← Quay lại trang sách

Chương 5 Công Viên Fort Canning - SINGAPORE

Khi khách dự cưới bắt đầu tràn vào công viên đằng sau Nhà thờ Hội giám lý thứ nhất để dự tiệc chiêu đãi, có thể nghe rõ thêm nhiều tiếng ồ à đầy ngạc nhiên.

– Giờ là gì thế? – Bà Victoria càu nhàu. – Tôi thấy mệt với mấy cái tiếng ‘ồ’ với ‘ây dà’ này rồi, – tôi cứ nghĩ là có ai đó sắp bị ngưng tim! – Nhưng khi bà Victoria đi qua những cánh cổng ở Canning Rise, ngay cả bà ấy nhất thời cũng im bặt trước khung cảnh ở bãi cỏ lớn. Hoàn toàn trái ngược với nhà thờ, tiệc chiêu đãi đám cưới trông như một vụ nổ hạt nhân toàn hoa. Những chậu hoa cắt tỉa cao tới chín mét và những đường xoắn ốc đồ sộ toàn hoa hồng phấn bao quanh bãi cỏ, nơi hàng chục vọng lâu kỳ dị quấn những dải lụa bóng màu tùng lam kẻ sọc được dựng lên. Ở chính giữa, một ấm trà rất lớn phun cả một thác sâm panh sủi bọt vào một chiếc cốc to bằng kích thước một cái bể bơi nhỏ, và trọn cả một ban nhạc dây biểu diễn những gì có vẻ là một đĩa Wedgwood quay tròn khổng lồ. Quy mô mọi thứ khiến khách khứa cảm thấy như thể họ được đưa tới một bữa tiệc trà của những người khổng lồ.

– Alamak, ai đó véo tôi đi! – Puan Sri Mavis Oon kêu lên khi nhìn thấy những lầu thức ăn, nơi những người phục vụ đội tóc giả màu trắng như rắc bột và áo choàng dài tới gối màu xanh Tiffany đứng bên những chiếc bàn xếp bánh kẹo và các món ăn cao như núi.

Oliver hộ tống Rachel và Cassandra bước ra bãi cỏ lớn. – Tôi hơi băn khoăn, – đây là tiệc trà của Mad Hatter [131*] hay Hoàng hậu Marie Antoinette [132*] đang phê vậy?

[131] Tên một ca khúc của nữ ca sĩ Melanie Martinez, với giai điệu gợi nên sự bí ẩn, có chút kinh dị về một cô gái trẻ tinh quái, điên rồ, pha chút nhục cảm trong sự ngây thơ. (ND)

[132] Nữ Đại Công tước Áo, về sau trở thành Hoàng hậu nước Pháp và Navarre từ năm 1774 đến năm 1792, là hoàng hậu cuối cùng của triều đại quân chủ cuối cùng trước Cách mạng dân chủ Pháp. (ND)

– Trông như kết hợp cả hai ấy. – Rachel nhận xét.

– Giờ mọi người cho rằng họ sẽ làm gì với toàn bộ chỗ hoa này khi tiệc chiêu đãi kết thúc? – Oliver thắc mắc.

Cassandra trân trân nhìn tháp hoa hồng cao ngất. – Với cái nóng thế này, chỉ ba tiếng là héo rũ! Tôi nghe nói giá hoa hồng tăng lên cao chưa từng có trong tuần này tại sàn Đấu giá Hoa Aalsmeer. Bà Annabel mua sạch hoa hồng trên thị trường thế giới và cho chuyển từ Hà Lan về bằng một chiếc máy bay 747.

Rachel nhìn quanh ngó những vị khách thơ thẩn trên thắng địa toàn hoa trong những chiếc mũ hội hè, trang sức của họ lấp loáng trong ánh nắng chiều, và lắc đầu không dám tin.

– Ollie, anh nói đám dân đại lục này tiêu bao nhiêu tiền nhỉ? – Cassandra hỏi.

– Bốn mươi triệu, và chị Cassandra, nhà Lee đã sống ở Singapore đến giờ hàng chục năm rồi. Chị nên thôi gọi họ là dân đại lục đi.

– Ôi dào, họ vẫn hành xử như dân đại lục thôi, đúng như cái bữa tiệc chiêu đãi ngớ ngẩn này cho thấy. Bốn mươi triệu, – tôi chỉ không hiểu tất cả tiền đi đằng nào.

– Chà, tôi vẫn đang giữ một bản thống kê, và tôi chỉ mới cộng đến năm hay sáu triệu cho đến giờ. Xin Chúa phù hộ, tôi nghĩ phần chính sẽ chi cho buổi dạ tiệc tối nay. – Oliver

phỏng đoán.

– Tôi không hình dung nổi họ làm như thế nào. – Rachel nói.

– Có ai ăn nhẹ không? – Một giọng nói vang lên sau lưng nàng. Rachel quay lại thấy Nick đang cầm hai ly sâm panh.

– Anh Nick! – nàng phấn khởi reo lên.

– Mọi người nghĩ gì về lễ cưới? – Nick hỏi, lịch lãm đưa đồ uống cho mấy người phụ nữ.

– Lễ cưới ư? Em thề phải gọi là lễ đăng quang mới đúng ấy. – Oliver đáp lại. – Mà này, ai để ý nghi lễ làm gì? Câu hỏi quan trọng là: Mọi người nghĩ gì về bộ váy áo của Araminta?

– Quá đẹp. Trông đơn giản vậy nhưng càng nhìn kỹ càng thấy cầu kỳ nhiều chi tiết. – Rachel nêu ý kiến.

– Ừ. Kinh chết. Trông cô ta cứ như một cô dâu thời trung cổ nào đó. – Cassandra cười khẩy.

– Chính vậy, Cassandra. Tôi nghĩ bộ váy là một thắng lợi đấy. Valentino rất giỏi, khéo léo dồn hết cả bức Primavera của Botticelli và sự ra mắt lần đầu của Vương hậu Marie de’ Medici [133*] thành Marseilles.

[133] Marie de’ Medici (1573 –1642) là Vương hậu nước pháp và Navarre, hôn phối thứ hai của Vua Henry IV của Pháp. Sau khi Henry IV bị ám sát năm 1610, Marie de' Medici nắm quyền nhiếp chính cho con trai, vua Louis XIII của Pháp]. Bà nổi tiếng là một nhà bảo trợ nghệ thuật hào phóng. (ND)

– Anh không có ý kiến gì về những điều em vừa nói, Ollie, nhưng anh đồng ý. – Nick cười.

– Trông anh rất nghiêm trọng lúc ở bàn thờ. – Rachel nhận xét.

– Đó là công việc rất nghiêm túc! Nói về việc này, tôi sẽ mang Rachel đi một lát nha. – Nick nói với mấy người em họ, nắm lấy tay Rachel.

– Này, – đầy trẻ con xung quanh. Không được bậy bạ trong bụi đâu đấy! – Oliver đe.

– Alamak, Ollie, có Kitty Pong ở đây, tôi không nghĩ Nicky là người chúng ta cần phải lo lắng đâu. – Cassandra lạnh te nói.

*

Kitty đứng giữa bãi cỏ lớn, kinh ngạc trân trối nhìn mọi thứ xung quanh mình. Rốt cuộc, cũng có gì đó đáng để phấn khích! Chuyến đi tới Singapore của cô ta cho đến giờ chẳng có gì ngoài một chuỗi những thất vọng. Trước hết, họ ở tại cái khách sạn mới rất sang với cả một công viên rất lớn trên nóc, nhưng tất cả các phòng sang đều kín khách và họ phải chọn một phòng thường tồi tệ. Và rồi đến gia đình Alistair, rõ ràng không giàu có như cô ta vẫn nghĩ. Bà bác Felicity của Alistair sống trong một ngôi nhà gỗ cũ kỹ với đồ đạc cũ của Trung Quốc thậm chí còn không hề được đánh bóng tử tế. Họ chẳng là gì so với những gia đình giàu có mà cô ta biết ở Trung Quốc, sống trong những dinh cơ xây mới cực lớn do những nhà thiết kế hàng đầu từ Paris trang trí. Rồi đến mẹ Alistair, trông cứ như một nhân viên Ủy ban Kế hoạch hóa Gia đình lôi thôi lếch thếch vẫn thường đến làng quê của cô ta ở Thanh Hải để tư vấn về phương pháp tránh thai. May sao cuối cùng họ cũng đến dự bữa tiệc cưới như trong chuyện cổ tích này, nơi cô ta được vây quanh toàn những người nổi tiếng trong xã hội.

– Cái ông đeo nơ bướm kia có phải là Đặc khu trưởng Hong Kong không nhỉ? – Kitty nói thầm rõ to với Alistair.

– Phải, anh tin là đúng vậy. – Alistair trả lời.

– Anh có biết ông ấy không?

– Anh gặp ông ấy một hai lần gì đó, – bố mẹ anh biết ông ấy.

– Thật à? Mà bố mẹ anh đâu nhỉ? Sau đám cưới họ biến mất rất nhanh, em thậm chí còn không có cơ hội chào. – Kitty hơi bĩu môi nói.

– Anh không chắc em đang nói về chuyện gì. Bố anh ở ngay kia đang lấy vào đĩa của ông ấy cả đống tôm hùm Na Uy, còn mẹ anh ở đằng kia trong vọng lâu sọc tía cùng với bà ngoại anh.

– Ơ, bà anh ở đây à? – Kitty nói, trố mắt nhìn vào vọng lâu. – Trong đó có nhiều bà già quá, – ai là bà thế?

Alistair chỉ tay.

– Thế cái bà đang nói chuyện với bà anh lúc này là ai thế? Cái người đội khăn màu vàng, phủ kín từ đầu đến chân toàn kim cương ấy!

– Ồ, đó là một người bạn cũ của bà ngoại. Anh nghĩ bà ấy là công chúa nào đó của Malay.

– Ôi, một công chúa à? Dẫn em đến gặp bà ấy đi! – Kitty nài nỉ, kéo Alistair rời khỏi lều đồ tráng miệng.

Trong vọng lâu, bà Alexandra nhận ra con trai mình và ả điếm đó (bà không chấp nhận gọi cô ta là hôn thê của con trai) đang cố ý đi lại phía mình. Hai dà, có phải đúng là chúng đang tìm tới đây không nhỉ? Chẳng lẽ Alistair không hiểu cần giữ chân Kitty tránh xa bà ngoại mình, đặc biệt khi bà đang tiếp đãi Phu nhân Lee Yong Chien và Hoàng hậu Borneo à?

– Astrid, đông đúc rồi đấy. Cháu làm ơn bảo vệ sĩ của Hoàng hậu bảo đảm không để ai khác vào đây được không? – Bà thì thào với cô cháu họ, mắt bà nhắm thẳng vào Alistair và Kitty.

– Dĩ nhiên là được ạ, cô Alix. – Astrid nói.

Khi Alistair và Kitty đến gần vọng lâu, ba cảnh vệ trong đồng phục nhà binh cáu cạnh chặn ngay chỗ bậc thang đằng trước.

– Xin lỗi, không ai được phép vào thêm nữa. – Một cảnh vệ nói.

– Ôi, nhưng gia đình tôi trong đó. Kia là mẹ tôi và bà ngoại tôi. – Alistair chỉ tay, nhìn qua vai người lính. Anh chàng cố đón ánh mắt mẹ, nhưng dường như bà đang mải mê nói chuyện với cô cháu họ Cassandra.

– Yoohoo! – Kitty la lớn. Cô ta cởi phăng chiếc mũ rơm chấm bi to tướng của mình và bắt đầu vẫy tay rối rít, nhảy như choi choi. – Yoohoo, bác Cheng!

Bà ngoại Alistair nhìn ra và hỏi:

– Cái con bé đang nhảy nhót kia là ai thế?

Lúc đó bà Alexandra chỉ ước chấm dứt ngay mối tình lố bịch của cậu con trai khi có cơ hội.

– Không ai cả đâu ạ. Chỉ là ai đó đang cố được nhìn thấy Lệnh bà thôi ạ. – Astrid xen vào, tay ra hiệu về phía hoàng hậu.

– Có phải thằng Alistair cùng đi với con bé nhảy nhót không? – Bà Su Yi hỏi, nheo mắt nhìn.

– Cứ tin con đi, thưa mẹ, mặc kệ chúng nó. – Bà Alexandra lo lắng thì thào.

Cassandra quyết định rằng sẽ rất thú vị ném đá cái hội nghị dở khóc dở cười này. – Ây dà, Koo Por, [134*] đó là người yêu mới của Alistair đấy ạ. – Cô ta ranh mãnh nói, trong khi bà Alexandra trừng mắt nhìn cô ta đầy bực tức.

[134] Tiếng Quảng Đông nghĩa là “bà cô, bà dì” (chị em của ông/bà)

– Cái cô diễn viên Hong Kong cháu vẫn kể với bà ấy à, Cassandra? Cho con bé vào, – Bà muốn gặp nó. – Bà Su Yi nói. Bà quay sang Phu nhân Lee Yong Chien, mắt lấp lánh. – Thằng cháu ngoại út của tôi đang hẹn hò với một nữ diễn viên truyền hình Hong Kong nào đó đấy.

– Một nữ diễn viên à? – Phu nhân Lee nhăn mặt, khi Alistair và Kitty được phép vào vọng lâu.

– Ah Ma, cháu muốn bà gặp hôn thê của cháu, Kitty Pong. – Alistair mạnh dạn tuyên bố bằng tiếng Quảng Đông.

– Hôn thê của cháu à? Chẳng ai nói với bà là cháu đã đính hôn cả. – Bà Su Yi nói, ném cho con gái một cái nhìn ngạc nhiên. Bà Alexandra không dám nhìn vào mắt mẹ mình.

– Rất vui được gặp bà. – Kitty nói bằng giọng chiếu lệ, hiển nhiên chẳng mấy để tâm đến bà ngoại của Alistair. Cô ta quay sang bà hoàng hậu và khuỵu gối chào. – Thưa bà, thật vinh hạnh được gặp bà!

Cassandra quay đi, cố giữ vẻ mặt nghiêm túc, trong khi những phụ nữ khác trừng mắt nhìn Kitty.

– Khoan đã, cô có phải cô em út trong phim Rất nhiều thứ tuyệt vời không nhỉ? – Bà hoàng đột nhiên hỏi.

– Vâng, đúng là cô ấy ạ. – Alistair hãnh diện trả lời thay cô ta.

– Alamaaaaak, tôi thích vai diễn của cô! – Hoàng hậu thốt lên. – Trời ơi, cô thật xấu xa! Kể tôi nghe xem, có đúng là cô chết trong cơn sóng thần đó không?

Kitty cười cười.

– Cháu sẽ không nói đâu, – Bà cứ đợi kỳ tới đi. Thưa Lệnh bà, đồ trang sức của bà đẹp quá. Cái trâm kim cương kia là thật ạ? Nó còn to hơn cả quả bóng golf!

Hoàng hậu gật đầu vẻ ngạc nhiên.

– Nó được gọi là Ngôi sao Malaya.

– Ôiiii, cháu sờ nó được không, thưa Lệnh bà? – Kitty hỏi. Phu nhân Lee Yong Chien định phản đối nhưng hoàng hậu đã háo hức nghiêng tới trước.

– Chúa ơi, cảm nhận được cả sức nặng! – Kitty thở dài, khum tay đỡ viên kim cương. – Bao nhiêu carat ạ?

– Một trăm mười tám. – Hoàng hậu đáp.

– Một ngày nào đó, anh sẽ mua cho em thứ như thế này phải không? – Kitty nói với Alistair không chút ngập ngừng. Những người phụ nữ khác thất kinh.

Bà hoàng với tay lấy chiếc túi xách đính châu báu của mình và lấy ra một chiếc khăn đăng ten thêu.

– Cô ký vào thứ này được không? – Bà hỏi Kitty vẻ trông đợi.

– Thưa Lệnh bà, cháu rất hân hạnh! – Kitty cười rạng rỡ.

Hoàng hậu quay sang bà Shang Su Yi, người vẫn đang theo dõi toàn bộ cuộc trao đổi với sự quan tâm có phần bối rối. – Đây là hôn thê của cháu ngoại cụ à? Thật phấn khởi. Nhớ mời tôi dự lễ cưới nhé! – Hoàng hậu bắt đầu tháo một trong ba chiếc nhẫn kim cương to sụ bên tay trái mình và đưa nó cho Kitty, trong khi những người phụ nữ khác kinh hãi nhìn. – Chúc mừng việc đính hôn của các cháu, – thứ này cho cháu. Taniah dan semoga kamu gembira selalu.” [135*]

[135] Tiếng Malay mang nghĩa “Chúc mừng và chúc mọi điều tốt đẹp nhất.”

*

Nick và Rachel càng đi xa khỏi bãi cỏ lớn, khung cảnh công viên càng thay đổi. Âm thanh của ban nhạc dây đã nhường chỗ cho tiếng chim hót vui tai khi họ tiến vào một lối đi rợp bóng những cây Giáng hương hai trăm năm tuổi cành vươn dài. – Em thích được ở đằng này, – giống như chúng ta ở trên một hòn đảo khác vậy. – Rachel nói, tận hưởng không khí nhẹ nhõm dễ chịu bên dưới tán cây xum xuê.

– Anh cũng thích ở đây. Chúng ta đang ở khu vực xưa nhất của công viên, một khu vực thiêng liêng với người Malay. – Nick giải thích khẽ. – Em biết không, cái hồi đảo còn được gọi là Singapura và là một phần của đế chế Majapahit cổ, đây là nơi người ta xây một đền thờ cho vị vua cuối cùng đấy.

– ‘Vị vua cuối cùng của Singapura.’ Nghe cứ như một bộ phim ấy. Sao anh không viết một kịch bản nhỉ? – Rachel nhận xét.

– Ha! Anh nghĩ chắc sẽ thu hút được bốn khán giả đấy. – Nick trả lời. Họ tới một chỗ trống trên lối đi, và một kiến trúc nhỏ thời thuộc địa bị rêu phủ hiện ra.

– Ồ, – đền thờ đây phải không? – Rachel thấp giọng hỏi.

– Không, đây là cổng vào. Khi người Anh đến vào thế kỷ mười chín, họ xây một pháo đài ở đây. – Nick giải thích khi họ tiến đến gần khối kiến trúc và cặp cửa sắt đồ sộ bên dưới cổng vòm. Cánh cửa mở rộng, ép hẳn vào bức tường bên trong của tòa cổng trông như đường hầm, và Nick từ từ kéo một cánh cửa nặng nề, để lộ ra một lối vào hẹp tối om khoét vào lớp đá dày, qua đó là những bậc cấp dẫn lên mái cổng.

– Chào mừng tới chỗ trú ẩn của anh. – Nick thì thào, giọng anh âm vang trong lối cầu thang chật chội.

– Có an toàn để leo lên không? – Rachel hỏi, xem xét những bậc thang trông như thể không được ai giẫm lên đã hàng chục năm rồi.

– Dĩ nhiên. Anh vẫn thường leo lên đây suốt. – Nick nói, nhảy phắt lên các bậc thang vẻ háo hức. – Nào!

Rachel rón rén theo sau, cẩn thận để không quẹt bất kỳ phần nào của bộ váy áo tinh khôi của mình vào lối cầu thang đầy bụi bẩn. Phần mái phủ kín lá cây rụng, những cành cây bị gãy, và phế tích của một khẩu thần công cũ. – Rất tuyệt, phải không? Đã có lúc hơn sáu mươi khẩu thần công dàn hàng khắp các lỗ châu mai của pháo đài. Đến nhìn cái này xem! – Nick hào hứng nói khi anh biến mất sau góc tường. Rachel nghe được trong giọng anh sự háo hức của một cậu học trò ưa phiêu lưu. Dọc bức tường phía nam, ai đó đã vạch những dòng chữ tiếng Trung chạy dọc bằng thứ gì đó trông như một loại màu nâu bùn. – Viết bằng máu đấy. – Nick nói bằng giọng cố nén.

Rachel sửng sốt nhìn dòng chữ. – Em không đọc được... mờ quá, và lại là chữ Hán cổ. Anh nghĩ đã có chuyện gì xảy ra vậy?

– Bọn anh nghĩ ra cả đống giả thuyết về chuyện này. Giả thuyết của anh là một vài tù nhân tội nghiệp bị xích ở đây và bị lính Nhật bỏ mặc tới chết.

– Em thấy sợ đấy. – Rachel nói, đột nhiên thấy ớn lạnh.

– Ờ, anh muốn em thấy ‘động thiêng’ mà ai cũng biết. Chỗ này rất gần với nơi đó rồi. Anh thường đưa các cô bạn gái của mình lên đây để tìm manh mối sau giờ học chủ nhật. Đây là nơi anh có nụ hôn đầu tiên. – Nick rạng rỡ nói.

– Dĩ nhiên rồi. Em không hình dung được chỗ ẩn náu nào lãng mạn hơn nữa. – Rachel nói.

Nick kéo Rachel lại gần. Nàng nghĩ họ sắp hôn nhau, nhưng nét mặt Nick dường như chuyển sang một trạng thái nghiêm túc. Anh nghĩ đến hình ảnh nàng sáng hôm nay, với ánh sáng rọi vào qua những ô cửa kính màu lấp lánh trên mái tóc.

– Em biết không, khi anh nhìn thấy em trong nhà thờ ngày hôm nay, ngồi với gia đình anh, em có biết anh nghĩ gì không?

Rachel cảm thấy tim mình đột nhiên đập cuống lên. – Điê... điều gì ạ?

Nick ngừng lại, nhìn sâu vào mắt nàng.

– Cảm giác này bao trùm lấy anh, và anh chỉ biết răn –

Đột nhiên có tiếng ai đó leo lên cầu thang làm họ gián đoạn, và họ rời nhau ra. Một cô gái đẹp mê hồn với kiểu tóc Jean Seberg cắt ngắn xuất hiện ở đỉnh cầu thang, và đằng sau cô ì ạch một anh chàng Caucasia béo phục phịch. Rachel lập tức nhận ra bộ váy Dries Van Noten vẽ tay trong xưởng tiệm Patric mà cô gái đang mặc.

– Mandy! – Nick sửng sốt há hốc miệng.

– Nico! – Cô gái mỉm cười đáp.

– Em đang làm gì ở đây vậy?

– Anh nghĩ em đang làm gì ở đây, đồ chuột ngốc nghếch? Em phải thoát khỏi cái buổi tiệc chiêu đãi tồi tệ đó. Anh không thấy cái ấm trà khổng lồ phát tởm đó à? Em cứ đinh ninh nó sẽ chồm dậy và hát bằng giọng Angela Lansbury. – Cô gái nói, chuyển ánh mắt sang Rachel.

Tuyệt. Một cô gái Singapore nữa nói giọng Anh rất chuẩn, Rachel nghĩ.

– Phép lịch sự của anh đâu rồi nhỉ? – Nick nhanh chóng trấn tĩnh. – Rachel, đây là Amanda Ling. Có khi em vẫn nhớ đã gặp mẹ cô ấy, cô Jacqueline, tối hôm trước ở nhà Ah Ma.

Rachel mỉm cười và chìa tay ra.

– Còn đây là Zvi Goldberg. – Mandy đáp lễ. Zvi gật đầu rất nhanh, vẫn đang cố lấy lại nhịp thở. – Chà, em lên đây để chỉ cho Zvi thấy nơi em nhận cái hôn đầu tiên của mình. Và anh có tin được không, Zvi, chàng trai hôn em đang đứng ngay trước mặt chúng ta đấy. – Mandy nói, nhìn thẳng vào Nick.

Rachel nhướng mày quay sang Nick. Hai má anh đỏ bừng.

– Chắc em đùa! Các người lên kế hoạch cho cuộc hội ngộ này hay gì đó hả? – Zvi lên tiếng.

– Thề có Chúa là không hề. Đây là sự trùng hợp hoàn toàn. – Mandy nói.

– Phải, anh cứ nghĩ em chẳng tha thiết gì về dự đám cưới cơ. – Nick nói.

– À, em đổi ý vào phút cuối. Đặc biệt vì Zvi có chiếc máy bay mới có thể bay rất nhanh, – chuyến bay của bọn em từ New York về chỉ mất có mười lăm tiếng!

– Ồ, chị cũng sống ở New York à? – Rachel hỏi.

– Phải. Sao nhỉ, Nico chưa bao giờ nhắc đến tôi với chị sao? Nico, em đau lòng quá – Mandy nó với vẻ bực bội giễu cợt. Cô ta quay sang Rachel nở nụ cười điềm đạm. – Tôi cảm thấy như mình có lợi thế không công bằng, vì tôi đã nghe rất nhiều về chị.

– Vậy ư? – Rachel không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên của mình. Vì sao Nick chưa bao giờ nhắc đến người bạn này của anh ấy, cái cô gái xinh đẹp cứ liên tục gọi anh ấy là Nico nhỉ? Rachel nhìn Nick thăm dò, nhưng anh chỉ mỉm cười lại, chẳng hề biết đến những ý nghĩ dai dẳng trong đầu nàng.

– Ờ, tôi cho rằng chúng ta lên quay lại tiệc chiêu đãi thôi. – Mandy gợi ý. Khi cả bốn người tìm được xuống cầu thang, Mandy đột nhiên dừng lại. – Ôi nhìn này, Nico. Thật không tin nổi, – nó vẫn ở đây! Cô ta đưa những ngón tay lên một khoảng tường ngay bên cạnh cầu thang.

Rachel nhìn mảng tường và thấy hai cái tên Nico và Mandi được vạch vào đá, gắn với nhau bằng một biểu tượng vĩnh viễn.