← Quay lại trang sách

Chương V CHARLIE - TOÀ NHÀ WUTHERING, HONG KONG

“Ông Wu? Bây giờ là 9 giờ sáng ở Ý.” - Trợ lý cấp cao của Charlie ngó đầu vào văn phòng, nói.

“Cám ơn, Alice.” - Charlie với lấy điện thoại đường dây riêng của anh và gọi tới điện thoại di động của Astrid. Cô bắt máy sau ba hồi chuông.

“Charlie! Ôi Chúa ơi, – cám ơn vì anh đã gọi lại cho em.

“Anh gọi sớm quá sao?”

“Không, em đã dậy cả tiếng rồi. Em đoán là anh đã nghe về buổi tối ngày hôm qua?”

“Ừ, anh có nghe, vô cùng xin lỗi em.” - Charlie mở lời.

“Không, em mới cần xin lỗi. Em không nên nói gì với Isabel cả.”

“Bậy nào, anh mới là người gây phiền phức. Đáng nhẽ ra anh phải nói rõ với vợ anh từ trước.”

“Vậy anh đã nói với cô ấy chưa? Anh đã giải thích là em họ em Alistair đã đi cùng chúng ta chuyến đó ở California chưa?”

Charlie dừng lại một lát. “Anh có nói. Em đừng lo lắng thêm gì cả.”

“Anh chắc chứ? Em không thể nào chợp mắt cả đêm qua, em cứ suy nghĩ về việc em đã mang lại rắc rối cho anh vì Isabel đã nghĩ rằng em là người phá hoại hạnh phúc của gia đình anh. Em đã cố tìm cách để gọi cho cô ấy.”

“Mọi chuyện ổn cả. Anh đã giải thích lý do tại sao chúng ta lại có chuyến du ngoạn California đột xuất như thế - cũng chỉ bởi vì chúng ta tình cờ có mặt ở đó cùng lúc thôi – cô ấy đã ổn rồi.” - Anh nói, lòng tự hỏi liệu mọi chuyện nghe có vẻ thuyết phục chưa.

“Em hi vọng anh sẽ nói với cô ấy rằng điều lãng mạn nhất xảy ra là xem Alistair nôn ra ngoài cửa xe sau khi tống quá nhiều bánh mì kẹp thịt In-N-Out.”

“Anh đã bỏ qua phần đó, nhưng đừng lo lắng – mọi chuyện đều ổn.” - Charlie nói, cố gắng tạo ra thêm vài tiếng cười khẽ.

Astrid thở phào nhẹ nhõm. “Em vui quá. Anh biết đó, đáng nhẽ em nên cẩn trọng hơn. Mãi thì em và cô ấy mới gặp nhau lần đầu tiên, và em là người phụ nữ đã... ” - Cô ngừng lại, đột nhiên không biết phải nói thế nào.

“Em là người phụ nữ đã đá chồng cô ấy.” - Charlie đi thẳng vào vấn đề.

“Vâng, chuyện đó đúng. Em hi vọng cô ấy biết rằng hiện tại chúng ta là bạn còn tốt hơn ngày trước. Chúa ơi, chúng ta là cặp đôi vớ vẩn nhất mất.” - Astrid vừa cười vừa nói.

“Anh nghĩ là cô ấy đã nhận ra rồi.” - Charlie nói một cách thận trọng. Anh muốn thay đổi chủ đề tới tuyệt vọng. “Thế Venice thế nào? Em đang ở đâu?”

“Em đang ở với Domiella Finzi-Contini. Gia đình cô ấy có một cung điện tuyệt đẹp gần Santa Croce. – Sáng nay em ra ngoài ban công mà ngỡ rằng em đã bước vào một tác phẩm của Caravaggio. Anh có nhớ Domiella từ hồi chúng ta ở London không? Cô ấy đã ở học ở LSE, nhưng một nửa thời gian là cô ấy chơi bời với Freddie và Xan.”

“À ừ - cô gái có mái tóc vàng hoe rối bù phải không?

“Nó đã từng có màu bạch kim, nhưng sau đó cô ấy đã nhuộm lại màu hạt dẻ tự nhiên. Dù sao thì, bọn em đã có một khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau, cho tới tối qua.”

Charlie rên rỉ. “Anh xin lỗi một lần nữa.”

“Không không, đó không liên quan gì tới Isabel. Có một bi kịch khác diễn ra ở nhà em – em có hai cậu bé bướng bỉnh và không biết cách cư xử.”

“Chắc hẳn do họ đang nhớ mẹ thôi.”

“Anh cũng nói thế với em sao! Việc biết Cassian bị nhốt vào tủ quần áo với em đã đủ tệ rồi.”

“Ai đã nhốt thằng bé vào tủ quần áo?”

“Bố nó.”

“Cái gì cơ?” - Charlie nói một cách hoài nghi.

“Nghe nói là, trong suốt bốn tiếng hôm qua. Và thằng bé mới lên năm.”

“Astrid, anh sẽ không bao giờ nhốt con anh trong tủ quần áo, dù nó có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa.”

“Cám ơn anh. Em cũng nghĩ như thế. Em nghĩ em sẽ phải về sớm hơn.”

“Ừm, có vẻ nên thế.”

Astrid thở dài. “Khi nào thì Isabel về tới nhà.”

“Anh nghĩ là thứ sáu.”

“Vợ anh đẹp không thể tin nổi. Cô ấy trông vô cùng thanh lịch đêm qua. Em thích mê chiếc vòng cổ cô ấy đeo. Và cô ấy vẫn cực kỳ lịch sự với em ngay cả sau khi em tặng cho cô ấy một cú sốc khá lớn. Nhưng dù sao em rất vui vì mọi chuyện đã ổn.”

“Anh cũng thế.” - Charlie nói, cắn răng cười. Anh nghe đâu đó nói rằng, ngay cả qua điện thoại, người ta cũng có thể cảm nhận được nụ cười qua giọng nói của bạn.

Astrid dừng lại. Cô cảm thấy mình phải làm điều gì đó để tạ lỗi. “Lần tới khi em và Michael tới Hong Kong, chúng ta đi đâu đó chung nhé. Em muốn được biết về Isabel trong hoàn cảnh tốt hơn.”

“Ừ chúng ta nên làm thế. Đi đâu đó chung với nhau.”

Charlie kết thúc cuộc trò chuyện và đứng dậy khỏi bàn làm việc. Đầu óc anh trống rỗng, và bụng anh đột nhiên cảm thấy như ai đó đã đổ cả một can mỡ thịt xông khói vào vậy.

“Alice, tôi sẽ đi xuống cầu thang để hít thở chút không khí trong lành.” - Charlie nói vào điện thoại nội bộ. Anh đi thang máy tốc hành riêng xuống tầng dưới rồi đi qua nhà để xe về phía cửa thoát hiểm. Vừa ra tới ngoài, anh dựa vội vào bức tường bê tông và bắt đầu hít thở thật sâu. Sau vài phút, anh đi bộ đến nơi chốn yêu thích của mình.

Kẹp giữa Tháp Wuthering và tòa nhà chọc trời lân cận trên đường Chater là một con hẻm dành cho người đi bộ, nơi có một quầy đồ uống vỉa hè nhỏ. Một tấm bạt nhựa sọc xanh trắng căng trên quầy hàng, được neo lại bởi hai chiếc tủ lạnh chứa đầy nước ngọt, túi nước trái cây và trái cây tươi. Dưới bóng đèn huỳnh quang là người chủ hàng, một phụ nữ trung niên cứ đứng cả ngày để làm sữa đậu nành tươi và nước ép cam, dứa và dưa hấu. Vào giờ ăn trưa và buổi tối, sau khi mọi người tan làm, luôn luôn có một hàng dài những người đợi mua đồ uống. Nhưng vào giữa chiều, quán đặc biệt yên tĩnh.

“Cậu lại chơi hooky nữa à?” - Người phụ nữ hỏi, trêu chọc Charlie bằng tiếng Quảng Đông. Đối với bà, anh là một nhân viên văn phòng, người luôn trốn làm để uống nước trong giờ hành chính.

“Mỗi khi cháu có cơ hội dì ạ.”

“Ta lo cho cậu đó, con trai – cậu cứ trốn làm mãi thôi. Một ngày nào đó chẳng may sếp cậu mà nhìn thấy thì cậu bị đuổi việc mất.”

Charlie nhoẻn miệng cười. Bà là người duy nhất trong vùng này không biết anh là ai, chứ đừng nói tới chuyện biết anh là chủ sở hữu toà nhà năm mươi lăm tầng đã che nắng cho bà suốt cả ngày dài. “Cho cháu một sữa đậu nành đá.”

“Sắc mặt cậu hôm nay không được tốt. Mặt cậu tái mét như tàu lá chuối vậy. Thế nên cậu không nên uống đồ lạnh đâu. Cậu cần một ít đồ uống nóng để lưu thông kinh mạch.”

“Thi thoảng cháu vẫn bị thế này, khi cháu bị quá tải với công việc.” - Charlie giải thích một cách đầy thuyết phục.

“Các cậu cứ ở trong phòng điều hoà cả ngày. Không khí không lưu thông được. Điều đó không hề tốt đâu.” - Người phụ nữ vẫn tiếp tục. Điện thoại của bà rung lên, và bà bắt đầu liến thoắng một lúc. Trong khi nói, bà vẫn rót một ít nước nóng vào chiếc cốc in hình FIFA World Cup và bỏ vào mấy lát sâm. Sau đó, bà khuấy đều với si rô đường và một muỗng đầy thạch cỏ. “Uống cái này đi!” - Bà yêu cầu.

“Cám ơn dì.” - Charlie nói, ngồi trên một thùng sữa bằng nhựa cạnh chiếc bàn fooc mi ca nhỏ. Anh uống vài ngụm, vì lịch sự nên không tiện nói với bà bán nước là anh không thích thạch cỏ cho lắm.

Người phụ nữ gọi điện thoại xong và nói một cách hào hứng, “Là người môi giới chứng khoán của tôi đấy. Để tôi bật mí cho cậu một chuyện nhé. Cậu nên bán bớt cổ phiếu của TTL Holding. Cậu có biết TTL không? Nó thuộc về Tai Toh Lui, cái ông đã chết vì đau tim hai năm về trước trong nhà thổ ở Tô Châu ấy? Người môi giới chứng khoán thạo tin của tôi cho biết đứa con trai vô dụng của ông ấy, người thừa kế đế chế, đã bị bắt cóc bởi Eleven Finger Trial. Tới khi mà mọi người đều biết chuyện này, cổ phần sẽ sụt giảm. Nên cậu cần phải xử lý nó sớm đi.”

“Dì cứ để cháu kiểm tra lại tin đồn trước khi dì bắt đầu bán cổ phiếu nhé.” - Charlie khuyên.

“Hầy dà, tôi đã nói với người môi giới bán bớt cổ phiếu đi rồi. Nếu không làm luôn sẽ lỡ cơ hội kiếm tiền.”

Charlie rút điện thoại di động ra và gọi cho giám đốc tài chính của mình - Aaron Shek. “Tôi biết anh đã chơi golf với Tổng giám đốc của TTL. Có một số tin đồn nói rằng Bernard đã bị Eleven Finger Triad bắt cóc. Anh có thể vui lòng kiểm tra lại thông tin đó cho tôi không? Anh bảo không cần đâu là sao?” Charlie dừng lại một lát để lắng nghe Aaron nói sau đó phá lên cười: “Anh chắc không? Chà cái này còn tệ hơn tin đồn bắt cóc, nhưng nếu là anh nói ra thì tôi sẽ tin anh.”

Anh dập máy và quay ra người phụ nữ. “Cháu vừa nói chuyện với bạn, anh ấy biết khá rõ con trai của Tai Toh Lui. Cậu ta không bị bắt cóc đâu. Cậu ta vẫn đang sống tốt và tự do.”

“Thật sao?” người phụ nói và không tin lắm.

“Hãy thu lại lệnh bán của dì trước cuối ngày hôm nay và dì sẽ thu được món hời lớn. Đó chỉ là một tin đồn xấu. Dì có thể tin tưởng vào đại lý chứng khoán của mình, nhưng chắc dì cũng biết là có rất nhiều người ngoài kia không thật lòng. Họ lan truyền tin đồn chỉ để làm thay đổi giá cổ phiếu và trục lợi thôi.”

“Hầy dà, tất cả mọi người và những tin đồn! Ta nói với cậu, chả hiểu thế giới này ra sao nữa. Mọi người dối trá về mọi thứ.”

Charlie gật đầu. Bỗng nhiên nhớ lại những lời của cha anh, nói từ rất lâu. Đó là một trong những lần ông Wu Hao Lian phải nằm viện và bi quan nghĩ rằng thời gian của ông đã gần hết. Charlie đứng cuối giường trong khi cha anh trăn trối những lời cuối cùng của mình trong nhiều giờ. Trong số những lời hô hào khác nhau để đảm bảo mẹ anh không bao giờ phải rời khỏi ngôi nhà lớn ở Singapore và tất cả em trai chuyển giới người Thái của anh cần phải được tiếp tục chu cấp: Ta lo lắng rằng khi con tiếp quản, con sẽ khiến mọi thứ ta đã xây dựng trong ba mươi năm qua đổ xuống sông xuống bể. Hãy bám sát các mảng đổi mới, bởi vì con sẽ không thể quản lý về mặt tài chính. Con cần biết rằng quản lý mặt này luôn luôn phải đối mặt với mấy tên khốn nạn chết tiệt - chỉ thuê những gã có bằng Harvard hoặc Wharton - và sau đó tránh xa ra. Bởi vì con quá là chân thật, quá tử tế để lừa lọc ai.

Charlie đã chứng minh rằng cha mình sai khi anh tiếp quản công việc kinh doanh, nhưng những gì ông từng nói là đúng. Anh luôn ghét sự không trung thực, và dạ dày của anh sẽ cảm thấy như vừa bị đưa vào một cái mỏ kẹp bất cứ khi nào anh buộc phải nói điều gì không trung thực. Anh biết mình vẫn còn cảm thấy mệt mỏi vì những lời nói dối mà anh đã nói với Astrid.

“Uống hết cốc của cậu đi – đó là nhân sâm đắt tiền đó, cậu biết không!”

“Vâng, dì.”

Sau khi dũng cảm uống hết phần còn lại của cốc nước thuốc và trả tiền cho bà chủ gian hàng, Charlie trở lại phòng làm việc và soạn một bức e-mail:

Từ: Charlie Wu [email protected]>

Ngày: 10 tháng 6 năm 2013 lúc 5:26 chiều

Tới: Astrid Teo Astridleongteo @ gmail>

Chủ đề: Thú nhận

Chào Astrid

Anh không biết làm thế nào để thú nhận điều này, nên anh cứ nói ra vậy. Anh đã hoàn toàn không thành thật với em. Isabel đã nổi điên với anh. Cô ấy gọi anh dậy giữa đêm, la hét như muốn chiến đấu đến khô máu, và sau đó cô ấy đưa hai con gái của bọn anh về nhà bố mẹ đẻ cô ấy. Cô ấy đã từ chối nghe mọi lời giải thích của anh, và bây giờ cô ấy không bắt máy các cuộc gọi của anh. Grégoire báo với anh rằng cô ấy đã ở trên du thuyền của Pascal Pang sáng nay. Anh nghĩ họ đang đi về phía Sicily.

Sự thật là, Isabel và anh thậm chí không thể hoà giải kể từ sau chuyến trăng mật lần thứ hai ở Malpes. Mọi thứ giữa bọn anh trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết và anh đã quay lại căn hộ của anh ở Mid-Levels một thời gian rồi. Thỏa thuận duy nhất mà bọn anh đã có là: anh không công khai làm bất cứ thứ gì khiến cô ấy xấu hổ, bất cứ điều gì làm cô ấy mất mặt. Thật không may, điều đó lại xảy ra đêm qua. Hình ảnh cuộc hôn nhân hạnh phúc của cô ấy đã vỡ tan trước sự chứng kiến của Pascal Pang, và em biết đấy, bất cứ điều gì anh ta biết thì phần còn lại của Hong Kong cũng sẽ sớm biết. Nhưng anh không chắc anh còn quan tâm tới chuyện đó không nữa.

Em cần phải hiểu điều này, Astrid. Cuộc hôn nhân của anh với Isabel là một sai lầm vốn không nên được bắt đầu. Mọi người nghĩ anh được chuyển đến Hong Kong để tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình anh ở đó, nhưng sự thật là chính anh đã muốn bỏ trốn. Anh đã suy sụp sau khi chúng ta chia tay và vô cùng chán nản trong nhiều tháng trời. Anh đã hoàn toàn thất bại trong kinh doanh và cuối cùng cha anh đã cho anh một vị trí trong bộ phận Nghiên cứu & Phát triển của tập đoàn, chỉ để anh đi khuất mắt. Nhưng đó lại là nơi anh bắt đầu phát triển. Anh đã đắm chìm trong việc phát triển các dòng sản phẩm mới thay vì chỉ trở thành một nhà thầu chuyên sao chép và ăn cắp các ý tưởng từ những công ty công nghệ tốt nhất ở Thung lũng Silicon. Nhưng kết quả đáng kinh ngạc là, việc kinh doanh của bọn anh tăng trưởng theo cấp số nhân. Anh phải cám ơn em vì điều đó.

Anh đã gặp Isabel tại một bữa tiệc trên du thuyền và được ghép cặp, ngẫu nhiên, bởi em họ của em - Eddie Cheng và người bạn thân nhất của cậu ấy - Leo Ming. Eddie là một trong số ít người thực sự từng động lòng trắc ẩn với anh. Anh phải thú nhận rằng ban đầu anh tránh xa Isabel vì cô ấy khiến anh nhớ tới em. Giống như em, cô ấy liên tục bị đánh giá thấp chỉ vì ngoại hình của mình. Hóa ra cô ấy là một luật sư cực kỳ thông minh, tốt nghiệp trường Luật Đại học Birmingham, và nhanh chóng trở thành một trong những luật sư tranh biện hàng đầu của Hong Kong. Và cô ấy ý thức về phong cách và việc nuôi dậy khiến cô ấy khác biệt. Cha cô ấy là Jeremy Lai, một trạng sư danh tiếng. Gia tộc Lai là một gia đình giàu có từ xưa ở Bán đảo Cửu Long và mẹ cô ấy tới từ một gia đình giàu có người Hoa gốc Indonesia. Anh vốn không muốn yêu thêm một công chúa không thể với tới, người luôn bị xiềng xích theo các quy tắc của gia đình.

Nhưng khi quen cô ấy, anh mới thấy rằng cô ấy chẳng hề giống em. Anh không có ý xúc phạm, nhưng cô ấy trái ngược với em, cực kỳ hoang dã và không bị ngăn cấm, hoàn toàn tự do, không muộn phiền. Anh như được sống lại. Cô ấy không quan tâm những gì gia đình cô ấy nghĩ, và như những gì xảy ra, họ nghĩ rằng cô ấy không thể làm điều gì sai cũng như việc mặt trời và mặt trăng luôn quay quanh cô ấy. Và trên hết, bố mẹ cô ấy thích anh. (Anh nghĩ một phần là vì ba người bạn trai gần nhất của cô ấy lần lượt là người Scotland, Úc và người Mỹ gốc Phi, và họ thở phào nhẹ nhõm khi cô ấy dẫn về nhà một cậu thanh niên Trung Quốc.) Họ chào đón anh vào gia đình ngay từ những ngày hẹn hò đầu tiên, và đó thực sự là một thay đổi mới mẻ khi được gia đình bạn gái chấp nhận và thậm chí thích mình. Sau sáu tháng lãng mạn nhanh như gió, bọn anh kết hôn và em đã biết phần còn lại.

Nhưng thực sự thì, chuyện không chỉ có thế.

Mọi người nghĩ rằng bọn anh kết hôn nhanh như thế vì cô ấy đã mang thai. Đúng, cô ấy đã có thai, nhưng đó không phải là con của anh. Điều ban đầu khiến anh yêu Isabel là vì cô ấy là người không thể đoán trước, và đó cũng là nguồn gốc của mọi tai ương. Ba tháng sau khi bắt đầu hẹn hò, cô ấy đột nhiên biến mất. Mọi thứ đã diễn ra rất tốt, anh thực sự đã bắt đầu được hàn gắn từ sau cuộc chia tay của chúng ta. Rồi một ngày Isabel đi vắng. Hóa ra cô ấy đã gặp một người anh em họ người Indonesia của mình và đi uống ở Florida (không biết em còn nhớ quán bar kinh khủng ở Lan Kwai Fong không?), và anh ta có một người bạn đi cùng. Một anh chàng Indonesia từng là một người mẫu. Trước khi em họ của cô ấy thậm chí biết được chuyện gì đang xảy ra, Isabel đã biến mất cùng anh chàng. Sau vài ngày, anh phát hiện ra họ đã đến Maui và ẩn náu trong một biệt thự riêng để xây đắp một mối tình lãng mạn nóng bỏng. Cô ấy không muốn quay trở lại Hong Kong và cô ấy đã ngừng liên lạc với tất cả bọn anh. Anh không thể hiểu những gì đang xảy ra. Anh đã quẫn trí, bố mẹ cô ấy cũng vậy.

Sau đó anh còn phát hiện ra rằng chuyện như thế này đã từng xảy ra trước đây. Không phải một lần, mà là nhiều lần. Năm trước đó, cô đã gặp anh chàng người Mỹ gốc Phi trên máy bay tới London, và cô ấy bỏ việc chuyển đến New Orleans với anh ta. Hai năm trước đó, đó là với anh chàng lướt sóng người Úc và một căn hộ ở Gold Coast. Anh sớm nhận ra rằng vấn đề này phức tạp hơn mức bất kỳ ai trong bọn anh có thể hiểu được - chị gái anh đang nghiên cứu về tâm sinh lý vào thời điểm đó và chị ấy nghĩ rằng Isabel có thể bị rối loạn nhân cách ranh giới. Anh đã cố gắng nói chuyện với cha mẹ cô về điều đó, nhưng họ dường như không muốn chấp nhận. Họ không thể đối mặt với sự thật rằng con gái yêu của họ có thể mắc bất kỳ loại bệnh tâm thần nào, mặc dù căn bệnh đó có thể được điều trị bằng cách thích hợp. Trong tất cả các giai đoạn của cuộc đời cô ấy, họ không bao giờ cho cô gặp một nhà tâm lý học hoặc có được một đánh giá thích hợp. Họ chỉ cho rằng đó là “giai đoạn hoá rồng” như họ gọi thế. Cô ấy được sinh ra vào năm rồng, và điều đó luôn luôn được lôi ra làm cái cớ cho mọi hành vi của cô ấy. Họ khẩn cầu anh tới Hawaii và “cứu net” cô ấy.

Vì vậy, anh đã đi. Anh bay đến Maui, và hóa ra gã người mẫu nam đã biến đi từ lâu. Và cô ấy thì có thai. Cái thai được bốn tháng, cô ấy không còn điên loạn, nhưng quá xấu hổ để trở về nhà. Cũng quá muộn để phá thai, cô ấy không muốn từ bỏ đứa con của mình, nhưng cô ấy không thể quay trở lại Hong Kong như thế. Cô ấy nói với anh rằng không ai từng yêu cô ấy như anh, và cô ấy cầu xin anh cưới cô ấy. Bố mẹ cô ấy cầu xin anh nhanh chóng cưới cô ấy ở Hawaii. Và vì vậy anh đã làm. Bọn anh đã có một “đám cưới thân mật chỉ với các thành viên gia đình thân thiết” tại Halekulani ở Waikiki.

Anh muốn em biết rằng anh đã bước vào cuộc hôn nhân này với đôi mắt mở to. Anh đã nhìn thấy những điều tốt đẹp ở Isabel bên trong căn bệnh cô ấy đang mang và anh rất muốn giúp cô ấy. Khi mọi chuyện còn ổn, và khi cô ấy còn toả sáng giống như ánh mặt trời, mọi thứ hoàn toàn khác. Cô ấy có sức hấp dẫn, một tâm hồn đẹp, và anh đã yêu phần đó của cô ấy. Hoặc ít nhất đó là những gì anh đã tự thuyết phục chính mình. Anh nghĩ rằng nếu cô ấy có một người chồng ổn định ở bên cạnh, một người chồng có thể giúp cô ấy xử lý tốt các vấn đề về sức khỏe tinh thần, mọi thứ sẽ ổn.

Nhưng hóa ra mọi thứ không hề ổn. Sau khi Chloe được sinh ra, các hoocmon thực sự gây ra sự bất ổn với Isabel và cô ấy phải vật lộn với chứng trầm cảm sau sinh khủng khiếp. Cô ấy bắt đầu ghét anh và đổ lỗi lên đầu anh về tất cả các vấn đề của cô ấy, và bọn anh không còn ngủ với nhau. (Ý anh là trong cùng một phòng ngủ, bởi vì bọn anh đã không còn thân mật về thể xác kể từ trước khi cô ấy bỏ đi tới Maui.) Cô ấy chỉ muốn có đứa bé trong phòng ngủ với cô ấy. Và bảo mẫu. Để mà nói thì đó quả một sự sắp xếp khác thường.

Một ngày nọ, cô ấy thức dậy và như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh quay trở lại phòng ngủ, bảo mẫu và Chloe chuyển vào phòng riêng của họ. Isabel trở thành một người vợ đáng yêu lần đầu tiên sau hơn một năm trời. Cô ấy đã trở lại làm việc, và bọn anh trở lại là một cặp vợ chồng đáng ngưỡng mộ trong thành phố. Anh có thể tập trung hơn một chút vào công việc của mình một lần nữa và Wu Microsystems đã trải qua một giai đoạn tăng trưởng tuyệt vời khác. Isabel mang thai Delphine và anh nghĩ điều tồi tệ nhất đã ở phía sau.

Rồi đột nhiên, mọi thứ lại trở nên tồi tệ một lần nữa. Lần này thì ít kịch tính hơn, không có bất kỳ chuyện tình lãng mạn bất ngờ với một người lạ bí ẩn, không chạy trốn tới Istanbul hay đảo Skye. Thay vào đó, hành vi mới của Isabel hóa ra lại trở nên quỷ quyệt và phá hoại hơn. Cô khai là mình đang vụng trộm với những người đàn ông đã có vợ. Ba trong số họ ở cùng công ty luật của cô ấy - và em cũng có thể tưởng tượng được điều đó làm cho văn phòng náo loạn như thế nào. Cô ấy cũng cặp kè với một thẩm phán cấp cao, vợ người này đã phát hiện ra chuyện ngoại tình và dọa sẽ làm bung bét hết. Anh sẽ kể cho em phần còn lại của câu chuyện sau, nhưng vì chuyện này, Isabel và anh đã ly thân. Anh đã chuyển ra căn hộ ở Mid-Levels, cô ấy sống trong ngôi nhà ở The Peak cùng với các con gái của bọn anh.

Khi em xuất hiện trở lại, anh nhận ra hai điều: Thứ nhất, rằng anh chưa bao giờ ngừng yêu em. Em là mối tình đầu của anh và anh đã yêu em kể từ ngày anh gặp em tại nhà thờ Fort Canning khi chúng ta mới mười lăm. Và thứ hai, anh cũng nhận ra rằng, không giống như anh, em đã đi tiếp. Anh đã thấy em yêu Michael nhiều như thế nào và em không hề bỏ cuộc với cuộc hôn nhân của mình như thế nào. Anh biết rằng anh đã không công bằng với Isabel ngay từ đầu – anh không thể vượt qua hình bóng của em và chưa thực sự hết lòng với cô ấy. Nhưng anh cũng đã từng quyết tâm thay đổi mọi thứ. Nhưng cuối cùng anh đã sẵn sàng buông tay em và đó sẽ là chìa khóa để cứu vãn cuộc hôn nhân của anh và để cứu Isabel. Anh muốn có thể yêu cô ấy một cách tự do và trong sáng, và yêu các con gái của anh như cách em yêu Cassian.

Và vì vậy anh đã nỗ lực gấp đôi, thực tế thì chính em cũng trở thành cố vấn hôn nhân của anh. Tất cả những e-mail mà chúng ta đã trao đổi trong suốt hai năm qua giống như là một ngọn hải đăng trong đêm tối chỉ đường khi anh cố gắng gây dựng lại cuộc hôn nhân của mình. Nhưng như em có thể thấy rõ, chả có gì tiến triển cả. Lỗi là ở anh. Cảm xúc giữa anh và Isabel dần dần chìm xuống đáy đại dương.

Anh nói lan man vậy chỉ muốn em hiểu rằng em không cần cảm thấy có lỗi vì chuyện xảy ra giữa em và Isabel ở Venice. Và quan trọng hơn, anh muốn em biết câu chuyện thực sự đằng sau, bởi vì anh không còn có thể sống với bất kỳ sự không thành thật nào nữa giữa hai chúng ta. Anh hy vọng rằng em sẽ có thể tha thứ cho anh vì đã không nói thật với em ngay từ đầu. Em là một trong số ít những tia sáng trong cuộc sống của anh, và bây giờ hơn bao giờ hết, anh tin vào tình bạn giữa chúng ta

Từ tận đáy lòng,

Charlie

Charlie ngồi trước máy tính, đọc đi đọc lại email hết lần này đến lần khác. Lúc đó ở Hong Kong đã là gần 7:00 tối. Ở Venice đang là giữa trưa. Astrid có lẽ đang ăn trưa bên bể bơi tại Cipriani. Anh hít một hơi thật sâu, rồi nhấn nút XÓA.