← Quay lại trang sách

Chương 7 Đường Pasir Panjang - SINGAPORE

Chớ bao giờ để đám trẻ tự lên kế hoạch cưới xin của chúng, vì kết quả sẽ là thế này thôi! – Phu nhân Lee Yong Chien bực bội nói với Puan Sri Mavis Oon. Họ đang đứng giữa một nhà kho rộng mênh mông ở Xưởng tàu Keppel cùng với bảy trăm quan khách khác, hoàn toàn bối rối trước ban nhạc người Cuba mặc thứ trang phục Tropicana lòe loẹt những năm bốn mươi trên sân khấu. Những người như Phu nhân Lee vốn chỉ quen với một kiểu đám cưới người Hoa – diễn ra trong đại sảnh khiêu vũ của một khách sạn năm sao. Thời gian chờ đợi đằng đẵng trước bữa tối gồm mười bốn món là màn phục vụ đậu phộng rang muối, những bức tượng bằng băng tan dần, những bình hoa lạ mắt trang trí bàn tiệc, chuyện một mệnh phụ thấy bị xúc phạm vì được bố trí ngồi ở bàn khuất nẻo, cô dâu xuất hiện, máy phun khói trục trặc, cô dâu lại xuất hiện trong năm bộ váy áo khác nhau suốt cả tối, tiếng trẻ con khóc vì hóc chả cá, ba chục bài phát biểu của các chính trị gia, các lãnh đạo ang mor tượng trưng và đủ loại quan chức cao cấp vốn chẳng có quan hệ gì với cô dâu chú rể, lễ cắt bánh cưới mười hai tầng, bồ của ai đó cãi cọ, rồi chuyện người em họ nào đó [140*] đếm phong bì tiền mừng cưới không được tế nhị cho lắm, rồi chuyện ca sĩ nhạc pop kinh khủng nào đó bay từ Hong Kong đến để gào thét một ca khúc nhạc pop nào đó (một cơ hội cho cánh già đi vệ sinh), rồi chuyện phát bánh hoa quả bé xíu phủ kem trắng đựng trong những hộp giấy cho tất cả khách khứa ra về, và rồi đến màn Yum seng! [141*] – tất cả đều kết thúc và tất cả mọi người tranh nhau đổ ra sảnh khách sạn để đợi lái xe và xe nhà mình đến đón mất cả nửa tiếng do ách tắc giao thông.

[140] Phong tục tại đám cưới người Hoa là khách khứa tặng tiền mặt để giúp trang trải chi phí cho bữa tiệc cưới tốn kém, và thường một người anh em họ không may nào đó có nhiệm vụ thu gom và giữ tất cả những phong bì đựng tiền mặt này.

[141] Màn nâng cốc chúc mừng truyền thống Singapore, nghĩa đen là “uống kết thúc.”

Tuy nhiên, tối nay không hề có những chuyện như thế. Chỉ có một không gian công nghiệp với những người phục vụ bưng cocktail mojito và một phụ nữ tóc ngắn, vuốt ngược ra sau mặc lễ phục trắng hát bài “Besame Mucho.” Ngó xung quanh, Rachel rất ngạc nhiên trước vẻ ngơ ngác trên những khuôn mặt của các quan khách đến dự trong những bộ trang phục kiểu cách nhất.

– Những phụ nữ này thật sự mang trọng pháo tối nay phải không anh? – Rachel thì thào với Nick khi nàng nhìn thấy một phụ nữ diện một chiếc áo choàng lông vũ màu vàng kim.

– Chắc chắn rồi! Kia có phải Hoàng hậu Nefertiti [142*] vừa đi qua không nhỉ? – Nick đùa.

[142] Neferneferuaten Nefertiti (1370–1330 trước CN) là Hoàng hậu Ai Cập, vợ Pharaoh Akhenaten, tức Amenhotep IV. Bà cùng trị vì với chồng mình với tư cách Nữ chúa của Ai Cập, trong một thời kỳ được đánh giá là giàu có nhất của Ai Cập cổ đại. (ND)

– Cẩn thận mồm miệng, anh Nicholas, – đó là Patsy Wang. Bà ấy là một nhân vật vai vế ở Hong Kong, nổi tiếng với phong cách tiên phong đấy. Có hàng tá blog dành ưu ái cho bà ấy đấy. – Oliver nhận xét.

– Cái ông đi với bà ấy là ai thế? Người mặc áo vét đính kim cương trông như đánh màu mắt ấy? – Rachel thắc mắc.

– Chồng bà ấy đấy, ông Adam, và đúng là ông ấy đánh mắt thật. – Oliver trả lời.

– Họ cưới nhau à? Thật không? – Rachel nhướng mắt vẻ nghi ngờ.

– Phải, và thậm chí họ còn có hẳn ba đứa con. Cô phải hiểu là rất nhiều đàn ông Hong Kong mê làm chuyên gia thời trang, – họ là những người bảnh bao theo đúng nghĩa của từ này. Chuyện họ ăn mặc lòe loẹt thế nào không phải là dấu hiệu cho biết họ thuộc nhóm nào đâu.

– Thú vị thật. – Rachel nói.

– Em vẫn có thể phân biệt đàn ông Singapore với đàn ông Hong Kong mà. – Nick xen vào. – Chúng ta chân phương kiểu như vẫn mặc đồng phục học sinh ấy, trong khi trông họ giống....

– Những kẻ mạo danh David Bowie. – Oliver chốt.

– Cảm ơn, Ollie. Tôi sẽ đi cùng Elton John. – Nick cười đồng lõa.

Cứ như thể theo hiệu lệnh ngầm nào đó, đèn trong nhà kho tối dần và các cửa khoang hàng phía sau sân khấu bắt đầu kéo lên, để lộ ra một hàng những chiếc phà trắng tinh đang đợi bên bờ cảng. Những ngọn đuốc bập bùng soi đường tới cầu cảng, và một hàng các anh chàng mặc trang phục thủy thủ Thụy Điển đứng đó sẵn sàng hướng dẫn khách lên phà. Cả đám đông ồ lên tán thưởng.

– Một màn hứa hẹn nữa kìa. – Oliver vui vẻ nói.

– Anh nghĩ chúng ta sẽ đi đâu? – Rachel hỏi.

– Em sẽ biết ngay thôi. – Nick nháy mắt nói.

Khi khách khứa đổ dồn lên cầu cảng, Astrid tìm lên chiếc phà chở nhóm khách quốc tế thay vì chiếc chở những người họ hàng thóc mách của mình. Cô đã bị hỏi “Michael đâu nhỉ?” quá nhiều lần và cô phát mệt phải nhắc lại như vẹt một lý do thanh minh nào đó. Trong lúc tựa người vào phần lan can ở phía đuôi chiếc phà, ngắm những con sóng sủi bọt khi phà rời khỏi cầu cảng, cô cảm thấy dường như có ai đó đang nhìn mình. Astrid quay lại và thấy Charlie Wu, người yêu cũ của cô, ở sàn trên. Charlie đỏ bừng mặt khi bị cô bắt quả tang đang nhìn cô chăm chú. Anh ngập ngừng một lát, rồi quyết định đi xuống.

– Lâu lắm không gặp em. – Anh cố nói vẻ hờ hững nhất có thể. Thực tế, đã gần mười năm kể từ cái ngày định mệnh Astrid ném một chai Frosty vào mặt anh ở bên ngoài tiệm Wendy trên Đường Orchard.

– Vâng. – Astrid nói với nụ cười hối lỗi. Cô thăm dò anh một lúc, nghĩ rằng anh trông điển trai hơn với chút già dặn. Cặp kính không gọng rất hợp với anh, thân hình lêu đêu của anh đã mập ra, và những vết sẹo mụn trứng cá từng là vấn đề giờ khiến khuôn mặt anh có vẻ phong trần lãng tử. – Cuộc sống của anh thế nào? Mấy năm trước anh chuyển sang Hong Kong thì phải?

– Anh không có gì phải phàn nàn. Công việc quá bận, nhưng ai chẳng thế phải không? – Charlie suy tư.

– Ôi, đâu phải ai cũng nắm giữ công ty công nghệ số lớn nhất châu Á đâu. Chẳng phải giờ người ta gọi anh là Steve Jobs châu Á à?

– Ừ, rất không may. Đôi giày quá khổ! – Charlie lại nhìn cô, không biết phải nói gì. Cô trông thật đẹp trong bộ sườn xám màu lục nhạt. Thật kỳ cục là bạn thường rất thân thiết với ai đó trong nhiều năm, nhưng giờ lại cảm thấy cực kỳ lóng ngóng bên họ. – Anh nghe nói em lấy một anh chàng quân nhân tài giỏi nào đó và có một con trai.

– Vâng, Cassian... cháu lên ba rồi, – Astrid đáp, nói tiếp luôn, – và giờ chồng em làm việc trong ngành công nghệ như anh. Anh ấy phải đi Trumg Quốc vào phút cuối cùng để xử lý chuyện trục trặc hệ thống gì đó. Và anh cũng có một cháu trai và một cháu gái rồi phải không?

– Không, là hai con gái. Vẫn chưa có con trai, làm mẹ anh sốt ruột lắm. Nhưng anh Rob nhà anh có ba con trai, nên bà cũng nguôi ngoai.

– Thế còn vợ anh? Tối nay chị ấy có đến đây không? – Astrid hỏi.

– Không, không, anh là người đại diện duy nhất cho cả nhà. Em biết đấy, họ mời có tám trăm tám tám khách, cho nên anh nghe nói trừ phi em là người trong nhà, nguyên thủ, hoặc hoàng thân, nếu không vợ chồng cũng không được mời.

– Vậy à? – Astrid cười. Mình cư xử với Charlie tệ quá. Anh ấy không đáng bị cười cợt như thế, nhưng hồi đó ai cũng gây sức ép rất lớn với mình về chuyện lấy con trai Wu Hao Lian. Một sự im lặng vụng về, nhưng rất may họ được gỡ bí nhờ tiếng ồ lên ngạc nhiên của đám đông. Chiếc phà đang tiến nhanh tới một trong những hòn đảo nằm ở rất xa, và dần dần hiện ra thứ trông như một cung điện pha lê lấp lánh lọt giữa khu rừng rậm rạp. Charlie và Astrid chăm chú nhìn đầy kinh ngạc khi toàn bộ quần thể kia dần hiện rõ.

Đại sảnh đãi tiệc rộng như nhà thờ lớn gồm những vòm kính hình thang rất lớn dường như được hợp lại thành một cánh rừng rậm nhiệt đới. Những cái cây mọc ra từ một vài ô kính, trong khi lại có những cây được chứa ngay bên trong những tấm kính được tạo góc rất ấn tượng. Giao cắt với cấu trúc chính là những sân trời có bao lơn bố trí ở những cao độ khác nhau, với rất nhiều hoa và dây leo nhiệt đới mọc trùm lên mỗi sân trời. Toàn bộ nơi này trông như một Vườn treo Babylon của thời tương lai, và đứng trên lối đi dạo ở bến cảng – với một hàng cột đá trầm tích travertine trải ra hai cánh – là Colin và Araminta, cùng mặc đồ trắng, vẫy tay chào đón quan khách.

Astrid nhìn họ một thoáng và nói, nhái kiểu ngữ điệu Latin chết người: – Chào mừng tới Đảo Fantasy!

Charlie cười. Anh đã quên mất khiếu hài hước kỳ lạ của cô.

– Em đoán đây là cách người ta chi bốn mươi triệu cho một đám cưới. – Astrid nhận xét.

– Ồ, vụ này phải tốn hơn bốn mươi triệu ấy chứ. – Charlie nói.

Araminta, trong bộ váy lụa the trắng xếp nếp với những dải băng dài đính những mắt kim cương và vàng vắt chéo qua người, chào đón khách khứa của mình. Tóc cô được búi cao thành một cuộn những bím tóc cầu kỳ và trang trí kim cương, ngọc trai baroque, và đá mặt trăng. Khi chiếc váy căng phồng quanh người cô trong gió đại dương, cô có thể bị nhầm với một nữ thần Etruria. Đứng bên cạnh cô, trông hơi mệt mỏi do những lễ nghi suốt cả ngày, là Colin trong bộ lễ phục lụa trắng.

Nhìn qua đám đông, Araminta hỏi Colin: – Anh có nhìn thấy chị Astrid ở đâu không?

– Anh đã nhìn thấy các anh em của chị ấy rồi, nhưng chưa thấy chị ấy. – Colin trả lời.

– Cho em biết khi anh thấy chị ấy nhé, – em cần biết chị ấy mặc gì tối nay!

– Anh thấy chị Astrid đang từ phà thứ ba lên bờ. – Colin thông báo.

– Alamak, chị ấy mặc sườn xám! Sao chị ấy không mặc một trong những bộ sang trọng nức tiếng của chị ấy nhỉ? – Araminta thở dài.

– Anh nghĩ trông chị ấy rất đẹp, và bộ sườn xám có lẽ được may tay đấy –

– Nhưng em đợi xem chị ấy sẽ mặc của nhà thiết kế nào! Em rất vất vả với buổi tiếp đón này, thế mà chị ấy chẳng buồn bỏ công sức. Thế thì đám cưới này còn ý nghĩa đếch gì nữa? – Araminta than vãn.

Khi những người khách cuối cùng lên bờ, phần mặt tiền pha lê được chiếu sáng của đại sảnh bữa tiệc đột nhiên biến đổi sang sắc đỏ tía. Tiếng nhạc New Age bùng lên từ cánh rừng xung quanh, và đám cây cối đều ngập trong thứ ánh sáng màu vàng. Rất chậm rãi, gần như không cảm nhận được, những sợi vàng từ trên vòm cây rậm rịt buông xuống. Quấn kín trong những sợi vàng này như nằm trong kén là những diễn viên nhào lộn toàn thân được sơn màu vàng. – Ôi Chúa ơi – tôi nghĩ là Đoàn xiếc Soleil! – khách khứa bắt đầu rì rầm đầy phấn khích. Khi những diễn viên nhào lộn bắt đầu tỏa ra và xoay tròn quanh những sợi dây nhẹ nhàng như những con vượn cáo, đám đông vỗ tay nồng nhiệt.

Kitty nhảy choi choi như một đứa trẻ tăng động.

– Có vẻ cô rất thích. – Oliver nói, len tới cạnh cô ta và nhận thấy có vẻ ngực cô ta không nẩy một cách tự nhiên trong bộ váy ren màu lam ngọc. Anh cũng nhận thấy cô ta dát một lớp nhũ óng ánh mỏng lên người. Kết hợp quá tệ, anh ta nghĩ.

– Tôi rất mê Đoàn xiếc Soleil! Lần nào họ biểu diễn ở Hong Kong tôi cũng đi xem. Giờ tôi phải thuê những diễn viên nhào lộn này tới đám cưới của mình mới được.

– Chúa ơi, đắt lắm đấy. – Oliver nói, vẻ vô cùng kinh hãi.

– Ồ, anh Alistair có thể giải quyết được. – Kitty hớn hở đáp.

– Cô nghĩ vậy à? Tôi không thấy Alistair làm ăn được cho lắm với phim ảnh.

– Ơ hay, anh không nghĩ bố mẹ anh ấy sẽ trả tiền đám cưới à? – Kitty nói trong khi chăm chú nhìn những diễn viên nhào lộn vàng chói đang kết lại, dần hình thành một vòm cung người.

– Cô đùa chắc? – Oliver hạ giọng nói tiếp. – Cô không biết mẹ anh ta nghèo rớt à?

– Vậy sao?

– Cô chưa bao giờ đến căn hộ của họ ở Đường Robinson à?

– Ơ... chưa. Tôi chưa được mời.

– Có thể vì Alistair quá xấu hổ không muốn nói với cô. Đó là một căn hộ ba phòng ngủ rất xoàng xĩnh. Alistair phải chung phòng ngủ với anh trai cho tới tận khi học đại học. Tôi đã tới đó năm 1991, có mấy cái thảm nhà tắm hoa màu vàng trong nhà vệ sinh. Và tháng trước khi tôi trở lại đó, mấy cái thảm tắm hoa vẫn còn nguyên, ngoại trừ giờ hoa đã đổi sang màu xám.

– Thật á? – Kitty nói vẻ không tin nổi.

– Ôi chà, nhìn mẹ anh ấy xem. Cô nghĩ bà ấy mặc những bộ váy từ những năm tám mươi là có mục đích à? Bà ấy mặc để tiết kiệm tiền đấy.

– Nhưng tôi nghĩ bố Alistair là bác sĩ nổi tiếng? – Kitty bối rối.

Oliver ngừng lại. Ơn Chúa là có vẻ cô ta không biết về bất động sản thật sự rất lớn của nhà Cheng. – Cô không biết là bây giờ bảo hiểm sai sót trong chữa bệnh tốn kém thế nào à? Bác sĩ không kiếm được nhiều tiền như cô nghĩ đâu. Cô có biết để ba đứa con học ở nước ngoài tốn kém thế nào không? Eddie học ở Cambridge, Cecilia sang UBC [143*] , còn Alistair, – ờ, cô biết Alistair rất lâu mới tốt nghiệp Đại học Sydney mà. Nhà Cheng chi hầu hết tiền tiết kiệm của họ cho việc học hành của con cái đấy.

[143] Đại học British Columbia ở Vancouver, vẫn được người địa phương gọi là Đại học Tỷ phú Hoa (University of a Billion Chinese).

– Tôi chẳng hề biết.

– Và cô biết chú Malcolm thế nào chứ. Chú ấy là người Quảng Đông truyền thống đấy, – có bao nhiêu tiền của đều sẽ dành cho con cả hết.

Kitty im lặng, và Oliver cầu mong mình không làm quá.

– Nhưng dĩ nhiên, tôi biết chuyện này không quan trọng với cô. – Anh ta nói thêm. – Cô đang yêu, và cô thật sự không cần Đoàn xiếc Soleil biểu diễn ở đám cưới của mình, phải không? Ý tôi là cô sẽ ngắm nhìn gương mặt cún con đáng yêu của Alistair mỗi buổi sáng sau này. Điều ấy đáng giá hơn tất cả tiền bạc trên đời này, nhỉ?