HỒI XXXXI Trước mặt có kẻ chặn
Gói hành lý nhỏ và nhẹ gồm toàn quần áo của mình với con trai đeo trên lưng, Tường Vi đều bước bên cạnh Lãng Thư Sinh, người đàn ông bây giờ tuy không là chồng nhưng lại biến thành chiếc bóng của nàng. Mặt trời đã lên quá ngọn cây. Đường hạ đạo vắng vẻ người đi. Hai bên đường rừng cây ngút ngàn và xanh rì. Núi cao vượt lên nền trời.
– Lãng ca có đi qua đường này chưa?
Tường Vi lên tiếng hỏi. Im lặng giây lát Lãng Thư Sinh mới lên tiếng.
– Ba năm trước từ biên thùy Chiêm Việt anh đã đi theo con đường này về Cát Bà…
– Anh làm gì mà đi vào tận biên thùy Chiêm Việt?
– Biết mình bị bịnh nặng không còn sống được bao lâu nữa nên sư phụ bảo vào tận vùng Hoành Sơn để gặp một người quen…
– Rồi anh có gặp không?
– Có mà không…
Nghe Lãng Thư Sinh trả lời Tường Vi quay nhìn y. Hiểu ý Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Khi anh tìm được nơi ẩn cư của người mà sư phụ nói thì người này đã chết rồi. Anh chỉ gặp một cô gái tên Thiên Vân vốn là đệ tử của người quen của sư phụ. Qua lời kể của Thiên Vân, anh mới biết giữa sư phụ của anh và sư phụ của cô ta vốn có một đoạn tình duyên dang dở…
Nói tới đó Lãng Thư Sinh ngừng lại thở hơi dài rồi cất giọng buồn bã.
– Sở dĩ sư phụ của anh và sư phụ của Thiên Vân xa cách chỉ vì thanh kiếm thiết huyền…
Tường Vi mấp máy môi như muốn nói điều gì song lại lắc đầu cười rồi làm thinh. Thấy cử chỉ đó Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Em muốn nói điều gì?
– Dạ em chỉ muốn hỏi là anh với Thiên Vân có…
Lãng Thư Sinh lắc lắc đầu rồi thong thả lên tiếng.
– Xuyên qua câu chuyện thì ta biết sư phụ của cô ta vừa thương mà lại vừa hận sư phụ của ta lắm. Cho nên trước khi chết bà ta mới lập thệ là chỉ nói cho ta biết về những bí mật của thanh kiếm thiết huyền khi nào ta bằng lòng kết hôn với Thiên Vân và không khi nào rời khỏi nơi bà ta với đệ tử đã cư ngụ. Dĩ nhiên là ta không chịu. Điều đó khiến cho cô ta tức giận rút kiếm tấn công ta ráo riết khiến cho ta phải tự vệ rồi lỡ tay đâm cô ta bị thương. Thấy sự tình càng lúc càng tồi tệ ta bèn rút lui mà không cần biết tới bí mật về thanh kiếm thiết huyền nữa…
– Tại sao Lãng ca không chịu kết hôn với Thiên Vân. Được một cô gái trẻ đẹp lại võ nghệ cao cường mà anh lại hổng chịu là sao…
Lãng Thư Sinh bật cười vì cái giọng nói đùa bỡn của Tường Vi.
– Ta biết điều đó chứ. Nhưng ta nghĩ mình phải có tình ý với người nào thì mới ở đời với họ được. Hôn nhân mà gượng ép hoặc vì lợi lộc thì chẳng lâu bền được. Cũng vì chuyện đó mà ta phải hộc tốc chạy về Cát Bà để trình báo với sư phụ. Tuy nhiên về tới nơi thì sư phụ đã qui tiên rồi. Buồn rầu ta mới bỏ nhà đi lưu lạc giang hồ. Nhờ vậy mà ta mới gặp Long Anh với em…
Nghe Lãng Thư Sinh nhắc tới tên người chồng vắn số của mình Tường Vi rưng rưng nước mắt. Thấy vậy Lãng Thư Sinh mới thở dài thốt.
– Anh xin lỗi đã nhắc tới chuyện buồn. Đối với cái chết của Long Anh, ta cũng có một phần trách nhiệm. Lỗi của ta là không bảo vệ được Long Anh…
Không đợi Lãng Thư Sinh dứt lời, Tường Vi lên tiếng liền.
– Em nghĩ anh không có lỗi gì hết đối với cái chết của chồng em. Nếu hai vợ chồng em mà không gặp anh tại miếu Ngô Vương ở Đường Lâm thì tụi em đã bị đoàn do thám bắt giữ và sát hại hoặc cũng chết trong cuộc tế lễ ở Hoa Lâm rồi. Nhờ có anh và các bằng hữu ra tay nghĩa hiệp nên tụi em mới trốn thoát vào tới Tân Bình. Dù Long Anh vắn số nhưng anh lại cứu được em nhờ đó Ngọc Sơn mới ra đời và Long Anh vẫn còn có người nối dõi tông đường. Ân đức của anh, em nghĩ Long Anh không bao giờ quên cũng như không bao giờ phiền trách gì anh đâu…
Nghe giọng nói nghẹn ngào và tức tửi của Tường Vi, Lãng Thư Sinh quay nhìn mới thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng tuy nhiên trên khuôn mặt lại nở ra nụ cười.
– Em chỉ xin anh bảo bọc cho Ngọc Sơn và dạy dỗ con em…
Khẽ gật đầu Lãng Thư Sinh nói chậm.
– Ta đã hứa với Long Anh sẽ lo lắng cho em và Ngọc Sơn. Em biết là em phải sống để dạy dỗ cho con nên người. Lời hứa đó…
Tường Vi nhanh nhẹn tiếp lời của Lãng Thư Sinh.
– Lời hứa của một vũ sĩ chân chính như anh nặng bằng non phải hông…
Lãng Thư Sinh bật lên tiếng cười khi nghe Tường Vi nói trong tiếng cười ròn rả.
– Em nói đúng đó…
Hai người vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ. Nhờ vậy mà Tường Vi không biết mỏi mệt nên đi một mạch tới quá ngọ mới chịu dừng lại cho con bú và ăn cơm xong lại hối hả lên đường tới Bình Lâm kịp lúc trời tối.
*****
Thiên Bút Trần Gia Dụng bước vào quán ăn ở bến đò của làng Đại Lí nằm kề bên sông Ngo. Đỗ Thiên trợn mắt nhìn vị trưởng ban của mình khi thấy máu lấm tấm trên ngực áo. Hắn định lên tiếng hỏi song thấy vẻ mặt trầm trọng bèn nín lặng. Vẫy lão chủ quán lấy thêm cái chén và đổi bình trà nóng hắn thong thả rót trà vào chén cho sếp xong nhẹ giọng.
– Kính mời trưởng ban dùng trà…
Gật đầu Trần Gia Dụng đưa chén trà lên hớp ngụm nhỏ đoạn hắng giọng.
– Việc tới đâu rồi?
Hơi ngập ngừng rồi lát sau Đỗ Thiên mới rụt rè trả lời.
– Trình trưởng ban. Tôi đã rãi thủ hạ truy lùng thằng học trò bán kiếm mà chẳng thấy hắn đâu. Từ đây dài ra tới biển có hai ba bến đò nữa nên tôi nghĩ hắn đã sang sông rồi. Tôi đã dùng chim bồ câu báo cho lộ trưởng của Lộ Trường Yên biết để nhờ họ giúp đỡ…
– Ai là trưởng trạm của ban truy tầm ở Yên Mô?
– Thưa trưởng ban trưởng trạm ở Yên Mô là Trình Quất…
Hơi gật đầu Trần Gia Dụng nói chậm.
– Hình như y xuất thân từ một nhà ở miệt Đà Giang. Ta nghe nói võ gia truyền của y đặc dị lắm…
Tợp hớp nước trà Đỗ Thiên gật đầu cười.
– Thưa trưởng ban nói đúng. Vũ thuật của Trình Quất là võ gia truyền. Đường roi của y quái đản và hiểm ác vô cùng. Y giỏi võ còn hơn tôi nữa nhưng vì mới gia nhập đoàn do thám nên chỉ làm chức trưởng trạm thôi…
– Thế à…
Trần Gia Dụng buông gọn hai tiếng. Do dự giây lát Đỗ Thiên mới hắng giọng.
– Thưa trưởng ban chắc đã gặp tên phóng dao bay?
Trần Gia Dụng trả lời bằng cái gật đầu. Uống thêm ngụm nước trà hắn mới trầm giọng nói của mình xuống.
– Ta giao hẹn trong vòng năm mươi chiêu nếu hắn chưa đổ máu thì ta sẽ để cho hắn thong dong mà đi. Hắn không đổ máu mà ta lại chảy máu. Vết thương không có gì nhưng…
Đỗ Thiên gật đầu tỏ vẻ hiểu câu nói của cấp trên. Có một điều còn nặng hơn vết thương nữa. Đó là danh tiếng không phải của riêng hắn mà còn là của dòng họ và cả danh dự của đoàn do thám Thăng Long nữa.
– Ta nghe thủ lĩnh nói tên Lãng Thư Sinh vũ thuật tinh thâm vô kể mà không tin. Bây giờ đụng Hoành Sơn Hiệp Lữ, ta mới biết lời dặn dò của thủ lĩnh quả không sai…
Ngước nhìn thấy trời xế chiều họ Trần nói nhanh.
– Ăn cơm xong ta sẽ qua sông trước. Còn ngươi chỉ huy thủ hạ đi sau. Ta đoán gã học trò chưa đi qua khỏi địa phận của huyện Nga Sơn đâu. Nếu đi gấp mình sẽ bắt kịp hắn. Ta cần ngươi đưa tin bảo Trình Quất xuất lãnh hết nhân viên của y chận đường tên học trò ở Bình Lâm.
Vâng lời Đỗ Thiên hối chủ quán dọn cơm. Ăn xong Trần Gia Dụng tức tốc ngồi đò qua sông. Phần Đỗ Thiên đi gom nhân viên được ba mươi tên xong cũng chia nhau ngồi đò qua sông Ngo.
Bình Lâm là huyện lỵ của huyện Nga Sơn vì vậy phố xá khá đông đúc. Tường Vi im lặng theo chân Lãng Thư Sinh đi miết tới gần cuối dãy chợ mới dừng trước căn nhà hai tầng có đề tấm biển Bình Lâm quán hỏi mướn phòng trọ trên lầu. Tắm rửa và thay đổi y trang xong xuôi hai người mới xuống tầng dưới ăn uống rồi sau đó trở lên phòng nghỉ ngơi. Trong lúc Tường Vi cho con bú, Lãng Thư Sinh đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống đường. Đột nhiên y thoáng nghe tiếng vó ngựa nện trên mặt đường. Cước trình của ngựa thật nhanh nên vừa nghe đã thấy bóng rồi. Đó là hai con tuấn mã đang đi nước kiệu. Nhờ phòng trọ ở trên cao lại nằm ở cuối phố thêm nhãn lực cực tinh y thấy hai người đàn ông ngồi ngất ngưỡng trên lưng ngựa. Chỉ cần nhìn thoáng qua sắc phục y biết hai kỵ sĩ là nhân viên của đoàn do thám. Ngựa thuộc chiến mã hạng nhất của binh đội triều đình thì kỵ sĩ phải là nhân vật có hạng. Ngựa dừng tại quán ăn. Hai kỵ sĩ bay mình xuống ngựa. Lãng Thư Sinh hơi cau mày lẩm bẩm điều gì.
– Có chuyện gì vậy Lãng ca?
Có lẽ nghe được Lãng Thư Sinh lẩm bẩm nên Tường Vi mới lên tiếng hỏi. Nhẹ cười Lãng Thư Sinh lắc đầu.
– Ta đi xuống lầu có chuyện cần. Sau khi ta ra khỏi phóng em cài cửa lại cẩn thận. Khi nào ta gọi em mới mở cửa…
Tuy giọng nói của Lãng Thư Sinh thật bình thường song câu dặn dò lại mang ý nghĩa khác làm cho Tường Vi lo lắng. Nhìn nét mặt đăm chiêu của nàng y cười trấn an.
– Không có chuyện gì đâu. Ta đi gặp người quen…
Dù tò mò nhưng Tường Vi im lặng không nói. Đợi cho Lãng Thư Sinh ra khỏi phòng nàng mới cài cửa cẩn thận rồi dỗ cho con ngủ xong xuôi mới bắt đầu ngồi tập hít thở.
Đứng ở đầu cầu thang Lãng Thư Sinh kín đáo quan sát hai người lạ. Bây giờ y mới nhận ra một người mặc sắc phục của đoàn do thám mà lại màu đen chứng tỏ người này là nhân viên thuộc ban truy tầm. Người thứ nhì tác dong dỏng cao, tóc cắt ngắn, mặt chữ điền, ánh mắt long lanh sáng và tia nhìn loang loáng như chớp. Người này vận võ phục màu nâu và chân mang giày rơm. Trông hắn giống thường dân hơn là nhân viên do thám hoặc quan chức của triều đình. Tuy nhiên qua kinh nghiệm giang hồ Lãng Thư Sinh biết người này phải là nhân vật đặc biệt vì thế mới cặp kè với một nhân viên thuộc ban truy tầm của đoàn do thám Thăng Long. Hai người ngồi uống rượu chứ không có ăn uống. Muốn nghe hai người này nói cái gì nên Lãng Thư Sinh bước tới. Họ chỉ liếc nhanh khi thấy y ngồi xuống bàn bên cạnh và gọi bình trà nóng. Có lẽ hai người này chưa biết mặt Lãng Thư Sinh với lại y đã cải đổi dung mạo thành một thường dân do đó không nhìn ra người đàn ông đang ngồi bên cạnh chính là nhân vật đứng đầu trong sổ bìa đen của đoàn do thám Thăng Long đang bị truy nã gắt gao bởi nhân viên của ba ban truy tầm, tin tức và ám sát.
– Tôi rất cám ơn về nghĩa cử không mời của Lê đại huynh…
Lãng Thư Sinh nghe người mặc sắc phục đen lên tiếng. Người mặc võ phục hắng giọng nói sau khi chiêu ngụm rượu.
– Có gì đâu mà Trình đệ lại khách sáo. Ta với huynh trưởng của đệ là chỗ tình thân như thủ túc. Với lại ta cũng nghe đồn gã học trò bán kiếm vũ thuật tuyệt luân nên tò mò muốn tìm gặp gã. Đúng ra thì ta cũng muốn biết thanh kiếm mà gã có thực là thanh thiết huyền kiếm danh chấn giang hồ không…
– Bộ Lê đại huynh tính…
Người mặc võ phục màu lam bật cười ha hả khi nghe câu nói của người bạn đồng bàn.
– Trình hiền đệ đừng có lo. Khi đoàn do thám đã ra tuyên cáo tranh đoạt thanh kiếm báu này thì ta làm sao dám phỏng tay trên. Ta chỉ muốn thấy sự sắc bén của thanh kiếm thiết huyền mà thôi…
Người mặc sắc phục màu đen được gọi là Trình hiền đệ bật cười nói rang rảng.
– Tôi biết Lê đại huynh kiếm thuật tuyệt luân nên muốn gặp gã thư sinh bán kiếm để đọ tài chứ gì…
Người được gọi là Lê đại huynh cười ha hả như thích thú.
– Thì Trình hiền đệ biết rồi mà. Bởi vậy khi nghe tin gã học trò xuất hiện ở Nga Sơn ta gấp rút tới gặp hiền đệ. Trình Tông có nói cho ta biết là hiền đệ đang giữ chức trưởng trạm của ban truy tầm ở Yên Mô…
Nghe tới đó Lãng Thư Sinh mỉm cười. Bây giờ y mới biết người mặc võ phục màu lam được gọi Lê đại huynh chính là một vũ sĩ thuộc Đà Giang phái, một phái võ mới nổi tiếng bằng thuật xử kiếm cực tinh và cực dị. Trần Đại Mặc là đương kim chưởng môn của Đà Giang phái. Họ Trần có ba đệ tử nhưng Lãng Thư Sinh không biết người mà mình được gặp là ai trong ba đệ tử của Trần Đại Mặc. Giới giang hồ Đại Việt có rất nhiều người xử kiếm vô danh có mà nổi tiếng cũng có. Ở trong mười hai đại trang có tới ba trang chuyên luyện kiếm mà nhân vật nổi tiếng nhất là Tam Đảo Kiếm Nguyễn Tam Sơn. Phần các phái võ có nhiều kiếm thủ nhất mà đại diện là Cổ Loa phái, Lạc Việt phái, Tướng Quốc Tự, Thảo Đường phái. Theo huyền thoại giang hồ thì Cổ Loa phái do An Dương Vương Thục Phán lập ra. Lạc Việt phái là của các vị vua Hùng gầy dựng nên. Riêng chùa Tướng Quốc có từ đời của Lý Nam Đế. Thảo Đường phái nghe nói xuất hiện từ thời vua Thánh Tông nhà Lý cho tới nay cũng đã được gần hai trăm năm. Riêng các môn phái nhỏ và các nhà thì người luyện kiếm nhiều vô số kể. Đà Giang phái chính là một trong số môn phái nhỏ chừng năm cho tới mười đồ đệ mà thôi.
Đang ngồi lắng nghe câu chuyện của hai người lạ, Lãng Thư Sinh cau mày khi thấy một người bước vào quán. Bộ tịch ngang tàng và y phục dị hợm đó không ai khác hơn Hoành Sơn Hiệp Lữ. Gã thanh niên trẻ tuổi tài cao thêm gan to mật lớn này chỉ liếc mắt và cười khỉnh khi đi ngang qua mặt người mặc sắc phục đen. Lãng Thư Sinh thấy người dựng đôi mày rậm lên nhìn chăm chú Hoành Sơn Hiệp Lữ song im lặng không nói gì hết. Từ lúc Hoành Sơn Hiệp Lữ xuất hiện thì Lãng Thư Sinh thấy hai người lạ không trò chuyện nữa mà lại im lìm uống rượu. Y không biết Hoành Sơn Hiệp Lữ có nhận ra mình không mà chẳng thấy y ngó ngàng tới mình. Lát sau lại thêm một người bước vào quán. Hắn mặc sắc phục đen của ban truy tầm, trên ống tay áo có tới năm vạch màu vàng chứng tỏ hắn là có chức phận cao cỡ trưởng ban trở lên. Nhìn quanh quất trong quán giây lát hắn tiến thẳng tới bàn của hai người được gọi là Trình hiền đệ và Lê đại huynh đang ngồi. Thấy người mới vào Trình hiền đệ đứng lên cười nói.
– Trần trưởng ban có mặt mà Trình Quất tôi không biết trước để đón tiếp thật là có lỗi…
Thiên Bút Trần Gia Dụng hơi nhếch môi cười.
– Không có chi. Chắc Trình trưởng trạm đã được Đỗ phó thủ lĩnh thông báo…
– Thưa trưởng ban. Tôi nhận được tin cấp báo nên hối hả tới đây. Để kẻ hèn này giới thiệu cho Trần trưởng ban người quen của tôi…
Nhìn vào người bạn của mình, Trình Quất hắng giọng.
– Xin giới thiệu với Trần trưởng ban dây là huynh trưởng của tôi. Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc chính là người…
Lãng Thư Sinh động dung còn Thiên Bút Trần Gia Dụng buột miệng kêu ồ tiếng ngạc nhiên rồi sau đó mới cất giọng trầm trầm.
– Trần tôi có mắt như mù nên không nhìn ra Lê bằng hữu. Để tạ lỗi tôi kính mời huynh dăm chén rượu nhạt gọi là làm lễ tương kiến…
Nghe cấp trên nói thế, Trình Quất bèn vẫy tay gọi tửu bảo lấy rượu. Bây giờ Lãng Thư Sinh mới biết người lạ đó chính là tay kiếm nổi danh nhất của Đà Giang phái. Có thể nói Lê Hồng Mạc còn nổi danh hơn sư phụ của hắn nữa. Bằng ba mươi sáu thức khoái kiếm, họ Lê đánh bại vô số kiếm thủ hữu hạng của giới giang hồ Đại Việt mà trong đó có các cao thủ của Cổ Loa, Lạc Việt và mười hai gia trang nổi tiếng. Tuy có nghe danh Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc nhưng chưa từng gặp mặt nên Lãng Thư Sinh mới không nhận ra hắn.
Từ lúc Hoành Sơn Hiệp Lữ và sau đó Thiên Bút Trần Gia Dụng bước vào thì không khí trong quán ăn bắt đầu im lặng và nặng nề. Khách ăn dường như đánh hơi được điều gì đó nên ăn uống thật lẹ rồi hấp tấp đi chứ không có ngồi lâu nữa. Ngay cả lão chủ quán cũng có cử chỉ khác lạ. Lão ta thỉnh thoảng lại liếc về chỗ chiếc bàn có ba người ngồi với thái độ e dè và lo âu vì biết ba người trong bọn họ đều là quan binh của triều đình. Ăn mặc khác dân thường, lại có ngựa để cởi nếu không quan binh thì cũng thuộc dân nhà giàu sang có thế lực. Dân nghèo tiền đâu mua ngựa để cởi. Dân nghèo không được phép ăn mặc quần áo màu mè cũng như đi giày. Thiên Bút Trần Gia Dụng với Trình Quất và Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc vẫn còn ngồi uống rượu thỉnh thoảng mới thì thầm với nhau. Phía bàn bên kia Hoành Sơn Hiệp Lữ vẫn gầm đầu ăn uống. Phần Lãng Thư Sinh muốn đứng lên trở lại phòng để xem Tường Vi ra sao. Y sợ nàng đợi lâu quá không thấy y trở về nên nóng lòng đi kiếm. Điều tiên đoán của y quả không sai. Đang ngồi y thấy bóng nàng thập thò nơi đầu cầu thang nhìn vào phòng ăn chỉ còn lại năm thực khách ngồi ăn uống. Nếu y thấy thời cũng có người thấy. Đó là Hoành Sơn Hiệp Lữ. Nhờ ngồi quay mặt nhìn ra đường với lại ngồi gần đầu cầu thang nên gã nhận ra Tường Vi trước nhất. Kế đó là Trình Quất. Dù chưa bao giờ thấy mặt Tường Vi nhưng với kinh nghiệm già dặn của một nhân viên do thám, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng là hắn có thể đoán ra người đàn bà đó là ai. Do đó hắn đứng bật dậy rồi rảo bước tới đầu cầu thang định ra tay kiềm chế người đàn bà lạ mặt này để tra hỏi. Tuy nhiên hắn nhanh mà phản ứng của Hoành Sơn Hiệp Lữ còn nhanh hơn. Chỉ thấy y lắc mình một cái đã đứng sừng sửng ngay tại đầu cầu thang án trước mặt Tường Vi. Đã quen biết Hoành Sơn Hiệp Lữ nên Tường Vi mỉm cười nói nhỏ.
– Anh…
Đang tính ra tay bắt sống Tường Vi mà lại thấy có gã người rừng cản đường mình, Trình Quất nạt lớn.
– Tránh đường…
Lồng trong tiếng nạt họ Trình xuất thủ liền. Ngọn roi đồng xé gió re re lướt tới ngực của địch thủ. Hoành Sơn Hiệp Lữ cười hực rung tay. Lưỡi búa con con cuộn gió vi vu chém sả vào thanh đồng côn. Chát… Lửa bắn tứ tung. Trình Quất cảm thấy cánh tay tê rần, bàn tay nóng buốt vì sức va chạm quá mạnh. Có lẽ kinh ngạc vì đòn đánh của kẻ lạ mặt nên hắn hồi bộ bước dài. Ngay lúc đó tiếng quát của Trần Gia Dụng vang lên.
– Con nhỏ đó là Tường Vi, đồng bọn của thằng học trò bán kiếm. Lê huynh động thủ…
Vừa nói dứt câu họ Trần thoáng thấy bóng người ập tới chỗ mình đứng kèm theo ánh kiếm lạnh ngắt. Tới phiên Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc bật la thảng thốt.
– Thiết huyền… Thằng học trò…
Rẻng… Lê Hồng Mạc bạt kiếm đánh liền ba thức. Nổi danh khoái kiếm do đó thủ thuật rút và đánh của hắn thật nhanh. Nhưng xuất chưa trọn ba thức hắn thấy tia hàn quang lạnh ngắt cuộn tới ngực. Biết đối phương có báu kiếm do đó hắn không dám để cho kiếm của mình va chạm nhưng đường kiếm đi quá nhanh do đó hắn chỉ còn cách tạt bộ để tránh kiếm.
– Đa tạ…
Kèm theo lời cám ơn lịch sự là thân ảnh của một người xẹt vù qua mặt Trần Gia Dụng và Lê Hồng Mạc. Thân danh trưởng ban truy tầm mà để cho hung thủ đào thoát thì họ Trần đâu có chịu được. Dù đối thủ ra tay bất ngờ chiếm lợi thế nhưng Trần Gia Dụng đâu có chịu thua. Phằng… Lưỡi bút chì cuộn gió vù vù vút tới hậu tâm của địch thủ. Trong lúc đó mũi kiếm nhọn hoắt của Lê Hồng Mạc cũng lập lờ bên hông. Không màng tới hai thứ vũ khí dữ dằn ở sau lưng, Lãng Thư Sinh chuyển bộ xẹt vù qua chỗ Trình Quất và Hoành Sơn Hiệp Lữ kèm theo câu nói.
– Cản đường cho tôi…
Hiểu ý Hoành Sơn Hiệp Lữ nạt tiếng trầm trầm tay búa tay dao chận cứng Trình Quất không cho vượt qua cầu thang.
– Xin lỗi Vi muội…
Lãng Thư Sinh quàng tay ôm lấy Tường Vi rồi với ba bước nhảy y xẹt vù lên thang lầu xong xải bước về phòng trọ của họ. Xô cửa vào, bỏ Tường Vi xuống y nói nhanh.
– Em mau thu xếp hành lý… Mình phải rời khỏi nơi đây lập tức…
Đã quá quen tình cảnh chạy trốn bởi sự truy nã của nhân viên do thám, Tường Vi chụp lấy gói hành lý của mình trong lúc Lãng Thư Sinh bế Ngọc Sơn lên rồi đèo sau lưng. Đang ngủ ngon bị đánh thức thằng bé khóc oe oe. Tiếng la hét vang rõ hơn chứng tỏ Hoành Sơn Hiệp Lữ bị ba nhân viên do thám dồn ép phải lùi dần lên lầu.
– Mình đi…
Lưng đèo Ngọc Sơn, vai mang kiếm, tay ôm hông Tường Vi, Lãng Thư Sinh đá bung vách phòng vỡ ra thành khoảng trống thật lớn đoạn buông mình rơi xuống đất. Chân vừa chạm đất y lạng mình tới chỗ hai con ngựa đang đứng. Đỡ Tường Vi ngồi lên lưng ngựa xong xuôi y quăng mình lên. Con ngựa ô hí tiếng dài băng mình chạy. Nghe tiếng ngựa hí, Trình Quất la lớn.
– Hắn cướp ngựa rồi…
Nhanh hơn hết Trình Quất bắn mình lùi lại đoạn lao ra sân và chỉ còn thấy bóng con ngựa ô của mình nhập nhòa trong bóng đêm. Không nói tiếng nào hắn bay minh lên lưng con ngựa bạch. Tiếng vó câu nện ròn rả trên mặt đường. Cùng lúc đó Thiên Bút Trần Gia Dụng cũng trổ thuật phi hành bám theo Trình Quất bén gót để lại Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc so tài với Hoành Sơn Hiệp Lữ.