← Quay lại trang sách

Chương IV GIA ĐÌNH BAO - THREE ON THE BUND, THƯỢNG HẢI.

Chiếc Roll-Royce Brewster màu xanh của khách sạn chờ sẵn trên đường để chở Nick và Rachel đi ăn tối, nhưng đích đến chỉ cách sáu dãy nhà, nên họ quyết định đi bộ. Đó là một buổi tối mát mẻ bất thường vào đầu tháng Sáu, và khi họ đi dạo dọc theo đại lộ ven con sông huyền thoại vẫn được biết tới với tên gọi Bến Thượng Hải, Nick nhớ lại một buổi sáng ở Hong Kong khi anh mới lên sáu tuổi.

Cha mẹ anh lái xe đưa anh đi thật xa đến tận vùng nông thôn ở khu mới của quận Cửu Long, lên con đường núi quanh co. Trên đỉnh núi là một đài quan sát với khách du lịch đông đúc, đứng chụp ảnh phong cảnh và xếp hàng để được sử dụng những ống nhòm gắn trên lan can kim loại rỉ sét. Cha của Nick đã phải bế anh lên để anh có thể nhìn được qua ống ngắm. “Con thấy nó không? Đó là đường biên giới của Trung Quốc, cũng là quê hương của cụ của cụ của ông nội con.” - Phillip Young nói với con trai mình. “Hãy nhìn thật kỹ, bởi vì chúng ta sẽ không thể đi qua được đường biên giới đó.”

“Tại sao ạ?” - Nick đã hỏi.

“Bởi vì đó là một quốc gia cộng sản, và hộ chiếu Singapore của chúng ta bị đóng dấu ‘Không được nhập cảnh vào Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa.’ Hi vọng một ngày nào đó con sẽ có thể bước qua ranh giới này.”

Nick nheo mắt nhìn cánh đồng hoang, một khung cảnh màu nâu cằn cỗi. Anh có thể nhận ra được những cánh đồng được cày xới gồ gề và đường mương thuỷ lợi, ngoài ra không còn gì khác. Biên giới nằm ở đâu? Anh cố gắng tìm một bức tường lớn, một con hào hay bất kỳ một vạch chia biên giới nào để cho người ta biết được đâu là điểm cuối của Hong Kong - thuộc địa Vương Quốc Anh và đâu là điểm bắt đầu của Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa, nhưng chả có gì cả. Các ống kính ngắm đều cáu bẩn và nách anh bắt đầu đau vì tay của cha. Nick đòi thả xuống và tiến thẳng tới chòi bê tông của một người bán đồ ăn nhẹ gần đó. Một chiếc kem ốc quế Cornetto thú vị hơn nhiều việc ngắm nhìn Trung Quốc. Trung Quốc quá nhàm chán.

Trung Quốc trong thời thơ ấu của Nick không hề giống với những cảnh đẹp lạ thường đang bao quanh anh ở mọi hướng. Vào đầu thế kỷ XX, Thượng Hải đã trở thành một siêu đô thị rộng lớn, trải dài bên bờ sông Hoàng Phố, được mệnh danh là “Paris của phương Đông”, nơi các toà nhà cao chọc trời, mặt tiền kiểu châu Âu đầy khoa trương và thách thức, tranh nhau gây sự chú ý.

Nick chỉ cho Rachel một số toà nhà mà anh yêu thích. “Ngay bên kia cầu là khách sạn Broadway Mansions. Anh yêu thích vẻ thô kệch của nó với bóng dáng của phong cách Gothic – một cách trang trí theo kiểu nghệ thuật cổ điển. Em có biết rằng kiến trúc của Thượng Hải là sự tập hợp các phong cách trang trí nghệ thuật lớn nhất thế giới không?”

“Em không biết gì cả! Nhìn mấy toà nhà xung quanh chúng ta chỉ muốn rớt quai hàm. Ý em là, anh hãy nhìn vào đường chân trời điên rồ kia đi!” - Rachel khoa chân múa tay một cách hào hứng với sự bành trướng đáng sợ của những toà nhà chọc trời ở bên kia sông.

“Và kia chính là khu Phố Đông, nó từng là khu đất nông nghiệp không có một toà nhà nào tồn tại vào mười năm trước. Bây giờ nó đã trở thành một khu tài chính khiến cho phố Wall trông giống như một làng chài. Công trình kiến trúc với hai quả cầu tròn khổng lồ phía kia là Tháp phát thanh truyền hình Hòn Ngọc Viễn Đông. Không phải là trông nó giống như bước ra từ chương trình Buck Rogers trong Thế kỷ 25 sao? Nick bình phẩm.

“Buck Rogers?” - Rachel ngây ra nhìn anh.

“Nó là một series phim truyền hình viễn tưởng hồi thập niên 1980, bối cảnh được thiết lập trong tương lai và tất cả các tòa nhà trông giống như một ảo mộng của một đứa nhóc mười tuổi tại một thiên hà khác. Có lẽ em không xem mấy chương trình tồi tệ đã du nhập vào Singapore một năm sau khi nó gây tiếng vang Hoa Kỳ hồi thập niên 80, ví dụ như Manimal. Em có nhớ không? Câu chuyện về một anh chàng có thể biến đổi thành các loại động vật khác nhau. Một con đại bàng, một con rắn hoặc một con báo đốm ấy.”

“Thế câu chuyện ở đây là gì?”

“Dĩ nhiên là anh ta chiến đấu với kẻ xấu rồi. Anh ta còn có thể làm được điều gì khác cơ chứ?”

Rachel cười mỉm, nhưng Nick có thể khẳng định rằng ẩn sau câu chuyện đùa của họ, càng gần tới thời điểm phải đối mặt với số phận của mình, Rachel càng ngày càng trở nên lo lắng hơn. Nick ngước nhìn mặt trăng một lúc và cầu nguyện với vũ trụ. Anh ước rằng bữa tối sẽ trôi qua một cách thuận lợi. Rachel đã chờ đợi hàng năm và làm rất nhiều điều để được gặp gia đình cô ấy, và anh mong rằng ước nguyện của cô sẽ được tròn đầy vào tối nay.

Rất nhanh chóng, họ tới Three on the Bund, một tòa nhà theo phong cách hậu Phục hưng thanh lịch với phần chóp là một mái vòm tráng lệ. Nick và Rachel đi thang máy lên tầng năm và bước vào một tiền sảnh có tường màu đỏ thẫm. Một nữ tiếp viên, đứng trước một bức bích họa dát vàng vẽ cảnh một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo choàng rủ bên cạnh hai chiến binh khổng lồ bị quy phục, sẵn sàng đón khách.

“Chào mừng quý khách đến với Câu lạc bộ Hoàng Phố.” - Người phụ nữ nói bằng tiếng Anh.

“Cảm ơn cô. Chúng tôi đến tham dự bữa tiệc của gia đình ông Bao.” - Nick nói.

“À vâng. Hãy đi theo tôi.” - Cô tiếp viên, mặc một bộ sườn xám vàng bó sát, dẫn họ đi ngang qua phòng ăn chính chật ních những gia đình Thượng Hải sang trọng đang thưởng thức bữa tối, rồi dọc xuống hành lang được trang trí bằng mấy cái ghế và đèn thủy tinh màu xanh lá cây. Dọc một bên hành lang là một bức bích họa khác được chạm khắc và dát vàng bạc, và nữ tiếp viên nhà hàng đẩy một trong những tấm vách tường để lộ phòng ăn riêng.

“Xin hai vị cứ tự nhiên nhé. Hai vị là những người khách đầu tiên có mặt.” - cô ấy nói.

“À, vâng.” - Rachel nói. Nick không chắc rằng Rachel đang biểu lộ sự ngạc nhiên hay nhẹ nhõm nữa. Phòng riêng được bày biện sang trọng với ghế bành bọc gấm xếp quanh một bàn ăn tròn cỡ lớn ở đầu này căn phòng, và phía xa đầu kia là những chiếc ghế đóng bằng gỗ hồng sơn mài đặt bên cửa sổ. Rachel để ý thấy bàn lớn được bày biện dành cho mười hai người. Cô tự hỏi cô sẽ được gặp những ai vào tối nay. Ngoài cha cô, bà Shaoyen – vợ của ông và cậu em Carlton cùng cha khác mẹ của cô, không biết còn có những người họ hàng nào khác nữa?

“Có phải là thú vị không vì kể từ khi chúng ta tới đây, hầu hết mọi người đều nói với chúng ta bằng tiếng Anh thay vì tiếng Phổ thông?” - Rachel nhận xét.

“Không hẳn. Họ có thể nhận ra chúng ta không phải là người bản xứ ngay từ phút đầu tiên chúng ta bước tới đây. Trông em giống như người vùng Amazon hơn là những người phụ nữ ở đây, và tất cả mọi thứ ở chúng ta đều khá khác biệt – chúng ta không hề phục sức như người địa phương, cách chúng ta đi cạnh nhau cũng hoàn toàn khác.”

“Khi em dạy ở Thành Đô chín năm về trước, tất cả sinh viên của em đều biết em đến từ Mỹ, nhưng họ vẫn nói chuyện với em bằng tiếng Phổ thông.”

“Đó là Thành Đô. Thượng Hải là một thành phố quốc tế và họ sành điệu hơn, vì vậy họ đã quen với việc nhìn thấy những ‘nguỵ Trung Hoa’ như chúng ta ở đây.”

“Chà, chúng ta dĩ nhiên là không mặc đồ như những người dân địa phương em đã thấy hôm nay.”

“Ừ, hôm nay chúng ta là mấy kẻ mặt thộn.” - Nick nói đùa.

Một lát sau, Rachel ngồi trên một trong những chiếc ghế sofa và bắt đầu lướt qua menu trà. “Trong này viết rằng họ có hơn năm mươi loại trà hảo hạng tới từ khắp các vùng của Trung Quốc, được phục vụ theo những nghi lễ truyền thống và trong phòng trà riêng.”

“Có thể chúng ta sẽ được thử vài loại tối nay.” - Nick trả lời trong khi dạo quanh phòng, vờ chiêm ngưỡng mấy tác phẩm nghệ thuật đương đại Trung Quốc.

“Anh có thể ngồi xuống và thư giãn không? Điệu bộ của anh làm cho em thấy hồi hộp hơn.”

“Anh xin lỗi.” - Nick nói. Anh ngồi xuống đối diện Rachel và cũng bắt đầu lật qua lật lại menu trà.

Họ ngồi im lặng thêm mười phút nữa, cho đến khi Rachel không thể chịu đựng thêm được. “Có điều gì đó sai sai ở đây. Anh có nghĩ rằng chúng ta nên đứng dậy không?”

“Anh chắc rằng họ đang bị kẹt xe.” - Nick cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mặc dù trong lòng anh cũng đang băn khoăn.

“Em không biết… em cảm thấy bất an về điều này. Tại sao cha em lại đặt phòng rất sớm trong khi không ai có mặt cả dù đã hơn nửa tiếng trôi qua?”

“Mọi người ở Hong Kong nổi tiếng đi muộn. Và anh nghĩ rằng ở Thượng Hải cũng giống như thế. Đó là vấn đề về thể diện, không ai muốn trở thành người đầu tiên có mặt, như thế sẽ khiến họ có vẻ quá nóng lòng, vì vậy họ cố gắng đi muộn hơn mọi người. Người cuối cùng xuất hiện mới là người quan trọng nhất.”

“Điều đó thật vô lý!” - Rachel khịt mũi.

“Em nghĩ vậy ư? Anh cảm thấy ở New York mọi chuyện cũng diễn ra tương tự thế, mặc dù nó không quá đà như ở đây. Tại các cuộc họp phòng ban của em, có phải là trưởng khoa hay một giáo sư ngôi sao nào đó luôn là người cuối cùng xuất hiện không? Hay hiệu trưởng cũng thường chỉ xuất hiện khi cuộc họp gần kết thúc, bởi vì ông ấy quá quan trọng để ngồi suốt cả buổi?”

“Nhưng mọi chuyện đâu có giống nhau.”

“Không ư? Thái độ thì vẫn chỉ là thái độ. Chỉ khác là người Hong Kong đã nâng nó lên mức thành một nghệ thuật.” - Nick phản đối.

“Chà, em có thể hiểu nếu đó là một bữa trưa đãi khách, nhưng đây là bữa tối đoàn tụ của gia đình. Họ thực sự đến quá muộn.”

“Anh đã từng tham dự một bữa tối với họ hàng ở Hong Kong, và anh đã phải đợi họ hơn một tiếng cho tới khi họ tới được đầy đủ. Và dĩ nhiên, anh Eddie là người luôn tới cuối cùng. Anh nghĩ rằng em không nên tưởng tượng quá nhiều. Đừng lo lắng, họ sẽ tới thôi.”

Vài phút sau, cánh cửa trượt mở, và một người đàn ông trong bộ trang phục màu xanh dương thẫm bước vào phòng. “Ông và bà Young đúng không? Tôi là quản lý ở đây. Tôi tới để gửi tin nhắn của ông Bao.”

Tim Nick muốn mềm nhũn. Chuyện gì nữa đây?

Rachel lo lắng nhìn người quản lý, nhưng trước khi anh ta có cơ hội nói bất cứ điều gì, họ đã bị phân tâm bởi một vụ hỗn loạn ngoài hành lang. Họ thò đầu ra khỏi ngưỡng cửa và thấy một người nào đó bị vây bởi đám đông những người đang trố mắt nhìn. Đó là một cô gái khoảng 20 tuổi, nổi bật trong bộ váy quây màu trắng ôm sát với chiếc áo choàng không tay kiểu đấu sĩ đấu bò màu đỏ đính kim sa lấp lánh khoác hờ hững trên đôi vai trắng như trứng gà bóc. Hai nhân viên bảo vệ lực lưỡng và một người phụ nữ với mái tóc để kiểu faux-hawk 94* mặc bộ đồ sọc nhỏ đang cố gắng dẹp đường, trong khi những cô gái đang trong độ tuổi teen - những người chỉ phút trước thôi vẫn đang tận hưởng bữa tối sang trọng cùng gia đình - đột nhiên biến thành những người hâm mộ gào thét chói tai lôi điện thoại ra chụp ảnh lia lịa.

“Đó là một diễn viên điện ảnh sao?” - Nick hỏi người quản lý rồi nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng tạo dáng quyến rũ với người hâm mộ. Mái tóc dày và xoăn lọn được búi cao một cách lỏng lẻo, chiếc mũi cao như tượng điêu khắc hoàn hảo, đôi môi mọng sưng như bị ong đốt, cô ấy trông có vẻ quá phóng khoáng, giống như Ava Gardner của Trung Quốc vậy.

“Không, đó là Colette Bing. Cô ấy rất nổi tiếng vì phong cách thời trang của mình.” - Người quản lý giải thích.

Colette ký xong lên một vài chiếc khăn ăn liền đi thẳng về phía họ. “A, thật vui vì cuối cùng cũng tìm thấy chị!” - cô nói với Rachel thân tình như cách chào đón của những người bạn cũ.

“Cô đang nói chuyện với chúng tôi sao?” - Rachel nhìn cô gái chằm chằm một cách sững sờ.

“Dĩ nhiên! Thôi nào, đi ra khỏi đây thôi.”

“Ừm, tôi nghĩ rằng cô nhầm tôi với một ai đó. Chúng tôi tới gặp để ăn tối với một vài người ở đây... ” - Rachel trả lời.

“Chị là Rachel mà, đúng không? Gia đình Bao nhắn em tới đây – kế hoạch có chút thay đổi. Đi với em rồi em sẽ giải thích mọi chuyện.” - Colette nói. Cô nắm tay Rachel và lôi cô đi ra khỏi căn phòng. Mấy cô bé ở hành lang lại bắt đầu ré lên và lại chụp ảnh lia lịa.

“Thang máy chuyển hàng của các ông ở đâu?” - Người phụ nữ có mái tóc kiểu faux-hawh hỏi viên quản lý. Nick theo sau, cảm thấy bối rối với mọi chuyện. Họ di chuyển vào thang máy và đi xuống một hành lang chuyển hàng khác ở tầng trệt. Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra hướng đường Quảng Đông, họ đã bị chào đón bởi ánh đèn flash của một nhóm các tay săn ảnh.

Vệ sĩ của Colette cố gắng dọn đường đi qua đám săn ảnh. “Lùi lại! Lùi con mẹ nó lại đi!” - Họ hét vào đám đông đang chen lấn.

“Đúng là mất trí!” - Nick nói, suýt thì va vào một tay săn ảnh quá nhiệt tình, người đã nhảy bổ ra trước mặt anh.

Người phụ nữ với mái tóc faux-hawk quay lại phía anh và nói, “Cậu hẳn là Nick. Tôi là Roxanne Ma – Trợ lý cá nhân của Colette.”

“Chào, Roxanne. Chuyện này vẫn thường xảy ra ở mọi nơi Colette tới sao?”

“Đúng thế. Đây chả là gì cả vì chỉ có mấy tay thợ ảnh. Cậu còn chưa thấy chuyện gì đã xảy ra khi chúng tôi đi ở đường Tây Nam Kinh.”

“Tại sao cô ấy lại nổi tiếng như vậy?”

“Colette là một trong những biểu tượng thời trang hàng đầu của Trung Quốc. Chỉ riêng Weibo và Wechat của cô ấy đã có hơn ba mươi lăm triệu người theo dõi.”

“Cô vừa nói là ba mươi lăm triệu á?” - Nick hoài nghi

“Vâng. Tôi sợ rằng ảnh của cậu sẽ bị đăng lên mọi nơi vào ngày mai đó. Hãy ngẩng cao đầu và luôn giữ nụ cười.”

Hai chiếc Audi SUV cỡ lớn bất ngờ tiến lên, tý thì tông vào một trong số những tay săn ảnh. Các vệ sĩ nhanh chóng giúp Colette, Rachel và Nick lên chiếc xe đầu tiên, đóng chặt cửa phía sau trước khi đám săn ảnh có thể chụp thêm bất cứ bức ảnh nào.

“Anh ổn chứ?” - Colette hỏi.

“Ngoài việc võng mạc của tôi suýt bị ánh đèn flash đốt cháy, thì tôi nghĩ là mình ổn.” - Nick nói vọng lại từ ghế phía trên.

“Thật là khốc liệt!” - Rachel nói, cố gắng lấy lại nhịp thở.

“Mọi thứ đã bị vượt ra khỏi tầm kiểm soát ở Thượng Hải. Mọi chuyện bắt đầu sau ảnh trang bìa trên tạp chí Elle của em.” - Colette giải thích bằng giọng Anh với cách luyến âm chuẩn mực nhưng vẫn lạc một chút cách ngắt âm của người nói tiếng Phổ thông.

Vẫn đang trong tình trạng cảnh giác cao độ, Nick hỏi, “Cô đang đưa chúng tôi đi đâu?”

Trước khi Colette có thể trả lời, chiếc xe đã dừng đột ngột cách nhà hàng khoảng vài dãy nhà. Cửa xe mở ra và một chàng trai trẻ tuổi nhảy vào bên cạnh Rachel, làm cô hết hồn.

“Xin lỗi, em không có ý định làm chị sợ.” - Chàng trai nói bằng chất giọng có vẻ hơi giống Nick và trao cho cô một nụ cười rạng rỡ. “Xin chào – em là Carlton.”

“Ồ... chào.” - Đó là tất cả những gì Rachel có thể nói khi họ đang nhìn chằm chằm vào nhau, sững sờ trong một lúc. Rachel nhìn chăm chú em trai mình lần đầu tiên. Carlton có làn da nâu sẫm giống như cô, mái tóc được cắt cao ở hai bên và phần trên đỉnh để dầy hơn một cách thời trang. Cậu ăn mặc chải chuốt với quần nhung màu nâu, áo Polo màu cam nhạt và áo khoác Harris Tweed với miếng vá khuỷu tay, trông cậu như thể vừa mới đi ra từ buổi chụp hình thời trang cho tạp chí The Rake.

“Chúa ơi, hai người nhìn giống nhau kinh khủng!” - Nick la lên.

“Em biết! Vừa nhìn thấy chị Rachel em đã nghĩ ngay rằng mình đang gặp chị em song sinh thất lạc của Carlton!” - Colette nói liến thoắng.

Rachel không nói nên lời, nhưng điều này không liên quan gì tới việc em trai của cô trông giống hệt cô. Mà vì cô cảm thấy một sợi dây liên kết vô hình ngay lập tức với chàng trai này, giống như một cảm xúc mà cô đã từng trải nghiệm khi lần đầu gặp cha mình. Cô nhắm mắt lại một lúc, cố gắng chế ngự cảm xúc.

“Em ổn chứ?” - Nick hỏi.

“Vâng. Em ổn hơn bao giờ hết, thực sự đó.” - Rachel nói với giọng nghẹn ngào.

Colette đặt tay lên cánh tay của Rachel. “Em xin lỗi vì sự điên loạn này, đây là lỗi của em. Khi bọn em tới Three on the Bund, em bị nhận ra ngay lập tức và một đám đông bắt đầu đi theo bọn em tới nhà hàng. Thật là khó chịu! Và mọi thứ trở nên tồi tệ hơn tại Câu lạc bộ Hoàng Phố, như chị đã thấy. Carlton không muốn lần đầu tiên gặp chị trước mặt cả triệu người, nên em đã nói với anh ấy đợi chúng ta cách vài dãy nhà.”

“Điều này hoàn toàn ổn. Nhưng mọi người khác đâu?” - Rachel hỏi.

Carlton bắt đầu giải thích. “Bố gửi lời xin lỗi sâu sắc tới chị. Bữa tối của gia đình bị hoãn vì bố và mẹ em phải bay qua Hong Kong để xử lý một tình huống khẩn cấp. Bố nghĩ rằng có thể quay ngược về kịp thời gian cho bữa tối, nhưng ông đã nhầm một chút. Vì vậy em tự bay trở lại một mình.”

“Chờ một chút, em vừa mới bay về từ Hong Kong sao?” - Rachel bối rối.

“Vâng. Đó là lý do vì sao em tới muộn.”

Colette xen vào. “Khi kế hoạch ăn tối bị thay đổi, em đề nghị Carlton và em bay tới để gặp chị.”

“Bọn em không thể để hai người một mình vào đêm đầu tiên ở Thượng Hải được, đúng không?” - Colette nói.

“Hai người thật tốt quá. Nhưng Carlton, bố mẹ em thật sự ổn chứ?” - Rachel thăm dò.

“Vâng, vâng. Chỉ là mấy chuyện đột xuất trong công việc thôi... có chút vấn đề với nhà máy ở Hong Kong. Ba sẽ sớm quay về vào vài ngày tới thôi.” - Carlton nói có chút ngập ngừng.

“Chị vui khi nghe tin rằng không có chuyện gì quá nghiêm trọng.” - Rachel nói. “Dù sao thì, chị rất cảm kích vì em và bạn gái em đã ở đây.”

Colette bật cười. “Ồ thật dễ thương! Em là bạn gái của anh sao, Carlton?”

“Ờ, Colette chỉ là bạn của em thôi.” - Carlton cười gượng.

“Chị xin lỗi, chị không biết.” - Rachel nói.

“Không sao đâu chị. Chị không phải là người đầu tiên nhầm như thế. Em mới 23, và không giống như hầu hết các cô gái ở độ tuổi của em, em chưa muốn bị trói buộc với bất kỳ ai bây giờ. Carlton chỉ là một trong số rất nhiều người theo đuổi em và có thể vào một ngày nào đó, – nếu anh ấy ăn ở tốt, – có thể anh ấy sẽ đoạt được “hoa hồng.”

Rachel bắt gặp ánh mắt của Nick qua gương chiếu hậu. Anh liếc cô như muốn nói, THỰC SỰ thì,cô ấy vừa nói gì vậy? Rachel cắn nhẹ môi và quay mặt đi, biết rõ rằng nếu cô nhìn thấy biểu cảm của anh, chắc chắn cô sẽ phá lên cười. Sau một hồi lúng túng, cô nói, “À ừ, khi bằng tuổi của em, lấy chồng cũng không phải là ưu tiên hàng đầu của chị.”

Carlton nhìn qua Colette. “Vậy, thưa Quý Cô Độc Thân, kế hoạch tiếp theo là gì vậy?”

“Chà, chúng ta có thể đi bất cứ đâu. Mọi người muốn tới các câu lạc bộ, đi uống hay đi nhà hàng? Hay chị có muốn đi đến một bãi biển hoang vắng ngoài khơi của Thái Lan không?” - Colette đề nghị.

“Mọi người nên biết là cô ấy hoàn toàn nghiêm túc đấy.” - Carlton thêm vào.

“Ờ, bãi biển để sau đi. Anh nghĩ đi ăn tối thôi là ổn đó.” - Nick nói.

“Anh muốn ăn gì?” - Colette hỏi.

Rachel vẫn còn quá rã rời để đưa ra bất cứ quyết định gì. “Em thì cái gì cũng được. Anh sao, Nick?”

“Chà, chúng ta đang ở Thượng Hải – có chỗ nào để thưởng thức món tiểu long bao nổi tiếng không?”

Carlton và Colette đưa mắt nhìn nhau và trong chưa đầy một giây cả hai đồng thanh kêu lên, “Din Tai Fung!”

“Chờ một lát, đó có phải là nhà hàng Din Tai Fung giống như ở Los Angeles và Đài Bắc không?” - Nick hỏi.

“Vâng, chúng cùng hệ thống nhà hàng Đài Loan. Nhưng anh có thể tin hoặc không, đồ ở đây ngon hơn nhiều. Kể từ khi họ mở cửa, họ đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng ngay cả với người địa phương. Ở đó luôn phải xếp hàng dài chờ đợi, nhưng may mắn thay, chúng ta có một người đi cùng đặc biệt tối nay.” - Carlton nói và nháy mắt với Colette.

“Để em nhắn tin cho Roxanne, – cô ấy sẽ xắp xếp để chúng ta đi qua cửa phía sau. Em đã cảm thấy quá đủ với đám đông tối nay rồi.” - Colette tuyên bố.

***

Mười lăm phút sau, Rachel và Nick đã ở trong một phòng ăn riêng vô cùng thoải mái, có cửa sổ nhìn ra đường chân trời.

“Có phải tất cả mọi người ở Trung Quốc luôn ăn tối với phòng riêng không?” - Rachel hỏi, không rời mắt khỏi cảnh thành phố hoa lệ trong đêm. Cảm giác như mọi tòa nhà đều đang tham gia vào một buổi trình diễn ánh sáng vậy. Một vài tòa tháp trông giống như chúng được sơn phản quang, trong khi những tòa tháp khác nhấp nháy với ánh đèn neon y như những hộp bom khổng lồ.

“Đâu còn cách nào khác đâu? Em không thể tưởng tượng được việc lọt giữa một đám đông nhìn chằm chằm vào mình rồi chụp ảnh tùm lum trong khi mình đang ăn nữa.” - Colette nói, trao cho Rachel một cái nhìn đầy khiếp sợ.

Một lát sau, một loạt xửng hấp bằng tre chứa các món ăn ngon lành nổi tiếng của Thượng Hải được mang vào phòng. Có bánh tiểu long bao nhân đẫm nước dùng giống như tưởng tượng cùng nhiều những món ăn làm hài lòng thực khách khác. Có mì kéo tay nấu cùng thịt lợn băm nhỏ, thịt gà và cơm chiên trứng vàng, đậu que chao tỏi, rau và hoành thánh nhân thịt lợn rưới nước sốt cay, bánh gạo kiểu Thượng Hải với tôm, bánh khoai môn ngọt... Trước khi họ bắt đầu ăn, Roxanne vội vã vào phòng và chụp vài bức ảnh để Colette sống ảo với mấy đĩa thức ăn.

“Em xin lỗi vì làm phiền mọi người ăn uống. Em cần phải rắc thính cho người hâm mộ của em mỗi giờ!” - Colette giải thích. Cô nhanh chóng chọn vài bức ảnh với Roxanne và hướng dẫn, “Chỉ cần tweet một trong những bức chụp bánh bao nấm truffle là được.”

Nick bấm bụng để không cười. Cô gái này khá là buồn cười. Anh nhận ra rằng cô ấy không hề có ý định tỏ ra khoe khoang – cô ấy chỉ hoàn toàn ngờ nghệch. Giống như một người sinh ra trong giới nổi tiếng hoặc gia đình hoàng gia, Colette dường như thực sự không biết gì về phần còn lại của thế giới. Mặc khác, Carlton thực tế hơn nhiều so với Colette. Nick đã được mẹ báo trước rằng Carlton “hư hỏng khủng khiếp” nhưng cậu ta lại khiến mọi người bị ấn tượng bởi cách cư xử lịch thiệp hoàn hảo của mình. Cậu ấy chọn món một cách thành thạo, gọi một lượt bia, đảm bảo rằng mọi người – đặc biệt là các quý cô – đã có đủ đồ ăn trước khi tự lấy đồ cho chính mình.

“Chị phải dùng bánh bao nhân thịt lợn và thịt cua đầu tiên.” - Carlton nói trong khi khéo léo đặt một chiếc bánh lên muỗng sứ của Rachel. Rachel cẩn thận cắn một miếng nhỏ vỏ bánh, húp phần nước dùng đậm đà đầy hương vị ở bên trong trước khi xử lý phần thịt còn lại.

“Mọi người có thấy không? Rachel ăn soup trong bánh bao của chị ấy y chang cách Carlton!” - Colette nói một cách hào hứng.

“Mười điểm cho di truyền học!” - Nick châm chọc. “Chà, Rachel, cái gì mà sự phán quyết?”

“Ối trời, đây là món tiểu long bao ngon nhất mà em từng được ăn! Phần nước dùng rất thanh nhưng cũng rất đậm vị. Em có lẽ phải ăn được cả tá mất – chúng giống như được bỏ thuốc phiện vậy.” - Rachel nói.

“Chị cứ như là bị bỏ đói ấy nhỉ.” - Colette nhận xét.

“Thực ra thì bọn chị ăn xế khá sớm – nói mới nhớ, Carlton, cám ơn em rất nhiều về mấy món quà!”

“Quà? Em không chắc chị đang nói tới cái gì?” - Carlton nói.

“Mấy hộp đồ ăn tới từ trang trại Daylesford Organic ấy!”

“À, đó là em gửi đấy!” - Colette xen vào.

“Thật sao? Ôi, cám ơn em!” - Rachel trả lời trong kinh ngạc.

“Vâng. Khi em nghe nói rằng cha của Carlton sắp xếp cho chị ở khách sạn vào phút chót, em đã nghĩ, ‘Thật tồi tệ! Họ sẽ chết đói tại Penisunla mất thôi! Họ cần được tiếp viện.’”

“Vậy khách sạn là quyết định vào phút chót à?” - Nick dò xét.

Colette mím môi, nhận ra mình đã lỡ mồm.

Carlton nhanh chóng đỡ lời. “Ờ… không… Ý là, ba luôn thích lên kế hoạch trước rất xa, còn đây là sự so sánh vào phút cuối. Ông muốn hai người có một tuần trăng mật thật đặc biệt.”

“Thế anh chị thích mấy đồ em gửi tới chứ?” - Colette hỏi.

“Ồ, rất thích. Anh đặc biệt thích mứt cam của Daylesford.” - Nick trả lời.

“Em cũng vậy, em nghiện món đó từ hồi còn ở Heathfield.” - Colette nói.

“Em từng ở Trường nội trú Heathfield sao? Anh đã ở khu Stowe đấy.” - Nick nói.

“Woa! Em cũng từng ở Old Stoic luôn!” - Carlton đập bàn một cách hào hứng.

“Thật bất ngờ. Áo đồng phục của bọn em khiến thần chết cũng phải tránh xa đấy.” - Nick vừa cười vừa nói.

“Anh vào nhà nào?” - Carlton hỏi.

“Grenvilla.”

“Có quá nhiều sự trùng hợp! Ai là thầy giám thị phụ trách ký túc xá của anh vậy? Có phải là Fletcher không?”

“Chitty. Em có thể tưởng tượng được mấy biệt danh bọn anh đặt cho ổng.”

“Haha – thật xuất sắc! Anh có chơi bóng bầu dục hay bóng gậy không?”

Colette đảo mắt với Rachel. “Em nghĩ họ chắc sẽ nói chuyện với nhau hết đêm mất.”

“Hẳn rồi. Nick cũng như thế này khi anh ấy gặp mấy người bạn cùng lớp ở Singapore. Chỉ cần thêm vài ly nữa là họ sẽ bắt đầu hát bài hát về Ông Lão tên-là-gì.” 95*

Carlton chuyển sự chú ý của mình trở lại phía Rachel. “Em kinh khủng vậy sao? Em biết là chị học ở Mỹ?”

“Trường Monta Vista High ở Cupertino đấy.”

“Chị thật may mắn!” - Colette nói. “Em đã bị bố mẹ gửi đi học ở Anh, nhưng em luôn mơ ước được sang Mỹ học. Em muốn được như Marissa Cooper.”

“Tất nhiên là ngoại trừ vụ tông xe.” - Carlton chen vào. 96*

“Nhân tiện nói đến chuyện đó, anh mừng khi thấy em đã bình phục sau vụ tai nạn.” - Nick nói.

Mặt của Carlton tối sầm lại trong một giây: “Cám ơn anh. Chắc anh cũng biết, em rất biết ơn mẹ anh. Em không nghĩ mình có thể hồi phục nhanh như vậy nếu như em không qua Singapore để phục hồi chức năng, và tất nhiên, nếu không có mẹ anh thì chúng ta cũng không có cơ hội để gặp mặt.”

“Mọi thứ diễn ra thật kỳ lạ đúng không?” - Nick nói.

Đúng lúc đó, trợ lý cá nhân của Colette vào phòng và thông báo, “Baptiste đang ở đây.”

“Cuối cùng cũng tới! Đưa anh ấy vào đây đi.” - Colette nói một cách hào hứng.

“Baptiste là một tronng những chuyên gia rượu vang hàng đầu thế giới – anh ấy đã từng làm việc cho Crillon ở Paris.” - Carlton thì thầm với Rachel, khi người đàn ông có bộ ria mép ghi đông bước vào phòng ăn mang theo một cặp đựng rượu với cung cách khiến người ta có thể hiểu nhầm là anh ta đang bồng một đứa bé hoàng gia tới trước bình đựng nước thánh trong lễ rửa tội vậy.

“Baptiste! Anh đã tìm được chai rượu phù hợp chưa?” - Colette hỏi.

“Đây, chai Château Lafite Rothschild đến từ kho dự trữ riêng của Thượng Hải.”

Baptiste trả lời, đưa chai rượu cho Colette để kiểm tra.

“Em thường thích những năm chẵn cho loại rượu Bordeaux, nhưng hôm nay em đã chọn một năm rất đặc biệt. Đây có phải là năm sinh của chị không, Rachel?”

“Oh, đúng rồi.” - Rachel Rachel nói, cảm động bởi sự chu đáo của Colette.

“Cho phép em được chúc mừng đầu tiên.” - Colette nói và nâng chiếc ly của cô lên.

“Chúng ta đang ở Trung Quốc, rất hiếm những đứa trẻ thuộc thế hệ chúng ta có anh chị em ruột. Em không may mắn có được anh chị em ruột mặc dù đó là mong ước của em. Em đã biết Carlton nhiều năm nhưng em chưa bao giờ thấy anh ấy phấn khích như ngày mà anh ấy phát hiện ra rằng anh ấy có chị gái. Nâng ly vì Carlton và Rachel – Vì tình chị gái và em trai!”

“Zô nào!” - Nick vui vẻ.

Carlton đứng lên tiếp theo và tuyên bố, “Đầu tiên, Em muốn nâng ly vì Rachel. Em vui vì chị đã tới đây an toàn, em mong được làm quen với chị và chúng ta có thể bù đắp được những năm tháng đã mất. Và gửi tới Colette – cám ơn em đã bố trí buổi tối tuyệt vời này. Anh rất cảm kích vì em đã thúc đẩy anh làm những điều này. Tối nay em không chỉ có thêm một người chị mà còn có thêm cả một người anh nữa. Vậy nên cũng nâng cốc vì Rachel và Nick! Chào mừng tới Trung Quốc! Chúng ta sẽ có một mùa hè rực rỡ, đúng không?”

Nick tự hỏi Carlton có ý gì khi nói đã được Colette “thúc đẩy”, nhưng anh không nói gì cả. Nick chỉ nhìn Rachel một cách đầy âu yếm, đôi mắt cô đã ngân ngấn nước. Trong mơ anh cũng không dám nghĩ là buổi tối nay lại trở nên tuyệt vời như thế.