← Quay lại trang sách

Chương VII ĐƯỜNG BELMONT - SINGAPORE, 1 THÁNG 3, 2013

Người đàn ông, với khẩu súng trong tay, gõ gõ vào cửa kính đen chiếc Bentley Arnage của Carol Tai. “Làm ơn hạ cửa kính xuống.” - Anh ta nói một cách thô lỗ.

Khi cửa sổ vừa hạ xuống, người đàn ông nhìn vào trong xe, cẩn thận xem xét Carol và Eleanor Young đang ngồi phía sau.

“Làm ơn cho xem thiệp mời.” - Anh ta nói tiếp, xoè bàn tay đeo găng Kevlar. Carol đưa ra mấy chiếc thẻ kim loại.

“Vui lòng mở túi xách của các vị để sẵn sàng kiểm tra khi tới lối vào.” - Người đàn ông hướng dẫn, ra hiệu cho người tài xế của Carol lái xe đi. Sau khi vượt qua hàng rào an ninh, họ thấy mình hoà vào một hàng những chiếc sedan đời mới khác đang nối đuôi nhau cố gắng tiến về phía ngôi nhà với cửa trước được sơn màu đỏ trên đường Belmont.

“Ôi trời, nếu mà tôi biết trước được là lay chay 56* như thế này, tôi sẽ không thèm đến đâu.” - Carol than phiền.

“Tôi đã nói với bà rằng nó không đáng để chúng ta phải đau đầu như này.” - Eleanor nói, nhìn chằm chằm vào dòng xe kẹt cứng và nghĩ về bữa tiệc trà trang sức của bà Singh vào mấy ngày trước. Gayatri Singh, con gái út của một hoàng tử Ấn Độ, sở hữu một trong những bộ sưu tập đồ trang sức huyền thoại của Singapore, nói rằng bà có hai đối thủ là Lee Yong Chien và Shang Su Yi. Mỗi năm bà sẽ về thăm Ấn Độ và trở lại với cả loạt các nữ trang mới được thừa hưởng từ người mẹ ngày càng già của mình. Bắt đầu từ những năm 1960, bà đã bắt đầu mời những người bạn thân thiết của mình – các phụ nữ tới từ những gia đình ưu tú của Singapore – tới thưởng thức tiệc trà để “ăn mừng” cho những món trang sức không giá trị lắm của bà.

“Không khí những buổi tiệc trà trước đây của bà Singh thật thoải mái. Chỉ có những người phụ nữ đẹp đẽ mặc sari ngồi quanh trong phòng khách. Mọi người lần lượt xem các món trang sức của bà Singh trong khi tán gẫu và nhâm nhi những đồ ngọt của Ấn Độ.” - Eleanor nhớ lại.

Carol quan sát một hàng dài những người đang cố đợi để được đi qua cửa trước. “Trời ạ, mấy người phụ nữ ăn mặc như thể họ đang chuẩn bị đi dự tiệc Cocktail kia là ai vậy?”

“Họ đều là những người mới. Những kẻ chưa ai từng được nghe đến – chủ yếu là người Chindos 57* .” - Eleanor khịt mũi.

Kể từ khi bà Singh bị mất hứng trong việc đếm số cara và bắt đầu dành nhiều thời gian ở Ấn Độ để học kinh thánh Vedic, con dâu của bà là Sarita – một cựu nữ diễn viên Bollywood – đã đảm trách công việc này, và từ tiệc trà ấm cúng cô đã phát triển nó lên thành một buổi triển lãm từ thiện cao cấp với mục đích quyên góp cho bất cứ vấn đề gì có thể. Sự kiện này được các tạp chí báo ảnh hết sức quan tâm, và bất kỳ ai có khả năng trả lệ phí vào cửa đắt đỏ đều được trao cho đặc quyền bước vào căn biệt thự kiểu mới vô cùng sang trọng của bà Singh và nhìn ngắm bộ sưu tập nữ trang khá phù hợp với một số triển lãm theo chủ đề đặc biệt ngày nay.

Chương trình năm nay được dành cho các tác phẩm đặc biệt của nghệ nhân kim hoàn nổi tiếng người Na Uy - Tone Vigeland, và giống như Lorena Lim, Nadine Shaw và Daisy Foo đang nhìn chăm chú vào tủ kính trong phòng trưng bày được cải tạo từ phòng đánh bóng bàn cũ trước đây, Nadine không thể không biểu lộ sự khiếp đảm của mình. “Trời đất, ai mà muốn nhìn thấy cả mấy cái gow sai 58* của những người Bắc Âu này? Tôi cứ nghĩ mình sẽ được thấy một vài món đồ trang sức của bà Singh chứ.”

“Nói nhỏ thôi! Cái người ang moh 59* ở phía kia là người phụ trách đấy. Rõ ràng là cô ấy đến từ bảo tàng Austin Cooper Design ở Newyork.” - Lorena cảnh báo.

“Ây da, dù có là Anderson Cooper tôi cũng chả quan tâm! Ai mà muốn bỏ ra tận năm trăm đô cho một chiếc vé chỉ để xem đống đồ trang sức làm từ gỉ móng tay, tôi muốn đến để xem những viên hồng ngọc có kích thước bằng cả quả chôm chôm kia.”

“Nadine nói đúng. Quả là lãng phí tiền bạc, mặc dù chúng ta nhận được những tấm vé miễn phí từ ngân hàng OCBC của tôi.” - Daisy nói.

Ngay lúc đó, Eleanor bước vào phòng trưng bày, nheo mắt vì ánh đèn quá rực rỡ khiến bà ngay lập tức phải đeo kính râm.

“Eleanor!” - Lorena ngạc nhiên nói. “Tôi không biết bà cũng đến đây!”

“Tôi không có ý định, nhưng Carol nhận được mấy tấm vé từ nhân viên ngân hàng UOB của bà ấy, và bà ấy thuyết phục tôi tới đây. Bà ấy muốn được vui vẻ lên.”

“Bà ấy ở đâu rồi?”

“Trong nhà vệ sinh chứ đâu. Bà biết là bà ấy bị yếu bàng quang mà.”

“Chà, nhưng ở đây cũng chả có gì để làm cho bà ấy vui vẻ lên được, trừ khi bà ấy muốn xem mấy đồ trang sức có thể làm người đeo mắc uốn ván.” - Daisy trả lời.

“Tôi đã nói với Carol là việc này chỉ làm lãng phí thời gian thôi! Dạo này, Sarita Singh chỉ muốn gây ấn tượng với đám bạn bè nghệ sĩ quốc tế của cô ta thôi. Ba năm trước, cô ta từng mời tôi, Felicity, và Astrid tới để xem đống đồ trang sức trong tang lễ thời Victoria. Chả có gì ngoài hổ phách đen và trâm cài làm từ tóc của người chết. Hak sei yen ! 60* Chỉ mỗi Astrid là đánh giá cao nó.”

“Để tôi nói cho bà biết điều gì khiến tôi đánh giá cao ngay lúc này, – chính là chiếc túi Birkin mới của bà đấy! Tôi chưa bao giờ nghĩ bà sẽ mua nó. Chẳng phải bà đã nói rằng chỉ có người đại lục mới mang túi xách như thế sao?” - Nadine hỏi.

“Bà nói rất đúng, – đây là một món quà từ bà Bao Shaoyen.”

“Wah, ah nee bo miah! 61* Tôi đã nói với bà rằng gia đình đó rất giàu có mà.” - Daisy nói.

“Chà, bà nói đúng, gia đình Bao giàu tới mức vượt xa cả tưởng tượng của tôi. Lạy Chúa, tôi đã chứng kiến cái cách mà họ tiêu tiền mấy tháng nay khi họ ở đây! Nadine, nếu bà nghĩ Francesca nhà bà đã là chi tiêu phung phí thì bà nên trông thấy cách Carlton đốt tiền. Tôi chưa bao giờ thấy một anh chàng bị ám ảnh bởi mấy chiếc xe như thế trong đời! Lúc đầu mẹ cậu ta thề sẽ không bao giờ để cậu ta đặt chân vào bất cứ chiếc xe thể thao nào nữa, nhưng mỗi lần tôi đến đó lại có một chiếc xe mới được chưng tại nhà để xe trên cao của họ. Hình như cậu ấy còn vận chuyển chúng về Trung Quốc nữa. Cậu ấy tuyên bố sẽ kiếm được đống lợi nhuận kếch xù bằng cách bán chúng cho bạn bè của mình.”

“Chà, nghe có vẻ như Carlton đã hồi phục rất tốt!” - Lorena nói.

“Đúng vậy, cậu ấy thậm chí còn không cần dùng nạng nữa. À, trong trường hợp bà vẫn nghĩ rằng muốn mai mối cậu ta cho Tiffany, bà nên dừng lại. Có lẽ cậu ấy đã có bạn gái rồi. Một cô người mẫu hay gì đó, – cô ta sống ở Thượng Hải nhưng thường bay qua đây để thăm cậu ấy vào mỗi cuối tuần.”

“Carlton thực sự rất đẹp trai và sáng giá, nên dĩ nhiên sẽ có cả hàng dài các cô gái cố gắng tiếp cận cậu ấy thôi.” - Nadine nói.

“Cậu ấy đúng là rất tiềm năng, và tôi có thể hiểu được tại sao Shaoyen lại mất ngủ vì con trai mình như thế. Bà ấy nói với tôi rằng vài tháng vừa qua là thời gian thư giãn nhất mà bà ấy có được trong nhiều năm trở lại đây. Bà ấy còn sợ rằng một khi Carlton đã hoàn toàn bình phục và họ trở về Trung Quốc, sẽ rất khó để quản lý cậu ấy.

Hạ giọng, Lorena hỏi, “Nhân tiện nhắc tới Trung Quốc, bà đã gặp ông Wong chưa?”

“Dĩ nhiên, Ầy dà, ông Wong đó tăng cân nhiều quá. Tôi nghĩ việc điều tra bí mật đúng là zheen ho seng lee .” 62*

“Vậy mọi chuyện đều tốt đúng không? Bà đã đọc qua hồ sơ chưa?”

“Tôi đọc rồi. Và bà sẽ không tin những điều mà tôi biết về gia đình Bao đâu.” - Eleanor nói với một nụ cười mỉm.

“Gì? Gì thế?” - Lorena hỏi, nghiêng người lại gần hơn.

Ngay lúc đó, bà Carol bước vào phòng trưng bày và đi thẳng tới chỗ Lorena và Eleanor. “Trời ạ, có một hàng dài trước nhà vệ sinh. Buổi triển lãm thế nào?”

Daisy nắm lấy cánh tay bà ta và nói, “Tôi nghĩ là có nhiều thứ để xem trong jambun 63* hơn là buổi triển lãm này. Qua bên kia xem đồ ăn có ổn hơn không. Tôi hi vọng họ có bánh gối chiên cay.”

Khi những người phụ nữ kéo nhau đi xuống lối dẫn tới phòng ăn, họ gặp một phụ nữ Ấn Độ với mái tóc bạc trắng mặc một bộ sari màu da đơn giản đi ra từ một căn phòng. “Eleanor Young phải không, trông bà thật là bí hiểm với chiếc kính râm đó?” Người phụ nữ hỏi với giọng du dương đầy thanh nhã.

Eleanor vội bỏ kính ra trả lời. “À, bà Singh! Tôi không hề biết là bà đã trở về thành phố.”

“Vâng, vâng. Tôi chỉ cố tránh khỏi đám đông ồn ào thôi. Dạo này cụ Su Yi thế nào rồi? Tôi đã bỏ lỡ buổi tiệc Chap Goh Meh 64* của bà ấy.”

“Mẹ tôi vẫn khoẻ.”

“Tốt, tốt. Tôi rất muốn tới thăm cụ từ lúc tôi trở về từ Cooch Behar, nhưng từ bấy tới nay tôi vẫn đang bị lệch múi giờ quá. Nicky thì sao rồi? Cậu ấy có về ăn tết không?”

“Năm nay thì không.” - Eleanor nói, nở một nụ cười gượng gạo.

Bà Singh trao cho Eleanor một cái nhìn đầy cảm thông. “Chà, tôi nghĩ là cậu ấy sẽ về vào năm tới.”

“Vâng dĩ nhiên rồi.” - Eleanor nói, và bắt đầu giới thiệu những người phụ nữ với nhau. Bà Singh gật đầu ân cần chào mọi người. “Mọi người có thấy thú vị với buổi triển lãm của con dâu tôi không?”

“Nó rất thú vị.” - Daisy nói.

“Thành thật mà nói, tôi thích những buổi triển lãm ngày xưa khi bà chỉ trưng bầy bộ trang sức của riêng bà hơn.” - Eleanor trả lời một cách liều lĩnh.

“Đi với tôi nào.” - Bà Singh nói với một nụ cười bí hiểm. Bà dẫn những người phụ nữ lên một cầu thang phía sau và đi xuống một lối đi khác treo đầy những bức chân dung về thời kỳ đế quốc Mughal của hoàng gia Ấn độ trong khung cổ mạ vàng. Chẳng mấy chốc, họ đến một cánh cửa trang trí công phu khảm ngọc lam và vỏ trai, được một cảnh sát người Ấn bảo vệ. “Đừng nói với Sarita, nhưng tôi quyết định tổ chức riêng một buổi party của mình.” - Bà nói và đưa tay mở cánh cửa.

Bên trong có lẽ là phòng khách riêng của bà Singh, một không gian thoáng đãng mở ra một hàng hiên xanh mát với những cây chanh um tùm. Một người quản gia mang ra những tách trà Ấn Độ bốc hơi nghi ngút, trong khi một nhạc công đàn sitar ngồi trong góc đang chơi một giai điệu nhẹ nhàng, say mê. Một số người phụ nữ mặc những bộ sari lóng lánh đang ngả người trên mấy chiếc trường kỷ màu tím đậm, ăn món ladoos ngọt ngào, trong khi những người khác lại đang ngồi bắt chéo chân trên thảm lụa Kashmir và chiêm ngưỡng những đồ trang sức hàng nối hàng trong những khay nhung màu xanh lá cây lớn ở giữa sàn. Khung cảnh làm người ta liên tưởng tới bữa tiệc pajama trong hầm của Harry Winston vậy.

Hàm của Daisy và Nadine như chực rớt xuống và ngay cả Lorena – người có gia đình sở hữu cả một chuỗi các cửa hàng kim hoàn quốc tế cũng không thể không bị ấn tượng với sự đa dạng và tuyệt vời của bộ sưu tập này. Tính sơ cũng thấy được đống đồ trang sức trước mặt họ phải có giá tới hàng trăm triệu đô la.

Bà Singh bước vào phòng như một cơn gió nhẹ, với tà áo dài quét đất. “Vào đi các quý cô. Đừng xấu hổ, cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”

“Bà chắc chứ?” - Nadine hỏi, trống ngực đập thình thịch.

“Vâng, vâng. Về đồ trang sức quan điểm của tôi khá giống tư tưởng của Elizabeth Taylor. Đồ trang sức nên được đeo lên người và tận hưởng nó, chứ không phải để nhìn ngắm sau lớp kính.”

Trước khi bà Singh có thể kết thúc câu nói của mình, Nadine theo bản năng đã vồ lấy một trong những sợi dây chuyền lớn nhất được trưng bày – là một vòng đeo cổ gồm 12 chuỗi ngọc trai và các viên kim cương cỡ đại. “Ôi Chúa ơi, sợi dây chuyền này thật khủng quá!”

“Đúng thế, quả là có chút ngớ ngẩn. Có thể bà không tin nhưng Garrard đã chế tác nó cho ông nội của tôi nhân lễ kỷ niệm của Nữ hoàng Victoria, lúc đó ông ấy nặng cỡ tạ rưỡi, chuỗi hạt này phủ lên toàn bộ bụng khi ông đeo chúng. Nhưng bây giờ thì làm gì có ai dám đeo một thứ như thế lên người khi ra ngoài chứ?” - Bà Singh nói trong khi cố gắng để cài khoá chiếc vòng ngọc trai khổng lồ một cách kỳ quặc phía sau cổ của Nadine.

“Nhìn này!” - Nadine hào hứng nói, có một chút nước rãi xuất hiện ở khoé miệng khi bà nhìn chằm chằm vào hình ảnh của mình trong tấm gương lớn. Toàn bộ thân hình của bà ấy bị bao phủ trong kim cương và ngọc trai.

“Chỉ cần đeo nó trên người khoảng hơn mười lăm phút là cô sẽ bị đau lưng ê ẩm đấy.” - Bà Singh cảnh báo.

“Ồ, điều đó cũng đáng giá mà!” - Ngực Nadine đập phập phồng khi tiếp tục đeo thử một chuỗi hồng ngọc với các viên lớn.

“Tôi thích cái này.” - Daisy nói và lấy ra một chiếc trâm tinh tế hình lông công được khảm bằng ngọc lưu ly, ngọc lục bảo và ngọc bích, giống y chang màu lông công thật.

Bà Singh mỉm cười. “Đó là của mẹ tôi. Thương hiệu Cartier thiết kế riêng cho bà ấy vào đầu những năm 1920. Tôi nhớ bà đã cài nó lên tóc của mình!”

Hai cô hầu gái bước vào mang theo một tô gulab jamun 65* mới nấu, và các quý bà bắt đầu thưởng thức món ăn ngọt ngào ở góc của căn phòng. Chỉ với hai miếng, Carol đã hoàn thành món tráng miệng của mình, sau đó nhìn vào chiếc bát bằng bạc một cách thất vọng. “Tôi cứ nghĩ những điều này sẽ làm cho tôi hạnh phúc hơn, nhưng đáng ra tôi nên đi nhà thờ mới phải.”

“Ây da, có chuyện gì vậy, Carol?” - Lorena hỏi.

“Nghĩ mà xem, lah. Nó là con trai của tôi. Thế mà kể từ khi Dato chết, tôi gần như không gặp hay nghe được tin tức gì từ Bernard. Cứ như thể tôi không còn trên cõi đời này nữa vậy. Từ lúc cháu gái tôi sinh đến giờ, tôi mới chỉ được gặp đúng hai lần – lần đầu tại bệnh viện Gleneagles và lần thứ hai khi bọn nó về dự đám tang của Dato. Bây giờ Bernard thậm chí còn không thèm gọi lại cho tôi. Cô giúp việc nói với tôi rằng thằng bé vẫn ở Macau nhưng vợ của nó thì thường bay khắp nơi suốt. Con của nó mới chỉ ba tuổi nhưng đã bị bỏ mặc! Hàng tuần mỗi khi tôi mở các tờ báo ra là chỉ bắt gặp các tin tức về mấy buổi tiệc tùng của cô ta, hay tin về việc cô ta lại mua sắm thêm thứ gì mới. Các bà đã nghe về chuyện cô ta mua mấy bức tranh có giá tới gần hai trăm triệu đô chưa?”

Daisy nhìn một cách đầy cảm thông. “Ài da, Carol, tôi đã phải mất nhiều năm để học được cách bỏ ngoài tai và bơ đi mấy chuyện về việc đốt tiền của con tôi. Wah mai chup. 66* Bà cứ để cho chúng nó tự thân vận động. Rồi chúng nó sẽ đủ khả năng để lo liệu.”

“Nhưng đó cũng chính là điều mà tôi lo lắng, – chúng không thể tự lo liệu được. Tôi không hiểu chúng đã lấy được số tiền này từ đâu?”

“Chẳng phải là Bernard đã được thừa hưởng lại toàn bộ việc kinh doanh sau khi Dato chết sao?” - Nadine hỏi, bất chợt cảm thấy câu chuyện của Carol trở nên thú vị hơn mấy thứ vàng bạc đá quý mà bà đang cầm.

“Dĩ nhiên là không. Bà nghĩ rằng chồng tôi ngu ngốc tới mức trao hết quyền hành cho Bernard trong khi tôi vẫn còn sống sờ sờ ra sao? Ông ấy biết thằng giặc giời đó sẽ dám bán đi ngôi nhà của tôi đang ở và đuổi tôi ra ngoài đường sống. Sau khi Bernard chạy sang Las Vegas để kết hôn cùng Kitty, Dato đã rất giận dữ. Ông ấy cấm tất cả mọi người không được đưa cho Bernard bất cứ khoản tiền nào và khoá hoàn toàn các ngân quỹ ủy thác của mình. Thằng bé không được chạm vào các khoản vốn mà chỉ được hưởng lợi tức hàng năm.”

“Vậy làm thế nào để hai đứa nó có thể mua được mấy bức tranh đó?” - Lorena hỏi.

“Có lẽ chúng phải trả bằng thấu chi. Tất cả các ngân hàng đều biết rằng thằng bé rồi sẽ được thừa kế một khoản khổng lồ, vì vậy họ sẽ sẵn lòng cho nó vay mượn ngay bây giờ.” - Eleanor đưa ra lời phỏng đoán trong khi ngắm nghía một con dao găm Ấn Độ khảm đá quý.

“Ầy dà, thật là mất mặt! Tôi không thể tưởng tượng được việc con trai mình vay nợ ngân hàng!” - Carol rên rỉ.

“Chà, nếu như bà chắc chắn là cậu ấy không có tiền thật, thì tôi có thể đảm bảo vợ chồng cậu ấy sẽ làm như thế. Phillip cũng có một ông anh họ từng làm như thế. Ông ta sống như Sultan của Brunei, và chỉ khi cha của ông ta qua đời thì mới vỡ lẽ rằng ông ta đã thế chấp nhà và mọi thứ để phục vụ cho cuộc sống xa hoa của mình và hai cô người tình – một ở Hong Kong và một ở Đài Bắc!” - Eleanor nói.

“Bernard không hề có tiền. Thằng bé chỉ có khoảng 10 triệu một năm để sống.” - Carol khẳng định.

“Vậy chắc chúng phải vay nợ rất nhiều rồi, bởi vì Kitty hiện đang chi tiêu như một siow tsah bor 67* .” - Daisy nói. “Bà đang nghịch cái gì thế, Elle?”

“Nó là một con dao găm Ấn Độ kì lạ.” - Eleanor trả lời. Món đồ bà Eleanor đang cầm là một con dao găm hai đầu đựng trong một vỏ bao nạm những viên đá quý nhiều màu sắc và khi Eleanor hất nhẹ chốt để mở một đầu, một con dao nhỏ sắc bén trượt ra. Nhìn quanh tìm chủ nhà, bà nói tiếp, “Bà Singh, hãy kể cho tôi nghe về thứ vũ khí nhỏ đáng yêu này đi.”

Bà Singh lúc đó đang ngồi trong góc kế bên chiếc trường kỷ để trò chuyện với một vị khách khác, ngoái lại nhìn một lúc.

“Ồ, nó không phải là vũ khí đâu. Nó là một vật phẩm tôn giáo Hindu rất cổ xưa. Cẩn thận đừng mở nó ra nhé Eleanor, nó là một điềm xấu! Thực ra thì bà không nên chạm vào nó. Có một linh hồn tà ác đang bị giam cầm trong đó bởi hai con dao, và một sự bất hạnh vô cùng lớn sẽ giáng xuống đầu đứa con đầu lòng của bà nếu bà giải phóng cho nó. Mà không ai trong chúng ta muốn điều xấu xảy ra với Nicky thân yêu phải không? Vậy nên hãy tránh xa nó ra.”

Những người phụ nữ thất kinh nhìn, trong khi Eleanor, lần đầu tiên trong đời, hoảng sợ không thốt nên lời.