← Quay lại trang sách

Chương XIII

Chương XIII

âu còn chưa kịp đáp, Miến đã vội vã chạy về. Đến cửa, nàng quay lại, cuời. Câu cũng cười ngơ ngẩn. Rồi anh đi lên phố Hàng Đào. Trong đầu, nghĩ ngợi loăng quăng. Chẳng lẽ đã công trình ra tận đây, lại không được đi với Miến hay sao. Câu nhớ mãi cái bóng trăng chiều hôm xưa. Đến bây giờ, chốc nữa. Chốc nữa, Câu lại sắp đi với Miến một buổi chiều tương tự. Mà chiều nay, được đi với nhau giữa phố phường chẳng có ai quen thuộc. Câu về thế nào được! Trời, Câu về làm sao được!

Câu vào một hiệu phở phố Cầu Gỗ bên bến tàu điện Hà Đông.

Câu xuống Bờ Hồ, lên đứng hóng mát trên cầu. Anh bỏ mũ. Gió thổi lồng lộng vào trong tóc. Mới vào quãng hơn một giờ. Anh chàng đi quanh sang bên kia hồ, tìm một cái ghế. Anh ngồi lâu lắm, Câu đi nhòm những cửa hàng có đồng hồ mãi mới thấy chiếc kim ngắn xế bên con số bốn. Gần bốn giờ!

Câu đi lên phố, dạo qua. Miến nhìn ngay thấy Câu và Miến cười. Câu ra đứng đợi trên đầu phố, hí hửng. Miến đến, bảo:

- Một lát nữa nhá. Tôi đương giở tay.

Nàng lại chạy nháo về. Không kịp hỏi xem Miến giở tay làm gì. Lại một lúc nửa. Nhưng một lúc phỏng chừng cũng chiều chiều rồi.

Rồi chiều đã ra ý xuống, hơi tối. Phố xá nhuốm vẻ huyên náo hoàng hôn. Một chút nắng nhợt nhạt trên đầu những mảnh tường. Nhưng tất cả đều ẩn một dáng vội vã, hối hả trước lúc lên đèn. Câu vẫn đứng yên.

“Một lúc nửa” lâu quá. Câu ngóng về phía cửa. Vừa lúc Miến tất tả đi ra.

- Khổ quá. Cậu chờ tí nữa vậy. Tôi phải dọn cơm cho chị ấy ăn.Gái đẻ cơm khem, phải ăn riêng mà.

Lại đợi. Lúc đầu cũng không sốt ruột mấy. Vì Miến đã vừa ra. Câu thoáng thấy má nàng trăng trắng, hồng hồng “A, học mốt tân thời. Bôi kem, đánh phấn!”. Những ngọn đèn điện ngoài đường đã bừng lên. Đường phố ra một vẻ mặt khác.

Bây giờ tay đôi đã đi song song ngoài phố. Miến nói cho Câu nghe về sự chậm trể:

- Dọn cơm cho chị ấy xong, phải cho cháu ăn. Thế là đến bữa rồi, tôi cũng phải ăn nhân thể. Nhà đông người, những ba thợ làm bánh nhà chú Sủi. Ăn xong lại dọn hàng, đóng cửa. Mọi khi mở khuya nửa đấy. Tôi nói dối đi có việc đằng này một máy. Chết, tối thế này thì rồi cậu về Nha làm sao?

- Tôi ngủ dưới này.

- Ngũ nhà ai?

- Bạn.

- Cậu...

- Ăn cái này.

Câu nhìn xuống. Từ nãy, Câu vẫn thấy Miến thu thu cái gói trong bọc áo. Cô Miến có gói kẹo lạc. Nàng lấy trong lọ đi một ít. Cho người yêu nếm cái quà Kẻ Chợ!

Miến khoe:

- Tôi ăn các thứ này cả ngày. Ăn nhiều đến phát ngấy. Cậu cầm lấy, bỏ vào túi ăn dần.

Phố Hàng Đào, Hàng Ngang sáng choang đủ thứ màu xanh đỏ. Ban đêm, quang cảnh khác hẳn. Những tủ kính bày hàng lồng ánh điện như động tiên.

Miến bảo:

- Đi chơi tối ở đây cũng vui bằng mấy đi xem hội to nhất vùng ta. Tôi mới có mấy chị em bạn, Tôi hay rủ nhau đi chơi đấy.

- Con gái mà cũng đi chơi tối a?

- Ở tỉnh thành phải thế chứ. Tối mà sùm sụp cái mũ trắng như cậu là cổ hủ đấy.

Câu ngượng, muốn vứt ngay cái mũ đi. Anh im, không đáp. Và anh nhìn Miến. Ở tỉnh thành phải thế. Nó quen chứ. Phải, Miến đã ra đây dễ thường đã được một tháng - trước Miến cũng ra luôn, nhưng chưa chuyến nào ở lâu - chuyến này Miến đã khéo học đôi lối phường phố. Cái áo the nâu đóng kín khuy ngực, áo dài cài khuy. Khăn vấn lắn và đầu ngôi rẽ lệch. Rồi má xoa phấn, môi thì bôi son. Có lẽ bóng tối Câu chưa trông thấy, nhưng Câu đoán thế. Lại ăn nói cũng mới mẻ ghê.

- Ta đi dạo một vòng bờ hồ.

Câu trông người ta đi tay đôi tự nhiên như không.

- Cậu có chuyện gì nói thì nói đi.

Câu chẳng có chuyện gì để nói. Hay chỉ là những chuyện vẩn vơ. Mấy bữa nay trở trời bà Thiêm đau lưng không quay được tơ. Thằng Nếm ngày nào cũng mong dì Miến chóng đem quà Kẻ Chợ về. Hôm phiên tơ, nhà giáo gặp cô Khuyên, cô Lụa đi chợ.

Hai người bước vào lối cỏ ven hồ. Lắm lúc Câu cũng muốn cầm tay Miến. Nhưng đường cái cứ chỗ tối, chỗ sáng, anh lại không dám. Mỗi lần gặp những tay đôi dắt tay nhau thản nhiên, nhưng anh vẫn thấy mình ngượng. Nghĩa là Câu ta khù khờ, lại nói rặt những chuyện chắp nối vu vơ. Dưới hồ, sóng nước óng ánh sáng. Phía bên kia, đèn các phố chi chít hơn sao sa. Chẳng mấy chốc, vui chân đã đi được mấy vòng hồ rồi không biết.

- Khuya đấy. Tôi về nhé.

- Mới tám giờ chứ mấy?

- Tám giờ? Hai mươi giấc tốt, hăm mốt nửa đêm, hăm mốt thì trăng mới lên cao thế kia. Mười một giờ là ít.

Trên nóc phố, lơ lững ông trăng vàng rượi, to như chiếc chiêng đồng. Phía dưới, những hình mái nhà nhấp nhô đen xám cắt thành những nét gãy lên nền trời dát li ti trên mái nhà, không ai để ý. Chợt nhớ ông trăng hôm nào, Câu nói:

- Miến nhỉ, ông trăng ở đây không sáng.

- Đèn điện của người ta sáng gấp nghìn ông trăng ấy chứ. Đêm nào chả thế. Thôi cậu về đi. Chết, mai kịp dạy không?

- Chẳng cần. Tôi đưa Miến về rồi tôi về cũng được.

Đường phố vắng. Ánh đèn đỏ đòng đọc ở gầm những chiếc xe kéo, xa gần như những con đom đóm bay. Thỉnh thoảng, trong góc phố vang lên câu rao hàng đêm lạ tai. Về đến cửa, Miến cầm tay Câu, hai mắt long lanh:

- Cậu về nhá.

Rồi nàng gọi cửa. Câu quay đi, sang đứng khuất dưới cột đèn điện bên bờ hè. Cửa mở. Một chú khách, đầu trọc như quả dừa, cởi trần trùng trục, thò cổ ra. Không biết có phải chú Sủi chồng của chị Miến đấy không. Chú to béo như ông hộ pháp. Hai cái vú xị xuống như đôi vú người đàn bà nạ dòng. Cảnh cửa hé, Miến lọt vào. Chú khách giơ bàn tay hộ pháp khép cái cánh gỗ lại.

Câu chưng hửng, đi về.

Nhưng về đâu bây giờ? Lúc nãy, nói với khuếch khoác cho xong chuyện đấy thôi. Cũng như Câu chưa nói được với Miến chuyện gì vào chuyện gì. Bao giờ cũng thế, nghĩ lại, anh lại tiếc rẻ như còn những chuyện gì mà chưa nói nốt. Rồi đi một mình, anh lại nhớ ra bao nhiêu chuyện mà lúc nãy quên.

Nhưng Câu buồn buồn, buồn từ lúc trông thấy chú khách Sủi ra mở cửa. Không hiểu tại sao, khi yêu nhau, những ý nghĩ về nhau, biến đổi nhanh chóng. Tâm sự vui, buồn mõng manh như sợi tơ rớt.

Đêm đã về khuya. Đêm tháng tám, có sương muối. Hai vai áo the của Câu đã ẩm, lạnh ngắt. Không nghĩ, anh cứ đi. Từ giờ đến mai, bao giờ về đến Nha thì về.

Một mình một bóng lủi thủi. Trên đầu, có ông trăng đi theo.

Đánh máy : casau - Ct.Ly
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 1 tháng 7 năm 2016