HỒI XXXIX Phía sau có người rượt
Đền thờ Bà Triệu. Một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, vận y phục màu đen mà trên hai ống tay áo có năm vạch vàng. Ngoài ra trước ngực áo có thêu hình một con ó hai chân bấu lấy hai thanh kiếm gác chéo nhau. Đó là huy hiệu của đoàn do thám Thăng Long, một tổ chức bí mật và có quyền lực lớn của Trần Triều. Người đàn ông trung niên đó chính là Thiên Bút Trần Gia Dụng, vị tân trưởng ban truy tầm thay thế cho Trần Anh đã chết dưới lưỡi dao bay của Hoành Sơn Hiệp Lữ. Trong những năm của thời Lý mạt Trần hưng thì Thập Nhị Hiền Trang hay là mười hai đại trang nổi tiếng của giới giang hồ Đại Việt có tới mười gia trang đã về phe với Trần Triều. Chỉ có hai gia trang không có thái độ rõ rệt là Bờ gia trang ở vùng Mộc Châu nằm kề bên sông Đà và Tam Đảo trang ở vùng Tam Đảo. Thiên Bút Trần Gia Dụng xuất thân từ Trần gia trang ở Đông Triều, một đại trang lẫy lừng của Thập Nhị Hiền Trang.
– Trình trưởng ban. Tổ do thám dưới quyền chỉ huy của tôi đã dò ra chút manh mối về tên Hoành Sơn Hiệp Lữ…
Trần Gia Dụng tươi nét mặt liền khi nghe Đổ Thiên báo cáo. Mỗi ban của đoàn do thám có tới hai hoặc đôi khi ba phó trưởng ban. Khi vị trưởng ban đi ra ngoài hành sự thì thường thường dẫn theo một phó trưởng ban. Đỗ Thiên là đệ nhị phó trưởng ban đã ở lâu năm trong đoàn do thám. Mới được cấp trên cất nhắc vào chức trưởng ban do đó hắn muốn lập công trạng mà không cách nào hơn là bắt được Hoành Sơn Hiệp Lữ về trị tội dám giết chết nhân viên của đoàn do thám Thăng Long. Tuy nhiên hắn còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn là truy tìm ra dấu vết của Lãng Thư Sinh và Tường Vi với Ngọc Sơn, nhân vật cuối cùng của tôn thất nhà Lý. Trước đây chừng hai tháng, Lê Hàn đã điều động ba ban truy tầm, ám sát và tin tức vào Tân Bình để tận diệt nhóm người họ Lý đã trốn vào đó. Tuy đã hủy diệt được Lý gia trang song đoàn do thám Thăng Long cũng phải trả một giá đắc với cái chết của Lê Hàn, Trần Anh khi đụng với Hoành Sơn Hiệp Lữ. Ngoài ra Từ Hanh với Nguyễn An cũng bị rắn cắn xuýt chết mà thương thế tới giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục trong vụ truy sát Lãng Thư Sinh với Tường Vi.
– Hắn đang ở đâu?
– Thưa trưởng ban. Hắn đang ở đâu thì nhân viên của ta không biết. Chỉ biết năm ngày trước đây hắn có mặt ở xã Y Bích. Lão chủ quán Y Bích có tả cho tôi nghe về một người mà hình dáng rất giống tên Hoành Sơn Hiệp Lữ…
Trần Gia Dụng gật đầu. Hắn biết với lối ăn mặc kỳ khôi thì Hoành Sơn Hiệp Lữ rất dễ cho người ta chú ý và tìm ra tung tích của y một cách dễ dàng.
– Còn gã thư sinh bán kiếm với vợ con của tên Lý Long Anh?
Trần Gia Dụng hỏi tiếp. Hơi ngần ngừ giây lát Đỗ Thiên mới trả lời.
– Trình trưởng ban. Sau trận đụng độ đẫm máu ở trong cái động đá vô danh thì hai đứa đó mất biệt tung tích. Tuy nhiên tôi được nhân viên báo cáo là có thấy hai người, một nam một nữ và đứa bé xuất hiện ở xã Y Bích rồi sau đó lại mất dạng cho tới giờ nhân viên bổn ban cũng chưa tìm ra…
Trần Gia Dụng gật gật đầu trầm ngâm không nói. Cuối cùng hắn mới hắng giọng hỏi.
– Thằng thư sinh bán kiếm quê ở Cát Bà đúng không?
– Thưa trưởng ban đúng như vậy…
– Tân Bình là đất hoang vu đầy sơn lam chướng khí nên rất khó sống với một người đàn bà như con nhỏ Tường Vi và đứa con mới sinh của ả. Có lẽ cũng vì lý do đó mà gã học trò bán kiếm phải đưa con nhỏ Tường Vi về chỗ nào gần thị thành để cư trú. Từ Tân Bình về Hải Đông Lộ đường xa diệu vợi do đó y phải ngồi thuyền về Cát Bà. Tuy nhiên vì lý do nào đó mà ta chưa biết, gã lại bỏ thuyền lên bộ ở cửa Y Bích. Từ Y Bích muốn dùng đường bộ về Hải Đông Lộ, y phải đi theo đường nào?
Trần Gia Dụng hỏi Đỗ Thiên. Tên phó trưởng ban truy tầm của đoàn do thám Thăng Long sớm nhận ra cấp chỉ huy mới của hắn có một điều khác với Trần Anh. Họ Trần là kẻ có tâm cơ sâu xa và có đầu óc. Hắn có lối tra cứu khá mới lạ là đặt câu hỏi rồi sau đó suy nghĩ để tìm ra câu trả lời.
– Theo tôi biết thì từ Y Bích đi về Hải Đông lộ người ta phải đi theo hai ngã. Ngã thứ nhất là theo đường thiên lý từ huyện Thống Binh về Tống Giang rồi vượt qua đèo Ba Dội đoạn về Yên Mô của lộ Trường Yên rồi về Hải Đông…
Nói tới đó Đỗ Thiên ngừng lại. Thấy sếp nhìn mình chăm chú hắn vội vàng nói tiếp.
– Đường thiên lý tuy dễ đi song cũng vì vậy mà rất dễ bị lộ hình tích. Đường thứ nhì là đi theo đường nhỏ nối từ huyện Thống Binh đi Nga Lạc rồi qua huyện Yên Mô thuộc Trường Yên Lộ và cũng về Hải Đông Lộ…
– Ngươi dò theo hắn bằng đường nào?
– Thưa trưởng ban. Các tổ lượm tin của ta từ thành Thanh Hóa dài ra tới đèo Ba Dội đều báo cáo không thấy dấu vết nào của gã học trò bán kiếm…
Trần Gia Dụng làm thinh không nói. Lát sau hắn mới thong thả cất lời.
– Như vậy thì thằng học trò có thể đã đi theo đường nhỏ. Người hãy huy động hết nhân viên hai toán 1 và 2 đi theo đường nhỏ bắt đầu từ xã Duy Tinh của huyện Thống Binh dài lên tới sông Ngo ở tại bến đò Đại Lí. Nếu đi theo con đường quan hạ tới huyện Bình Lâm của huyện Nga Sơn thì gã phải vượt qua sông Ngo là ranh giới của hai huyện Thống Binh và Nga Lạc. Con đường từ huyện Thống Binh về Nga Lạc là độc đạo thông suốt tới Yên Mô của Trường Yên lộ do đó muốn về Hải Đông lộ thì gã phải đi đường này. Gã chưa đi xa đâu vì phải đèo theo đàn bà và con nít nên gã không thể dùng thuật phi hành đi nhanh được…
Im lặng nghe vị tân trưởng ban giảng giải xong Đỗ Thiên gấp rút kéo nhân viên đi để Trần Gia Dụng ngồi im trầm ngâm suy nghĩ. Lát sau hắn cũng rời đền thờ Bà Triệu rồi kiếm đường tắt đi về xã Duy Tinh.
– Y đi rồi hả Lãng ca?
Đó là câu hỏi của Tường Vi dành cho Lãng Thư Sinh khi không thấy bóng dáng của Hoành Sơn Hiệp Lữ. Đèo Ngọc Sơn sau lưng rồi mang gói hành lý bên vai, Lãng Thư Sinh gật đầu trả lời chậm.
– Y đi rồi… Em sửa soạn xong chưa?
– Dạ xong rồi…
– Mình tới quán ăn sáng xong mua thức ăn rồi lên đường…
Hai người nói lời tạ ơn với nhà chùa đoạn hối hả đi về cái quán ăn nằm kề bên. Ăn sáng xong Lãng Thư Sinh mua thức ăn thật nhiều. Tường Vi hỏi thì y bảo mua cho buổi ăn trưa và chiều luôn. Đi một đỗi Lãng Thư Sinh mới lên tiếng.
– Hồi sáng sớm này anh với Hoành Sơn Hiệp Lữ có nói chuyện với nhau. Theo em y là người như thế nào?
Đang cúi đầu đi Tường Vi quay qua nhìn Lãng Thư Sinh rồi mới trả lời.
– Em không có trãi đời như anh nên khó cho em có nhận xét đúng được. Tuy nhiên theo trực giác em đoán Hoành Sơn Hiệp Lữ không phải là kẻ bại hoại. Y có giết người thật nhưng y không có làm điều gì thương tổn tới em…
Nói tới đó Tường Vi thấy Lãng Thư Sinh cười nhìn mình.
– Em phán đoán người bằng trực giác còn anh dựa vào kinh lịch của bản thân. Tuy nhiên hai chúng ta đều có nhận xét đúng về Hoành Sơn Hiệp Lữ. Y không phải là kẻ bại hoại và xấu xa. Bằng chứng là sau khi nghe anh kể sơ về hoàn cảnh của em, y động lòng hào hiệp nên thay vì đồng hành với hai ta thì y lại ngược đường để chận đánh nhân viên do thám sắp đuổi kịp chúng ta…
– Em đâu có thấy nhân viên do thám nào theo ta đâu Lãng ca?
Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Em không thấy nhưng ta và Hoành Sơn Hiệp Lữ biết. Có thể họ đã tìm ra hoặc suy đoán ra lộ trình mà ta sẽ đi qua. Có điều họ chưa ra mặt thôi. Nhân viên do thám hành sự rất bí mật và ngụy dị lắm nên khó mà lường được thủ đoạn của họ.
– Chỉ có một mình y thì làm sao cản được nhân viên do thám hả Lãng ca?
– Ta đã nói cho y biết nhưng y có cái lý và cái tự tín của y. Y tìm cách đánh lạc hướng để cho ta có thì giờ trốn tránh…
Ngước nhìn thấy mặt trời đã lên khỏi đọt cây cao, Lãng Thư Sinh trầm trầm cất tiếng.
– Ta hi vọng nhân viên do thám không bắt kịp ta trước khi tới sông Ngo…
– Vậy thì mình nên đi nhanh lên Lãng ca. Em sợ…
Nghe câu nói và thấy vẻ lo âu của Tường Vi, Lãng Thư Sinh vội cười nói vui vẻ để trấn an nàng.
– Anh chỉ nói hờ thôi chứ chưa chắc nhân viên do thám biết mình đi đường nào…
– Mình đang ở đâu vậy Lãng ca?
Đưa mắt nhìn quanh quất xong Lãng Thư Sinh mới thong thả trả lời câu hỏi của Tường Vi.
– Nếu ta đoán không lầm thì mình còn cách sông Ngo chừng nửa dặm…
Aaaaa… Tường Vi reo tiếng nhỏ rồi cười nói.
– Vậy là mình còn cách địa phận của hai huyện Thống Binh và Nga Lạc không xa lắm..
– Sao em biết?
Tường Vi bật lên cười thánh thót khi nghe câu vặn hỏi của Lãng Thư Sinh.
– Em đọc sách có nói sông Ngo ở cách huyện Nga Lạc chín dặm về phía nam. Nó là nhánh của sông Mã chảy qua hai huyện Tống Giang và Vĩnh Ninh. Ở khúc này hai bên bờ sông vách núi dựng đứng. Khi tới bến Đại Lí thì có nước của sông Chiếu Bạch đổ vào rồi chuyển sang phía đông thì bên tả ngạn là huyện Nga Lạc, bên hữu ngạn là huyện Thống Binh. Nó chảy vòng vòng quanh núi rồi đổ ra cửa biển Bạch Câu. Sông Ngo còn có nhiều tên như sông Đại Lại, sông Cụ và sông Chế tùy theo đất mà nó chảy qua…
Bật lên tiếng cười Lãng Thư Sinh giơ tay ký nhẹ lên đầu của Tường Vi kèm câu nói đùa. Cử chỉ của y giống như người anh lớn đối với cô em gái nhỏ.
– Cái đầu này không biết chứa bao nhiêu cuốn sách ở trong đó…
Bật cười thánh thót Tường Vi nói trong lúc rảo bước vượt qua mặt Lãng Thư Sinh.
– Thanh Hóa có nhiều núi lắm. Chỉ riêng trong hai huyện Thống Binh và Nga Lạc đã có sáu ngọn núi rồi mà nổi tiếng là Thần Đầu hay Thần Phù. Núi này còn có tên là Giáp Sơn nằm ở xã Thiết Giáp phía đông huyện Nga Lạc từ núi Tam Điệp chạy xuống liên tiếp như bức tường theo ven sông, quanh co chạy tới biển Thần Phù. Kế đến là núi Điều Sơn, mạch núi từ huyện Tống Giang kéo tới chỗ cao chỗ thấp thành một dãy liên tiếp, vách đá dựng đứng ở giữa có con đường phẳng rộng là đường mà các huyện ở gần biển của trấn Thanh Đô và Trường Yên lộ phải đi qua…
Nghe tới đó Lãng Thư Sinh bật cười rồi quay qua nói vơi Tường Vi.
– Em đang đi trên con đường đó…
Vừa đi vừa trò chuyện nên lát sau họ thấy nhà dân cất thưa thớt dọc theo đường. Nhà nhỏ, lợp tranh rạ, vách đất, thấp lè tè chứng tỏ dân ở vùng hẻo lánh này đều nghèo khổ và sống đời cơ cực lầm than. Cuối đường là bến đò. Trời xế chiều nên bến đò vắng tanh. Ngay cả cái quán ăn cũng không có khách ngồi chờ đò nữa. Nhìn nước chảy khá xiết rồi nhìn chiếc đò nhỏ chở được chừng năm bảy người, Lãng Thư Sinh cười nói đùa với Tường Vi.
– Em biết bơi không?
– Biết chút chút mà nước chảy như vầy thì em hổng chắc là có bơi qua tới bờ bên kia được… Anh hỏi chi vậy. Bộ anh tính cõng em bơi qua bên kia hả…
Nói xong câu nói đùa Tường Vi bật cười thánh thót. Nghe câu nói của Tường Vi ông lái đò lên tiếng.
– Cô đừng có lo. Đò của tôi lớn không sợ chìm đâu. Cô với cậu xuống đò đi…
Lãng Thư Sinh đỡ Tường Vi bước xuống đò. Ông lái đò lập tức chống thuyền ra. Vì nước chảy khá mạnh nên ông ta phải nương sức nước cho thuyền xuôi về phía bến đò bên huyện Nga Lạc nằm ở dưới hạ lưu một khoảng khá xa. Khi đò ra giữa sông gần cặp vào bến thì Lãng Thư Sinh nói với ông lái đò.
– Bác cho thuyền xuôi xuống dưới kia chỗ nào vắng để tụi này lên bờ được không bác?
Dù thắc mắc nhung vì chiều khách ông lái đò lái chiếc thuyền cắm mũi vào một doi đất vắng vẻ cỏ mọc xanh rì. Đưa tiền công cho ông lái đò xong, Lãng Thư Sinh nói.
– Tôi biếu cho bác mười đồng Trị Bình Nguyên Bảo. Nếu có ai hỏi thì bác nói chưa hề gặp tôi. Được không bác?
Ông lái đò có vẻ ngần ngại khi nghe Lãng Thư Sinh nói. Thoạt đầu ông ta e dè không muốn nhận lời nhưng mười đồng Trị Bình Nguyên Bảo có sức hấp dẫn rất mạnh, bằng với cả mấy tháng đưa đò của lão. Do đó e dè giây lát rồi ông ta cũng nhận lời. Tuy nhiên cầm tiền xong ông ta mới lên tiếng.
REPORT THIS AD
REPORT THIS AD
– Nói tôi chưa hề gặp cô cậu thì không được…
– Tại sao vậy bác?
Tường Vi buột miệng hỏi. Ông lái đò trả lời.
– Bởi vì khi cô cậu xuống đò thì có vài người thấy nên tôi nói thì người ta biết tôi nói dối. Cô cậu nghĩ ra cách khác đi…
Một ý nghĩ thoáng qua trong trí khiến cho Tường Vi mỉm cười thì thầm vào tai ông lái đò mấy lời. Thấy Tường Vi vừa thì thầm vừa chỉ vào mình nên Lãng Thư Sinh biết những gì Tường Vi nói có dính líu tới mình. Gật gật đầu, bác lái đò vui vẻ thốt.
– Nói như cô đây thì thuận lỗ tai. Nếu có ai hỏi tôi sẽ nói như vậy…
Dù không biết Tường Vi nói điều gì với ông lái đò nhưng Lãng Thư Sinh cũng không hỏi. Quay nhìn Tường Vi, y cười nói.
– Mình lên bờ…
Dứt lời y quàng tay ôm hông Tường Vi xong nhảy vọt lên bờ. Ông lái đò trợn mắt nhìn cảnh tượng lạ lùng chưa bao giờ thấy. Bờ đất dù thấp vẫn còn cao hơn mũi đò cả trượng mà cậu thanh nhiên ốm yếu lưng đèo đứa nhỏ, tay ôm cô vợ lại có thể nhảy lên bờ được thì chắc cậu ta có phù phép hay bùa chú gì đó. Tay vẫn ôm lấy Tường Vi, Lãng Thư Sinh triễn thuật phi hành luồn lách trong rừng cây thưa một đoạn đường khá xa mới tìm ra đường lớn. Đặt Tường Vi xuống đất y cười thốt.
– Bây giờ mình có thể dừng lại để ăn trưa và em cho Ngọc Sơn bú. Ăn xong rồi mình đi tiếp…
Trong lúc Tường Vi cho con bú thì Lãng Thư Sinh dọn cơm ra. Trong lúc ăn Tường Vi cười hỏi.
– Lãng ca không muốn biết em nói gì với ông lái đò hả?
Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Anh không muốn biết…
– Tại sao?
– Tại vì không cần thiết. Anh tín nhiệm em vì anh biết em sẽ không làm bất cứ điều gì có hại cho em, cho anh và cho Ngọc Sơn…
Mắt long lanh sáng vì cảm động Tường Vi cười thốt.
– Em cám ơn anh. Không có gì quí giá hơn là sự tín nhiệm của anh đối với em…
Lãng Thư Sinh gật đầu cười chúm chiếm.
– Ta tín nhiệm em bởi vì chính em đã tín nhiệm ta…
Cười cười nhưng không nói gì thêm Tường Vi cắm cúi ăn xong vội vàng thu dọn thức ăn thừa rồi tiếp tục lên đường.
Đỗ Thiên bước vào quán ăn nằm tại bến đò Đại Lí. Gọi bình trà nóng và mấy cái bánh ngọt hắn vừa uống trà, ăn bánh vừa suy nghĩ. Chỉ huy hai mươi lăm thủ hạ cày nát đoạn đường từ xã Duy Tinh lên tới đây nhưng vẫn không nghe hoặc thấy dấu vết gì của gã học trò bán kiếm. Ngay cả tin tức xa gần cũng không có. Điều đó khiến cho hắn ngạc nhiên. Con đường độc đạo này là đường duy nhất từ huyện Thống Binh về Nga Lạc thuộc trấn Thanh Đô về Trường Yên Lộ và Hải Đông Lộ. Muốn về Cát Bà thì gã học trò bán kiếm tất phải dùng con đường này. Nếu đi một mình với thân vũ thuật cao siêu thì gã có thể dùng đường tắt xuyên qua núi cao rừng rậm. Đằng này gã còn phải cưu mang một người đàn bà và đứa bé thì không thể xuyên sơn được. Thế mà hắn với hai mươi lăm thủ hạ cày nát cả khu vực rộng từ xã Duy Tinh lên tới đây mà cũng không thấy chút vết tích gì. Cách đây chừng vài giờ thủ hạ của hắn có báo cáo thấy bóng dáng của Hoành Sơn Hiệp Lữ nhưng không thể truy đuổi kịp thời. Huống chi hắn không chú ý tới sự bắt giữ Hoành Sơn Hiệp Lữ cũng như né tránh không muốn đụng tới tay giết người bằng cách phóng dao bay. Đụng tới y là chết mà hắn còn ham sống lắm. Đổ Di, đệ nhất phó trưởng ban đồng thời là anh bà con chú bác với hắn có thuật lại cuộc chiến với Hoành Sơn Hiệp Lữ ở đèo Ngang rồi sau đó dặn đi dặn lại hắn mấy lần chớ có ngu dại đụng vào tay phóng dao bay giết người này. Gặp y thì né đi để khỏi chết oan uổng. Vả lại cấp trên muốn hắn truy lùng ra tông tích của gã học trò bán kiếm vì việc đó cần làm hơn. Chiếm đoạt thanh kiếm thiết huyền và giết chết nhân vật cuối cùng của dòng họ Lý là lệnh từ tổng đàn của đoàn do thám Thăng Long mà nhân viên cấp dưới như hắn bắt buộc phải thi hành mà không được phép có ý kiến và không được trễ nãi. Đưa chén trà còn ấm lên hớp ngụm nhỏ xong hắn quay sang hỏi lão chủ quán.
– Từ sáng tới giờ lão có thấy ai qua đò không?
Biết khách không là quân thì cũng là quan của triều đình do đó lão chủ quán có thái độ cung kính lắm.
– Dạ bẩm đại nhân… Bến đò này cũng có khá đông người qua lại…
– Vậy hả. Lão có thấy một đàn ông và đàn bà với đứa bé qua đò không?
Lắc lắc đầu lão chủ quán cung kính đáp.
– Tôi già cả mắt mờ với lại không để ý lắm thành ra… Muốn biết đại nhân nên hỏi lão đưa đò…
Đỗ Thiên quay qua trừng mắt với lão chủ quán. Hắn cảm thấy tự ái bị va chạm vì câu nói của lão. Tuy nhiên hắn chỉ cười hực thốt.
– Dĩ nhiên ta sẽ hỏi lão đưa đò. Ta muốn hỏi ngươi trước để kiểm chứng xem lão chèo đó có nói thật không…
Dứt lời hắn tợp một hớp trà nóng, thảy lên bàn một đồng Trị Bình Nguyên Bảo xong bương bả đi về phía nhà của lão đưa đò.
– Thưa đại nhân muốn qua đò?
Hơn ba mươi năm làm nghề đưa khách qua sông, lão chèo đò đủ kinh lịch để đoán người. Chỉ cần nhìn y phục, dáng vẻ lão biết khách là quân quan của triều đình.
– Ta không muốn qua đò mà ta muốn hỏi lão một câu thôi.
– Bẫm đại nhân muốn hỏi chi ạ…
– Ngày hôm qua và hôm nay ngươi có chở một đôi vợ chồng có con nhỏ qua sông không?
– Dạ có thưa đại nhân…
Đỗ Thiên sáng mắt hấp tấp hỏi tiếp.
– Vậy hả… Chúng qua đò lâu chưa?
Lão đưa đò điềm đạm lên tiếng.
– Bẫm đại nhân để tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho đại nhân nghe. Cặp vợ chồng này lạ lắm…
Nhìn xuống dòng sông lão đưa đò hắng giọng.
– Cặp vợ chồng này thật lạ. Bà vợ đẹp, vui vẻ và hiền từ lắm. Chỉ có ông chồng thì…
Nói tới đó lão đưa đò lắc đầu quầy quậy rồi nói tiếp.
– Ổng bảo tôi đưa ổng qua bờ bên kia rồi tới chừng ra tới giữa sông ổng lại bắt tôi quay trở lại. Tôi hổng chịu ổng rút cây kiếm ra kề vào cổ tôi bắt tôi phải chèo đò tuốt xuống kia rồi tấp vào bờ bên này. Trả tiền xong ổng ôm bà vợ nhảy tót một cái lên bờ rồi chạy về hướng ra biển…
Dù lão đưa đò không có tả kỹ càng hình dáng song chỉ cần nghe câu ” ôm bà vợ nhảy tót lên bờ ” thì Đỗ Thiên cũng đoán ra được cặp vợ chồng đó là Lãng Thư Sinh với Tường Vi. Chỉ có kẻ biết võ nghệ cao siêu mới đủ sức ôm một người từ dưới thuyền nhảy lên bờ một cách dễ dàng và êm ái. Theo lời khai của lão chèo đò thì gã học trò bán kiếm chưa qua sông mà lại chạy ra biển để đánh lạc hướng kẻ theo dõi. Biết được điều đó Đỗ Thiên ra lịnh cho thủ hạ báo cáo với cấp trên đồng thời tung thủ hạ ra làm nhiều toán dò tìm tông tích Lãng Thư Sinh. Riêng hắn thì ngồi tại bến đò chờ. Hắn chờ gì? Nếu không phải là chờ gã thư sinh bán kiếm trở về đây tìm đò qua bên kia bờ của huyện Nga Lạc để về Hải Đông Lộ.