← Quay lại trang sách

Chương III ASTRID - VENICE, ITALY

“Lupine, tôi không chắc cô có thể nghe được tôi nói hay không, nhưng cô đang bị căng thẳng quá thôi. Tôi đang trên một chiếc gondola 87* giữa một con kênh và sóng điện thoại rất yếu. Làm ơn nhắn tin cho tôi và tôi sẽ gọi ngay cho cô sau khi lên bờ nhé.” - Astrid đặt điện thoại của mình xuống, mỉm cười tạ lỗi với bạn của cô, Nữ bá tước Domiella Finzi-Contini. Cô tới đây để tham dự siêu triển lãm Venice Biennale, và họ đang được đưa tới cung điện Brandolini dự tiệc tối vinh danh Anish Kapoor bằng thuyền.

“Đây là Venezia, – sóng không phủ nổi tới đây, và tín hiệu còn tệ hơn nữa nếu ở giữa kênh đào Grande.” - Domiella cười lớn trong khi cố gắng giữ chiếc khăn pashmina 88* khỏi tung bay phấp phới trong cơn gió đêm. “Nào, giờ thì kể cho mình nghe nốt câu chuyện về phát hiện tuyệt vời của cậu đi.”

“Chà, mình luôn nghĩ rằng loại váy xếp li Fortuny chỉ được tạo ra từ loại lụa dầy và vải nhung, thế nên khi mình bắt gặp chiếc váy làm từ vải voan này trong một tiệm đồ cổ ở Jakarta, cảm giác kỳ lạ tới mức mình không biết phải nghĩ gì luôn. Ban đầu mình nghĩ nó có thể là một bộ váy cưới của người Peranakan 89* từ những năm 1920, nhưng mình lại thấy những nếp gấp đặc biệt. Và cả mẫu vải nữa.”

“Dĩ nhiên đó là mẫu vải Delphos cổ điển, nhưng lạy Chúa, loại vải này thật là nhẹ nhàng!” - Domiella vừa nói vừa vân vê gấu váy dài của Astrid. “Và màu sắc nữa – Mình chưa bao giờ nhìn thấy tông màu tím này trước đây. Chắc chắn là mẫu vẽ tay, có thể do chính Fortuny hoặc vợ của ông ấy – Henriette vẽ. Làm thế nào mà cậu luôn tìm được những kho báu đặc biệt như vậy?”

“Domiella, thề có Chúa, là chúng tự tìm tới mình đó. Mình đã trả khoảng ba trăm nghìn rupiahs cho nó – tương đương hai mươi lăm đô Mỹ thôi ấy.”

“Cazzo 90* ! Mình chết vì ghen tị mất! Mình chắc chắn là bất kỳ bảo tàng nào cũng sẽ muốn sở hữu nó. Cẩn thận nhé, Dodie có thể sẽ muốn mua nó và lột trần cậu ngay và luôn khi cô ấy nhìn thấy cậu vào tối nay!”

Lối vào lớn của cung điện Brandolini đã bị kẹt cứng mái chèo vì những vị khách tới bằng thuyền gondola, xuồng lớn và tàu vaporettos, Astrid bèn lôi điện thoại ra để kiểm tra lại. Lần này, có một bức e-mail viết như sau:

Thưa bà

Tôi viết thư cho bà vì khá lo ngại về những hành động gần đây liên quan đến Cassian khi bà đi vắng. Tôi về nhà sau ngày nghỉ, thấy Cassian bị nhốt trong tủ trên lầu, và Padma đang ngồi trên ghế đẩu bên ngoài chơi iPad. Tôi hỏi cô ấy chuyện gì đang xảy ra, và cô ấy nói “Ông nói với tôi rằng đừng để Cassian ra ngoài.” Tôi đã hỏi cô ấy Cassian ở trong tủ bao lâu và cô ấy nói bốn tiếng. Chồng bà đã ra ngoài để tiếp khách. Khi tôi mở tủ cho Cassian ra ngoài, cậu chủ đã rất tội nghiệp.

Rõ ràng ông Michael đang trừng phạt Cassian vì cậu mắc lỗi. Cậu Cassian đang chơi với cây kiếm ánh sáng của mình chiều nay và vô tình làm một vết xước nhỏ trên cánh cửa của chiếc Porsche 550 Spyder cổ bày trong đại sảnh. Hai đêm trước, ông Michael cũng phạt cậu Cassian đi ngủ mà không được ăn tối vì cậu đã chửi thề bằng tiếng Trung Quốc. Rõ ràng đó là từ xấu mà cậu chủ đã học được tại Trường mẫu giáo Viễn Đông, và có lẽ mọi cậu bé đều đang sử dụng nó mặc dù chúng chả biết rõ nghĩa là gì. Ah Lian đã giải thích cho tôi ý nghĩa của từ đó. Tôi đảm bảo với cô rằng một đứa trẻ năm tuổi sẽ chả có chút ý thức gì về một hành động như vậy.

Theo quan điểm của tôi, các biện pháp kỷ luật như vậy đối với cậu Cassian là phản tác dụng. Chúng không giải quyết được triệt để các vấn đề tiềm ẩn mà sẽ chỉ khiến cậu chủ hình thành những nỗi ám ảnh và phẫn nộ với cha mình. Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng và cậu Cassian vẫn không thể ngủ được. Lần đầu tiên kể từ khi lên ba, cậu lại bắt đầu bị sợ bóng tối.

Lupine

Astrid đọc e-mail với sự thất vọng và buồn bã dâng cao. Cô nhanh chóng gửi một tin nhắn cho chồng, sau đó bước ra khỏi chiếc thuyền gondola sau nữ Bá tước. Họ vào sảnh trước của cung điện, choáng ngợp bởi một tác phẩm điêu khắc hình lòng chảo bằng kim loại ánh vàng khổng lồ treo trên trần nhà.

“Bellissima 91* ! Mình tự hỏi, liệu đây có phải là một trong những công trình mới của Anish không?” - Domiella quay sang để xem phản ứng của Astrid, và thấy cô thậm chí còn không nhận ra có một tác phẩm điêu khắc treo trên đầu mình. “Mọi chuyện ổn chứ?”

Astrid thở dài. “Dường như cứ lần nào mình đi vắng là lại có chuyện với Cassian.”

“Cậu nhóc nhớ mẹ sao?”

“Không, không phải thế. Ý mình là đúng là thằng bé có nhớ mẹ, nhưng mình luôn cố gắng sắp xếp những chuyến vắng nhà ngắn như thế này để Cassian và bố có thể gắn kết hơn. Thằng bé bám mình quá, nên mình đang cố gắng thay đổi điều đó, mình không muốn thằng bé giống em trai mình. Nhưng luôn có chuyện mỗi khi mình đi. Michael và thằng bé dường như luôn gây lộn với nhau.”

“Gây lộn kiểu gì?”

“Họ đánh nhau. Michael đường như không có chút khoan dung nào với con trai cả. Anh ấy đối xử với con như kiểu ở trong doanh trại quân đội. Nói cho mình nghe đi, lúc Luchino và Pier Paolp ở độ tuổi như Cassian bây giờ, nếu chúng làm vỡ những món đồ giá trị, cậu sẽ làm gì với chúng?”

“Trời ơi, con trai mình xé nát mọi thứ trong nhà! Đồ nội thất, thảm và mọi thứ! Có một lần trong lúc đánh nhau, chúng hích cùi chỏ vào bức Bronzino. May mắn thay, đó chỉ là bức chân dung của một người phụ nữ xấu xí. Một trong số những tổ tiên của chồng mình.”

“Xong rồi cậu làm gì? Cậu có trừng phạt chúng không?”

“Để làm gì cơ? Chúng chỉ là mấy đứa trẻ?”

“Đúng vậy đấy!” - Astrid thở dài.

“Ôi bạn thân mến, ở đây có một tay môi giới đáng ghét, gã cứ cố bán cho mình mấy tác phẩm của Gursky. Mình đã phải nói toẹt với hắn ta rằng nếu như mình cứ phải nhìn bức ảnh bự tổ chảng chụp sân bay Schiphol của Amsterdam đó mình sẽ treo cổ tự vẫn mất. Lên tầng trên thôi.”

Nhưng mặc cho những nỗ lực của họ, người môi giới đã bắt kịp họ trong phòng khiêu vũ lớn trên tầng hai. “Nữ bá tước – thật tốt khi gặp được cô.” - Anh ta nói với một giọng giả bộ quá lố, cô gắng hôn hai má nữ bá tước một cách thân mật, nhưng cô chỉ cho phép hôn một má. “Cha mẹ cô dạo này thế nào?”

“Vẫn sống.” - Domiella giả đò đăm chiêu.

Người đàn ông khựng lại một giây, trước khi phá lên cười. “Ồ, ha ha!”

“Đây là bạn của tôi Astrid Leong Teo.”

“Rất hân hạnh được gặp cô!” - Anh ta vừa nói vừa đẩy chiếc kính gọng sừng dầy đáng ghét của mình. Anh ta đã kịp ghi nhớ hồ sơ của các nhà sưu tập châu Á có giá trị tài sản ròng cao - những người có khả năng sẽ tham dự siêu triển lãm Biennale năm nay, nhưng không nhận ra Astrid, bèn quay lại với nữ bá tước. “Thưa cô, tôi hi vọng cô cho tôi cơ hội dẫn cô qua xem các tác phẩm của Đức một lúc nào đó.”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi phải gọi một cuộc điện thoại ngắn.” - Astrid nói rồi đi thẳng ra phía ngoài ban công.

Domiella, nhìn tay môi giới, lắc đầu thương hại. “Anh đã bỏ lỡ một cơ hội cả đời của mình rồi đấy. Anh có biết bạn tôi là ai không? Gia đình cô ấy là nhà Medicis 92* của châu Á đấy. Và cô ấy cũng đang hào hứng để tuyển thêm cho một bảo tàng ở Singapore.”

“Tôi tưởng cô ấy chỉ là một người mẫu.” - Người môi giới lắp bắp.

“Ồ nhìn đi, Larry đang nói chuyện với cô ấy kìa. Anh ta hẳn đã thắng kèo rồi. Giờ đã quá muộn cho anh.” - Domiella bỏ đi.

***

Sau khi khẳng định với người môi giới nghệ thuật vừa dồn cô vào góc ban công rằng cô thực sự không có hứng thú để đi xem mấy tác phẩm sáng bóng của Koons, Astrid gọi điện cho chồng mình.

Michael nghe điện thoại sau bốn hồi chuông, giọng có vẻ ngái ngủ.

“Hey. Mọi chuyện ổn chứ?”

“Vâng.”

“Em có biết ở bên này giờ đang là một rưỡi sáng không?”

“Em biết. Nhưng em nghĩ anh là người duy nhất trong nhà có thể ngủ được lúc này. Lupine vừa nhắn tin báo với em rằng Cassian vẫn đang thức. Thằng bé lại bị sợ bóng tối. Anh thực sự đã nhốt thằng bé vào tủ quần áo… hả?”

Michael thở dài thất vọng. “Em chả hiểu gì cả. Thằng bé rất hỗn cả tuần nay. Bất cứ khi nào anh trở về nhà, thằng bé lại trở nên nổi quạu.”

“Thằng bé chỉ đang cố gắng thu hút sự chú ý của anh. Nó muốn được chơi với anh đấy.”

“Sảnh lớn không phải là phòng chơi. Xe của anh cũng không phải là đồ chơi. Thằng bé cần phải học cách kiểm soát bản thân – hồi bằng nó, anh không nhảy nhót xung quanh như một con đười ươi cả ngày.”

“Bởi vì nó là một đứa trẻ hiếu động. Giống như cha của nó vậy.”

“Hừ!” - Michael khịt mũi. “Nếu như anh hành động giống thằng bé, anh sẽ bị bố anh cho ăn đòn rồi. Mông anh sẽ lằn cả chục vết với chiếc rotan 93* của ông ấy.”

“Ơn Chúa anh không giống cha mình.”

“Cassian là một đứa trẻ đầy hoang dã, và đã tới lúc để đưa thằng bé vào khuôn khổ.”

“Thằng bé vẫn ở trong khuôn khổ. Anh có thấy rằng con ngoan ngoãn hơn nhiều khi em ở nhà không? Em nghĩ nếu anh chú ý tới con nhiều hơn một chút thì mọi chuyện sẽ ổn hơn nhiều. Và ý em không phải là kiểu chỉ ngồi ôm lap-top bên bể bơi trong khi thằng bé tự chơi. Sao anh không đưa con đi sở thú, đưa con tới công viên ở vịnh. Con chỉ muốn được chơi với anh thôi mà.”

“Bây giờ em đang cố để làm anh cảm thấy tội lỗi đó à.”

“Anh yêu, em chả cố gắng để làm anh cảm thấy gì cả. Nhưng anh không thấy sao? Em đi xa là cơ hội đặc biệt để anh dành nhiều thời gian cho con hơn. Con sắp vào tiểu học năm tới, và sau đó là cuộc đua học hành điểm số. Con sẽ lớn rất nhanh, đây là quãng thời gian trong đời con mà sau này có muốn anh cũng không quay trở lại được.”

“Được rồi, lah, được rồi, lah. Em đã thắng. Anh chỉ là một ông bố tồi.”

Astrid vân vê tà váy trong sự thất vọng. “Đây không phải là vấn đề ai thắng, và anh cũng không phải là một người cha tồi. Đó chỉ là...” - Astrid bắt đầu trước khi Michael kịp ngắt lời cô.

“Anh sẽ cố gắng làm tốt hơn vào ngày mai trong khi em đang vui chơi ở Venice. Hãy thay anh uống một ly Bellini.”

“Anh thật không công bằng. Anh biết rằng em đã hứa với bảo tàng sẽ thực hiện chuyến đi này. Bọn em đang cố gắng thực hiện những việc quan trọng ở đây vì lợi ích cho Singapore. Em đã thức dậy bên Cassian cả năm còn anh mới chính là người đi biền biệt suốt đấy.”

“Thứ lỗi cho anh vì đã làm việc cật lực để đảm bảo tương lai cho cả gia đình. Trong khi em thì đang cống hiến vì ‘lợi ích của Singapore’, mọi điều anh làm chỉ bởi vì muốn tốt cho Cassian và em!”

“Micheal, anh biết là chúng ta không thể chết đói được.”

Micheal im lặng trong một quãng dài. “Em biết vấn đề thực sự là gì không, Astrid? Vấn đề là cả đời em chưa có một ngày phải lo lắng về tiền bạc. Em không biết kiếm tiền cực nhọc tới thế nào, em chỉ cần xì mũi là cũng có tiền! Em không hiểu những nỗi lo của người bình thường. Trong khi động lực của anh tới từ những nỗi sợ đó. Và anh đã xây dựng được tài sản riêng của mình từ nó. Anh muốn con trai anh thấm nhuần được nỗi sợ hãi như thế. Thằng bé sẽ được thừa kế số tiền lớn vào một ngày nào đó, và nó cũng phải học cách để kiếm được tiền. Nếu không thì – thằng bé sẽ có kết cục giống như anh trai Henry của em, hoặc bất cứ ai trong số những người anh em họ kiêu ngạo của em, những người chưa từng thực sự làm việc một ngày trong cuộc đời của họ nhưng luôn cảm thấy như họ là bá chủ thế giới.”

“Bây giờ anh đang trở nên quá quắt rồi đấy, Michael! Đừng vơ đũa cả nắm.”

“Em biết rằng anh đang nói sự thật. Cuối ngày hôm nay, con trai em đã quyết định phá hỏng xe của anh. Con trai em cũng tự quyết định sẽ sử dụng thứ ngôn ngữ bẩn thỉu. Và em thì luôn tìm cách bao biện cho nó.”

“Thằng bé mới chỉ NĂM TUỔI!” - Astrid cao giọng.

“VÀ ĐÓ CHÍNH LÀ Ý ANH MUỐN NÓI, EM YÊU! Nếu chúng ta không chỉnh đốn thằng bé từ bây giờ thì sẽ không kịp nữa.”

Astrid thở dài thật sâu. “Michael, em không muốn gây chiến với anh lúc này.”

“Anh cũng không muốn. Anh muốn đi ngủ. Một trong hai chúng ta phải làm việc vào sáng ngày mai.”

Nói xong, Michael cúp máy. Astrid bỏ điện thoại vào ví và dựa người vào lan can, lòng đầy bực bội.

Thành phố vừa lên đèn, và mặt nước lung linh phản chiếu ánh đèn từ cung điện trên kênh đào Grand. Thật là nực cười, khi mình đang đứng ở một trong những địa điểm đẹp nhất hành tinh nhưng lòng lại bị rối tung với cuộc tranh cãi cách xa cả nghìn dặm về con trai mình.

Domiella dẫn theo một nhóm người ra ban công, và Astrid nhận ra được bạn cô trong số họ - Grégoire L’Herme-Pierre.

“Astrid! Khi Domiella nói cậu ở đây mình đã không tin đâu đấy! Cậu đang làm gì ở Venice thế? Mình không nghĩ rằng cậu quan tâm cả tới cả nghệ thuật nữa.” - Grégoire nói, trao cho Astrid một nụ hôn chào mừng bốn lượt theo kiểu người Paris.

“Mình chỉ cưỡi ngựa xem hoa thôi.” - Astrid trả lời một cách bối rối, vẫn cố bình tâm sau cuộc gọi

“Dĩ nhiên rồi. Bây giờ thì, chắc chắn cậu đã biết bạn mình rồi đúng không – Pascal Pang và Isabel Wu đến từ Hong Kong?

Astrid chào đón cặp đôi sang trọng. Pascal mặc một bộ đồ được thiết kế riêng ánh kim lóng lánh không chút khuyết điểm, trong khi Isabel thật thanh lịch trong chiếc váy đen hở vai của Christian Dior với phần đuôi bồng dài tới đầu gối. Mái tóc của cô được búi cao theo kiểu Hy Lạp, cổ đeo một sợi dây chuyền vàng nổi bật hình lá cọ của Michele Oka Doner. Và đột nhiên Astrid nhận ra rằng hai người họ không phải là một cặp đôi. Liệu cô Isabel Wu đang đứng trước mặt cô có phải là vợ của Charlie không?

Người phụ nữ nhận ra được ánh mắt của Astrid và nói một cách đơn giản, “Tôi biết cô là ai đó.”

Grégoire cười nhẹ. “Nhìn xem, thế giới này quả là nhỏ bé mà!”

“Thật vinh hạnh vì cuối cùng cũng được gặp cô.” - Astrid đáp lại Isabel, nói thêm, “Charlie có kể với tôi về việc cô đang nỗ lực gây quỹ cho Bảo tàng M+. Tôi nghĩ rằng việc cô đang làm thật là tuyệt vời. Đã tới lúc để Hong Kong có một nơi trình diễn nghệ thuật đương đại tầm cỡ thế giới.”

“Cám ơn cô. Tôi tin rằng cô cũng mới gặp Charlie, đúng không?” - Isabel hỏi.

“Vâng. Thật tiếc vì cô không tham gia được chuyến du ngoạn California với chúng tôi.”

Isabel chững lại, sửng sốt. California? Cô biết Charlie đã chạm mặt Astrid tại phòng khiêu vũ, nhưng cô không hề biết về chuyến du ngoạn. “Vậy, cô đã có một quãng thời gian thú vị đúng không?”

“À vâng. Chúng tôi định tới Sausalito, nhưng rồi chúng tôi bất ngờ quyết định lái xe xuống bờ biển hướng tới Monterey và Big Sur.”

“Để tôi đoán nhé… sau đó anh ấy đưa cô đi ăn tối ở Post Ranch Inn đúng không?” - Isabel vẫn tiếp tục hồ hởi.

“Thực ra chúng tôi tới đó để ăn trưa. Chỗ đó như thiên đường vậy, nhỉ?”

“Vâng, có thể nói là như vậy. Chà, thật vui vì cuối cùng cũng được gặp cô, Astrid Leong.” - Isabel quay trở lại phòng khiêu vũ với Pascal, trong khi Astrid vẫn nán lại ban công với Domiella và Grégoire. Cái nóng mùa hè vẫn còn đọng lại trong làn gió buổi tối dịu nhẹ, và ở phía xa, tiếng chuông của nhà thờ Basilica di San Marco bắt đầu vang lên. Pascal đội nhiên quay trở lại ban công và vội vã nói với Grégoire, “Isabel cần phải rời khỏi đây ngay lập tức. Cậu sẽ muốn đi hay ở lại?”

“Mọi việc ổn chứ?” - Astrid hỏi.

Pascal nhìn chằm chằm Astrid, đáp lạnh băng. “Thật tử tế khi cô vùi dập Isabel thẳng mặt như thế.”

“Gì cơ?” - Astrid bối rối hỏi.

Pascal hít thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn thịnh nộ của mình. “Tôi không biết cô nghĩ mình là ai, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai trơ tráo như cô. Cô đang muốn chứng minh cho Isabel biết rằng cô đã làm tình với chồng cô ấy trên bờ biển California sao?”

Domiella giật nẩy người và bám lấy vai Astrid.

Astrid lắc đầu vội vã. “Không, không, đây quả là một sự hiểu lầm lớn. Charlie và tôi chỉ là những người bạn cũ thôi”.

“Hả? Bạn cũ ư? Cho tới tối nay, Isabel thậm chí còn không chắc rằng cô có tồn tại đấy.”