HỒI XXXXIII Gặp lại bằng hữu
Thiên Bút Trần Gia Dụng, Đỗ Thiên với Trình Quất và Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc ngồi trong một quán rượu nằm tại Bỉm Sơn. Chỗ này cách chân đèo Tam Điệp chừng năm dặm. Cả bọn sau ba ngày ngược xuôi vất vả mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lãng Thư Sinh nên kéo nhau ra đường thiên lý tìm chỗ thị tứ để nghỉ ngơi. Rượu đầy chén mà bốn người không buồn đụng tới. Mặt người nào người nấy đều có vẻ trầm trọng và đăm chiêu. Ba nhân viên cao cấp của ban truy tầm và một vũ sĩ giang hồ nổi tiếng đều cảm thấy bẻ bàng mặc dù không người nào nói ra. Với hai mươi nhân viên nhiều kinh nghiệm trong việc tầm nã phụ giúp mà họ vẫn không tìm ra tung tích của Lãng Thư Sinh chứ đừng nói tới chuyện bắt gã học trò. Y biến mất như có phù phép. Đường quan hạ bị họ chận cứng ở các nơi được nghi có sự hiện diện của cặp vợ chồng với đứa con nít. Đường mòn lối tắt cũng được nhân viên xục xạo lục lọi. Tất cả người dân sở tại và khách buôn xuôi ngược đều được họ thẩm cung một cách cặn kẽ. Thế mà cặp vợ chồng như chim bay mất không lưu lại vết tích. Phải nói là trấn Thanh Đô và lộ Trường Yên và Thiên Trường quá rộng với núi non chập chùng và rừng rậm ngút ngàn nên một người trốn ngàn người khó tìm.
– Trần trưởng ban định làm gì?
Rốt cuộc rồi Lê Hồng Mạc cũng lên tiếng hỏi trong lúc Đỗ Thiên và Trình Quất nhìn cấp chỉ huy chờ nghe ý kiến. Đưa chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ vị trưởng ban truy tầm của đoàn do thám Thăng Long hắng giọng.
– Tôi nghĩ hắn vẫn còn lẩn quẩn trong mấy huyện của phủ Thiên Trường, lộ Trường Yên và Thanh Đô trấn…
Đỗ Thiên liếc nhanh Trình Quất và thấy y cũng đang liếc mình. Tuy giữ chức phó trưởng ban, một cấp bực cao hơn so với trưởng trạm nhưng họ Đỗ là kẻ quen biết lâu năm với Trình Quất. Đôi bên đã có ân tình với nhau nhiều nên thân thiết lắm. Thấy Trình Quất liếc mình Đỗ Thiên tủm tỉm cười. Hắn biết Trần Gia Dụng mới làm trưởng ban chưa có nhiều hiểu biết và kinh nghiệm trong nghề do thám. Nói rằng gã học trò bán kiếm còn lẩn quẩn trong, phủ Thiên Trường, lộ Trường Yên và trấn Thanh Đô là Trần Gia Dụng chưa rõ địa hình địa vật của ba vùng đất bao la đầy rừng núi này. Lộ Trường Yên có bốn huyện Uy Viễn, Yên Mô, Yên Ninh với Lê Gia. Phủ Thiên Trường có bốn huyện Mỹ Lộc, Giao Thủy, Tây Chân và Thuận Vi. Riêng trấn Thanh Đô gồm một trấn và ba châu. Thanh Đô trấn trực tiếp quản lý bảy huyện Cổ Đằng, Cổ Hoằng, Đông Sơn, Cổ Lôi, Vĩnh Ninh, Yên Định, Lương Giang. Ba châu là châu Thanh Hóa gồm bốn huyện là Nga Lạc, Tế Giang, An Lạc, Lỗi Giang. Châu Ái gồm bốn huyện là Hà Trung Thống Binh, Tống Giang, Chi Nga. Châu Cửu Chân gồm có bốn huyện Cổ Bình, Kết Duyệt, Duyên Giác, Nông Cống. Vùng đất bao la ngút ngàn núi rừng sông ngòi này một người trốn tránh ngàn người tìm không ra thì sá gì hai trăm nhân viên thuộc ban truy tầm. Tuy nhiên cả hai không dám mở miệng để bày tỏ ý kiến vì sợ sẽ làm phật lòng cấp chỉ huy. Chỉ có Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc không phải là nhân viên dưới quyền của Trần Gia Dụng với lại so về tiếng tăm thì hắn lại nổi danh hơn nên mới cười cười lên tiếng.
– Trần trưởng ban nói như thế thì làm sao mà tìm ra gã học trò được. Phải biết đích xác hắn đi hướng nào thì may ra…
Trần Gia Dụng cau mày tỏ vẻ khó chịu vì lời nói thẳng của Lê Hồng Mạc. Tuy vậy hắn cũng không dám có cử chỉ nào khác hơn là nâng chén rượu lên nhấp ngụm nhỏ. Sau khi bị Hoành Sơn Hiệp Lữ đánh bại hắn tỏ ra khôn ngoan và nhún nhường hơn lúc trước. Hắn biết Lê Hồng Mạc bản lĩnh chẳng sút mình. Có được một trợ thủ như Lê Hồng Mạc thời việc truy bắt gã học trò bán kiếm sẽ dễ dàng hơn. Sau khi nhấp xong ngụm rượu Trần Gia Dụng hắng giọng.
– Theo ý của Lê huynh thì ta phải làm sao?
Liếc Đỗ Thiên, Lê Hồng Mạc cười hà hà.
– Tôi nghĩ mình đừng cho nhân viên xục tìm các hang động hoặc rừng núi nữa. Gã học trò không thể trốn trong vùng sơn lam chướng khí lại đầy thú dữ và rắn độc lâu được đâu. Thứ nhất hắn phải đèo một người đàn bà và đứa trẻ sơ sinh nên phải tìm đường ra phố thị để ẩn náu. Thứ nhì hắn cũng cần phải có lương thực nữa. Hai lý do đó cho tôi đoán hắn…
Dừng lại như ngẫm nghĩ và xếp đặt lời nói xong Lê Hồng Mạc nói tiếp.
– Nhân viên của ban truy tầm đã có mặt ở các bến đò, ngã ba, và các làng mạc dọc theo con đường quan hạ mà chẳng thấy hắn đi qua. Như vậy hắn đã đi đường khác. Có rất nhiều đường nhỏ nằm trong hai huyện Nga Sơn thuộc trấn Thanh Đô và Yên Mô, Yên Định của lộ Trường Yên nối liền con đường quan thượng và quan hạ. Như vậy gã học trò tất phải dùng những đường nhỏ này để lên đường quan thượng…
Trong lúc nói Lê Hồng Mạc thấy Trình Quất và Đỗ Thiên gật gật đầu như đồng ý với mình. Phần Trần Gia Dụng cũng tỏ vẻ chú ý dù chưa tỏ ra đồng tình. Tợp ngụm rượu Lê Hồng Mạc tiếng nhanh.
– Nếu đang đi trên đường quan hạ nằm trong vùng Mô Độ mà vì tránh sự chận bắt của ta hắn phải ngược lên đường thiên lý thì hắn phải ở đâu đó trong hai huyện Hà Trung và Uy Viễn. Tôi nghe đồn có một tay cướp khá nổi tiếng ở Uy Viễn…
Đỗ Thiên chớp mắt rồi bật lên tiếng kêu mừng rỡ.
– Thiết Quyền Lê Bĩnh Du. Theo chỗ tôi được biết thì Bĩnh Du biết Lãng Thư Sinh…
Lê Hồng Mạc cười hà hà.
– Chỉ cần hỏi Bĩnh Du thời ít nhiều gì ta cũng có manh mối về gã học trò. Trấn tại đèo Tam Điệp thì thế nào Bĩnh Du cũng có ảnh hưởng đối với trà đình tửu quán và mọi hoạt động phi pháp của phe hắc đạo của Uy Viễn và Nga Sơn. Tôi chia như vầy Trần trưởng ban thuận thì ta làm theo. Tôi với chú em họ Trình tới gặp Bĩnh Du. Trần trưởng ban chỉ huy một số anh em tới Ngã Ba Non Nước chận không cho gã học trò qua đó. Đỗ phó trưởng ban thì điều động nhân viên lên bến đò Gián Khẩu để ngăn không cho gã học trò về Thăng Long. Như vậy thì may ra lên trời hắn mới thoát được…
Đắn đo suy nghĩ giây lát Trần Gia Dụng chấp thuận ý kiến của Lê Hồng Mạc. Bốn người hối hả ăn uống rồi ai lo việc của người đó. Trần Gia Dụng kéo thủ hạ dùng ngựa gấp rút tới ngã ba Non Nước. Lê Hồng Mạc và Trình Quất cởi ngựa tới gặp Lê Bĩnh Du. Phần Đỗ Thiên cũng kéo thủ hạ tới bến đò Gián Khẩu chờ.
Đang ngồi uống rượu tại nhà riêng Lê Bĩnh Du được thủ hạ báo cáo có khách tới tìm. Hai người khách này, một người xưng tên Trình Quất, nhân viên của đoàn do thám Thăng Long còn một người tên Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc. Nghe tên hai người này Lê Bỉnh Du giật mình tự hỏi hai nhân vật này tới tìm mình có chuyện gì. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ giây lát Bĩnh Du mới à tiếng nhỏ khi nghĩ ra lý do gì mà nhân viên do thám tới kiếm mình. Đảng cướp của y hoạt động trong lộ Trường Yên và trấn Thanh Đô đã nghe được chuyện nhân viên do thám đang truy lùng gắt gao ba người mà y đã có dịp gặp. Đó là Lãng Thư Sinh, Tường Vi và đứa con mới sinh của nàng. Sở dĩ thằng bé hai tháng tuổi này được mang bản án ” diệt ” chỉ vì nó là dòng tôn thất cuối cùng của nhà Lý. Tuy trong lòng lo lắng cho hai người quen nhưng Lê Bỉnh Du cũng không làm gì được. Y không muốn can dự vào chuyện của triều đình và nhất là ra mặt chống báng lại đoàn do thám Thăng Long, một thế lực có thể san bằng sơn trại của y một cách không mấy khó khăn.
Bước vào khách sảnh Lê Bỉnh Du trông thấy một thanh niên niên kỹ trạc mình mặc sắc phục màu đen của đoàn do thám chứng tỏ người này nằm trong ban truy tầm. Còn người kia là một tráng niên ngoài bốn mươi mặc vũ phục màu lam.
– Vạn hạnh… vạn hạnh. Bĩnh Du tôi được nhị vị viếng thăm thật là may mắn quá…
Dù đã đoán ra lý do thăm viếng của khách song Lê Bỉnh Du tảng lờ như không biết. Y hét thủ hạ bày tiệc nhâu ra. Trình Quất cười từ tốn lên tiếng.
– Đa tạ Lê thủ lĩnh có lòng tốt mời ăn nhậu nhưng tôi vì bận công vụ nên xin khất lại lần khác. Tôi lên đây làm phiền Lê thủ lĩnh chỉ để hỏi là Lê thủ lĩnh có nghe tin tức mới gì về gã học trò bán kiếm?
Nghe Trình Quất hỏi thẳng Lê Bỉnh Du cười nhẹ.
– Tôi có nghe thủ hạ báo cáo về chuyện Lãng Thư Sinh từ trong Tân Bình đi ra bắc. Lần cuối cùng tôi được biết là y theo đường quan hạ ở Mô Độ đi tới Yên Ninh. Tuy nhiên mấy ngày nay y đột nhiên biệt tông tích. Thủ hạ có tìm mà cũng không biết y đi đâu và làm gì. Tôi đoán là y vẫn còn lẩn quẩn trong vùng Trường Yên hoặc huyện Nga Sơn của trấn Thanh Đô…
Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc chợt lên tiếng hỏi.
– Lê thủ lĩnh đoán hắn đã vượt qua đèo Ba Dội?
Đưa tay nhấc chén rượu lên Bĩnh Du cười cười nhìn Lê Hồng Mạc.
– Tôi nghĩ hắn chưa qua đèo đâu. Đi trốn với một người đàn bà và đứa bé sơ sinh thì hắn không thể trốn lâu trong rừng mà có thể đang ở chỗ nào thị tứ. Hắn đợi cho chuyện im lắng mới vượt đèo…
Tợp ngụm rượu Lê Hồng Mạc cười nhẹ.
– Tôi cũng nghĩ giống như Lê thủ lĩnh. Hắn đang ở đâu đó trong vùng Trường Yên và trấn Thanh Đô. Có điều hai vùng này rộng quá nên nhất thời khó tìm ra…
Khẽ gật đầu Lê Bỉnh Du nhìn Trình Quất đoạn cười thốt.
– Lúc Lãng Thư Sinh từ bắc chạy vào Tân Bình có đi ngang qua đây. Tôi chận đường y và giao đấu với y. Nghĩ tình đồng đạo giang hồ tôi có mời y lên sơn trại ăn uống và ở qua đêm. Từ đó tôi không hề gặp lại y…
Mỉm cười Trình Quất ngắt lời Lê Bỉnh Du.
– Tôi có nghe nhân viên nói về chuyện đó…
Lê Bỉnh Du cũng cười tiếp.
– Chuyện đoàn do thám Thăng Long vây bắt Lãng Thư Sinh là chuyện tôi không muốn can dự vào. Nếu y có đi ngang qua đây tôi lập tức thông báo cho nhị vị biết liền…
– Đa tạ Lê thủ lĩnh…
Nói xong Trình Quất đứng dậy cáo từ. Thân tiễn Trình Quất và Lê Hồng Mạc ra tận đầu sơn đạo, Lê Bỉnh Du đứng nhìn theo bóng của họ cho tới khi mất hút y mới thong thả trở vào. Thường thì y ít khi nào xuống núi trừ khi cần phải xuất hiện để đối phó với chuyện mà thủ hạ không đảm đương nổi hoặc khi đụng phải các cao thủ giang hồ. Tuy nhiên chuyện nhân viên do thám tới thăm hỏi về Lãng Thư Sinh khiến y muốn xuống núi ngày mai để dò la tin tức về một người bạn mới quen mà y rất mến mộ.
Theo sau tên thủ hạ của Lê Bĩnh Du đưa mình xuống núi một quãng xa xa Trình Quất hỏi Lê Hồng Mạc.
– Lê huynh nghĩ sao?
Trầm ngâm giây lát Lê Hồng Mạc mới hắng giọng.
– Nhìn điệu bộ và nghe lời nói tôi nghĩ gã họ Lê nói thật. Hắn chưa gặp gã học trò bán kiếm. Có thể Lãng Thư Sinh đã qua đèo rồi mà hắn không biết hoặc có thể Lãng Thư Sinh không muốn gặp Bĩnh Du. Tuy nhiên ta có thể làm như vầy để xác định là Bĩnh Du nói thật hay nói dối hoặc tìm cách che chở cho Lãng Thư Sinh…
Lê Hồng Mạc chưa kịp lên tiếng thì Trình Quất đã mau mắn nói trước.
– Lê huynh bí mật theo dõi Lê Bĩnh Du. Cứ cách ngày thì toán quân đóng tại chân đèo sẽ hộ tống dân chúng vượt đèo. Tôi sẽ giả dạng thường dân đi theo đám dân chúng để dò xét…
Lê Hồng Mạc gật đầu cười băng mình xuống núi. Còn Trình Quất ung dung theo thủ hạ của Lê Bĩnh Du đưa xuống tận chân núi mới ngược đường về hướng Hà Trung.
Cổ xe ngựa lộng lẫy buông rèm kín mít từ từ dừng lại trạm gác dưới chân đèo Tam Điệp. Hàng người đi bộ xếp hàng chờ quan binh xét hỏi xong mới được đứng vào trong góc. Sau khi tra xét hết mọi người thì quan binh mới hộ tống họ qua phía bên kia đèo. Thấy cổ xe ngựa do hai con ngựa kéo và gã phu xe ngồi chễm chệ tên lính xét nhẹ giọng hỏi.
– Xe của ai vậy chú?
– Chủ nhân của tôi là con gái của quan Bình Chương Sự Quốc Thượng Hầu Tư Đồ ở đế đô về thăm quê quán và bây giờ trở lại nhà ở Thăng Long. Phu nhân tôi nghe nói quí vị ở đây làm việc mẩn cán lắm nên phu nhân có tiền thưởng cho quí vị…
Dứt lời hắn khom người nhét vào tay tên lính một cái túi vải nặng chĩu rồi mỉm cười nói nhỏ.
– Chút quà mọn của phu nhân biếu cho anh em ăn nhậu…
Nghe nói vị phu nhân ngồi trong xe là con gái của quan Bình Chương Sự Quốc Thượng Hầu Tư Đồ ở kinh đô tên lính đã sợ rồi mà còn được tiền thưởng nên chẳng cần tra xét gì hết vẫy tay cho xe đi. Tay cầm roi tay cầm cương gã phu xe ngoái đầu nói với vị phu nhân ăn mặc sang trọng ngồi trong xe.
– Phu nhân là con gái quan Bình Chương Sự Quốc Thượng Hầu Tư Đồ mà kẻ hèn này mạn phép hỏi thân phụ tên chi ạ?
Vị phu nhân bật cười thánh thót. Nhìn đứa trẻ ăn mặc tươm tất đang nằm ngủ trong lòng vị phu nhân cất giọng thanh tao.
– Ngươi đánh xe cho nhà quan Bình Chương Sự Quốc Thượng Hầu Tư Đồ đã lâu mà chẳng biết tính danh của thân phụ của ta ư. Điều đó khiến cho ta rất phật lòng…
– Dạ tại phu nhân hôm nay xinh đẹp quá làm cho kẻ hèn này ba hồn chín vía bay mất. Xin phu nhân thứ lỗi cho…
Nghe câu nói này vị phu nhân đỏ mặt thẹn thùng. Nàng chữa thẹn bằng cách cúi xuống nựng má đứa trẻ đang ngủ trong lòng mình. Người ngồi trong xe chính là Tường Vi, cải trang thành một vị phu nhân quyền quí con gái của quan Bình Chương Sự Quốc Thượng Hầu Tư Đồ ở kinh đô. Còn Lãng Thư Sinh giả dạng là người hầu đánh xe đưa chủ từ trấn Thanh Đô về lại Thăng Long. Hai người, sau mấy ngày đêm đi lạc ở trong rừng cuối cùng cũng ra tới Hà Trung nhờ vậy mà mua được cổ xe song mã để vượt qua đèo Tam Điệp rồi mới đi về Thiên Trường.
Toán quân hộ tống đi đầu với tên đội trưởng. Kế đó là mấy cổ xe ngựa. Những khách đi bộ theo sau. Cuối cùng thêm toán quân đi sau hộ tống. Chiêng trống đanh inh ỏi như báo cho cướp biết đây là quân lính của phủ huyện.
– Vi muội chắc còn nhớ Lê Bĩnh Du?
Lãng Thư Sinh cười hỏi Tường Vi. Nhìn Ngọc Sơn đang ngủ trong lòng mình Tường Vi cười nói vọng ra.
– Dạ nhớ chứ. Lãng ca tính ghé thăm ông ta à?
Lãng Thư Sinh nhẹ lắc đầu.
– Không. Mình đã trót giả dạng thì nên giấu biệt lai lịch. Nếu có quan quân hộ tống ta nghĩ Bĩnh Du và thủ hạ không dám chặn đường cướp đâu. Dù gì y cũng phải nể mặt triều đình.
Thấy Lãng Thư Sinh nói mà cứ quay đầu nhìn mình cười Tường Vi thắc mắc hỏi.
– Có chuyện gì mà Lãng ca cứ nhìn em cười vậy?
– Vi muội đóng vai phu nhân thật giống. Không những trẻ đẹp mà điệu bộ và cung cách của em y hệt như một vị phu nhân xuất thân từ nơi quyền quí cao sang…
Tường Vi tỏ vẻ vừa bẽn lẽn lại vừa sung sướng khi được Lãng Thư Sinh khen tặng. Nàng biết y là một người trầm lặng và không để lộ tình cảm ra bên ngoài cho người khác nhận thấy. Phải có tình cảm đặc biệt thì y mới chịu chiếu cố tới nàng và Long Anh gần năm nay và khi Long Anh chết lại không màng cực khổ và nguy hiểm để bảo bọc cho hai mẹ con nàng. Phần nàng kề cận bên y lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm sâu đậm. Tuy nhiên nàng biết mình chồng vừa chết mà theo đúng lễ nghĩa phải để tang chồng ba năm do đó cũng dằn lòng giấu kín tình cảm của mình.
– Lãng ca nhận thấy Bĩnh Du như thế nào?
Lãng Thư Sinh mỉm cười như hiểu Tường Vi muốn lảng sang chuyện khác nên thong thả trả lời.
– Y là một người tốt trong phe hắc đạo của giới giang hồ nước ta…
– Xin lỗi Lãng ca cho em được ngắt lời. Em nghe Hoàng đại ca đôi lần nhắc tới hai phe hắc bạch và hiệp đạo mà chưa được tường tận. Xin Lãng ca…
Hiểu ý Lãng Thư Sinh cười nhẹ gât đầu
– Em muốn ta kể chuyện giang hồ cho em nghe?
– Dạ rất muốn. Đường còn xa với lại ngồi xe chẳng có việc gì làm. Hổng lẽ mình cứ nhìn mặt nhau…
Nói tới đó Tường Vi kịp ngừng lại. Quay đầu nhìn Lãng Thư Sinh ngồi ở trên cao nàng giục.
– Kể đi Lãng ca… Em xin kính cẩn rửa tai để nghe câu chuyện giang hồ của anh…
Bật lên tiếng cười nhỏ Lãng Thư Sinh hắng giọng.
– Giới giang hồ Đại Việt dù trải qua bao nhiêu thăng trầm theo mệnh nước nhưng lúc nào cũng phân ra ba phe bạch, hắc và hiệp đạo. Bạch đạo gồm có các môn phái lớn như Cổ Loa, Tướng Quốc, Lạc Việt, Thảo Đường, Tiêu Sơn và các gia trang lớn nhỏ rong đó phải kể mười hai đại trang mà người ta thường gọi là Thập Nhị Hiền Trang. Các môn phái thì nhiều lắm. Môn phái lớn như Cổ Loa thời hưng thịnh số đệ tử đông cả ngàn. Còn Tướng Quốc Tự cũng là phái võ mà tăng ni sư sãi đông lắm. Tuy nhiên có người giỏi võ mà cũng có người không biết võ. Khởi thủy Tướng Quốc Tự có tên là Khai Quốc Tự do Lý Nam Đế lập ra cách đây chừng bảy trăm năm. Sau khi Lý Nam Đế chết rồi nước ta lại lọt vào vòng đô hộ của nhà Lương bên Tàu. Chúng đã mở một cuộc tàn sát những người theo Lý Nam Đế và Triệu Việt Vương. Cũng vì vậy mà tăng ni sư sãi của chùa Khai Quốc phải nhập giang hồ để trốn tránh sự lùng bắt của kẻ xâm lăng đồng thời đổi tên Khai Quốc Tự thành ra Tướng Quốc Tự. Mãi cho tới khi Ngô Quyền đánh bại quân Nam Hán mf ra thời kỳ độc lập và tự chủ thời Khai Quốc Tự mới được phục hồi nhưng trong giới giang hồ vẫn quen gọi là Tướng Quốc. Lạc Việt là phái võ lâu đời nhất của giới giang hồ Đại Việt. Theo truyền thuyết thì Lạc Việt khởi thủy có tên là Hồng Lạc được sáng lập ra vào thời Hùng Vương. Sau khi Thục Phán đánh bại vị vua cuối cùng của Hùng Vương thì Hồng Lạc phái biến mất để rồi sau đó đổi tên thành Lạc Việt. Trong lúc đó thì Thục Phán nhờ các vũ sĩ giang hồ phù trợ nên đánh bại được phái Hồng Lạc của Hùng Vương. Để thưởng công các vũ sĩ giang hồ ông ta đã gom hết các vũ sĩ dưới trướng lập ra phái Cổ Loa mà nhân vật đại biểu cho phái này là Lý Ông Trọng…
– Tại sao người ta lại phân chia ra bạch đạo, hắc đạo và hiệp đạo vậy Lãng ca?
Nghe câu hỏi này Lãng Thư Sinh cười cười rồi thấp giọng.
– Tại vì những môn phái lớn và nổi tiếng hoặc các gia trang họ không muốn đứng chung với kẻ ăn cướp hoặc các vũ sĩ giang hồ không chịu đứng với hai phe hắc bạch. Như anh thì người ta liệt vào phe hiệp đạo, nghĩa là những kẻ thấy việc gì đáng làm thì làm, thấy việc nghĩa thì ra tay gánh vác dù đôi khi việc đó phản lại đạo lý hoặc phản lại triều đình…
Tường Vi gục gặt đầu cười nói.
– Như vậy thì người ta gọi hắc bạch hoặc hiệp đạo chỉ là để phân biệt chứ chưa hẵn những người ở trong phe bạch đạo ai cũng tốt hết mà người ở trong phe hiệp đạo và hắc đạo đều xấu hết…
Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Nói được một câu như vậy tất em đã nhìn ra cái đạo lý làm người rồi. Con người ta tốt xấu là do ở việc mình làm cũng như phán đoán một người thì do ở lương tâm của mình. Chuyện anh giúp em là một việc mà anh nghĩ đáng làm còn tốt hay xấu thì anh để công luận phán đoán…
Nói tới đó Lãng Thư Sinh ngừng lại khi nghe tiếng huyên náo ở phía trước. Ló đầu ra nhìn y thấy toán quân đi đầu khựng lại chắc vì bị chận đường mà ở trên đỉnh đèo này còn ai dám chận đường nếu không là cướp. Trong lốt phu xe Lãng Thư Sinh xuống đi bộ tới trước để dọ hỏi tin tức. Lát sau y nói cho Tường Vi biết là bọn cướp xuất hiện nhưng không dám chận đường quan binh. Chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh. Ngồi trong xe buông rèm kín mít nhưng Lãng Thư Sinh vẫn nghe được tiếng người la ngựa hí và tiếng hò hét lao xao nhỏ thôi song nhờ thính lực tinh tường nên y nghe và đoán được đó là tiếng la hét của đám cướp đứng thành hai hàng dài bên đường.
– Có chuyện gì vậy Lãng ca?
Không quay lại Lãng Thư Sinh chỉ trả lời gọn.
– Cướp đứng hai bên đường nhưng không có cướp bóc gì hết…
Trông thấy một gã đàn ông vận vũ phục màu lam ngồi trên lưng con ngựa ô cao lớn, Lãng Thư Sinh nhận ra người đó chính là Lê Bĩnh Du. Quay đầu lại y cười nói nhỏ với Tường Vi.
– Ta thấy Bĩnh Du rồi…
Nghe nói Tường Vi đâm ra tò mò khẽ vén rèm ra nhìn. Nàng thấy một thanh niên cao lớn, mặc bộ vũ phục màu đen ngồi chễm chệ trên lưng con ngựa ô.
– Y trông rất đường hoàng và lẫm liệt. Một người như y mà thành ăn cướp thật là uổng…
Nghe Tường Vi nói Lãng Thư Sinh cười lên tiếng.
– Để ta ghẹo y chơi… Lần trước đấu quyền với nhau ta biết thuật múa quyền của y cực tinh. Bây giờ thử coi tai y có thính, mắt y linh tới bực nào…
Dứt lời Lãng Thư Sinh làm bộ giơ tay quất ngọn roi ngựa vào không khí. Theo đà đó đồng tiền xé gió re re bắn tới mục tiêu xa chừng ba chục bước. Ngồi trên lưng ngựa chăm chú nhìn đoàn quân lính cờ xí bay bay hộ tống đoàn người từ từ qua đèo, chợt nghe có tiếng gió rít trong không khí xẹt tới chỗ mình ngồi, Lê Bĩnh Du giật mình. Khi ám khí tới cận kề tay chúa cướp nổi danh vung tay đón bắt. Y thầm thán phục vì lực đạo cực kỳ mạnh mẽ khiến cho lòng bàn tay của mình nóng ran. Đưa ám khí lên nhìn y thấy đó là một đồng tiền nhẹ và mỏng manh. Lẫn lộn trong đám người qua đèo này tất phải có mặt Lãng Thư Sinh. Chỉ có y mới đủ bản lĩnh dùng đồng tiền làm ám khí tập kích người khác. Chưa kịp nhận ra ám khí từ hướng nào tới y lại nghe gió rít vù vù và ánh sáng lóe mắt ập tới ngực của mình. Giật thót người vị chúa tể của đám cướp ở đèo Tam Điệp vung tay áo hốt gọn hai đồng tiền. Hừ tiếng nhỏ y tế ngựa từ trên đồi cao xuống tới đường lớn. Ghìm cương y quét ánh mắt loang loáng vào đoàn người ngựa. Mấy chục khách bộ hành và bảy chiếc xe ngựa đang di chuyển chầm chậm. Ánh mắt sáng của Bĩnh Du dừng nơi cổ xe song mã lộng lẫy buông rèm kín mít.
– Y đâu rồi Lãng ca?
Tường Vi nôn nóng hỏi vì không tiện vén màn lên nhìn ra ngoài.
– Y đang ngồi trên lưng ngựa cách xe của mình chừng chục bước…
– Y nhận ra Lãng ca?
Lãng Thư Sinh cười nhẹ.
– Ta đoán như vậy. Là chúa cướp trong lộ Trường Yên và trấn Thanh Đô y tất biết chuyện nhân viên do thám truy lùng chúng ta. Bây giờ bị ta ghẹo thì y sẽ đoán ra chính ta. Tuy nhiên ta đoán y sẽ không làm gì hết. Có thể…
– Có thể gì Lãng ca?
Lãng Thư Sinh cười thầm vì tính tò mò của Tường Vi. Ngẫm ra nàng còn nôn nóng hơn y về chuyện Lê Bĩnh Du.
– Có thể y đợi cho đoàn xe xuống tới chân đèo xong mới âm thầm theo dõi để tìm ra lai lịch của kẻ nào đã dùng đồng tiền làm ám khí tấn công y…
Tường Vi đột nhiên bật lên cười thánh thót.
– Lãng ca cho người ta tiền xài kiểu đó ai mà không tò mò muốn biết. Em nghe Hoàng đại ca nói các vũ sĩ có tật sính tài, hể gặp ai có tài thì họ đòi kết bạn. Bởi vậy Bĩnh Du mới muốn biết ai là người đưa tiền cho y…
Vừa lúc đó Ngọc Sơn thức dậy. Tường Vi lăng xăng cho con bú nên không còn chú ý tới chuyện Lê Bỉnh Du nữa. Lãng Thư Sinh mỉm cười thích thú khi thấy chiếc xe chở mình từ từ đi ngang qua chỗ Bĩnh Du đang ngồi trên ngựa. Họ Lê nhìn chăm chú vào cổ xe sang trọng song lại không có cử chỉ gì khác lạ. Khi xe đi khỏi chừng vài chục bước, Lãng Thư Sinh ngoái trông lại thì không thấy bóng Lê Bĩnh Du đâu. Tuy có chút thắc mắc song y cũng không nói cho Tường Vi biết. Đoàn người đi qua đèo không có bị cướp bóc gì hết nên mọi người vui mừng hớn hở. Mặc dù đã xế chiều song Lãng Thư Sinh không chịu dừng lại nghỉ ngơi mà cứ tiếp tục thúc ngựa chạy miết tới canh hai mới chịu rẽ xe vào khu rừng thưa nghỉ ngơi.
– Lãng ca mệt không?
Tường Vi hỏi với giọng săn sóc khi Lãng Thư Sinh chui vào lòng xe.
– Lái xe mà mệt gì. Em ăn cơm chưa?
– Dạ chưa. Em chờ anh ăn cho vui…
Tường Vi dọn cơm ra. Tuy thức ăn nguội lạnh song hổm rày ăn uống kham khổ nên hai người ăn rất ngon miệng.
– Em có trà nguội anh uống không?
– Uống chứ. Cha mẹ anh nghèo lắm nên anh hổng có chê thứ gì hết. Có được miếng ăn là may mắn lắm rồi…
Đưa chén trà nguội lên nhấp ngụm nhỏ Lãng Thư Sinh cười.
– Trà hoa lài thơm và ngọt. Em cũng biết pha trà…
Tường Vi cười thánh thót.
– Em đâu giỏi pha trà bằng anh…
– Sao em biết anh pha trà giỏi…
Tường Vi nhìn Lãng Thư Sinh rồi cười lên tiếng.
– Hoàng đại ca có kể cho em nghe câu chuyện anh uống trà với Nguyễn lão trang chủ…
Nghe Tường Vi nhắc tới đó Lãng Thư Sinh bật cười đùa một câu.
– Cái gì Hoàng đại ca cũng nói cho em nghe hết hả. Coi bộ vị đại ca có cái tật bép xép…
Tường Vi bật cười ròn tan vì câu nói đùa đó. Lãng Thư Sinh chợt thở dài.
– Ông ta đúng là một kiếm thủ hội đủ tài và đức…
– Bởi vậy anh mới tặng cho ông ta thanh trường kiếm hả…
Lãng Thư Sinh gật đầu cười nói với Tường Vi.
– Từ khi xa nhau ta cứ băn khoăn về chuyện thất tung của Nguyễn huynh. Không biết bao giờ mới gặp lại. Trời cũng khuya rồi mình nên đi ngủ để mai lên đường sớm…
Vốn đã quen ngồi tập hít thở nên Tường Vi cùng với Lãng Thư Sinh ngồi bệt trên sàn luyện công.
Trời tối như mực. Tiếng kẻng canh vọng rời rạc. Lê Bĩnh Du lách mình ra khỏi cửa. Vận y phục chẻn của kẻ dạ hành, cây thước sắt dắt bên hông phải còn hông trái dắt thêm mấy mũi phi kiếm, vị chúa cướp tung mình lên nóc nhà xong triển thuật phi hành chạy nhanh. Nhờ quen đường thuộc lối y chạy nhảy thoăn thoắt qua các gộp đá, gốc cây, bay mình qua suối nhanh nhẹn như khỉ chuyền cành. Đang chạy y chợt rẽ ngoặt vào thân cây rồi ngoái nhìn về sau như muốn thấy có kẻ nào theo sau mình không. Vừa định cất bước y chợt hừ tiếng nhỏ khi thấy một bóng đen chập chờn ẩn hiện xa xa chỗ mình đứng chừng ba chục bước. Kẻ lạ quả nhiên tôi luyện được thuật phi hành cao siêu nên mới không bị y bỏ rơi. Giàu kinh nghiệm giang hồ nên Bĩnh Du thầm ước đoán kẻ theo dõi mình phải là nhân viên của đoàn do thám Thăng Long, không chừng là Trình Quất hay là Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc. Dễ gì họ tin vào lời nói của y song lại không nói ra mà âm thầm theo dõi y để tìm ra Lãng Thư Sinh. Chính ra thì cứ ở yên nơi sơn trại. Tuy nhiên y lại có một thắc mắc là lý do gì Lãng Thư Sinh lại phóng ám khí thông báo cho y biết. Chắc Lãng Thư Sinh muốn gặp y để nhờ vả chuyện gì chăng. Đó là lý do y phải bí mật rời sơn trại truy tìm ra chỗ ẩn của Lãng Thư Sinh. Tuy nhiên nếu y tới gặp Lãng Thư Sinh tức cũng là dẫn đường cho nhân viên do thám vây bắt bạn của mình. Muốn điều đó không xảy ra y phải làm cách nào bỏ rơi người đang theo sau lưng mình. Đứng im ngẫm nghĩ giây lát y mọp người triễn thuật sà hình bò thoăn thoắt trên mặt đất.
Đang nằm ngủ Tường Vi chợt tỉnh thức. Nàng mơ hồ nghe có tiếng người trò chuyện. Phải mất khá lâu nàng mới thực sự tỉnh táo để nhận ra tiếng người nói chuyện ở bên ngoài ngay tại cửa chiếc xe ngựa mà mình đang nằm. Quay qua băng ghế bên cạnh nàng không thấy Lãng Thư Sinh. Điều đó cho nàng biết y đã thức dậy từ lâu và đang đứng nói chuyện với người nào đó. Tò mò nàng lắng nghe câu chuyện.
– Đa tạ Lê huynh đã không ngại rắc rối tới gặp tôi để báo tin…
– Lãng huynh đâu cần phải nói tiếng cám ơn. Tôi muốn làm thì tôi làm. Dù chỉ gặp nhau đôi lần nhưng tôi rất mến mộ phong cách và hành vi hiệp nghĩa của huynh. Tôi rất buồn khi nghe tin Long Anh và tất cả những người họ Lý bị thảm sát…
Lãng Thư Sinh nhẹ thở dài. Tường Vi ứa nước mắt khi nghe những lời của người lạ mà nàng đoán là Lê Bĩnh Du vì Lãng Thư Sinh gọi là Lê huynh.
– Vì thời thế đẩy đưa nên tôi phải khuất thân làm ăn cướp. Nhưng nay mai chắc tôi…
Lê Bĩnh Du ngừng lời. Tường Vi nghe giọng nói trầm và nghiêm của Lãng Thư Sinh vang lên.
– Tôi có một lời khuyên không biết Lê huynh có khứng nghe chăng…
– Huynh cứ nói. Tôi cần nghe và học hỏi nơi một người như huynh…
– Trần triều đang nắm hết quyền trong tay và cái thế của họ càng ngày càng mạnh hơn. Mai mốt quan binh sở tại sẽ không để Lê huynh và các thủ hạ làm cướp nữa đâu. Tôi khuyên huynh nên lo liệu đường thoát thân trước khi họa tới…
Tường Vi nghe Lê Bĩnh Du thở dài rồi sau đó mới hắng giọng.
– Tôi cũng đã nghĩ tới điều đó. Nay thêm lời huynh khuyên thì tôi sẽ trở về đốt sơn trại, chia tiền bạc cho thủ hạ về làm dân còn tôi sẽ đạp bước giang hồ…
– Lê huynh làm được như vậy là tốt lắm. Hi vọng chúng ta sẽ có ngày tái ngộ. Huynh mau trở về vì Trình Quất và Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc sẽ tới…
– Sau Lãng huynh biết hai người đó sẽ tới?
Tường Vi nghe Lê Bĩnh Du hỏi và Lãng Thư Sinh cười nhẹ trước khi trả lời.
– Trình Quất và Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc chắc không tin vào lời nói của huynh đâu. Họ cố tình để yên cho huynh tới gặp tôi là nhờ huynh dẫn đường đó…
Lê Bĩnh Du nghiêm giọng.
– Như vậy tôi tới thăm hóa ra đem họa tới cho Lãng huynh rồi…
Lãng Thư Sinh bình thản lên tiếng.
– Gặp cái họa nhỏ mà được hàn huyên với Lê huynh thì sánh ra…
Lãng Thư Sinh không nói trọn ý nhưng Lê Bĩnh Du hiểu. Tuy nhiên y lại băn khoăn bằng câu hỏi.
– Tôi có thể làm gì để giúp huynh và Tường Vi?
Tường Vi chờ mà vẫn không nghe Lãng Thư Sinh trả lời câu hỏi của Lê Bĩnh Du. Thật lâu nàng mới nghe Lãng Thư Sinh cất giọng.
– Chuyện đối phó với Trình Quất và Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc thì tôi có thể đảm đương được. Tuy nhiên tôi lại không đủ sức che chở cho Tường Vi. Tôi nhờ huynh hộ tống mẹ con Tường Vi tới Ngã Ba Non Nước rồi kiếm chỗ an lành cho họ trú ngụ. Giải quyết xong vụ ở đây tôi sẽ tìm huynh…
Tường Vi nghe Lê Bĩnh Du lên tiếng.
– Tôi sẽ làm theo lời ủy thác của huynh…
Lãng Thư Sinh trầm giọng.
– Cháu Ngọc Sơn là nhân vật cuối cùng của tôn thất nhà Lý mà đoàn do thám Thăng Long dưới lệnh ngầm của Trần Thủ Độ phải trừ diệt cho bằng được…
Lê Bĩnh Du gật đầu như hiểu ý của Lãng Thư Sinh. Liếc nhanh vào cỗ xe ngựa đang đậu y chắc giọng.
– Tôi sẽ bảo vệ hai mẹ con dù có chết cũng không từ nan. Huynh an tâm…
– Như vậy thì tôi sẽ nói với Tường Vi…
Nghe tới đó Tường Vi thò đầu ra ngoài nói nhỏ.
– Em thức dậy lâu rồi và sẵn sàng theo chân Lê thủ lĩnh…
Dường như biết Tường Vi đã thức giấc và lắng nghe câu chuyện nên Lãng Thư Sinh cất giọng ôn tồn.
– Lê huynh là bằng hữu của ta cho nên em an tâm theo người…
Tường Vi quay qua cười nói với Lê Bĩnh Du.
– Tôi hân hạnh được tái ngộ Lê thủ lĩnh…
Bật cười nhỏ Lê Bĩnh Du nói với giọng thân tình.
– Xin phu nhân đừng gọi tôi là Lê thủ lĩnh làm tôi thêm thẹn. Tôi chắc lớn tuổi hơn phu nhân nên nếu không chê xin gọi tôi là Lê đại ca…
Tường Vi cười thánh thót.
– Muốn được tôi gọi là Lê đại ca thì đại ca cũng nên bỏ hai tiếng phu nhân đi…
Cười nhẹ Lê Bĩnh Du gật gật đầu. Ẵm Ngọc Sơn xuống xe Lãng Thư Sinh buộc vào lưng của Tường Vi xong nói nhỏ.
– Ta sẽ gặp lại em sau. Ta không bao giờ bỏ rơi em và Ngọc Sơn…
Tường Vi gật đầu nói.
– Em biết điều đó. Xin anh cẩn thận…
Lãng Thư Sinh đứng im nhìn theo bóng Tường Vi với Lê Bĩnh Du mất dần trong rừng cây mới leo trở vào xe. Đêm từ từ trôi.