← Quay lại trang sách

Chương 6 Công Viên Tyersall - SINGAPORE

Bà Alexandra theo hành lang đi tìm chị gái mình, bà Victoria, cùng cô con dâu, Fiona, đang uống trà chiều với mẹ bà. Victoria trông khá hài hước với chuỗi vòng cổ chuẩn opera dài thượt toàn kim cương màu cô nhắc thế kỷ mười chín [136*] hững hờ treo trên lần áo sơ mi vải bông kẻ của bà. Rõ ràng, mẹ lại đang ‘phát chẩn’ đồ trang sức, một việc mà dạo này bà cụ dường như thực hiện với mức độ thường xuyên nhiều hơn.

[136] Nguyên văn “old mine-cut diamond” là loại kim cương ở đồ trang sức cổ có từ những năm 1830. (ND)

– Mẹ đã đề rõ từng món trong hầm và cho vào các rương có ghi tên tất cả các con. – Cụ Su Yi thông báo với Alexandra trong lần bà tới thăm năm ngoái. – Như thế này không lo tranh chấp sau khi mẹ mất.

– Sẽ không có chuyện tranh chấp đâu mẹ. – Bà Alexandra dứt khoát.

– Giờ con nói vậy. Nhưng cứ nhìn những gì xảy ra với gia đình bà Lim Boon Peck xem. Hay chị em nhà Hu. Cả gia đình tan nát vì đồ trang sức. Mà thậm chí chẳng có món gì tử tế cả! – cụ Su Yi thở dài.

Khi bà Alexandra tiến đến chiếc bàn sắt rèn nơi bánh kueh lapis [137*] thơm phức cùng bánh tart dứa được xếp trên những chiếc đĩa men ngọc Long Tuyền, cụ Su Yi đang lấy ra một viên kim cương và chuỗi ngọc bích mài tròn đeo cổ.

[137] Còn gọi là “bánh nghìn lớp,” loại bánh bơ với hàng chục sọc vàng này được làm bằng cách nướng riêng từng lớp bột. Cực kỳ mất công, nhưng ngon chết thôi.

– Chỗ này bà mua từ Thượng Hải năm 1918. – Cụ Su Yi nói với Fiona bằng tiếng Quảng Đông. – Mẹ của bà bảo nó vốn của một đại công tước trốn khỏi Nga bằng tuyến xe lửa xuyên Siberia cùng toàn bộ trang sức đính vào lớp lót áo khoác. Đây, thử xem.

Fiona đeo chiếc vòng lên quanh cổ, và một cô hầu người Thái của cụ Su Yi giúp cài cái móc rất tinh xảo lại. Một cô hầu khác giơ một chiếc gương cầm tay lên, và Fiona chăm chú nhìn bóng mình. Cho dù trong thứ ánh sáng chiều muộn đang tàn dần, chỗ ngọc bích vẫn sáng lấp lánh trên cổ cô. – Thật sự đẹp quá, Ah Ma.

– Bà lúc nào cũng thích món này vì chỗ ngọc bích này trong mờ – Bà chưa bao giờ nhìn thấy sắc ngọc bích nào như thế. – cụ Su Yi nói.

Fiona trao trả chuỗi vòng cổ, và cụ Su Yi đút nó vào chiếc túi lụa vàng trước khi đưa cho Fiona. – Nah, cháu nên đeo nó tối nay tới dự bữa tiệc cưới.

– Ôi, Ah Ma, cháu không thể. – Fiona lên tiếng.

– Ây dà, moh hak hei [138*] , giờ nó là của cháu. Hãy chắc chắn là một ngày nào đó nó sẽ được tới tận Kalliste (đảo Corse) đấy nhé. – cụ Su Yi ra lệnh. Bà cụ quay sang bà Alexandra và nói. – Con có cần gì cho buổi tối nay không?

[138] Tiếng Quảng Đông mang nghĩa “đừng khách sáo.”

Bà Alexandra lắc đầu. – Con đã mua chuỗi ngọc trai ba sợi rồi.

– Dì lúc nào cũng đeo chỗ ngọc trai đó. – Bà Victoria phàn nàn, hờ hững xoay những viên kim cương mới quanh mấy ngón tay như thể đó là những hạt cườm đồ chơi.

– Em thích ngọc trai. Hơn nữa, em không muốn trông giống phụ nữ nhà Khoo. Chị không thấy sáng nay họ chất đống đồ trang sức như thế nào à? Thật lố bịch.

– Cánh nhà Khoo chắc chắn là thích khoe của, phải không. – Bà Victoria cười nói, đưa một miếng bánh tart dứa giòn tan vào miệng.

– Ôi trời, ai thèm để ý? Bố Khoo Teck Fong xuất thân từ một làng nhỏ ở Sarawak, – mẹ vẫn luôn nhớ ông ấy là người thường đến mua bạc cũ của bà ngoại các con, – cụ Su Yi nói với thái độ khinh bỉ. – Giờ, nhân nói về trang sức, mẹ muốn nói về bạn gái của Alistair, – cái con bé minh tinh ấy.

Bà Alexandra ngần ngại, cứng người chờ bị mắng. – Vâng, thưa mẹ, con chắc mẹ cũng như con đều thấy hãi với cách ứng xử của con bé đó hôm nay.

– Nó trâng tráo nhận cái nhẫn từ hoàng hậu! Thật vô liêm sỉ, không đáng để nhắc tới. – Bà Victoria lên tiếng.

Cụ Su Yi giơ tay ra hiệu cho bà Victoria im lặng. – Tại sao mẹ lại không được ai nói cho biết thằng Alistair đã đính hôn với con bé?

– Việc ấy chỉ mới diễn ra vài ngày trước ạ. – Bà Alexandra chán ngán nói.

– Nhưng con bé là ai? Con cái nhà ai?

– Con không biết chính xác ạ. – Bà Alexandra nói.

– Sao lại có chuyện con không biết về gia đình ấy, khi mà con trai con muốn lấy con bé làm vợ chứ? – Cụ Su Yi ngạc nhiên nói. – Hãy nhìn cháu Fiona đây xem, – nhà ta biết gia đình nó nhiều đời rồi. Fiona, cháu có biết gia đình cô gái này không?

Fiona nhăn mặt, không hề che giấu vẻ khinh bỉ. – Ah Ma, cháu chưa bao giờ để mắt tới cô ta mãi cho tới hai hôm trước ở nhà bác Felicity.

– Cassandra nói với bà rằng con bé đến nhà Felicity mà mặc bộ váy áo nhìn xuyên thấu. Có phải không? – Cụ Su Yi hỏi.

– Vâng ạ. – Cả ba người phụ nữ đồng thanh đáp.

– Tien, [139*] à, còn ra thể thống gì nữa chứ? – Cụ Su Yi lắc đầu, chậm rãi uống một ngụm trà.

[139] Tiếng Quan thoại mang nghĩa “Trời!”

– Rõ ràng con bé này không được nuôi dạy tử tế. – Bà Victoria nói.

– Cô ta không được nuôi dạy gì hết. Cô ta không phải người Đài Loan, mặc dù cô ta nói vậy, và chắc chắn cô ta không phải từ Hong Kong. Cháu nghe nói cô ta đến từ một làng quê nào đó ở bắc Trung Quốc. – Fiona nói.

– Chậc, dân miền bắc tệ nhất hạng! – Bà Victoria nói, nhấm nháp một khoanh kueh lapis.

– Con bé ở đâu không liên quan gì hết. Cháu út của mẹ sẽ không lấy diễn viên, đặc biệt một dòng dõi đáng ngờ. – Cụ Su Yi thủng thẳng nói. Quay sang bà Alexandra, bà cụ nói, – Con bảo nó hủy hôn ngay đi.

– Nhà con đã đồng ý nói chuyện với nó khi chúng con về Hong Kong rồi.

– Tôi không nghĩ vậy là đủ đâu, Alix. Cần tống khứ con bé đó trước khi nó làm gì đó chướng tai gai mắt. Tôi có thể hình dung được nó sẽ mặc gì tới buổi dạ tiệc tối nay. – Bà Victoria nói.

– Vậy thế còn Rachel, bạn gái của Nicky thì sao ạ? – Bà Alexandra nói, cố tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý khỏi con trai mình.

– Con bé làm sao? – Cụ Su Yi ngơ ngác hỏi.

– Mẹ không băn khoăn gì về nó sao? Ý con là, chúng ta chẳng biết gì về gia đình nói.

– Ây dà, nó chỉ là một con bé xinh xắn mà Nicky hẹn hò cho vui thôi mà. – Cụ Su Yi cười, như thể ý tưởng cháu trai sẽ cưới Rachel quá buồn cười không cần tính đến.

– Con thì không thấy như vậy đâu. – Bà Alexandra cảnh báo.

– Vớ vẩn. Nicky không có ý định với con bé này, – nó đã nói vậy với mẹ. Vả lại, nó không bao giờ làm gì mà không xin phép mẹ. Alistair cần phải nghe con. – Cụ Su Yi nói dứt khoát.

– Mẹ, con không chắc việc đó đơn giản. Thằng bé rất ương. Con đã cố gắng bắt nó thôi hẹn hò với con bé hàng tháng trước rồi, nhưng… – Bà Alexandra nói.

– Alix, sao dì không dọa nó? Không chu cấp hay gì đó… – Bà Victoria gợi ý.

– Chu cấp à? Nó đâu có nhận chu cấp. Alistair không bận tâm chuyện tiền bạc – nó tự kiếm được bằng mấy việc vớ vẩn về phim ảnh, cho nên nó lúc nào cũng chỉ làm theo ý mình.

– Dì ơi, Alistair có thể không quan tâm đến tiền, nhưng tôi cá với dì con điếm đó thì khác đấy. – Bà Victoria nhận xét. – Dì Alix, dì cần mắng cho con bé một trận ra trò. Làm cho nó hiểu rằng nó không đời nào lấy được Alistair, và rằng dì sẽ cắt đứt với thằng bé vĩnh viễn nếu con ranh cố làm vậy.

– Em không biết phải bắt đầu từ đâu. – Bà Alexandra nói. – Sao chị không nói chuyện với con bé, chị Victoria? Chị rất thạo việc này mà.

– Tôi à? Ôi trời, tôi không có ý định thốt ra lời nào với loại con gái đó! – Bà Victoria tuyên bố.

– Trời ơi, các con đều vô dụng quá! – Cụ Su Yi càu nhàu. Quay sang một cô người hầu của mình, bà cụ ra lệnh, – Gọi thằng Oliver T’sien. Bảo nó đến đây ngay.

*

Trên đường từ buổi tiệc chiêu đãi đám cười về nhà, Nick trấn an Rachel rằng mối quan hệ của anh với Mandy đã là chuyện xưa rồi.

– Bọn anh hẹn hò rồi kết thúc lúc anh mười tám và sang Oxford. Là tình yêu trẻ con ấy mà. Giờ bọn anh chỉ là bạn bè cũ lâu lâu mới gặp nhau một lát. Em biết đấy, cô ấy sống ở New York nhưng bọn anh đâu có dễ gặp nhau, – cô ấy lúc nào cũng bận đi dự những bữa tiệc sang trọng với anh chàng Zvi ấy. – Nick nói.

Nhưng Rachel vẫn cảm thấy có sự rung động rất rõ từ Mandy lúc còn ở pháo đài, khiến nàng băn khoăn liệu Mandy có thật sự đã chấm dứt với Nick. Lúc này, khi nàng đang chưng diện cho một sự kiện trang trọng nhất mà nàng từng được mời dự, nàng tự hỏi mình so sánh với Mandy và tất cả những người phụ nữ lịch lãm khác quay quanh quỹ đạo của Nick như thế nào. Nàng đứng trước gương, tự đánh giá mình. Tóc nàng được vấn hờ lên kiểu Pháp và ghim lại bằng ba cành lan tím, và nàng đang mặc bộ váy hở vai màu lam thẫm ôm lấy hông rất điệu rồi mới xòe ra ngay phía trên đầu gối thành những nếp gấp bằng lụa sa điểm những hạt ngọc trai nước ngọt nhỏ xíu. Nàng còn không thể nhận ra chính mình.

Có tiếng gõ vui nhộn ở cửa. – Em tươm tất thế? – Nick hỏi.

– Vâng, anh vào đi! – Rachel đáp.

Nick mở cửa phòng ngủ và đứng sững. – Ôi chao! – Anh nói.

– Anh có thấy thích không? – Rachel bẽn lẽn hỏi.

– Trông em đẹp mê hồn. – Nick nói, gần như thì thào.

– Chỗ hoa cài tóc này trông có ngớ ngẩn không?

– Không hề. – Nick đi vòng quanh nàng, trầm trồ trước hàng nghìn viên ngọc trai lấp lánh như những vì sao xa xôi. – Trông em kiều diễm mà vẫn đẹp một cách kỳ lạ.

– Cảm ơn anh. Anh trông cũng rất điển trai. – Rachel nói, trầm trồ trước vẻ thanh lịch của Nick trong chiếc áo vét dạ tiệc, với phần ve áo bằng lụa sọc ngang cắt thuôn làm nổi bật chiếc nơ trắng tinh của anh.

– Sẵn sàng lên đường chưa em? – Nick hỏi, choàng tay quanh người cô hết sức hào hoa.

– Chắc ổn ạ. – Rachel nói, thở ra thật mạnh. Khi họ bước ra khỏi phòng ngủ, bé Augustine Cheng đang chạy huỳnh huỵch dọc hành lang.

– Oa, Augustine, cháu ngã gãy cổ bây giờ. – Nick nói, chặn thằng bé lại. Thằng bé trông đầy vẻ hốt hoảng.

– Có chuyện gì thế, chàng trai? – Nick hỏi.

– Cháu cần phải trốn đi. – Augustine hổn hển.

– Tại sao nào?

– Bố cháu đang tìm cháu. Cháu đánh đổ nước Fanta lên bộ đồ mới của bố.

– Ôi không! – Rachel nói, cố gắng không phì cười.

– Bố nói sẽ giết cháu. – Thằng bé nói, run bắn, nước mắt dàn dụa.

– Ồ, bố cháu dọa thôi. Đi với bác. Bác sẽ bảo đảm bố cháu không giết cháu đâu. – Nick cười, cầm lấy tay Augustine.

Ở dưới chân cầu thang, Eddie đang tranh luận bằng tiếng Quảng Đông với tổng quản Ling Cheh và Nasi, trưởng nhóm giặt là, trong khi Fiona đứng cạnh anh ta, mặc bộ váy dạ tiệc màu xám Weimaraner trông đầy vẻ bực bội.

– Tôi xin nói với cậu rằng loại vải này cần ngâm vài tiếng nếu cậu muốn xử lý vết bẩn đúng cách. – Cô Nasi giải thích.

– Vài tiếng à? Nhưng chúng tôi cần đến dự dạ tiệc đám cưới lúc bảy rưỡi! Việc này khẩn cấp lắm, các người hiểu không? – Eddie quát lên, trừng mắt nhìn người phụ nữ Malay như thể cô ấy không hiểu tiếng Anh.

– Eddie, đâu cần phải lớn giọng thế. Chị ấy hiểu mà. –

Fiona nói.

– Bà ngoại nuôi bao nhiêu người lo giặt là chứ? Ít nhất phải mười người! Đừng có nói với tôi các người không thể giải quyết việc này ngay nhé. – Eddie càu nhàu với Ling Cheh.

– Cậu Eddie, cho dù có đến hai mươi người, thì cũng không có cách gì dùng luôn cho tối nay cả đâu. – Ông Ling Cheh dứt khoát.

– Thế tôi biết mặc gì đây? Tôi đặt may riêng bộ lễ phục này ở Milan đấy! Các người có biết tôi mất bao nhiêu tiền không?

– Tôi biết chắc là rất, rất đắt. Và chính vì thế chúng ta cần từ tốn xử lý vết bẩn cho đúng cách. – Ông Ling Cheh lắc đầu nói. Cậu Eddie này vốn đã khụng khiệng từ khi mới năm tuổi rồi.

Eddie nhìn lên cầu thang và thấy Augustine đang đi xuống cùng Nick và Rachel.

– THẰNG RANH CON! – Anh ta rít lên.

– Anh Eddie, bình tĩnh nào! – Fiona nhắc.

– Tôi sẽ dạy cho nó một bài học nhớ đời! – Như nổi điên, Eddie bắt đầu xồng xộc lao lên cầu thang.

– Thôi đi nào, anh Eddie. – Fiona nói, giữ chặt lấy tay chồng.

– Em làm nhàu áo sơ mi của anh đấy, Fi! – Eddie gắt. – Con hư tại mẹ, –

– Anh Eddie, anh cần bình tĩnh đi. Chỉ cần mặc một trong hai bộ lễ phục còn lại mà anh mang theo ấy. – Fiona thận trọng nói.

– Đừng có ngớ ngẩn thế! Anh đã mặc cả hai bộ hai tối qua rồi. Anh đã lên kế hoạch rất kỹ mọi chuyện cho tới khi thằng ôn con kia phá đám! Đừng có núp, thằng quỷ con! Hãy đàng hoàng nhận hình phạt xem nào! – Eddie giật khỏi tay vợ và nhảy xổ về phía cậu bé với cánh tay phải vươn ra.

Augustine khóc thút thít, núp sau lưng Nick.

– Eddie, thật sự thì chú sẽ không đánh cậu con trai sáu tuổi của mình chỉ vì một tai nạn vô hại phải không nào? – Nick thủng thẳng nói.

– Vô hại ư? Chết tiệt, nó làm hỏng tất cả! Phong cách thời trang đồng màu mà em sắp xếp cho cả nhà bị nó PHÁ HỎNG hết rồi!

– Còn anh thì vừa phá hỏng hết cả chuyến đi của em đấy! – Fiona đột nhiên quát lên. – Em mệt mỏi với việc này rồi. Mỗi lần chúng ta ra khỏi nhà thì quan trọng quái gì mà cứ phải trông như lên hình cơ chứ? Chính xác thì anh đang cố gây ấn tượng với ai chứ? Đám chụp ảnh à? Hay độc giả tờ Hong Kong Tattle? Anh thật sự chú ý tới bọn họ đến mức anh thà đánh con trai mình vì một việc chẳng may mà đầu tiên chính do anh gây ra khi quát nó đeo nhầm thắt lưng à?

– Nhưng, nhưng... – Eddie lắp bắp phản đối.

Fiona quay sang Nick, vẻ mặt cô đã điềm tĩnh trở lại.

– Anh Nick, em với các con đi cùng anh chị tới buổi dạ hội được không?

– Ơ... tùy cô thôi, – Nick cẩn thận nói, không muốn khiêu khích cậu em họ thêm.

– Tốt quá. Em không muốn bị nhìn thấy đi cùng một kẻ hung bạo. – Fiona cầm lấy tay Augustine và ném một cái nhìn dữ dội lên phía cầu thang. Cô ngừng lại một chút khi đi qua Rachel. – Trông chị rất đẹp với bộ váy đó. Nhưng chị biết không? Cần thêm thứ gì đó. – Fiona nhanh chóng tháo chuỗi kim cương-ngọc bích mà cô vừa được cụ Su Yi tặng ra và đeo quanh cổ Rachel. – Giờ mới hoàn chỉnh. Em đề nghị chị cứ mượn tạm tối nay nhé.

– Chị tốt quá, nhưng chị sẽ đeo gì? – Rachel ngạc nhiên hỏi.

– Ôi, đừng lo cho em. – Fiona nói, trừng mắt nhìn chồng. – Em sẽ không đeo đồ trang sức gì tối nay hết. Em sinh ra là người nhà Tung, và em chẳng có gì phải thể hiện với ai hết.