HỒI XXXVIII Gặp nhau trên đường
Tường Vi quay qua nhìn Lãng Thư Sinh. Gã thư sinh bán kiếm thấy một nụ cười duyên dáng nở ra kèm theo giọng nói thanh tao.
– Hết rồi hả anh..
Khẽ gật đầu cười Lãng Thư Sinh nói chậm.
– Em cũng biết Lưỡng Xúc Thư Sinh với Hải Âu Xú Kiếm và Vô Gia Tử tuổi sàng sàng với nhau nên thân thiết với nhau lắm. Trong những lúc nhàn rỗi họ thường tụ nhau kháo chuyện giang hồ. Mà chuyện giang hồ thì cả ba là dân mới nhập nên không biết nhiều. Do đó họ thường la cà với ta để hỏi vì biết ta lớn tuổi hơn và đi đây đi đó nhiều hơn. Nhờ vậy ta mới hỏi Lưỡng Xúc Thư Sinh về chuyện đua tài chạy nhanh với con Hắc Phong. Nghe xong câu chuyện kể của y, ta mới đặt cho y cái tên con ngựa hai chân…
Ngừng nói Lãng Thư Sinh quay qua nhìn Tường Vi và thấy nàng cũng đang nhìn mình. Ánh mắt của nàng toát ra vẻ gì như thán phục và trìu mến.
– Anh kể chuyện thật hay. Em nghe mà mê luôn… Chắc anh còn biết nhiều huyền thoại giang hồ nữa hả anh. Em đề nghị là mình vừa đi anh vừa kể chuyện cho em nghe thì em sẽ đi theo anh hoài hoài…
Lãng Thư Sinh bật lên tiếng cười thích thú.
– Nếu em thích thì anh sẽ làm người kể chuyện cho em nghe. Lúc mình ở Tân Bình thì Lưỡng Xúc Thư Sinh có kể lại chuyện y đua tài với ngựa mà em đã nghe anh kể lại. Không ai tin y có thể chạy nhanh hơn ngựa và nhất là chạy nhanh hơn con Hắc Phong. Lý lão bá mới bày ra chuyện cho bọn này chạy đua. Số người tham dự gồm có Lưỡng Xúc Thư Sinh, Vô Gia Tử, Hải Âu Xú Kiếm, Hoàng Sa Quái Khách, Lý Thanh Anh và cuối cùng là anh. Em cũng biết bọn anh quen tính hoạt động, thích đi đây đi đó mà buộc lòng phải ở lại Tân Bình để giúp Lý Long Hồ và Long Anh xây dựng gia trang nên tụi này phải kiếm cái gì làm cho vui…
– Anh ở lại Lý gia trang là vì muốn bảo vệ vợ chồng em phải không?
Tường Vi quay nhìn đăm đăm vào mặt Lãng Thư Sinh trong lúc hỏi câu trên và thấy y cười gật đầu xong quay nhìn con đường phía trước mặt như che giấu ý nghĩ gì đó đoạn hắng giọng kể tiếp.
– Tụi này kéo nhau vào sâu trong rừng tìm một mảnh đất rộng vài dặm để so tài với nhau. Kết quả là…
Kể tới đó Lãng Thư Sinh ngừng lại làm cho Tường Vi nôn nóng hỏi dồn.
– Là sao. Ai chạy nhanh nhất…?
– Theo em ai là người chạy nhanh nhất?
Tủm tỉm cười Lãng Thư Sinh hỏi lại. Trầm ngâm giây lát Tường Vi mới cười thánh thót.
– Anh chạy nhanh nhất…
Nhìn Tường Vi, Lãng Thư Sinh bật lên tiếng cười rồi hỏi đùa.
– Em nịnh anh phải không?
Mắt long lanh Tường Vi cười thánh thót.
– Em hổng có nịnh anh đâu. Em khen thật mà…
Lãng Thư Sinh nhè nhẹ lắc đầu.
– Lưỡng Xúc Thư Sinh chạy nhanh nhất, kế đó là con Hắc Phong. Anh đứng hàng thứ tư sau Thanh Anh…
– Thế à. Em nghĩ anh đứng hạng thứ ba mới đúng. Em nghe Hoàng đại ca nói anh có Hành Sa bộ pháp nức tiếng giang hồ. Phần Thanh Anh thì em nghe chú Nguyên nói chỉ chuyên luyện về thuật xử kiếm mà…
Lãng Thư Sinh nhìn Tường Vi.
– Thanh Anh là một người rất khiêm nhường và kín đáo. Tuy luyện được thuật phi hành cao siêu nhưng không khoe khoang cho ai biết hết. Tới lúc y trổ tài thì anh với mọi người mới biết…
Tường Vi nhìn con đường làng vắng ngắt rồi quay qua nhìn Lãng Thư Sinh.
– Em bà con với Thanh Anh nhưng không thân cận lắm. Em thấy cậu ấy nghiêm nghị, đạo mạo và ít nói chuyện không giống như anh, Hoàng đại ca, Hải tiểu ca và Vô tiểu ca vui vẻ, tháo vát và hòa đồng với mọi người…
Lãng Thư Sinh chỉ cười mà không góp lời. Ngọc Sơn ré lên khóc. Tường Vi nói nhỏ.
– Chắc Ngọc Sơn bị ướt. Lãng ca đưa con cho em thay tã và cho bú luôn…
Thấy bên đường có khóm cây cao mát rợi Lãng Thư Sinh nói.
– Mình dừng ở đây ăn cơm luôn rồi đi tiếp…
Đỡ lấy con trai Tường Vi thay tã xong vạch áo cho con bú. Giữ ý Lãng Thư Sinh bước xéo sang chỗ khác cắm cúi bày thức ăn ra sẵn chờ khi nào Tường Vi cho con bú xong sẽ cùng nhau ăn cơm trưa rồi mới lên đường. Trong lúc ăn thấy Lãng Thư Sinh có vẻ trầm tư suy nghĩ chuyện gì nên Tường Vi cũng im lặng ăn nhanh. Thu dọn chút thức ăn thừa bỏ vào túi của mình, đèo Ngọc Sơn với gói hành lý sau lưng, Lãng Thư Sinh bước ra đứng nhìn con đường đất nối liền huyện Thống Binh với Nga Lạc. Đường vắng ngắt không bóng người đi lại dù ban ngày.
– Mình đi chưa Lãng ca?
Mỉm cười khi nghe Tường Vi nhắc mình Lãng Thư Sinh nói đùa.
– Em ham đi bộ rồi ư…
Tường Vi bật lên giọng cười thánh thót. Chân bước nàng liếc qua bên phải.
– Dạ… Em tìm được cái thú của đi bộ…
– Thế à…
– Dạ… Như anh nói đường về Cát Bà còn xa lắm mà mình thì không thể dùng xe nên chỉ còn nước đi bộ. Do đó em đã tìm ra cái hứng khởi để đi bộ. Đó là…
Nói tới đó Tường Vi dừng lời như cố ý muốn gợi sự tò mò của Lãng Thư Sinh. Nàng biết y cũng muốn trò chuyện với nàng.
– Xin mời em cho anh nghe tiếp…
Tường Vi bật lên cười vì câu nói khách sáo của người bạn đồng hành.
– Cái thú đi bộ của em là vừa đi vừa nghe anh kể chuyện giang hồ…
Lãng Thư Sinh quay qua nhìn khuôn mặt đã bắt đầu rám chút nắng của Tường Vi.
– Em muốn anh kể chuyện gì?
Do dự giây lát Tường Vi mới thong thả lên tiếng.
– Em nghe Hoàng đại ca nói sở dĩ nhân viên của đoàn do thám Thăng Long bám theo tụi mình vì hai lý do chính. Thứ nhất là tận diệt các tôn thất nhà Lý của tụi em. Còn thứ nhì dường như có liên quan tới anh hay đúng hơn là bộ kiếm thiết huyền của anh. Đúng không anh?
Lãng Thư Sinh chầm chậm gật đầu rồi sau đó mới hắng giọng.
– Điều đó hoàn toàn đúng. Đối với một vũ sĩ giang hồ thì vũ khí rất quan trọng. Anh nói như vầy cho em dễ hiểu. Kiếm thuật của anh với Bạch Long Vỉ đảo hoặc phái Thảo Đường có thể không ai hơn ai. Tuy nhiên nếu tận tình giao đấu thì anh sẽ thắng Hải Âu Xú Kiếm hay Lý Uyên Nguyên và Lý Thanh Anh nhờ anh có thanh kiếm thiết huyền sắc bén có thể chặt đứt kiếm của những người này…
Nói tới đó Lãng Thư Sinh thấy Tường Vi quay nhìn mình cười. Hiểu ra cái ý của nàng, y gật đầu nói tiếp.
– Anh sẽ kể cho em nghe một huyền thoại giang hồ liên quan tới thanh kiếm thiết huyền…
Chân vẫn bước đều cùng nhịp với hơi thở và tiếng đếm trong trí, Tường Vi nghe giọng kể của Lãng Thư Sinh vang bên tai.
– Chắc em đã biết về đời tư của Ngô Vương Quyền nên anh chỉ bắt đầu câu chuyện lúc ngài vào trấn nhậm Ái Châu. Là một vị đại tướng mưu lược, giỏi điều binh khiển tướng, Ngô Vương còn có cái nhìn xa trông rộng nữa. Lúc vào cầm quyền ngài ra sức rèn quân luyện tướng, chiêu mộ binh sĩ để thành lập một đạo quân lớn đủ sức để quật khởi giành lại chủ quyền cho nước và tự do cho dân tộc. Bên cạnh đó ngài còn làm một việc vô cùng quan trọng là thành lập một đạo quân do thám gồm toàn các vũ sĩ giang hồ. Ý định thành lập một đoàn do thám khởi đầu được hưởng ứng bởi một số nhỏ vũ sĩ đang đầu quân dưới trướng của Ngô tướng quân. Sau đó tin này được truyền ra khắp nơi trong nước và các vũ sĩ đang lang bạt lần lần qui tụ dưới trướng của người. Một bữa nọ đang ngồi bàn soạn với các vũ sĩ thì Ngô tướng quân được quân hầu thông báo có một vũ sĩ xin vào ra mắt. Đang chiêu hiền đãi sĩ nên Ngô tướng quân vui vẻ đón khách. Tuy nhiên lần này người khách lạ lại là một thiếu nữ…
Nghe tới đó Tường Vi bật hỏi với giọng ngạc nhiên.
– Một cô gái…?
Lãng Thư Sinh cười cao giọng.
– Phải. Một cô gái. Cô ta còn trẻ chắc cỡ tuổi em. Cô ta cũng đẹp như em…
Tường Vi bật lên tiếng cười thánh thót khi nghe lời khen của Lãng Thư Sinh.
– Em cũng biết ngày xưa dân mình chịu ảnh hưởng của tàu nên có thói quen trọng nam khinh nữ…
– Hổng phải thời Ngô Vương mà bây giờ dân mình vẫn còn có cái thói trọng nam khinh nữ nhưng mà họ có làm được như Trưng Nữ Vương hay Bà Triệu hông mà lại khinh đàn bà…
Nghe giọng nói có chút mỉa mai của Tường Vi, Lãng Thư Sinh cười gật đầu.
– Em nói đúng. Ngay cả Ngô tướng quân là một bậc anh hùng mà cũng chưa thoát ra được cái thói quen đó. Thấy một cô gái dung nhan diễm lệ và yểu điệu mà lại mang kiếm ngài có hơi ngạc nhiên song cũng gượng vui hỏi tính danh và lý do xin vào diện kiến của cô gái. Cô này không xưng tên mà chỉ nói là mình họ Triệu, dòng dõi của vị anh hùng Triệu Quang Phục. Còn lý do thì xin được gia nhập đoàn do thám mà lại muốn làm thủ lãnh, tức là làm sếp mấy trăm vũ sĩ đang hiện diện. Ai cũng ngầm hiểu cô gái này tự cao tự đại muốn thách đấu với họ. Ngô tướng quân chấp thuận cho cô gái làm thủ lãnh với một điều kiện phải đánh bại sáu cao thủ giỏi nhất…
– Rồi cô ta có đánh thắng sáu cao thủ này không Lãnh ca?
Tường Vi lên tiếng hỏi liền.
– Dĩ nhiên là thắng. Không những vũ thuật cao siêu cô ta còn có thanh kiếm cực bén. Nó tiện đứt sáu món khí giới của sáu cao thủ giỏi nhất trong đoàn do thám của Ngô tướng quân. Giữ lời hứa ngài phong cho cô gái làm chức thủ lĩnh đoàn do thám Giao Chỉ. Nó là tiền thân của đoàn do thám Thăng Long bây giờ. Tuy phận nữ nhi song Triệu Cô Nương quả có tài tổ chức và chỉ huy nên chẳng mấy chốc thực lực của đoàn do thám Giao Chỉ rất mạnh mẽ. Chính Triệu Cô Nương đã điều động nhân viên dưới quyền vượt đường dài từ Ái Châu ra thành Đại La rồi bí mật đột nhập vào tận tư dinh và đâm chết Kiều Công Tiễn ngay trên giường ngủ của hắn. Đoàn do thám Giao Chỉ của Triệu Cô Nương đã góp công rất nhiều vào chiến thắng Bạch Đằng Giang của Ngô Quyền tướng quân. Sau khi ông tức vị thì Triệu Cô Nương cũng bỏ đi biệt tích với thanh kiếm thiết huyền. Từ đó thanh thần kiếm này được các vũ sĩ thi nhau truyền tụng và theo thời gian trở thành thứ huyền thoại. Hơn một trăm năm sau vào năm Ất Mão 1075 thì thanh kiếm thiết huyền lại xuất hiện mà chủ nhân là một thanh niên. Y đầu quân dưới trướng của Lý Thường Kiệt trong cuộc xâm lăng qua đất Tàu và trận Như Nguyệt…
Lãng Thư Sinh ngừng kể. Im lặng giây lát Tường Vi mới lên tiếng.
– Cuối cùng thì thanh kiếm thiết huyền lọt vào tay của Lãng ca…
Lãng Thư Sinh gật đầu trước câu hỏi mà như không hỏi của Tường Vi. Quay sang nhìn thấy Tường Vi đang nhìn mình mỉm cười y thong thả cất giọng.
– Những gì anh biết về thanh thiết huyền kiếm là do sư phụ của anh kể lại. Thực hư chân giả thì anh không tận tường, ngay cả lai lịch của thanh báu kiếm này rất mù mờ. Dường như lời truyền tụng của giang hồ khác với những gì mà sư phụ của anh kể…
Lãng Thư Sinh ngưng nói khi thấy Tường Vi đưa tay lên như làm dấu xin phép được ngắt lời.
– Sư phụ của anh có liên hệ huyết thống như thế nào với Triệu Cô Nương là chủ nhân của thanh kiếm thiết huyền?
– Không có liên hệ gì hết mà chỉ là kẻ kế thừa. Sư phụ của anh có nói Triệu Cô Nương là cháu mấy đời của tướng quân Triệu Quang Phục. Ông ta là tướng dưới quyền của Lý Nam Đế. Vì sự bất đồng với Lý Nam Đế nên ông ta đem binh sĩ dưới quyền của mình về đóng ở Đầm Dạ Trạch để chống lại quân Tàu. Trong lúc trú đóng ở đầm Dạ Trạch, quân sĩ nhặt được một cục sắt lớn không biết làm bằng thứ kim loại gì mà nặng và cứng rắn lắm. Lấy làm lạ Triệu tướng quân bảo thợ rèn làm cho mình thanh kiếm. Tuy nhiên thợ rèn đốt lò nung mấy ngày đêm mà cũng không nung chảy được miếng sắt nên chuyện đúc kiếm đành phải bỏ qua. Sau khi Triệu tướng quân qua đời thì cuộc quật khởi của ông ta cũng tan rã. Dòng dõi của ông ta bỏ trốn vào làng Hoa Lâm thuộc Diễn Châu để tránh sự lùng bắt của quân Tàu. Em biết làng Hoa Lâm ở Diễn Châu nổi tiếng về cái gì không?
– Dạ em không biết. Mời anh cho nghe cao kiến…
Nghe Tường Vi đùa Lãng Thư Sinh bật cười vui vẻ thốt.
– Làng Hoa Lâm ở Diễn Châu nổi tiếng về việc rèn đúc khí giới…
– Ạ… Như vậy thì thanh kiếm thiết huyền có thể được rèn đúc ở Hoa Lâm…
– Em nói đúng. Tổ mấy đời của Triệu Cô Nương sau khi lập nghiệp ở Hoa Lâm đã học được bí thuật rèn đúc vũ khí của những người dân ở đây. Nhờ vậy mà tổ tiên của Triệu Cô Nương mới khổ tâm tìm được cách thức nung chảy miếng kim loại đặc biệt đó rồi đúc thành một bộ kiếm thiết huyền gồm ba thanh trường, trung và đoản kiếm. Sư phụ của anh kể phải mất ba mươi năm họ mới đúc xong thiết huyền kiếm…
– Sau lâu quá vậy?
– Bởi vì phải trãi qua ba giai đoạn. Đầu tiên là đun cho chảy miếng sắt rồi đổ vào khuôn thành hình dáng thanh kiếm xong đem ngâm xuống biển mười năm để nhờ nước muối ăn mòn những chỗ bợn nhơ trên thanh kiếm. Đúng mười năm sau họ lấy thanh kiếm lên nung lửa cho mềm để rèn lại xong đem ngâm xuống nước biển đúng mười năm rồi lại lấy lên và rèn lại đoạn ngâm vào nước biển đúng mười năm mới lấy lên rèn lần cuối cùng để thành hình dáng thực sự của thanh kiếm. Cũng nhờ vào thứ kim loại nặng và cứng rắn cộng thêm cách thức rèn đúc mà thiết huyền kiếm sắc bén vô cùng có thể chém đứt gỗ đá và bất cứ thứ kim loại nào…
Đang kể tới đó Lãng Thư Sinh chợt ngừng lạ rồi quay đầu nhìn về phía sau lưng của mình. Thấy vậy Tường Vi cũng quay lại nhìn. Nàng nhận ra trên con lộ vắng hiện lên bóng người và càng lúc càng rõ dần.
– Ủa… Y đi trước mình mà sao bây giờ lại ở sau lưng…
Nghe Tường Vi nói Lãng Thư Sinh từ tốn lên tiếng.
– Hồi nãy y đi qua mặt mình rồi lộn ngược trở lại…
– Y có ý gì vậy Lãng ca. Y không phải là nhân viên do thám chứ …
Từng bị nhân viên của đoàn do thám Thăng Long truy đuổi nên Tường Vi rất lo sợ bị bắt hoặc bị nhân viên do thám giết chết. Bây giờ có thêm đứa con trai mới sinh nên nàng càng thêm lo âu và sợ hãi.
– Em nói đúng. Nhân viên do thám không ăn mặc như y. Họ mặc sắc phục riêng. Với lại nếu giả dạng để theo dõi ai thì họ cũng ăn mặc theo lối dân thường để khỏi bị chú ý. Người này mặc y phục kỳ dị là muốn cho người ta chú ý tới mình…
– Tại sao y lại theo mình?
Lãng Thư Sinh im lặng trước câu hỏi của Tường Vi như muốn suy nghĩ để tìm ra câu trả lời. Sau cùng y quay qua nhìn nàng rồi mới cười thốt.
– Anh nghĩ hắn tò mò. Có thể hắn đã nhận ra anh là một vũ sĩ. Em cũng biết khó giấu diếm lai lịch của mình nhất là người cùng giới với mình. Hắn chỉ cần quan sát bước chân đi của anh là hắn biết anh có võ…
Lãng Thư Sinh ngưng nói khi nghe dược tiếng bước chân nhẹ, êm, khoan nhặt đều đặn vang ở sau lưng mình chỉ cách chừng chục bước. Rồi người lạ vượt qua mặt y ở phía bên trái của Tường Vi. Vừa vượt qua mặt chừng vài bước kẻ lạ cất giọng hỏi Tường Vi.
– Chị có võ hả?
– Có chút chút thôi…
– Chị có võ gì vậy?
– Nhiều thứ lắm…
– Đâu chị kể nghe coi…
– Vỏ quít, vỏ dừa, vỏ cua, vỏ còng…
Không biết nghĩ gì mà Tường Vi lại trả lời mà nghe câu trả lời Lãng Thư Sinh phải mím môi rán nín cười. Còn kẻ lạ lại bật lên tràng cười khanh khách. Tiếng cười của hắn vang vang trong khung cảnh hoang vắng.
– Vậy là chị giỏi võ thực…
Nói xong kẻ lạ quay người lại đối diện với Tường Vi. Nàng thấy y quay lưng lại nhìn mình, chân vẫn đều bước có điều bước lui chứ không phải bước tới. Dù bước lùi song y vẫn bước ngay ngắn dường như y có con mắt thứ ba ở đằng sau lưng.
– Anh cũng biết võ hả?
– Biết chút chút thôi…
Lãng Thư Sinh hơi nhếch môi cười khi nghe kẻ lạ trả lời câu hỏi của Tường Vi bằng cách lập lại câu trả lời của nàng.
– Còn y?
Hướng mắt về phía Lãng Thư Sinh, kẻ lạ hỏi Tường Vi. Nàng chưa kịp trả lời, Lãng Thư Sinh hắng giọng trước.
– Cũng biết chút chút thôi…
Ba người không hẹn đồng cất tiếng cười vang. Kẻ lạ trầm giọng nói của mình.
– Biết chút chút thì được. Biết nhiều quá hổng tốt. Tôi chỉ thích chơi với người nào biết võ chút chút thôi…
Lãng Thư Sinh chỉ nhếch môi cười mà không nói gì hết. Không để tâm với lại thiếu kinh nghiệm giang hồ do đó Tường Vi không biết tuy cười nói mà Lãng Thư Sinh lúc nào cũng không bỏ sót mọi cử chỉ của kẻ lạ. Y phải đề phòng vì vừa lo bảo vệ mình và thêm Tường Vi nữa.
– Tôi đã gặp nhiều người xưng là cao thủ, võ nghệ cao siêu mà rốt cuộc bị tôi giết chết…
Hơi giật mình Tường Vi kêu lên với giọng hoảng hốt.
– Anh giết người…?
Kẻ lạ lắc đầu cất giọng thản nhiên trả lời.
– Không phải tôi cố ý giết họ mà vì họ không đỡ được mũi dao bay của tôi. Cái đó là do họ tài cao quá nên mới chết…
Tường Vi không thể cất tiếng cười khi nghe câu nói đó. Chỉ có Lãng Thư Sinh hơi nhếch môi mà mắt liếc chừng vào những mũi dao cắm quanh người của kẻ lạ.
– Xin hỏi danh tính của anh?
– Hoành Sơn Hiệp Lữ…
Lẫm nhẫm bốn tiếng Hoành Sơn Hiệp Lữ xong Tường Vi quay qua nhìn Lãng Thư Sinh thì thấy y cười lắc đầu có ý nói mình cũng không biết.
– Ai đặt cho anh cái tên Hoành Sơn Hiệp Lữ vậy?
Có lẽ thích trò chuyện nên dù bị Tường Vi hạch hỏi mà Hoành Sơn Hiệp Lữ không tỏ vẻ bực bội hoặc cáu giận gì hết
– Sư phụ của tôi…
– Sư phụ của anh đâu rồi?
– Chết rồi. Tôi giết ông ta…
– Anh giết sư phụ của anh…
La lên với vẻ sợ sệt Tường Vi tự dưng đi sát vào người của Lãng Thư Sinh như muốn tìm sự che chở. Hoành Sơn Hiệp Lữ thản nhiên gật đầu.
– Không phải tôi cố ý giết chết sư phụ của tôi mà ông ta bảo tôi là khi nào tôi có thể dùng mũi dao bay giết chết ông ta thì tôi mới được nhập giang hồ…
– Có phải vậy không Lãng ca?
Tường Vi hỏi nhỏ. Trong lúc sợ sệt nàng nép vào vai cũng như bấu tay của Lãng Thư Sinh mà không biết tới chừng biết ra nàng mới ngước lên nhìn cười bẽn lẽn. Lãng Thư Sinh tươi cười gật đầu thốt.
– Điều đó đúng. Nó chứng tỏ anh ta có bản lĩnh cao thâm để không làm nhơ danh sư phụ của y…
Im lặng nghe Lãng Thư Sinh giải thích xong Tường Vi mới quay sang hỏi Hoành Sơn Hiệp Lữ.
– Anh tính đi đâu?
– Có người nói với tôi là Thăng Long có nhiều cao thủ nổi tiếng lắm nên tôi tính ra đó…
Lãng Thư Sinh chợt hắng giọng.
– Ra Thăng Long thì anh đi sai đường rồi… Anh phải lộn trở ra đường thiên lý đi về Tống Giang…
Hoành Sơn Hiệp Lữ gật gật đầu cười.
– Tôi biết đường. Tuy nhiên đi đường này cũng về Thăng Long được mà… Anh chị chắc không phiền cho tôi đi theo…
Tường Vi liếc Lãng Thư Sinh và thấy y cũng đang liếc mình như hỏi ý. Thấy hai người do dự chưa lên tiếng, Hoành Sơn Hiệp Lữ cười nói tiếp.
– Tôi biết võ chút chút nên gặp chuyện thì tôi cũng giúp anh chị chút chút…
Tường Vi bật cười vui vẻ. Bằng trực giác bén nhạy của đàn bà nàng biết Hoành Sơn Hiệp Lữ tuy y ăn mặc khá kỳ dị và hành động có điều khác với lẽ thường tình nhưng lại là người tốt và không có ác ý với mình. Dù còn trẻ song nhờ trãi qua lắm gian nan và hoạn nạn nên nàng có nhận xét về cách đối xử của người khác. Chưa hẵn kẻ giàu có, sang trọng, ăn mặc xa hoa mà tốt lành đâu. Chưa hẵn ăn cướp mà xấu đâu nhưng Lê Bĩnh Du tuy là ăn cướp song lại có lòng hào hiệp ra tay cứu giúp mình trong cơn hoạn nạn. Nay nghe Hoành Sơn Hiệp Lữ tỏ ý muốn đồng hành thì trong lòng đã muốn song chưa nói ra mà để cho Lãng Thư Sinh quyết định. Nàng biết y giàu kinh nghiệm giang hồ với lại nể trọng y nên không dám tự chuyên.
– Anh muốn tháp tùng thì hai vợ chồng tôi đâu thể chối từ. Anh biết võ chút chút, tôi biết võ chút chút và hiền thê của tôi cũng biết võ chút chút; cộng lại thì ba chúng ta cũng biết chút chút…
Hoành Sơn Hiệp Lữ bật cười khanh khách khi nghe câu nói khiêm nhường của Lãng Thư Sinh. Tường Vi ửng hồng đôi má rám nắng khi nghe Lãng Thư Sinh nói vợ chồng tôi và gọi mình là hiền thê. Nàng mắc cỡ không dám nhìn Lãng Thư Sinh mà quay mặt đi để che giấu cảm xúc của mình.
– Anh chị tên chi?
Biết Hoành Sơn Hiệp Lữ mới nhập giang hồ, lời ăn tiếng nói rất mộc mạc và giản dị nhưng nghĩ còn mới quá để lộ lai lịch của mình và Tường Vi do đó Lãng Thư Sinh cười đáp.
– Tôi họ Lãng tên Sinh còn tiện nội tên Tường Vi. Quê của chúng tôi ở lộ Hải Đông. Hai vợ chồng tôi đi vào Nghệ An làm ăn khá lâu rồi. Nay tiện nội sinh được cháu trai nên hai vợ chồng ẵm con về thăm cha mẹ…
Chân vẫn bước đều với nhịp thở và tiếng đếm thầm trong trí nhưng Tường Vi vẫn nghe được Lãng Thư Sinh trò chuyện với Hoành Sơn Hiệp Lữ. Nàng quay mặt cười khi nghe Lãng Thư Sinh đặt điều nói về lai lịch của họ. Có thể Hoành Sơn Hiệp Lữ chưa đủ kinh lịch để nhận ra lời ngụy tạo của Lãng Thư Sinh. Có thể y biết nhưng lại không hỏi thêm. Ba người im lặng cất bước. Vì đường làng nhỏ chỉ đi được hai người nên Hoành Sơn Hiệp Lữ đi đầu rồi Lãng Thư Sinh và Tường Vi đi sau. Họ cứ mải miết đi cho tới chiều mới tới làng Bạch Câu thuộc huyện Nga Lạc. Dù là vùng thôn quê vắng vẻ song cũng có chợ búa và hàng quán. Tuy nhiên vì ít có khách qua lại nên không có chỗ trọ. Ăn uống xong hỏi chủ quán thì họ chỉ tới một ngôi chùa nhỏ. Gõ cửa xin ngủ nhờ họ được mời vào hậu liêu của chùa ngủ tạm. Phần Hoành Sơn Hiệp Lữ thì quen cảnh màn trời chiếu đất nên cứ nằm lăn ra ngoài sân mà ngủ.