HỒI XXXXIV Lê Bĩnh Du
Trình Quất và Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc ẩn mình sau thân cây cổ thụ to tướng. Cả hai chăm chú nhìn vào cỗ xe ngựa đang nằm dưới tàng cây. Thật lâu thấy không có động tịnh gì hết Lê Hồng Mạc ngạc nhiên. Hồi nãy theo dấu Lê Bĩnh Du tới đây hắn thấy Bĩnh Du đứng nói chuyện với một người mà hắn đoán là Lãng Thư Sinh. Thấy hai người cứ nói chuyện hắn mới quay trở lại đón Trình Quất dẫn nhân viên tới. Khi trở lại cỗ xe vẫn còn đậu tại chỗ cũ song Lê Bĩnh Du và Lãng Thư Sinh lại biến mất.
– Lê huynh có chắc là bọn họ còn ở đây?
Trình Quất thì thầm với Lê Hồng Mạc. Họ Lê gật đầu trả lời.
– Ta chỉ vắng mặt không lâu nên nghĩ chúng vẫn còn trong xe. Trình đệ cho nhân viên lại gần lục xét đi. Nếu gã học trò còn trong xe tất nhiên phải ló mặt ra…
Trình Quất vẫy tay ra lệnh cho nhân viên của mình đang bao vây chiếc xe tiến tới gần hơn nữa. Sáu nhân viên do thám chậm chạp tiến lại gần cỗ xe ngựa. Dường như đánh hơi được nên có một con ngựa hí tiếng nhỏ song bên trong xe vẫn im lìm. Lấy làm lạ Trình Quất và Lê Hồng Mạc cũng rời chỗ nấp tiến gần tới cỗ xe ngựa. Còn cách chừng mươi bước cả hai thoáng nghe tiếng gió rít trong không khí rồi ám khí xẹt tới chỉ còn cách người mình gang tấc. Sảng hồn Trình Quất và Lê Hồng Mạc tức tốc xuất thủ. Rẹt… Ánh kiếm lóe chớp trong bóng đêm cho biết Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc đã bạt kiếm chém vào ám khí trước mặt mình. Phần Trình Quất lại dùng tay không bắt lấy vũ khí của đối thủ. Sau khi bắt lấy y mới giật mình vì trong lòng bàn tay của mình lại là chiếc lá còn xanh như người phóng ám khí thuận tay bẻ lấy chiếc lá tấn công. Lê Hồng Mạc còn ngượng ngùng hơn vì phải rút kiếm ra mà lại chém đứt chiếc lá. Cả hai còn đang bàng hoàng thì giọng nói trầm trầm vang lên.
– Nhị vị quả nhiên danh truyền không dối. Nhất là chiêu kiếm của Lê bằng hữu thật đẹp… Lãng Thư Sinh tôi rất ngưỡng mộ…
Lời thì khen mà giọng lại có chút mỉa mai khiến cho Lê Hồng Mạc đỏ mặt. Đối thủ bẻ lá cây làm ám khí mà hắn phải trổ thuật xử kiếm đặc biệt của mình mới hóa giải được. Điều này tỏ lộ bản lĩnh của hắn sút kém hơn Lãng Thư Sinh rồi. Phần Trình Quất thì im lìm không nói vì Lãng Thư Sinh không hề nhìn y. Lê Hồng Mạc chong mắt nhìn nhân vật nổi tiếng nhất giang hồ không những là chủ nhân của thanh kiếm thiết huyền mà trình độ vũ thuật cao siêu hiếm người sánh kịp. So về tuổi thì Lãng Thư Sinh còn nhỏ hơn hắn. Với số tuổi chưa đầy ba mươi thì làm sao đối thủ có thể tôi luyện được bản lĩnh cao thâm. Hay là giang hồ đồn thổi và phóng đại. Tuy nhiên với thủ thuật phóng ám khí bằng lá cây thì điều đó đủ chứng thực tài năng hiếm có rồi.
– Huynh đài có phải là người mà giang hồ đồn là gã thư sinh bán kiếm?
Lê Hồng Mạc hỏi. Lãng Thư Sinh điểm nhẹ nụ cười.
– Chính tôi. Còn huynh đài có phải là nhân vật lừng danh khoái kiếm. Lúc còn ẩn cư ngoài Đông Hải tôi đã nghe danh Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc của huynh đài…
Dù không nói ra Lê Hồng Mạc cũng khoái chí vì lời nói của Lãng Thư Sinh. Vì vậy hắn mới cất giọng ôn tồn.
– Tôi tới gặp huynh đài chỉ vì muốn được thấy thanh thiết huyền kiếm mà thôi…
– Thế à… Huynh đài lặn lội đường xa tới tìm tôi chỉ để thấy thanh kiếm thiết huyền thì tôi đâu dám phụ lòng…
Dứt lời Lãng Thư Sinh rút thanh đoản kiếm ra khỏi bao đưa tới tận tay của Lê Hồng Mạc. Cử chỉ đó khiến cho Trình Quất kinh ngạc mà chính Lê Hồng Mạc cũng đâm ra thắc mắc. Nhận thấy sự do dự của Lê Hồng Mạc, Lãng Thư Sinh cười thốt.
– Mời huynh đài xem cho mãn nhãn…
Do dự giây lát rồi rốt cuộc Lê Hồng Mạc cũng cầm lấy thanh đoản kiếm thiết huyền lên ngắm nghía. Là một kiếm thủ nổi danh do đó sự hiểu biết của hắn về kiếm tất cao hơn người khác. Hắn đưa ngón tay búng khẽ vào thanh kiếm. Tiếng ngân nga vang lên ròn rả và kéo dài thật lâu mới dứt. Lúc đó vầng kim ô bắt đầu ló dạng. Ánh nắng chiếu lên thân kiếm thành một màu sắc lóng lánh khiến cho Lê Hồng Mạc phải buột miệng.
– Kiếm thật tốt. Sư phụ tôi có nói thiết huyền kiếm là thanh kiếm tốt nhất trong muôn ngàn thanh kiếm của Đại Việt. Lúc đó tôi còn hồ nghi bây giờ thấy tận mắt mới biết…
Cầm thanh kiếm dài ba tấc trong tay Lê Hồng Mạc cười hỏi Lãng Thư Sinh.
– Huynh đài không sợ tôi đoạt kiếm sao?
Liếc Trình Quất một cái thật nhanh Lãng Thư Sinh cười nhẹ trả lời.
– Không…
Lê Hồng Mạc nhướng mày.
– Huynh đài có nghĩ là mình tự tin quá đáng không?
Lãng Thư Sinh cười cười.
– Tôi không tự tin quá đáng mà tôi nghĩ là huynh đài không dám đoạt kiếm của tôi…
Lê Hồng Mạc đưa thanh thiết huyền kiếm lên mà mũi kiếm chĩa ngay ngực Lãng Thư Sinh.
– Vịn vào lý do gì mà huynh đài nói tôi không dám đoạt kiếm?
– Nhiều lý do lắm. Lý do thứ nhất là đoàn do thám Thăng Long từ lâu đã muốn chiếm đoạt thanh kiếm của tôi. Nếu bây giờ huynh đài đoạt lấy thanh kiếm tất nhiên đụng chạm tới đoàn do thám. Tôi nghĩ huynh đài chẳng ngu dại gì chống lại đoàn do thám. Có kiếm mà thiệt thân thì có để làm gì. Kể từ khi làm chủ thanh kiếm thiết huyền tôi chưa có một ngày yên thân và nhàn nhã…
– Thế thì tại sao huynh đài lại cố giữ nó?
Tới phiên Trình Quất lên tiếng hỏi. Lãng Thư Sinh nhìn thẳng vào mắt của họ Trình rồi giọng nói nghiêm nghị cất lên.
– Tôi tuân mệnh sư môn tạm thời giữ báu kiếm để tìm một người đủ tài đức rồi giao kiếm cho người đó…
– Huynh đài nói vị thủ lĩnh của đoàn do thám Thăng Long không xứng đáng làm chủ thanh kiếm?
Trình Quất vặn. Lãng Thư Sinh nhẹ gật đầu.
– Ông ta có đủ tài mà kém đức. Vì thế chưa xứng đáng làm chủ thanh kiếm thiết huyền…
– Nếu tôi đem thanh kiếm dâng cho ông ta thì sao?
Lê Hồng Mạc xen vào bằng câu hỏi. Lãng Thư Sinh điểm nhẹ nụ cười.
– Tôi cho huynh đài mượn kiếm để xem mà huynh đài lại đem kiếm dâng cho người khác thì lúc đó tiếng tăm của Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc sẽ như thế nào?
Lê Hồng Mạc đỏ mặt làm thinh không trả lời được. Nếu hắn làm như thế thì còn chi tiếng tăm và danh dự không phải của riêng hắn mà còn luôn của môn phái. Giang hồ sẽ cười chê và các bậc trưởng thượng của hắn sẽ khu trừ hắn ra khỏi môn phái nữa. Danh dự và tiếng tăm là hai thứ mà các vũ sĩ giang hồ không thể coi thường được. Vì vậy dù muốn làm chủ thanh kiếm thiết huyền Lê Hồng Mạc cũng không dám vì biết sức mình không thể chống lại thế lực của đoàn do thám Thăng Long. Cuối cùng hắn đành trả lại thanh kiếm cho chủ nhân của nó. Trình Quất không có thái độ gì khi thấy Lê Hồng Mạc hoàn trả thanh kiếm lại cho Lãng Thư Sinh. Đã một lần so tài y biết rõ bản lĩnh của Lãng Thư Sinh cao gấp mấy lần mình. Ngay cả y liên thủ với Lê Hồng Mạc và có sự giúp sức của nhân viên dưới quyền cũng chưa chắc thắng được. Đó là chưa kể đối thủ có kiếm báu trong tay. Y nghĩ cách hay nhất và duy nhất là làm sao bắt được Tường Vi và đứa con để uy hiếp Lãng Thư Sinh phải giao kiếm. Chỉ có cách đó thôi. Bắt Tường Vi với đứa con sơ sinh dễ hơn dùng vũ thuật đánh bại Lãng Thư Sinh. Suy nghĩ cặn kẽ y khẽ liếc mắt ra hiệu cho Lê Hồng Mạc. Hội ý họ Lê khẽ gật đầu. Cử chỉ đó không qua mắt được Lãng Thư Sinh nhưng y chỉ cười mà không làm gì hết. Vù… Trình Quất lạng mình tới cỗ xe trong lúc Lê Hồng Mạc bạt kiếm đánh liền ba chiêu công kích Lãng Thư Sinh với mục đích cầm chân. Tuy nhiên cả hai không thể nào đoán định được phản ứng của Lãng Thư Sinh. Có thể nói là trước khi xuất hiện Lãng Thư Sinh đã tiên liệu và tính toán sẵn rồi đường tiến thoái và tháo chạy. Do đó khi thấy Trình Quất chuyển bộ, Lãng Thư Sinh điểm nhẹ chân xuống đất. Thân hình của y nhanh hơn mũi tên rời khỏi dây cung bắn ngược về sau ngay chỗ hai con ngựa đang đứng. Còn cách mục tiêu vài bước y vung tay. Hai viên sỏi đang cầm trong tay bay vút ra công kích vào bên hông và đùi của Trình Quất. Thân hình bay ngược trong không khí y vỗ một đòn phách không vào mông con ngựa khiến cho nó đau đớn hí tiếng dài vụt chạy tới trước cùng lúc y lắc mình nhảy lên chỗ ngồi. Chụp lấy ngọn roi ngựa y quất một đòn vào Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc đang chạy tới cách chừng ba bước. Nhảy tới ngay cửa xe Trình Quất cố tình bắt sống Tường Vi. Tuy nhiên còn cách cửa xe ba bước y nghe gió lộng âm u bên hông. Y biết Lãng Thư Sinh đã ra tay tập kích mình bằng ám khí mà mục tiêu của ám khí lại nhằm đúng huyệt chương môn và khúc trì. Hiểu rõ sự nguy hại khi hai huyệt đạo này bị đánh trúng với lại bắt người đâu bằng cứu mình do đó Trình Quất phải giải đòn vì vậy mà y để lỡ mất chuyện nhảy vào trong lòng xe bắt người. Phần Lê Hồng Mạc vừa bạt kiếm chợt thoáng thấy thân hình của Lãng Thư Sinh bắn ngược về sau hắn biết đối thủ định tháo chạy. Không chậm trễ một giây hắn lao mình tới. Tuy nhiên vừa tới gần cỗ xe hắn lại thấy đầu roi da chập chờn trước ngực. Giật mình hắn loang kiếm định cắt đứt vũ khí của đối thủ. Ngay lúc đó cổ xe ngựa buông rèm kín mít vọt qua mặt hắn cùng với hai món ám khí chia ra hai đường tập kích vào hông. Tới đây Khoái Kiếm Lê Hồng Mạc mới thực sự kinh sợ về bản lĩnh cực cao của Lãng Thư Sinh. Điều đó tỏ lộ bằng cách ứng biến linh hoạt và sự tiên liệu chính xác các sự việc sẽ xảy ra. Dường như mọi hành động của Trình Quất với hắn đều bị đối thủ ước đoán trước cho nên đã tìm cách háo giải và chế ngự dễ dàng. Khi ám khí còn cách gang tấc Lê Hồng Mạc bạt kiếm. Nổi danh khoái kiếm do đó thủ thuật phóng kiếm của hắn cực kỳ lanh lẹ và chuẩn xác nhờ vậy đánh văng ám khí không mấy khó khăn. Sau khi đánh văng ám khí hắn chao mình một cái bám theo cỗ xe ngựa đang lao đi với tốc độ càng lúc càng nhanh. Liếc qua bên phải hắn thấy Trình Quất cũng đang bám theo chỉ sau mình non nửa bước. Sáu nhân viên dưới quyền chỉ huy của Trình Quất vì bản lĩnh kém hơn nên chạy sau một quãng khá xa. Dù vậy chúng vẫn không chịu bỏ cuộc vì chưa có lệnh. Thấy cỗ xe chạy ra gần tới đường lớn Trình Quất biết nếu để cho Lãng Thư Sinh lái chiếc xe ra đường lớn là y với Lê Hồng Mạc khó mà đuổi kịp. Nạt tiếng trầm trầm, y vận sức xuống chân bám sát cỗ xe. Dù niên kỹ bất đồng song Lê Hồng Mạc với Trình Quất quen biết nhau đã lâu. Cả hai từng có một thời gian rủ nhau đi lưu lạc giang hồ nên tánh ý hiểu nhau tận tường. Thấy Trình Quất đột nhiên gia tăng cước bộ Lê Hồng Mạc hú tiếng nhỏ bắn mình lên cao đoạn quẩy mình lấy đà rồi từ trên không thân với kiếm hợp nhau làm một chúc xuống chỗ Lãng Thư Sinh đang ngồi. Liếc mắt thấy cảnh đó Lãng Thư Sinh lẩm bẩm.
– Tên này tài bộ quả đúng như lời đồn…
Lời vừa dứt Lãng Thư Sinh chao mình rời khỏi cỗ xe. Chỉ bằng ba bước nhảy y biến mất trong rừng. Cổ xe ngựa dù không có người cầm cương vẫn tiếp tục chạy nhanh trên đường. Thoáng thấy Lãng Thư Sinh băng mình vào rừng bỏ mặc cổ xe đang chạy Trình Quất buột miệng.
– Mình bị hắn lừa rồi…
Phần Lê Hồng Mạc chạy theo cỗ xe một quãng ngắn mới nhảy lên thấy chẳng có người nào trong xe. Biết bị Lãng Thư Sinh lừa hắn tức giận hỏi Trình Quất.
– Ta bị mắc mưu hắn rồi. Bây giờ đệ tính sao?
Trình Quất bình thản nói.
– Hắn đã nhờ Lê Bĩnh Du hộ tống con nhỏ Tường Vi đi trước. Tuy nhiên Bĩnh Du đi cũng chưa xa đâu. Mình rượt theo còn kịp. Vả lại ta còn chận đường ở ngã ba Gián Khâu nữa…
Đi được vài dặm Lê Bỉnh Du dừng lại. Y biết mình đang ở trong địa phận huyện Yên Ninh. Tại chỗ y đứng có ngã tắt về huyện lỵ. Đi theo đường tắt này ngắn và nhanh hơn để tới ngã ba Non Nước. Quan sát địa thế và cũng để cho Tường Vi nghỉ mệt xong Lê Bĩnh Du mới rẽ vào con đường đất bên tay phải. Vì đã được Lãng Thư Sinh dặn dò nên Tường Vi theo sau lưng của Lê Bỉnh Du mà không có hỏi han gì hết. Hai người mãi miết đi tới hừng sáng mới dừng lại khi Ngọc Sơn ré khóc chắc vì khát sữa.
– Lê đại ca. Chắc mình phải dừng lại để tôi cho Ngọc Sơn bú…
Lê Bĩnh Du dừng bước. Giữ ý y bước ra xa đứng ngóng rừng hoang trong lúc chờ Tường Vi cho con bú. Sinh quán tại huyện Yên Ninh, từng lặn lội khắp lộ Trường Yên và trấn Thanh Đô nên Bĩnh Du thuộc lòng địa thế của vùng này. Y biết việc hộ tống Tường Vi với đứa con sơ sinh tới ngã ba Non Nướ không phải dễ vì nhân viên do thám đã đóng chặn các ngã đường rồi. Muốn tránh khỏi sự lùng bắt y phải dùng đường mòn lối tắt bí mật ít người biết. Tuy nhiên chuyện dùng đường mòn băng rừng đối với y không khó nhưng lại có nhiều trở ngại với mẹ con Tường Vi. Là đàn bà chân yếu tay mềm Tường Vi lại không biết võ nghệ nữa. Đã hứa với Lãng Thư Sinh hộ tống Tường Vi thì y không thể để bất cứ ai làm hại tới sinh mạng của hai mẹ con, nhất là Ngọc Sơn. Đứa bé sơ sinh này là nhân vật cuối cùng của tôn thất nhà Lý. Nó chết Lý triều sẽ mất người nối dõi.
– Lê đại ca có cần ăn sáng không. Tôi dọn cơm ra ăn rồi đi tiếp…
Lê Bĩnh Du gượng cười. Lần đầu tiên đi chung với một người đàn bà trong rừng vắng khiến cho y không được thoải mái lắm mặc dù y đã có dịp biết Tường Vi.
– Cám ơn Vi muội. Chúng ta cũng nên ăn cho no bụng trước khi lên đường…
Ngồi đối diện với nhau hai người im lặng dùng bữa ăn sáng đạm bạc. Cuối cùng Tường Vi lên tiếng.
– Tôi thành thật cám ơn Lê đại ca đã đi chung với mẹ con tôi tới Ngã Ba Non Nước…
Đang cúi đầu xuống nghe Tường Vi nói Lê Bĩnh Du ngước lên cười thốt.
– Vi muội khỏi cần nói tiếng cám ơn. Lãng huynh có nói cho ta nghe về hoàn cảnh của mẹ con Vi muội. Ta nhận lời Lãng huynh hộ tống Vi muội tới ngã ba Non Nước vì thương cho cảnh ngộ của Vi muội và cũng thấy đó là việc nghĩa ta phải làm. Tuy là ăn cướp nhưng ta cũng biết câu ” kiến nghĩa bất vi vô dõng giả…”.
Chỉ vào Ngọc Sơn đang ngủ ở sau lưng của Tường Vi, Lê Bĩnh Du cười tiếp.
– Lãng huynh nói Ngọc Sơn là đứa bé cần phải sống hơn ai hết. Ta có thể chết chứ không để cho ai làm hại tới hai mẹ con của Vi muội…
Tường Vi rơm rớm nước mắt cảm động vì lời nói của Lê Bĩnh Du. Nhìn y, nàng cười nói.
– Mẹ con tôi thật là có phước mới gặp được một người nghĩa khí như đại ca…
Lê Bĩnh Du bật cười tiếng nhỏ.
– Vi muội nên cám ơn Lãng huynh. Chính y…
Nói tới đó y lãng sang chuyện khác.
– Trời sáng rồi. Mình nên đi nhanh. Từ đây tới ngã ba Non Nước còn xa lắm…
Dường như hiểu ý của Bĩnh Du, Tường Vi cười nói đùa.
– Đối với Lãng ca thì tôi không cần cám ơn vì anh ấy còn nợ tôi mà…
Nói xong Tường Vi cười thánh thót thu dọn thức ăn thừa rồi gói lại. Thấy Tường Vi vừa đèo con trai trên lưng lại phải mang theo gói hành lý Bĩnh Du nói.
– Vi muội đưa ta mang hộ cho. Khi nào mệt thì đưa Ngọc Sơn cho ta mang cũng được…
– Dạ… Cám ơn Lê đại ca… Tôi gọi Lê đại ca có gì phiền không…
Lê Bĩnh Du cười phì ra vì câu nói của Tường Vi. Chân bước đều y cũng đùa lại một câu.
– Lê đại ca thì bự quá. Vi muội gọi ta là tiểu ca có lẽ ta thích hơn…
Tường Vi cất tiếng cười thánh thót. Nàng nhận thấy tuy là kẻ cướp song Bĩnh Du có thái độ rất đàng hoàng và lễ độ trái với lời đồn của thiên hạ thì kẻ cướp phải hung dữ và độc ác.
– Vi muội mấy tuổi?
– Dạ mười chín tuổi rưởi…
– Vậy thì ta lớn hơn Vi muội bảy tuổi… Vi muội biết võ không?
– Dạ không biết. Tôi quen người nào cũng đều giỏi võ nên không cần biết võ…
Tường Vi cười hắc hắc vì câu nói của mình. Ngay cả Bĩnh Du cũng bật cười xong nói liền.
– Phải rồi. Vi muội ở kề cận bên Lãng Thư Sinh thì cần gì biết võ. Theo ta trong hàng cao thủ trẻ tuổi thì y giỏi võ nhất…
– Tôi nghe nói Lê tiểu ca giao đấu với Lãng ca và hai người không ai thắng ai mà…
Lê Bĩnh Du lắc đầu cười gượng.
– Đó là y nói hòa chứ thực sự thì ta làm sao đánh thắng y được. Y có tánh khiêm nhường và không ham danh tiếng nên đấu với ai cũng không muốn giành phần thắng. Bởi vậy mà ta mến mộ và muốn trở thành bằng hữu của y…
Nghe Bĩnh Du tán tụng Lãng Thư Sinh, Tường Vi rất vui thích và mừng rỡ trong lòng dù ngoài mặt không nói ra. Đối với Lãng Thư Sinh, nàng mang cái ân cứu tử và bảo bọc mà sau thời gian quen biết và chung sống với nhau đã nhen nhúm trong lòng mối tình thâm nhưng vì đang mang tang chồng nên không thể tỏ lộ lời nói cũng như cử chỉ âu yếm.
Mặt trời lên cao xua sương mù tan bớt khiến cho khu rừng hoang trở nên sáng sủa hơn.
– Chúng ta đang ở đâu vậy Lê tiểu ca?
Lê Bĩnh Du mỉm cười khi nghe Tường Vi gọi mình là Lê tiểu ca.
– Chúng ta đang ở trong địa phận huyện Yên Ninh. Chỗ này còn cách huyện lỵ huyện Yên Ninh chừng một ngày đường. Đó là mình đi tắt để tránh nhân viên do thám…
Nhận thấy Tường Vi có vẻ lo âu khi nghe tới bốn tiếng nhân viên do thám, Lê Bĩnh Du cười nói như trấn an.
– Vi muội đừng sợ. Ta sinh ra và lớn lên ở vùng này nên thuộc đường lối và biết cách né tránh các trạm do thám. Ta là ăn cướp nên rành chuyện trốn tránh quân binh của triều đình…
Được dịp chuyện trò để tìm hiểu về Bĩnh Du nên Tường Vi vui vẻ hỏi.
– Thế à. Tôi đâu biết Lê tiểu ca sinh trưởng ở lộ Trường Yên. Phụ mẫu của tiểu cả chắc còn sống?
– Chết lâu rồi. Cả hai bị giết chết vì loạn lạc…
– Ai giết họ hả Lê tiểu ca?
– Ta không biết. Lúc đó ta lưu lạc ở miệt Lạng Giang. Khi được tin ta trở về thì phụ mẫu chết gần một năm rồi. Họ hàng và láng giềng nói bị quân binh của phủ huyện hành hình vì có người tố cáo là theo giặc Đoàn Thượng.
– Tôi xin chia buồn với Lê tiểu ca…
Tường Vi nói nhỏ. Lê Bĩnh Du cười nhẹ.
– Cám ơn Vi muội. Nghe tin ta trở về tên tri huyện Yên Ninh dẫn lính tới bắt. Vì vậy ta phải chạy trốn vào trấn Thanh Đô. Khi tới đỉnh đèo Tam Điệp thì gặp ăn cướp…
Bật lên tiếng cười Tường Vi đùa một câu.
– Và Lê tiểu ca trở thành chúa tể đám ăn cướp phải không?
Lê Bĩnh Du bật cười ha hả vì cách ăn nói vui vẻ và bặt thiệp của Tường Vi.
– Vi muội đoán rất đúng. Ta đang là kẻ bị triều đình truy nã rồi lại đụng ăn cướp chận đường đòi nạp tiền mãi lộ nên chẳng còn cách nào hơn là liều mạng đánh nhau với cướp. Bị ta đánh cho một trận xuýt chết, tên chúa cướp bèn tôn ta lên làm thủ lãnh đại ca. Từ đó ta biến đám ăn cướp ô hợp chuyện giết người cướp của thành một đám cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, bắt những tên cường hào ác bá đòi tiền chuộc để giúp đỡ dân lương thiện. Nhờ vậy mà ta được bá tánh thương yêu và che chở. Bởi vậy mà ta mới còn sống tới ngày hôm nay…
Đang đi Tường Vi chợt ngừng lại khiến cho Lê Bĩnh Du cũng phải dừng bước. Quay nhìn nàng y cười hỏi.
– Có chuyện gì vậy Vi muội?
– Tôi thấy có bóng người thoáng qua thật nhanh…
Lời nói của Tường Vi khiến cho Bĩnh Du kinh ngạc rồi đâm ra thắc mắc. Làm sao Tường Vi thấy có bóng người mà y lại không thấy. Chả lẽ Tường Vi lại có tai thính mắt linh của một người giỏi võ mà lại giấu diếm không muốn lộ ra.
– Ta có thấy ai đâu…
Nói xong Bĩnh Du nhìn quanh quất. Rừng hoang vắng không bóng người. Chỉ có tiếng gió rừng rì rào và tiếng chim hót. Tường Vi cười nhẹ đùa.
– Chắc tại tôi trông khỉ mà hóa ra người…
Bĩnh Du cười ha hả bước đi nhanh trên con đường mòn. Gần đứng bóng họ thấy một xóm nhà nhỏ thấp thoáng sau chòm cây cao.
– Tới chỗ đó mình có thể nghỉ chân được rồi. Ta có quen một người ở đó…
Tường Vi gật đầu không nói. Nàng biết Bĩnh Du làm nghề ăn cướp dĩ nhiên phải đặt thủ hạ cai quản những trạm lượm tin và báo động. Chỗ này có thể là nơi Bĩnh Du từng ghé qua. Lát sau hai người bước vào một xóm nhỏ chừng ba chục căn nhà lá lụp xụp.
– Mình vào đây…
Chắc biết sự thắc mắc của Tường Vi nên Bĩnh Du ôn tồn giải thích.
– Những người ở đây đều quen biết với tiểu ca nên Vi muội an tâm…
Một người đàn ông tác độ bốn mươi, mày rậm mắt sáng, bên hông lủng lẳng con dao đi rừng từ trong nhà sau bước ra. Thấy Bĩnh Du, người này bật la mừng rỡ.
– Đại ca mà tôi tưởng ai. Đại ca tới thăm mà không cho người báo trước để Đỗ Bá tôi làm tiệc…
Cười hà hà Bĩnh Du vỗ nhẹ lên vai người lạ vừa tự xưng tên Đỗ Bá.
– Ta vì có chuyện gấp nên không kịp thông báo…
Liếc Đỗ Bá, y thấp giọng.
– Ta cần Đỗ hiền đệ lập ngay một đường dây lượm tin từ đây tới ngã ba Non Nước để nghe ngóng về mọi hoạt động của nhân viên do thám…
Nghe Lê Bĩnh Du nói tới đây Đỗ Bá liếc người đàn bà trẻ tuổi đang đèo đứa trẻ sau lưng. Y tự hỏi người đàn bà này là ai mà lại tháp tùng với thủ lĩnh đại ca của mình. Như đoán được sự thắc mắc của Đỗ Bá, Bĩnh Du nghiêm giọng.
– Ta cũng nhờ hiền đệ bung thủ hạ ra canh chừng coi có ai tới đây không. Sau khi làm hai việc đó xong rồi ta sẽ kể cho hiền đệ nghe tự sự…
Quay sang Tường Vi đang đứng Lê Bĩnh Du cười thốt với giọng thân mật.
– Mời Vi muội ngồi xuống ghế nghỉ chân. Một chút nữa sẽ có cơm cho Vi muội ăn uống no nê rồi sẽ lên đường…
Tường Vi ngồi xuống ghế. Bước ra tới cửa Đỗ Bá còn quay đầu lại thấy thủ lĩnh đại ca của mình đang giúp người đàn bà lạ tháo dây ở sau lưng có đứa trẻ ra. Ngồi ôm con trong lòng Tường Vi thấy một người đàn bà từ nhà sau bước ra thi lễ với Bĩnh Du và tươi cười lên tiếng.
– Lâu lắm tôi mới gặp lại đại ca. Chắc đây là tẩu tẩu…
Tường Vi đỏ mặt thẹn thùng vì sự ngộ nhận của người đàn bà mà nàng đoán là vợ của Đỗ Bá. Cười ha hả Lê Bĩnh Du nói nhanh.
– Đỗ hiền muội lầm rồi… Vị phu nhân đây không phải là vợ của ta đâu… Ta có một bằng hữu thâm giao nhờ ta hộ tống bà ta tới ngã ba Non Nước…
Tường Vi nhận thấy nét kinh ngạc hiện ra trên mặt của vợ Đỗ Bá.
– Tôi xin phu nhân xá cho tội bất kính và nhất là nhận lầm…
Tường Vi cười nhìn Lê Bĩnh Du.
– Không có chi. Tôi với Lê tiểu ca dù mới biết nhưng tình thân như ruột thịt. Tôi kém may mắn nên không thể thành ý trung nhân của Lê tiểu ca được…
Nghe Tường Vi nói tới đó Lê Bĩnh Du bật cười sang sảng. Như muốn đổi sang chuyện khác y qua nói với vợ của Đỗ Bá.
– Ta có việc gấp phải đi. Chỉ xin Đỗ hiền muội vài chén cơm nguội dằn bụng rồi lên đường ngay…
Vợ của Đỗ Bá lắc đầu quầy quậy.
– Đâu có được đại ca. Tôi mà cho vị phu nhân đây với Lê đại ca ăn cơm nguội là chồng tôi sẽ rầy tôi về tội bất kính. Xin đại ca vui lòng chờ đợi giây lát tôi sẽ sai trẻ dọn cơm lên…
Vừa lúc đó Đỗ Bá với hai thanh niên bước vào. Chỉ Lê Bĩnh Du, họ Đỗ nói với hai thanh niên.
– Hai ngươi thường ao ước được gặp đại ca thủ lĩnh thì hôm nay người tới đây…
Hai thanh niên nghe nói cung kính thi lễ với Lê Bĩnh Du và Tường Vi xong mới xưng tên họ là Nguyễn Văn và Nguyễn Võ. Họ là anh em ruột với nhau. Rượu được bày lên bàn cùng với thức ăn. Tường Vi im lặng ăn và lắng nghe Lê Bĩnh Du trò chuyện với Đỗ Bá cùng hai anh em họ Nguyễn. Nhờ vậy nàng mới biết ba người này từng được Bĩnh Du đem tiền chuộc họ ra khỏi vòng lao lý. Vì vậy mà họ rất biết ơn và kính trọng Bĩnh Du dù biết y là chúa cướp. Sau thời gian họ xin được làm thủ hạ vừa được chia chác tiền bạc và sự che chở của Bĩnh Du. Có lẽ biết việc hộ tống Tường Vi vô cùng quan trọng và khẩn cấp nên Lê Bĩnh Du không dám ở lâu cũng như không có ăn nhậu nhiều. Gom mớ lương khô thành gói hành lý nhỏ, nhét vũ khí vào lưng, mang thêm gói hành lý cho Tường Vi xong xuôi y cùng nàng và Đỗ Báo hối hả lên đường. Mặc dù anh em họ Nguyễn năn nỉ đi theo để giúp đỡ song Lê Bĩnh Du từ chối. Cuối cùng thấy họ năn nỉ mãi y mới bằng lòng cho họ tháp tùng để dẫn đường tới huyện lỵ Yên Ninh rồi sau đó sẽ tự mình hộ tống Tường Vi tới ngã ba Non Nước. Y cũng biết đi đông thì có người giúp đỡ song cũng rất dễ bị lộ tung tích dưới sự dò xét của nhân viên do thám. Đỗ Bá quả là người rất được việc. Vừa ra khỏi nhà y phái Nguyễn Văn đi trước xa chừng dặm đường để dò tin tức. Phần Nguyễn Võ đi chậm lại phía sau coi chừng có ai theo dõi. Riêng y thủ dao quắm đi trước để lỡ có chuyện gì xảy ra thì Lê Bĩnh Du sẽ hộ tống Tường Vi đi đường khác hoặc ẩn trốn. Nhờ vậy mà họ đi rất mau. Xế chiều đã tới lỵ sở của huyện Yên Ninh. Để tránh tai mắt của nhân viên do thám cũng như quan quyền sở tại, Đỗ Bá đưa Bĩnh Du và Tường Vi tới nhà một thủ hạ thân tín ngủ trọ qua đêm rồi sáng mai tháp tùng Bĩnh Du và Tường Vi đi tới ngã ba Non Nước.