Chương 16 Bác Sĩ Gu - SINGAPORE
Ông Wye Mun ngồi ở bàn, nghiên cứu mảnh giấy con gái vừa đưa cho. Cái bàn có trang trí là bản sao của chiếc bàn Napoleon sử dụng ở Tuileries, với mặt bằng gỗ sơn tiêu và các chân bằng đồng mạ vàng hình đầu và thân sư tử thót lại thành những móng vuốt tinh xảo. Ông Wye Mun rất thích ngồi trong chiếc ghế Đế chế bọc nhung đỏ tía của mình và xoa xoa hai bàn chân đi tất vào phần móng vuốt vàng phình ra, một thói quen mà vợ ông thường xuyên cằn nhằn. Hôm nay, Peik Lin thay thế mẹ cô. – Bố, bố sẽ xoa bay hết cả vàng nếu bố không thôi làm vậy đấy!
Ông Wye Mun mặc kệ cô và tiếp tục cọ cọ những ngón chân đầy thích thú. Ông đăm đăm nhìn những cái tên mà Peik Lin đã viết ra trong cuộc trò chuyện trên điện thoại của cô vài ngày trước với Rachel: James Young, Rosemary T’sien, Oliver T’sien, Jacqueline Ling. Những người đằng sau cánh cổng cổ kính bí ẩn trên Đường Tyersall là ai nhỉ? Việc không nhận ra bất kỳ cái tên nào khiến ông thấy vô cùng khó chịu. Ông Wye Mun không thể không nhớ những gì bố ông luôn nói: “Đừng bao giờ quên chúng ta là người Hải Nam, con trai ạ. Chúng ta là con cháu của những người đầy tớ và ngư dân. Chúng ta luôn phải làm việc chăm chỉ hơn để chứng tỏ giá trị của mình.”
Ngay từ khi còn trẻ, ông Wye Mun đã nhận thức được rằng là con trai của một di dân Hải Nam và có nền giáo dục Trung Quốc khiến ông gặp khó khăn hơn những địa chủ người Hoa quý tộc sống ở bán đảo Malay hoặc những người Phúc Kiến nắm giữ ngành ngân hàng. Bố ông đến Singapore khi là một người lao động mười bốn tuổi và gây dựng nghiệp kinh doanh xây dựng bằng mồ hôi và sự kiên trì, và khi công việc kinh doanh của gia đình họ phát triển qua nhiều thập kỷ thành một đế chế rộng lớn thì ông Wye Mun nghĩ rằng mình đã bình đẳng trên sân chơi. Singapore là thể chế trọng nhân tài, và bất kỳ ai làm tốt đều được gia nhập hàng ngũ những người thành đạt. Nhưng những người này – những người đằng sau cánh cổng đột nhiên nhắc cho ông nhớ rằng lần này hoàn toàn không phải vậy.
Với tất cả con cái giờ đều đã trưởng thành, đã đến lúc để thế hệ tiếp theo tiếp tục chinh phục lãnh địa mới. Con trai cả của ông, Peik Wing, rất ổn khi cưới con gái một nghị sĩ, một cô gái Quảng Đông được nuôi dạy như một tín đồ Thiên Chúa giáo, không hơn không kém. P.T. thì vẫn phí phạm thời gian và tận hưởng những kiểu ăn chơi của nó, cho nên trọng tâm giờ là Peik Lin. Trong ba đứa con của ông, Peik Lin giống với ông nhất. Con bé là đứa con khôn ngoan nhất, có hoài bão nhất, và – Ông dám thừa nhận rằng – quyến rũ nhất của ông. Nó là đứa ông cảm thấy tin tưởng sẽ vượt qua tất cả và sẽ có một tấm chồng thật sự ra trò, gắn kết nhà Goh với một trong những gia đình dòng dõi của Singapore. Ông cảm nhận được qua cách con gái mình nói rằng nắm được gì đó, và ông quyết tâm giúp con tiến xa hơn. “Bố nghĩ đã đến lúc chúng ta tới thăm Bác sĩ Gu rồi,” ông nói với con gái mình.
Bác sĩ Gu là vị bác sĩ hưu trí đã gần chín mươi tuổi, một người lập dị sống đơn độc trong ngôi nhà dột nát nhỏ xíu ở cuối Đường Dunearn. Ông bác sĩ già vốn sinh ra ở Tây An trong một gia đình học giả, nhưng chuyển đển Singapore từ thời trẻ để học hành. Theo trật tự tự nhiên về cách vận hành của xã hội Singapore, ông Wye Mun và Bác sĩ Gu có thể không bao giờ gặp được nhau nếu không phải là vì sự ương ngạnh đến điên người của Bác sĩ Gu khoảng ba mươi năm trước.
Công ty Phát triển Goh dự định xây một cụm nhà liền kề dọc Đường Dunearn, và cái mảnh đất bé tẹo của Bác sĩ Gu là trở ngại duy nhất để dự án được triển khai. Hàng xóm láng giềng của ông già đều đã nhận đền bù với những điều khoản cực kỳ thuận lợi, nhưng Bác sĩ Gu không hề lay chuyển. Sau khi tất cả các luật sư đều không đàm phán nổi, ông Wye Mun đích thân lái xe tới ngôi nhà, giắt sẵn một tập séc, quyết tâm nói chuyện phải quấy với lão già mắc dịch. Nhưng kết quả là, chính cái ông già keo kiệt tài hoa đó lại thuyết phục được ông thay đổi toàn bộ dự án của mình, và dự án sửa đổi hóa ra lại còn thành công hơn nữa nhờ những góp ý của ông già. Sau đó ông Wye Mun lại tới gặp người bạn mới của mình để đề xuất với ông ấy một công việc. Bác sĩ Gu từ chối, nhưng ông Wye Mun vẫn cứ trở lại, bị mê hoặc trước kiến thức vào loại từ điển bách khoa của Bác sĩ Gu về lịch sử Singapore, những phân tích chính xác của ông ấy về các thị trường tài chính, và thứ chè Long Tỉnh tuyệt vời của ông lão.
Wye Mun và Peik Lin lái xe tới nhà Bác sĩ Gu, đậu chiếc Maserati Quattroporte mới cáu cạnh của ông Wye Mun ngay bên ngoài cánh cổng sắt han gỉ.
– Con không tin nổi là cụ ấy vẫn sống ở đây. – Peik Lin nói, khi họ theo lối chạy xe bằng xi măng đã tróc lở đi vào. – Giờ mà cụ ấy vẫn chưa phải vào một trại dưỡng lão nào ư?
– Bố nghĩ ông cụ vẫn ổn. Ông cụ có một người hầu, và cả hai cô con gái nữa, con biết mà. – Ông Wye Mun nói.
– Cụ ấy thật khôn ngoan không bán đất cho bố hồi ba mươi năm trước. Mảnh đất bé xíu này giờ càng có giá hơn nữa. Nó là mảnh đất cuối cùng chưa cải tạo trên Đường Dunearn, chúng ta thậm chí có thể xây một tòa chung cư mini tuyệt đẹp ở đây. – Peik Lin nhận xét.
– Bố nói với con này lah, ông cụ giả vờ chết nghèo trong cái lều này đấy. Chẳng phải bố đã nói với con những gì bố nghe được từ ông Oei môi giới chứng khoán cho bố nhiều năm trước à? Bác sĩ Gu đang ngồi trên một triệu cổ phiếu của HSBC đấy.
– Sao cơ? – Peik Lin sửng sốt quay sang bố. – Một triệu cổ phiếu? Thế là hơn năm mươi triệu đô la hiện giờ đấy!
– Ông ấy bắt đầu mua cổ phiếu HSBC từ những năm bốn mươi. Bố nghe được câu chuyện này hai mươi năm trước, và kể từ đó, cổ phần đã chia ra bao nhiêu lẩn rồi? Bố nói con nghe, ông cụ Gu giờ đáng giá hàng trăm triệu cơ.
Peik Lin trân trối nhìn với thái độ ngạc nhiên mới mẻ khi ông già có mái tóc trắng phơ cà nhắc bước ra hiên trong chiếc áo cộc tay bằng polyester màu nâu trông như được đặt may ở Havana từ thời kỳ tiền Castro và chiếc quần pajama màu lục thẫm. – Goh Wye Mun! Vẫn phí phạm tiền bạc vào những chiếc xe đắt đỏ nhỉ, – Ông cụ kêu lớn, giọng khỏe khoắn một cách đáng ngạc nhiên so với người ở tuổi ấy.
– Chào bác, Bác sĩ Gu! Bác còn nhớ con gái cháu, Peik Lin không? – Ông Wye Mun nói, vỗ vỗ vào lưng ông già.
– Ây dà, đây là con gái anh à? Tôi cứ tưởng cô gái xinh đẹp này là cô bồ mới nhất của anh cơ đấy. Tôi biết rõ đám trùm bất động sản các anh là thế nào mà.
Peik Lin cười. – Cháu chào ông Gu. Nếu cháu là bồ của ông ấy, thì chắc chắn bố cháu sẽ không đứng ở đây được đâu. Mẹ cháu sẽ cắt phăng của ông ấy ngay!
– Ồ, ta nghĩ bà ấy làm vậy từ lâu lắm rồi cơ. – Tất cả cùng cười khi Bác sĩ Gu dẫn họ tới mấy chiếc ghế gỗ bố trí trong khoảnh vườn nhỏ phía trước. Peik Lin nhận thấy cỏ được cắt tỉa và tạo hình rất cẩn thận. Hàng rào nhìn ra Đường Dunearn phủ kín dây bìm bìm tím mọc chằng chịt rất dày, che chắn cho khoảnh điền viên nho nhỏ khỏi xe cộ dọc con đường lớn đông đúc. Chẳng còn một nơi nào như thế này suốt dọc toàn bộ cung đường, Peik Lin nghĩ.
Một người hầu già người Hoa ra khỏi nhà cùng với một cái khay gỗ tròn lớn. Trên đó là một ấm trà sứ, một cái ấm đồng cổ, ba chiếc chén tống bằng đất nung, và ba chiếc chén quân nhỏ hơn. Bác sĩ Gu giơ cao chiếc ấm bóng láng bên trên ấm trà và bắt đầu rót nước sôi. – Bố rất thích xem Bác sĩ Gu thực hiện nghi thức pha trà của ông. – Ông Wye Mun khẽ nói với con gái. – Nhìn cách ông cụ rót nước từ trên cao xem. Cách này gọi là xuân hồ cao chong – ‘rửa từ ấm nước giơ cao.’ Tiếp đó, Bác sĩ Gu bắt đầu rót trà lần lượt vào ba chiếc chén tống, nhưng thay vì đưa cho khách, ông lại hắt chỗ chè màu nâu nhạt từ mỗi chiếc chén xuống lớp cỏ sau lưng, khiến Peik Lin rất ngạc nhiên. Sau đó, ông lại rót đầy ấm trà với mẻ nước nóng mới.
– Nhìn xem, Peik Lin, đó là lần rửa lá trà lần đầu tiên, gọi là hàng vân lưu thủy – ‘có vệt mây ắt mưa xuống.’ Lần rót thứ hai ở độ cao thấp hơn này gọi là tái zhu tịnh xuân – ‘chỉ dẫn lại mùa xuân tinh khiết’. – Ông Wye Mun nói tiếp.
– Anh Wye Mun, có khi con bé không bận tâm mấy câu ngạn ngữ cổ này đâu. – Bác sĩ Gu nói, trước khi giải thích một cách chính xác đến đơn giản. – Lần rót thứ nhất thực hiện ở tầm cao để lực của nước rửa sạch lá trà Long Tỉnh. Nước sôi cũng giúp làm nóng bằng nhiệt độ ấm trà và chén. Sau đó cháu rót lần thứ hai, lần này chậm và gần miệng ấm, để nhẹ nhàng lấy hương vị ra khỏi lá trà. Giờ chúng ta để hãm một lúc.
Tiếng phanh xe tải rít lên ngay bên ngoài hàng rào phá tan không khí thanh bình buổi nghi thức trà đạo của Bác sĩ Gu. – Những tiếng ồn này không làm phiền ông ư? – Peik Lin hỏi.
– Không sao. Nó nhắc ông nhớ rằng ông vẫn còn sống, và thính lực của ông chưa sa sút nhanh như ông tưởng. – Bác sĩ Gu trả lời. – Nhiều khi ông ước gì mình không phải nghe những điều vớ vẩn tuôn ra từ miệng mấy tay chính trị gia!
– Thôi mà, lah, Bác sĩ Gu, nếu không phải vì các chính trị gia của chúng ta thì bác nghĩ bác có thể tận hưởng khoảng vườn đẹp đẽ này của mình không? Hãy nghĩ xem họ đã biến nơi này từ một hòn đảo lạc hậu thành một trong những quốc gia thịnh vượng nhất thế giới như thế nào. – Ông Wye Mun tranh luận, luôn bênh vực mỗi khi có ai chỉ trích chính phủ.
– Vớ vẩn cả thôi! Thịnh vượng chẳng là gì ngoài một ảo mộng. Anh có biết các con tôi làm gì với sự thịnh vương này không? Con gái lớn của tôi mở một viện nghiên cứu cá heo. Nó quyết tâm cứu cá heo trắng sông Dương Tử khỏi bị tuyệt chủng. Các vị có biết con sông đó ô nhiễm thế nào không? Loài động vật có vú chết tiệt này đã tuyệt chủng rồi! Các nhà khoa học không thể định vị được một cá thế nào suốt nhiều năm rồi, nhưng con bé vấn quyết tâm tìm chúng. Còn cô con gái kia của tôi à? Nó mua mấy lâu đài cổ ở Scotland. Ngay cả dân Scot cũng chẳng muốn mấy đống đổ nát ấy, nhưng con gái tôi lại thích. Nó bỏ ra hàng triệu bạc để trùng tu, và rồi chẳng ai đến thăm nom cả. Thằng con trai vô tích sự của nó, thằng cháu duy nhất và trùng tên với tôi, đã ba mươi sáu rồi. Các vị có muốn biết nó làm gì không?
– Không... ý cháu là, có ạ. – Peik Lin nói, cố gắng không cười khúc khích.
– Nó lập một ban nhạc rock-and-roll ở London. Không hẳn giống Beatles, dù sao cũng còn kiếm ra tiền. Nhóm này để tóc dài bóng láng, đánh mắt đen xì, và gây ra những tiếng ồn khủng khiếp với mấy thứ đồ gia dụng.
– Dạ, ít nhất thì họ cũng sáng tạo mà ông. – Peik Lin lịch sự nói.
– Sáng tạo trong việc phung phí toàn bộ số tiền ông nhọc nhằn kiếm được thì có! Ông nói cháu nghe, cái gọi là ‘sự thịnh vượng’ này sẽ là sự sụp đổ của châu Á. Mỗi thế hệ mới lại trở nên lười biếng hơn. Họ nghĩ họ phát tài sau một đêm bằng việc mua bán đất đai và những gì đang nóng trên thị trường chứng khoán. Ha! Chẳng có gì là mãi mãi cả, và khi cơn sốt này chấm dứt, đám trẻ này sẽ không biết hậu quả với chúng là gì.
– Đây là lý do tôi ép con cái mình làm việc kiếm sống, – chúng sẽ không lấy được một xu của tôi cho tới khi nào tôi mồ yên mả đẹp. – Ông Wye Mun nói, nháy mắt với con gái mình.
Bác sĩ Gu mở nắp ấm trà, cuối cùng cũng hài lòng với nước trà. Ông rót trà vào các chén quân. – Giờ nước này gọi là feng cheng xiang, nghĩa là ‘rồng phượng báo điềm lành’, – Ông già nói, đặt một chén tống kề chiếc chén quân nhỏ hơn và khéo léo lật ngược hai chén, chuyên trà vào chén quân. Ông đưa chén thứ nhất cho ông Wye Mun, và chén thứ hai cho Peik Lin.
Cô cảm ơn ông cụ và nhấp ngụm đầu tiên. Trà có vị đắng tỉnh người, và cô cố gắng không nhăn mặt khi nuốt.
– Anh Wye Mun, thế hôm nay thật sự điều gì mang anh đến đây thế? Chắc chắn anh không đến nghe một ông già càm ràm rồi. – Bác sĩ Gu nhìn Peik Lin. – Bố cháu rất quái, cháu biết nhỉ. Ông ấy chỉ tìm đến khi ông ấy cần gì đó từ ông thôi.
– Bác sĩ Gu, bác là thổ địa ở Singapore mà. Xin cho cháu biết bác đã bao giờ nghe tên James Young chưa? – Ông Wye Mun hỏi, vào thẳng vấn đề.
Bác sĩ Gu giật mình rời mắt khỏi động tác rót trà cho mình.
– James Young! Tôi chưa hề nghe bất kỳ ai nói ra cái tên đó đã hàng chục năm rồi.
– Vậy là ông biết ông ấy? Gần đây cháu có gặp cháu nội ông ấy. Anh ấy hẹn hò với một người bạn tốt của cháu. – Peik Lin giải thích. Cô nhấp một ngụm trà nữa, thấy càng lúc càng thích cái vị đắng êm ái của trà qua mỗi ngụm.
– Nhà Young là ai vậy? – Ông Wye Mun háo hức hỏi.
– Sao anh đột nhiên lại quan tâm đến những người này thế? – Bác sĩ Gu thắc mắc.
Ông Wye Mun cân nhắc câu hỏi rất cẩn thận rồi mới trả lời. – Chúng cháu đang cố giúp người bạn của con gái cháu, vì con bé khá nghiêm túc với cậu này. Cháu lại không quen với gia đình ấy.
– Dĩ nhiên anh sẽ không biết họ rồi, anh Wye Mun. Bây giờ ít ai biết lắm. Tôi phải thừa nhận rằng kiến thức của tôi rất lỗi thời.
– Chà, bác có thể kể gì với chúng cháu được? – Ông Wye Mun thúc giục.
Bác sĩ Gu nhấp một ngụm trà và ngả người sang tư thế thoải mái hơn. – Nhà Young là hậu duệ, tôi tin vậy, của một dòng dõi lâu đời làm quan thái y, từ thời Đường cơ. James Young – thực ra là Sir James Young – là bác sĩ thần kinh Tây học đầu tiên ở Singapore, được đào tạo tại Oxford.
– Ông ấy làm giàu với nghề bác sĩ à? – Ông Wye Mun hỏi, khá ngạc nhiên.
– Không hẳn! James không phải là loại người quan tâm đến chuyện làm giàu. Ông ấy quá bận rộn với việc cứu mạng người trong Thế chiến thứ hai, suốt thời Nhật chiếm đóng. – Bác sĩ Gu nói, nhìn những dây leo quấn quýt trên hàng rào như thể chúng đột nhiên biến thành những kết cấu kim cương, gợi cho ông nhớ đến hàng rào những mắt xích xưa cũ.
– Vậy là bác biết ông ấy từ thời chiến tranh à? – Ông Wye Mun hỏi, kéo Bác sĩ Gu ra khỏi hồi ức của ông ấy.
– Phải, phải, tôi biết ông ấy như thế. – Bác sĩ Gu chậm rãi nói. Ông ngập ngừng một lát, rồi tiếp tục. – James Young phụ trách bộ phận y tế ngầm mà tôi có tham gia một chút. Sau chiến tranh, ông ấy mở phòng khám ở trong khu phố cổ người Hoa, chuyên phục vụ người nghèo và người già. Tôi nghe nói nhiều năm ông ấy chẳng hề thu tiền của bệnh nhân.
– Vậy ông ấy kiếm tiền thế nào chứ?
– Anh lại vậy rồi, Wye Mun, lúc nào cũng chỉ tiền. – Bác sĩ Gu trách.
– Chà, ngôi nhà đồ sộ từ đâu mà có chứ? – Ông Wye Mun hỏi.
– À, giờ tôi hiểu bản chất thật mối quan tâm của anh rồi. Hẳn anh nói đến ngôi nhà ở Đường Tyersall.
– Vâng. Ông đến đó chưa? – Peik Lin hỏi.
– Trời ơi, chưa. Ông chỉ nghe nói đến thôi. Như ông nói đấy, ông thật sự không biết rõ James; ông chưa bao giờ được mời cả.
– Cháu đưa bạn cháu đến ngôi nhà ấy tuần trước, và cháu không tin nổi khi nhìn thấy nơi ấy.
– Chắc cháu đùa rồi! Ngôi nhà vẫn còn đó à? – Bác sĩ Gu nói, trông khá bất ngờ.
– Vâng. – Peik Lin đáp.
– Ông cứ định ninh nơi đó mất dấu lâu rồi. Ông phải nói rằng ông rất ấn tượng vì gia đình ấy chẳng hề bán đi suốt bao nhiêu năm.
– Vâng, cháu rất sốc vì có một cơ ngơi lớn như thế trên đảo. – Ông Wye Mun xen vào.
– Sao phải thế? Toàn bộ khu vực đằng sau Vườn Bách thảo vốn toàn những cơ ngơi đồ sộ mà. Vua Johore có một cung điện ở đó gọi là Istana Woodneuk nhưng bị cháy trụi nhiều năm trước. Cháu nói cháu ở đó tuần trước à? – Bác sĩ Gu thắc mắc.
– Vâng, nhưng cháu không vào trong.
– Tiếc quá. Cơ may hiếm hoi mới được thấy một ngôi nhà như thế. Giờ còn sót lại rất ít, đều nhờ công lao những nhà phát triển xuất sắc cả. – Bác sĩ Gu nói, trừng mắt nhìn ông Wye Mun vẻ giận dữ châm biếm.
– Vậy nếu ông James Young không hề kiếm tiền thì làm sao mà… – Ông Wye Mun bắt đầu.
– Anh chẳng nghe gì cả, Wye Mun! Tôi nói rằng James Young không bận tâm đến chuyện kiếm tiền, chứ tôi không hề nói ông ấy không có tiền. Nhà Young có tiền, hàng thế hệ tiền. Thêm nữa, James kết hôn với Shang Su Yi. Và bà ấy, tôi có thể nói với anh rằng, xuất thân từ một gia đình giàu không biết đâu mà lường, làm anh khóc được đấy, anh Wye Mun.
– Bà ấy là ai vậy? – Ông Wye Mun hỏi, sự tò mò bị kích thích đến cực điểm.
– Được rồi, tôi sẽ kể với anh, hãy im lặng đi nào. Bà ấy là con gái của Shang Loong Ma. Chưa bao giờ nghe đến cái tên ấy, phải không? Đó là một chủ nhà băng giàu nứt đố đổ vách ở Bắc Kinh, và trước khi triều Thanh sụp đổ, ông ấy đã khôn ngoan chuyển hết tiền sang Singapore, nơi ông ấy còn phất lên nữa với lĩnh vực tàu bè và hàng hóa. Ông ấy vươn vòi bạch tuộc vào mọi lĩnh vực kinh doanh lớn trong vùng – Ông ấy kiểm soát toàn bộ các tuyến vận tải từ Công ty Hà Lan Đông Ấn sang Xiêm, và ông ấy là người chủ mưu việc hợp nhất các nhà băng Phúc Kiến trước đây vào những năm ba mươi.
– Vậy bà nội Nick thừa kế tất cả. – Peik Lin phỏng đoán.
– Bà ấy và anh trai mình, Alfred.
– Alfred Shang. Hừm... lại một người nữa cháu chưa bao giờ nghe đến. – Ông Wye Mun bực bội.
– Chà, chẳng có gì lạ cả. Ông ấy sang Anh hàng chục năm trước rồi, nhưng ông ấy vẫn là, – rất âm thầm, – là một trong những nhân vật có ảnh hưởng nhất châu Á. Anh Wye Mun, anh phải hiểu rằng trước cả thế hệ những con mèo béo ú các anh, đã có một thế hệ các ông trùm làm giàu và chuyển tới những đồng cỏ xanh tươi hơn rồi. Tôi nghĩ hầu hết người nhà Young từ lâu đã từ Singapore tỏa đi. Tin tức cuối tôi nghe được từ họ thì đó là một cô con gái lấy thành viên hoàng gia Thái.
– Nghe như một món rất hời. – Peik Lin nói.
– Ồ, đúng thế đấy. Chẳng hạn, cô con gái lớn lấy Harry Leong.
– Harry Leong, là giám đốc Viện Quan hệ ASEAN phải không?
– Đó chỉ là một chức vụ thôi, anh Wye Mun. Harry Leong là một trong những nhân vật rất thế lực trong chính phủ của chúng ta đấy.
– Thảo nào cháu luôn thấy ông ấy trong khu vực Thủ tướng tại các buổi lễ Quốc khánh. Vậy thì gia đình này rất gần gũi với trung tâm quyền lực.
– Anh Wye Mun, họ mới là trung tâm quyền lực. – Bác sĩ Gu đính chính, quay sang Peik Lin. – Cháu nói bạn cháu đang hẹn hò với người cháu trai à? Con bé là người tốt số đấy, nếu nó lấy được người nhà ấy.
– Cháu bắt đầu nghĩ như vậy. – Peik Lin nói khẽ.
Bác sĩ Gu chăm chú nhìn Peik Lin một lát, và rồi nhìn thẳng vào mắt cô, nói: – Hãy nhớ, mọi kho báu đều đi kèm với cái giá của nó. Cô đón ánh mắt của ông cụ một lúc, rồi nhìn đi chỗ khác.
– Bác sĩ Gu, gặp bác lúc nào cũng rất vui. Cảm ơn bác đã giúp đỡ. – Ông Wye Mun nói và đứng lên. Ông bắt đầu thấy đau lưng vì chiếc ghế gỗ lung lay.
– Và cảm ơn ông vì trà ngon. – Peik Lin nói, đỡ Bác sĩ Gu đứng dậy khỏi ghế.
– Bác nhận lời mời tới nhà cháu ăn tối chứ? Cháu có một đầu bếp mới làm món Ipoh hor fun [112*] tuyệt vời, thưa Bác sĩ Gu.
[112] Một món ngon của Ipoh, Malaysia – mỳ gạo nấu dạng súp với tôm, gà xé nhỏ, và hẹ tây phi.
– Anh là người duy nhất có đấu bếp cừ đấy, Goh Wye Mun. – Bác sĩ Gu nói giễu, tiễn họ ra xe.
Khi chiếc xe hòa vào dòng xe cộ buổi chập tối trên Đường Dunearn, ông Wye Mun mới nói: – Sao chúng ta không mời Rachel và anh bạn nó tới ăn tối vào tuần sau nhỉ?
Peik Lin gật đầu. – Chúng ta mời họ đến đâu đó đẳng cấp ấy, chẳng hạn Min Jiang.
Bác sĩ Gu đứng ở cổng, nhìn hút theo chiếc xe. Mặt trời đang lặn xuống ngay trên ngọn cây, vài tia nắng xuyên qua những cành cây và chói vào mắt ông già.
Ông giật mình bừng tỉnh trong ánh nắng chói chang, phát hiện ra hai cổ tay rớm máu của mình bị ghì chặt vào hàng rào xích han gỉ. Một nhóm sĩ quan bước lại, và ông nhận ra một người mặc đồng phục đang nhìn ông chăm chú. Sao ông ta nhìn quen vậy nhỉ? Người kia đi tới chỗ viên sĩ quan chỉ huy và chỉ thẳng vào ông. Chết tiệt. Thế là xong. Ông nhìn họ, cố gắng gom hết sự căm ghét của mình thể hiện trên nét mặt. Ông muốn chết một cách cương cường, với niềm kiêu hãnh. Người kia nói rất bình thản, bằng thứ tiếng Anh giọng Anh. – Có sự nhầm lẫn. Người đằng kia, ở chỗ giữa chỉ là một tên hầu ngớ ngẩn tội nghiệp thôi. Tôi nhận ra gã làm ở trang trại của bạn tôi, nơi gã chăn lợn. Một tên lính Nhật dịch lại cho viên sĩ quan chỉ huy, kẻ đang cười khinh bỉ vẻ ghê tởm rồi mới líu lô vài mệnh lệnh cụt lủn. Ông được cởi trói, và đưa tới quỳ trước bọn lính. Qua đôi mắt lờ mờ, ông đột nhiên nhận ra người đàn ông đã chỉ vào mình. Đó là Bác sĩ Young, người đã dạy một trong những lớp phẫu thuật của ông khi ông còn là sinh viên y. – Nhìn xem, đây không phải là kẻ quan trọng. Gã thậm chí còn không xứng với đạn của các ngài. Cứ để gã trở lại trang trại nơi gã có thể cho lũ lợn bẩn thỉu ăn. – Bác sĩ Young nói, rồi bước đi cùng đám lính. Đám lính tiếp tục tranh luận thêm, và khi ông chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy mình ở trên một chiếc xe tải nảy tưng tưng chạy về phía những trại lao động ở Geylang. Nhiều tháng sau, ông gặp Bác sĩ Young tại một cuộc họp bí mật trong căn phòng đằng sau một cửa hiệu trên Phố Telok Ayer. Ông nói cảm ơn vì đã cứu mạng mình, nhưng Bác sĩ Young gạt đi rất nhanh. – Thật vớ vẩn, – anh cũng sẽ làm như vậy với tôi thôi. Thêm nữa, tôi không thể để chúng giết thêm một bác sĩ nữa. Có quá ít những người như chúng ta còn sống sót. – Ông nói đơn giản.
Khi Bác sĩ Gu chậm rãi đi bộ trở vào nhà, ông đột nhiên cảm thấy hối tiếc. Ông ước gì mình đã không nói quá nhiều về nhà Young. Ông Wye Mun, như thường lệ, đã dẫn dắt ông theo hướng những câu chuyện về tiền bạc, và ông đã lỡ mất cơ hội nói với họ câu chuyện thật, về một con người mà tầm vĩ đại chẳng liên quan gì đến sự giàu sang hay quyền lực.