HỒI XXXXII Lại có thêm người đuổi
Chạy một đỗi Lãng Thư Sinh ghìm cương cho ngựa dừng lại. Y biết dù là ngựa tốt mà mang trên lưng hai người thì sẽ chóng mất sức nên sau khi dừng lại y nhảy xuống đất rồi bảo Tường Vi cầm cương còn y chạy bộ theo sau. Chỉ có một người cởi mà sức nặng lại nhẹ nên con ngựa ô chạy như bay. Triễn thuật phi hành Lãng Thư Sinh bám theo sau chừng vài bước. Vừa chạy y vừa ngoái đầu nhìn về phía sau. Y biết nhân viên do thám sẽ đuổi theo. Còn lại con ngựa bạch do đó kẻ đuổi theo sớm muộn gì cũng sẽ bắt kịp mình. Quả nhiên y nghe tiếng vó ngựa ròn rả nện trên đường rồi sau đó bóng ngựa hiện mờ mờ trong đêm. Ý nghĩ bật ra trong trí, Lãng Thư Sinh lạng mình nấp sau gốc cây gần lề đường. Mò mò tay giây lát y nắm trong tay ba viên đá nhỏ bằng ngón tay cái. Mắt sáng hơn sao y thấy bóng người mọp trên lưng ngựa. Khi ngựa vừa ngang qua chỗ nấp Lãng Thư Sinh vung tay. Ba viên đá cuội lần lượt xẹt ra. Viên thứ nhất đánh vào kỵ mã. Viên thứ nhì đánh vào chân trước còn viên thứ ba đánh vào đùi con ngựa đang chạy hết tốc lực. Dù gió thổi vù vù Trình Quất cũng nghe được tiếng gió rít của ám khí lao tới người mình. Không biết ám khí thuộc loại nào, có tẩm độc hay không do đó hắn không dám bắt bằng tay mà phải dùng thanh đoản côn đánh bạt ám khí đi. Vừa đỡ xong ám khí hắn nghe con ngựa rú tiếng dài đau đớn rồi chân trước khụy xuống. Là tay cởi ngựa điêu luyện công thêm bản lĩnh cao thâm do đó họ Trình phản ứng kịp thời. Đạp mạnh chân xuống bàn đạp để lấy đà thân hình của hắn vọt chênh chếch lên trời đoạn tà tà rơi xuống đất. Chân vừa chạm đất hắn thấy bóng người ập tới cùng với bóng tay dậy mờ trời đất. Hơn hai mươi lăm năm khổ luyện vũ thuật rồi nhập giang hồ và sau cùng đảm nhiệm chức trưởng trạm, hắn chưa đụng bất cứ nhân vật nào có lối xuất thủ thần tốc, kỳ ảo và quái đản như vậy. Hai bàn tay khép lại như triệt thủ, mở khoằm khoằm giống như trảo, khi nắm lại thành quyền, lúc mở ra tựa chưởng vờn khắp các yếu huyệt trước ngực và hai tay của mình. Đối thủ ra đòn nhanh tới độ hắn không thể nào triễn khai thuật múa côn bí truyền của dòng họ mà chỉ lo đón đỡ hay hóa giải đòn chết của đối thủ. Điều khiến cho Trình Quất kinh dị và hãi hùng nhất chính là công phu kỳ bí lần đầu tiên y mới thấy. Khi tay quyền của mình chạm với tay quyền của đối thủ thì có lúc y lại thấy tay quyền cứng hơn sắt nguội, có khi mềm mại và trơn trợt, lắm lúc lại phát ra thứ nội kình mạnh mẽ đẩy bật tay quyền của mình đi sang hướng khác.
– Tôn ông có phải là Lãng Thư Sinh?
Hồi bộ ba bước dài Trình Quất hỏi lớn. Bây giờ y mới nhận ra đối thủ là một thanh niên trạc ba mươi, mặc y phục bằng vải thô, chân mang giày rơm, tóc cắt gọn. Tuy ăn mặc giản dị song đôi mắt sáng lấp loáng hào quang, thanh niên nghiêng mình cười thốt.
– Chính tôi. Xin hỏi tôn ông là ai?
Dù đầu nhập vào đoàn do thám Thăng Long nhưng Trình Quất chưa mất đi cái phong cách của một vũ sĩ giang hồ. Thấy đối thủ có thần thái rất ư an nhiên tự tại hắn đâm ra nễ phục.
– Tôi là Trình Quất, giữ chức trưởng trạm Yên Mô thuộc ban truy tầm của đoàn do thám triều đình…
Ạ tiếng nhỏ, Lãng Thư Sinh nhìn chăm chú vào thanh đoản côn đang cầm trong tay của đối thủ, Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Tôn ông họ Trình mà lại xử côn như vậy hẵn xuất thân từ Trình gia trang ở Bạch Hạc…
Nghe đối thủ nói đúng gốc gác của mình Trình Quất đâm ra nễ nang và có chút thiện cảm với nhân vật mà hắn đang được lệnh truy nã.
– Tôn ông đúng là danh truyền không dối. Ngoài bản lĩnh trùm giang hồ mà kiến thức vũ học cũng hơn người…
Lãng Thư Sinh gật gù cười.
– Tôi nghe đồn 36 thức Triệt Côn của Trình gia trang kỳ ảo vô song nhưng chưa có dịp được thưởng lãm…
Hiểu ý đối thủ Trình Quất nâng côn lên ngang mày.
– Kính mời…
Trước cử chỉ lễ độ của Trình Quất, Lãng Thư Sinh từ tốn cất giọng.
– Tôi vì có việc gấp không thể diên trì do đó không tiện hầu tiếp Trình huynh. Tuy nhiên tôi mạn phép nêu ra giao ước như vầy. Nếu trong vòng hai mươi chiêu mà tôi ép Trình huynh phải buông côn thì chỉ xin Trình huynh nhượng cho sinh lộ…
Trình Quất dựng mặt khi nghe giao ước của đối thủ. Ngay cả gia phụ của hắn cũng chưa đủ sức bức hắn phải lùi hoặc buông vũ khí trong vòng hai mươi chiêu ngắn ngủi. Thế mà Lãng Thư Sinh tự phụ và ngông cuồng dám ra điều kiện như vậy. Nghĩ tới đó máu nóng bốc lên đầu khiến Trình Quất bật cười.
– Được… Huynh dám thị tài thì tôi đâu chối từ được… Xin mời…
Tay côn trẻ tuổi song lại nổi danh nhất của Trình gia trang rung tay. Thanh đồng côn trong tay hắn xé gió re re thọc tới huyệt đản trung của đối thủ. Tuy gọi là côn song thanh côn trong tay của Trình Quất ngắn, nhỏ và nhẹ hơn loại côn thường được dùng trong binh đội rất nhiều. Gọi bằng côn mà gọi là roi cũng được. Thanh côn nhỏ bằng đầu ngón tay và ngắn chừng sáu tấc. Cũng vì thế mà tính chất lanh lẹ, biến hóa và ngụy dị được phát huy tối đa. Đầu mũi côn chập chờn nơi mục tiêu, Trình Quất thoáng thấy một bàn tay mở ra chụp vào đầu côn của mình. Dù bàn tay chưa tới mà ám kính bắn ra mạnh tới độ hắn phải vận lực giữ lại và tức tốc biến thế. Tuy nhiên chưa nhích động hắn thấy bàn tay của đối thủ đang chụp vào đầu côn chợt khép lại mường tượng như lưỡi dao róc xuống tay cầm vũ khí của mình. Giật mình Trình Quất kéo tay lên cao và tiện đà đầu côn xẹt tới hạ bàn của Lãng Thư Sinh. Đòn ra chưa hết hắn lại thấy bàn tay chụp xuống chính giữa thân côn. Nếu để bàn tay chụp giữ thân côn lại thì đầu côn làm sao đánh trúng mục tiêu được. Điều này khiến cho Trình Quất phải biến chiêu bằng cách đạp bộ sang tả nửa bước đồng thời gặt mạnh cổ tay thúc đầu côn điểm vào khuỷu tay đối thủ. Hắn biến chiêu, đổi thế, hóa thức liên miên nhưng vẫn thấy bàn tay chập chờn lượn lờ trên thanh côn của mình. Khi thì chụp vào đầu côn, khi thì róc xuống bàn tay, khi thì ép xuống thân côn và áp lực càng lúc càng gia tăng khiến cho thanh côn của hắn nặng chình chịch và xoay trở một cách khó khăn và hầu như không còn theo sự điêu khiển của hắn nữa. Trình Quất thừa biết mình đang lâm vào tình thế bất lợi. Nếu muốn thoát ra khỏi sự chèn ép của đối phương hắn phải tự triệt chiêu rồi sau đó lùi ra khỏi vòng đấu để tái đấu. Nạt tiếng trợ oai Trình Quất thi triễn hai đòn cùng một lúc là hồi bộ ba bước dài đồng thời rút thanh đoản côn về. Thanh côn rút về được nửa đường, Trình Quất cảm thấy có sức ghì lại mạnh tới độ hắn phải trụ bộ mới giữ được thăng bằng và vũ khí khỏi rời tay mình. Ngay lúc đó hắn thấy Lãng Thư Sinh xô người tới cùng với bóng tay trùng điệp mịt mờ giăng mắc, biến hiện vô lường khiến cho hắn hoa cả mắt không thể nào nhận ra đâu là thế hư đòn thực. Muốn lùi cũng không được, muốn giải chiêu cũng không xong mà tấn công để đoạt lấy thế quân bình cũng vô lực, Trình Quất chỉ còn lo đỡ đòn thôi. Đột nhiên hắn cảm thấy cánh tay cầm côn nhói đau một cái ngay ở huyệt khúc trì rồi tay cầm con nhẹ hều nhưng giây phút sau lại nặng trở lại.
Tạt bộ ra xa mấy bước, Lãng Thư Sinh nghiêng mình cười thốt.
– Đa tạ Trình huỳnh đã nhẹ tay. Cuộc hội kiến này tôi sẽ giữ kín trong lòng… Xin gặp lại…
Thân ảnh chớp lên. Gã học trò bán kiếm bay người trong đêm tối. Đứng ngẩn người ra nhìn theo Trình Quất thở hơi dài. Hắn biết mình bại nhưng lại cám ơn đối thủ bởi hai điều. Thứ nhất Lãng Thư Sinh hứa sẽ không cho bất cứ ai biết kết quả cuộc đấu này. Thứ nhì hành động rất khôn ngoan và tinh thần nghĩa hiệp của đối thủ. Hắn biết mình bị điểm trúng huyệt khúc trì rồi sau đó thanh côn bị tước lấy nhưng đối thủ vì muốn bảo vệ thanh danh của mình nên đã trả lại trong nháy mắt. Nếu có ai nhìn vào cũng không thể nào biết là hắn đã bị tước vũ khí. Nghĩ tới điều đó Trình Quất lắc đầu thầm ngán ngẩm cho bản lĩnh siêu tuyệt của Lãng Thư Sinh.
Chạy một đoạn đường khá xa Lãng Thư Sinh hơi lơi chân khi thấy bóng con ngựa ô chạy ngược chiều với mình. Đó là con ngựa do Tường Vi cởi. Khi chạy tới gần y mới thấy nàng đang ngồi trên ngựa. Hai bên dừng lại. Tường Vi lên tiếng trước.
– Anh bảo em cởi ngựa chạy trốn nhưng em lo cho anh và Ngọc Sơn nên phải quay trở lại… Em không thể nào chạy trốn trong khi anh đang bị nguy hiểm. Em xin lỗi đã cãi lời anh…
Nghe giọng nói nghẹn ngào của Tường Vi, Lãng Thư Sinh hiểu được tâm tình của nàng. Vì vậy mà y cười lên tiếng.
– Đừng có khóc. Anh biết em lo lắng cho anh và Ngọc Sơn…
Nhoẻn miệng cười Tường Vi nói mà rưng rưng nước mắt.
– Anh và Ngọc Sơn là hai kẻ cuối cùng mà em thương nhất. Em không thể bỏ được…
Gật đầu Lãng Thư Sinh nắm lấy cương ngựa.
– Bây giờ mình hãy đi nhanh. Hừng đông lên mình sẽ tới Mô Độ
Thiên Bút Trần Gia Dụng ghìm cương cho ngựa dừng lại khi nhận ra Trình Quất đang đứng giữa đường. Thấy nét mặt không được bình thường của họ Trình, Trần Gia Dụng hỏi gọn.
– Hắn thoát đi rồi à?
Trình Quất lặng lẽ gật đầu rồi mới lên tiếng.
– Tôi bất tài. Không những vũ thuật tuyệt luân hắn còn có thanh kiếm báu…
Trần Gia Dụng gật đầu hiểu được tâm tình của Trình Quất bởi vì chính hắn cũng đã nếm qua cái vị chát đắng khi bị Hoành Sơn Hiệp Lữ đánh bại.
– Không sao… Ta phải đuổi theo hắn… Một đánh không lại thì ta dùng số đông. Nếu số đông không thắng thì ta dùng thủ đoạn…
Từng là nhân viên do thám Trình Quất biết điều đó. Xuất thân từ giới giang hồ nhưng nhân viên do thám hành sự khác hẵn. Đối với họ nhiệm vụ trên hết. Họ không tuân lề luật giang hồ nên không từ thủ đoạn nào dù gian manh và độc ác miễn sao đạt được mục đích.
– Mời Trần trưởng ban đi trước. Tôi sẽ dùng đường tắt tới Yên Mô…
Không nói tiếng nào Trần Gia Dụng thúc ngựa phi nước đại. Đứng nhìn theo giây lát Trình Quất băng mình vào rừng rồi tìm đường tắt tới Yên Mô. Đúng ra hắn không muốn tháp tùng với cấp trên để truy sát Lãng Thư Sinh. Ít ra hắn còn chút sĩ diện. Trong lòng hắn nhuốm nhiều thiện cảm xuyên qua cách cư xử của Lãng Thư Sinh. Y hứa sẽ giữ kín kết quả cuộc giao đấu như là cách gìn giữ thanh danh cho hắn và luôn cả danh tiếng của Trình gia trang nữa. Điều đó làm cho hắn cảm kích nên không muốn theo Trần Gia Dụng truy đuổi kẻ mà mình đã hàm ơn.
Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc nhìn đăm đăm đối thủ đang đứng trước mặt mình. Bình minh lên xua sương mù đi khiến cho hắn nhận diện rõ ràng đối thủ là một gã thanh niên tuổi không quá ba mươi. Lối ăn mặc kỳ dị và nhân dạng quái gở khiến cho đối thủ giống như loại người rừng hoang dã có được nguồn sức lực mạnh mẽ tiềm tàng trong cơ thể đã bị trúng bảy nhát kiếm mà vẫn chưa ngã xuống. Đối thủ bị thương bảy nơi trên người sâu cạn bất đồng mà vẫn an nhiên tự tại trong lúc hắn bị lưỡi dao ghim vào vai ngập tận chuôi khiến cho cánh tay trái tê liệt.
– Ngươi chưa chịu đi à?
Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc lên tiếng hỏi. Hoành Sơn Hiệp Lữ cười hực.
– Chưa… Ta chỉ đi khi nào ngươi ngã xuống…
Lê Hồng Mạc nhếch môi. Hắn nghĩ trên đời tại sao lại có thứ người ương ngạnh, điên khùng và không sợ chết. Đối thủ của hắn tựa con chó sói điên và đói quyết ăn sống con mồi dù phải trả giá đắt đôi khi là mạng sống của chính nó.
– Ta mà ngã xuống thì ngươi cũng không đứng được…
– Ta biết…
Hoành Sơn Hiệp Lữ lạnh giọng. Lê Hồng Mạc hét lớn.
– Thế thì tại sao ngươi lại muốn đánh…
– Ta thích đánh. Ngươi là kẻ mà ta thích đánh cho tới khi ngã xuống…
Lê Hồng Mạc hừ tiếng nhỏ lẩm bẩm.
– Điên… đúng là điên nặng…
Lẩm bẩm câu trên hắn mới cao giọng.
– Ta không muốn đánh với ngươi…
Hoành Sơn Hiệp Lữ buông gọn.
– Vậy thì ngươi chịu thua rồi bỏ đi…
Bỏ đi thời được mà chịu thua thời không. Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc mà nhận bại trước một đối thủ vô danh thì đó là cái nhục nhã lớn. Đối với một vũ sĩ giang hồ chết thì được mà chịu nhục thì không. Rẻng… Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc bạt kiếm nhưng chưa xuất thủ. Cầm thanh kiếm mỏng tợ lúa lúa lấp lánh hào quang dưới ánh dương quang hắn định liều một cuộc tử chiến. Hoành Sơn Hiệp Lữ trụ bộ chắc hơn cọc gỗ chôn sâu dưới đất. Hai bàn chân mang giày da thú của y bám cứng trên nền đất đỏ hoạch. Đột nhiên một hình ảnh thoáng hiện trong trí của y. Đó là khuôn mặt của Tường Vi. Người đàn bà bất hạnh đó làm cho y chạnh lòng. Y nhớ lại những gì mà Lãng Thư Sinh đã thuật cho y nghe về cuộc đời của Tường Vi với đứa con tên Ngọc Sơn mới sanh đang trốn tránh cuộc tận diệt các tôn thất nhà Lý của đoàn do thám Thăng Long. Hai mẹ con là những kẻ vô tội đang sống đời long đong trôi nổi chỉ vì mang họ Lý. Y không thể chết vì lòng háo thắng muốn tranh tài với đối thủ đang đứng trước mặt mình. Y cần phải sống để giúp cho mẹ con Tường Vi qua cơn khổ nạn. Đang chuẩn bị xuất chiêu Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc kinh ngạc khi thấy đối thủ bỏ chạy một cách đột ngột. Đứng im ngẫm nghĩ giây lát hắn vội băng mình chạy về hướng Yên Mô.
Đường từ huyện Mô Độ về huyện Yên Ninh của lộ Trường Yên thật vắng vẻ. Điều đó khiến cho Lãng Thư Sinh không yên tâm nên im lặng không có nói chuyện. Ngay cả Tường Vi cũng cảm thấy có một điều gì không bình thường nhưng không muốn nói ra mà cắm đầu bước. Cuối cùng không nhịn được nàng lên tiếng.
– Lãng ca. Anh có điều gì lo âu hay suy nghĩ?
Ngoái đầu nhìn ra sau rồi Lãng Thư Sinh mới hắng giọng.
– Đường thật vắng. Đó là sự không bình thường. Ta đã đi trên đường này đôi lần nên biết là bình thường nó có khá đông bộ hành đi lại. Lộ Thiên Trường là vùng rất đông đúc dân cư ngụ mà con đường này lại nối với các nơi thị tứ như phủ Thiên Trường, Giao Thủy và Nam Chân.
– Em cũng thấy như vậy. Trước khi có bão tới thì trời đất thật yên lặng…
Có lẽ cũng biết mình là đàn bà ít đi đây đi đó nên Tường Vi cười thánh thót nói tiếp.
– Em đọc sách nói như vậy chứ em chưa từng thấy bão…
Cười cười Lãng Thư Sinh lên tiếng.
– Em đã thấy bão rồi…
– Bão gì anh. Em đâu có thấy giông tố bão bùng gì đâu.
Lãng Thư Sinh cười nhẹ thở dài.
– Bão thời cuộc. Chính nó đã thổi Long Anh và em từ Hoa Lâm bay vào trong đất Tân Bình rồi sau đó lại thổi ngược em với anh trở ra bắc…
Tường Vi thở dài. Nàng biết nước mắt của mình lặng lẽ ứa ra. Mỗi lần nhắc tới tên người chồng vắn số nàng cảm thấy mối u hoài dâng lên trong lòng. Đành rằng sự sống chết của mỗi người là do số phận và do thiên định nhưng nàng nghĩ tại sao bất hạnh cứ xảy ra với những người hiền lành và vô tội như chồng nàng. Dường như nghe được tiếng thở dài thầm lặng và tiếng khóc nghẹn của Tường Vi nên Lãng Thư Sinh lên tiếng nói qua chuyện khác.
– Anh định mình không đi về Cát Bà nữa. Em nghĩ sao?
Nghe Lãng Thư Sinh nói như thế Tường Vi ngạc nhiên quay sang nhìn. Hiểu ý y cười thong thả giải thích.
– Đoàn do thám Thăng Long đã biết quê quán của anh ở Cát Bà. Họ cũng biết ta đi theo đường hạ đạo tất nhiên phải đi về Cát Bà…
Lãng Thư Sinh vừa nói tới đó Tường Vi cười ngắt lời.
– Em hiểu ý của Lãng ca rồi. Nếu mình về Cát Bà là sẽ bị nhân viên do thám chờ vây bắt mình. Như vậy anh tính đi đâu?
Trầm ngâm khá lâu Lãng Thư Sinh mới từ từ cất giọng.
– Đi chỗ nào cũng được nhưng phải là chỗ không có ai quen biết anh và em. Một chuyện quan trọng nữa là anh phải tìm ra việc làm còn em ở nhà nuôi con. Cái nghề mà ta thông thạo nhất chính là đánh cá. Do đó mình phải tìm chỗ nào gần sông nước…
Xốc lại gói hành lý mang sau lưng, Tường Vi cười lên tiếng.
– Phủ Thiên Trường có bốn huyện là Mỹ Lộc, Giao Thủy, Tây Chân và Thuận Vi đều có rất nhiều sông rạch. Anh tính mình ở đâu?
Thấy Lãng Thư Sinh dụ dự chưa trả lời nàng cười thánh thót nói tiếp.
– Em nghe nói trốn tránh sự vây bắt của kẻ thù địch thì không đâu bằng nơi thị tứ đông đúc dân cư. Mỹ Lộc là nơi đô hội lại cận kề bên con sông Nhị rất tiện cho anh hành nghề ngư phủ…
Ngừng lại nhìn quanh quất cảnh vật hoang sơ và vắng vẻ của con đường Lãng Thư Sinh thở ra nhè nhẹ.
– Vũ học của ta lấy nước làm gốc vì vậy mà phải ở gần nước mới phát huy hết tinh hoa của nó. Muốn luyện võ của ta Ngọc Sơn cần thông thạo bơi lội. Vi muội chọn huyện Mỹ Lộc thật đúng ý của ta.
– Em nữa. Em cũng muốn học bơi lội và học võ giỏi hơn Lãng ca…
Nghe câu nói đùa và tiếng cười vui vẻ của Tường Vi, Lãng Thư Sinh hỏi.
– Hổm rày em học thở tới đâu rồi?
– Dạ chậm lắm…
– Sao vậy. Bộ em gặp chuyện gì khó khăn hả…
– Dạ tại…
Tường Vi ấp úng. Nàng cười mím chi khi nghe Lãng Thư Sinh hỏi dồn.
– Có chuyện gì. Em nên nói cho anh biết để anh giúp em…
– Dạ… Tại em tuổi con rùa nên làm cái gì cũng chậm chạp…
Nói xong Tường Vi cười hăng hắc vì đã trêu đùa được Lãng Thư Sinh. Tuy có chồng con nhưng tuổi chưa tròn hai mươi do đó nàng vẫn còn sót lại tính trẻ con thích chọc phá. Huống chi nàng biết dù có trêu đùa và chọc phá Lãng Thư Sinh cũng sẽ không rầy rà mình vì y có tính độ lượng và rất chiều chuộng mình.
– Em thiệt là…
– Là gì hả anh?
– Ranh mảnh và lí lắc…
Được Lãng Thư Sinh khen Tường Vi khoái chí cười hắc hắc. Vừa lúc đó thấy bóng người xuất hiện xa xa nàng chăm chú nhìn. Người này di ngược chiều và đi thật nhanh.
– Lãng ca… Có người đến…
Lãng Thư Sinh gật đầu. Tường Vi biết dĩ nhiên y cũng biết và biết trước nàng nữa. Nhìn dáng điệu hối hả của khách đi bộ y biết phải có chuyện gì xảy ra mà chuyện đó có thể dính dáng tới mình và Tường Vi. Lát sau người đi bộ tới gần hơn. Người đi bộ này có lẽ là dân quê ở trong vùng này.
– Có chuyện gì mà tôi trông bác hối hả vậy bác?
Tường Vi nhanh nhẩu hỏi. Ngần ngừ giây lát người này đứng lại chờ cho Tường Vi tới gần mới lên tiếng.
– Cô cậu đi về Thiên Trường thì nên cẩn thận. Ở đằng trước có đám người lạ chận đường…
– Ăn cướp hả bác?
Tường Vi hỏi tiếp và người lạ nói nhanh.
– Tôi chẳng biết họ là ai nhưng chắc không phải là ăn cướp vì họ chỉ xét hỏi mà không có cướp bóc gì hết…
– Chắc là quan binh?
Tường Vi lại hỏi tiếp. Người khách lạ lắc đầu.
– Quan binh của phủ huyện thì tôi biết vì tôi ở đây mà. Mấy người này ăn mặc lạ lắm. mà Bộ tịch của họ hống hách mà cũng dữ dằn nữa…
Lãng Thư Sinh im lặng nghe Tường Vi đối đáp với người lạ. Đợi cho người này đi một quãng xa xa Tường Vi mới quay sang nói với Lãng Thư Sinh.
– Đằng trước có quan binh chận đường rồi. Lãng ca tính sao?
Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Không phải quan binh chận đường tra xét đâu mà chính là nhân viên của đoàn do thám Thăng Long đó…
Tường Vi gật gật đầu.
– Em cũng đoán như vậy. Người đó nói những kẻ chận đường ăn mặc không giống như quan binh của phủ huyện mà cũng không phải ăn cướp thì chắc là nhân viên do thám. Lãng ca tính sao?
Lãng Thư Sinh trả lời không do dự.
– Chắc mình phải tìm đường tắt…
– Đường tắt là đường nào Lãng ca?
– Là đường không đi theo đường quan hạ. Đó là đường mòn trong rừng núi mà những thợ săn hoặc tiều phu hay dùng. Mình phải tìm đường tắt đi ngược về hướng tây của Trường Yên rồi từ đó đi về Mỹ Lộc…
– Vậy thì em mời Lãng ca đi trước…
Dứt lời Tường Vi hơi khom người ra dáng mời Lãng Thư Sinh đi trước. Bật cười vì bộ tịch của nàng nhưng Lãng Thư Sinh vẫn đứng yên ngắm nhìn địa thế giây lát xong mới bước vào con đường mòn bên tay trái chạy sâu vào khu rừng già. Tường Vi im lặng đi sau. Đi một mạch tới lúc Ngọc Sơn khóc, Lãng Thư Sinh mới dừng lại. Trao con cho Tường Vi để nàng cho bú y bước ra xa xa như muốn tránh không nhìn lúc nàng vạch áo cho con bú. Hơi mỉm cười Tường Vi nói.
– Mình ăn đi Lãng ca. Em vừa ăn vừa cho con bú cũng được…
Thường khi cho con bú Tường Vi hay tránh đi chỗ khác như không muốn phô bày bộ ngực ra cho Lãng Thư Sinh thấy. Nhưng hôm nay nàng lại bảo vừa ăn vừa cho con bú trước mặt nên y mới tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ ậm ừ dọn thức ăn khô ra. Một tay bế con Tường Vi ngồi ăn tự nhiên trước mặt Lãng Thư Sinh. Nàng chỉ dùng chiếc khăn lụa che ngực mà thôi. Trong lúc ăn Tường Vi nói với giọng dịu dàng và ôn nhu.
– Em cho con bú thì có gì đâu mà Lãng ca phải tránh đi chỗ khác. Mẹ con em còn sống tới ngày hôm nay đều do sự bảo bọc của Lãng ca. Thành ra những chuyện nhỏ nhặt như vậy xin Lãng ca đừng có tị hiềm. Ân nghĩa của anh đối với gia đình em dù em có kết cỏ ngậm vành cũng chưa báo đáp được thì…
Nói tới đó Tường Vi ngừng lại rơm rớm nước mắt nghẹn ngào không nói tiếp được. Như hiểu được Tường Vi muốn nói cái gì nên Lãng Thư Sinh cười thốt.
– Em đã không ngại thì anh cũng không muốn làm phiền lòng em. Anh đã hứa với Long Anh là bảo bọc em và Ngọc Sơn thì…
Nói tới đây Lãng Thư Sinh lại ấp úng. Tường Vi cười thánh thót nói lảng ra bằng câu hỏi.
– Lãng ca muốn làm nghề đánh cá mà mình đâu có tiền mua thuyền và dụng cụ…
Quay qua nhìn Tường Vi thật nhanh đoạn quay đầu lại Lãng Thư Sinh nói nhỏ.
– Hoàng đại ca của em có kể cho em nghe chuyện y đánh bạc…
Nghe tới đó Tường Vi cười hắc hắc nhanh nhẩu lên tiếng.
– Có… Hoàng đại ca có kể cho em nghe chuyện đó. Sau khi uống mấy chục vò rượu Hoàng đại ca đánh xúc xắc và vét hết gia sản của tên chúa tể hắc đạo thành Nghệ An đồng thời bẻ gãy hai tay của hắn. Hoàng đại ca rất đắc ý về chuyện này.
Lãng Thư Sinh gật gật đầu cười.
– Trước khi trở lại Hoàng Sa đảo Hoàng đại ca của em có đưa cho anh số tiền đó và bảo dùng để nuôi dạy Ngọc Sơn khôn lớn. Số tiền đó vẫn còn nguyên…
Nghe tới đó Tường Vi kêu lên với giọng nũng nịu có, cợt đùa có và cũng có chút gì làm như hờn mát.
– Vậy là anh có tiền mà anh giấu em. Anh bắt em ăn đầu đường ngủ xó chợ, mặc quần áo cũ rách như đầy tớ, tóc tai như kẻ ăn mày. Nè anh thấy hông áo em rách bươm ra đây này…
Lãng Thư Sinh cười phì khi nghe Tường Vi than thở. Nhìn nàng mặt mũi bơ phờ, tóc tai rũ rượi và mệt mỏi y động lòng mẫn cảm nên an ủi.
– Em rán đi tới Hà Trung rồi anh sẽ mướn xe ngựa cho em ngồi. Anh sẽ bao em ăn cao lương mỹ vị ở nhà hàng sang trọng nhất huyện Hà Trung. Còn bây giờ thì em gắng cuốc bộ đi…
Tường Vi vui thầm mà không nói ra khi nghe Lãng Thư Sinh lên tiếng an ủi. Thực ra thì nàng chỉ vờ than van. Chứ nàng cũng biết cái số kiếp long đong và hồng nhan bạc mệnh của mình. Nàng đâu mong được sống giàu sang mà chỉ cầu được sống yên ổn để nuôi con thôi. Nghĩ tới đó nàng chép miệng thở dài sườn sượt.
– Anh nói em mới nhớ là Hoàng đại ca có cho em một viên ngọc trai mà nó bị mất rồi. Phải chi có viên ngọc trai đó thì mình bán đi…
Lãng Thư Sinh lắc đầu cười nhẹ lên tiếng.
– Viên ngọc trai của em là loại ngọc trai Mị Châu giá trị liên thành. Nếu mình đi bán sẽ bị rắc rối lớn vì người ta nghi mình ăn cắp của ai đó…
– Vậy à. Em tưởng…
– Người thường bán thì không sao nhưng mình là kẻ đang bị quan quân và nhân viên do thám truy nã. Hở một chút là bị bại lộ hành tung liền…
Nghe tới đó Tường Vi không nói nữa. Thấy con bú no nê xong nhắm mắt ngủ tiếp nàng ăn thêm chút cơm trắng rồi đứng dậy. Lãng Thư Sinh thu dọn thức ăn bỏ vào bọc hành lý.
– Lãng ca để em đèo con cho…
Nghe Tường Vi nói, Lãng Thư Sinh giúp nàng đèo Ngọc Sơn vào lưng còn y mang gói gánh lý lớn xong hai người rảo bước. Thấy mặt trời đã xuống Lãng Thư Sinh nói nhỏ.
– Chắc mình phải ngủ trong rừng. Em sợ không?
– Em không sợ. Có anh bên cạnh em hổng sợ cái gì hết. Em biết anh sẽ không để cho bất cứ ai làm thương tổn tới em và Ngọc Sơn. Em nói đúng không Lãng ca?
Lãng Thư Sinh bật cười.
– Em biết cả tâm ý và gan ruột của anh nữa.
Tường Vi mỉm cười cất giọng dịu dàng.
– Em có hỏi Hoàng đại ca về chuyện hai vợ chồng em đem Ngọc Sơn theo anh về Cát Bà thì người có nói một câu như vầy…
Nói tới đó Tường Vi ngừng lời không biết vì suy nghĩ để tìm lời nói ra hay là để gợi sự tò mò của Lãng Thư Sinh.
– Có chuyện đó à. Rồi Hoàng đại ca của em nói sao?
– Dạ. Hoàng đại ca nói trên đời này nếu có người mà em tín nhiệm thì người đó chính là anh. Anh là người khi đã hứa thì nhất quyết giữ lời hứa của mình. Em thấy lời nói của Hoàng đại ca rất đúng với những gì em đã nghĩ về anh…
– Em nghĩ về anh thế nào?
Lãng Thư Sinh hỏi và Tường Vi trả lời trong tiếng cười vui vẻ.
– Sau khi gặp nhau ở miếu Ngô Vương rồi mình đi cùng với nhau về Hoa Lâm thì em cảm thấy rất an tâm khi có anh bên cạnh dù lúc đó em chưa biết anh là một vũ sĩ danh chấn giang hồ…
Tường Vi cười thánh thót có lẽ vì nàng đã nói ra những lời giống như một kẻ đã ở trong giới giang hồ.
– Anh có cái tự tín. Chính cái đó làm cho em an tâm vì nghĩ người mà có sự tự tín thì người đó có đủ sức đối phó với mọi bất trắc xảy ra. Anh không ăn nói hung hăng, ngạo mạn. Cách đối xử của anh với mọi người cũng khác…
Bật lên tiếng cười Lãng Thư Sinh đùa.
– Coi bộ em khen tặng anh nhiều đó…
Tường Vi chầm chậm lắc đầu. Ngước nhìn vầng kim ô sắp khuất sau rừng cây nàng thở dài.
– Trãi qua bao nhiêu hoạn nạn anh đã tỏ lộ ra một người ” kiến nghĩa bất vi vô dũng giả ”. Mấy lần bảo bọc vợ chồng em, đưa lưng gánh vác việc của phái Đỗ Gia và mấy chục người họ Lý của anh Long Anh…
Im lặng thật lâu Lãng Thư Sinh mới lên tiếng nói lãng sang chuyện khác.
– Trời sắp tối rồi. Mình kiếm chỗ nào trống trải để ngủ qua đêm…
Đi một đỗi thấy có chỗ trống và cao ráo, Lãng Thư Sinh mới dừng lại. Để Tường Vi ngồi cho con bú y đi vòng vòng kiếm củi khô về chất đống lên rồi cặm cụi đốt lên bếp lửa. Lửa cháy sáng gây ấm áp và sáng sủa. Bữa ăn tối đạm bạc được bày ra. Mấy vắt cơm nguội. Chút cá khô. Hai người chậm chạp ăn uống và mỗi người trầm tư theo ý nghĩ của mình.