Chương IX CÂU LẠC BỘ LOCKE - HONG KONG, 9 THÁNG 3, 2013
Kitty Pong tràn ngập vui sướng và hi vọng trong khi đứng giữa một thang máy đầy lèn người. Cô đã nghe về nơi này trong nhiều năm, và cuối cùng cô cũng có cơ hội được dùng bữa tại đây. Nằm trên tầng năm của một toà văn phòng ở đường Wyndham, Câu lạc bộ Locke là nơi dùng bữa độc nhất ở Hong Kong – thánh địa của các thánh địa – các thành viên hạn chế của câu lạc bộ này gồm toàn những người đứng đầu trong các lĩnh vực của xã hội Hong Kong và những người giàu có nhất trên thế giới - nhóm thường di chuyển khắp thế giới bằng máy bay riêng ấy. Không giống như những câu lạc bộ kín khác, 70* nơi mà danh tiếng hay tập ngân phiếu dầy cộp dễ dàng giúp bạn mua được thẻ hội viên, Locke có quy tắc riêng của mình. Nơi này thậm chí còn không có danh sách hội viên chờ được kết nạp. Bạn phải được mời tham dự từ chính hội đồng quản trị rất nghiêm ngặt và vô cùng bí mật. Thậm chí chỉ cần lộ ra rằng bạn đang quan tâm tới việc gia nhập hội thì bạn sẽ không bao giờ có cơ hội được mời tham gia nữa.
Quay trở lại những ngày khi cô chỉ đóng một vai nhỏ trong bộ phim truyền hình dài tập ủy mị Rất nhiều thứ tuyệt vời 71* , Kitty thường nghe lỏm Sammi Hui – Ngôi sao lớn nhất của chương trình khoe khoang về những bữa cô ta ăn tại Locke hay việc cô ta đã ngồi cùng phòng với nữ hoàng Bhutan và người tình mới của Leo Ming như thế nào. Kitty không thể chờ đợi thêm để nhìn thấy căn phòng xa hoa cô sẽ tới hôm nay, tận mắt nhìn những nhân vật đặc biệt quan trọng sẽ ngồi ở các bàn xung quanh cô. Và tất cả họ sẽ cùng thưởng thức món ăn đặc biệt của nhà hàng – súp rùa phục vụ trong những chiếc chén làm từ gỗ long não?
Quả là một sự may mắn khi cô được ngồi cùng bàn với Evangeline de Ayala tại buổi Khiêu vũ. Evangeline là người vợ trẻ quyến rũ của Pedro Paulo de Ayala, một trong những hậu duệ của gia tộc buôn bán bất động sản lâu đời nhất tại Philippines, và mặc dù cặp đôi này mới chuyển qua Hong Kong gần đây (từ London, nơi Pedro Paulo làm việc tại Rothschild’s), nhưng những mối quan hệ trong giới quý tộc của họ - đó là chưa nói tới danh tiếng - đã khiến họ trở thành những thành viên mới sáng giá tại câu lạc bộ. Evangeline dường như đã bị ấn tượng bởi khoản quyên góp khổng lồ của Kitty cho tổ chức của ngài Francis Poon, và cô ta ngỏ lời mời Kitty dùng bữa trưa tại Locke, Kitty đã rất kinh ngạc khi được mời. Sau tất cả, cô đã mất hai tháng để một bước trở thành nhà sưu tập nghệ thuật hàng đầu và là nhà từ thiện hàng đầu của Hong Kong.
Cánh cửa thang máy cuối cùng cũng chịu mở, và Kitty kiêu hãnh bước vào tiền sảnh của câu lạc bộ, những bức tường bằng gỗ mun bóng loáng và cầu thang lát đá cẩm thạch với tay vịn bằng thép đen vô cùng ấn tượng dẫn vào một phòng ăn đầy quyến rũ. Một trong những nhân viên tại quầy lễ tân mỉm cười với cô.
“Xin chào. Tôi có thể giúp gì cho cô?
“À vâng, tôi có hẹn ăn trưa với Miss de Ayala.”
“Missus de Ayala?” - Người chủ nhà hàng sửa lại.
“À vâng ý tôi là Missus.” - Kitty lo lắng trả lời.
“Tôi sợ là cô ấy chưa tới đây. Cô vui lòng đợi trong phòng khách của chúng tôi và tôi sẽ dẫn cô vào phòng ăn khi nào cô ấy tới.”
Kitty bước vào một căn phòng với những bức tường bọc lụa và ngồi xuống giữa chiếc ghế so pha đỏ Le Corbusier với một dáng ngồi tinh tế nhất. Một vài người phụ nữ bước ra khỏi thang máy nhìn chằm chằm vào cô khi họ đi qua, và cô dám chắc đó là vì bộ đồ cô đã cẩn thận lựa chọn để mặc. Cô đã kén chọn một chiếc váy in hoa không tay đen và đỏ hiệu Giambattista Valli phối cùng một ví cầm tay đỏ có nút thắt hiệu Céline làm từ da cừu, và một đôi giầy bít cùng tông đỏ hiệu Charlotte Olympia có khoá bằng vàng. Cô chỉ đeo duy nhất một món đồ trang sức là đôi bông tai ngọc ruby mài tròn của Solange Azagury – Partridge. Với một đường xẻ dọc táo bạo ở một bên thân váy trong một xã hội còn nhiều giới hạn về sự đoan trang nhưng cô vẫn dám thách thức tất cả những tai tai kiêu ngạo dám chỉ trích cô hôm nay.
Kitty không hề biết, một trong những người phụ nữ trong thang máy vừa nãy chính là Roise Ho, chuẩn bị dùng bữa trưa với Ada Poon và một vài người bạn cũ cùng lớp tại trường Maryknoll. Roise gần như phát điên, lao vào phòng ăn vừa thở hổn hển vừa thông báo, “Các cô gái, mọi người không thể tưởng tượng được ai đang ngồi ngoài phòng khách bây giờ đâu. Mọi người được đoán ba lần. Nhanh nào!”
“Phải cho chúng mình một chút đầu mối chứ.” - Lainey Lui nói
“Cô ta mặc một chiếc váy in hoa, và cô ta từng phẫu thuật thu nhỏ ngực.”
“Trời đất, đó có phải là bạn gái đồng tính của Bebe Chow không?” - Tessa Chen đưa tay lên bịt miệng, hỏi.
“Không, còn hơn thế.”
“Hầy dà, nói cho bọn mình đi!” - Những người phụ nữ van nài.
“Là Kitty Pong!” - Roise thông báo một cách đắc thắng.
Mặt của Ada chuyển qua trắng bệch đầy khinh miệt.
Lainey thốt lên, “Mut laan yeah 72* ?” - Tại sao cô ta dám chường mặt ở đây sau mấy trò hề thị phi đó!”
“Người ngớ ngẩn nào đã mang cô ta tới đây chứ?”Tessa hỏi.
Ada chậm rãi đứng dậy khỏi bàn và cười mỉm với những người dùng bữa trưa cùng mình. “Các cậu có thể miễn cho tớ một phút thôi được không? Tiếp tục ăn đi chứ đừng để món súp rùa ngon lành này bị nguội mất.”
Evangeline de Ayala bước vào phòng khách trong một bộ váy suông màu trắng và đen hiệu Lanvin tuyệt đẹp và trao cho Kitty hai chiếc hôn lên má. “Vô cùng xin lỗi vì đã đến muộn, – chỉ tại tôi cứ quen với múi giờ ở Manila.”
“Không sao đâu. – Tôi cũng chỉ đang thưởng thức nghệ thuật thôi mà.” - Kitty trả lời một cách ân cần.
“Thật là tuyệt đúng không? Cô có sưu tập không?
“Tôi chỉ mới tập tành thôi, còn phải học hỏi nhiều.” - Kitty nói một cách khiêm tốn, trong bụng cảm thấy khó hiểu không biết có phải Evangeline chỉ là đang giả vờ không biết tới việc cô ta mới vừa mua một bức tranh đắt nhất châu Á không?
Hai người phụ nữ tiến tới quầy lễ tân cùng nhau, vẫn là người nhân viên lúc nãy giờ chào đón họ một cách nồng nhiệt. “Chào bà de Ayala. Bà đến dùng bữa tại chỗ chúng tôi hôm nay à?”
“Vâng, chỉ có hai chúng tôi thôi.” - Evangeline trả lời.
“Tuyệt quá, vui lòng đi theo tôi.” - Người nhân viên nói và hộ tống hai quý bà đi lên chiếc cầu thang đá cẩm thạch xoắn ốc. Khi họ bước vào phòng ăn, Kitty để ý thấy có rất nhiều người trố mắt nhìn họ một cách ngớ ngẩn. Viên quản lý của câu lạc bộ vội vã đi tới chỗ họ với một bộ dạng nghiêm trọng.
Hay quá, chắc anh ta đích thân tới để chào mừng mình tới câu lạc bộ. Kitty nghĩ thầm.
“Cô de Ayala, tôi vô cùng xin lỗi, nhưng có vẻ như đã có một lỗi nghiêm trọng với hệ thống đặt bàn trên máy tính của chúng tôi. Tôi sợ rằng chúng tôi đã bị đặt hết bàn và không thể phục vụ cô bữa trưa nay được.”
Người nhân viên có vẻ ngạc nhiên với thông báo của người quản lý nhưng không nói gì cả.
Evangeline trông khá bối rối. “Nhưng tôi đã đặt bàn từ hai ngày trước lận và không ai gọi tới thông báo cho tôi biết cả.”
“Vâng, tôi biết điều đó. Chúng tôi vô cùng xin lỗi, nhưng nếu cô cho phép, tôi đã đặt bàn khác cho cô ở nhà hàng Yung Kee trên đường Wellington. Họ có một chiếc bàn đáng yêu đang chờ cô, và cô hãy cho phép chúng tôi mời cô bữa trưa nay, để bù đắp cho sự bất tiện này.”
“Tôi nghĩ anh có thể sắp chỗ cho chúng tôi dùng bữa nhanh ở đây. Chúng tôi chỉ có hai người và tôi thấy vẫn còn một vài bàn trống bên cửa sổ.” - Evangeline hi vọng nói.
“Thật không may những bàn đó cũng đã được đặt trước. Một lần nữa, rất mong cô chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi, và hi vọng cô sẽ thích Yung Kee, ở đó họ có món ngỗng nướng tuyệt hảo.” - Người quản lý nói khi anh ta tiễn Kitty và Evangeline về phía cầu thang.
Khi họ rời khỏi câu lạc bộ, Evangeline vẫn còn bị lúng túng. “Thật kỳ lạ! Tôi vô cùng xin lỗi – chuyện tương tự như thế này chưa từng xảy ra trước đây. Nhưng câu lạc bộ Locke có những quy tắc vô cùng kỳ lạ. Bây giờ tôi sẽ nhắn tin cho lái xe báo kế hoạch thay đổi.” - Ngay khi Evangeline lôi điện thoại ra, cô thấy chồng mình đang gọi tới.
“Hey swithart 73* , anh thế nào rồi? Có một chuyện vô cùng kỳ lạ vừa xảy ra,…”
Evangeline thì thầm vào điện thoại. Rồi cô giật mình bởi một tràng chửi rủa thoá mạ phát ra từ phía đầu bên kia.
“Không gì cả! Bọn em có làm gì đâu!” - Cô nói bằng giọng phòng thủ.
Kitty có thể nghe được chồng của Evangeline vẫn đang tiếp tục rền rĩ.
“Hãy để em giải thích đã... em không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.” - Evangeline vẫn lắp bắp qua điện thoại, gương mặt trở nên tái nhợt. Sau cùng cô buông điện thoại xuống và nhìn Kitty thất thần.
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự cảm thấy không khỏe. Chúng ta có thể dời bữa trưa vào một hôm khác được không?”
“Dĩ nhiên rồi. Cô ổn chứ?” - Kitty hỏi, khá quan tâm tới người bạn mới của mình.
“Là chồng tôi gọi đấy. Thẻ thành viên của chúng tôi tại câu lạc bộ Locke vừa bị thu hồi.”
Sau khi lái xe tới đón Evangeline, Kitty đứng ở lề đường, cố gắng sắp xếp lại những điều vừa xảy ra. Cô đã tỉnh dậy vào sáng nay, cảm thấy vô cùng hạnh phúc và phấn khích, còn bây giờ cô đang cảm thấy chán nản vì kế hoạch ăn trưa của mình trở nên vô cùng tệ hại. Evangeline đáng thương. Điều tồi tệ nào đã xảy ra với cô ấy không biết. Khi chuẩn bị gọi cho tài xế của mình, Kitty để ý tới một người phụ nữ với mái tóc xám, phục sức tuềnh toàng dường như đang mỉm cười với cô.
“Cô ổn chứ?” - Người phụ nữ hỏi.
“Vâng.” - Kitty trả lời, có chút bối rối. Không rõ cô đã gặp người này ở đâu đó chăng?
“Tôi vừa mới dùng bữa ở Locke. Tôi có thể không giúp được gì nhưng có để ý tới sự cố vừa xảy ra trong phòng ăn.” - Người phụ nữa nói như một cách giới thiệu.
“Vâng, nó rất kỳ lạ đúng không? Tôi thực sự rất lấy làm tiếc cho bạn mình.”
“Như thế nào?”
“Cô ấy không hề nhận ra rằng mình đã bị mất thẻ thành viên ở câu lạc bộ nhưng cô ấy vẫn mời tôi tới dùng bữa. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang cảm thấy vô cùng xấu hổ lúc này.”
“Evangeline de Ayala đã bị đá ra khỏi câu lạc bộ ư?” - Người phụ nữ nói một cách hoài nghi.
“Ồ, chị biết cô ấy sao? Vâng, ngay sau khi chúng tôi vừa rời khỏi câu lạc bộ, chồng cô ấy đã điện tới báo tin. Anh ta hẳn đã làm điều gì vô cùng sai trái với họ thì mới bị đá ra khỏi đó đột ngột như thế.”
Người phụ nữ ngừng lại một lúc, như thể chị ta đang cố gắng cân nhắc xem liệu Kitty có thực sự nghiêm túc không. “Tội nghiệp, cô đã hiểu nhầm hoàn toàn rồi. Cô thực sự không biết tý gì về chuyện đã xảy ra đúng không? Trong lịch sử của câu lạc bộ, họ mới chỉ thu hồi thẻ thành viên đúng ba lần. Hôm nay là lần thứ tư. Nhà de Ayala rõ ràng đã bị đá ra khỏi nơi đó bởi vì Evangeline cố gắng dẫn cô tới câu lạc bộ.”
Kitty hoài nghi. “Là vì tôi sao? Thật là ngớ ngẩn! Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân tới câu lạc bộ, tôi đã làm gì sai chứ?”
Người phụ nữ lắc đầu một cách ngao ngán. “Cô không nhận ra điều này khiến tôi có chút buồn. Nhưng tôi nghĩ tôi có thể giúp cô.”
“Ý chị là gì khi chị bảo sẽ giúp tôi? Chị là ai vậy?”
“Tôi là Corinna Ko-Tung.”
“Là công viên Ko-Tung sao?”
“Phải, và đường Ko-Tung, và chái nhà Ko-Tung ở bệnh viện Mary Queen. Bây giờ thì đi theo tôi. Tôi biết cô đang đói meo. Tôi sẽ giải thích mọi thứ trên Yum cha . 74* ”
Corinna dẫn Kitty xuống phố On Lan và đi vào con hẻm phía sau tháp New World.
Lên ba tầng thang máy, họ đi vào từ cửa sau của nhà hàng Tsui Hang Village, nơi các nhân vật quan trọng (VIP) có thể đi qua mà không bị gây chú ý.
Người quản lý nhận ra Corinna ngay lập lức và vội vã lao ra tiếp đón, anh ta cúi đầu rất thấp nói. “Cô Ko-Tung, thật vinh hạnh khi cô tới dùng bữa ở chỗ chúng tôi hôm nay.”
“Cám ơn anh Tong, có thể sắp xếp cho chúng tôi một phòng riêng được không?”
“Chắc chắn rồi. Làm ơn đi theo tôi. Mẹ của cô dạo này thế nào rồi? Gửi giúp tôi lời hỏi thăm tới bà nhé.” - Người quản lý hỏi thăm một cách nồng nhiệt trong khi hộ tống họ xuống hành lang.
Hai người phụ nữ được đưa đến một phòng ăn riêng được trang trí tông màu be tinh tế, có một chiếc bàn tròn lớn giữa phòng và một ti-vi màn hình phẳng treo dọc bức tường đang phát kênh CNBC nhưng hoàn toàn tắt tiếng.
“Tôi sẽ thông báo cho bếp trưởng của chúng tôi rằng cô đang ở đây, – tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ muốn nấu những món ăn đặc biệt nhất cho cô.”
“Xin cám ơn anh ấy trước. Bây giờ anh có thể vui lòng tắt ti-vi đi được không? Corinna yêu cầu.
“Ôi dĩ nhiên rồi, tôi xin lỗi.” - Người quản lý nói, lập tức nhào tới chỗ cái điều khiển như kiểu đó là thứ chướng mắt nhất trên cái thế giới này.
Sau khi khăn ăn được phục vụ theo đúng như nghi lễ và người phụ vụ cuối cùng cũng rời đi sau khi rót hai cốc trà, Kitty hỏi, “Chị thường tới đây sao.”
“Tôi đã không tới đây một thời gian. Nhưng tôi nghĩ đây là một nơi thoải mái để chúng ta có thể nói chuyện tự nhiên.”
“Họ luôn phục vụ chị chu đáo thế à?”
“Nói chung là thế. Có lẽ do gia đình chúng tôi sở hữu mảnh đất để xây toà tháp này.”
Kitty bị ấn tượng sâu sắc. Dù đã trở thành phu nhân Bernard Tai, cô cũng chưa bao giờ được đối xử một cách tôn trọng như thế ở bất kỳ đâu. “Vậy chị thực sự cho rằng nhà de Ayala bị đá ra khỏi câu lạc bộ đó là vì tôi?”
“Tôi không nghĩ – mà là tôi biết.” - Corinna trả lời. “Ana Poon là ủy viên thường trực của Câu lạc bộ.”
“Nhưng tại sao bà ấy lại chống lại tôi? Tôi còn ủng hộ một khoản khổng lồ cho quỹ của chồng bà ấy kia mà.”
Corinna thở dài. Điều này quả thực khó khăn hơn cô tưởng. “Tôi không có mặt ở buổi vũ hội, vì tôi thường không tới mấy sự kiện kiểu đó, nhưng sáng hôm sau điện thoại của tôi đổ chuông liên tục. Mọi người đều bàn tán về những gì mà cô đã làm.”
“Tôi đã làm gì sai?”
“Cô đã xúc phạm gia đình Poon.”
“Nhưng tôi chỉ cố gắng hào phóng thôi mà…”
“Có thể là cô nghĩ như thế, nhưng mọi người đều thấy theo một chiều hướng khác. Quý ngài Francis Poon đã tám mươi sáu tuổi và ngài ấy được tất cả mọi người tôn kính. Giải thưởng đó là một khoảnh khắc quan trọng với ngài ấy, là dấu ấn của công việc thiện nguyện suốt cả thập kỷ, nhưng cô đã xông vào sân khấu và công bố số tiền khá lớn của cô ở giữa bài phát biểu của ông ấy, đó thực sự là một sự sỉ nhục vô cùng lớn. Cô đã xúc phạm gia đình, bạn bè và quan trọng nhất là vợ của ông ấy. Đó cũng là sự kiện dành cho Ada, và cô đã cướp ánh đèn sân khấu từ cô ấy.
“Tôi không hề chủ ý làm điều đó.” - Kitty đáp lại.
“Thành thật với bản thân mình một chút đi nào Kitty. Dĩ nhiên là cô có ý đó. Cô mong muốn tất cả mọi sự chú ý đều đổ lên mình, giống như việc cô mua lại bức tranh “Cung điện thập bát hoàn” vậy. Tuy nhiên trong khi đám đông tại nhà đấu giá Christie có thể đánh giá cao mấy trò vui đó thì xã hội Hong Kong lại không. Hành động của cô trong mấy tháng vừa qua được xem là không có gì ngoài những nỗ lực trắng trợn để đánh bóng tên tuổi.”
Kitty phẫn nộ. “Chị Ko-Tung, tôi biết chính xác những gì tôi đang làm. Chỉ cần tìm kiếm tên tôi trên Baidu. Và nhìn vào tất cả các tờ báo và tạp chí. Ngay cả các blogger và báo lá cải đều không ngừng viết về tôi. Ảnh của tôi xuất hiện đều trên tất cả các tạp chí hàng tháng. Tôi cũng đã thay đổi phong cách của mình trong năm qua và tuần trước tờ Orange Daily đã dành hẳn ba trang để đăng hình ảnh trên thảm đỏ của tôi.”
Corinna lắc đầu ngán ngẩm. “Cô không thấy rằng những tạp chí đó chỉ đang kiếm lời từ cô thôi sao? Đúng là đa phần độc giả thuộc tầng lớp trung lưu của Orange Daily sống ở Yau Ma Tei sẽ nghĩ rằng cuộc sống của cô là một giấc mơ có thực, nhưng ở tầng lớp cao hơn của xã hội Hong Kong, nó chả là gì cả dù cho cô mặc toàn thời trang cao cấp nhất và đeo những viên kim cương trị giá cả triệu đô. Ở cấp độ này, bất cứ ai cũng có thể làm điều đó. Mọi người đều giàu có. Bất cứ ai cũng có thể quyên góp hai-mươi-triệu-đô-la nếu họ muốn. Với họ, việc hình ảnh của mình xuất hiện ở những bữa tiệc tùng suốt ngày sẽ chỉ gây họa nhiều hơn phúc – đó được xem là sự liều mạng. Tin tôi đi, trở thành chủ đề của mấy chuyện ngồi lê đôi mách không làm gia tăng giá trị hình ảnh của cô. Nó không mang lại cho cô thẻ hội viên ở câu lạc bộ Locke, hay thiệp mời tới bữa tiệc của quý bà Ladoorie tổ chức thường niên tại biệt thự của bà ấy ở vịnh Repulse đâu.”
Kitty không biết liệu có nên tin hay không. Làm thế nào mà một người phụ nữ với mái tóc lởm chởm như được cắt bởi một thợ làm tóc rẻ tiền ở Mong Kok lại dám đưa ra lời khuyên về hình ảnh của cô cơ chứ?
“Cô Tai, để tôi nói cho cô nghe một chút về những gì tôi làm. Tôi đưa lời khuyên cho những người muốn củng cố địa vị của họ trong giới tinh hoa của châu Á, trong số những người thực sự có tầm ảnh hưởng.”
“Với tất cả sự tôn trọng, xin bà nhớ cho tôi đã kết hôn với Bernard Tai. Chồng tôi là một trong những người giàu nhất thế giới. Và anh ấy thực sự có tầm ảnh hưởng.”
“Ồ thật sao? Vậy Bernard đang ở đâu trong mấy ngày này vậy? Tại sao anh ta không xuất hiện ở những buổi lễ mà tôi đến. Thứ năm vừa rồi, tại sao anh ta không tới bữa trưa của ngài Trưởng đặc khu vinh danh Năm mươi lãnh đạo có ảnh hưởng nhất châu Á? Hay tại bữa tiệc của mẹ tôi tổ chức cho Nữ Công tước xứ Oxbridge tối qua? Tại sao nhà cô không hề xuất hiện?
Kitty hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào? Cô cảm thấy như có một sự nhục nhã đang ụp xuống người mình.
“Cô Tai, thứ lỗi vì tôi đã nói thẳng, nhà họ Tai chưa bao giờ có danh tiếng tốt cả. Đến cả mấy khu nước đọng ở Malay cũng bị Dato’s Tai Toh Lui cướp bóc. Các ông trùm khác cũng khinh thường ông ta. Và bây giờ con của ông ta bị xem như là một gã tiệc tùng lười biếng, người được thừa kế cả đống tài sản mà chả phải động tay làm việc một ngày nào cả. Mọi người đều biết rằng bà Carol Tai vẫn là tay hòm chìa khoá. Không một ai coi trọng Bernard, nhất là sau khi anh ta kết hôn với một ngôi sao khiêu dâm chuyển qua làm diễn viên dòng phim thị trường ủy mị đến từ đại lục.”
Kitty cảm thấy như bị một cái tát giáng vào mặt. Vừa định mở miệng để cự cãi thì Corinna lại tiếp tục. “Tôi không quan tâm tới sự thật là gì. Tôi cũng chả rảnh ở đây để lên án cô. Tôi chỉ cảm thấy rằng cô cần được biết những người Hong Kong khác đang nói gì về cô. Mọi người, ngoại trừ Evangeline de Ayala, người mới chuyển tới nơi này.”
“Cô ấy là người đầu tiên đối xử tốt với tôi kể từ khi tôi lấy chồng.” - Kitty buồn bã nói. Cô nhìn xuống khăn ăn một lúc trước khi tiếp tục. “Tôi không quá ngu ngốc như chị nghĩ đâu. Tôi biết những gì mà mọi người đang bàn tán. Từ rất lâu trước buổi vũ hội hôm đó, họ đã đối xử với tôi rất tệ. Khi tôi ngồi cạnh Araminta Lee tại show diễn của Viktor & Rolf tại Paris năm ngoái, cô ấy thậm chí ngó lơ như thể tôi không tồn tại. Tôi đã làm gì chứ? Có rất nhiều người quá khứ còn u tối tệ hại hơn tôi mà? Tại sao lại chỉ mỗi mình tôi phải chịu những điều này?
Corinna xem xét Kitty một lúc. Bà vốn đã nghĩ rằng cô gái ngồi trước mặt bà chỉ hám lợi chứ không phải ngây thơ như thế này. “Vậy cô có thực sự muốn tôi bật mí với cô không?”
“Vâng, làm ơn.”
“Đầu tiên, vì cô là người đại lục. Cô cũng biết rằng hầu hết người Hong Kong cảm thấy thế nào về đại lục. Dù cô thích hay không, cô cũng phải làm việc chăm chỉ hơn nhiều để vượt qua được những định kiến. Nhưng cô đã gặp bất lợi sớm trong cuộc đua này. Đám đông sẽ không bao giờ tha thứ cho cô vì những gì cô đã làm với Alistair Cheng.”
“Alistair?”
“Đúng vậy. Alistair Cheng vô cùng nổi tiếng. Khi cô làm tan nát trái tim cậu ta, cô đã tự gây thù chuốc oán với những cô gái yêu mến cậu ta và những người vô cùng tôn trọng gia đình cậu ta.”
“Tôi không hề nghĩ rằng gia đình Alistair lại đặc biệt tới như thế.”
Corinna khịt mũi. “Chẳng nhẽ Alistair chưa đưa cô tới Tyersall sao?”
“Tire… Cái gì cơ?”
“Chúa ơi, cô thậm chí còn chưa từng tới được gần cánh cổng của nơi đó đúng không?”
“Chị đang nói về cái gì vậy? Chỗ nào cơ?”
“Đừng bận tâm. Vấn đề là, mẹ của Alistair là Alix Young, nhờ có bà ấy mà Alistair có mối quan hệ với hầu hết các gia đình danh giá nhất châu Á. Nhà họ Leong của Malaysia, giới quý tộc T’sien, nhà họ Shang – gia đình sở hữu hầu hết mọi thứ. Tôi xin lỗi vì đã nói ra điều này với cô, nhưng cô đã đặt cược số phận mình sai lầm và chọn nhầm tấm chồng rồi.”
“Tôi không hiểu gì cả.” - Kitty nói thầm thì.
“Làm sao cô hiểu được? Cô không lớn lên giữa những người như vậy. Cô chưa bao giờ được dạy dỗ theo cách của những người sinh ra đã ngậm trong miệng chiếc thìa bạc. Tôi đảm bảo với cô, nếu chúng ta hợp tác với nhau, cô sẽ biết được những chuyện thâm cung bí sử. Tôi sẽ dạy cho cô biết thế giới này nó như thế nào. Và tôi cũng chia sẻ với cô cả bí mật của những gia đình danh gia vọng tộc đó.”
“Cái giá phải trả cho chuyện này là gì?”
Corinna lấy từ trong cái giỏ xách Furla mòn vẹt ra một cuốn sổ da và đưa nó cho Kitty. “Tôi sẽ tính phí trả trước theo năm và cô phải ký hợp đồng trong tối thiểu hai năm.”
Kitty liếc qua bảng phí bỗng bật cười, “Chị chỉ nói đùa thôi đúng không!”
Thái độ của Corinna trở nên nghiêm túc hơn. Bà ta biết việc làm ăn không bao giờ là dễ dàng cả. “Cô Tai, để tôi nói với cô vài điều nhé. Điều cô thực sự muốn trong cuộc đời của cô là gì? Chỉ là tôi đã nhìn trước được tương lai của cô: bay vòng vòng quanh châu Á dăm năm tới, tới các đêm gala, buổi biểu diễn và những sự kiện tầm thường, xuất hiện trên mấy tạp chí lá cải. Theo thời gian, cô có thể kết giao với những người giàu tới từ đại lục hay những người vợ gweilo 75* của những người đàn ông công tác tại một số ngân hàng quốc tế hay công ty cổ phần tư nhân với hợp đồng trong vòng chỉ 3 năm. Cô thậm chí còn có thể được mời tham gia vào hội đồng quản trị của những tổ chức từ thiện vớ vẩn được sáng lập bởi mấy bà vợ nhàm chán nhàn rỗi. Hộp thư của cô sẽ luôn đầy bởi các lời mời dự các tiệc cocktail tại cửa hàng Chopard hoặc các buổi ra mắt triển lãm nghệ thuật ở Sheung Wan. Chắc hẳn, thỉnh thoảng cô còn được mời tới các bữa tiệc của Pascal Pang, nhưng những người Hong Kong đích thực sẽ luôn đóng cửa với cô. Cô sẽ chả bao giờ được tham gia các câu lạc bộ cao cấp nhất hay dự các bữa tiệc độc nhất tại các ngôi nhà danh giá nhất. Và tôi đang không nói về biệt thự của Sonny Chin trên đường Bowen Road. Các con của cô cũng không bao giờ được ghi danh vào các trường tốt nhất hay được chơi chung với những đứa trẻ tới từ những dòng họ đứng đầu. Cô sẽ chẳng bao giờ biết được danh tính của bất kỳ ai đang thâu tóm nền kinh tế, những người có tai mắt trong bộ máy chính quyền ở Bắc Kinh, những người gây ảnh hưởng tới cả văn hoá xã hội. Những người thực sự gây được ảnh hưởng lên toàn châu Á. Những thứ này đáng giá như thế nào với cô?”
Kitty vẫn im lặng.
“Đây, để tôi cho cô xem mấy bức ảnh.” - Corinna nói, đặt một chiếc iPad lên bàn. Khi bà ta bắt đầu lướt qua một album ảnh, Kitty nhận ra một vài nhân vật hàng đầu của thành phố chụp ảnh thân mật với Corinna trong những khung hình riêng. Đây là Corinna đang ngồi ăn sáng trên máy bay của một ông trùm người đại lục nào đó nhưng hiện giờ đang sống ở Singapore, tại buổi lễ tốt nghiệp trường St.George của con trai Leo Ming ở Vancouver, hoặc đang bế một đứa trẻ mới sinh con của một cặp đôi nổi tiếng trong phòng sinh của bệnh viện Matilda.
“Đây là những người chị có thể giới thiệu với tôi sao?”
“Đây đều là những khách hàng của tôi.”
Đôi mắt được trang điểm kỹ càng của Kitty đột nhiên mở lớn. “Ada Poon? Bà ấy cũng là một trong những khách hàng của bà sao?”
Corinna cười mỉm. “Tôi sẽ cho cô xem dung nhan của cô ấy trước khi hợp tác với tôi. Tôi chỉ cho mình cô xem thôi đấy.”
“Ôi Chúa ơi – nhìn đồ của bà ấy mặc này! Cả mấy cái răng nữa kìa!” - Kitty cười khúc khích.
“Bác sĩ Chan đã rất nỗ lực trong việc chỉnh nha cho cô ấy. Mà cô có biết rằng trước khi trở thành vợ ba của ngài Francis Poon, cô ấy chỉ làm việc tại cửa hàng Chanel trên đường Canton ở Kowloon không? Cô ta gặp Francis lần đầu khi ngài ấy tới cửa hàng để tìm mua một món đồ nhỏ tặng vợ mình.”
“Thật thú vị. Tôi cứ nghĩ là bà ấy xuất thân từ một gia đình danh giá ở Hong Kong cơ đấy.”
Corinna cố gắng chọn từ thật cẩn thận. “Tôi nói cho cô biết về quá khứ của Ada vì đó là một vụ khá nổi tiếng. Cô thấy đó, thực tế là bất kỳ ai cũng có thể vươn lên trong xã hội Hong Kong. Chỉ cần người đó có ý thức về điều này. Và cả sự cẩn trọng trong việc tẩy trắng quá khứ nữa. Chúng tôi sẽ điều chỉnh lại hình ảnh của cô. Mọi người ai cũng có thể được tha thứ. Và mọi thứ đều có thể bị lãng quên.”
“Có nghĩa là chị sẽ làm cho hình ảnh của tôi trở nên tốt đẹp hơn? Chị có thể thay đổi cái nhìn của người Hong Kong về tôi?”
“Cô Tai, tôi sẽ thay đổi cả cuộc đời cô.”