← Quay lại trang sách

Chương VIII DIAMOND BALLROOM, KHÁCH SẠN RITZ-CARLTON - HONG KONG, 7 THÁNG 3, 2013

CHUYÊN MỤC “XÃ HỘI THƯỢNG LƯU” CỦA TẠP CHÍ PINNACLE

Thực hiện bởi Leonardo Lai

Đêm qua, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đã góp mặt và thắp sáng lễ kỷ niệm thường niên lần thứ 15 của Tiệc Khiêu Vũ Đỉnh Cao Quỹ Ming Foudation. Đây là một sự kiện phi lợi nhuận do Connie Ming, người vợ đầu tiên của người giàu thứ nhì Hong Kong Ming Ka-Ching, tổ chức và những tấm vé trị giá 25.000 đô la Hong Kong cho mỗi ghế ngồi năm nay được bán rất nhanh sau khi có nguồn tin rằng Nữ công tước xứ Oxbridge, em họ của nữ hoàng Elizabeth Đệ Nhị, sẽ tham dự, và rằng Bộ Tứ Thiên Vương 68* cũng sẽ có mặt để biểu diễn cùng ca sĩ huyền thoại Tracy Kuan, người nhận được giải cống hiến Đỉnh Cao năm nay.

Chủ đề năm nay là “Nicholas và Alexandra” - một cặp vợ chồng lãng mạn nhưng yểu mệnh của hoàng gia Nga, và thật không có khung cảnh nào hoàn hảo hơn phòng khiêu vũ của khách sạn Ritz-Carlton nằm trên tầng 3 của toà nhà cao bậc nhất Hong Kong. Các vị khách đến để tìm không gian được tái hiện của “Mùa đông ở St. Petersburg” với một khoảng rộng mênh mông trên trần nhà được treo kín các viên pha lê Swarovski. Những cây bạch dương được bao phủ trong “tuyết” và những quả trứng Phục Sinh cao ngất được đặt giữa các bàn. Oscar Liang, một kẻ lập dị trong làng ẩm thực Quảng Đông, vượt lên giới hạn bản thân bằng món thịt lợn kiểu Ekaterinburg ngon lành và đầy sáng tạo của mình – lợn sữa được nhồi tỷ mẩn lỗ chỗ bằng nấm truffle và vàng lá sau đó được quăng thẳng xuống một máng dẫn xuống hầm chứa để tẩm rượu trước khi quay trên những hạt cà phê Nga.

Trong khung cảnh thần kỳ đó, giới quý tộc của Hong Kong đã mang đến những trang sức lộng lẫy nhất của mình. Quý bà chủ nhà Connie Ming đã đeo một viên kim cương màu vàng hoàng yến quý giá và mặc một chiếc áo choàng đính cườm đen trắng hiệu Oscar de la Renta; Ada Poon đeo viên hồng ngọc nổi tiếng của gia tộc Poon hài hòa với chiếc váy sang trọng may từ vải chiffon màu hồng hiệu Elie Saab, và ngôi sao lớn nhất Trung Quốc, Phạm Đình Đình, đã thu hút sự chú ý trong chiếc váy trắng mỏng tang với phần thắt lưng kiểu đế chế, chiếc váy này đã từng được mặc một lần bởi Audrey Hepburn trong bộ phim Chiến tranh và Hoà bình. Anh em nhà Kai đã tham gia vào một cuộc chiến (một lần nữa), và một cuộc khủng hoảng đã được xoay hướng khi bà Y. K. Loong bị đưa đến nhầm bàn nơi những đứa trẻ trong gia đình thứ hai của người chồng quá cố của bà đang ngồi (vụ kiện tụng tranh chấp tài sản bắt đầu được xử lại vào cuối tháng này). Nhưng tất cả dường như đã bị lu mờ hoàn toàn lúc Tracy Kuan tiến vào trên một chiếc xe trượt tuyết tuần lộc được kéo bởi tám nam người mẫu ở trần thân hình sáu múi nóng bỏng trong trang phục của dân Cossack. Tracy, trong bộ áo Cooxê bằng da màu trắng hiệu Alexander McQueen mê hoặc khán giả bởi phần hát cùng Bộ Tứ Thiên Vương. Lần này họ thực sự đã hát live.

Michael Teo vinh dự được trao giải dành cho doanh nhân của năm, gã khổng lồ công nghệ ăn ảnh lố bịch đã có một sự thành công nhanh chóng với lý do từng được nhắc đến rất nhiều lần. Sau khi giá cổ phiếu của công ty phần mềm nhỏ bé của gã bất ngờ tăng trưởng cao hơn cả núi Phú Sĩ hai năm về trước, Michael đã dùng số tiền thu được mở công ty đầu tư mạo hiểm của riêng mình, và đã giúp rất nhiều người mở ra những công ty khởi nghiệp công nghệ thành công nhất châu Á như Gong Simi, - một ứng dụng nhắn tin tiếng Anh Singapore. Nhưng câu hỏi lớn nhất của tôi là Michael đã giấu người vợ xinh đẹp người Singapore của mình ở đâu trong suốt thời gian qua? Astor Teo nhìn hoàn toàn hút hồn mọi người với đôi mắt nai to tròn và chiếc váy ren đen, mặc dù thế tôi nghĩ nên có nhiều hạt trang sức lấp lánh trên khuyên tai kim cương và ngọc màu xanh nước biển của cô ấy hơn. (Với số tiền khổng lồ mà chồng cô ấy kiếm được, đã đến lúc để cô ấy nâng cấp tủ đồ trang sức của mình!)

Ngài Francis Poon, người được trao giải Tấm Lòng Lương Thiện Đỉnh Cao, đã nhận được một sự ngạc nhiên lớn nhất tối đó khi phu nhân Bernard Tai (Hay còn được biết đến là ngôi sao nhạc nhẹ Kitty Pong trước đây), sau khi bị xúc động từ phần thuyết trình đầy cảm động của ngài ấy về nhiệm vụ cứu hộ y tế, đã vội vã lên sân khấu và gây sốc cho đám đông bằng cách công bố một món quà trị giá 20 triệu đô la cho quỹ của ngài Francis Poon! Bà Tai mặc một chiếc áo khoác chiếm sóng sân khấu của Guo Pei, trông như một viên ngọc lục bảo trị giá hàng tỷ đô la với tà áo dài quét đất làm bằng lông công. Nhưng có vẻ như bà ấy sẽ không cần tới bất kỳ chiếc lông nào để bay lên một tầm cao mới trong xã hội.

***

Astrid ngồi trong một chiếc ghế bành tại phòng chờ SilverKris của Sân bay Quốc tế Hong Kong, chờ giờ lên chuyến bay tới Los Angeles. Cô lấy iPad ra để kiểm tra e-mail lần cuối, và một tin nhắn xuất hiện tức thời.

CHARLIE WU: Rất vui được gặp em tối qua.

ASTRID LEONG TEO: Em cũng vậy.

CW: Hôm nay em dự định làm gì? Có thể ăn trưa cùng anh không?

ALT: Xin lỗi nhưng giờ em ở sân bay rồi.

CW: Lại một chuyến đi ngắn!

ALT: Vâng, đó là lý do mà em không gọi anh trước. Đây là chuyến bay một chiều tới LA.

CW: Chồng em sắp mua thêm một công ty tại thung lũng Silicon tuần này nữa sao?

ALT: Không, chồng em đã trở lại Singapore. Em đang trên đường tới California dự lễ cưới của Nicky tại Montecito. (Suỵt! Đây là một bí mật, và không ai trong gia đình biết được trừ em họ Alistair, em ấy sẽ đi cùng em.)

CW: Vậy cuối cùng Nicky cũng đã lấy cô gái mà mọi người không ngừng bàn tán mấy năm trước?

ALT: Vâng, là Rachel. Cô ấy rất tuyệt.

CW: Chuyển lời chúc mừng của anh tới cậu ấy nhé. Michael sẽ không tới dự đám cưới sao?

ALT: Sẽ rất đáng ngờ nếu cả hai bọn em cùng bay sang Mỹ ngay sau chuyến đi vừa rồi. Nhân tiện, anh ấy rất vui mừng vì được gặp anh tối qua. Rõ ràng là anh ấy là một fan hâm mộ lớn của anh và không ngờ rằng được em giới thiệu với anh.

CW: Cậu ấy có biết rằng chúng ta từng đính hôn không!?!?

ALT: Dĩ nhiên rồi, nhưng em không nghĩ rằng anh ấy lưu điều đó vào đầu cho tới tối qua. Anh ấy giới thiệu anh với hội công nghệ của mình, và anh ấy thực sự không tưởng tượng được rằng chúng ta biết nhau. Anh thực sự đã làm tăng sự tín nhiệm của em.

CW: Cậu ấy là một người tốt. Và chúc mừng lần nữa về giải thưởng mà cậu ấy đạt được. Cậu ấy thực sự có những bước đi rất thông minh.

ALT: Anh nên tự nói với anh ấy như thế! Mà tại sao tối qua anh trầm tĩnh vậy?

CW: Anh sao?

ALT: Anh hầu như không nói gì cả và kiểu như chỉ đợi để chuồn khỏi đó vậy.

CW: Anh gắng tránh mặt Connie Ming, bà ấy đang cố để giao cho anh bao tiêu buổi khiêu vũ vào năm tới? Và anh đoán là do anh không nghĩ rằng sẽ gặp em ở đó.

ALT: Tất nhiên em sẽ ở đó để hỗ trợ Michael!

CW: Ừ, nhưng anh nghĩ em sẽ không tới dự đêm từ thiện, đặc biệt là ở Hong Kong. Không phải quy tắc của gia đình em là không tham dự các sự kiện lớn này?

ALT: Bây giờ luật lệ đó đã thoải mái hơn khi em chỉ là một bà nội trợ nhàm chán. Khi em còn trẻ, ba mẹ em không muốn những bức ảnh của em xuất hiện khắp mọi nơi vì lý do an ninh có phần hoang tưởng của họ, và họ cũng không muốn em kết giao với đám đông tiệc tùng phóng đãng – mà mẹ gọi là “Thùng rác Trung Quốc Quốc Tế”.

CW: Những người như anh sao.

ALT: Ha ha!

CW: Tối qua thực sự rất tệ. Có rất nhiều người mà mẹ em sẽ không thể chấp nhận được.

ALT: Nó đâu có quá tệ.

CW: Thật sao? Anh thấy em ngồi ở bàn của Ada Poon.

ALT: Được rồi, em thú nhận – nó thực sự kinh khủng.

CW: Hahaha!

ALT: Ada và tai tai 69* của bà ấy hoàn toàn bơ em cả giờ đầu tiên.

CW: Em có nói với họ em tới từ Singapore?

ALT: Tiểu sử của Michael có trong chương trình và tất cả mọi người đều biết em là vợ của anh ấy. Em biết là người Hong Kong đã trở nên hơi nhạy cảm kể từ khi sân bay của Singapore được bình chọn là tốt nhất thế giới.

CW: Theo ý kiến của anh, bọn anh vẫn có khu mua sắm tốt hơn ở sân bay. Ai mà cần một rạp chiếu phim miễn phí hay một khu vườn phong lan khi mình có thể đi từ Loewe tới Longchamp chỉ với mươi bước chân? Dù sao thì lý do chính mà mấy người phụ nữ đó xa cách em là bởi vì em không tới nhà thờ St. Paul, nhà thờ St. Stephen hay Giáo phận. Họ hoàn toàn không biết được xếp hạng của em trong hệ thống phân cấp của họ.

AWL. Nhưng như thế thật thiếu lịch sự. Chúng ta đang ở trong một sự kiện từ thiện mà. Mấy người phụ nữ đó không ngừng khoe khoang về các khoản tiền phạt rất lớn mà họ phải trả cho các hoạt động bất hợp pháp của họ. Nó thật là chán ngắt. Thế mà sau bài phát biểu, khi nữ công tước tới chỗ em và hỏi, “Astrid! Ta cũng đoán là cháu! Cháu đang làm gì ở đây vậy? Ta sẽ ăn trưa với bố mẹ cháu vào tuần tới tại Stoker và Amanda. Cháu sẽ tới Chatsworth chứ?” Và chỉ cần có thế. Đột nhiên mấy tai tai đó sán lại với em.

CW: Anh biết là họ sẽ thế!

ALT: Phụ nữ Hong Kong khiến em như bị thôi miên. Phong cách ở đây thực sự rất là khác so với Singapore. Thật ngoạn mục khi được chứng kiến. Em không nghĩ mình được nhìn thấy QUÁ NHIỀU đồ trang sức trong một căn phòng cùng lúc như thế. Cảm giác như đang ở thời cách mạng Nga, khi tất cả các quý tộc cố mang theo mọi thứ trang sức mà họ có, thậm chí còn khâu cả vào quần áo khi họ rời khỏi đất nước.

CW: Họ đúng là đã xếp nó thành đống đúng không? Em nghĩ thế nào về tất cả những mũ miện của họ?

ALT: Em không nghĩ là phụ nữ nên đeo vương miện, trừ khi nó được truyền trong gia đình cô ấy từ nhiều thế hệ.

CW: Không biết là em đã xem bài báo lá cải mới chưa, có một tên ngớ ngẩn Leonardo Lai….

ALT: Haha, rồi! Em họ Cecilia có gửi cho em bài báo đó.

CW: Rõ ràng tên Leonardo đó vẫn chưa biết em là ai, hắn còn viết sai cả tên của em, nhưng anh ta đang lo ngại về việc em không có đủ trang sức để đeo. Haha!

ALT: Em thấy mừng vì anh ta đã viết sai chính tả tên em! Chứ không mẹ sẽ rất tức giận nếu thấy tên em trên mấy tờ báo lá cải. Em đoán rằng Leonardo không bị ấn tượng bởi những tác phẩm từ bộ sưu tập Hoàng gia thực sự. Bông tai của em từng thuộc về hoàng hậu Maria Feodorovna.

CW: Tất nhiên rồi. Nhưng anh đã nhận ra chúng ngay lập tức – chúng giống như món đồ anh đã mua tặng em những ngày chúng ta còn ở London, tại một cửa hàng trang sức kiểu cổ nhỏ bé ở Burlington Arcade mà em yêu thích. Không cần tranh cãi thêm gì cả, anh thấy em là người phụ nữ mặc đẹp nhất buổi khiêu vũ.

ALT: Anh thật ngọt ngào. Nhưng thôi nào, em đâu có phục sức đặc biệt được như mấy người hợp thời trang của Hong Kong. Em cũng không có mặc áo choàng theo phong cách của Catherine đại đế hay bất cứ ai.

CW: Em ăn mặc theo cách mà em muốn. Đó chính là lý do khiến cho em luôn trông rất tuyệt vời. Cả Kitty Pong nữa.

ALT: Buồn cười quá. Em thực sự nghĩ cô ấy trông rất tuyệt vời. Trông giống như Josephine Baker vậy.

CW: Cảm giác như cô ấy không mặc gì ngoại trừ mấy chiếc lông và những viên ngọc lục bảo vậy.

ALT: Chiếc váy cũng ấn tượng đó chứ. Nhưng chiếm sóng của Francis Poon thì thật đáng xấu hổ. Em đã sợ rằng ngài Francis già cả đáng thương đến lên cơn đau tim khi cô ấy phi thẳng lên sân khấu giằng lấy mic trong khi ngài ấy vẫn đang phát biểu.

CW: Ada Poon đáng nhẽ cũng nên nhảy lên sân khấu để tát Kitty Pong cho tỉnh ra như bất cứ người vợ ba biết cách cư xử nào nên làm.

ALT: Bà ấy quá nặng nề với mấy món đồ trang sức cho bất cứ cú nhảy nào.

CW: Anh rất thắc mắc điều gì đã xảy ra với Bernard Tai. Tại sao Kitty xuất hiện khắp mọi nơi mà không thấy cậu ấy? Cậu ấy còn sống không?

ALT: Có lẽ Kitty đã xích cậu ấy trong một ngục tối nào đó với một quả bóng bịt kín miệng!

CW: Astrid Leong! Em làm anh choáng quá!

ALT: Em xin lỗi. Có lẽ bởi vì gần đây em đã đọc quá nhiều truyện của Marquis de Sade. Mà e có thể hỏi là vợ anh đâu rồi không? Hình như em chưa được gặp Isabel Wu huyền thoại?

CW: Isabel quá gắt gỏng để đi tới những buổi tiệc như thế. Cô ấy chỉ tham dự hai đến ba buổi khiêu vũ cổ điển mỗi năm.

ALT: Haha! Những buổi khiêu vũ cổ điển. Em không hề muốn nói với anh về những điều em vừa bất chợt nghĩ tới!

CW: Ngài Francis Poon?

ALT: Anh thật tệ đó! Ồ em họ em đang vẫy em vào. Đến giờ lên máy bay rồi.

CW: Tại sao em vẫn bay mấy chuyến bay thương mại, anh thật không hiểu nổi.

ALT: Bởi vì em là người nhà Leong, đó là lý do. Bố em nghĩ rằng thật đáng xấu hổ nếu gia đình bị bắt gặp dùng máy bay riêng, nhất là từ khi ông trở thành một công chức. Và theo quan điểm của ông, sử dụng máy bay thương mại lớn sẽ an toàn hơn nhiều so với bay bằng máy bay riêng nhỏ.

CW: Anh lại nghĩ rằng dùng máy bay riêng với phi hành đoàn chuyên nghiệp sẽ an toàn hơn nhiều. Em còn chỉ mất một nửa số thời gian và bớt bị mệt vì lệch múi giờ hơn.

ALT: Em chưa bao giờ bị lệch múi giờ cả, nhớ không? Ngoài ra thì nhà em không có tiền đâu, Charlie Wu.

CW: Cái này cũng buồn cười đó! Em có thể mời anh ăn sáng vào bất kỳ ngày nào khác nhé! Dù sao cũng chúc em có một chuyến bay thuận lợi.

ALT: Rất vui vì được tán gẫu với anh. Lần tới khi chúng ta ở HK: Em hứa sẽ báo với anh.

CW: Nhớ nhé.

ALT: Micheal và em sẽ mời anh ăn tối. Có một nhà hàng Teochew ở Nhà Hutchinson mà em họ em nhắc tới suốt.

CW: Không không không, nếu em tới chỗ anh thì anh phải mời chứ.

ALT: Em bị muộn chuyến bay rồi. XO.

Charlie tắt máy tính của mình và xoay ghế ra phía sau nhìn qua cửa sổ. Từ văn phòng trên tầng thứ năm mươi lăm tháp Wuthering, anh ấy có thể nhìn bao quát được toàn bộ bến cảng và những chuyến bay rời khỏi sân bay quốc tế Hong Kong. Anh nhìn chằm chằm vào đường chân trời, xem mọi chuyến bay đang cất cánh để tìm kiếm chiếc máy bay của Astrid. Mình không nên gửi tin nhắn cho côấy, anh tự nói với bản thân mình. Không thể hiểu tại sao mình lại làm điều này với bản thân mình chứ? Mỗi khi mình nghe thấy giọng nói hay mỗi lần mình đọc email hay chỉ là nhắn tin với cô ấy nó đều như một sự tra tấn. Mình đã cố dừng lại. Mình đã cố để cô ấy một mình. Nhưng khi nhìn thấy cô ấy sau ngần ấy thời gian, khi cô ấy bước vào căn phòng dường như không có gì khác ngoài những sợi đăng-ten màu đen và làn da trần rực rỡ, mình như đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp ấy.

Khi cuối cùng Charlie cũng nhìn thấy chiếc Airbus A380 hai tầng với những đường vạch màu vàng và xanh hải quân lướt qua bầu trời, anh thấy mình đang lấy điện thoại ra và gọi cho phi công riêng của mình. “Johnny à? Anh có thể chuẩn bị sẵn sàng cất cánh trong vòng một giờ không? Tôi cần phải đến Los Angeles.” Tôi muốn gây bất ngờ cho Astrid trong phòng chờ với hoa hồng đỏ, giống như những gì tôi đã làm trong thời sinh viên ở London. Lần này sẽ có năm trăm bông hồng đỏ chờ cô ấy xuống máy bay. Tôi sẽ đưa cô ấy tới Gjelina để ăn trưa, và sau đó có lẽ chúng tôi sẽ thuê một chiếc xe hơi và lái tới một nơi tuyệt vời bên bờ biển nào đó để nghỉ dưỡng trong một vài ngày. Nó cũng lại giống như những ngày xưa, khi chúng tôi thường bẻ vô lăng qua Pháp và lái xe trên khắp thung lũng Loire để khám phá những lâu đài cổ cùng với nhau, cùng đi nếm rượu vang. Ôi tôi đang nghĩ cái quái gì vậy? Tôi đã cưới Isabel còn Astrid cũng đã lấy Michael. Tôi đúng là thằng ngớ ngẩn nhất trên thế giới này. Trong một khoảnh khắc, một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã có cơ hội để giành lại cô ấy, khi người chồng bấp bênh của cô ấy tự ti vì bản thân quá nghèo khổ so với cô ấy, nhưng thay vào đó tôi lại mang cho hắn ta một vận may. Chúa ơi, không hiểu tôi đã nghĩ gì khi làm vậy? Và bây giờ thì họ đã trở về bên nhau, hạnh con mẹ nó phúc với tình yêu hoàn hảo chết tiệt. Còn tôi mắc kẹt ở đây, với một cô vợ ghét mình đến khốn khổ khốn nạn.