← Quay lại trang sách

Chương II RACHEL VÀ NICK - THƯỢNG HẢI, THÁNG 6 NĂM 2013

“Và đây,” - người quản lý nói một cách hoa mỹ, - “là phòng khách của hai bạn.” Rachel và Nick đi qua tiền sảnh và bước vào một căn phòng với trần nhà cao có một lò sưởi trang trí bề thế. Một trong những phụ tá trong đoàn tuỳ tùng của người quản lý bấm một nút, và bức màn treo thõng phía trước cửa sổ lớn lặng lẽ tách đôi phô ra khung cảnh ngoạn mục của đường chân trời Thượng Hải.

“Không lấy làm lạ khi anh gọi đây là phòng đặc biệt cao cấp.” - Nick nói. Một phụ tá khác xuất hiện để mở một chai sâm banh Deutz và bắt đầu rót vào hai chiếc ly ống cao. Với Rachel phòng khách sạn cao cấp bành trướng bọc nỉ thực sự giống như một cái hộp sô cô la đầy suy đồi – từ phòng tắm ốp đá cẩm thạch màu đen, với bồn ngâm hình bầu dục đến cả đống gối sang trọng một cách lố bịch trên giường, mọi ngóc ngách trong căn phòng như chỉ chực để chờ được tận hưởng.

“Bạn cũng có thể tuỳ ý sử dụng du thuyền của chúng tôi, và tôi rất muốn gợi ý cho hai bạn về hành trình vào buổi chiều muộn để có thể nhìn thấy thành phố chuyển mình từ ngày qua đêm.” “Chúng tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ điều đó.” - Nick nói, nhìn chiếc ghế sofa nhung một cách khao khát. Mấy con người đáng yêu này khi nào mới chịu đi để mình có thể quăng đôi giầy đi và ngả lưng một chút nhỉ?

“Làm ơi nói cho chúng tôi biết nếu chúng tôi có thể làm gì khác để khiến cho kỳ nghỉ của hai người trở nên thú vị hơn”, - viên quản lý nói, đặt tay lên ngực và khẽ cúi người trước khi thận trọng rời đi.

Nick buông người xuống sofa, cảm thấy may mắn vì cuối cùng có thể duỗi dài người sau chuyến bay kéo dài mười lăm tiếng từ New Yorrk. “Chà, đây quả thực thật bất ngờ.”

“Em biết! Anh có tin được chỗ này không? Em chắc chắn là chỉ riêng cái phòng tắm ở đây thôi cũng rộng hơn cả căn hộ của mình! Em nghĩ khách sạn mình ở tại Paris đã hoành tráng lắm rồi, nhưng đây còn trên một đẳng cấp khác.” - Rachel vừa nói vừa quay trở lại phòng khách.

Họ cho rằng mình sẽ ở với cha của Rachel trong mấy tuần đầu tiên của kỳ nghỉ tại Trung Quốc, nhưng khi hạ cánh tại sân bay quốc tế Phố Đông, họ lại được đón bởi một người đàn ông với bộ đồ vest xám ba mảnh, cầm một lời ghi chú từ Bao Gaoliang. Rachel lôi tờ giấy ra khỏi ví và đọc lại. Dòng chữ được viết bằng tiếng Quan thoại với mực đen:

Rachel và Nick thân mến,

Ba tin rằng hai con đã có chuyến đi tốt lành. Ba vô cùng xin lỗi vì không tự ra đón hai con ở sân bay được, vì tới phút cuối ba lại bị kẹt ở Hong Kong có chút việc và sẽ trở lại sau hôm nay. Vì hiện giờ đang trong kỳ trăng mật của hai con, ba nghĩ rằng sẽ phù hợp hơn nếu để hai con dành ngày đầu tiên này tại khách sạn Peninsula như là khách mời của ba. Thêm nữa ở đó chắc chắn sẽ lãng mạn hơn nhà ba nhiều. Ông Tín sẽ đẩy nhanh việc nhập cảnh qua việc kiểm soát hộ chiếu và khách sạn Peninsula sẽ có ô tô đón hai con. Chúc hai con có một buổi chiều thư giãn, ba mong được gặp và giới thiệu hai con tới gia đình ta trong bữa kỷ niệm tối nay. Ba sẽ liên hệ với con và gửi thêm thông tin trước buổi tối, nhưng hãy sắp xếp thời gian để có thể dự buổi gặp mặt vào 7 giờ tối nay nhé.

Trân trọng,

Bao Gaoliang

Nick để ý thấy khuôn mặt của Rachel sáng lên khi cô đọc lại bức thư, đôi mắt cô lướt qua mấy chữ “gia đình ta” không biết bao nhiêu lần. Uống thêm một ngụm sâm banh, anh nói, “Thật tuyệt khi ba em thu xếp những điều này cho chúng ta. Ông chu đáo quá.”

“Đúng thế nhỉ? Thực sự trên cả tuyệt vời ấy – từ căn phòng cao cấp này tới chiếc xe Rolls Royce đã đón chúng ta ở sân bay. Lúc ngồi trên xe em còn cảm thấy ngại nữa, không biết anh có thế không?”

“Không, chiếc Phantoms đời mới này cũng khá là kín đáo mà. Chứ như bà của Colin còn có một chiếc Silver Clound kiểu cổ điển đời 1950 trông cứ như được điều thẳng từ cung điện Buckingham tới cơ. Giờ mỗi lần lái nó mới thật là xấu hổ.”

“Chà, em vẫn chưa quen với tất cả những điều này. Nhưng em đoán đây là cách gia đình họ Bao sống.”

Như thể đọc được suy nghĩ của vợ, Nick hỏi, “Em cảm thấy đêm nay thế nào?”

“Em rất hào hứng để được gặp mọi người.”

Nick nhớ lại những lời ám chỉ của mẹ anh về gia đình nhà Bao ở Santa Barbara, và anh đã kể lại chi tiết về cuộc hội thoại đó với Rachel chỉ vài ngày sau đám cưới. Vào lúc đó, Rachel đã nói, “Em rất vui khi thấy ba và gia đình của ông đều ổn, nhưng thực sự không khác biệt lắm với em dù họ giàu hay nghèo.”

“Anh chỉ muốn em được biết những gì anh biết. Đó là một phần trong “Điều khoản mới về tiết lộ toàn bộ” của anh, Nick nói với một nụ cười mỉm.

“Hả... Cám ơn anh! Nhờ có anh mà em cũng đã thoải mái hơn trong việc hành xử với đám đông giàu có rồi. Em đã được trải qua một cuộc chiến đầy cam go với gia đình nhà anh. Anh không nghĩ rằng, em bây giờ, đã sẵn sàng đương đầu với bất cứ thứ gì rồi sao?”

“Đến cửa ải của mẹ anh em còn vượt qua được, thì những chuyện khác giờ chỉ là con muỗi thôi nhỉ.” - Nick cười lớn. “Anh chỉ muốn em nhận thức được đầy đủ những gì em sắp trải qua vào thời gian này.”

Rachek nhìn chồng trầm tư. “Anh biết đấy, em đang cố tiếp cận mọi thứ. Em biết sẽ mất thời gian để có thể hiểu rõ gia đình mới của em. Em nghĩ, đối với em trai và dì mà nói, họ cũng sốc không kém. Có lẽ họ còn cảm thấy tồi tệ hơn rất nhiều, em cũng không hi vọng được ở lại với họ qua đêm. Với em được gặp và biết rằng họ có tồn tại là quá đủ.”

Bây giờ khi họ đã thực sự ở trên đất Trung Quốc và Nick có thể thấy rằng Rachel không thực sự cảm thấy thoải mái như khi cô còn ở Santa Barbara. Anh có thể cảm thấy sự lo lắng của cô ngay cả khi cô nằm nép mình bên anh trên ghế sofa, cả hai đều cố gắng chiến đấu với sự mệt mỏi vì thay đổi múi giờ sau chuyến bay dài. Ngay cả khi Rachel cố gắng tỏ ra thờ ơ, Nick vẫn biết rằng cô mong muốn được chấp nhận bởi gia đình mới của cô như thế nào. Anh lớn lên trong một gia tộc có truyền thống lâu đời: Các hành lang ở Tyersall được treo đầy những bức chân dung lồng trong khung cổ từ gỗ hồng của tổ tiên qua nhiều thế hệ, Nick cũng dành rất nhiều những buổi chiều mưa để đánh số trang các cuốn sách chép tay về cây phả hệ phức tạp ở trong thư viện. Gia tộc Young đã ghi chép lại tất cả về ông bà tổ tiên của mình từ những năm 432 sau công nguyên, và tất cả đều được lưu lại trong những trang giấy màu nâu, giòn của những cuốn sách cổ. Anh tự hỏi rằng liệu Rachel sẽ cảm thấy thế nào khi lớn lên mà không biết chút gì về cha mình và về phần gia đình còn lại của cô ấy. Một tiếng động nhẹ bỗng làm gián đoạn suy nghĩ của anh.

“Em nghĩ có người ở ngoài cửa.” - Rachel vừa ngáp vừa nói, trong khi Nick miễn cưỡng đứng dậy ra mở cửa.

“Tôi giao đồ cho cô Chu.” - Một nhân viên hành lý trong bộ đồng phục màu xanh nói một cách vui vẻ. Ông ta bước vào phòng kéo theo một xe đẩy hành lý kĩu kịt với đống hộp bọc kín. Đằng sau ông ta là một cậu bé kéo theo một xe đẩy hành lý đầy ắp các gói quà khác.

“Chúng là gì thế!” - Nick hỏi. Cậu bé chuyển hàng mỉm cười và đưa một ra phong bì dán kín. Dòng chữ nguệch ngoạc trên tấm thẻ màu kem sang trọng ghi: “Chào mừng tới Thượng Hải! Có lẽ chị cần một số nhu yếu phẩm. Chúc vui, C.”

“Là Carlton gửi đến!” - Rachel ngạc nhiên kêu lên. Cô mở hộp đầu tiên và thấy bốn hũ mứt nép mình giữa những cọng cỏ khô: Mứt cam Seville, thạch phúc bồn đỏ, mật trái xuân đào, chanh ngào gừng. Trên những lọ thuỷ tinh nhỏ xinh thanh lịch đóng dấu của trang trại hữu cơ DAYLESFORD.

“Ồ! Daylesford là một trang trại hữu cơ ở Gloucestershire thuộc sở hữu của bạn anh, nhà Bamfords. Họ làm ra những món ăn tuyệt vời nhất. Tất cả những hộp này đều là của họ đấy à?” - Nick hỏi, bị ấn tượng thực sự.

Rachel mở một hộp khác và thấy nó đựng đầy các chai Nước Táo và Việt Quất. “Lâu rồi không nghe tới trái Việt Quất nhỉ!” - Cô nhận xét. Sau một hồi ngụp lặn trong đống hộp, hai người phát hiện ra rằng Carlton có lẽ có ý định cung cấp cho họ toàn bộ các dòng sản phẩm của Daylesford. Có từ bánh quy giòn vị muối biển, bánh mì ngắn, và một lô một lốc các loại bánh bích quy đi kèm với những loại pho mát hảo hạng, cá hồi xông khói tới từ trang trại Shetland Isles, và tương ớt nhập khẩu. Thêm một chai vang nho cabernet của Pháp lóng lánh sủi tăm, và một chai sữa nguyên chất.

Rachel đứng giữa đống hộp mở ngổn ngang với sự ngạc nhiên khôn tả. “Anh có tin được tất cả những điều này không? Đồ ăn chắc phải đủ nuôi sống chúng ta cả năm mất.”

“Với những đồ chúng ta chưa ăn luôn được thì có thể tiết kiệm dành cho ngày tận thế zombie. Anh phải thừa nhận Carlton có vẻ là một người rất hào phóng.”

“Thật là ấm áp! Đây quả là một món quà tiếp đón đầy ngọt ngào – em không thể chờ thêm để gặp cậu ấy!” - Rachel nói đầy hứng khởi.

“Xét theo khẩu vị của cậu ấy, thì anh nghĩ anh đang dần thích cậu ấy rồi. Bây giờ chúng ta nên nếm cái gì trước? Bánh quy chanh nhúng sô cô la trắng hay bánh quy gừng phủ sô cô la?”

TƯ DINH NHÀ BAO Ở THƯỢNG HẢI SÁNG SỚM NGÀY HÔM ĐÓ

Sau khi chạy bộ buổi sáng, Gaoliang lên lầu để tắm thì gặp hai cô hầu gái bê mấy chiếc va-li hiệu Tramontano màu nâu đen nhạt đi xuống.

“Túi của ai đây?” - Ông hỏi một trong hai cô hầu gái.

“Thưa ông, là của bà ạ.” - Cô hầu gái đáp, không dám nhìn thẳng vào mắt Gaoliang.

“Mấy cô định mang chúng đi đâu?”

“Chỉ mang ra ngoài xe thôi thưa ông. Cho chuyến đi của bà ạ.”

Gaoliang đi thẳng vào phòng ngủ, bắt gặp vợ mình đang ngồi bên bàn trang điểm, đeo một đôi bông tai đính kim cương và đá opal.

“Em tính đi đâu sao?” - Ông hỏi.

“Hong Kong.”

“Anh không biết em có kế hoạch đi ngày hôm nay.”

“Có việc đột xuất – có vài vấn đề tại nhà máy Tsuen Wan em cần phải sắp xếp lại.” - Bà Shaoyen trả lời.

“Nhưng Rachel và chồng con bé sẽ tới đây hôm nay.”

“Ồ, là hoá ra là hôm nay à?” - Bà Shaoyen nói.

“Đúng. Chúng ta cũng đặt phòng riêng tại Câu lạc bộ Hoàng Phố cho tối nay rồi.”

“Em chắc rằng bữa tối sẽ rất tuyệt. Anh hãy nhớ gọi món gà say rượu nhé”

“Em sẽ không quay về kịp đúng không?” - Gaoliang hỏi, có chút bất ngờ.

“Em e là không kịp.”

Gaoliang ngồi xuống ghế bên cạnh vợ, biết rõ vì sao Shaoyen bất ngờ đi công tác như này. “Anh tưởng rằng em nói là mọi chuyện đều ổn.”

“Trong một thời gian, em nghĩ rằng em ổn... ” - Shaoyen nói một cách chậm rãi, ngắt quãng một lúc trong khi lau chùi một cách có phương pháp chiếc bông tai bằng miếng bông tròn ngâm trong dung dịch tẩy nữ trang. “Tuy nhiên khi bây giờ nó thực sự xảy ra, em mới thấy rằng em không hề thoải mái chút nào cả.”

Gaoliang thở dài. Kể từ khi tái hợp với Kerry và Rachel vào tháng Ba, ông đã dành rất nhiều đêm để cố gắng xoa dịu vợ mình. Shaoyen đã bị sốc như một lẽ dĩ nhiên, bởi cái tin sét đánh của chồng sau khi trở về từ California, nhưng trong suốt hai tháng qua, ông nghĩ mình đã thành công trong việc trấn an vợ. Kerry Chu đúng là một người phụ nữ ông đã từng yêu, nhưng trong một thời gian quá ngắn ngủi, khi ông mới là một cậu thanh niên mười tám tuổi. Chuyện cũng xảy ra từ quá lâu rồi. Khi ông nảy ra ý tưởng mời Rachel tới thăm, ông nghĩ rằng điều đó sẽ giúp vợ thấy rằng mọi chuyện đã ổn, Shaoyen cũng không phản ứng gì. Nhưng đáng ra ông nên đoán trước được mọi chuyện sẽ không thể dễ dàng như vậy.

“Anh biết mọi chuyện là rất khó khăn với em.” - Ông Gaoliang đánh liều mở lời.

“Thật sao? Em không chắc là anh hiểu đâu.” - Bà Shaoyen vừa nói vừa xức chút nước hoa Lumière Noire lên cổ.

“Vậy chắc em cũng hiểu được rằng điều này cũng không hề dễ dàng với Rachel…” - Gaoliang bắt đầu.

Shaoyen nhìn chằm chằm vào chồng mình qua gương trong vài giây, và rồi bà đập chai nước hoa lên bàn. Gaoliang gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình vì sốc.

“Rachel, Rachel, cả tuần nay ông chỉ nhắc tới Rachel! Nhưng ông không bỏ vào tai được một lời nào của tôi cả! Ông cũng không hề nghĩ tới cảm xúc của tôi.” - Shaoyen giận dữ hét lên.

“Tất cả những điều anh đang làm đều là vì quan tâm tới cảm xúc của em.” - Ông Bao nói, cố gắng giữ bình tĩnh.

Shaoyen trừng mắt nhìn chồng. “Gì! Nếu ông thực sự quan tâm thì sẽ không bao giờ yêu cầu tôi ngồi đó và mỉm cười suốt bữa tối trong khi ông diễu qua diễu lại cùng đứa con ngoài giá thú của mình quanh căn phòng với tất cả gia đình và bạn bè chúng ta. Ông làm tôi mất mặt!”

Gaoliang cau mày trước lời lẽ của vợ, nhưng ông vẫn cố gắng để biện hộ. “Anh chỉ mời có một vài họ hàng thân thiết – những người thực sự cần biết về con bé.”

“Thậm chí, để cô ta gặp cả gia đình chúng ta – bố mẹ ông, cậu Koo, chị gái ông và cả ông anh rể không hề biết giữ mồm – không chóng thì chày rồi cả thế giới sẽ biết và ông sẽ không còn mặt mũi nào ở Bắc Kinh nữa. Ông cũng sẽ không còn chút hi vọng nào để trèo lên được cái ghế phó thủ tướng cả.”

“Chính xác là để tránh mọi tai tiếng mà tôi muốn công khai tất cả về những điều này. Tôi không muốn có bất cứ bí mật nào cả. Chính bà là người đã ngăn cản tôi nói với mọi người. Bà không nghĩ rằng mọi người sẽ thấy rằng tôi chỉ đang làm điều nên làm, một điều đáng trân trọng, cho con gái mình thôi sao?”

“Nếu ông nghĩ đó là những gì mà mọi người sẽ thấy, ông còn ngây thơ hơn tôi tưởng. Tận hưởng bữa tối của ông đi. Tôi sẽ tới Hong Kong và Carlton sẽ đi theo tôi.”

“Gì cơ? Nhưng Carlton đang mong để được gặp chị gái nó mà!”

“Thằng bé chỉ nói thể để làm ông vui thôi. Ông không hình dung được điều tồi tệ mà thằng bé đang phải trải qua – thằng bé đang bất ổn và hoàn toàn tuyệt vọng. Thế nhưng ông chỉ nhìn thấy những gì ông muốn thấy mà thôi.”

“Tôi thấy được nhiều vấn đề hơn bà nghĩ!” - Gaoliang nói, lần đầu tiên cao giọng. “Bệnh trầm cảm của Carlton có liên quan nhiều hơn tới sự liều lĩnh của thằng bé khiến nó suýt bị thiệt mạng trong vụ tai nạn. Làm ơn đừng lôi thằng bé vào giữa những vấn đề của bà với Rachel.”

“Ông vẫn chưa chịu thấy sao? Thằng bé vốn đã ở giữa vụ này dù nó có thích hay không! Chấp nhận đứa con ngoài giá thú của ông chả mang lại chút gì cho thằng bé ngoài sự xấu hổ! Ông muốn thì ông cứ huỷ hoại tương lai của ông đi, nhưng tôi sẽ không cho phép ông huỷ hoại con trai chúng ta!”

“Bà không nhận ra rằng Rachel và Nick chỉ ở đây với chúng ta trong có hai tháng thôi sao? Tôi không hiểu bà đang nghĩ gì khi bà muốn chấm dứt bằng cách tránh mặt chúng từ giờ.”

Shaoyen nói qua kẽ răng, “Tôi đã quyết định rằng tôi không thể - và sẽ không bao giờ có thể - ngủ chung dưới một mái nhà với Rachel Chu hay Nicholas Young.”

“Bây giờ bà không ưa cả Nicholas Young sao?”

“Cậu ta là con của người đàn bà mưu mô hai mặt, người đã cố để len lỏi vào cuộc sống của chúng ta.”

“Thôi nào, không phải Eleanor Young đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều khi Carlton còn ở trong bệnh viện sao!”

“Đó chỉ bởi vì ngay từ đầu bà ta đã biết thằng bé thực sự là ai.”

Gaoliang lắc đầu thất vọng. “Tôi không thể tranh cãi với bà khi bà cứ vô lý như vậy.”

“Tôi cũng nói xong rồi. Tôi còn có một chuyến bay đang chờ. Nhưng hãy nhớ những lời tôi nói: Tôi không cho phép Rachel hay Nicholas bước vào ngôi nhà này, hay bất cứ ngôi nhà nào khác đứng tên tôi.”

“Đừng có mà vô lý thế!” - Gaoliang giận dữ. “Không ở đây thì chúng biết ở đâu?”

“Có hàng nghìn cái khách sạn trong thành phố này mà.”

“Bà điên rồi. Chúng sẽ hạ cánh trong vài giờ tới! Làm thế nào mà tôi có thể đột ngột nói với con gái tôi rằng nó không được chào đón trong nhà tôi sau khi con bé đã dành cả hai mươi tiếng trên máy bay?”

“Ông tự đi mà tìm cách! Nhưng đây cũng là nhà tôi, ông có thể chọn hai đứa nó hoặc vợ và con trai mình!” - Shaoyen đùng đùng bỏ ra ngoài, để lại chồng mình trong căn phòng tràn ngập mùi hương hoa hồng và thuỷ tiên.