghĩ đều là tạp niệm…
– Làm sao em dẹp bỏ tạp niệm?
– Em không cần phải dẹp bỏ tạp niệm. Cứ giữ cho thân không động thì tâm của em sẽ an tịnh. Tạp niệm cũng như những chất dơ bẩn ở trong nước để lâu sẽ lắng đọng xuống đáy. Theo thời gian tập luyện và khi thân và tâm của mình tịnh thì tạp niệm sẽ từ lắng đọng giống như chất cặn bả từ từ lắng đọng xuống đáy. Em cứ đều đặn hít thở mà đừng có quan tâm tới chuyện mình đếm đúng hoặc sai. Nên nhớ hơi thở nuôi sống mình. Em không ăn một tháng, nhịn uống nước tuần lễ chưa chết song chỉ cần không hít thở năm ba phút là em sẽ lìa bỏ Ngọc Sơn với anh. Bởi vậy mà hơi thở quan trọng nhất…
Không hỏi nữa Tường Vi ngồi im tập hít thở và học đếm như đứa trẻ mới bắt đầu học chữ. Từng sát na trôi qua trong đêm vắng và nàng cũng chìm theo hơi thở của mình cho tới khi tiếng oe oe của Ngọc Sơn đưa nàng trở về với đời thường. Quay sang nhìn nàng thấy được nụ cười và ánh mắt quan hoài của Lãng Thư Sinh đang ngồi bên cạnh.
– Ta muốn giúp em lắm nhưng chuyện cho con bú thì ta không thể…
Bật lên tiếng cười vui vẻ Tường Vi đứng dậy bước tới chỗ con đang khóc. Nằm xuống vạch áo ra cho con bú nàng thấy Lãng Thư Sinh vẫn còn trong tư thế phật ngồi. Nhận xét kỹ nàng thấy thế ngồi đó thật an nhiên, tự tại và vững chãi. Bây giờ nàng mới nghiệm ra câu ” thân không động thì tâm cũng không động. Thân vững thì tâm bình…”
Hừng đông. Lưng đèo Ngọc Sơn, tay ôm gói hành lý cồng kềnh trong đó chứa hai thanh kiếm và lương thực, Lãng Thư Sinh sóng bước với Tường Vi trên con đường từ xã Duy Tinh của huyện Thống Binh đi về xã Bình Lâm thuộc huyện Chi Nga hay còn gọi là Nga Lạc. Hai bên đường cỏ cây còn ngậm sương buổi sớm mai. Chỉ mang có gói hành lý nhỏ và nhẹ gồm quần áo của mình và con, Tường Vi rán bước kịp theo Lãng Thư Sinh.
– Em thấy khỏe không?
– Dạ khỏe… Em cảm thấy khỏe khoắn hơn ngày hôm qua. Với lại em cũng thấy tâm hồn mình thư nhàn. Có phải vì sự hít thở và ngủ ngon…
Cười nhẹ Lãng Thư Sinh gật đầu.
– Đúng. Em chỉ tập có một đêm mà đã thấy chút chút khác lạ. Nếu chuyên cần luyện tập hằng đêm thì em sẽ thấy còn nhiều chuyện lạ hơn…
– Như…
Tường Vi ngắt lời. Rồi như nhớ ra nàng bụm miệng cười nhìn người bạn đồng hành.
– Em xin lỗi đã ngắt lời anh…
Lãng Thư Sinh cười hiền.
– Không có chi. Em thông minh và chịu khó suy nghĩ cho nên em sẽ tự mình nghiệm ra nhiều điều hữu ích mà không cần anh chỉ dạy.
Tường Vi cười cúi nhìn xuống bước chân của mình xong ngước lên cười hỏi một câu mà khi nghe xong Lãng Thư Sinh cười gật gù.
– Em có thể vừa bước đi vừa hít thở được không Lãng ca?
– Được chứ. Chỉ có điều khó khăn cho người mới bắt đầu là giữ cho tâm của mình không động. Em cũng biết là khi thân động thì trí động rồi trí động lại làm cho tâm giao động. Tuy nhiên em cứ thử đi. Biết đâu…
Được Lãng Thư Sinh khuyến khích, Tường Vi vừa đi vừa tập hít thở và đếm hơi thở của mình. Hít vào đếm một, thở ra đếm hai. Hít vào đếm là ba thở ra đếm là bốn. Hít vào năm thở ra sáu. Hít vào là bảy thở ra là tám. Hít vào đếm 9 thở ra đếm mười và sau đó bắt đầu trở lại. Bước đi một lúc Tường Vi cảm thấy có điều gì trục trặc giữa bước chân và hơi thở của mình. Nàng chợt nghĩ ra một điều là tại sao mình không hòa hợp bước chân với hơi thở. Ngay lúc mũi hít vào, trí nàng đếm một thì cùng lúc đó chân phải cũng nhích động để bước tới rồi khi thở ra thì trí đếm hai thì chân trái cũng tự động bước lên. Cứ tuần tự như vậy mà nàng vừa hít thở, vừa đếm, vừa bước đi mải miết như quên mất thời gian, cảnh vật và luôn cả người bên cạnh. Lúc nào cũng quan tâm và để ý tới mọi cử chỉ của Tường Vi do đó Lãng Thư Sinh tỏ ra ngạc nhiên và thích thú khi thấy nàng mắt mở ra nhìn về phía trước mà chân vẫn bước đều đặn như không có vẻ gì mệt mỏi. Lạ lùng về điều đó y vận sức xuống chân bước nhanh hơn để vượt qua mặt của Tường Vi trong lúc nàng vẫn đều đặn bước không nhanh không chậm nhưng chỉ cách sau y chừng một bước. Như nghiệm ra điều gì y mỉm cười lẩm bẩm.
– Thật là sáng dạ và chịu khó suy nghĩ…
Vừa nói xong câu đó Lãng Thư Sinh nghiêng vành tai lắng nghe. Có tiếng bước chân vang trên con đường vắng không thấy bóng người nào đi hết. Lát sau tiếng bước chân nghe lớn hơn. Nhờ nhãn lực cực tinh y thoáng thấy xa xa nơi khúc quanh hiện ra một bóng người càng lúc càng gần hơn. Lãng Thư Sinh cau mày. Y nghe được tiếng bước chân nhẹ êm và nhặt khoan đều đặn khác với bước chân của người thường. Người không biết võ khi đi theo bẩm sinh sẽ đặt nguyên cả bàn chân xuống đất cùng một lượt. Vì vậy mà gây ra tiếng động lớn hơn. Nếu họ bước càng nhanh hoặc chạy nhanh thì tiếng bước chân càng lớn hơn, vang xa hơn khiến người khác dễ dàng nghe được. Trong khi người luyện võ khi bước đi họ đặt ngón chân xuống trước rồi sau đó mới tới gót chân. Cũng vì cách đi này mà bước chân của họ nhẹ, êm và ít gây ra tiếng động hơn. Những người chuyên luyện về khinh công còn đặc biệt hơn nữa là khi đi họ chỉ bước trên mười ngón chân mà thôi. Do đó bước chân của họ có thể nói nhẹ và êm gần như tiếng lá rụng. Lắng nghe tiếng bước chân của người lạ đang đi trên đường Lãng Thư Sinh nhận ra tiếng bước chân nhẹ, êm và nhặt khoan đều đặn song vẫn còn tiếng vang chứng tỏ người lạ tuy là một vũ sĩ giang hồ nhưng thuật khinh công chưa tới mức cao thâm. Lưng đèo Ngọc Sơn, song hành với Tường Vi nhưng Lãng Thư Sinh lại lưu tâm tới người đi sau lưng mình trong lúc Tường Vi vẫn thản nhiên bước vì nàng không nghe được tiếng bước chân còn cách chừng trăm bước. Lát sau người lạ chỉ còn cách họ mươi bước rồi bóng người vượt nhanh qua chỗ họ đang đi. Ngay lúc đó Tường Vi bật lên tiếng kêu. Nàng nhận ra người vừa vượt qua mặt mình chính là kẻ lạ đã vào quán ăn ở Y Bích. Cách ăn mặc của y rất lạ đời nên nàng nhận ra ngay.
– Lãng ca… Mình đã gặp người này…
Mắt không rời kẻ lạ, Lãng Thư Sinh nhẹ lên tiếng.
– Ta biết… Hi vọng y không gây rắc rối với mình…
Nghe câu nói đó Tường Vi quay qua nhìn Lãng Thư Sinh. Hiểu ý y cười giải thích.
– Xuyên qua cách ăn mặc ta đoán y là một vũ sĩ mới lộ diện trong giang hồ. Thường thường khi một vũ sĩ giang hồ muốn nhập giang hồ họ phải được sự đồng ý hoặc cho phép của sư phụ hay bậc trưởng thượng. Nói cách khác họ phải vượt qua sự khảo nghiệm rất khắt khe và khó khăn như phải đánh bại sư phụ…
– Đánh bại sư phụ. Làm sao mà học trò có thể giỏi võ hơn để đánh bại thầy được…
Mỉm cười Lãng Thư Sinh quay qua nhìn Tường Vi.
– Em có nghe chuyện xuất môn của Hải Âu Xứ Kiếm chưa?
Nghe tới đó Tường Vi cười reo lớn.
– Có nghe rồi. Anh ấy có kể cho em nghe là muốn được rời đảo để du lãng giang hồ anh ấy phải vượt qua mười cửa ải được trấn giữ bởi chín vị hộ pháp và sau cùng là thân phụ của anh ấy…
Lãng Thư Sinh cười gật đầu nói thêm.
– Hải Âu Xứ Kiếm phải giao đấu với phụ thân là vị chúa đảo tiền nhiệm và phải thắng ông ta thì mới được truyền chức chúa đảo và được phép vào đất liền hành hiệp giang hồ. Y đã xé được vạt áo của đối thủ. Đó là cách chứng minh y có chân tài thực học để xứng đáng được toàn thể môn sinh tôn làm chúa đảo.
– Em muốn hỏi anh một câu là…
Thấy Tường Vi ngừng lại nhìn mình tủm tỉm cười, Lãng Thư Sinh biết câu hỏi của nàng khó mà trả lời. Tuy nhiên y vẫn vui vẻ thốt.
– Em cứ hỏi đi đừng ngại. Nếu biết anh sẽ trả lời còn không biết anh sẽ nói không biết.
– Anh với Hải Âu Xứ Kiếm và Hoàng Sa đảo chúa ai giỏi võ nhất?
Nghe xong câu hỏi đó Lãng Thư Sinh bật cười ha hả.
– Không có ai giỏi võ hơn ai hết. Luận về quyền thuật thì anh không bằng Hoàng đại ca của em. So về kiếm thuật thì không chắc anh hơn được Hải tiểu ca của em. Còn so bì về thuật phi hành thì ba người có thể ngang nhau hoặc có thể anh chạy nhanh hơn họ chút chút. Tuy nhiên nói về thuật phi hành thì Lưỡng Xúc Thư Sinh đứng đầu. Trong giới giang hồ Đại Việt hiện nay theo anh biết thì chẳng có ai sánh được với y. Y chạy còn nhanh hơn ngựa chạy…
– Chạy nhanh hơn ngựa?
Nghe câu hỏi và thấy Tường Vi nhìn mình với vẻ nghi ngờ Lãng Thư Sinh cười nói tiếp.
– Em còn nhớ lúc mình trốn khỏi Hoa Lâm rồi chạy vào Tân Bình đi giữa đường mình gặp Lưỡng Xúc Thư Sinh…
– Em nhớ. Anh ấy cho em với anh Long Anh cởi con ngựa Hắc Phong…
Khẽ gật đầu Lãng Thư Sinh vui vẻ nói.
– Hắc Phong là con thần mã có sức chạy ngàn dặm mà không mỏi mệt…
Ngước nhìn trời thấy mặt trời gần đứng bóng Lãng Thư Sinh quay qua hỏi Tường Vi.
– Em mệt chưa. Nếu em mệt thì mình nghỉ ăn trưa. Còn nếu em chưa mệt thì mình đi tiếp. Trong lúc đi ta sẽ kể cho em nghe một câu chuyện có liên quan tới Lưỡng Xúc Thư Sinh…
Từ khi quen biết với Lãng Thư Sinh rồi sau đó được nhóm giang hồ hiệp đạo cứu mạng hai vợ chồng ở Hoa Lâm và giúp đỡ họ vào Tân Bình, Tường Vi rất có thiện cảm và mến mộ các vũ sĩ giang hồ. Nay nghe Lãng Thư Sinh muốn kể cho mình nghe câu chuyện về Lưỡng Xúc Thư Sinh thì đâm ra rất hứng thú muốn nghe chuyện giang hồ.
– Trời còn sớm mà anh. Em cũng chưa mệt và đói bụng. Anh kể đi anh… Em muốn biết vì sao Lưỡng Xúc Thư Sinh được mọi người gán cho cái tên ” con ngựa hai chân…”
Tường Vi cười hắc hắc sau khi nói. Gật gù Lãng Thư Sinh hắng giọng kể.
– Với ý định bành trướng ảnh hưởng cũng như lãnh thổ, năm kỷ tỵ vua Lý Thái Tông gã Triều Dương công chúa cho Thân Thiệu Thái, châu mục châu Lạng. Tới năm bính tý vào tháng ba, nhà vua lại gả công chúa Kim Thành cho châu mục châu Phong là Lê Tông Thuận. Rồi sau đó vào tháng tám lại gả công chúa Trường Ninh cho châu mục châu Thượng Oai là Hà Thiện Lãm. Từ đó vùng đất mênh mông giáp với nước Đại Lý và hai tỉnh Lưỡng Quảng biến thành đất nhà của Lý triều.
Trải qua hai trăm năm, giới giang hồ Đại Việt nói riêng và dân chúng châu Lạng đều nghe danh biết tiếng họ Thân, đặc biệt nhất là Thân Trọng Anh Hùng. Tuy có họ hàng với vua, tuy giàu sang từ trong trứng nước, tuy không từng lưu lạc giang hồ; nhưng họ Thân quen biết hết các trang chủ của Thập Nhị Hiền Trang, chưởng môn nhân của các phái võ nổi tiếng trong nước cũng như nhiều vũ sĩ giang hồ tăm tiếng.
Thân gia trang không lúc nào không có khách, khách giang hồ lẫn lái buôn ngựa. Mã trường của Thân Trọng Anh Hùng tọa lạc trong vùng Nước Hai, rộng ngàn dặm và nuôi hàng chục ngàn con ngựa để cung cấp cho binh đội của triều đình cũng như các lái buôn ngựa của vùng Lưỡng Quảng.
Mặt trời từ từ khuất sau rừng cây xanh thẳm cùng lúc với đèn đuốc bật cháy sáng rực quanh gia trang của Thân Trọng Anh Hùng. Hai dãy bàn đặt song song với nhau đầy đặc người ngồi. Họ vừa ăn uống cười nói ồn ào. Dân sống miệt rừng miệt núi mà. Ăn to nói lớn thêm ít lễ nghi phiền toái.
– Không dấu chi nị à… ngộ từ bên Tàu sang đây cốt y mua con ngựa tốt ấy à… Ngộ nghe người ta đồn xứ An Nam nhất là vùng Nước Đôi này có nhiều ngựa tốt, ngựa hay lắm cà…
Đó là cái giọng nói tiếng nôm lơ lớ của người khách mới tên Vòng Thầu. Cư ngụ ở Hồ Quảng mà họ Vòng cũng lặn lội sang đây để mua ngựa về làm quà tặng cho người quen lớn.
– Vòng Thầu đừng lo… Tôi sẽ tìm cho nị một con ngựa tốt nhất chỉ sợ nhiều tiền lắm…
Thân Trọng Nghĩa cười nói với Vòng Thầu. Y là con trai trưởng kiêm chức tổng quản của Thân gia trang.
– Hầy… Cái đó nị đừng có lo… Tiền bạc mà nhằm nhò gì…
Hút một hơi dài rượu cần Vòng Thầu cười ha hả nói tiếp:
– Nói thật với nị nghe… Ngộ sang đây tìm mua ngựa nhưng có điều là ngộ không có rành về ngựa lắm… Nị biết nhiều về ngựa nói cho ngộ nghe chơi…
Trao ống hút rượu cho người ngồi cạnh, Thân Trọng Nghĩa hướng về một tráng niên tuổi ước năm mươi xong hắng giọng:
– Thưa cha… Con nghĩ rằng nếu nói về ngựa thời ở đây không ai bằng cha cả…
Thân Trọng Anh Hùng cười nhẹ:
– Nói về ngựa thời ta cũng không biết nhiều hơn mọi người ở đây. Tuy nhiên Vòng Thầu đã hỏi ta xin trả lời. Ngựa là con vật đặc biệt nhất trong các con thú mà chúng ta nuôi như trâu, bò, chó, mèo, heo… Nó là con thú rất khôn ngoan, trung thành và dễ dạy…
Thân Trọng Anh Hùng ngừng lại nhìn mọi người:
– Ông bà mình có nói một câu là ” Trai khôn tìm vợ chợ đông, Gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân “. Câu nói này rất đúng với ngựa. Nó là con vật chuyên đi tìm đúng chủ để thờ, nhất là với những con ngựa hay. Chư vị chắc có nghe nói tới con ngựa xích thố của Lữ Bố và Quan Vân Trường. Lữ Bố nổi tiếng thiên hạ vô địch cũng nhờ phần nào vào sức của con ngựa xích thố. Quan Vân Trường lừng danh kim cổ cũng nhờ sức của con ngựa thần này. Khi Vân Trường bị giết thời con ngựa xích thố cũng nhịn ăn mà chết theo chủ…
Ngừng lại hút một hơi rượu dài ông ta cất giọng trầm trầm. Giọng nói của ông ta vang lên giữa không khí lạnh căm và u tịch của núi rừng. Tiếng gió hú lùa qua thung vắng. Ánh đuốc cháy bập bùng. Lửa nổ tí tách.
– Người ta có tướng thời ngựa cũng vậy. Một con ngựa tốt, một con ngựa hay cần phải có đầu to mà vuông, mắt sáng, xương sống cứng, bụng thon, bốn chân dài, quầng mắt cao, mũi to, miệng trong đỏ, ống xương chân tròn và dài, tai gần nhau mà vểnh về đằng trước và cuối cùng là vai nhỏ mà dày. Trong phép xem tướng ngựa, điều kiêng kỵ trước nhất là tam luy và ngũ nô rồi sau đó mới xem xét các bộ phận khác. Cổ to mà đầu nhỏ là nhất luy; xương sống yếu mà bụng to là nhị luy; đùi nhỏ mà mông to là tam luy. Đầu to tai cúp là nhất nô; cổ dài không bờm là nhị nô; nửa trên ngắn nửa dưới dài là tam nô; chân to mà sườn ngắn là tứ nô; hông lõm mà vế mỏng là ngũ nô. Một con ngựa mà phạm vào trong tam luy và ngũ nô này thời không thể nào trở thành con ngựa hay được. Tuy nhiên…
Thân Trọng Anh Hùng hút một hơi rượu dài. Mọi người ngồi trong bàn tiệc nhận thấy là tuy tuổi khoản năm mươi song họ Thân còn mạnh khỏe lắm. Điều này tỏ lộ qua giọng nói trầm mà sang sảng và nhất là cung cách uống nhiều ăn mạnh của ông ta.
– Mã trường của lão phu nuôi hơn một vạn con ngựa đủ loại từ vàng trắng đen đỏ, từ ngựa hay tới ngựa thường. Trong số vạn con ngựa này có một con ngựa thật dị kỳ. Gọi nó là con ngựa chứng cũng được mà gọi nó là thần mã cũng được. Từ lúc bắt được nó cho tới nay không một ai ngồi trên lưng của nó được. Ngay cả lão phu cũng chỉ cỡi nó một lần rồi thôi. Tuy là con ngựa chứng bất trị nhưng nó chạy nhanh vô cùng. Nó chạy nhanh như gió bởi vậy lão phu mới đặt cho nó cái tên là Hắc Phong. Con Hắc Phong có sức đi ngày ngàn dặm và chạy nhanh hơn chim bay hay thuật phi hành của một vũ sĩ giang hồ…
– Kẻ này không tin như vậy…
Một giọng nói từ cuối bàn cất lên ngắt ngang câu nói của Thân Trọng Anh Hùng. Mọi người chú mục vào kẻ đã thốt ra câu nói trên. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, niên kỹ chắc vào khoảng không quá ba mươi, mặc chiếc áo đen cộc tay và đầu tóc chơm bơm dường như lâu ngày chưa được cắt tỉa. Dù ăn mặc rách rưới và dơ dáy, nhưng thanh niên lại có gương mặt sáng sủa với ánh mắt sáng long lanh và nụ cười tươi tắn dễ gây thiện cảm với người khác.
Biết mọi người đang nhìn mình thanh niên hướng về Thân Trọng Anh Hùng cười nói:
– Thân đại hiệp thứ cho lời nói thẳng. Tôi biết đại hiệp có con thần mã có thể ngày đi ngàn dặm đường, tuy nhiên một vũ sĩ giang hồ cũng có thể chạy nhanh không kém gì con ngựa Hắc Phong của đại hiệp…
Thân Trọng Anh Hùng cười cười chưa kịp nói gì hết thời Thân Trọng Nghĩa lại lên tiếng trước. Vít hơi rượu cần y lập lại câu nói của thanh niên:
– Kẻ này không tin như vậy… Không tin một vũ sĩ giang hồ có thể chạy nhanh hơn ngựa nhất là con Hắc Phong…
Tủm tỉm cười thanh niên hắng giọng:
– Thân tổng quản dám đánh cược không?
Thân Trọng Nghĩa hỏi lại:
– Đánh cược như thế nào?
Nở nụ cười tươi tắn thanh niên ăn mặc lam lũ trả lời:
– Tôi sẽ chạy đua với con Hắc Phong…
Ngừng lại hướng về đầu bàn nơi Thân Trọng Anh Hùng đang ngồi y thong thả tiếp:
– Nếu may mắn thắng cuộc đua thời tôi sẽ là chủ nhân của con thần mã, nhược bằng thua cuộc thời kẻ này sẽ ở lại đây chăn ngựa cho Thân đại hiệp suốt đời… Thân đại hiệp nghĩ sao?
Thân Trọng Anh Hùng đưa tay vít lấy cần uống rượu đoạn từ từ hút một hơi chậm và dài. Trong lúc đó ông ta suy nghĩ thật nhanh. Biết con Hắc Phong là thần mã mà thanh niên dám so tài tất nhiên y phải sở cậy vào điều gì. Phần mình tuy làm chủ con ngựa hay mà không dùng được nó thời cũng vô ích mà thôi. Chi bằng đem con ngựa ra đánh cá nếu may mắn ông ta sẽ có thêm được tên chăn ngựa.
– Lão phu bằng lòng điều kiện của túc hạ. Tuy nhiên trước khi so tài lão phu muốn nói cho túc hạ biết là túc hạ sẽ phải chạy mười vòng của mã trường. Mỗi một vòng là hai dặm do đó túc hạ phải chạy hai mươi dặm đường. Túc hạ bằng lòng không?
Hút một hơi rượu dài thanh niên cười sang sảng:
– Tôi đồng ý… Đường dài mới biết ngựa hay thưa Thân đại hiệp…
Cười ha hả khi nghe câu nói của thanh niên Thân Trọng Anh Hùng vỗ tay:
– Bay đâu… Thắp đuốc cho đại hiệp đây so tài chạy đua với Hắc Phong…
Dứt lời ông ta đứng lên cùng với mọi người kéo ra mã trường. Thân Trọng Nghĩa huy động hơn trăm gia đinh chia nhau thắp đuốc. Thoáng chốc vòng đua dài hai dặm đường sáng rực trong bóng đêm thâm u. Gió thổi vù vù. Đuốc cháy bập bùng.
Thanh niên thong thả bước ra đứng giữa vòng đua. Bây giờ mọi người mới thấy y vóc người gầy cao, mặc bộ quần áo bằng vải thô cũ mèm và đi chân trần. Thoạt trông y không có dáng vẻ gì đặc biệt để tỏ lộ mình là một vũ sĩ giang hồ luyện được thuật phi hành siêu đẳng. Bởi vì phải khổ luyện được thuật phi hành chạy nhanh hơn ngựa, y mới dám so tài với Hắc Phong, con thần mã nổi danh ngày đi ngàn dặm.
Thân Trọng Nghĩa cùng với ba gia đinh lùa con Hắc Phong ra vòng đua. Nó không có yên cương gì hết, bởi vì chẳng có ai đủ tài để cỡi nó, cũng như nó không chịu cho ai ngồi lên lưng. Mọi người chăm chú nhìn con ngựa ô cao lớn. Thanh niên vóc thân cao hơn người thường cái đầu mà con ngựa còn cao hơn y cả gang tay. Ngay cả một người không biết nhiều về ngựa cũng thấy Hắc Phong là con ngựa hay với vóc dáng mạnh khỏe và hùng dũng.
Thanh niên và con ngựa đứng song song với nhau. Thân Trọng Anh Hùng vuốt ve con ngựa ô xong nói lớn:
– Hắc Phong… Người ta bảo nuôi quân ba năm dụng một giờ. Ta đây dù không cỡi được ngươi song vẫn chăm sóc ngươi đàng hoàng và cẩn thận. Hôm nay túc hạ đây muốn so tài với ngươi. Vậy ngươi hãy trổ tài cho mọi người xem và nhất là không làm hổ danh Hắc Phong thần mã…
Con ngựa ngẩng đầu lên hí tiếng thật dài như hiểu lời nói của chủ nhân. Bốn vó của nó cào cào trên mặt đất như sẵn sàng trổ tài. Quay sang thanh niên Thân Trọng Anh Hùng hỏi gọn:
– Túc hạ sẵn sàng…
Thanh niên chầm chậm gật đầu.
– Hắc Phong… Đi…
Dứt câu Thân Trọng Anh Hùng vỗ vào mông con ngựa một cái thật mạnh. Được lệnh của chủ nhân con ngựa ô vọt tới như làn gió đen mờ và bỏ xa kẻ thi tài với nó hàng chục trượng. Toàn thể khách lẫn người trong Thân gia trang đứng dài dài theo vòng đua chứng kiến cuộc so tài hiếm có. Dưới ánh đuốc cháy bập bùng hòa lẫn trong tiếng gió gào qua thung vắng người người im lặng nhìn cảnh tượng con ngựa ô bay đi trong bóng đêm. Con Hắc Phong vừa dứt một vòng trong lúc đối thủ của nó chỉ mới được nửa vòng.
– Hắc Phong… Hắc Phong… Nhanh… Nhanh lên…
Dường như hiểu ý mọi người, con ngựa ô cất tiếng hí dài tuôn đi nhanh hơn gió cuốn. Hai vòng qua nhanh. Khoảng cách của hai bên vẫn giữ nguyên như cũ. Ba vòng. Rồi bốn vòng.
– Thân đại hiệp nghĩ sao?
Wòng Thầu lên tiếng hỏi Thân Trọng Anh Hùng. Trầm ngâm giây lát ông ta mới trả lời:
– Lão phu thực tình không đoán được. Dám mở miệng so tài với ngựa tất nhiên y phải sở cậy vào thuật phi hành siêu đẳng của mình. Điều mà lão phu nhận thấy là y chỉ kém con Hắc Phong có nửa vòng đua mà thôi. Nếu qua vòng thứ năm hay thứ sáu mà y tụt lại hoặc con Hắc Phong bứt đi thời y kể như thua cuộc…
Đám gia đinh và con cháu của Thân Trọng Anh Hùng hò hét la ó rầm trời khi con Hắc Phong dứt vòng thứ năm. Thanh niên lẻo đẽo theo sau và khoảng cách giữa y với con ngựa thủy chung vẫn là nửa vòng. Thân Trọng Anh Hùng mỉm cười khi con Hắc Phong vọt qua mặt ông ta để kết thúc vòng thứ năm. Vòng thứ sáu qua thật nhanh. Vị trang chủ nổi tiếng cười hà hà một cách thích thú.
– Y thua… thua rồi…
Tuy nhiên ông ta ngưng bặt khi thấy sự kiện là lạ xảy ra trong vòng đua thứ bảy. Khoảng cách nửa vòng giữa thanh niên và con Hắc Phong được thu ngắn lại dần dần cho tới dứt vòng thứ tám thời thanh niên chỉ còn cách con ngựa ô độ năm trượng. Mọi người lên tiếng bàn tán còn đám gia đinh thôi hò hét la lối để cổ động cho gà nhà. Đôi mày lưỡi mác của Thân Trọng Anh Hùng nhăn tít, trong lúc Thân Trọng Nghĩa bặm môi và hai bàn tay nắm chặt lại vì hồi hộp và kích thích tột độ. Toàn thể mấy trăm người xem đứng im lặng như tượng khi chứng kiến cảnh thanh niên bám đuôi con Hắc Phong và cả hai biến thành cơn gió cuốn đi nhanh khủng khiếp. Vòng thứ mười và cũng là vòng kết thúc bắt đầu. Mấy trăm người; kẻ trợn mắt, kẻ bặm môi, kẻ nắm chặt hai bàn tay lại với nhau; tất cả đồng nín thở để mục kích thanh niên chạy song song với con thần mã. Nửa vòng đua nửa thôi. Thân Trọng Anh Hùng lặng người khi thấy đang chạy song song với ngựa thanh niên rướn người lên cùng với hai chân của y dài ra gấp đôi. Mỗi bước chân của y xa cả trượng.
– Ồ…
Mấy trăm cái miệng đồng buột kêu một tiếng ngắn gọn dường như sự kinh dị, bàng hoàng và thảng thốt khiến cho họ chỉ còn biết buột miệng kêu một tiếng đó mà thôi. Đang chạy ngang đầu con ngựa thân hình của thanh niên như dài ra gấp đôi và với mỗi bước chân xa cả trượng y từ từ qua mặt con Hắc Phong rồi sau đó biến thành cơn gió xoáy đi tới đâu bụi đất bốc lên mịt mù tới đó. Người người không hẹn hò hét hoan hô kẻ thắng cuộc. Thanh niên dừng lại trong lúc con Hắc Phong vẫn tiếp tục chạy khiến cho Thân Trọng Nghĩa phải hét gia đinh cỡi ngựa kèm theo để ngăn nó lại.
Bước tới chào mừng, Thân Trọng Anh Hùng vui vẻ cười nói với thanh niên:
– Thuật phi hành của túc hạ vô cùng trác tuyệt. Túc hạ xứng đáng làm chủ con Hắc Phong…
Cung kính ôm quyền thi lễ với Thân Trọng Anh Hùng, thanh niên nhẹ cười:
– Đa tạ… Tại hạ cạn lực rồi… May mà hơn được Hắc Phong một bước…
Quay nhìn con ngựa đang thở phì phò vị trang chủ Thân gia trang cười ha hả:
– Bây giờ tới phiên túc hạ ngồi trên lưng của nó…
Cười thành tiếng thanh niên quăng mình lên lưng ngựa. Con Hắc Phong hí tiếng dài dựng đứng thân hình rồi lồng lộn, hất trái nhảy phải, nghiêng bên này ngã bên kia cố tình hất ngả người đang cởi trên lưng của mình. Tuy nhiên thanh niên vẫn bám cứng trên lưng ngựa. Lát sau có lẽ thấm mệt con thần mã thôi lồng lộn. Nhảy xuống đất thanh niên đưa bàn tay đặt lên đầu con ngựa. Mọi người nhìn đăm đăm con ngựa ô nặng mấy trăm cân run bần bật rồi sau cùng hai chân trước khụy xuống.
– Hắc Phong… Ngươi hãy theo ta lưu lạc giang hồ…
Con ngựa ô hí tiếng dài như hiểu ý của chủ nhân. Cười ha hả thanh niên bay mình lên lưng. Con Hắc Phong vọt đi như cơn gió vọng lại câu nói:
– Đa tạ Thân đại hiệp đã tặng ngựa quý… Lưỡng Xúc Thư Sinh tôi xin tái kiến…
Câu nói chưa dứt người với ngựa mất hút trong bóng đêm thâm u của núi rừng…