Chương X ARCADIA - MONTECITO, CALIFORNIA, NGÀY 9 THÁNG 3 NĂM 2013
Rachel dẫn bạn bè cô xuống hành lang dài hun hút rồi mở ra một cánh cửa. “Đây rồi”, cô mấp máy môi mà không phát ra tiếng và ra hiệu cho Goh Peik Lin và Sylvia Wong-Swartz nhìn vào.
Peik Lin la lên khi vừa nhìn thấy chiếc váy cưới cổ điển của Rachel đang khoác trên một con ma-nơ- canh đặt ở chính giữa phòng thay đồ. “Ôiiiiiii! Thật tuyệt vời! Vô cùng tuyệt vời luôn!”
Sylia đi vòng quanh và kiểm tra chiếc váy từ mọi góc độ. “Nó không giống như những gì mình hình dung, nhưng mà vẫn tuyệt đẹp. Còn cậu nữa. Mình vẫn không thể tin được rằng Nick đưa cậu tới Paris để mua váy cưới nhưng cuối cùng cậu lại mua mẫu váy của Temperley được bán giảm giá ở SoHo!”
“Mình chỉ là chả ưng chiếc váy nào ở Paris cả. Mấy chiếc của mùa này đều quá đỉnh, và mình không muốn rước lấy phiền phức không đáng có cho một chiếc váy thời trang cao cấp – các cậu biết đấy, còn phải bay qua bay lại Paris để sửa đồ nữa.” - Rachel nói với một chút bẽn lẽn.
“Ồ đúng là khổ thật, như thế khác gì tra tấn khi cứ phải bay qua bay lại để sửa đồ chứ!” - Sylvia trêu chọc.
Peik Lin vỗ nhẹ vào tay Sylvia. “Ầy dà, chúng ta đã chơi với Rachel từ năm mười tám tuổi mà. Cậu ấy rất thực tế và chúng ta không thể thay đổi được cậu ấy đâu. Dù sao thì cuối cùng chiếc váy này cũng giống như thể nó là một món đồ thời trang cao cấp vậy.”
“Đợi mà xem. Cả mạng che mặt cũng rất tuyệt nữa.” - Rachel nói một cách hào hứng
Sylvia nheo mắt lại. “Xem kìa… đây có vẻ không giống như những gì Rachel Chu thường nói. Cứ như là một fashionista thứ thiệt vậy!”
Chị họ Samantha của Rachel, với chiếc tai nghe gài trên tai bước vào căn phòng vẻ bối rối. “Em đây rồi! Chị đã phải đi tìm em khắp nơi. Mọi người tới cả rồi và chỉ đợi có mỗi em để bắt đầu buổi diễn tập.”
“Em xin lỗi, em không biết đã để cho mọi người phải đợi.” - Rachel trả lời.
“Đã tìm thấy cô dâu. Chúng tôi đang quay lại rồi nhé!” - Samantha như hét vào tai nghe trong khi dẫn các cô gái ra khỏi gian nhà chính và băng qua bãi cỏ lớn để hướng tới khu lều theo phong cách Palladian, nơi lễ cưới được tổ chức. Sylvia lấy làm kinh ngạc trước những ngọn núi với một bên là bãi cỏ và một bên là bờ biển Thái Bình Dương. “Nói cho mình lần nữa làm thế nào mà các cậu tìm thấy một chỗ tuyệt vời như thế này.”
“Bọn mình đã thực sự may mắn. Bạn của Nick – Mehmet đã kể cho bọn mình nghe về Arcadia – người chủ của nơi này lại là bạn của cậu ấy. Họ thường chỉ tới đây một lần duy nhất kéo dài vài tuần vào mùa hè trong năm, trước tới giờ họ chưa từng cho thuê chỗ này nhưng họ đã đặc cách cho bọn tớ.”
“Có phải gã Mehmet lực lưỡng với bộ râu rậm và đôi mắt màu hạt dẻ lạ thường đó không?” Samantha hỏi.
“Chị đoán đúng đó. Gã người Thổ sát gái, bọn em thường gọi cậu ấy như vậy.” - Rachel nói.
“Hãy tưởng tượng xem họ giàu có đến như thế nào để duy trì được khu bất động sản khổng lồ này trong cả năm rồi chỉ sử dụng nó trong vài tuần.” - Sylvia nói với sự ngạc nhiên.
“Nói về sự giàu có, vài người phụ nữ vừa tới đây và trông ngoại hình của họ cứ như kiểu là bước thẳng ra từ các trang Vogue của Trung Quốc ấy. Một người cao, chân dài miên man như siêu mẫu đi một đôi bốt mà nhìn qua cũng biết giá của nó còn đắt hơn cả con xe Prius của mình, và một người khác với làn da rám nắng mặc một chiếc váy từ vải lanh đẹp tới mức cô gái nào cũng muốn có được nó, cô ấy nói giọng Anh quý phái. Dì Belinda đã chuẩn bị lân la làm phiền cô ấy rồi.” - Samantha báo cáo.
Rachel cười lớn: “Em đoán là Araminta Lee và Astrid Leong đã tới rồi.”
“Ôi, những người phụ nữ mà mình đã được nghe kể rất nhiều lần, mình không thể đợi thêm để được gặp họ, - họ giống như một số báo của tạp chí Vanity Fair được hiện thực hoá vậy!” - Sylvia nói trong hân hoan.
Các quý cô cùng nhau đi tới bến tàu đá Tuscan ở phía trước khu lều trại, nơi những vị khách tham gia lễ cưới đã tụ tập đông đủ. Nhóm trang trí vẫn đang thi công dở lối đi bằng tre đan mắt cá được cài thêm hoa tử đằng và hoa nhài dẫn lên mái vòm cuốn, nơi cặp đôi sẽ trao nhau lời thề ước của họ.
Belinda Chu lao như điên tới Rachel, khuôn mặt đau khổ. “Người trang trí hoa của cháu hứa rằng hoa tử đằng sẽ nở đẹp nhất vào ngày mai, vừa kịp cho buổi lễ, nhưng mợ thấy không thể tin được. Nhìn mấy cái nụ bé xíu kia mà xem. Chúng sẽ không thể nào mà nở được trong một ngày! Cháu cần dùng máy sấy tóc để khiến chúng nở nhanh hơn! Hầy, đáng nhẽ cháu nên thuê mấy người mà mợ giới thiệu, những người đó đã trang trí cho những ngôi nhà đẹp nhất ở Palo Alto.”
“Cháu chắc chắn rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” - Rachel bình tĩnh nói và khẽ nháy mắt với Nick, anh đang đứng nói chuyện với Mehmet, Astrid và một trong những thành viên của nhóm trang trí.
Astrid chào Rachel bằng một cái ôm nồng ấm. “Mọi thứ nhìn thật là đẹp, nó khiến chị muốn kết hôn thêm một lần nữa!”
Điện thoại của Nick bắt đầu đổ chuông. Không nhận ra số máy lạ đang gọi tới, anh bỏ qua và đặt lại điện thoại ở chế độ rung. Thành viên của nhóm trang trí đứng cạnh Nick ngượng ngùng vẫy tay với Rachel, và cô nhận ra đó chính ra Colin Khoo với mái tóc sẫm màu dài tới vai gây shock khiến cô đã không nhận ra là ai lúc đầu.
“Nhìn này! Cậu giờ thực sự trông giống như một tay lướt sóng người Polynesia vậy!” - Rachel kêu lên.
“Ngầu đúng không!” - Colin trả lời và hôn lên má của cô dâu như một lời chào. Araminta, người đứng tách khỏi đám đông mặc một chiếc áo khoác cổ điển hiệu Yves Saint Laurent và đi đôi guốc gót mảnh cao chót vót hiệu Gianvito Rossi tiếp tục ra chào Rachel với hai chiếc hôn lên má.
“Đó chính là quý cô thừa kế mà Rachel đã tham dự đám cưới của cô ấy và cũng là lúc mà mọi rắc rối đổ lên đầu con bé.” - Bác Jin thì thầm với Ray Chu.
“Gã mặc quần bò rách và đi dép tông đứng bên cạnh cô ấy là ai vậy?”
“Là chồng của cô ấy. Nghe đâu cũng là một tay tỷ phú.” - Dì Kerry Chu thì thầm.
“Nó giống như mấy bệnh nhân của ta vậy. Ta chẳng thể biết mấy đứa nhóc nằm trên ghế nha khoa của mình thực ra là vô gia cư hay sở hữu cả một công ty tỷ đô như Google.” - Bác Ray thô lỗ nói.
Sau khi tất cả mọi người tới dự đám cưới được giới thiệu lẫn nhau và Jason Chu đăng lên mạng xã hội Snap đủ kiểu ảnh chụp tự sướng của mình với các siêu mẫu và chị họ nóng bỏng Astrid của Nick – người mà cậu ta thề rằng giống như mỹ nhân trong phim “Thập diện mai phục” – Samantha bắt đầu sắp xếp mọi người vào đúng vị trí ở hai bên lối đi dành cho cô dâu chú rể.
“Được rồi, sau khi Mehmet đảm bảo rằng tất cả các vị khách đã ổn định chỗ ngồi, đám rước có thể bắt đầu. Jase – em phải hộ tống dì Kerry lên trước rồi quay lại để đón mẹ. Sau khi em dẫn mẹ vào chỗ ngồi là xong nhiệm vụ và em có thể ngồi xuống bên cạnh mẹ luôn. Bây giờ tôi cần Alistair Cheng. Cậu ở đâu rồi?” - Alistair xuất hiện ngay khi Samantha kiểm tra danh sách trên iPad của cô ấy. “Ok, cậu sẽ hộ tống Astrid Leong lên lối đi, vì cô ấy sẽ đại diện cho gia đình nhà trai. Kia, Astrid đang đứng đằng kia. Cậu sẽ nhận ra được ra cô ấy vào ngày mai chứ?”
“Tôi nghĩ là có, dù sao chị ấy cũng là chị họ của tôi mà.” - Alistair trả lời vắn tắt.
“Lỗi quá. Tôi quên mất là cậu cũng là anh em họ của Nick!” - Samantha cười khúc khích.
Điện thoại của Nick lại rung lần nữa, anh móc tay vào túi quần, cảm thấy thật phiền phức. Lại là số lúc nãy, nhưng bây giờ là một tin nhắn với nội dung:
Xin lỗi – bố đã cố nhưng không thể ngăn được mẹ con.
Yêu con.
Nick nhìn chằm chằm vào tin nhắn. Bố đang có ý gì nhỉ?
Samantha vẫn tiếp tục cho ra những mệnh lệnh mới. “Ok, bây giờ sẽ là khoảnh khắc của cô dâu và người đàn ông tốt nhất đời của cô ấy bước vào. Nick và Colin – cả hai người sẽ đứng ở khu vực cánh gà phía bên trái lều trại trong khi tất cả các vị khách đang ổn định chỗ ngồi. Khi hai người nghe thấy màn độc tấu cello cất lên, đó là dấu hiệu để bắt đầu xuống lối đi.”
“Tôi xin lỗi, chờ tôi một lát.” - Nick nói và lao ra khỏi mái vòm. Anh đứng trong góc sân, cố gắng điên cuồng để gọi cho bố. Lần này, cuộc gọi đi thẳng vào hộp thư thoại: “Tôi rất tiếc, nhưng người mà bạn gọi tới hiện chưa được thiết lập hộp thư thoại. Làm ơn gọi lại sau.”
Chết tiệt. Nick chuyển qua gọi tới số ở Sydney của cha mình, nỗi sợ hãi tăng lên như một trận tuyết lở dần nhấn chìm anh.
Colin từ đâu đó bước ra hỏi. “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Ừm, mình cũng không biết nữa. Này, không phải là cậu luôn mang theo đội an ninh tới bất cứ nơi nào cậu đến sao?”
Colin đảo mắt. “Ừ, đó thực sự là một phiền toái lớn. Nhưng cha của Araminta khăng khăng đòi phải làm thế.”
“Đội bảo vệ của cậu bây giờ ở đâu?”
“Có một đội đang đứng bên ngoài cổng, còn người phụ nữ đứng ở phía kia là vệ sĩ riêng của Araminta.” - Colin trả lời rồi chỉ tay vào một người phụ nữ với mái tóc lọn quăn tít đang đứng ẩn mình kín đáo giữa những người thân của Rachel. “Mình biết cô ấy trông giống như là một nhân viên ngân hàng, nhưng mình kể cậu nghe, cô ấy là cựu Lực Lượng Đặc Biệt Trung Quốc và có thể hạ gục một người đàn ông mà không cần tốn tới mười giây.”
Nick đưa Colin xem tin nhắn của bố mình. “Cậu có thể điều phối đội an ninh của cậu tăng cường cho ngày mai không? Mình sẽ trả mọi khoản chi phí phát sinh. Chúng ta cần phải kiểm soát mọi lối vào và đảm bảo chỉ những người có tên trong danh sách khách mời được tham dự.”
Colin nhăn nhó. “Ừm, mình nghĩ có lẽ hơi muộn để làm điều này.”
“Ý cậu là gì?”
“Nhìn lên phía kia đi. Hướng mười hai giờ.”
Nick nhìn chằm chằm trong một giây. “Không, đấy đâu phải mẹ mình. Đấy chỉ là chị em họ của Rachel đến từ New Jersey.”
“Ý mình là nhìn lên trên ý. Trên trời kìa…”
Nick nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh cao. “Ôi, chết tiệt, đúng là địa ngục mà.”
***
“Viv, Ollie sẵn sàng chưa?” - Samantha hỏi, cúi xuống để đưa cho đứa em họ nhỏ xíu của Rachel chiếc gối nhung xanh có gài đôi nhẫn cưới. Trước khi cậu bé đưa tay đón được chiếc gối thì nó đột nhiên bay ra khỏi tay cậu. Những cành lá trên cây sồi già cao ngất bắt đầu run rẩy, và những tiếng kêu vo vo chói tai lấp đầy không khí. Không biết từ đâu, một chiếc trực thăng đen trắng phóng qua mái vòm và lơ lửng phía bên trên bãi cỏ lớn trước khi từ từ hạ cánh. Samantha và Rachel nhìn chằm chằm kinh hãi khi cơn gió từ những cánh quạt khổng lồ xé toạc mọi thứ trên mái vòm như một cơn lốc xoáy quét qua.
“Tránh xa khỏi hàng rào lưới mắt cá! Nó sắp sập rồi!” - Tiếng một người hét lớn trong khi mọi người bắt đầu chạy trốn tìm nơi ẩn nấp. Mái vòm bị lật đổ ngay khi khu hàng rào đan mắt lưới sụp đổ. Những mảnh tre vỡ vụn bị thổi bay ở tốc độ gió lớn, và những nụ hoa tử đằng bị thổi sạch khỏi cuống của chúng. Mợ Belinda hét thất thanh khi bị một nhành hoa nhài đập trúng giữa mặt.
“Ôi thôi, tất cả mọi thứ đều đã bị huỷ hoại!” - Kerry Chu bật khóc.
Khi cánh quạt của chiếc AgustaWestland AW109 cuối cùng cũng dừng lại, cánh cửa phía trước cabin mở ra và một người đàn ông lực lưỡng đeo kính đen nhảy ra để mở cửa chính. Một người phụ nữ mặc bộ đồ màu vàng nghệ tây sang trọng bước ra.
“Chúa ơi, còn ai ngoài dì Eleanor!” - Astrid rên rỉ.
Rachel hoàn toàn chết lặng khi nhìn thấy Nick chạy hết tốc lực xuyên qua bãi cỏ về phía mẹ anh. Colin và Araminta vội vã chạy lên để đỡ cô, theo sau là một cô gái Trung Quốc khác với mái tóc uốn hỏng, người vì một lý do nào đó đã rút súng ra và lăm lăm trên tay.
“Để mình đưa cậu vào nhà.” - Colin nói.
“Không không, mình ổn.” - Rachel trả lời. Chứng kiến sự hoàn toàn vô lý của tình huống, bỗng nhiên cô đột ngột nhận ra mọi điều. Thực ra cô chả có gì để phải sợ cả. Mẹ của Nick mới là người bị chìm trong nỗi sợ. Bà ấy lo sợ đám cưới này thực sự diễn ra đến mức phải thuê cả trực thăng và cho hạ cánh ngay giữa đám cưới của họ! Rachel thấy mình vô thức bước lên bãi cỏ đi về phía Nick. Cô muốn được ở bên cạnh anh.
Nick xông đến phía mẹ mình trong cơn giận dữ. “Mẹ đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
Eleanor bình tĩnh nhìn con trai mình và nói, “Mẹ biết con sẽ nổi khùng lên. Nhưng mẹ không có cách nào để tìm con từ khi con cự tuyệt tất cả các cuộc gọi từ mẹ!”
“Vậy mẹ nghĩ mẹ có thể chặn đám cưới của con bằng cách hạ cánh thứ... thứ xâm lăng này xuống đây sao? Mẹ hãy từ bỏ ý muốn chết tiệt đấy đi!”
“Nicky, dừng ngay việc sử dụng từ ngữ như thế! Mẹ không tới đây để chặn đám cưới của con. Mẹ không định làm thế. Thực tế là mẹ còn muốn con kết hôn cùng Rachel cơ”.
“Bọn con sẽ gọi bảo vệ, mẹ hãy đi ra khỏi chỗ này ngay bây giờ!”
Lúc này, Rachel đã bắt kịp Nick. Anh liếc nhìn cô và Rachel mỉm cười. “Chào bác Young.” - Cô nói, cảm thấy sự tự tin thể hiện qua giọng nói của mình.
“Chào cháu Rachel. Chúng ta có thể tới đâu đó nói chuyện được không?” - Eleanor hỏi.
“Không, Rachel sẽ không nói chuyện riêng với mẹ! Mẹ làm thế này vẫn chưa đủ sao?” - Nick xen vào.
“Alamak, mẹ sẽ trả tiền để sửa lại mọi thứ. Thực ra thì con nên cám ơn mẹ vì mấy thứ làm từ tre ọp ẹp đó đã sập xuống - nguy cơ tiềm ẩn về một vụ kiện cáo đang treo lơ lửng đấy. Hãy nghe mẹ, mẹ thực sự không rảnh để tới đây phá đám cưới của con. Mẹ tới đây để mong nhận được sự tha thứ. Và cũng muốn chúc phúc tới con.”
“Đã quá muộn cho chuyện đó. Làm ơn HÃY ĐỂ BỌN CON YÊN!”
“Tin mẹ đi, mẹ biết nơi nào mẹ không được chào đón, và mẹ cũng sẵn lòng dời đi. Nhưng mẹ cảm thấy cần phải làm vài việc cho Rachel trước khi con bé tiến vào lễ đường. Con thực sự không muốn con bé được gặp cha đẻ của mình trước hôn lễ sao?”
Nick nhìn chằm chằm vào mẹ mình như thể bà đang khiến anh bị loạn óc. “Mẹ đang nói gì vậy?”
Eleanor ngó lơ cậu con trai và nhìn thẳng vào mắt Rachel. “Bác đang nói về cha ruột thực sự của cháu, Rachel. Bác đã tìm ông ấy cho cháu. Đó cũng là điều mà bác cố gắng để nói cho hai đứa suốt cả tháng qua!”
“Con không tin!” - Nick nói một cách dứt khoát.
“Mẹ không quan tâm con có tin hay không. Năm ngoái, tại London, mẹ đã tình cờ gặp và quen vợ của cha đẻ Rachel thông qua Eddie, con có thể tự đi mà xác nhận với nó. Hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng mẹ đã điều tra để khẳng định ông ấy chính là bố đẻ của Rachel. Bố của cháu tên là Bao Gaoliang, và ông ấy hiện giờ là một trong những chính khách hàng đầu của Bắc Kinh.
“Bao Gaoliang…” - Rachel đọc lại cái tên một cách chậm rãi, không mảy may tin.
“Và ngay bây giờ, ông ấy đang ở khách sạn Four Seasons Barbara tại Santa Barbara, và ông ấy hi vọng có thể được gặp mẹ Kerry của cháu một lần nữa. Và ông ấy cũng mong tới chết để được nhìn thấy cháu. Đi với bác, Rachel, bác sẽ dẫn tất cả mọi người tới gặp ông ấy.”
“Đây chỉ là một trò nhảm nhí khác của mẹ. Mẹ không được dẫn Rachel đi đâu hết.” - Nick gần như giận sôi lên.
Rachel đặt tay lên cánh tay của Nick. “Sẽ ổn thôi. Em cũng muốn gặp ông ấy. Cứ đi thử xem có phải cha em thật không.”
***
Rachel không nói gì trong suốt chuyến bay ngắn bằng trực thăng tới khách sạn. Cô nắm chặt tay Nick và chăm chú nhìn mẹ mình đang ngồi ở băng ghế đối diện. Từ tâm trạng bồn chồn của mẹ cô nhận ra điều này thực sự khó khăn với bà, vì sau hơn ba thập kỷ Kerry mới có thể gặp lại người đàn ông mà bà từng yêu, người đã cứu bà thoát khỏi người chồng bạo hành và gia đình khủng khiếp của ông ta.
Khi mọi người ra khỏi trực thăng, Rachel đã dừng lại một lát trước khi tiếp tục bước vào khách sạn.
“Em ổn chứ?” - Nick hỏi.
“Em nghĩ vậy... mọi thứ diễn ra quá nhanh.” - Rachel nói. Đây không phải là cách cô đã tưởng tượng về nó. Cô không thực sự có khả năng dự đoán cách mà mọi chuyện sẽ diễn ra, nhưng sau sự thất vọng từ hai chuyến đi tới Trung Quốc của cô vừa rồi, cô đã bắt đầu mất hi vọng rằng sẽ tìm được cha ruột của mình. Hoặc nếu không, cũng phải là rất lâu nữa, sau một hành trình dài đầy gian khó. Cô không bao giờ có thể tưởng tượng mình sẽ gặp được cha ruột lần đầu tiên ngay tại một khu nghỉ dưỡng ở Santa Barbara chỉ một ngày trước lễ thành hôn của mình.
Rachel và mẹ được dẫn qua hành lang thơm mùi hoa mimosa, sau đó đi xuống một hành lang lát gạch theo phong cách Địa Trung Hải, và lại ra ngoài trời một lần nữa. Khi họ đi qua những khu vườn tươi tốt hướng tới một trong những căn nhà nhỏ kiểu nông thôn, Rachel cảm thấy như thể đang trôi nổi trong một giấc mơ mơ hồ kỳ lạ. Thời gian dường như vun vút trôi qua và mọi thứ trở nên không phải là thật. Khung cảnh quá sáng và đậm chất nhiệt đới không hợp cho một dịp quan trọng như thế này. Trước khi cô có thể hoàn hồn, họ đã đứng trước cửa ngôi nhà, và mẹ của Nick đưa tay lên gõ cánh cửa gỗ theo phong cách Mission 76* .
Rachel hít một hơi thật sâu.
“Anh ở ngay đây.” - Nick thì thầm từ phía sau, khẽ bóp nhẹ vào vai cô.
Một người đàn ông đeo tai nghe trông có vẻ giống vệ sĩ ra mở cửa. Bên trong căn phòng là một người đàn ông khác mặc một chiếc sơ mi hở cổ và một chiếc áo vest len màu vàng nhạt, ngồi trước lò sưởi. Ông ta đeo một cặp kính không vành ấn tượng, có một gương mặt với nước da đẹp và mái tóc đen rẽ ngôi trái lốm đốm bạc nơi thái dương. Đây có thực sự là cha của cô không?
Kerry chần chừ đứng nơi ngưỡng cửa, nhưng khi người đàn ông đứng dậy và tiến dần ra phía ánh sáng, bà đột nhiện lấy tay che miệng nức nở. “Kao Wei!”
Người đàn ông tiến về phía mẹ Rachel và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của bà như tìm kiếm điều gì trong một giây trước khi ôm ghì lấy bà.
“Kerry Ching. Em thậm chí còn đẹp hơn cả trong hồi ức của tôi.” - Ông nói bằng tiếng Quan thoại.
Kerry bật khóc, những tiếng nức nở dữ dội, Rachel cũng thấy mắt cô rưng rưng, những giọt nước mắt không thể kiểm soát cứ thế lăn xuống khi cô nhìn thấy mẹ mình gục khóc trên ngực người đàn ông kia. Một lúc sau, Kerry kìm nén cảm xúc của mình, quay sang con gái và nói, “Rachel, đây là cha ruột con.”
Rachel không thể tin rằng cô đang nghe được những lời đó. Cô đứng ngay cạnh ngưỡng cửa, đột nhiên cảm thấy mình biến thành một cô nhóc năm tuổi.
Đứng ở bên ngoài, Eleanor quay sang con trai mình và nói bằng một giọng nghẹn ngào. “Thôi nào, hãy để cho họ được riêng tư một chút.”
Nick, với đôi mắt rơm rớm, trả lời, “Đây là những lời tốt đẹp nhất con được nghe từ mẹ sau một thời gian dài đấy.”