Chương 5 VÕ THUẬT TRONG ĐỜI SỐNG
Chương 5
võ thuật trong đời sống
hắc phục được kẻ thù là khó, khắc phục được trăm ngàn kẻ thù là khó, nhưng khắc phục được chính mình lại càng khó hơn. Yếu tố quan trọng đó là tinh thần. Tinh thần vô sắc vô thể nhưng sáng tỏ như ngọn đèn cháy sáng,với những kẻ biết trau dồi rèn luyện, để nhìn rõ hết biết hết. Hướng dẫn được tinh thần, phát triển được lòng tin, dù thể xác có yếu đuối hao gầy bao nhiêu cũng trở thành mạnh bạo cương mãnh,thủ thắng được những người to lớn gấp bội nhưng thiếu ý chí tinh thần.
Ngày xưa O-Nami một tay đô vật tài ba lỗi lạc, nhưng cái tài chỉ được tiếng tăm trong bổn phái. Có thể nói, trong võ đường không một ai có thể quật ngã O-Nami, ngay cả chính vị thầy cũng thường bị anh quật ngã. Thế nhưng chàng lại bị động và hay phân tâm quẫn trí trước đám đông. Mõi lần, hễ ra trước công chúng là chàng mất bình tĩnh, lúng ta lúng túng, đến nỗi thua cả những tên học trò hạng bét. Đột nhiên một hôm O-Nami nghe nói có vị Thiền sư vừa từ phương xa đến, trú ngụ tại một ngôi chùa gần bờ biển, chàng tìm tới trình bày cớ sự và khẩn thiết cầu xin Thiền sư chỉ dạy phải làm gì để tránh tình trạng hiện tại của chàng.
Thiền sư đáp:
- O-Nami! tên ngươi có nghĩa là sóng lớn, vậy ngươi hãy ngồi trong chánh điện ngôi chùa này suốt đêm nay để lắng nghe tiếng sóng biển.Hãy quên mình là nhà đô vật trứ danh và hãy tưởng tượng những đợt sóng biển hùng vĩ đó chính là ngươi, hãy quét ngã bất cứ cái gì cản đường.. Thiền sư lui ra sau lời nói.
O-Nami ngồi lại, khởi đầu cố gắng nghe và nghĩ về sóng, thế nhưng nhiều ý nghĩ khác vẫn xen vào. Với sự cố gắng vượt bực, dần dần O-Nami tập trung được tư tưởng, và chỉ nghĩ đến nghe sóng mà thôi. Đêm dần tàn, những đợt sóng càng lớn lên, sóng ào ạt quét sạch những bông hoa trên bàn thờ Phật, thế rồi những tượng Phật bằng đồng, bằng đá cũng bị sóng cuốn trôi đi mất. Mặt trời vừa ló dạng, sinh khí ngày mới rạng lên sau đêm dài ngái ngủ. O-Nami thấy rằng ngay cả ngôi chùa cũng bị tràn ngập bởi những đợt sóng biển trắng xóa chập chùng cuốn hút.O-Nami vẫn ngồi đó trên khuôn mặt trầm lặng, chàng như phảng phất cười. Giã từ Thiền sư, thượng đài ngày hôm đó, tại đấu trường, O-Nami không thua một trận nào, không những thế khắp nước Nhật không một ai còn có thể đương đầu nổi với O-Nami từ đó.
Con người toàn diện là một tổng hợp của thể xác và tâm hồn. Khi một người có ý chí thì sẽ có một con đường và năng lực hoàn hảo, đó là một pháp, một phương tiện hầu đạt đến đích bằng cách thực hành nghiêm chỉnh, bằng tâm trí, tinh thần, thể xác có ngày sẽ kết quả.Không một ai có thể tự hào là chiến thắng tuyệt đối,trong võ đường, bất kỳ ở đâu, tại đâu. Sự chiến thắng chỉ là chiến thắng tương đối mà thôi, kẻ chiến thắng hôm nay sẽ có thể là kẻ chiến bại ngày mai. Vậy, bạn hãy chiến thắng ngay tự bản thân, xóa tan mặc cảm tự tôn lẫn tự ti., vì cả hai đều đưa đến sự chiến bại đau đớn. Được và mất, lạc thú và đau khổ, chê bai và khen ngợi, vinh quang và nhục nhã. Đó là những vướng bận, những ngọn gió trần gian.
Một hôm có một giáo sư đại học đến xin yết kiến Thiền sư Nan-In để tham vấn về thiền.Đáng lẽ thay vì thực tập sự im lặng, nhưng vị khách cứ nói liên tu bất tận về ý kiến riêng tư, về kiến thức của mình. Lúc sau Nan-In mời trà. Thiền sư rót trà vào chén của khách, đầy rồi Thiền sư vẫn rót và để nước tràn ra ngoài. Một lúc người khách không thể giữ nổi kiên nhẫn bèn nói lớn:
- Kìa đạo huynh, không thấy đã tràn đầy rồi ư, chén có thể chứa đựng thêm được gì nữa đâu?
Thiền sư ngừng rót và nói:
- Quả đúng như vậy hiền hữu. Hiền hữu cũng giống cái chén trà này, tràn đầy tư kiến, mà đạo thì càn khôn bất tận, tôi biết hiến dâng gì thêm cho hiền hữu về Thiền, nếu hiền hữu không cho tôi một cái chén lớn hơn.
Thời nhỏ, thầy Thanh Văn còn là một chú tiểu, tu ở một ngôi chùa heo hút bên rừng thông Đà Lạt, theo phục dịch một vị thầy rất khắt khe, khó tính, chỉ một lỗi nhỏ là lãnh những đòn roi ngang dọc.Hở ra là quỳ suốt đêm. Đêm đến thầy chưa ngủ, thì tiểu phải ngồi, thức chờ dù gục lên gục xuống, sáng ra phải thức sớm hơn để đun nước hầu trà. Rủi thay một buổi sáng nọ, khi thức dậy thấy cây đèn chong đã tắt. Không một nơi nào có thể tìm ra lửa để nấu trà, trời càng sáng chú càng nóng ruột gan. Không có trà chắc phải lãnh một trận đòn chí tử. Chợt nghĩ ra, chỉ băng qua một cánh rừng ngắn, có một làng dân cư thưa thớt, ở đó có thể giúp mình có lửa. Vừa thoáng nghĩ như vậy nhưng chú rụt lại ngay. Không một ai trong vùng này mà lại không biết tiếng đồn cánh rừng nhỏ này cọp thường xuất hiện để ăn thịt người.Biết bao người đã mất tích và được cho là bị cọp vồ. Nghĩ chừng đó chú đã nổi da gà thối chí. Nhưng cuối cùng chú bạo gan đâm đầu chạy vụt qua rừng, được một đoạn, đột nhiên một con cọp to lớn hiện ra, hoảng quá chú chạy lùi hổn hển, mặt tái không còn một giọt máu. Cọp lông lá rằn ri, đuôi ve vẩy như sẵn sàng nhảy đến vồ chú.Đi lui được một đoạn chú nhìn lại ngôi chùa, thầy sắp thức dậy, nghĩ đến trận đòn cũng dễ sợ, thôi thì một liều ba bảy cũng liều, sợ thầy hơn sợ cọp, biết đâu nó đã đi, suy đi tính lại chú bèn thâu hết can đảm, chạy trong ám ảnh đó. Thì ra, khi lại gần chú nhìn rõ hơn, thấy cọp vẫn đứng yên. Hóa ra cọp là cái giỏ ( rọ ) tre còn cái đuôi ve vẩy là cành cây theo gió.Ức quá chú vừa đi vừa khóc tức tưởi. Cái " tưởng điên đảo " có từ vô thủy vô chung đã hiện hữu trong hiện tại do Tâm tác tạo. Khi ánh sáng của sự an lạc tỉnh thức thắp lên, ta thấy ngay đó không phải là con cọp. Do đó chẳng có chuyện gì xảy ra! Người ta không tìm cách đánh cọp,tránh cọp, hay tiêu diệt cọp, ít ra là không sợ nó, vì nó không bao giờ hiện hữu. Người ta chỉ xóa tan đi một ảo ảnh.
Khi cái " ngã " được cảm nhận như một thực thể sống động, ta bị lôi cuốn và ràng buộc đời ta vào đó, khổ đau hay hạnh phúc, sợ sệt hay vui sướng... ta có khuynh hướng như muốn ôm vào tất cả những gì được đánh giá cho lợi lộc và lòng tham muốn, khước từ tất cả những gì làm tổn thương hay thiệt hại dù chỉ là danh dự cho mình.Khi tri thức thoát được cái " ngã " không hiện hữu, tất cả những sự thích thú, yêu thương, sợ hãi hay đau khổ đều tan biến chẳng khác nào sợ hãi cái giỏ tre và cành cây bị lầm tưởng là thân cọp và đuôi cọp. Võ thuật cũng vậy, phải luôn luôn tỏ ra can đảm, trong trận thư hùng, nếu bị ám ảnh rằng đối phương mạnh khỏe, tài giỏi hơn, chóng chầy cũng sẽ bị thua.Người nào có được một tâm lý ổn định, thì chính là có được sự bất khả xâm phạm hóa giải những nghịch cảnh tới từ bên ngoài.Tâm lý vững chắc giống như một ngọn thái sơn vững chãi không lay động, nó cũng không dễ bị chi phối quay cuồng bởi ngoại cảnh, cũng không bị kích động bởi những ảo tưởng. Đừng cho rằng sự tĩnh lặng của nội tâm đó là thiếu phòng bị, đó không phải là trạng thái dửng dưng, lãnh đạm, mà mở được "Tuệ Nhãn " sẽ làm tăng thêm năng lực của tâm hồn, sự tinh tấn và tinh khiết hành động một cách chánh đáng.
Hãy luôn nhớ rằng: sức mạnh của tâm hồn đến trí tuệ, thiền định và võ thuật đã trao tặng cho chúng ta một khoa học về tâm trí, một khoa học kiến tánh hơn bao giờ hết. Bởi vì nó đảm đương cùng các cơ năng căn bản nhất của con người. Một sức mạnh vô biên, đó là sự kiêu hãnh, niềm tự chủ mà không tự tôn tự đại. Phải biết nhẫn nhục bền chí, đầu cơ thân xác không ngừng cho niềm khao khát và ý muốn tiến xa trên con đường nghệ thuật. Giải thoát những ràng buộc tinh thần chính là sự thanh lọc lòng kiêu ngạo, khoa trương và tự mãn. Như vậy điềm tĩnh là gì? Là đạt đến sự thanh tịnh trong sáng, đó là trạng thái không còn bị phiền nhiễu do ngoại cảnh khuấy động.
Ngoài ra, những nhận thức cá biệt, thành kiến và thói quen, có thể đưa đến sự tị hiềm đố kị, phản lại tinh thần võ thuật của một Võ Sĩ Đạo chân chính. Ngày xưa, trước khi chọn và thích môn Karate, tôi đã từng học nhiều môn khác nhau, nhưng hễ nghe nói đến một môn nào mà mình không thích là tôi chê bai đủ điều, sẵn sàng phân trần bằng tay chân với bất cứ ai đối nghịch. Dần dần những tư tưởng bảo thủ đã qua đi, vì môn võ nào cũng có một quá trình rút tỉa từ những tinh hoa nghệ thuật, môn võ nào cũng cao cả, tuyệt vời, vì bề dày được trau dồi bằng một kinh nghiệm,môn nào cũng xứng đáng để ta theo học, chỉ sợ mình không đủ khả năng. Võ thuật như đại dương lớn rộng,, mỗi môn võ là một dòng sông. Bây giờ sau mỗi lần tập luyện, ngoài số vốn đã thu thập được về kỹ thuật, còn cảm thấy thảnh thơi về ý chí, phong phú về tinh thần, tâm hồn vị tha hơn, lòng quảng đại hơn.
Tuy nhiên mãi đến bây giờ tôi vẫn còn một khuyết điểm lớn: nếu một võ sư thực tài, trứ danh nào đó khiêu khích, thách thức, có lẽ tôi sẽ không từ chối, nhưng ngược lại một người không biết mình, thách thức hay tấn công, chắc tôi sẽ thản nhiên từ chối không một chút bực tức, giận hờn. Tránh đối đầu với kẻ đang giận dữ, hoặc bỏ tránh đi, hành động này bao gồm cả mọi biện pháp thích nghi tốt nhất, nhưng như trên đã nói, không bao giờ hành động với lòng sân hận. Tận trong sâu thẳm của Tâm, phải giữ lấy bình tĩnh, từ bi thù thắng và nhẫn nhục.Không phải là ta thụ động tự phó thác sinh mạng ta vào tay kẻ bạo hành, cũng không thể cố hủy diệt họ bằng sức mạnh, bởi nên nhớ một điều, có một kẻ nào khác sẽ đứng lên, sẽ xuất hiện để phục thù.Đa số người chưa biết võ khi hăng hái đến một võ đường thường nghĩ rằng chỉ cần vài ngày sau, khi học được bí quyết, lập tức trở thành một nhân vật xuất chúng. Có nhiều người đến nài nỉ tôi chỉ cho họ vài đường thế bí truyền trong thời gian ngắn nhất để thị uy người này kẻ nọ, thương thay cho những kẻ đó. Đừng bao giờ nghĩ đến sự thành công nhanh chóng, đó là con đường gần nhất đưa đến sự thất bại ê chề, chán nản." Hãy bước từng bước một vững vàng mà đi trên con đường vạn dặm ". Thiên tài là sự cố gắng không ngừng, kiên nhẫn học hỏi, kiếm tìm những điều mới lạ. Tài năng dựa vào chính kinh nghiệm bản thân, kinh nghiệm phải được trả bằng xương bằng máu, bằng mồ hôi và nước mắt, những kỹ thuật tinh vi cao đẳng mà phải chuyên luyện để tự khám phá ra những chiêu thức mới mẻ, những đòn thế biến đổi đột nhiên kỳ dị, hợp với bản chất theo thiên khiếu, căn cơ của mỗi người bằng sự cố gắng thường xuyên.
Matajura là một chàng trai trẻ khát khao trở thành tay kiếm xuất quỷ nhập thần. Cha chàng đường đường là một võ sư kiếm đạo, chê chàng phản ứng còn chậm chạp quá, khó có thể thành tài về môn kiếm được.Chàng thật buồn lòng khi nghe lời chê trách đó. Nhưng với tinh thần cầu tiến,Matajura lần mò đến nhà võ sư Banzo, khét tiếng về kiếm đạo, được thiên hạ tặng cho biệt danh là Đệ Nhất Kiếm, chàng thưa với võ sư:
- Thưa thầy, nếu con ở liền bên thầy, phục dịch thầy từng giờ từng phút, trong khoảng bao lâu thầy có thể truyền thụ kiếm pháp để thành tài?
Võ sư Banzo đáp:
- Mười năm.
- Thưa thầy, cha con đã già quá rồi, con muốn học trong thời gian ngắn hơn để trở về hầu hạ trước khi người nhắm mắt. Con có thể phụng sự thầy cần mẫn hơn thì trong thời gian bao lâu con có thể thành tài?
- Ba mươi năm, võ sư Banzo đáp.
Matajura há mồm ngạc nhiên hỏi: Thưa thầy sao lại thế, con nguyện làm việc gấp đôi mà thời gian lại gấp ba. Con van xin thầy, một lần nữa con sẽ cố gắng làm việc không ngừng, không một việc gì mà con từ chối dù nặng nhọc như trời như bể, vậy thưa thầy bao nhiêu năm con thành thuộc kiếm pháp?
- Bảy mươi năm, võ sư đáp. Những con người hấp tấp như vậy, luôn luôn học chậm, không bao giờ thành công được.
Lúc đó chàng Matajura mới hiểu ý võ sư.
Không đòi hỏi vấn đề thời gian nữa, chàng quyết định xin ở lại để hầu hạ võ sư, quét dọn nhà cửa, lau chùi, nấu ăn, giặt rửa, tưới cây, làm vườn, và nhiều công việc lặt vặt khác. Chàng bị cấm không bao giờ được hỏi tới kiếm, nói tới kiếm, sờ tới kiếm. Buồn rầu thật, nhưng đã trót hứa với thầy chàng không muốn trở thành người thất hứa. Ba năm ròng rã trôi qua, học kiếm đâu chẳng thấy, nhưng dư vang và tiếng tăm lừng lẫy cũng như phong cách hàng ngày của sư phụ, ban cho chàng một lòng kiên nhẫn vô bờ, một cảm nhận siêu diệu chuyển hóa từ đức tin, từ lòng ngưỡng mộ.Đột nhiên, một ngày kia võ sư tiến đến sau lưng lúc nào chàng không hay, bất thình lình quất chàng bằng thanh kiếm gỗ, đau không thể tả. Hôm sau chàng lại bị một lần như thế nữa, khi đang làm bếp. Từ đó bất cứ lúc nào chàng cũng bị thanh kiếm gỗ của thầy tấn công một cách bất thần, và cũng từ dó chàng phải luôn luôn phòng bị, canh chừng mọi hướng, tinh thần đặt trong tình trạng báo động thường xuyên, chàng không nghĩ gì ngoài sự cảnh tỉnh tinh thần để có thể lẹ làng tránh khỏi thanh kiếm của thầy.
Võ sư thấy môn đệ đã lẩn tránh nhanh nhẹn, ông rất hài lòng và bắt đầu truyền dạy kiếm thuật cho chàng. Chẳng bao lâu Matajura trở thành lão luyện, từ thân pháp cho đến kiếm pháp với những thế công, thế thủ, tiến thoái một cách chớp nhoáng lẹ làng, kế nghiệp được cái tên Đệ Nhất Kiếm của thầy. Matajura thành công phần nhiều do yếu tố đam mê, niềm khao khát và sự kiên nhẫn tột cùng. Và hơn tất cả, do ý chí thực hiện hoài bão cực mạnh nên chàng đã nhất tâm trì luyện và gặt hái được kết quả này. Trí tuệ phải luôn luôn sáng suốt, tinh thần phải bình thản. Đối phó với bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải bình tĩnh không một chút căng thẳng cũng như khinh suất. Nếu bạn cảm thấy học võ mà chưa có mục đích chân chính như vì phong trào, vì rỗi rãnh... thà đừng học còn hơn.
Đánh máy: grandet
Nguồn: Nhà xuất bản Trẻ
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 11 năm 2011