← Quay lại trang sách

Chương VI CARLTON VÀ COLETTE - THƯỢNG HẢI, TRUNG QUỐC

“Con đã làm trái tim mẹ tan nát. Và mẹ không biết làm thế nào để nó lành lại nổi”, Shaoyen nói với giọng đau đớn.

“Con không hiểu tại sao mẹ nặng nề như vậy.” - Carlton rên rỉ bằng tiếng phổ thông.

“Con không hiểu sao? Con không nhận ra mình đã làm tổn thương mẹ như thế nào sao? Sao con lại tàn nhẫn với mẹ như vậy được?”

“Sao mẹ lại nói con tàn nhẫn. Con thực sự không hiểu. Con chỉ cố gắng làm điều đúng đắn thôi.”

“Con đã phản bội mẹ. Con đã đứng về phía ông ấy. Và thế này không khác gì con đang giết mẹ cả.”

“Ôi mẹ ơi, mẹ đừng làm mọi thứ kịch tính như thế!” - Carlton gắt qua điện thoại.

“Mẹ đưa con qua Hong Kong chỉ để bảo vệ con. Con không thấy điều đó sao? Và con đã làm một điều vô cùng tồi tệ - con đã thách thức mẹ và quay lại Thượng Hải để gặp đứa con gái tạp chủng đó.”

Dù đang nằm trên chiếc giường king size của mình tại Thượng Hải, Carlton vẫn có thể cảm nhận được cơn giận từ mẹ mình như ngọn núi lửa đang phun trào ở đầu dây bên kia tận Hong Kong. Cậu cố gắng chuyển sang giọng điệu bình tĩnh hơn. “Tên chị ấy là Rachel và mẹ chỉ đang làm quá mọi chuyện lên thôi. Con thực sự nghĩ rằng mẹ sẽ thích chị ấy. Và con không nói chơi đâu. Chị ấy rất thông minh, thông minh hơn con nhiều, nhưng chị ấy không hề phô trương. Chị ấy hoàn toàn đáng tin.”

Shaoyen khịt mũi khinh bỉ. “Con đúng là ngốc, đại ngốc. Làm thế nào mà mẹ lại nuôi dậy một đứa con ngu ngốc tới như này? Con không hiểu rằng nếu chấp nhận nó, con sẽ chịu tổn thất nặng nề sao?”

“Con đang tổn thất gì vậy mẹ?”

“Mẹ có cần phải đánh vần từ đó cho con không? Chính sự tồn tại của đứa con gái này sẽ mang lại sự nhục nhã cho gia đình chúng ta. Nó làm nhơ nhuốc thanh danh của chúng ta. Và cả của con nữa. Chả nhẽ con không thể nhận ra rằng mọi người sẽ nhìn chúng ta như thế nào khi họ phát hiện ra cha con có một đứa con gái ngoài giá thú với một phụ nữ nông thôn – người đã phải bắt cóc con của chính mình và đưa nó đến Mỹ? Bao Gaoliang, niềm hy vọng mới? Tất cả kẻ thù của ông ấy chỉ chờ đợi lúc này để dìm ông ấy xuống. Con có biết mẹ phải vất vả thế nào để đưa gia đình chúng ta tới được vị trí ngày hôm nay không? Ầy dà, chắc là Chúa đang trừng phạt ta. Đáng nhẽ mẹ không nên gửi con sang Anh, nơi mà con chỉ toàn chuốc lấy rắc rối. Vụ tai nạn xe hơi đó đúng là đã làm cho con mất não rồi!”

Colette, người cho đến lúc này đang nằm im lặng bên cạnh Carlton, bắt đầu cười khúc khích khi nhìn thấy ánh mắt bực tức của cậu. Carlton liền đặt một chiếc gối chặn lên mặt cô.

“Con hứa với mẹ là Rachel sẽ không mang đến bất cứ sự nhục nhã nào cho gia... á... chúng ta.” - Cậu giả vờ ho, khi Colette tinh nghịch chọc chọc bên mạn sườn.

“Cô ta đã làm thế rồi! Và con cũng đang hủy hoại danh tiếng của mình bằng cách diễu quanh Thượng Hải với đứa con gái đó!”

“Con đảm bảo mẹ là con chưa thực hiện bất kỳ cuộc diễu hành nào.” - Carlton vừa nói vừa cù lét Colette.

“Con trai của Fang Ai Lan đã nhìn thấy con ở câu lạc bộ Kee tối qua. Sao con ngốc nghếch tới mức để cho mọi người nhìn thấy đi cùng cô ta ở một chỗ công cộng như vậy!”

“Có đủ loại người tới câu lạc bộ Kee! Đó là lý do mà bọn con cũng tới đó – Chị ấy cũng giống như bất cứ ai ở đó. Mẹ đừng lo lắng quá. Con nói với mọi người rằng chị ấy là vợ của bạn con – Nick. Nick cũng từng học ở Stowe, thế nên đó quả là một câu chuyện hợp lý.”

Shaoyen không chịu bỏ qua. “Fang Ai Lan nói với mẹ bà ấy nghe từ con trai mình rằng con trông rất ngớ ngẩn với hai đứa con gái ở hai bên – Colette Bing và một cô gái nào đó mà thằng bé không nhận ra. Mẹ không còn biết nói gì nữa!”

“Ryan Fang chỉ đang ghen tỵ vì con đi cùng hai cô nàng xinh đẹp. Hắn cay vì bị cha mẹ ép lấy Bonnie Hui, người trông không khác gì một con chuột trũi ở truồng.”

“Ryan Fang là một đứa con có hiếu. Thằng bé ấy nghe lời bố mẹ và làm những gì tốt nhất cho gia đình. Và bây giờ, nó ấy sẽ trở thành bí thư đảng trẻ nhất ở…”

“Con chả quan tâm, dù thằng đó có là người đàn ông trẻ nhất cai trị lục địa Westeros và ngồi trên Ngai Sắt.” 97* - Carlton chặn ngang lời mẹ.

“Cái con Colette đó đã xui con làm chuyện này đúng không? Chính là đồ xúi bậy đó chứ không phải ai khác! Colette biết mẹ không muốn con lởn vởn ở Thượng Hải trong tuần này.”

“Mẹ đừng lôi Colette vào chuyện này. Không liên quan gì tới cô ấy cả.”

Nghe thấy tên mình, Colette trèo lên người Carlton, đứng dạng hai chân và cúi đầu xuống nghe chuyện. Carlton đưa mắt nhìn cô thèm muốn. Chúa ơi, cậu không bao giờ ngừng say mê bộ ngực được tạo hình kỳ diệu của cô.

“Cưỡi em đi chàng cao bồi!” - Colette thì thầm. Carlton lấy tay bịt miệng Colette, và cô liền cắn vào tay cậu.

“Mẹ biết Colette đã và đang tác động đến con. Kể từ khi con bé ấy trở thành bạn gái của con, con chả làm gì ngoài việc khiến mẹ đau lòng.”

“Con phải nói với mẹ bao nhiêu lần là: Cô ấy không phải là bạn gái của con. Chúng con chỉ là bạn bè thôi.” - Carlton nói nhát gừng khi Colette bắt đầu nghiến ken két để chống lại tay cậu.

“Đó chỉ là những gì con nói. Vậy thì, đêm qua con đã ở đâu? Ái Muội nói với mẹ rằng con đã không ở nhà vài ngày.”

“Con đã dành thời gian với chị gái của mình và vì mẹ không cho phép chị ấy đặt chân vào nhà chúng ta, con không có lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại với vợ chồng anh chị ấy tại khách sạn của họ.” - Carlton thực sự đã ẩn náu trong dãy phòng tổng thống mênh mông tại khách sạn Portman Ritz-Carlton, nơi cậu biết các tay chân thân tín của mẹ không bao giờ tìm được.

“Chúa ơi, bây giờ con đang gọi con bé ấy là chị gái của con!”

“Mẹ, dù muốn hay không, chị ấy vẫn là chị gái của con.”

“Con đang khiến mẹ chết dần chết mòn. Con đang giết mẹ từ bên trong đó, con trai.”

“Con biết rồi mẹ. Con đã nghe thấy mẹ nói câu này nhiều lần trước đây: Con là một nỗi thất vọng, con đã bôi gio trát trấu lên tất cả tổ tiên của mình và mẹ không biết tại sao mẹ lại phải chịu đau đớn để sinh ra con.” - Carlton nói xong liền cúp điện thoại.

“Chúa ơi, lần này mẹ anh thực sự làm căng, phải không?” - Colette nói bằng tiếng Anh. (Trong số tất cả các bạn trai của cô, Carlton là người duy nhất có giọng Anh hoàn hảo, và cô thấy thật lôi cuốn khi nghe cậu nói.)

Carlton than vãn. “Mẹ đã cãi nhau một trận lớn với ba anh đêm qua và đuổi ba ra khỏi căn hộ, cuối cùng ba phải vào Thượng viện lúc hai giờ sáng. Anh đoán mẹ cũng muốn dày vò anh như vậy.”

“Tại sao anh phải chịu dày vò? Đó đâu phải lỗi của anh để anh phải chịu trách nhiệm cho bất kỳ điều gì.”

“Chính xác thì mẹ anh đã hoàn toàn mất kiểm soát! Mẹ rất lo lắng rằng Rachel bằng cách nào đó sẽ hủy hoại danh tiếng của gia đình anh, nhưng hành vi kỳ lạ của mẹ mới đang hủy hoại danh tiếng của chính mẹ.”

“Gần đây, bà ấy đã hành động khá kỳ lạ, phải không? Mẹ anh đã từng thích em đấy.”

“Mẹ vẫn thích em đấy.” - Carlton nói một cách không mấy thuyết phục.

“Hừm. Thực sự như vậy sao?”

“Tin anh đi, người duy nhất khiến mẹ tức giận lúc này là bố anh. Bà ấy từ chối rời khỏi Hong Kong, vì vậy khi bố nói rằng sẽ quay trở lại Thượng Hải, mẹ đã nói với bố rằng mẹ sẽ ly dị nếu ông cố gắng gặp Rachel. Bà ấy sợ họ sẽ bị nhìn thấy cùng nhau ở nơi công cộng và trở thành một vụ bê bối.”

“Chà. Nó có thể tệ tới thế sao?”

“Nó chả gây hại được gì cả. Mẹ anh chỉ đang bị cơn giận làm mờ mắt thôi.”

“Tại sao em không sắp xếp một bữa tối để Rachel có thể bí mật gặp ba của anh tại nhà em nhỉ? Đó không phải là một nơi chốn công cộng gì cả.”

“Em chỉ đang muốn gây rắc rối đúng không?”

“Em trông giống như đang muốn gây rắc rối sao? Em chỉ hiếu khách với chị của anh thôi. Thật khó hiểu khi chị ấy đã ở Thượng Hải hơn một tuần nay và bố anh vẫn chưa tới gặp chị ấy. Trong khi chính ông là người mời chị ấy qua đây!”

Carlton cân nhắc một lát. “Chúng ta có thể thử sắp xếp xem vậy. Anh không chắc rằng bố anh sẽ đến. Mặc dù phản kháng nhưng cuối cùng ông luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của mẹ anh.”

“Để đó cho em. Em sẽ gọi cho bố anh và nói với ông ấy rằng đó là một lời mời từ bố em. Bằng cách đó, ông sẽ không thể từ chối, và ông sẽ không đoán được rằng Rachel sẽ ở đó.”

“Em thật quá tốt với Rachel và Nick đấy.”

“Sao em lại không thế được? Đó là chị gái của anh, và em rất thích họ. Họ là một chủng loài vô cùng khác biệt. Rachel cũng hay nữa, và chả có chút phiền toái nào. Chị ấy đơn thuần như một trái chuối (vỏ vàng ruột trắng). Hãy xem cách chị ấy ăn vận với những bộ đồ không có thương hiệu, chị ấy cũng vô cùng thiếu đồ trang sức, chị ấy không hề giống bất kỳ cô gái Trung Quốc nào mà em đã từng gặp. Về Nick thì em vẫn đang tìm hiểu. Có phải anh từng kể là bố mẹ anh ấy rất giàu không?”

“Anh nghĩ rằng họ khá giả, nhưng anh không cảm giác là họ quá giàu. Người cha từng là một kỹ sư, và bây giờ ông ấy câu cá để giết thời gian. Và bà Young là một người đầu cơ, anh nghĩ vậy.”

“Chà, có vẻ anh ấy được nuôi dạy rất tốt. Anh ấy có sức lôi cuốn rất đặc biệt, và cách cư xử của anh ấy thật hoàn hảo. Anh có nhận thấy rằng bất cứ khi nào chúng ta ở trong thang máy, anh ấy luôn nhường cho tất cả phụ nữ đi ra trước không?”

“Thì sao?”

“Đó là cách cư xử của một quý ông đích thực. Và em biết không phải anh ấy được học điều đó từ Stowe, vì cách cư xử của anh rất man rợ!”

“Mẹ! Em chỉ thích anh ấy bởi vì em nghĩ rằng anh ấy giống mấy tay oppaHàn Quốc mà em hâm mộ thôi.”

“Anh đang ghen hả? Đừng lo lắng, em không có hứng thú với việc đánh cắp Nick từ chị gái của anh. Mà anh ấy làm gì, giảng viên đại học sao?”

“Giảng viên dạy môn lịch sử.”

Colette cười khúc khích. “Một giảng viên lịch sử và một giảng viên kinh tế. Anh có thể tưởng tượng rằng con cái của họ sẽ như thế nào không? Em không hiểu tại sao mẹ anh lại có thể cảm thấy bị đe dọa bởi những người này.”

Carlton thở dài. Trong sâu thẳm, cậu biết chính xác tại sao mẹ lại cư xử như vậy. Nó thực sự không liên quan gì đến Rachel mà nguyên nhân chủ yếu là vì vụ tai nạn của cậu. Mẹ chưa bao giờ mắng mỏ cậu bởi những việc đã làm, nhưng cậu biết rằng sự căng thẳng của thảm kịch đó đã thay đổi mẹ cậu một cách không thể cứu vãn. Bà luôn nóng tính, nhưng kể từ vụ việc ở London, bà trở nên vô lý hơn cậu từng biết. Nếu có thể quay ngược thời gian trở lại đêm đó, cái đêm chết tiệt đã hủy hoại cuộc đời cậu. Carlton lăn qua một bên, quay lưng vào Colette.

Colette có thể nhận ra một màn u ám bao phủ gương mặt Carlton lần nữa. Dạo này tâm trạng của Carlton thay đổi rất thất thường. Phút trước họ vừa có khoảng thời gian rực rỡ nhất, và rồi đột nhiên phút sau Carlton đã biến thành một hố sâu tuyệt vọng. Cố gắng để lôi Carlton khỏi nỗi sợ của mình, cô lần tay mở nút áo và bắt đầu vẽ các vòng tròn quanh rốn của cậu. “Em thích khi anh hờn dỗi khó chịu với em như thế này.” - Cô thì thầm vào tai Carlton.

“Anh không biết em đang nói cái gì.”

“Anh có biết đấy.” - Colette dạng chân hai bên sườn Carlton, và đứng thẳng lên. “Bây giờ thì, anh có thực sự nghĩ rằng Tổng thống Obama là người cuối cùng ngủ trên chiếc giường này không?”

“Nơi này được xây dựng giống như một pháo đài - tất cả các tổng thống đều từng ở tại đây.” - Carlton nói dứt khoát.

“Em cá là không một ông tổng thống nào được ngắm cảnh này.” - Colette nói, chậm rãi tuột chiếc quần lót hiệu Kiki de Montparnasse của mình với một chuyển động quyến rũ.

Carlton ngước nhìn cô. “Không, anh không tin vậy đâu.”